Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 78
Trang Aya
30/07/2019
Hoa Thế Thần cười hả hê trước sự đau khổ của
người khác, không biết lôi từ đâu ra một cái quạt " xoẹt " một tiếng,
lấy tư thế cực kỳ ưu nhã mà phe phẩy.
- " Quyết định vậy đi! "
Bốn nam tử hán ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong, hung hăng trừng hắn.
Bắc Mạc Quân ác liệt nghĩ thầm: cứ cười đi, đợi khi nào ngươi về Nhị vương phủ, bổn vương sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
Hoa Thế Thần hồn nhiên không biết mình đã bị mỗ vị vương gia nào đó cho vào sổ đen. Trong đầu hắn vẫn còn tưởng tượng ra viễn cảnh Bắc Mạc Quân mặc nữ trang. Chỉ có một từ thôi: đẹp!
Đợi đến khi Hoa Thế Thần đủng đỉnh đi về, bọn người Nguyệt Tích Lương lại bàn bạc chiến thuật thêm một lúc nữa mới chịu nghỉ ngơi. Ngày mai là một ngày ác chiến, bọn họ phải dưỡng sức thật tốt mới được.
Nguyệt Kinh Thiên nằm một mình cắn gối, nước mắt lưng tròng. Nương tử, sau chuyện này nàng phải hảo hảo bồi thường tổn thất tinh thần cho ta. Vi phu thật là nhớ cú đấm của nàng, ô ô ô....
Buổi tối ngày hôm sau.
Lộc cộc.... Lộc cộc....
Trước cửa hoàng cung, giữa hàng chục chiếc xe ngựa lớn nhỏ, có một chiếc xe ngựa hoa lệ nhất đang chậm rãi đi đến.
Hoa Thế Thần đắc ý từ trên xe ngựa nhảy xuống, vạt áo màu đỏ tươi diêm dúa tung bay, tạo thành một đường cong hoàn mĩ trong không trung.
Hắn nhếch môi cười, giữa hai hàng lông mày xuất hiện một loại phong tình mà chỉ có ở nữ nhân. Thoạt nhìn còn quyến rũ hơn cả Thụy Miên công chúa kia.
Ực.....
Mấy cấm vệ quân trông coi cửa cung không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng, lắc đầu cảm khái.
Đáng tiếc, đáng tiếc, có khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà lại là một nam nhân. Nếu là nữ nhân thì.... không biết sẽ đốn ngã tim của bao nhiêu công tử nữa.
Các cấm vệ quân nhìn thấy Hoa Thế Thần, đồng loạt cung kính kêu lên một tiếng.
- " Hoa gia chủ! "
Đúng vậy, năng lực của Hoa Thế Thần là như thế nào chứ? Sau một năm trở lại gia tộc, hắn đã thuận lợi nắm chức gia chủ của Hoa gia trong tay.
Hắn cũng không sợ người của Mạc Thanh đế quốc sẽ nhận ra hắn là thị vệ của Bắc Mạc Quân. Bởi lẽ, hắn đã định liệu trước được ngày hôm nay, cho nên khi ở bên cạnh vương gia, hắn đeo một chiếc mặt nạ kín mít.
Hoa Thế Thần thản nhiên gật đầu, ngược lại không vội vã đi vào bên trong mà quay đầu nhìn chiếc xe ngựa, ý vị thâm thường nói lớn.
- " Tất cả xuống đi. "
Cấm vệ quân nghi hoặc ngẩng đầu, đưa mắt nhìn nhau dò hỏi.
Hoa gia chủ bảo ai xuống? Hắn không phải là đi một mình sao? Cũng không nghe nói là hắn đã có gia quyến. Huynh, đệ, tỷ, muội ư? Bọn họ vốn dĩ không hợp nhau....
Không đợi mấy người suy đoán xong thì màn che xe ngựa đã được vén lên, một hoàng y " nữ tử " hùng dũng bước xuống.
Ách?
Ánh mắt của các cấm vệ quân và giống đực xung quanh lặp tức trợn tròn, chặt chẽ dán vào nàng ta.
Hoàng y nữ tử này cao lớn hơn nữ tử bình thường không ít, làn da rám nắng nhưng lại có phần quyến rũ cuồng dã. Cặp đùi rắn chắc như ẩn như hiện sau lớp váy mỏng. Mày rậm, mắt to, mũi cao, môi dày đỏ mọng....
Thiên a! Là một mỹ nữ dã tính mười phần.
Hoàng y nữ tử đứng bên cạnh xe ngựa, khó chịu nhíu mày, đưa hai bàn tay lên hung hăng nâng đôi gò bồng đảo trước ngực, cất giọng ồm ồm.
- " Nặng muốn chết! "
Oàng oàng!
Bây giờ thì chẳng ai quan tâm đến giọng nói không đúng của nàng ta nữa, chỉ nhìn vào hai quả đồi cao vút kia.
Động tác thật là thô lỗ nhưng..... bọn hắn thích!
Mấy vị giống đực bất giác nổi lên phản ứng, rối rít kẹp chặt hai chân lại với nhau. Tự nhủ: đây là chỗ đông người a....
Còn chưa đợi mọi người hồi phục lại tinh thần, trên xe ngựa lại có một nữ tử nữa bước xuống. Vạt váy màu lam nhạt bồng bềnh như tiên tử.
- " Hi Nhi ~ của muội làm sao nặng bằng của tỷ tỷ được nha. "
Lam y nữ tử này khác hoàn toàn với hoàng y nữ tử. Nàng ta có một dàn da trắng trẻo nõn nà, eo nhỏ, mông cong. Lam y nữ tử ngước đôi mắt hồ ly lên, ném mị nhãn với cấm vệ quân.
- " Gặp qua các vị ca ca ~ "
Giọng nói mỹ nữ khàn khàn nhưng ngọt ngào, kiều mị đến tận xương. Khi nói, nàng ta còn cố tình lắc lư thân thể rắn nước, hai khối thịt to quá cỡ ở trước ngực lủng lẳng, lủng lẳng...
Ực ực....
Tiếng nuốt nước miếng thi nhau vang lên, gò má các cấm vệ quân đỏ bừng, cái thứ ở dưới háng có xu hướng ngày một to lên.
Chết tiệt, lam y nữ tử này là yêu tinh hay sao?
Hoàng y nữ tử lườm lam y nữ tử một cái, khinh thường hừ một tiếng. Ngươi cứ trang đi, hơn ta tận hai cái bánh bao, nặng hơn là phải!
Hoa Thế Thần mỉm cười, hài lòng nhìn hai người bằng hữu.
- " Tiểu Nhất, mấy tỷ muội nữa của nàng đâu? "
- " Đang xuống nha. "
Như hưởng ứng lời nói của " Tiểu Nhất ", màn xe ngựa lần thứ ba được vén lên. Lần này xuất hiện một tử y nữ tử cực kỳ thần bí.
Tử y nữ tử khoác lên mình một tầng sa mỏng, ngực nói to cũng không to, nói nhỏ cũng không nhỏ, vừa đủ để dùng. Nàng ta đeo một chiếc khăn che mặt chỉ để lộ ra đôi mặt hẹp dài, xinh đẹp mà ngạo nghễ.
Tử y nữ tử dựa vào thành xe ngựa, chẳng biết hữu ý hay vô tình mà nhấc chân lên, để lộ ra cẳng chân dài nuột nà, khêu gợi. Y phục trên người nàng ta che mà như không che, không che mà như che, bí ẩn khó lường.
Nàng ta cao hơn hoàng y nữ tử tên " Hi Nhi " một chút, nhưng cũng không mấy ảnh hưởng.
Phụt!
Những người xung quanh nhìn chằm chằm đôi chân thon dài kia, chảy máu mũi ròng ròng. Đồng loạt đưa ta che hạ bộ, sợ không kìm được mà buông vũ khí đầu hàng.
Mỹ nữ thần bí này mới là cực phẩm! Ai ui, thật muốn giật cái khăn che mặt kia xuống mà...
Tử y nữ tử như là một nữ vương cao cao tại thượng, nhả ra một câu.
- " Tiểu nữ Thiên Thiên. "
Bả vai Hoa Thế Thần kịch liệt run rẩy, nhịn cười đến nỗi mặt đỏ bừng. Nguyệt vương gia, hảo dạng!
Trong khi mấy cấm vệ quân còn chưa kịp lau máu mũi thì một bạch y nữ tử đã xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn.
Bạch y nữ tử thân hình cao gầy, dung mạo mỹ lệ vô song, vượt xa xa ba người phía trước. Y phục của nàng cũng kín kẽ đến không ngờ, chẳng để lộ một chút da thịt.
Nàng ta đảo mắt một cái, hàn ý nổi lên, lạnh lẽo như mùa đông thâm nhập vào tâm can của mấy nam tử động dục.
" Tiểu đệ đệ " của bọn hắn bị hàn ý của nàng ta trực tiếp đóng băng, ỉu xìu xẹp xuống.
Băng sơn mỹ nhân này, không thể trêu nha.
Bạch y nữ tử Tiểu Quân Quân hừ lạnh một tiếng trong lỗ mũi, quay đầu lại ân cần đưa tay muốn dìu người còn lại trong xe ngựa xuống.
Mấy cấm vệ quân hứng thú nghển cổ, tò mò không biết là vị mỹ nữ như thế nào nữa. Bốn người trước đã quốc sắc thiên hương như vậy, người này chắc cũng không kém đi đâu đi?
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, " mỹ nữ " thứ năm bước xuống.
Ách?
Thấp lùn. Ngực phẳng. Mông lép. Mặt bầu bĩnh. Chân tay nhỏ nhắn.
Sao lại là nữ hài tử? Ai nấy đều thất vọng não nề....
Đúng vậy, người thứ năm không phải là Nguyệt Tích Lương thì là ai?
Chẳng qua, hôm nay nàng cố tình hóa trang một chút cho xấu đi, người quen chưa chắc đã nhận ra nàng, chỉ thấy là một nữ hài tử hơi thanh tú mà thôi.
Nguyệt Tích Lương đứng giữa bốn bị " tuyệt thế mỹ nhân " đây, có vẻ ảm đạm thất sắc, không đáng nhắc đến.
Nguyệt Tích Lương bĩu môi, nàng muốn lớn! Muốn lớn! Muốn lớn!
Cấm vệ quân đầu lĩnh thu lại ánh mắt của mình vẫn dính chặt vào mấy vị nữ tử kia, hỏi Hoa Thế Thần.
- " Hoa gia chủ, mấy nàng.... "
Hoa Thế Thần cười ám muội, lấy cây quạt đập đập vào bả vai hắn.
- " Các nàng là vũ cơ ta đặc biệt mời đến để biểu diễn trong cung yến hôm nay. "
Cấm vệ quân gãi đầu, có chút khó xử.
- " Cái này.... "
Các tiết mục hầu như đã được định sẵn. Nếu cho người vào.... có vẻ không đúng cung quy.
Bạn nhỏ Hoa biết điều nhét vào tay hắn một thỏi bạc, nói nhỏ.
- " Ngươi biết đó, hoàng thượng thích mỹ nữ.... "
Có bạc, cấm vệ quân liền sáng mắt lên, không chút khách khí thu vào túi, cười tươi rói, nhường đường.
- " Mời các ngài vào! "
Như Nguyệt Tích Lương đã nói, có tiền mua tiên cũng được.
Thế là trong con mắt lưu luyến của mọi người, Hoa Thế Thần mang một đám " mỹ nữ " ung dung, thuận lợi vào cung.
Đến ngã rẽ, một cơn gió nhẹ nổi lên, thổi qua khăn che mặt của tử y nữ tử bí ẩn, làm lộ ra dung nhan " khuynh thành " của nàng.
Nguyệt Tích Lương lé mắt nhìn nhìn, khóe môi co quắp, lên tiếng.
- " Phụ thân.... người quên cạo râu rồi! "
- " Quyết định vậy đi! "
Bốn nam tử hán ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong, hung hăng trừng hắn.
Bắc Mạc Quân ác liệt nghĩ thầm: cứ cười đi, đợi khi nào ngươi về Nhị vương phủ, bổn vương sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
Hoa Thế Thần hồn nhiên không biết mình đã bị mỗ vị vương gia nào đó cho vào sổ đen. Trong đầu hắn vẫn còn tưởng tượng ra viễn cảnh Bắc Mạc Quân mặc nữ trang. Chỉ có một từ thôi: đẹp!
Đợi đến khi Hoa Thế Thần đủng đỉnh đi về, bọn người Nguyệt Tích Lương lại bàn bạc chiến thuật thêm một lúc nữa mới chịu nghỉ ngơi. Ngày mai là một ngày ác chiến, bọn họ phải dưỡng sức thật tốt mới được.
Nguyệt Kinh Thiên nằm một mình cắn gối, nước mắt lưng tròng. Nương tử, sau chuyện này nàng phải hảo hảo bồi thường tổn thất tinh thần cho ta. Vi phu thật là nhớ cú đấm của nàng, ô ô ô....
Buổi tối ngày hôm sau.
Lộc cộc.... Lộc cộc....
Trước cửa hoàng cung, giữa hàng chục chiếc xe ngựa lớn nhỏ, có một chiếc xe ngựa hoa lệ nhất đang chậm rãi đi đến.
Hoa Thế Thần đắc ý từ trên xe ngựa nhảy xuống, vạt áo màu đỏ tươi diêm dúa tung bay, tạo thành một đường cong hoàn mĩ trong không trung.
Hắn nhếch môi cười, giữa hai hàng lông mày xuất hiện một loại phong tình mà chỉ có ở nữ nhân. Thoạt nhìn còn quyến rũ hơn cả Thụy Miên công chúa kia.
Ực.....
Mấy cấm vệ quân trông coi cửa cung không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng, lắc đầu cảm khái.
Đáng tiếc, đáng tiếc, có khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà lại là một nam nhân. Nếu là nữ nhân thì.... không biết sẽ đốn ngã tim của bao nhiêu công tử nữa.
Các cấm vệ quân nhìn thấy Hoa Thế Thần, đồng loạt cung kính kêu lên một tiếng.
- " Hoa gia chủ! "
Đúng vậy, năng lực của Hoa Thế Thần là như thế nào chứ? Sau một năm trở lại gia tộc, hắn đã thuận lợi nắm chức gia chủ của Hoa gia trong tay.
Hắn cũng không sợ người của Mạc Thanh đế quốc sẽ nhận ra hắn là thị vệ của Bắc Mạc Quân. Bởi lẽ, hắn đã định liệu trước được ngày hôm nay, cho nên khi ở bên cạnh vương gia, hắn đeo một chiếc mặt nạ kín mít.
Hoa Thế Thần thản nhiên gật đầu, ngược lại không vội vã đi vào bên trong mà quay đầu nhìn chiếc xe ngựa, ý vị thâm thường nói lớn.
- " Tất cả xuống đi. "
Cấm vệ quân nghi hoặc ngẩng đầu, đưa mắt nhìn nhau dò hỏi.
Hoa gia chủ bảo ai xuống? Hắn không phải là đi một mình sao? Cũng không nghe nói là hắn đã có gia quyến. Huynh, đệ, tỷ, muội ư? Bọn họ vốn dĩ không hợp nhau....
Không đợi mấy người suy đoán xong thì màn che xe ngựa đã được vén lên, một hoàng y " nữ tử " hùng dũng bước xuống.
Ách?
Ánh mắt của các cấm vệ quân và giống đực xung quanh lặp tức trợn tròn, chặt chẽ dán vào nàng ta.
Hoàng y nữ tử này cao lớn hơn nữ tử bình thường không ít, làn da rám nắng nhưng lại có phần quyến rũ cuồng dã. Cặp đùi rắn chắc như ẩn như hiện sau lớp váy mỏng. Mày rậm, mắt to, mũi cao, môi dày đỏ mọng....
Thiên a! Là một mỹ nữ dã tính mười phần.
Hoàng y nữ tử đứng bên cạnh xe ngựa, khó chịu nhíu mày, đưa hai bàn tay lên hung hăng nâng đôi gò bồng đảo trước ngực, cất giọng ồm ồm.
- " Nặng muốn chết! "
Oàng oàng!
Bây giờ thì chẳng ai quan tâm đến giọng nói không đúng của nàng ta nữa, chỉ nhìn vào hai quả đồi cao vút kia.
Động tác thật là thô lỗ nhưng..... bọn hắn thích!
Mấy vị giống đực bất giác nổi lên phản ứng, rối rít kẹp chặt hai chân lại với nhau. Tự nhủ: đây là chỗ đông người a....
Còn chưa đợi mọi người hồi phục lại tinh thần, trên xe ngựa lại có một nữ tử nữa bước xuống. Vạt váy màu lam nhạt bồng bềnh như tiên tử.
- " Hi Nhi ~ của muội làm sao nặng bằng của tỷ tỷ được nha. "
Lam y nữ tử này khác hoàn toàn với hoàng y nữ tử. Nàng ta có một dàn da trắng trẻo nõn nà, eo nhỏ, mông cong. Lam y nữ tử ngước đôi mắt hồ ly lên, ném mị nhãn với cấm vệ quân.
- " Gặp qua các vị ca ca ~ "
Giọng nói mỹ nữ khàn khàn nhưng ngọt ngào, kiều mị đến tận xương. Khi nói, nàng ta còn cố tình lắc lư thân thể rắn nước, hai khối thịt to quá cỡ ở trước ngực lủng lẳng, lủng lẳng...
Ực ực....
Tiếng nuốt nước miếng thi nhau vang lên, gò má các cấm vệ quân đỏ bừng, cái thứ ở dưới háng có xu hướng ngày một to lên.
Chết tiệt, lam y nữ tử này là yêu tinh hay sao?
Hoàng y nữ tử lườm lam y nữ tử một cái, khinh thường hừ một tiếng. Ngươi cứ trang đi, hơn ta tận hai cái bánh bao, nặng hơn là phải!
Hoa Thế Thần mỉm cười, hài lòng nhìn hai người bằng hữu.
- " Tiểu Nhất, mấy tỷ muội nữa của nàng đâu? "
- " Đang xuống nha. "
Như hưởng ứng lời nói của " Tiểu Nhất ", màn xe ngựa lần thứ ba được vén lên. Lần này xuất hiện một tử y nữ tử cực kỳ thần bí.
Tử y nữ tử khoác lên mình một tầng sa mỏng, ngực nói to cũng không to, nói nhỏ cũng không nhỏ, vừa đủ để dùng. Nàng ta đeo một chiếc khăn che mặt chỉ để lộ ra đôi mặt hẹp dài, xinh đẹp mà ngạo nghễ.
Tử y nữ tử dựa vào thành xe ngựa, chẳng biết hữu ý hay vô tình mà nhấc chân lên, để lộ ra cẳng chân dài nuột nà, khêu gợi. Y phục trên người nàng ta che mà như không che, không che mà như che, bí ẩn khó lường.
Nàng ta cao hơn hoàng y nữ tử tên " Hi Nhi " một chút, nhưng cũng không mấy ảnh hưởng.
Phụt!
Những người xung quanh nhìn chằm chằm đôi chân thon dài kia, chảy máu mũi ròng ròng. Đồng loạt đưa ta che hạ bộ, sợ không kìm được mà buông vũ khí đầu hàng.
Mỹ nữ thần bí này mới là cực phẩm! Ai ui, thật muốn giật cái khăn che mặt kia xuống mà...
Tử y nữ tử như là một nữ vương cao cao tại thượng, nhả ra một câu.
- " Tiểu nữ Thiên Thiên. "
Bả vai Hoa Thế Thần kịch liệt run rẩy, nhịn cười đến nỗi mặt đỏ bừng. Nguyệt vương gia, hảo dạng!
Trong khi mấy cấm vệ quân còn chưa kịp lau máu mũi thì một bạch y nữ tử đã xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn.
Bạch y nữ tử thân hình cao gầy, dung mạo mỹ lệ vô song, vượt xa xa ba người phía trước. Y phục của nàng cũng kín kẽ đến không ngờ, chẳng để lộ một chút da thịt.
Nàng ta đảo mắt một cái, hàn ý nổi lên, lạnh lẽo như mùa đông thâm nhập vào tâm can của mấy nam tử động dục.
" Tiểu đệ đệ " của bọn hắn bị hàn ý của nàng ta trực tiếp đóng băng, ỉu xìu xẹp xuống.
Băng sơn mỹ nhân này, không thể trêu nha.
Bạch y nữ tử Tiểu Quân Quân hừ lạnh một tiếng trong lỗ mũi, quay đầu lại ân cần đưa tay muốn dìu người còn lại trong xe ngựa xuống.
Mấy cấm vệ quân hứng thú nghển cổ, tò mò không biết là vị mỹ nữ như thế nào nữa. Bốn người trước đã quốc sắc thiên hương như vậy, người này chắc cũng không kém đi đâu đi?
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, " mỹ nữ " thứ năm bước xuống.
Ách?
Thấp lùn. Ngực phẳng. Mông lép. Mặt bầu bĩnh. Chân tay nhỏ nhắn.
Sao lại là nữ hài tử? Ai nấy đều thất vọng não nề....
Đúng vậy, người thứ năm không phải là Nguyệt Tích Lương thì là ai?
Chẳng qua, hôm nay nàng cố tình hóa trang một chút cho xấu đi, người quen chưa chắc đã nhận ra nàng, chỉ thấy là một nữ hài tử hơi thanh tú mà thôi.
Nguyệt Tích Lương đứng giữa bốn bị " tuyệt thế mỹ nhân " đây, có vẻ ảm đạm thất sắc, không đáng nhắc đến.
Nguyệt Tích Lương bĩu môi, nàng muốn lớn! Muốn lớn! Muốn lớn!
Cấm vệ quân đầu lĩnh thu lại ánh mắt của mình vẫn dính chặt vào mấy vị nữ tử kia, hỏi Hoa Thế Thần.
- " Hoa gia chủ, mấy nàng.... "
Hoa Thế Thần cười ám muội, lấy cây quạt đập đập vào bả vai hắn.
- " Các nàng là vũ cơ ta đặc biệt mời đến để biểu diễn trong cung yến hôm nay. "
Cấm vệ quân gãi đầu, có chút khó xử.
- " Cái này.... "
Các tiết mục hầu như đã được định sẵn. Nếu cho người vào.... có vẻ không đúng cung quy.
Bạn nhỏ Hoa biết điều nhét vào tay hắn một thỏi bạc, nói nhỏ.
- " Ngươi biết đó, hoàng thượng thích mỹ nữ.... "
Có bạc, cấm vệ quân liền sáng mắt lên, không chút khách khí thu vào túi, cười tươi rói, nhường đường.
- " Mời các ngài vào! "
Như Nguyệt Tích Lương đã nói, có tiền mua tiên cũng được.
Thế là trong con mắt lưu luyến của mọi người, Hoa Thế Thần mang một đám " mỹ nữ " ung dung, thuận lợi vào cung.
Đến ngã rẽ, một cơn gió nhẹ nổi lên, thổi qua khăn che mặt của tử y nữ tử bí ẩn, làm lộ ra dung nhan " khuynh thành " của nàng.
Nguyệt Tích Lương lé mắt nhìn nhìn, khóe môi co quắp, lên tiếng.
- " Phụ thân.... người quên cạo râu rồi! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.