Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 9
Trang Aya
25/07/2019
Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân mắt to trừng mắt nhỏ được một lúc thì giọng nói của công công lại xen ngang vào.
- Hoàng thượng, hoàng hậu giá đáo!!!
Theo sau đó là hai bóng dáng dắt tay nhau đi đến khu thượng vị.
Một bộ long bào uy nghiêm, khí phách của bậc vương giả.
Một bộ phượng bào cao quý, lãnh diễm của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Hai vạt áo đan xen nhau trở nên chói mắt lạ thường, có một loại uy áp chấn nhiếp quần hùng, khiến người khác không thể không cúi đầu thuần phục.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
Tất cả mọi người đang có mặt trong đại điện đều đồng loạt quỳ xuống, hô hào.
Nguyệt Tích Lương nhìn thấy như vậy cũng rất không tự nguyện khẽ khụy gối.
Nàng ở thời hiện đại không quỳ gối trước ai ngoài phụ mẫu. Nhưng một khi đã xuyên đến nơi đây thì cũng nên theo quy tắc của cổ đại.
Lại nói, khi đang ở nên xe ngựa phụ thân đã nhắc nhở nàng rằng, hoàng đế là một minh quân yêu dân như mạng.
Thiết nghĩ nàng quỳ gối trước hắn một chút cũng không có gì là thiệt thòi.
- Bình thân!
Ống tay áo khẽ phất, hoàng thượng thản nhiên nói.
- Tạ ơn hoàng thượng!
Đồng loạt đứng dậy.
Nguyệt Tích Lương bây giờ mới được nhìn một cách kỹ càng long nhan.
What?
Nàng nghe nói năm nay hoàng thượng đã gần sáu mươi tuổi.
Đáng lẽ ra nên là một lão già mới đúng.
Nhưng tại sao? Cái người ngang nhiên đứng trên cao kia lại là một trung niên nam tử cực kỳ tuấn mỹ.
Xem ra cũng không già hơn phụ thân nàng là bao.
Rốt cuộc thì người cổ đại thường ngày ăn gì mà đi đến đâu nàng cũng gặp phải tuấn nam, mỹ nữ?
Nghĩ nghĩ...
Nếu là ở thời đại của nàng thì những người này đều trở thành nổi tiếng hết!
- Tích Lương quận chúa, lên đây ngồi cùng bản cung.
Hoàng hậu liếc mắt về phía Nguyệt Tích Lương, mỉm cười vẫy vẫy tay.
- Ách? Như này... có vẻ không hợp quy củ lắm...
Nàng gãi gãi đầu.
- Có gì mà không hợp? Bổn cung đã cho, ngươi không phải lo.
Hoàng hậu nhướng nhướng mày liễu nói.
- Đúng vậy Tích Lương, yến tiệc này vốn dĩ là dành cho con. Ngồi cao một chút cũng là lẽ đương nhiên.
Hoàng thượng, tên đầy đủ là Bắc Mạc Trì cũng nhìn sang phía bên này, cười nói.
- Vậy... cung kính không bằng tuân lệnh.
Nàng cười tươi rói, lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Hoàng hậu ngồi cạnh hoàng thượng.
Ngồi cạnh hoàng hậu chính là ngồi cạnh mỹ nam.
Nàng cầu còn không được.
Tiện thể dò hỏi xem hoàng thượng thích loại nam nhân như thế nào. Mai sau nàng sẽ lén lút đưa vài người lên long sàng của hắn.
- Tích Lương quận chúa còn nhỏ nhưng thật biết điều.
Hoàng hậu hài lòng gật gật đầu.
- Tạ ơn hoàng hậu!
Chuyện! Lão nương đây giả trang bao nhiêu năm, không phải ngươi nhìn là có thể nhìn ra được.
- Nào, lên đây.
- Vâng!
Thân hình nhỏ bé của Nguyệt Tích Lương chạy bước chậm lên chỗ hoàng hậu.
Nhưng khi đi qua chỗ ngồi của các gia quyến thì...
Oạch!
Nàng bỗng nhiên ngã nhào trên mặt đất. Tư thế không khác gì tam vương gia lúc trước là mấy.
Ha ha ha!
Cả đại điện bỗng chốc vang lên tiếng cười. Nhưng lại lập tức trở nên im bặt bởi tiếng rống thương tâm của người nào đó.
- Lương bảo bảo!!!
Nguyệt vương gia lo lắng chạy lại chỗ nàng, nâng bảo bối của nhà mình dậy.
Nhìn này, mũi của nữ nhi hắn đỏ ửng lên rồi...
- Nữ nhi không sao...
Nguyệt Tích Lương xoa xoa đầu gối, mắt lại liếc nhìn về phía bên cạnh.
Là một tiểu cô nương mười tuổi, mặt mày thanh tú. Hình như là đại tiểu thư của phủ thượng thư.
Nguyệt Tích Lương dám chắc rằng, nàng không phải là tự ý ngã, mà là có người ngáng chân. Mà người đó, chính là nàng ta.
Giỏi! Thật giỏi!
Mới mười tiểu đầu mà đã biết hãm hại người khác, làm người khác mất mặt.
Trẻ nhỏ thời này cần phải giáo dục lại ngay tức khắc!
Bất quá, tiểu nha đầu chọc ai không chọc, lại chọc phải nàng...
Thật chán sống rồi! Hừ hừ.
Nguyệt Tích Lương nhìn nhìn nàng ta một lúc rồi giả vờ hâm mộ nói với Nguyệt Kinh Thiên.
- Oa, phụ thân! Y phục của của tỷ tỷ kia thật đẹp!
Hắn ngỡ ngàng một chút rồi cũng quay sang nhìn theo hướng nữ nhi chỉ.
Lương bảo bảo nói đùa gì vậy?
Đẹp cái rắm!
Xanh xanh vàng vàng, nhìn y như con công xòe đuôi.
Với lại, y phục của nữ nhi hắn còn đẹp hơn nhiều.
Chưa nói tới kiểu dáng, riêng chất liệu đã là thiên tàm ti quý hiếm, hè mát đông ấm.
Cả Cảnh Lăng này chỉ đếm được có ba thớt vải thiên tàm ti. Thái hậu Từ thị một thớt, hoàng thượng một thớt, còn lại là của bảo bảo nhà hắn rồi.
- Lương bảo bảo, nếu không thì...
Nguyệt vương gia còn chưa nói hết câu thì Nguyệt Tích Lương đã hí hửng chạy lại chỗ nữ nhi của phủ thượng thư.
- Tỷ tỷ, tên tỷ là gì?
- Cao Thiên Hàm!
Nàng ta ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.
- Ồ! Y phục của tỷ thật đẹp...
Nguyệt Tích Lương vừa khen, vừa đi quanh Cao Thiên Hàm mấy lượt, ánh mắt lóe lên sự gian trá.
- Đương nhiên! Đây là gấm Lương Châu thượng hạng, được cẩm y phường đặc biệt may cho ta đấy...
- Ồ!
Nguyệt Tích khẽ hô tỏ vẻ hâm mộ.
Ngay sau đó, chân nàng hình như vấp phải cạnh bàn, thân hình chao đảo nghiêng ngả. Khi sắp ngã xuống, nàng nhanh tay nhanh mắt bám vào y phục của Cao Thiên Hàm...
Xoẹt!
Một tiếng xé rách vang lên.
Y phục mùa hè vốn dĩ rất mỏng manh, nên Nguyệt Tích Lương kéo mạnh một cái nó đã bị rách ra làm đôi.
Vâng, là bị rách làm đôi... từ eo trở xuống.
- Á á á á á á á á á !!!
Tiếng kêu thảm thiết còn hơn cả giết heo vang lên trong đại điện.
Cao Thiên Hàm mặt mày vừa xanh vừa đỏ che đi cái tiết khố màu trắng.
Nhưng che đằng trước, đằng sau lại lộ ra cái mông tròn tròn, trắng trắng. Hơn thế ở giữa mông bên phải còn có một cái bớt đen sì, phá hết mỹ cảm.
Cao Thiên Hàm như nhận ra, lúng túng che đằng sau. Đằng trước lại lặp tức bị phô bày ra vùng đùi cùng chỗ tư mật.
- Hu hu hu!!!
Nàng ta thẹn quá gào khóc inh ỏi.
Tuy là tiểu nữ hài mười tuổi nhưng nàng dù sao cũng là phận nữ nhi.
Trước mặt bao người như vậy nàng lại bị khỏa nửa thân dưới.
Sau này còn ai dám thú nàng nữa???
- Tỷ tỷ, để muội che cho!
Nguyệt Tích Lương giả vờ vội vàng nói.
Như nhận được phao cứu sinh, Cao Thiên Hàm lặp tức gật đầu lia lịa, nước mắt nước mũi tèm lem.
Nguyệt Tích Lương thấy nàng đồng ý thì hí ha hí hửng cầm mấy quả dưa chuột lại gần.
Một quả!
Hai quả!
Ba quả!
Bốn quả!
...
Hắc hắc, dám trêu vào lão nương. Cho ngươi chết!
Nguyệt Tích Lương cầm quả dưa chuột cuối cùng, quả bé nhất, cực kỳ vô tình nhét thẳng vào cúc hoa non nớt của Cao Thiên Hàm.
- Á!...
Nàng ta mắt trợn ngược, mông run run, đau đến nỗi không hét được ra tiếng.
Mọi người trong đại điện mắt trừng trừng không thể tin nổi nhìn việc làm của Tích Lương quận chúa.
Nàng cư nhiên... cư nhiên...
Chỉ thấy trong tiết khố vốn nhỏ bé của Cao Thiên Hàm giờ đây được nhồi chật ních dưa chuột.
Hơn thế nữa ở cúc hoa còn có một quả dưa chuột thò đầu ra e ấp .
Đau! Thật đau...
Lại nhìn về phía Nguyệt Tích Lương, nàng vẫn hồn nhiên lau mồ hôi như thể việc nàng làm là đương nhiên.
- Tỷ tỷ! Ta đã che xong cho tỷ rồi. Nhìn xem...
- ...
Cao Thiên Hàm môi run run, lại chẳng thể nói ra một chữ.
Mắt đảo một vòng, trực tiếp ngất đi.
Dưa chuột lăn lăn dưới nền đất.
- Ách? Tỷ tỷ làm sao vậy? Tỷ tỷ???
Nguyệt Tích Lương lo lắng hô to. Nước mắt lưng tròng.
- Mau lên! Mau đỡ Cao tiểu thư đi xuống chữa trị.
Hoàng hậu bấy giờ mới hoàn hồn, môi run run phân phó cung nữ.
- Vâng!
Cao Thiên Hàm được hai cung nữ khiêng ra ngoài, đi đến đâu dưa chuột rơi ra đến đấy. Thượng thư đại nhân cun cút theo sau nữ nhi đi ra ngoài, từ đầu không dám hé miệng nửa lời.
Đùa sao? Ai chả biết Nguyệt vương gia cực kỳ bao che nữ nhi. Hắn cũng không muốn vì một hài tử mà đi đối đầu với người có quyền lực thứ hai trong triều.
Thật không đáng.
- Tích Lương, con...
Hoàng thượng nhìn Nguyệt Tích Lương có ý khiển trách. Nào ngờ chưa nói xong miệng nàng đã mếu máo, nước mắt tuôn như mưa.
- Hu hu hu. Cao tỷ tỷ ghét Tích Lương. Tích Lương chỉ muốn che cho tỷ ấy thôi, hu hu...
- Nhưng con...
- Hu hu, sao mọi người lại nhìn ta như vậy? Mọi người cũng ghét ta, hu hu... Chỗ đó bị hở ra, ta dùng dưa chuột che lấp đi thì có gì sai? Hu hu...
Gương mặt khả ái của Nguyệt Tích Lương vương đầy nước mắt, nhìn rất đáng thương.
Gì chứ, riêng trò ăn vạ thì ta đây không chịu thua kém ai đâu.
- Này...
Mọi người suy nghĩ cẩn thận lại.
Tích Lương quận chúa trước giờ vẫn rất thiện lương. Làm sao có thể làm ra loại chuyện khiến, người khác sợ hãi như vậy được?
Đúng rồi, nàng mới có bảy tuổi. Chắc chắn là xuất phát từ thiện tâm muốn giúp đỡ Cao tiểu thư đây mà. Nhưng cách thể hiện của nàng còn sai sót...
Không thể trách Tích Lương quận chúa được.
Lại nói, Cao tiểu thư này mặc dù nhỏ tuổi nhưng thường ngày lại chua ngoa, hống hách, được chiều sinh hư.
Cũng nhân tiện coi đây là một hình phạt nho nhỏ dành cho nàng ta đi.
Mọi người càng nghĩ lại càng cảm thấy đúng.
Người ta nói cái đẹp có lợi thế hơn chính là như vậy.
Nguyệt Tích Lương nàng vừa khả ái lại biết điều như vậy, ai mà nỡ trách mắng?
- Aizz, trẫm không có ghét con, cũng không trách con...
Hoàng thượng thở dài, cưng chiều nói.
Hắn và Nguyệt Kinh Thiên là huynh đệ kết nghĩa, tình cảm sâu đậm. Đương nhiên cũng coi Nguyệt Tích Lương như là nữ nhi mà đối đãi.
- Đúng vậy! Đúng vậy! Không ai ghét quận chúa. Người làm rất đúng...
Cả đại điện cũng xôn xao lên, nháo nhào hùa theo.
- Thật sao?
Nguyệt Tích Lương lau lau nước mắt, cái mũi nhỏ hồng hồng khẽ hấp háy.
Vẻ mặt tiểu bạch thỏ này của nàng không biết đã đốn ngã trái tim của bao nhiêu bậc phụ mẫu.
- Vâng vâng!
Ai nấy đều gật đầu lia lịa.
- Vậy thật tốt!
Nàng ngẩng mặt lên, cười cươi rói.
Thật là... khả ái chết được!
Mọi người đồng thanh hô hào trong lòng.
À không! Còn một người không thấy như vậy. Đó chính là mỗ vị vương gia mặt than Bắc Mạc Quân.
Hắn chỉ thấy nàng đóng kịch càng ngày càng giỏi và... thật nhẫn tâm.
Nguyệt Tích Lương lúc này cũng nhìn về phía hắn. Ở một góc không ai để ý, nàng lại dơ ra ngón tay giữa.
Thấy phục lão nương chưa? Hắc hắc.
Bắc Mạc Quân nhìn thấy vậy thì càng cảm thấy khó hiểu.
Sao lúc này nàng lại còn chào hắn nữa?
Không phải nàng bị đãng trí chứ?
Mới bảy tuổi mà lại mắc bệnh tuổi già, chậc chậc.
- Hoàng thượng, hoàng hậu giá đáo!!!
Theo sau đó là hai bóng dáng dắt tay nhau đi đến khu thượng vị.
Một bộ long bào uy nghiêm, khí phách của bậc vương giả.
Một bộ phượng bào cao quý, lãnh diễm của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Hai vạt áo đan xen nhau trở nên chói mắt lạ thường, có một loại uy áp chấn nhiếp quần hùng, khiến người khác không thể không cúi đầu thuần phục.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
Tất cả mọi người đang có mặt trong đại điện đều đồng loạt quỳ xuống, hô hào.
Nguyệt Tích Lương nhìn thấy như vậy cũng rất không tự nguyện khẽ khụy gối.
Nàng ở thời hiện đại không quỳ gối trước ai ngoài phụ mẫu. Nhưng một khi đã xuyên đến nơi đây thì cũng nên theo quy tắc của cổ đại.
Lại nói, khi đang ở nên xe ngựa phụ thân đã nhắc nhở nàng rằng, hoàng đế là một minh quân yêu dân như mạng.
Thiết nghĩ nàng quỳ gối trước hắn một chút cũng không có gì là thiệt thòi.
- Bình thân!
Ống tay áo khẽ phất, hoàng thượng thản nhiên nói.
- Tạ ơn hoàng thượng!
Đồng loạt đứng dậy.
Nguyệt Tích Lương bây giờ mới được nhìn một cách kỹ càng long nhan.
What?
Nàng nghe nói năm nay hoàng thượng đã gần sáu mươi tuổi.
Đáng lẽ ra nên là một lão già mới đúng.
Nhưng tại sao? Cái người ngang nhiên đứng trên cao kia lại là một trung niên nam tử cực kỳ tuấn mỹ.
Xem ra cũng không già hơn phụ thân nàng là bao.
Rốt cuộc thì người cổ đại thường ngày ăn gì mà đi đến đâu nàng cũng gặp phải tuấn nam, mỹ nữ?
Nghĩ nghĩ...
Nếu là ở thời đại của nàng thì những người này đều trở thành nổi tiếng hết!
- Tích Lương quận chúa, lên đây ngồi cùng bản cung.
Hoàng hậu liếc mắt về phía Nguyệt Tích Lương, mỉm cười vẫy vẫy tay.
- Ách? Như này... có vẻ không hợp quy củ lắm...
Nàng gãi gãi đầu.
- Có gì mà không hợp? Bổn cung đã cho, ngươi không phải lo.
Hoàng hậu nhướng nhướng mày liễu nói.
- Đúng vậy Tích Lương, yến tiệc này vốn dĩ là dành cho con. Ngồi cao một chút cũng là lẽ đương nhiên.
Hoàng thượng, tên đầy đủ là Bắc Mạc Trì cũng nhìn sang phía bên này, cười nói.
- Vậy... cung kính không bằng tuân lệnh.
Nàng cười tươi rói, lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Hoàng hậu ngồi cạnh hoàng thượng.
Ngồi cạnh hoàng hậu chính là ngồi cạnh mỹ nam.
Nàng cầu còn không được.
Tiện thể dò hỏi xem hoàng thượng thích loại nam nhân như thế nào. Mai sau nàng sẽ lén lút đưa vài người lên long sàng của hắn.
- Tích Lương quận chúa còn nhỏ nhưng thật biết điều.
Hoàng hậu hài lòng gật gật đầu.
- Tạ ơn hoàng hậu!
Chuyện! Lão nương đây giả trang bao nhiêu năm, không phải ngươi nhìn là có thể nhìn ra được.
- Nào, lên đây.
- Vâng!
Thân hình nhỏ bé của Nguyệt Tích Lương chạy bước chậm lên chỗ hoàng hậu.
Nhưng khi đi qua chỗ ngồi của các gia quyến thì...
Oạch!
Nàng bỗng nhiên ngã nhào trên mặt đất. Tư thế không khác gì tam vương gia lúc trước là mấy.
Ha ha ha!
Cả đại điện bỗng chốc vang lên tiếng cười. Nhưng lại lập tức trở nên im bặt bởi tiếng rống thương tâm của người nào đó.
- Lương bảo bảo!!!
Nguyệt vương gia lo lắng chạy lại chỗ nàng, nâng bảo bối của nhà mình dậy.
Nhìn này, mũi của nữ nhi hắn đỏ ửng lên rồi...
- Nữ nhi không sao...
Nguyệt Tích Lương xoa xoa đầu gối, mắt lại liếc nhìn về phía bên cạnh.
Là một tiểu cô nương mười tuổi, mặt mày thanh tú. Hình như là đại tiểu thư của phủ thượng thư.
Nguyệt Tích Lương dám chắc rằng, nàng không phải là tự ý ngã, mà là có người ngáng chân. Mà người đó, chính là nàng ta.
Giỏi! Thật giỏi!
Mới mười tiểu đầu mà đã biết hãm hại người khác, làm người khác mất mặt.
Trẻ nhỏ thời này cần phải giáo dục lại ngay tức khắc!
Bất quá, tiểu nha đầu chọc ai không chọc, lại chọc phải nàng...
Thật chán sống rồi! Hừ hừ.
Nguyệt Tích Lương nhìn nhìn nàng ta một lúc rồi giả vờ hâm mộ nói với Nguyệt Kinh Thiên.
- Oa, phụ thân! Y phục của của tỷ tỷ kia thật đẹp!
Hắn ngỡ ngàng một chút rồi cũng quay sang nhìn theo hướng nữ nhi chỉ.
Lương bảo bảo nói đùa gì vậy?
Đẹp cái rắm!
Xanh xanh vàng vàng, nhìn y như con công xòe đuôi.
Với lại, y phục của nữ nhi hắn còn đẹp hơn nhiều.
Chưa nói tới kiểu dáng, riêng chất liệu đã là thiên tàm ti quý hiếm, hè mát đông ấm.
Cả Cảnh Lăng này chỉ đếm được có ba thớt vải thiên tàm ti. Thái hậu Từ thị một thớt, hoàng thượng một thớt, còn lại là của bảo bảo nhà hắn rồi.
- Lương bảo bảo, nếu không thì...
Nguyệt vương gia còn chưa nói hết câu thì Nguyệt Tích Lương đã hí hửng chạy lại chỗ nữ nhi của phủ thượng thư.
- Tỷ tỷ, tên tỷ là gì?
- Cao Thiên Hàm!
Nàng ta ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.
- Ồ! Y phục của tỷ thật đẹp...
Nguyệt Tích Lương vừa khen, vừa đi quanh Cao Thiên Hàm mấy lượt, ánh mắt lóe lên sự gian trá.
- Đương nhiên! Đây là gấm Lương Châu thượng hạng, được cẩm y phường đặc biệt may cho ta đấy...
- Ồ!
Nguyệt Tích khẽ hô tỏ vẻ hâm mộ.
Ngay sau đó, chân nàng hình như vấp phải cạnh bàn, thân hình chao đảo nghiêng ngả. Khi sắp ngã xuống, nàng nhanh tay nhanh mắt bám vào y phục của Cao Thiên Hàm...
Xoẹt!
Một tiếng xé rách vang lên.
Y phục mùa hè vốn dĩ rất mỏng manh, nên Nguyệt Tích Lương kéo mạnh một cái nó đã bị rách ra làm đôi.
Vâng, là bị rách làm đôi... từ eo trở xuống.
- Á á á á á á á á á !!!
Tiếng kêu thảm thiết còn hơn cả giết heo vang lên trong đại điện.
Cao Thiên Hàm mặt mày vừa xanh vừa đỏ che đi cái tiết khố màu trắng.
Nhưng che đằng trước, đằng sau lại lộ ra cái mông tròn tròn, trắng trắng. Hơn thế ở giữa mông bên phải còn có một cái bớt đen sì, phá hết mỹ cảm.
Cao Thiên Hàm như nhận ra, lúng túng che đằng sau. Đằng trước lại lặp tức bị phô bày ra vùng đùi cùng chỗ tư mật.
- Hu hu hu!!!
Nàng ta thẹn quá gào khóc inh ỏi.
Tuy là tiểu nữ hài mười tuổi nhưng nàng dù sao cũng là phận nữ nhi.
Trước mặt bao người như vậy nàng lại bị khỏa nửa thân dưới.
Sau này còn ai dám thú nàng nữa???
- Tỷ tỷ, để muội che cho!
Nguyệt Tích Lương giả vờ vội vàng nói.
Như nhận được phao cứu sinh, Cao Thiên Hàm lặp tức gật đầu lia lịa, nước mắt nước mũi tèm lem.
Nguyệt Tích Lương thấy nàng đồng ý thì hí ha hí hửng cầm mấy quả dưa chuột lại gần.
Một quả!
Hai quả!
Ba quả!
Bốn quả!
...
Hắc hắc, dám trêu vào lão nương. Cho ngươi chết!
Nguyệt Tích Lương cầm quả dưa chuột cuối cùng, quả bé nhất, cực kỳ vô tình nhét thẳng vào cúc hoa non nớt của Cao Thiên Hàm.
- Á!...
Nàng ta mắt trợn ngược, mông run run, đau đến nỗi không hét được ra tiếng.
Mọi người trong đại điện mắt trừng trừng không thể tin nổi nhìn việc làm của Tích Lương quận chúa.
Nàng cư nhiên... cư nhiên...
Chỉ thấy trong tiết khố vốn nhỏ bé của Cao Thiên Hàm giờ đây được nhồi chật ních dưa chuột.
Hơn thế nữa ở cúc hoa còn có một quả dưa chuột thò đầu ra e ấp .
Đau! Thật đau...
Lại nhìn về phía Nguyệt Tích Lương, nàng vẫn hồn nhiên lau mồ hôi như thể việc nàng làm là đương nhiên.
- Tỷ tỷ! Ta đã che xong cho tỷ rồi. Nhìn xem...
- ...
Cao Thiên Hàm môi run run, lại chẳng thể nói ra một chữ.
Mắt đảo một vòng, trực tiếp ngất đi.
Dưa chuột lăn lăn dưới nền đất.
- Ách? Tỷ tỷ làm sao vậy? Tỷ tỷ???
Nguyệt Tích Lương lo lắng hô to. Nước mắt lưng tròng.
- Mau lên! Mau đỡ Cao tiểu thư đi xuống chữa trị.
Hoàng hậu bấy giờ mới hoàn hồn, môi run run phân phó cung nữ.
- Vâng!
Cao Thiên Hàm được hai cung nữ khiêng ra ngoài, đi đến đâu dưa chuột rơi ra đến đấy. Thượng thư đại nhân cun cút theo sau nữ nhi đi ra ngoài, từ đầu không dám hé miệng nửa lời.
Đùa sao? Ai chả biết Nguyệt vương gia cực kỳ bao che nữ nhi. Hắn cũng không muốn vì một hài tử mà đi đối đầu với người có quyền lực thứ hai trong triều.
Thật không đáng.
- Tích Lương, con...
Hoàng thượng nhìn Nguyệt Tích Lương có ý khiển trách. Nào ngờ chưa nói xong miệng nàng đã mếu máo, nước mắt tuôn như mưa.
- Hu hu hu. Cao tỷ tỷ ghét Tích Lương. Tích Lương chỉ muốn che cho tỷ ấy thôi, hu hu...
- Nhưng con...
- Hu hu, sao mọi người lại nhìn ta như vậy? Mọi người cũng ghét ta, hu hu... Chỗ đó bị hở ra, ta dùng dưa chuột che lấp đi thì có gì sai? Hu hu...
Gương mặt khả ái của Nguyệt Tích Lương vương đầy nước mắt, nhìn rất đáng thương.
Gì chứ, riêng trò ăn vạ thì ta đây không chịu thua kém ai đâu.
- Này...
Mọi người suy nghĩ cẩn thận lại.
Tích Lương quận chúa trước giờ vẫn rất thiện lương. Làm sao có thể làm ra loại chuyện khiến, người khác sợ hãi như vậy được?
Đúng rồi, nàng mới có bảy tuổi. Chắc chắn là xuất phát từ thiện tâm muốn giúp đỡ Cao tiểu thư đây mà. Nhưng cách thể hiện của nàng còn sai sót...
Không thể trách Tích Lương quận chúa được.
Lại nói, Cao tiểu thư này mặc dù nhỏ tuổi nhưng thường ngày lại chua ngoa, hống hách, được chiều sinh hư.
Cũng nhân tiện coi đây là một hình phạt nho nhỏ dành cho nàng ta đi.
Mọi người càng nghĩ lại càng cảm thấy đúng.
Người ta nói cái đẹp có lợi thế hơn chính là như vậy.
Nguyệt Tích Lương nàng vừa khả ái lại biết điều như vậy, ai mà nỡ trách mắng?
- Aizz, trẫm không có ghét con, cũng không trách con...
Hoàng thượng thở dài, cưng chiều nói.
Hắn và Nguyệt Kinh Thiên là huynh đệ kết nghĩa, tình cảm sâu đậm. Đương nhiên cũng coi Nguyệt Tích Lương như là nữ nhi mà đối đãi.
- Đúng vậy! Đúng vậy! Không ai ghét quận chúa. Người làm rất đúng...
Cả đại điện cũng xôn xao lên, nháo nhào hùa theo.
- Thật sao?
Nguyệt Tích Lương lau lau nước mắt, cái mũi nhỏ hồng hồng khẽ hấp háy.
Vẻ mặt tiểu bạch thỏ này của nàng không biết đã đốn ngã trái tim của bao nhiêu bậc phụ mẫu.
- Vâng vâng!
Ai nấy đều gật đầu lia lịa.
- Vậy thật tốt!
Nàng ngẩng mặt lên, cười cươi rói.
Thật là... khả ái chết được!
Mọi người đồng thanh hô hào trong lòng.
À không! Còn một người không thấy như vậy. Đó chính là mỗ vị vương gia mặt than Bắc Mạc Quân.
Hắn chỉ thấy nàng đóng kịch càng ngày càng giỏi và... thật nhẫn tâm.
Nguyệt Tích Lương lúc này cũng nhìn về phía hắn. Ở một góc không ai để ý, nàng lại dơ ra ngón tay giữa.
Thấy phục lão nương chưa? Hắc hắc.
Bắc Mạc Quân nhìn thấy vậy thì càng cảm thấy khó hiểu.
Sao lúc này nàng lại còn chào hắn nữa?
Không phải nàng bị đãng trí chứ?
Mới bảy tuổi mà lại mắc bệnh tuổi già, chậc chậc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.