Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 71: Ngoại truyện 1: Hành trình truy thụ của Kiến Nhất
Trang Aya
29/07/2019
Triển Chính Hi dạo gần đây thấy rất khó chịu. Hắn cứ đi đi lại lại trên đường lớn, mày nhăn tít thành một đoàn như thể
đang suy ngẫm sự đời. Thỉnh thoảng bực bội không có chỗ phát tiết thì
lại chạy về Nhị vương phủ, đánh cho bọn thị vệ dưới trướng mặt mũi bầm
dập.
Các bạn nhỏ thị vệ khổ sở không thôi, kêu gào với trời muốn đòi lại công lý.
Con mẹ nó! Triển đại nhân rõ ràng bảo thao luyện. Thao luyện nha!
Thao luyện của Triển Chính Hi là thế này ư? Thẳng tay đánh bọn hắn không thương tiếc. Đã thế, khi bọn hắn muốn phản kích lại còn giở trò vô sỉ, không cho bọn hắn ăn cơm.
Kiếp thị vệ thật là không dễ dàng! Nhất là thị vệ của Nhị vương phủ càng không dễ dàng.
Vì sao Triển Chính Hi lại trở nên khó ở như vậy? Đơn giản lắm, tại hắn bị bề trên ức hiếp quá nhiều nên cũng muốn ức hiếp lại bề dưới thôi.
Chuyện là thế này. Từ khi ở Ly Mẫn về Cảnh Lăng, vương gia không hiểu sao rất ghét hắn. Ghét ra mặt luôn.
Thứ nhất, người không nói hai lời mà trực tiếp cắt lương của hắn trong nửa năm. Móa! Nửa năm đó! Người còn muốn ta sống tiếp hay không?
Bình thường vương gia đã nổi tiếng là ki bo, vắt cổ chày ra nước nên tiền lương mỗi tháng của bọn hắn ít đến thảm thương. Giờ thì hay rồi, đến một đồng hắn cũng không có chứ đừng nói là ít.
Thứ hai, người bắt hắn đi dọn nhà xí. Một thị vệ nhất đẳng như hắn lại phải đi dọn nhà xí, nói ra ai tin? Đến hắn còn không tin nổi nữa là.... Nhưng, sự thật thì chính là sự thật.
Hàng ngày hắn đều mang một thân bốc mùi đến quân doanh kìa. Đừng nhìn hắn ở Nhị vương phủ chỉ là một thị vệ, ở quân doanh hắn còn là một mãnh tướng hàng thật giá thật đấy.
Ài.... bị vương gia ức hiếp thì cũng thôi đi, dù sao hắn đã sớm quen rồi. Nhưng mà, chuyện để hắn phải phiền não lại là một chuyện khác.
Còn không phải là tại tên Kiến Nhất kia sao?
Không biết hắn ta ăn gì để lớn lên mà dính người như đỉa, mặt dày hơn cả tường thành. Suốt ngày đi theo hắn không rời nửa bước, đến cả đi nhà xí hắn cũng đứng bên ngoài đợi.
Triển Chính Hi bực mình! Triển Chính Hi bão nổi! Triển Chính Hi sắp không chịu được rồi!
Không phải chỉ là giúp hắn giải độc thôi? Không phải chỉ là.... khụ.... một đêm xuân thôi?
Triển Chính Hi đã sớm vứt chuyện đó ra sau đầu. Có chăng thì chỉ là đau mông vài ngày rồi hết.
Nhưng Kiến Nhất thì không nghĩ như vậy. Hắn biết, hắn trước giờ vẫn luôn có tình cảm với tên đần này. Cho nên, rèn sắt phải rèn khi còn nóng, truy thụ thì phải truy đến cùng.
Nếu để mất cơ hội lần này, không biết còn phải đợi đến ngày tháng năm nào nữa....
Triển Chính Hi bây giờ đang nghiêm túc ngồi gặm màn thầu, không nhịn được ban cho người đối diện một đạo ánh mắt sắc lạnh. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
- " Kiến Nhất, ngươi chưa thấy chán sao? "
Đang ăn mà bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, hắn thật sự là nuốt không trôi.
Kiến Nhất chống tay vào cằm, mỉm cười y hệt như một con hồ ly. Hắn cầm lấy một cái bánh màn thầu cứng đơ ở trên bàn, chẹp miệng, lắc đầu.
- " Nhìn ngươi, ta không bao giờ thấy chán cả. Chính Hi à..... cái bánh này không ngon một chút nào... "
Triển Chính Hi bị chọc trúng chỗ đau, gân xanh trên huyệt thái dương bạo khởi. Hắn thô lỗ cướp lại màn thầu ở trên tay người nào đó về, nhét hết vào mồm.
- " Không ngon thì ngươi... đừng có ăn. Mà ta... cũng không cho ngươi ăn! "
Hắn nghèo kiết xác như thế này, có bánh màn thầu ăn là tốt lắm rồi, no bụng là được.
Kiến Nhất cười cười, kéo tay hắn toan đứng dậy.
- " Đi, ta dẫn ngươi đi ăn đồ ăn ngon. "
Nào ngờ, Triển Chính Hi chỉ lạnh nhạt hất tay Kiến Nhất ra, xoay người đi về hướng ngược lại.
- " Không cần ngươi thương hại. "
Có quỷ mới biết tên này vô sỉ đến nhường nào. Ăn một bữa của hắn ta có khi phải trả lại gấp mười. Hắn không có ngu đến mức ấy.
Kiến Nhất bị đối xử như vậy cũng không nổi nóng, chỉ hì hì tiếp tục đi theo sau Triển Chính Hi.
Sao người hắn thích lại đa nghi như vậy chứ? Lần này là hắn toàn tâm toàn ý mời ăn thật, nhìn thấy y khổ sở, hắn sẽ đau lòng.
Đến một ngõ nhỏ khá vắng vẻ, Triển Chính Hi thực sự không nhịn được nữa, hắn quay đầu trừng Kiến Nhất, bất đắc dĩ gầm lên.
- " Rốt cuộc ngươi muốn cái gì ở ta? Ta cho ngươi không phải là được hay sao? Đừng có bám theo lão tử nữa, phiền chết! "
Kiến Nhất khựng người lại, ủy khuất cắn chặt môi mỏng. Hắn e dè liếc nhìn khuôn mặt tức giận của Triển Chính Hi, mãi sau mới nói được một câu.
- " Chỉ cần ta muốn, là ngươi sẽ cho sao? "
Triển Chính Hi không chút ngần ngại mà gật đầu xác nhận.
- " Đúng vậy! "
Khuôn mày của Kiến Nhất ngay lặp tức giãn ra, hắn nở một nụ cười tà mị.
Hắn từng bước, từng bước lại gần Triển Chính Hi, ép sát y vào góc tường. Kiến Nhất cứ nhìn Triển Chính Hi như vậy, bàn tay đưa lên niết đôi môi của ai đó, lấy ra vụn bánh màn thầu còn vương trên môi, đưa vào miệng mình, từ từ thưởng thức.
Triển Chính Hi bị hành động mập mờ của Kiến Nhất làm cho bối rối, hắn đưa tay lên che môi, mặt đỏ tía tai, lắp ba lắp bắp.
- " Ngươi.... ngươi.... ngươi làm cái gì vậy? "
Thái độ Kiến Nhất kỳ lạ quá. Hắn không quen một chút nào!
Theo bản năng, Triển Chính Hi định xoay người hòng thoát khỏi không gian chật trội nơi góc tường.
Nhưng mà.....
Bộp!
Cánh tay rắn chắc của Kiến Nhất vung lên, trực tiếp chặn đứng đường tẩu thoát của hắn. Triển Chính Hi gian nan nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.
Sao hắn cứ có cảm giác giống như lưu manh đang đùa giỡn nữ nhi nhà lành vậy.
Kiến Nhất khẽ nhếch khóe miệng, hơi thở nóng bỏng như phả vào chóp mũi Triển Chính Hi, ngứa ngứa.
- " Ta muốn ngươi, cũng muốn cả trái tim của ngươi. Ngươi có cho ta không? "
- " ........ "
Triển Chính Hi tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn, không nói nên lời.
Tên Kiến Nhất khốn khiếp này đang nói cái gì vậy, hắn không nghe nhầm đấy chứ?
Triển Chính Hi ngơ ngác một lúc lâu, còn thô lỗ ngoáy ngoáy lỗ tai mình. Xong xuôi, mới ngẩng đầu lên nói.
- " Ngươi nói lại lần nữa cho lão tử! "
Kiến Nhất vô lực thở dài. Ý của hắn đã rõ ràng như vậy rồi, y vẫn còn không hiểu hay sao?
- " Chính Hi, ta thích ngươi. "
- " ....... "
Triển Chính Hi bây giờ đã hóa đá.
Hắn không nghe nhầm, Kiến Nhất nói thích hắn. Nhưng không thể nào..... hắn là nam tử.
Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó. Dù cho đã trải qua một đêm xuân với Kiến Nhất, hắn vẫn đinh ninh rằng mình là " thẳng ".
Không thể nào.... không thể!
- " Đừng đùa nữa. "
Triển Chính Hi gạt tay Kiến Nhất sang một bên, môi nở nụ cười gượng gạo.
Kiến Nhất nhíu mày, hơi thở quanh thân trầm hẳn xuống.
- " Ta không đùa. "
- " ....... "
Triển Chính Hi nhìn thẳng vào con mắt của người đối diện. Đó là một đôi mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy, trong đó là một mảnh nghiêm túc, không một tia giả dối.
Hắn hoảng hốt quay mặt đi, chỉ sợ nếu nhìn lâu hơn chút nữa thì sẽ bị hãm sâu vào trong đó. Không thoát ra được.
Hắn biết, Kiến Nhất là đang nói thật....
- " Ta không phải là đoạn tay áo. "
Triển Chính Hi bỏ lại một câu như vậy, thân hình cường tráng của hắn nhún một cái, chớp mắt đã vận khinh công bay vút đi.
Nói đúng hơn là hắn chạy chối chết! Không cả dám ngoảnh mặt lại.
Kiến Nhất nhìn theo bóng dáng của người trong lòng đang khuất dần, bàn tay không tự chủ siết chặt lại. Bên môi hắn treo nụ cười tính kế, nhỏ giọng lẩm bẩm.
- " Chính Hi, ngươi không thoát được đâu.... "
.....................................
Từ đó về sau, Kiến Nhất không những không chịu bỏ cuộc mà còn càng ngày càng trở nên tích cực.
Buổi sáng, Triển Chính Hi vừa mới mở mắt dậy.
- " Chính Hi ~ mau lại đây ăn sáng, ta làm cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon nha. "
- " ........ "
Lông mày Triển Chính Hi không tự chủ được giật đùng đùng.
Ai có thể nói cho hắn biết, tên này vào phòng hắn bằng cách nào không? Lại còn không phát ra một chút tiếng động nữa.
Khóa phòng này, phải đổi!
Buổi trưa, Triển Chính Hi đi vào nhà xí.
- " Chính Hi ~ ngươi thích mùi hoa hồng hay mùi hoa lài? "
Giọng nói đáng đánh đòn của tên nào đó vang lên từ bên ngoài.
Còn chưa đợi Triển Chính Hi lên tiếng trả lời thì một mùi thơm đã xộc vào mũi. Mùi thơm càng ngày càng nồng, càng ngày càng gắt mũi.
Kiến Nhất trực tiếp hun hương liệu vào nhà xí, ý đồ cho Triển Chính Hi " xả lũ " thoải mái hơn.
- " Khụ khụ! "
Triển Chính Hi không kìm được ho khan, mũi tắc nghẽn, sùi bọt mép, suýt chút nữa đã ngã xuống hố phân.
Cho ta xin! Hãy trả lại bình yên cho chốn này. Ta thích mùi thối, mùi thối nguyên thủy của phân, hiểu chưa?
Hoa hồng, hoa lài con mẹ ngươi!
Buổi chiều, Triển Chính Hi luyện tập trên thao trường.
- " Chính Hi, mau uống miếng nước. "
- " ....... "
- " Chính Hi, ăn hoa quả. "
- " ....... "
- " Chính Hi, lau mồ hôi. "
- " Lăn! "
- " Ai nha, ở đây làm sao người ta lăn được chứ? Để buổi tối về phòng, nha? "
Người nào đó rõ ràng nằm nên mà tỏ vẻ như nằm dưới.
Triển Chính Hi hứng chịu bao nhiêu ánh mắt kỳ quái của mọi người xung quanh, chỉ hận không có một cái lỗ để chui vào.
Quá mất mặt rồi, hắn không còn mặt mũi ra ngoài gặp người nữa, ô ô ô....
Buổi tối, trong phòng Chính Hi.
Triển Chính Hi đang thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm, thì...
- " Chính Hi, để ta kỳ lưng cho ngươi nha? "
Đúng là âm hồn bất tán!
- " Chính Hi, để ta rửa chân cho ngươi nha? "
Rửa đi, rửa đi, thối chết ngươi.
Dù ngươi có làm cái gì thì ta cũng vẫn thẳng mà thôi. Hừ hừ, tốn công vô ích.
..........................
Thời gian cứ trôi qua mấy tháng như vậy, cho đến khi Triển Chính Hi cứ ngỡ là mình đã quen với sự tồn tại của Kiến Nhất thì hắn lại đột nhiên biến mất.
Hắn biến mất ba ngày ba đêm.
Triển Chính Hi đi hỏi Bắc Mạc Quân mới biết được, hóa ra Kiến Nhất mang binh đi dẹp sơn tặc ở núi Tây Sơn.
Sơn tặc ở Tây Sơn hoành hành ngang ngược, bóc lột dân chúng, có khả năng uy hiếp đến triều đình. Không đánh không được.
Nhưng, dù có đi dẹp sơn tặc thì cũng không mất nhiều thời gian như vậy chứ?
Hắn không có việc gì đi?
Triển Chính Hi không kìm lòng được mà lo lắng cho Kiến Nhất.
Không hiểu tại sao, mấy ngày này hắn thấy rất trống vắng, như thể hắn thiếu một điều gì đó rất quan trọng.
Mỗi khi nhớ đến người nào đó, lồng ngực hắn cứ đau âm ỉ mãi không thôi.
Hắn bị bệnh sao?
Ôm tâm lý bị bệnh đến nhờ Nguyệt Tích Lương chẩn đoán, nàng chỉ nhìn hắn với ánh mắt đầy mập mờ và kỳ dị. Nàng nói, bệnh này chỉ có Kiến Nhất mới chữa được.
Triển Chính Hi cái hiểu cái không gãi đầu. Quái! Kiến Nhất biết chữa bệnh từ bao giờ? Hắn giỏi y thuật hơn cả vương phi hay sao?
Thời gian lại qua đi thêm hai ngày nữa, Kiến Nhất vẫn không trở về. Triển Chính Hi cứ như người mất hồn, đến cơm cũng không chịu ăn.
Kiến Nhất, ngươi vạn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, cầu xin ngươi.
Nếu ngươi chịu quay về, chuyện gì ta cũng sẽ đồng ý với ngươi, thật đấy.....
Hôm nay là một ngày mưa to, mưa như xối xả, rửa trôi mọi bùn đất trong kinh thành.
Cộc cộc!
Triển Chính Hi đang ngồi ngơ ngẩn trong phòng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa. Hắn mới đầu cũng không thèm để ý, nhưng một giọng nói quen thuộc đã vang lên.
- " Chính Hi, ta biết, ngươi không thích ta... "
Kiến Nhất, là Kiến Nhất! Hắn đã về rồi sao?
Triển Chính Hi vui sướng đến tưởng như phát điên. Theo bản năng muốn đi ra mở cửa, nhìn thấy hắn.
Bất quá, Kiến Nhất lại lên tiếng ngăn cản.
- " Đừng.... ta không muốn, ngươi nhìn thấy ta của bây giờ... "
Giọng nói của hắn thều thào và đứt quãng. Ánh chớp lóe lên, in hằn bóng dáng gầy gò, tiều tụy của hắn lên cánh cửa phòng.
Triển Chính Hi kinh hãi mở to mắt, không thể tin được đứng chôn chân tại chỗ. Đây còn là Kiến Nhất phong lưu, phóng khoáng ngày nào hay sao?
Kiến Nhất trong ấn tượng của hắn đâu mất rồi?
Kiến Nhất nhếch miệng cười khổ, nói tiếp.
- " Ngươi biết không? Ta đã thích ngươi từ rất lâu rồi... khụ... thực thích. Những tưởng.... ta chỉ cần.... cố gắng theo đuổi, thì ngươi sẽ thích lại ta. Nhưng.... khụ khụ.... ta nhầm rồi. Ngươi không thích ta, không thích một chút nào. Thê lương biết bao.... Bây giờ, ngươi đã được.... giải thoát rồi đấy. Ngươi sẽ không cần phải nhìn thấy bản mặt.... chán ghét của ta nữa. Ngươi thắng.... ngươi thắng rồi.... khụ khụ. "
Bóng người trên cánh cửa liên tục ôm ngực ho khan, thậm chí còn có thể thấy mấy giọt nước mưa đang nhỏ giọt từ trên tóc hắn xuống.
Triển Chính Hi lắc đầu quầy quậy, vành mắt đã sớm ươn ướt.
Hắn muốn nói, hắn không hề ghét y. Không ghét một chút nào. Thậm chí là thích.....
Nhưng hắn phải nói như thế nào đây? Như thế nào?
Lúc này, tiếng ho của người ngoài cửa càng ngày càng trở nên dày đặc, như thể hắn muốn ho hết nội tạng ra bên ngoài vậy. Đến cuối cùng....
- " Khụ khụ.... phụt! "
Kiến Nhất trực tiếp phun ra một búng máu. Màu đỏ chói mắt của máu bắn đầy lên cánh cửa phòng. Thân hình của hắn dần dần ngã xuống....
Đồng tử của Triển Chính Hi bỗng chốc co rụt lại. Hắn không màng đến điều gì nữa, lao ra mở toang cái rào cản ngăn cách giữa hai người.
Đập vào mắt hắn là Kiến Nhất với y phục nát bươm, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mỏng manh, trên khóe môi còn vương lại máu đỏ.
- " Kiến Nhất, ngươi làm sao vậy? Đừng dọa ta! "
Triển Chính Hi vội vàng ôm lấy hắn, hốt hoảng gọi.
Chỉ là một đám sơn tặc mà thôi, tại sao có thể hại Kiến Nhất đến nông nỗi này?
Không được! Kiến Nhất không được chết, không được chết!
Kiến Nhất nặng nề mở mắt, hắn mỉm cười thê lương, đưa bàn tay dính máu lên lau giọt nước mắt rơi trên gò má Triển Chính Hi.
- " Cuối cùng ngươi cũng khóc.... vì ta. Ta vui lắm.... khụ.... vui lắm.... "
- " Ngươi đừng nói nữa mà, đừng nói nữa. Ta đưa ngươi đi gặp đại phu. Đúng rồi, vương phi! Vương phi sẽ cứu được ngươi! "
Triển Chính Hi cầm lấy bàn tay của Kiến Nhất, nghẹn ngào nói.
Kiến Nhất tuyệt vọng lắc đầu.
- " Quá muộn rồi.... ộc! "
Một ngụm máu nữa lại trào ra ngoài, tầm mắt hắn mờ dần.
- " Kiến Nhất..... "
Triển Chính Hi luống cuống tay chân, không biết làm gì cho phải. Chỉ thấy tim mình lại đau rồi, rất đau. Bệnh của hắn lại tái phát lúc này hay sao?
- " Chính Hi.... ta biết ngươi không phải là.... đoạn tay áo. Là ta... tự mình đa tình.... "
Bàn tay của Kiến Nhất đang dần trượt xuống.
- " Không phải như vậy... "
Triển Chính Hi gấp gáp hô lên. Là đoạn tay áo hay không, bây giờ đến chính hắn cũng không biết.
Nhưng hắn có thể chắc chắn một điều rằng, hắn cần Kiến Nhất, hắn không muốn Kiến Nhất đi, hắn thích y, thích y....
Vậy có được coi là đoạn tay áo hay không?
- " Ta muốn.... xem lễ hội hoa đăng vào tháng sau.... ngươi.... đi cùng ta được không? "
- " Được! Ta đi mà, ta đi! "
- " Ta muốn.... ngươi bên cạnh ta.... mãi mãi, được không? "
- " Ta.... "
- " Khục! " máu, lại ra.
- " Ta đồng ý! Đồng ý! "
- " Thật không? Hãy thề đi.... ta buồn ngủ quá... "
- " Kiến Nhất! Đừng ngủ, mở mắt ra. Ta thề! "
Triển Chính Hi vừa nói ra câu đó, con mắt của Kiến Nhất lặp tức tỏa sáng.
Hắn hớn hở chồm người dậy, hôn chụt vào khóe môi của Triển Chính Hi, cười tươi rói. Đâu còn dáng vẻ của người bệnh nữa.
- " Thật tốt quá! "
- " ....... "
Khuôn mặt đang ngớ ra của Triển Chính Hi lặp tức đen sạm lại.
Ách?
Nhận thấy có điều gì đó không đúng, Kiến Nhất mới sực nhớ ra. Thôi xong, đang diễn kịch cơ mà...
- " Kiến Nhất. "
Triển Chính Hi dịu dàng gọi.
- " Có! "
Theo phản xạ có điều điện, hắn nhanh chóng trả lời.
- " Đây là cái gì? "
Triển Chính Hi rút từ trong miệng Kiến Nhất ra một túi da chứa đầy máu còn đang chảy ròng ròng.
- " À!... ha ha... là máu vịt... à không! Máu gà! "
- " Kiến! Nhất! "
Triển Chính Hi nghiến răng nghiến lợi rống. Không một chút lưu tình đạp mạnh vào ' tiểu đệ đệ ' của người nào đó.
- " A a a a a a a! "
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Kiến Nhất nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
- " Chính Hi, đây chính là tính phúc sau này của ngươi đó ~ "
- " Hừ! "
Triển Chính Hi hừ lạnh một tiếng, xoay người, đóng cửa phòng cái rầm.
Quyết định, không thể tha thứ!
Dám lừa hắn ư? Chờ chết đi!
Kiến Nhất ủy khuất đứng bên ngoài đập cửa, muốn khóc không được, muốn cười cũng không xong.
- " Huhu, Chính Hi, mau mở cửa cho ta, ở bên ngoài này lạnh quá, phu quân ngươi bệnh mất... "
- " Cút! "
- " Huhuhu.... "
Ở một bụi cây đằng xa xa, Nguyệt Tích Lương đẩy đẩy gọng kính không tròng tự chế, lưu loát viết viết vẽ vẽ vào cuốn sổ trên tay.
Nàng không kìm lòng được thở dài một tiếng.
Ây da, Kiến Nhất à, hành trình truy thụ của ngươi vẫn còn dài lắm. Tự mà cầu phúc đi.
Bây giờ lão nương phải đi xuất bản cuốn sách mới mang tên " Kiến Nhất thê nô " đây, hắc hắc....
Các bạn nhỏ thị vệ khổ sở không thôi, kêu gào với trời muốn đòi lại công lý.
Con mẹ nó! Triển đại nhân rõ ràng bảo thao luyện. Thao luyện nha!
Thao luyện của Triển Chính Hi là thế này ư? Thẳng tay đánh bọn hắn không thương tiếc. Đã thế, khi bọn hắn muốn phản kích lại còn giở trò vô sỉ, không cho bọn hắn ăn cơm.
Kiếp thị vệ thật là không dễ dàng! Nhất là thị vệ của Nhị vương phủ càng không dễ dàng.
Vì sao Triển Chính Hi lại trở nên khó ở như vậy? Đơn giản lắm, tại hắn bị bề trên ức hiếp quá nhiều nên cũng muốn ức hiếp lại bề dưới thôi.
Chuyện là thế này. Từ khi ở Ly Mẫn về Cảnh Lăng, vương gia không hiểu sao rất ghét hắn. Ghét ra mặt luôn.
Thứ nhất, người không nói hai lời mà trực tiếp cắt lương của hắn trong nửa năm. Móa! Nửa năm đó! Người còn muốn ta sống tiếp hay không?
Bình thường vương gia đã nổi tiếng là ki bo, vắt cổ chày ra nước nên tiền lương mỗi tháng của bọn hắn ít đến thảm thương. Giờ thì hay rồi, đến một đồng hắn cũng không có chứ đừng nói là ít.
Thứ hai, người bắt hắn đi dọn nhà xí. Một thị vệ nhất đẳng như hắn lại phải đi dọn nhà xí, nói ra ai tin? Đến hắn còn không tin nổi nữa là.... Nhưng, sự thật thì chính là sự thật.
Hàng ngày hắn đều mang một thân bốc mùi đến quân doanh kìa. Đừng nhìn hắn ở Nhị vương phủ chỉ là một thị vệ, ở quân doanh hắn còn là một mãnh tướng hàng thật giá thật đấy.
Ài.... bị vương gia ức hiếp thì cũng thôi đi, dù sao hắn đã sớm quen rồi. Nhưng mà, chuyện để hắn phải phiền não lại là một chuyện khác.
Còn không phải là tại tên Kiến Nhất kia sao?
Không biết hắn ta ăn gì để lớn lên mà dính người như đỉa, mặt dày hơn cả tường thành. Suốt ngày đi theo hắn không rời nửa bước, đến cả đi nhà xí hắn cũng đứng bên ngoài đợi.
Triển Chính Hi bực mình! Triển Chính Hi bão nổi! Triển Chính Hi sắp không chịu được rồi!
Không phải chỉ là giúp hắn giải độc thôi? Không phải chỉ là.... khụ.... một đêm xuân thôi?
Triển Chính Hi đã sớm vứt chuyện đó ra sau đầu. Có chăng thì chỉ là đau mông vài ngày rồi hết.
Nhưng Kiến Nhất thì không nghĩ như vậy. Hắn biết, hắn trước giờ vẫn luôn có tình cảm với tên đần này. Cho nên, rèn sắt phải rèn khi còn nóng, truy thụ thì phải truy đến cùng.
Nếu để mất cơ hội lần này, không biết còn phải đợi đến ngày tháng năm nào nữa....
Triển Chính Hi bây giờ đang nghiêm túc ngồi gặm màn thầu, không nhịn được ban cho người đối diện một đạo ánh mắt sắc lạnh. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
- " Kiến Nhất, ngươi chưa thấy chán sao? "
Đang ăn mà bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, hắn thật sự là nuốt không trôi.
Kiến Nhất chống tay vào cằm, mỉm cười y hệt như một con hồ ly. Hắn cầm lấy một cái bánh màn thầu cứng đơ ở trên bàn, chẹp miệng, lắc đầu.
- " Nhìn ngươi, ta không bao giờ thấy chán cả. Chính Hi à..... cái bánh này không ngon một chút nào... "
Triển Chính Hi bị chọc trúng chỗ đau, gân xanh trên huyệt thái dương bạo khởi. Hắn thô lỗ cướp lại màn thầu ở trên tay người nào đó về, nhét hết vào mồm.
- " Không ngon thì ngươi... đừng có ăn. Mà ta... cũng không cho ngươi ăn! "
Hắn nghèo kiết xác như thế này, có bánh màn thầu ăn là tốt lắm rồi, no bụng là được.
Kiến Nhất cười cười, kéo tay hắn toan đứng dậy.
- " Đi, ta dẫn ngươi đi ăn đồ ăn ngon. "
Nào ngờ, Triển Chính Hi chỉ lạnh nhạt hất tay Kiến Nhất ra, xoay người đi về hướng ngược lại.
- " Không cần ngươi thương hại. "
Có quỷ mới biết tên này vô sỉ đến nhường nào. Ăn một bữa của hắn ta có khi phải trả lại gấp mười. Hắn không có ngu đến mức ấy.
Kiến Nhất bị đối xử như vậy cũng không nổi nóng, chỉ hì hì tiếp tục đi theo sau Triển Chính Hi.
Sao người hắn thích lại đa nghi như vậy chứ? Lần này là hắn toàn tâm toàn ý mời ăn thật, nhìn thấy y khổ sở, hắn sẽ đau lòng.
Đến một ngõ nhỏ khá vắng vẻ, Triển Chính Hi thực sự không nhịn được nữa, hắn quay đầu trừng Kiến Nhất, bất đắc dĩ gầm lên.
- " Rốt cuộc ngươi muốn cái gì ở ta? Ta cho ngươi không phải là được hay sao? Đừng có bám theo lão tử nữa, phiền chết! "
Kiến Nhất khựng người lại, ủy khuất cắn chặt môi mỏng. Hắn e dè liếc nhìn khuôn mặt tức giận của Triển Chính Hi, mãi sau mới nói được một câu.
- " Chỉ cần ta muốn, là ngươi sẽ cho sao? "
Triển Chính Hi không chút ngần ngại mà gật đầu xác nhận.
- " Đúng vậy! "
Khuôn mày của Kiến Nhất ngay lặp tức giãn ra, hắn nở một nụ cười tà mị.
Hắn từng bước, từng bước lại gần Triển Chính Hi, ép sát y vào góc tường. Kiến Nhất cứ nhìn Triển Chính Hi như vậy, bàn tay đưa lên niết đôi môi của ai đó, lấy ra vụn bánh màn thầu còn vương trên môi, đưa vào miệng mình, từ từ thưởng thức.
Triển Chính Hi bị hành động mập mờ của Kiến Nhất làm cho bối rối, hắn đưa tay lên che môi, mặt đỏ tía tai, lắp ba lắp bắp.
- " Ngươi.... ngươi.... ngươi làm cái gì vậy? "
Thái độ Kiến Nhất kỳ lạ quá. Hắn không quen một chút nào!
Theo bản năng, Triển Chính Hi định xoay người hòng thoát khỏi không gian chật trội nơi góc tường.
Nhưng mà.....
Bộp!
Cánh tay rắn chắc của Kiến Nhất vung lên, trực tiếp chặn đứng đường tẩu thoát của hắn. Triển Chính Hi gian nan nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.
Sao hắn cứ có cảm giác giống như lưu manh đang đùa giỡn nữ nhi nhà lành vậy.
Kiến Nhất khẽ nhếch khóe miệng, hơi thở nóng bỏng như phả vào chóp mũi Triển Chính Hi, ngứa ngứa.
- " Ta muốn ngươi, cũng muốn cả trái tim của ngươi. Ngươi có cho ta không? "
- " ........ "
Triển Chính Hi tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn, không nói nên lời.
Tên Kiến Nhất khốn khiếp này đang nói cái gì vậy, hắn không nghe nhầm đấy chứ?
Triển Chính Hi ngơ ngác một lúc lâu, còn thô lỗ ngoáy ngoáy lỗ tai mình. Xong xuôi, mới ngẩng đầu lên nói.
- " Ngươi nói lại lần nữa cho lão tử! "
Kiến Nhất vô lực thở dài. Ý của hắn đã rõ ràng như vậy rồi, y vẫn còn không hiểu hay sao?
- " Chính Hi, ta thích ngươi. "
- " ....... "
Triển Chính Hi bây giờ đã hóa đá.
Hắn không nghe nhầm, Kiến Nhất nói thích hắn. Nhưng không thể nào..... hắn là nam tử.
Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó. Dù cho đã trải qua một đêm xuân với Kiến Nhất, hắn vẫn đinh ninh rằng mình là " thẳng ".
Không thể nào.... không thể!
- " Đừng đùa nữa. "
Triển Chính Hi gạt tay Kiến Nhất sang một bên, môi nở nụ cười gượng gạo.
Kiến Nhất nhíu mày, hơi thở quanh thân trầm hẳn xuống.
- " Ta không đùa. "
- " ....... "
Triển Chính Hi nhìn thẳng vào con mắt của người đối diện. Đó là một đôi mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy, trong đó là một mảnh nghiêm túc, không một tia giả dối.
Hắn hoảng hốt quay mặt đi, chỉ sợ nếu nhìn lâu hơn chút nữa thì sẽ bị hãm sâu vào trong đó. Không thoát ra được.
Hắn biết, Kiến Nhất là đang nói thật....
- " Ta không phải là đoạn tay áo. "
Triển Chính Hi bỏ lại một câu như vậy, thân hình cường tráng của hắn nhún một cái, chớp mắt đã vận khinh công bay vút đi.
Nói đúng hơn là hắn chạy chối chết! Không cả dám ngoảnh mặt lại.
Kiến Nhất nhìn theo bóng dáng của người trong lòng đang khuất dần, bàn tay không tự chủ siết chặt lại. Bên môi hắn treo nụ cười tính kế, nhỏ giọng lẩm bẩm.
- " Chính Hi, ngươi không thoát được đâu.... "
.....................................
Từ đó về sau, Kiến Nhất không những không chịu bỏ cuộc mà còn càng ngày càng trở nên tích cực.
Buổi sáng, Triển Chính Hi vừa mới mở mắt dậy.
- " Chính Hi ~ mau lại đây ăn sáng, ta làm cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon nha. "
- " ........ "
Lông mày Triển Chính Hi không tự chủ được giật đùng đùng.
Ai có thể nói cho hắn biết, tên này vào phòng hắn bằng cách nào không? Lại còn không phát ra một chút tiếng động nữa.
Khóa phòng này, phải đổi!
Buổi trưa, Triển Chính Hi đi vào nhà xí.
- " Chính Hi ~ ngươi thích mùi hoa hồng hay mùi hoa lài? "
Giọng nói đáng đánh đòn của tên nào đó vang lên từ bên ngoài.
Còn chưa đợi Triển Chính Hi lên tiếng trả lời thì một mùi thơm đã xộc vào mũi. Mùi thơm càng ngày càng nồng, càng ngày càng gắt mũi.
Kiến Nhất trực tiếp hun hương liệu vào nhà xí, ý đồ cho Triển Chính Hi " xả lũ " thoải mái hơn.
- " Khụ khụ! "
Triển Chính Hi không kìm được ho khan, mũi tắc nghẽn, sùi bọt mép, suýt chút nữa đã ngã xuống hố phân.
Cho ta xin! Hãy trả lại bình yên cho chốn này. Ta thích mùi thối, mùi thối nguyên thủy của phân, hiểu chưa?
Hoa hồng, hoa lài con mẹ ngươi!
Buổi chiều, Triển Chính Hi luyện tập trên thao trường.
- " Chính Hi, mau uống miếng nước. "
- " ....... "
- " Chính Hi, ăn hoa quả. "
- " ....... "
- " Chính Hi, lau mồ hôi. "
- " Lăn! "
- " Ai nha, ở đây làm sao người ta lăn được chứ? Để buổi tối về phòng, nha? "
Người nào đó rõ ràng nằm nên mà tỏ vẻ như nằm dưới.
Triển Chính Hi hứng chịu bao nhiêu ánh mắt kỳ quái của mọi người xung quanh, chỉ hận không có một cái lỗ để chui vào.
Quá mất mặt rồi, hắn không còn mặt mũi ra ngoài gặp người nữa, ô ô ô....
Buổi tối, trong phòng Chính Hi.
Triển Chính Hi đang thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm, thì...
- " Chính Hi, để ta kỳ lưng cho ngươi nha? "
Đúng là âm hồn bất tán!
- " Chính Hi, để ta rửa chân cho ngươi nha? "
Rửa đi, rửa đi, thối chết ngươi.
Dù ngươi có làm cái gì thì ta cũng vẫn thẳng mà thôi. Hừ hừ, tốn công vô ích.
..........................
Thời gian cứ trôi qua mấy tháng như vậy, cho đến khi Triển Chính Hi cứ ngỡ là mình đã quen với sự tồn tại của Kiến Nhất thì hắn lại đột nhiên biến mất.
Hắn biến mất ba ngày ba đêm.
Triển Chính Hi đi hỏi Bắc Mạc Quân mới biết được, hóa ra Kiến Nhất mang binh đi dẹp sơn tặc ở núi Tây Sơn.
Sơn tặc ở Tây Sơn hoành hành ngang ngược, bóc lột dân chúng, có khả năng uy hiếp đến triều đình. Không đánh không được.
Nhưng, dù có đi dẹp sơn tặc thì cũng không mất nhiều thời gian như vậy chứ?
Hắn không có việc gì đi?
Triển Chính Hi không kìm lòng được mà lo lắng cho Kiến Nhất.
Không hiểu tại sao, mấy ngày này hắn thấy rất trống vắng, như thể hắn thiếu một điều gì đó rất quan trọng.
Mỗi khi nhớ đến người nào đó, lồng ngực hắn cứ đau âm ỉ mãi không thôi.
Hắn bị bệnh sao?
Ôm tâm lý bị bệnh đến nhờ Nguyệt Tích Lương chẩn đoán, nàng chỉ nhìn hắn với ánh mắt đầy mập mờ và kỳ dị. Nàng nói, bệnh này chỉ có Kiến Nhất mới chữa được.
Triển Chính Hi cái hiểu cái không gãi đầu. Quái! Kiến Nhất biết chữa bệnh từ bao giờ? Hắn giỏi y thuật hơn cả vương phi hay sao?
Thời gian lại qua đi thêm hai ngày nữa, Kiến Nhất vẫn không trở về. Triển Chính Hi cứ như người mất hồn, đến cơm cũng không chịu ăn.
Kiến Nhất, ngươi vạn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, cầu xin ngươi.
Nếu ngươi chịu quay về, chuyện gì ta cũng sẽ đồng ý với ngươi, thật đấy.....
Hôm nay là một ngày mưa to, mưa như xối xả, rửa trôi mọi bùn đất trong kinh thành.
Cộc cộc!
Triển Chính Hi đang ngồi ngơ ngẩn trong phòng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa. Hắn mới đầu cũng không thèm để ý, nhưng một giọng nói quen thuộc đã vang lên.
- " Chính Hi, ta biết, ngươi không thích ta... "
Kiến Nhất, là Kiến Nhất! Hắn đã về rồi sao?
Triển Chính Hi vui sướng đến tưởng như phát điên. Theo bản năng muốn đi ra mở cửa, nhìn thấy hắn.
Bất quá, Kiến Nhất lại lên tiếng ngăn cản.
- " Đừng.... ta không muốn, ngươi nhìn thấy ta của bây giờ... "
Giọng nói của hắn thều thào và đứt quãng. Ánh chớp lóe lên, in hằn bóng dáng gầy gò, tiều tụy của hắn lên cánh cửa phòng.
Triển Chính Hi kinh hãi mở to mắt, không thể tin được đứng chôn chân tại chỗ. Đây còn là Kiến Nhất phong lưu, phóng khoáng ngày nào hay sao?
Kiến Nhất trong ấn tượng của hắn đâu mất rồi?
Kiến Nhất nhếch miệng cười khổ, nói tiếp.
- " Ngươi biết không? Ta đã thích ngươi từ rất lâu rồi... khụ... thực thích. Những tưởng.... ta chỉ cần.... cố gắng theo đuổi, thì ngươi sẽ thích lại ta. Nhưng.... khụ khụ.... ta nhầm rồi. Ngươi không thích ta, không thích một chút nào. Thê lương biết bao.... Bây giờ, ngươi đã được.... giải thoát rồi đấy. Ngươi sẽ không cần phải nhìn thấy bản mặt.... chán ghét của ta nữa. Ngươi thắng.... ngươi thắng rồi.... khụ khụ. "
Bóng người trên cánh cửa liên tục ôm ngực ho khan, thậm chí còn có thể thấy mấy giọt nước mưa đang nhỏ giọt từ trên tóc hắn xuống.
Triển Chính Hi lắc đầu quầy quậy, vành mắt đã sớm ươn ướt.
Hắn muốn nói, hắn không hề ghét y. Không ghét một chút nào. Thậm chí là thích.....
Nhưng hắn phải nói như thế nào đây? Như thế nào?
Lúc này, tiếng ho của người ngoài cửa càng ngày càng trở nên dày đặc, như thể hắn muốn ho hết nội tạng ra bên ngoài vậy. Đến cuối cùng....
- " Khụ khụ.... phụt! "
Kiến Nhất trực tiếp phun ra một búng máu. Màu đỏ chói mắt của máu bắn đầy lên cánh cửa phòng. Thân hình của hắn dần dần ngã xuống....
Đồng tử của Triển Chính Hi bỗng chốc co rụt lại. Hắn không màng đến điều gì nữa, lao ra mở toang cái rào cản ngăn cách giữa hai người.
Đập vào mắt hắn là Kiến Nhất với y phục nát bươm, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mỏng manh, trên khóe môi còn vương lại máu đỏ.
- " Kiến Nhất, ngươi làm sao vậy? Đừng dọa ta! "
Triển Chính Hi vội vàng ôm lấy hắn, hốt hoảng gọi.
Chỉ là một đám sơn tặc mà thôi, tại sao có thể hại Kiến Nhất đến nông nỗi này?
Không được! Kiến Nhất không được chết, không được chết!
Kiến Nhất nặng nề mở mắt, hắn mỉm cười thê lương, đưa bàn tay dính máu lên lau giọt nước mắt rơi trên gò má Triển Chính Hi.
- " Cuối cùng ngươi cũng khóc.... vì ta. Ta vui lắm.... khụ.... vui lắm.... "
- " Ngươi đừng nói nữa mà, đừng nói nữa. Ta đưa ngươi đi gặp đại phu. Đúng rồi, vương phi! Vương phi sẽ cứu được ngươi! "
Triển Chính Hi cầm lấy bàn tay của Kiến Nhất, nghẹn ngào nói.
Kiến Nhất tuyệt vọng lắc đầu.
- " Quá muộn rồi.... ộc! "
Một ngụm máu nữa lại trào ra ngoài, tầm mắt hắn mờ dần.
- " Kiến Nhất..... "
Triển Chính Hi luống cuống tay chân, không biết làm gì cho phải. Chỉ thấy tim mình lại đau rồi, rất đau. Bệnh của hắn lại tái phát lúc này hay sao?
- " Chính Hi.... ta biết ngươi không phải là.... đoạn tay áo. Là ta... tự mình đa tình.... "
Bàn tay của Kiến Nhất đang dần trượt xuống.
- " Không phải như vậy... "
Triển Chính Hi gấp gáp hô lên. Là đoạn tay áo hay không, bây giờ đến chính hắn cũng không biết.
Nhưng hắn có thể chắc chắn một điều rằng, hắn cần Kiến Nhất, hắn không muốn Kiến Nhất đi, hắn thích y, thích y....
Vậy có được coi là đoạn tay áo hay không?
- " Ta muốn.... xem lễ hội hoa đăng vào tháng sau.... ngươi.... đi cùng ta được không? "
- " Được! Ta đi mà, ta đi! "
- " Ta muốn.... ngươi bên cạnh ta.... mãi mãi, được không? "
- " Ta.... "
- " Khục! " máu, lại ra.
- " Ta đồng ý! Đồng ý! "
- " Thật không? Hãy thề đi.... ta buồn ngủ quá... "
- " Kiến Nhất! Đừng ngủ, mở mắt ra. Ta thề! "
Triển Chính Hi vừa nói ra câu đó, con mắt của Kiến Nhất lặp tức tỏa sáng.
Hắn hớn hở chồm người dậy, hôn chụt vào khóe môi của Triển Chính Hi, cười tươi rói. Đâu còn dáng vẻ của người bệnh nữa.
- " Thật tốt quá! "
- " ....... "
Khuôn mặt đang ngớ ra của Triển Chính Hi lặp tức đen sạm lại.
Ách?
Nhận thấy có điều gì đó không đúng, Kiến Nhất mới sực nhớ ra. Thôi xong, đang diễn kịch cơ mà...
- " Kiến Nhất. "
Triển Chính Hi dịu dàng gọi.
- " Có! "
Theo phản xạ có điều điện, hắn nhanh chóng trả lời.
- " Đây là cái gì? "
Triển Chính Hi rút từ trong miệng Kiến Nhất ra một túi da chứa đầy máu còn đang chảy ròng ròng.
- " À!... ha ha... là máu vịt... à không! Máu gà! "
- " Kiến! Nhất! "
Triển Chính Hi nghiến răng nghiến lợi rống. Không một chút lưu tình đạp mạnh vào ' tiểu đệ đệ ' của người nào đó.
- " A a a a a a a! "
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Kiến Nhất nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
- " Chính Hi, đây chính là tính phúc sau này của ngươi đó ~ "
- " Hừ! "
Triển Chính Hi hừ lạnh một tiếng, xoay người, đóng cửa phòng cái rầm.
Quyết định, không thể tha thứ!
Dám lừa hắn ư? Chờ chết đi!
Kiến Nhất ủy khuất đứng bên ngoài đập cửa, muốn khóc không được, muốn cười cũng không xong.
- " Huhu, Chính Hi, mau mở cửa cho ta, ở bên ngoài này lạnh quá, phu quân ngươi bệnh mất... "
- " Cút! "
- " Huhuhu.... "
Ở một bụi cây đằng xa xa, Nguyệt Tích Lương đẩy đẩy gọng kính không tròng tự chế, lưu loát viết viết vẽ vẽ vào cuốn sổ trên tay.
Nàng không kìm lòng được thở dài một tiếng.
Ây da, Kiến Nhất à, hành trình truy thụ của ngươi vẫn còn dài lắm. Tự mà cầu phúc đi.
Bây giờ lão nương phải đi xuất bản cuốn sách mới mang tên " Kiến Nhất thê nô " đây, hắc hắc....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.