Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 124: Ngoại truyện 3: Tình yêu của Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân thời hiện đại (2)
Trang Aya
30/07/2019
Cả cơ thể cường tráng của Bắc Mạc Quân đổ ập
xuống, không ngờ cái đầu lại va phải ngực của Nguyệt Tích Lương, khiến
cho cô đau đến nỗi tỉnh táo khỏi cơn mơ màng ngay tức khắc.
Hí!
Nguyệt Tích Lương hít vào một ngụm khí lạnh, trực tiếp bị anh đè trở về ghế sofa.
Cô chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, chớp chớp.... đại não quay mòng mòng.
Bàn tay run rẩy, thêm phần thô bạo nâng cằm của ai đó đang bất tỉnh lên nhìn. Nhất thời, Nguyệt Tích Lương hóa đá.
Đây..... đây không phải là soái ca trong mơ bị cô cưỡng hôn sao?
A phi phi! Không, không phải!
Nói một cách chính xác hơn là.... Con mẹ nó! Cô thực sự cưỡng hôn con trai nhà người ta ngay tại đời thực rồi!
Trời ơi, cô đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì thế này?
Nguyệt Tích Lương à Nguyệt Tích Lương, sao mày lại có thể bất cẩn như thế? Đây đâu phải là nhà mày đâu. Và giờ thì tốt rồi, đã để người ta nhìn thấy bộ mặt thật sự của mày rồi, sau này mày muốn sống sao? Chết tiệt, căn bệnh háo sắc này mãi vẫn không sửa được.
Nguyệt Tích Lương bất lực nhắm mắt trong vòng vài giây, mặt đen kịt, không ngừng tự kiểm điểm lại bản thân mình.
Lát sau, cô cố gắng nâng người đàn ông dậy, nhẹ nhàng để anh dựa vào ghế thành ghế sofa.
Xong xuôi, cô nhanh chóng nhảy ra khỏi chỗ, buồn bực vuốt một bên ngực ẩn ẩn đau đớn, nghiến răng nhủ thầm trong lòng.
Đầu anh ta làm bằng đá hay sao? Đập một cái là bầu ngực quyến rũ của cô như muốn lõm hẳn vào, đau đến tận trứng!
Quỷ tha ma bắt, nếu ngày mai cô thấy hai bên ngực mình bên to, bên nhỏ thì..... cô sẽ nguyền rủa anh sinh con trai là thụ, con gái không thích con trai.
Nguyệt Tích Lương vốn định giở trò vô sỉ, ăn xong chùi mép, bỏ chạy về nhà luôn.
Thế nhưng trong đầu lại vang lên câu nói cực kỳ nghiêm trọng của giám đốc. Nếu lần này không hợp tác được với tập đoàn Bắc Nguyệt thì công ty của cô có khả năng sẽ bị tổn thất nặng nề, mà chính cô.... cũng không cần quay về làm việc nữa.
Cô nhay nhay thái dương, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Vì tương lai tươi sáng sau này, vì danh dự của ngự tỷ, vì tiền để có thể mua sách đam mỹ, GV mới, mặt dày một lần thì đã sao?
Nghĩ vậy, Nguyệt Tích Lương lấy từ trong túi ra bản hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn và một tờ giấy nhớ. Cô hí hoáy viết một vài dòng chữ trên giấy, dán vào bìa ngoài của bản hợp đồng rồi đặt lên trên bàn làm việc.
Mặc kệ người bị cô phi lễ kia có phải là tổng giám đốc của Bắc Nguyệt hay không, cứ để đây đã rồi tính.
Nguyệt Tích Lương nhìn liếc qua gương mặt anh tuấn, góc cạnh hoàn mỹ của Bắc Mạc Quân, suýt chút nữa thì chảy cả nước miếng.
Đây chắc chắn là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Nhan sắc này mà không đi đóng phim boys love thì thật là phí phạm của trời.
Đằng nào ngất thì cũng đã ngất rồi, ăn thêm một chút đậu hũ cũng không nhằm nhò gì. Anh ta đâu có biết đâu.
Nguyệt Tích Lương cười hắc hắc như ác ma, rón rén lại gần, đưa hai bàn tay ra hung hăng chà sát hai má anh.
Hảo mềm!
Lại đưa mắt nhìn xuống cơ ngực săn chắc của người nào đó, cổ họng lặng lẽ chuyển động.....
Một lúc lâu sau, Nguyệt Tích Lương chỉnh trang lại quần áo, làm ra vẻ đường hoàng đi ra khỏi phòng làm việc, cô còn tốt bụng đóng chặt cửa lại cho người ta.
Đi qua bàn thư ký ở tầng dưới, một chàng trai trẻ tuổi đẩy gọng kính, mỉm cười hỏi Nguyệt Tích Lương.
- " Cô Nguyệt bên công ty Điềm Văn phải không? Đã bàn xong hợp đồng với tổng giám đốc rồi sao? "
Nghe thế, cô có phần chột dạ nhưng mặt ngoài vẫn mỉm cười xán lạn, liếc qua bảng tên đeo trước ngực anh ta, nói.
- " Thư ký Kiến Nhất? Hân hạnh gặp mặt! Tổng giám đốc của các anh vẫn còn muốn xem xét thêm về các điều khoản.... "
Kiến Nhất không hề nghi ngờ gật gật đầu, với lấy xấp tài liệu định đi về phía phòng làm việc của Bắc Mạc Quân.
- " Thứ lỗi cho tôi không thể tiễn cô. Tôi còn muốn xin chữ ký của Bắc tổng. "
Một câu như xét đánh ngang tai, Nguyệt Tích Lương hốt hoảng kéo anh ta lại, hô.
- " Anh không được vào! "
Kiến Nhất mê muội quay đầu, không hiểu hỏi.
- " Tại sao? "
Hai mắt Nguyệt Tích Lương đảo đảo tìm kiếm chủ ý, cuối cùng đành phải trả lời.
- " Ây da, vừa rồi tổng giám đốc của anh nói bị đau bụng, ra ra vào vào nhà vệ sinh đến mấy lần, sắc mặt rất kém. Tôi thấy thế nên mới đi về trước. Cái kia..... anh biết đấy..... ai lại muốn người thấy bộ dạng của mình lúc này, anh nói đúng không? "
Kiến Nhất như bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu như băm tỏi, gạt mồ hôi trên trán, còn chân thành cảm tạ Nguyệt Tích Lương đã nhắc nhở.
- " Đúng đúng! Cảm ơn cô. Vậy tôi không vào làm phiền Bắc tổng nữa, để lúc khác cũng được. "
Thật là nguy hiểm mà.
Không ai hiểu tính của Bắc Mạc Quân mặt đen như anh đâu.
Một khi cảm thấy khó chịu thì những người xung quanh sẽ bị anh ta hành hạ đến chết đi sống lại, đúng kiểu giận cá chém thớt.
Thời điểm này anh nên trốn đi thì hơn....
Nguyệt Tích Lương hài lòng cười, dịu dàng nói.
- " Không có gì, tôi về đây. "
Nói rồi, cô nhanh chóng xoay người đi thẳng, trong lòng thầm xin lỗi Bắc Mạc Quân một trăm linh một lần.
Kiến Nhất nhìn dáng đi tao nhã nhưng thực chất tốc độ lại nhanh như được gắn tên lửa của Nguyệt Tích Lương, càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng mình.
Dọa con gái nhà người ta đến cái dạng này, tổng giám đốc chắc hẳn rất hung dữ. May mắn anh không lao đầu vào lửa.
Kiến Nhất vứt tập hồ lên bàn, vội vã chạy đi. Lúc đi còn tiện tay kéo theo đồng nghiệp Triển Chính Hi vốn đang muốn vào hỏi ý kiến Bắc tổng.
Trước con mắt nghi hoặc tột độ của bạn học Triển, Kiến Nhất chỉ vứt ra một câu.
- " Boss bị tào tháo đuổi rồi, Tiểu Hi, mau đi uống cafe với anh đây, kẻo rước họa vào thân. "
Triển Chính Hi run rẩy khóe môi, thực nghiêm túc thụ giáo.
...........
Bắc Mạc Quân là con trai thứ hai của chủ tịch tập đoàn Bắc Nguyệt. Trong tất cả những đứa con của chủ tịch, tài năng và trí tuệ của anh là tài giỏi nhất.
Thực ra, trong nước rất ít người biết tới anh. Bởi anh mới từ Mỹ trở về tiếp quản tập đoàn, chưa chính thức ra mắt với giới thương nghiệp.
Bắc Mạc Quân sống đến bằng này tuổi rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa từng chạm vào phụ nữ. Tại sao lại như vậy?
Đơn giản lắm, anh bị bệnh, bệnh dị ứng với nữ giới!
Nhìn thấy nữ giới, chán ghét.
Đến gần nữ giới, hắt xì.
Chạm vào nữ giới, nổi đầy mẩn đỏ khắp người, nằm bẹp giường.
Vì thế cho nên, anh không muốn yêu đương cũng không có ý định cưới vợ. Sống một mình tốt lắm.
Điều này làm cho chủ tịch Bắc Mạc Trì của chúng ta rốt ruột không thôi, hàng ngày khuyên răn, dạy bảo, nài nỉ đủ cách nhưng vẫn không làm lung lay được ý trí của Bắc Mạc Quân.
Bắc Mạc Trì lệ rơi đầy mặt. Đến bao giờ ông mới có con dâu đây?
Cứ nghĩ tình thế sẽ tiếp tục duy trì như hiện trạng, thế nhưng Bắc Mạc Quân lại vạn vạn lần không ngờ đến, lần này về nước đã làm cho anh gặp được định mệnh duy nhất của đời mình.
Hơn nữa lại còn gặp nhau vào một tình cảnh quái đản, giở khóc dở cười, làm anh đỏ mặt xấu hổ.
........
Lúc này, Bắc Mạc Quân đang ngồi thẫn thờ ngay tại vị trí cũ, hồn bay đi tận đẩu đâu.
Nhìn vào vẻ ngoài của anh..... đầu tóc rối bời, cà vạt lệch lạc, cổ áo hé mở, hai bên má đầy những dấu vết đỏ bừng, như thể vừa mới bị cưỡng bức xong.
Khi Bắc Mạc Quân tỉnh lại đã là một tiếng sau đó, hung thủ phạm tội đã chạy mất dạng.
Bất quá, thủ phạm chạy đã nằm trong dự tính của anh rồi, không còn bất ngờ nữa.
Điều làm anh bất ngờ ở đây chính là..... anh không hề bị nổi mẩn đỏ.
Đúng vậy, căn bệnh của anh lại không tái phát. Tại sao chứ?
Anh đã chạm vào cô nhiều như vậy, lại còn môi chạm môi, thế nhưng vẫn bình an vô sự?
Ờ.... khụ khụ.... ngoài việc ngất xỉu ra.
Không lẽ bệnh trạng biến đổi rồi, trở nên nặng thêm? Liệu sau này anh có mất mạng hay không?
Anh mất ba mươi lăm phút hai mươi bảy giây để lấy lại tinh thần, bất chợt nhận thấy có một đồ vật được đặt ngay bên cạnh mình. Bắc Mạc Quân cầm lên nhìn, đọc dòng chữ thanh tú trên giấy nhớ.
- " Tôi là người của công ty mỹ phẩm Điềm Văn đến bàn hợp đồng với Bắc tổng. Xin lỗi vì tôi có việc phải đi về trước. Bản hợp đồng này tôi sẽ để ở đây, mong anh có thể đọc kỹ, suy xét, đương nhiên.... ký vào đó thì càng tốt. Nếu có gì mạo phạm, mong anh bỏ qua cho, nếu gặp lại, tôi sẽ bồi tội với anh, hắc hắc! (╥﹏╥) "
Bắc Mạc Quân nhếch miệng cười lạnh, vò nát tờ giấy trong tay.
Sau, lại nghĩ đến điều gì, đen mặt vuốt phẳng lại tờ giấy, nhét vào túi áo.
Phải giữ bằng chứng.
Hừ, còn dám để lại bản hợp đồng, gan của cô gái này cũng lớn lắm.
Muốn bồi tội phải không? Được! Lão tử sẽ cho cô được toại nguyện....
Hí!
Nguyệt Tích Lương hít vào một ngụm khí lạnh, trực tiếp bị anh đè trở về ghế sofa.
Cô chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, chớp chớp.... đại não quay mòng mòng.
Bàn tay run rẩy, thêm phần thô bạo nâng cằm của ai đó đang bất tỉnh lên nhìn. Nhất thời, Nguyệt Tích Lương hóa đá.
Đây..... đây không phải là soái ca trong mơ bị cô cưỡng hôn sao?
A phi phi! Không, không phải!
Nói một cách chính xác hơn là.... Con mẹ nó! Cô thực sự cưỡng hôn con trai nhà người ta ngay tại đời thực rồi!
Trời ơi, cô đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì thế này?
Nguyệt Tích Lương à Nguyệt Tích Lương, sao mày lại có thể bất cẩn như thế? Đây đâu phải là nhà mày đâu. Và giờ thì tốt rồi, đã để người ta nhìn thấy bộ mặt thật sự của mày rồi, sau này mày muốn sống sao? Chết tiệt, căn bệnh háo sắc này mãi vẫn không sửa được.
Nguyệt Tích Lương bất lực nhắm mắt trong vòng vài giây, mặt đen kịt, không ngừng tự kiểm điểm lại bản thân mình.
Lát sau, cô cố gắng nâng người đàn ông dậy, nhẹ nhàng để anh dựa vào ghế thành ghế sofa.
Xong xuôi, cô nhanh chóng nhảy ra khỏi chỗ, buồn bực vuốt một bên ngực ẩn ẩn đau đớn, nghiến răng nhủ thầm trong lòng.
Đầu anh ta làm bằng đá hay sao? Đập một cái là bầu ngực quyến rũ của cô như muốn lõm hẳn vào, đau đến tận trứng!
Quỷ tha ma bắt, nếu ngày mai cô thấy hai bên ngực mình bên to, bên nhỏ thì..... cô sẽ nguyền rủa anh sinh con trai là thụ, con gái không thích con trai.
Nguyệt Tích Lương vốn định giở trò vô sỉ, ăn xong chùi mép, bỏ chạy về nhà luôn.
Thế nhưng trong đầu lại vang lên câu nói cực kỳ nghiêm trọng của giám đốc. Nếu lần này không hợp tác được với tập đoàn Bắc Nguyệt thì công ty của cô có khả năng sẽ bị tổn thất nặng nề, mà chính cô.... cũng không cần quay về làm việc nữa.
Cô nhay nhay thái dương, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Vì tương lai tươi sáng sau này, vì danh dự của ngự tỷ, vì tiền để có thể mua sách đam mỹ, GV mới, mặt dày một lần thì đã sao?
Nghĩ vậy, Nguyệt Tích Lương lấy từ trong túi ra bản hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn và một tờ giấy nhớ. Cô hí hoáy viết một vài dòng chữ trên giấy, dán vào bìa ngoài của bản hợp đồng rồi đặt lên trên bàn làm việc.
Mặc kệ người bị cô phi lễ kia có phải là tổng giám đốc của Bắc Nguyệt hay không, cứ để đây đã rồi tính.
Nguyệt Tích Lương nhìn liếc qua gương mặt anh tuấn, góc cạnh hoàn mỹ của Bắc Mạc Quân, suýt chút nữa thì chảy cả nước miếng.
Đây chắc chắn là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Nhan sắc này mà không đi đóng phim boys love thì thật là phí phạm của trời.
Đằng nào ngất thì cũng đã ngất rồi, ăn thêm một chút đậu hũ cũng không nhằm nhò gì. Anh ta đâu có biết đâu.
Nguyệt Tích Lương cười hắc hắc như ác ma, rón rén lại gần, đưa hai bàn tay ra hung hăng chà sát hai má anh.
Hảo mềm!
Lại đưa mắt nhìn xuống cơ ngực săn chắc của người nào đó, cổ họng lặng lẽ chuyển động.....
Một lúc lâu sau, Nguyệt Tích Lương chỉnh trang lại quần áo, làm ra vẻ đường hoàng đi ra khỏi phòng làm việc, cô còn tốt bụng đóng chặt cửa lại cho người ta.
Đi qua bàn thư ký ở tầng dưới, một chàng trai trẻ tuổi đẩy gọng kính, mỉm cười hỏi Nguyệt Tích Lương.
- " Cô Nguyệt bên công ty Điềm Văn phải không? Đã bàn xong hợp đồng với tổng giám đốc rồi sao? "
Nghe thế, cô có phần chột dạ nhưng mặt ngoài vẫn mỉm cười xán lạn, liếc qua bảng tên đeo trước ngực anh ta, nói.
- " Thư ký Kiến Nhất? Hân hạnh gặp mặt! Tổng giám đốc của các anh vẫn còn muốn xem xét thêm về các điều khoản.... "
Kiến Nhất không hề nghi ngờ gật gật đầu, với lấy xấp tài liệu định đi về phía phòng làm việc của Bắc Mạc Quân.
- " Thứ lỗi cho tôi không thể tiễn cô. Tôi còn muốn xin chữ ký của Bắc tổng. "
Một câu như xét đánh ngang tai, Nguyệt Tích Lương hốt hoảng kéo anh ta lại, hô.
- " Anh không được vào! "
Kiến Nhất mê muội quay đầu, không hiểu hỏi.
- " Tại sao? "
Hai mắt Nguyệt Tích Lương đảo đảo tìm kiếm chủ ý, cuối cùng đành phải trả lời.
- " Ây da, vừa rồi tổng giám đốc của anh nói bị đau bụng, ra ra vào vào nhà vệ sinh đến mấy lần, sắc mặt rất kém. Tôi thấy thế nên mới đi về trước. Cái kia..... anh biết đấy..... ai lại muốn người thấy bộ dạng của mình lúc này, anh nói đúng không? "
Kiến Nhất như bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu như băm tỏi, gạt mồ hôi trên trán, còn chân thành cảm tạ Nguyệt Tích Lương đã nhắc nhở.
- " Đúng đúng! Cảm ơn cô. Vậy tôi không vào làm phiền Bắc tổng nữa, để lúc khác cũng được. "
Thật là nguy hiểm mà.
Không ai hiểu tính của Bắc Mạc Quân mặt đen như anh đâu.
Một khi cảm thấy khó chịu thì những người xung quanh sẽ bị anh ta hành hạ đến chết đi sống lại, đúng kiểu giận cá chém thớt.
Thời điểm này anh nên trốn đi thì hơn....
Nguyệt Tích Lương hài lòng cười, dịu dàng nói.
- " Không có gì, tôi về đây. "
Nói rồi, cô nhanh chóng xoay người đi thẳng, trong lòng thầm xin lỗi Bắc Mạc Quân một trăm linh một lần.
Kiến Nhất nhìn dáng đi tao nhã nhưng thực chất tốc độ lại nhanh như được gắn tên lửa của Nguyệt Tích Lương, càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng mình.
Dọa con gái nhà người ta đến cái dạng này, tổng giám đốc chắc hẳn rất hung dữ. May mắn anh không lao đầu vào lửa.
Kiến Nhất vứt tập hồ lên bàn, vội vã chạy đi. Lúc đi còn tiện tay kéo theo đồng nghiệp Triển Chính Hi vốn đang muốn vào hỏi ý kiến Bắc tổng.
Trước con mắt nghi hoặc tột độ của bạn học Triển, Kiến Nhất chỉ vứt ra một câu.
- " Boss bị tào tháo đuổi rồi, Tiểu Hi, mau đi uống cafe với anh đây, kẻo rước họa vào thân. "
Triển Chính Hi run rẩy khóe môi, thực nghiêm túc thụ giáo.
...........
Bắc Mạc Quân là con trai thứ hai của chủ tịch tập đoàn Bắc Nguyệt. Trong tất cả những đứa con của chủ tịch, tài năng và trí tuệ của anh là tài giỏi nhất.
Thực ra, trong nước rất ít người biết tới anh. Bởi anh mới từ Mỹ trở về tiếp quản tập đoàn, chưa chính thức ra mắt với giới thương nghiệp.
Bắc Mạc Quân sống đến bằng này tuổi rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa từng chạm vào phụ nữ. Tại sao lại như vậy?
Đơn giản lắm, anh bị bệnh, bệnh dị ứng với nữ giới!
Nhìn thấy nữ giới, chán ghét.
Đến gần nữ giới, hắt xì.
Chạm vào nữ giới, nổi đầy mẩn đỏ khắp người, nằm bẹp giường.
Vì thế cho nên, anh không muốn yêu đương cũng không có ý định cưới vợ. Sống một mình tốt lắm.
Điều này làm cho chủ tịch Bắc Mạc Trì của chúng ta rốt ruột không thôi, hàng ngày khuyên răn, dạy bảo, nài nỉ đủ cách nhưng vẫn không làm lung lay được ý trí của Bắc Mạc Quân.
Bắc Mạc Trì lệ rơi đầy mặt. Đến bao giờ ông mới có con dâu đây?
Cứ nghĩ tình thế sẽ tiếp tục duy trì như hiện trạng, thế nhưng Bắc Mạc Quân lại vạn vạn lần không ngờ đến, lần này về nước đã làm cho anh gặp được định mệnh duy nhất của đời mình.
Hơn nữa lại còn gặp nhau vào một tình cảnh quái đản, giở khóc dở cười, làm anh đỏ mặt xấu hổ.
........
Lúc này, Bắc Mạc Quân đang ngồi thẫn thờ ngay tại vị trí cũ, hồn bay đi tận đẩu đâu.
Nhìn vào vẻ ngoài của anh..... đầu tóc rối bời, cà vạt lệch lạc, cổ áo hé mở, hai bên má đầy những dấu vết đỏ bừng, như thể vừa mới bị cưỡng bức xong.
Khi Bắc Mạc Quân tỉnh lại đã là một tiếng sau đó, hung thủ phạm tội đã chạy mất dạng.
Bất quá, thủ phạm chạy đã nằm trong dự tính của anh rồi, không còn bất ngờ nữa.
Điều làm anh bất ngờ ở đây chính là..... anh không hề bị nổi mẩn đỏ.
Đúng vậy, căn bệnh của anh lại không tái phát. Tại sao chứ?
Anh đã chạm vào cô nhiều như vậy, lại còn môi chạm môi, thế nhưng vẫn bình an vô sự?
Ờ.... khụ khụ.... ngoài việc ngất xỉu ra.
Không lẽ bệnh trạng biến đổi rồi, trở nên nặng thêm? Liệu sau này anh có mất mạng hay không?
Anh mất ba mươi lăm phút hai mươi bảy giây để lấy lại tinh thần, bất chợt nhận thấy có một đồ vật được đặt ngay bên cạnh mình. Bắc Mạc Quân cầm lên nhìn, đọc dòng chữ thanh tú trên giấy nhớ.
- " Tôi là người của công ty mỹ phẩm Điềm Văn đến bàn hợp đồng với Bắc tổng. Xin lỗi vì tôi có việc phải đi về trước. Bản hợp đồng này tôi sẽ để ở đây, mong anh có thể đọc kỹ, suy xét, đương nhiên.... ký vào đó thì càng tốt. Nếu có gì mạo phạm, mong anh bỏ qua cho, nếu gặp lại, tôi sẽ bồi tội với anh, hắc hắc! (╥﹏╥) "
Bắc Mạc Quân nhếch miệng cười lạnh, vò nát tờ giấy trong tay.
Sau, lại nghĩ đến điều gì, đen mặt vuốt phẳng lại tờ giấy, nhét vào túi áo.
Phải giữ bằng chứng.
Hừ, còn dám để lại bản hợp đồng, gan của cô gái này cũng lớn lắm.
Muốn bồi tội phải không? Được! Lão tử sẽ cho cô được toại nguyện....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.