Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 126: Ngoại truyện 3: Tình yêu của Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân thời hiện đại (4)
Trang Aya
30/07/2019
Bắc Mạc Quân đen mặt ngồi thẳng dậy, giả vờ ho
vài tiếng cho bớt ngượng ngùng, thắt lại cà vạt lệch lạc ở cổ, đôi mắt
lia về vòng một đầy đặn của Nguyệt Tích Lương, ngón tay giật giật.
Thôi bỏ đi, anh mới không phải là biến thái.
Bắc Mạc Quân chuyển dời tầm mắt lên gương mặt đang dương dương tự đắc của bạn nhỏ nào đó, âm thầm bĩu môi.
Ấu trĩ!
Thực ra, chưa biết ai mới là người ấu trĩ ở đây.
Anh không cảm thấy bối rối khi bị cướp mất đi bằng chứng, ngược lại có phần hả hê nói.
- " Không ngờ cô Nguyệt đây lại là một.... hủ nữ. Nói ra chắc hình tượng ngự tỷ của cô sẽ bị tan vỡ, có đúng hay không? "
Nguyệt Tích Lương nhíu mày, cũng không mấy ngạc nhiên khi anh biết chuyện này.
Có thể dễ dàng vào nhà cô, chứng tỏ anh ta đã nhìn thấy những thứ cô sưu tầm về.
Nhưng cô không hiểu, anh ta là Bắc tổng, còn cần cô phải bồi thường cái gì nữa? Không những thế, được cô hôn là phúc tám đời nhà anh ta đấy! Hừ hừ.
- " Anh đang uy hiếp tôi? "
Cô ngả ngớn hỏi lại.
Bắc Mạc Quân lắc đầu, tỏ vẻ thành thật trả lời.
- " Không không, tôi chỉ muốn cô bồi tội với tôi thôi, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. "
Nguyệt Tích Lương ôm ngực, muốn biết anh định trù tính cái gì nên nói luôn.
- " Anh nói thử ra xem, muốn tôi bồi tội kiểu gì đây? "
Bắc Mạc Quân chỉ chờ có thế, lặp tức hồ hởi, cố gắng nhếch môi cười làm sao cho hòa ái, thế nhưng lúc này Nguyệt Tích Lương chỉ cảm thấy nụ cười đó có chút đáng khinh.
- " Khụ.... thực ra cũng không có gì to tát lắm. Cha tôi muốn tôi nội trong vòng tháng này phải mang về cho ông một đứa con dâu, nếu không thì sẽ.... bỏ nhà ra đi. "
Nói đến đây, Bắc Mạc Quân còn không kìm được nói tục trong lòng. Con mẹ nó! Cha anh chính xác là một lão ngoan đồng, không hơn không kém.
- " Rồi? "
Nguyệt Tích Lương nhướng mày, cứ có dự cảm không ổn.
Bắc Mạc Quân mấp máy môi, cuối cùng tiếp tục lên tiếng.
- " Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chung quy cô Nguyệt đây vẫn là sự lựa chọn phù hợp nhất. Nguyệt Tích Lương, váy cưới tôi đã chuẩn bị xong, lễ đường đã sẵn sàng, thiệp mời cũng đã gửi..... cái kia..... hãy gả cho tôi đi! "
Nguyệt Tích Lương: " ....... "
Cô mím chặt môi, yên lặng trong vòng ba giây. Sau đó không nói năng gì mà đi liền một mạch lên phòng ngủ.
Đương lúc Bắc Mạc Quân tưởng cô có ý muốn trốn tránh thì đã thấy cô vòng trở về phòng khách, trong tay còn ôm một đống chai chai lọ lọ bằng sứ được đóng kín.
Nguyệt Tích Lương chọn lựa trong đống chai lọ một hồi, rốt cuộc vừa lòng cầm lên một lọ nhỏ có dán hàng chữ " Thực cốt tán " bên ngoài.
Cô mở nắp, đưa lên mũi ngửi ngửi với vẻ mặt say mê, sau đó nhìn Bắc Mạc Quân nở cụ cười tựa kẻ sát nhân bệnh hoạn, khiến người ta mao cốt tủng thiên.
- " Tôi nghĩ lại rồi. Nếu bây giờ tôi giết chết anh ở đây thì có phải chuyện bồi tội kia sẽ không có ai biết đến hay không? Anh yên tâm, chắc chắn tôi sẽ làm cho anh thật sạch sẽ, thi.... cốt.... vô.... tồn.... "
Thực khéo, cô là người kế thừa y bát tài hoa của ba ba mình. Cái gì không có chứ độc dược thì cô nhiều vô số kể.
Ực!
Bắc Mạc Quân bất giác nuốt một ngụm nước miếng, lùi về phía sau vài bước, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.
Sau, như nhận ra hành động này của mình quá ư nhát gan, Bắc Mạc Quân hung hăng ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
Sợ cái gì mà sợ!
Dẫu gì anh cũng là đàn ông. Ba năm học nghệ ở thiếu lâm tự, hai năm rèn luyện ở rừng rậm nhiệt đới, cổ võ tinh thông, taekwondo, karate, boxing, kiếm thuật,.... không gì không biết.
Tại sao phải sợ một lọ độc dược không biết là thật hay giả của cô?
Nghĩ như vậy, Bắc Mạc Quân ngay lặp tức lấy lại bình tĩnh, từ tốn nói.
- " Có gì từ từ thương lượng. "
Nguyệt Tích Lương nhíu mày, phất phất tay, tỏ vẻ bà đây rộng lượng mở miệng.
- " Cho anh ba phút để thuyết phục tôi. Tốt nhất là lý do của anh hợp lý một chút, nếu không.... "
Uy hiếp!
Đây là trắng trợn uy hiếp!
Bắc Mạc Quân như nghĩ đến cái gì, nhanh chóng lôi ra tờ giấy mà Kiến Nhất đã chuẩn bị sẵn cho anh, đọc như một cái máy.
- " Có ba lý do để cô kết hôn với tôi. Thứ nhất, tôi đẹp trai, không nghiện rượu, không nghiện thuốc lá, thuốc phiện, cờ bạc, gái gú. Hứa sẽ đối xử với cô tử tế, ôn nhu, tôn trọng, bình đẳng. Thứ hai, cô chưa có người yêu, lại xinh đẹp rạng ngời, tài giỏi thông minh, là nữ thần của nữ thần, để tránh ruồi nhặng bu xung quanh, lấy tôi làm bình chắn là tốt nhất. Thứ ba, hôn nhân này sẽ là một hiệp ước trong vòng năm năm, trong năm năm này tôi có nghĩa vụ phải trợ cấp cho cô mười.... vạn mỗi tháng. Hết thời hạn của hiệp ước, đường ai nấy đi! "
Càng đọc, vẻ mặt của Bắc Mạc Quân càng khó coi, đến cuối cùng, khóe môi run rẩy kịch liệt.
Tên Kiến Nhất này!
Đây rõ ràng là muốn hố anh mà! Phải trừ lương!
Nhưng tên đã bắn ra, Bắc Mạc Quân có muốn thu lại cũng không được, chỉ có thể thấp thỏm ngó sắc mặt của Nguyệt Tích Lương.
Anh sợ từng đấy lý do còn chưa đủ thuyết phục cô, bèn mở miệng bồi thêm vào.
- " Thực ra còn một lý do nữa. Tôi bị bệnh dị ứng với phụ nữ, cho đến bây giờ, chỉ có một người mà tôi có thể tiếp xúc, đó chính là cô, Nguyệt Tích Lương. "
Hôm nay anh đến nhà cô cũng là để thử lại một lần nữa.
Quả đúng như dự đoán, khi động chạm vào cô, anh hoàn toàn bình yên vô sự.
Lấy cô, còn thuận tiện cho việc điều trị bệnh sau này.
Nguyệt Tích Lương vân vê cằm ngẫm nghĩ, đánh giá lại Bắc Mạc Quân từ đầu đến chân một lượt.
Ừm.... chỉ có một từ thôi. Soái!
Đang yên đang lành muốn cô hi sinh cuộc sống tự do để mà kết hôn với anh. Nếu là trước đây, có chết cô cũng không đồng ý.
Thế nhưng bây giờ..... mười vạn một tháng nha. Năm năm, cô sẽ có đủ tiền để tự thành lập công ty cho riêng mình rồi.
Vừa nhắc đến tiền, hai mắt Nguyệt Tích Lương liền sáng rực như hai cái đèn pha.
Anh em nhà cô luôn có một niềm yêu thích bất tận với tiền. Có tiền mua tiên cũng được!
Với lại, suy nghĩ kỹ thì.... dường như trong hiệp ước này cô không hề có hại mà chỉ có lợi.
Đã thế thì tội gì không theo? Có kẻ ngu mới không theo!
Đầu óc được khai sáng, Nguyệt Tích Lương liền thay đổi thái độ một cách chóng mặt, tiện tay vứt lọ độc dược ra sau, miệng cười toe toét.
Lộc cộc.
Xèo xèo!
Thuốc bên trong lọ vô tình chảy ra ngoài, tạo trên sàn nhà mấy cái lỗ thủng sâu hoắm.
Khóe mắt Bắc Mạc Quân giật đùng đùng, thở phào nhẹ nhõm. May mà anh không vọng động.
Nguyệt Tích Lương chìa tay ra với Bắc Mạc Quân, ngờ vực hỏi.
- " Có bản hợp đồng không? "
Anh nào dám chậm trễ, vội vàng gật đầu.
- " Có! "
Nói rồi, anh vỗ tay ba cái, ngay lặp tức Triển Chính Hi từ bên ngoài phi vào, trong tay cầm một bản hợp đồng đã được soạn sẵn.
- " Bắc tổng, đồ của ngài. "
Trên trán Nguyệt Tích Lương chảy xuống vài đạo hắc tuyến, mặt đen sì.
Hóa ra bên ngoài còn có người của anh ta.
Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương đồng thời ký tên vào giấy, mỗi người cầm lấy một bản, lịch sự bắt tay như thể là đối tác làm ăn lâu năm.
- " Hợp tác vui vẻ! "
Cứ như thế, cuộc hôn nhân của Nguyệt Tích Lương được định đoạt một cách qua loa không thể qua loa hơn.
............
Năm năm sau.
Nguyệt Tích Lương hùng hùng hổ hổ xông vào phòng làm việc của Bắc Mạc Quân, đập bàn, trợn trừng mắt rống lên.
- " Cha nói là năm năm trước không hề dọa là sẽ bỏ nhà ra đi, càng không hề ép anh lấy vợ! "
Bắc Mạc Quân điềm đạm đóng tập tài liệu trong tay, nháy nháy mắt tỏ vẻ vô tội nhìn cô.
- " Anh có nói thế sao? Vì sao anh lại không nhớ nhỉ? "
Nguyệt Tích Lương thở dốc, lại không thể nói lại được cái gì.
- " Anh..... "
Bắc Mạc Quân càng cười vô lại.
- " Anh yêu của em làm sao? "
Cô nhìn mặt anh mà chỉ muốn đấm một cái cho bõ tức, nghiến răng nghiến lợi nói.
- " Thời hạn năm năm đã hết rồi, hiệp ước đã mất đi tác dụng, chúng ta không còn là vợ chồng nữa. Thật đúng lúc, Hiên Viên Dật vừa bày tỏ với em xong, em có thể suy nghĩ đến anh ta. "
Khuôn mặt đang cười của Bắc Mạc Quân trầm hẳn xuống, đứng dậy, đi về phía cô, nhìn từ trên cao xuống như là thái sơn áp đỉnh vậy.
- " Bà xã, em nói lại một lần nữa thử xem. "
Nguyệt Tích Lương nuốt nước miếng, cố chấp ngửa cổ lên, bướng bỉnh lên tiếng.
- " Thế nào? Anh định tạo phản phải không? "
Bắc Mạc Quân lặp tức tươi cười, ghé sát vào tai cô nói khẽ.
- " Nào có. Anh chỉ định nhắc nhở em là..... cái bản hợp đồng trong tay em đã sớm bị anh trộm và đốt mất rồi. Em còn cái gì để mà chứng minh cho hiệp ước đó nữa đây? Thật ngốc! "
Thái dương Nguyệt Tích Lương nổi đầy gân xanh.
Tại sao cô thấy cái tình huống này quen quen?
- " Không quan tâm, chúng ta ly hôn..... Á! "
Bắc Mạc Quân không hề báo trước mà bế ngang cô lên, sải bước đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa cực kỳ vô sỉ nói.
- " Em đã bị anh ăn sạch từ đầu đến chân rồi, em còn muốn đi đâu? Anh không giống em, anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Vả lại, Bảo Bảo không muốn có cha dượng đâu. Giờ thì.... ái phi, để trẫm hầu hạ nàng một đêm thì như thế nào? Đảm bảo sáng mai nàng sẽ không đứng dậy được. "
Giăng bẫy để cô sa lưới cực khổ đến vậy, đâu thể thả cô dễ dàng được chứ.
Gò má Nguyệt Tích đỏ bừng, véo tai Bắc Mạc Quân, vểnh môi nhỏ hỏi một câu.
- " Thú nhận đi, anh đã ngầm thích bổn cung từ bao giờ? "
Từ bao giờ nhỉ?
Từ khi cô cưỡng hôn anh ở trong phòng làm việc chăng?
Bắc Mạc Quân cười tà mị, vứt Nguyệt Tích Lương lên giường, hóa thành sói vồ vào người cô.
- " Ái phi, đêm xuân đáng giá ngàn vàng.... chiến đi rồi tính! "
Thôi bỏ đi, anh mới không phải là biến thái.
Bắc Mạc Quân chuyển dời tầm mắt lên gương mặt đang dương dương tự đắc của bạn nhỏ nào đó, âm thầm bĩu môi.
Ấu trĩ!
Thực ra, chưa biết ai mới là người ấu trĩ ở đây.
Anh không cảm thấy bối rối khi bị cướp mất đi bằng chứng, ngược lại có phần hả hê nói.
- " Không ngờ cô Nguyệt đây lại là một.... hủ nữ. Nói ra chắc hình tượng ngự tỷ của cô sẽ bị tan vỡ, có đúng hay không? "
Nguyệt Tích Lương nhíu mày, cũng không mấy ngạc nhiên khi anh biết chuyện này.
Có thể dễ dàng vào nhà cô, chứng tỏ anh ta đã nhìn thấy những thứ cô sưu tầm về.
Nhưng cô không hiểu, anh ta là Bắc tổng, còn cần cô phải bồi thường cái gì nữa? Không những thế, được cô hôn là phúc tám đời nhà anh ta đấy! Hừ hừ.
- " Anh đang uy hiếp tôi? "
Cô ngả ngớn hỏi lại.
Bắc Mạc Quân lắc đầu, tỏ vẻ thành thật trả lời.
- " Không không, tôi chỉ muốn cô bồi tội với tôi thôi, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. "
Nguyệt Tích Lương ôm ngực, muốn biết anh định trù tính cái gì nên nói luôn.
- " Anh nói thử ra xem, muốn tôi bồi tội kiểu gì đây? "
Bắc Mạc Quân chỉ chờ có thế, lặp tức hồ hởi, cố gắng nhếch môi cười làm sao cho hòa ái, thế nhưng lúc này Nguyệt Tích Lương chỉ cảm thấy nụ cười đó có chút đáng khinh.
- " Khụ.... thực ra cũng không có gì to tát lắm. Cha tôi muốn tôi nội trong vòng tháng này phải mang về cho ông một đứa con dâu, nếu không thì sẽ.... bỏ nhà ra đi. "
Nói đến đây, Bắc Mạc Quân còn không kìm được nói tục trong lòng. Con mẹ nó! Cha anh chính xác là một lão ngoan đồng, không hơn không kém.
- " Rồi? "
Nguyệt Tích Lương nhướng mày, cứ có dự cảm không ổn.
Bắc Mạc Quân mấp máy môi, cuối cùng tiếp tục lên tiếng.
- " Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chung quy cô Nguyệt đây vẫn là sự lựa chọn phù hợp nhất. Nguyệt Tích Lương, váy cưới tôi đã chuẩn bị xong, lễ đường đã sẵn sàng, thiệp mời cũng đã gửi..... cái kia..... hãy gả cho tôi đi! "
Nguyệt Tích Lương: " ....... "
Cô mím chặt môi, yên lặng trong vòng ba giây. Sau đó không nói năng gì mà đi liền một mạch lên phòng ngủ.
Đương lúc Bắc Mạc Quân tưởng cô có ý muốn trốn tránh thì đã thấy cô vòng trở về phòng khách, trong tay còn ôm một đống chai chai lọ lọ bằng sứ được đóng kín.
Nguyệt Tích Lương chọn lựa trong đống chai lọ một hồi, rốt cuộc vừa lòng cầm lên một lọ nhỏ có dán hàng chữ " Thực cốt tán " bên ngoài.
Cô mở nắp, đưa lên mũi ngửi ngửi với vẻ mặt say mê, sau đó nhìn Bắc Mạc Quân nở cụ cười tựa kẻ sát nhân bệnh hoạn, khiến người ta mao cốt tủng thiên.
- " Tôi nghĩ lại rồi. Nếu bây giờ tôi giết chết anh ở đây thì có phải chuyện bồi tội kia sẽ không có ai biết đến hay không? Anh yên tâm, chắc chắn tôi sẽ làm cho anh thật sạch sẽ, thi.... cốt.... vô.... tồn.... "
Thực khéo, cô là người kế thừa y bát tài hoa của ba ba mình. Cái gì không có chứ độc dược thì cô nhiều vô số kể.
Ực!
Bắc Mạc Quân bất giác nuốt một ngụm nước miếng, lùi về phía sau vài bước, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.
Sau, như nhận ra hành động này của mình quá ư nhát gan, Bắc Mạc Quân hung hăng ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
Sợ cái gì mà sợ!
Dẫu gì anh cũng là đàn ông. Ba năm học nghệ ở thiếu lâm tự, hai năm rèn luyện ở rừng rậm nhiệt đới, cổ võ tinh thông, taekwondo, karate, boxing, kiếm thuật,.... không gì không biết.
Tại sao phải sợ một lọ độc dược không biết là thật hay giả của cô?
Nghĩ như vậy, Bắc Mạc Quân ngay lặp tức lấy lại bình tĩnh, từ tốn nói.
- " Có gì từ từ thương lượng. "
Nguyệt Tích Lương nhíu mày, phất phất tay, tỏ vẻ bà đây rộng lượng mở miệng.
- " Cho anh ba phút để thuyết phục tôi. Tốt nhất là lý do của anh hợp lý một chút, nếu không.... "
Uy hiếp!
Đây là trắng trợn uy hiếp!
Bắc Mạc Quân như nghĩ đến cái gì, nhanh chóng lôi ra tờ giấy mà Kiến Nhất đã chuẩn bị sẵn cho anh, đọc như một cái máy.
- " Có ba lý do để cô kết hôn với tôi. Thứ nhất, tôi đẹp trai, không nghiện rượu, không nghiện thuốc lá, thuốc phiện, cờ bạc, gái gú. Hứa sẽ đối xử với cô tử tế, ôn nhu, tôn trọng, bình đẳng. Thứ hai, cô chưa có người yêu, lại xinh đẹp rạng ngời, tài giỏi thông minh, là nữ thần của nữ thần, để tránh ruồi nhặng bu xung quanh, lấy tôi làm bình chắn là tốt nhất. Thứ ba, hôn nhân này sẽ là một hiệp ước trong vòng năm năm, trong năm năm này tôi có nghĩa vụ phải trợ cấp cho cô mười.... vạn mỗi tháng. Hết thời hạn của hiệp ước, đường ai nấy đi! "
Càng đọc, vẻ mặt của Bắc Mạc Quân càng khó coi, đến cuối cùng, khóe môi run rẩy kịch liệt.
Tên Kiến Nhất này!
Đây rõ ràng là muốn hố anh mà! Phải trừ lương!
Nhưng tên đã bắn ra, Bắc Mạc Quân có muốn thu lại cũng không được, chỉ có thể thấp thỏm ngó sắc mặt của Nguyệt Tích Lương.
Anh sợ từng đấy lý do còn chưa đủ thuyết phục cô, bèn mở miệng bồi thêm vào.
- " Thực ra còn một lý do nữa. Tôi bị bệnh dị ứng với phụ nữ, cho đến bây giờ, chỉ có một người mà tôi có thể tiếp xúc, đó chính là cô, Nguyệt Tích Lương. "
Hôm nay anh đến nhà cô cũng là để thử lại một lần nữa.
Quả đúng như dự đoán, khi động chạm vào cô, anh hoàn toàn bình yên vô sự.
Lấy cô, còn thuận tiện cho việc điều trị bệnh sau này.
Nguyệt Tích Lương vân vê cằm ngẫm nghĩ, đánh giá lại Bắc Mạc Quân từ đầu đến chân một lượt.
Ừm.... chỉ có một từ thôi. Soái!
Đang yên đang lành muốn cô hi sinh cuộc sống tự do để mà kết hôn với anh. Nếu là trước đây, có chết cô cũng không đồng ý.
Thế nhưng bây giờ..... mười vạn một tháng nha. Năm năm, cô sẽ có đủ tiền để tự thành lập công ty cho riêng mình rồi.
Vừa nhắc đến tiền, hai mắt Nguyệt Tích Lương liền sáng rực như hai cái đèn pha.
Anh em nhà cô luôn có một niềm yêu thích bất tận với tiền. Có tiền mua tiên cũng được!
Với lại, suy nghĩ kỹ thì.... dường như trong hiệp ước này cô không hề có hại mà chỉ có lợi.
Đã thế thì tội gì không theo? Có kẻ ngu mới không theo!
Đầu óc được khai sáng, Nguyệt Tích Lương liền thay đổi thái độ một cách chóng mặt, tiện tay vứt lọ độc dược ra sau, miệng cười toe toét.
Lộc cộc.
Xèo xèo!
Thuốc bên trong lọ vô tình chảy ra ngoài, tạo trên sàn nhà mấy cái lỗ thủng sâu hoắm.
Khóe mắt Bắc Mạc Quân giật đùng đùng, thở phào nhẹ nhõm. May mà anh không vọng động.
Nguyệt Tích Lương chìa tay ra với Bắc Mạc Quân, ngờ vực hỏi.
- " Có bản hợp đồng không? "
Anh nào dám chậm trễ, vội vàng gật đầu.
- " Có! "
Nói rồi, anh vỗ tay ba cái, ngay lặp tức Triển Chính Hi từ bên ngoài phi vào, trong tay cầm một bản hợp đồng đã được soạn sẵn.
- " Bắc tổng, đồ của ngài. "
Trên trán Nguyệt Tích Lương chảy xuống vài đạo hắc tuyến, mặt đen sì.
Hóa ra bên ngoài còn có người của anh ta.
Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương đồng thời ký tên vào giấy, mỗi người cầm lấy một bản, lịch sự bắt tay như thể là đối tác làm ăn lâu năm.
- " Hợp tác vui vẻ! "
Cứ như thế, cuộc hôn nhân của Nguyệt Tích Lương được định đoạt một cách qua loa không thể qua loa hơn.
............
Năm năm sau.
Nguyệt Tích Lương hùng hùng hổ hổ xông vào phòng làm việc của Bắc Mạc Quân, đập bàn, trợn trừng mắt rống lên.
- " Cha nói là năm năm trước không hề dọa là sẽ bỏ nhà ra đi, càng không hề ép anh lấy vợ! "
Bắc Mạc Quân điềm đạm đóng tập tài liệu trong tay, nháy nháy mắt tỏ vẻ vô tội nhìn cô.
- " Anh có nói thế sao? Vì sao anh lại không nhớ nhỉ? "
Nguyệt Tích Lương thở dốc, lại không thể nói lại được cái gì.
- " Anh..... "
Bắc Mạc Quân càng cười vô lại.
- " Anh yêu của em làm sao? "
Cô nhìn mặt anh mà chỉ muốn đấm một cái cho bõ tức, nghiến răng nghiến lợi nói.
- " Thời hạn năm năm đã hết rồi, hiệp ước đã mất đi tác dụng, chúng ta không còn là vợ chồng nữa. Thật đúng lúc, Hiên Viên Dật vừa bày tỏ với em xong, em có thể suy nghĩ đến anh ta. "
Khuôn mặt đang cười của Bắc Mạc Quân trầm hẳn xuống, đứng dậy, đi về phía cô, nhìn từ trên cao xuống như là thái sơn áp đỉnh vậy.
- " Bà xã, em nói lại một lần nữa thử xem. "
Nguyệt Tích Lương nuốt nước miếng, cố chấp ngửa cổ lên, bướng bỉnh lên tiếng.
- " Thế nào? Anh định tạo phản phải không? "
Bắc Mạc Quân lặp tức tươi cười, ghé sát vào tai cô nói khẽ.
- " Nào có. Anh chỉ định nhắc nhở em là..... cái bản hợp đồng trong tay em đã sớm bị anh trộm và đốt mất rồi. Em còn cái gì để mà chứng minh cho hiệp ước đó nữa đây? Thật ngốc! "
Thái dương Nguyệt Tích Lương nổi đầy gân xanh.
Tại sao cô thấy cái tình huống này quen quen?
- " Không quan tâm, chúng ta ly hôn..... Á! "
Bắc Mạc Quân không hề báo trước mà bế ngang cô lên, sải bước đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa cực kỳ vô sỉ nói.
- " Em đã bị anh ăn sạch từ đầu đến chân rồi, em còn muốn đi đâu? Anh không giống em, anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Vả lại, Bảo Bảo không muốn có cha dượng đâu. Giờ thì.... ái phi, để trẫm hầu hạ nàng một đêm thì như thế nào? Đảm bảo sáng mai nàng sẽ không đứng dậy được. "
Giăng bẫy để cô sa lưới cực khổ đến vậy, đâu thể thả cô dễ dàng được chứ.
Gò má Nguyệt Tích đỏ bừng, véo tai Bắc Mạc Quân, vểnh môi nhỏ hỏi một câu.
- " Thú nhận đi, anh đã ngầm thích bổn cung từ bao giờ? "
Từ bao giờ nhỉ?
Từ khi cô cưỡng hôn anh ở trong phòng làm việc chăng?
Bắc Mạc Quân cười tà mị, vứt Nguyệt Tích Lương lên giường, hóa thành sói vồ vào người cô.
- " Ái phi, đêm xuân đáng giá ngàn vàng.... chiến đi rồi tính! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.