Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?
Chương 208: Ngoại truyện 4: [ Hiện đại ] Thần Thần, anh trốn không thoát! (4)
Trang Aya
07/08/2019
Nguyệt Hạo Thần rùng mình một cái, ngón tay Hiên
Viên Liệt rất nóng, chạm vào da anh như nhóm lên những đốm lửa nhỏ, nơi
nơi thiêu đốt. Nguyệt Hạo Thần sống đến hơn ba mươi năm trên đời rồi,
chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy. Huống chi anh còn có một cô
em gái siêu cấp hủ nữ, nếu bây giờ anh mà chưa rõ Hiên Viên Liệt đang
định làm gì thì đúng là đồ đần!
Nguyệt Hạo Thần cắn chặt răng, nổi giận đùng đùng dơ cẳng chân dài miên man lên nhắm vào ngực chàng trai đè bên trên mình, đạp một cú, đồng thời gân cổ lên mắng.
- " Con mẹ nó! Thằng nhãi con như cậu mà cũng muốn thượng lão tử? Chán sống rồi phải không? Cút! "
Fuck!
Anh không phải gay! Anh không phải gay! Anh không phải gay!
Hiên Viên Liệt bị đạp suýt chút nữa lao xuống giường, hơi ngẩn ngơ. Lại nhìn Nguyệt Hạo Thần như con mèo xù lông, bỗng nhiên.... anh bật cười.
Đúng rồi, đây chính là Nguyệt Hạo Thần mà anh yêu, một Nguyệt Hạo Thần kiêu ngạo, hống hách, bướng bỉnh.
Nụ cười này làm cho khuôn mặt Hiên Viên Liệt thoắt một cái biến thành dịu dàng, thậm chí có thể tưởng tượng ra đằng sau anh đang có một đôi cánh thiên thần vẫy vẫy, vẫy vẫy....
Hiên Viên Liệt vuốt mặt Nguyệt Hạo Thần, thâm tình nói.
- " Thật xin lỗi Thần Thần, chắc tôi đã khiến anh sợ phải không? Tôi không cố ý đâu, thường ngày tôi không như vậy. Chỉ là khi tôi thấy anh thân mật với bạn gái, tôi nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, tôi thú nhận.... tôi ghen rồi.... ghen với cô ta. "
Nguyệt Hạo Thần trợn mắt, muốn tránh khỏi bàn tay Hiên Viên Liệt nhưng làm thế nào cũng không tránh được. Anh đành phải mặc kệ chàng trai nào đó làm loạn, ghét bỏ lên tiếng.
- " Con mắt nào cậu thấy cô ta là bạn gái của lão tử? Đưa con mắt đấy đây, lão tử chọc mù nó!! "
Hiên Viên Liệt sửng sốt, hỏi lại.
- " Không phải bạn gái? "
Nguyệt Hạo Thần nổi cáu.
- " Bạn gái cái ***! "
Hiên Viên Liệt: " ........ "
Không phải bạn gái sao? Thật tốt quá, thật tốt....
- " Thần Thần, tôi yêu anh chết mất! "
Hiên Viên Liệt bổ nhào ôm chầm lấy Nguyệt Hạo Thần, vui vẻ phát ra từ trong thâm tâm.
Nguyệt Hạo Thần bị tên khốn khiếp ôm chặt cứng, da thịt tiếp xúc với nhau làm cho anh cảm nhận được rõ ràng nhịp tim dồn dập của đối phương.
Tên này khỏe như trâu!
Anh miễn cưỡng kéo khóe môi, gằn từng chữ.
- " Rõ rồi thì thả lão tử ra! "
Hiên Viên Liệt vốn đang vùi đầu vào hõm vai Nguyệt Hạo Thần, nghe vậy thì anh ngẩng đầu lên, cười " thuần hậu " rất đáng đánh đòn, lời nói còn vô sỉ hơn nữa.
- " Không. "
Cơ mặt Nguyệt Hạo Thần đông lại, có xúc động nuốn lấy giày táng vào mặt anh vài cái.
- " Cậu.... "
- " Cơ hội ngàn năm có một, tôi làm sao buông ra dễ dàng như thế. Với lại..... "
Hiên Viên Liệt cười tủm tỉm, cúi đầu xuống nhìn bộ phận dưới háng Nguyệt Hạo Thần.
- " Thần Thần, anh cương rồi. "
Nguyệt Hạo Thần: " !!! "
Anh cương? Anh..... cương rồi? Anh cương với đàn ông? Sao có thể?
Nhưng cho dù Nguyệt Hạo Thần có cố gắng phủ nhận như thế nào thì sự thật vẫn phơi bày ra trước mắt, " tiểu Hạo Thần " không biết đã ngóc đầu dậy từ bao giờ, hùng dũng, thẳng đứng.
Mẹ kiếp!
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!
Bất quá, không cho Nguyệt Hạo Thần có thời gian phản ứng, Hiên Viên Liệt đã cầm thấy chân của anh, nâng lên cao, đôi môi hôn dọc theo ngón chân, cẳng chân, đùi non.....
- " Thần Thần, chúng ta làm tình đi. "
- " Khốn! Lão tử không..... ư.... a! "
Bàn tay Hiên Viên Liệt cầm lấy " tiểu Hạo Thần ", ma xát, chuyển động lên xuống, khoái cảm làm cho Nguyệt Hạo Thần giật nảy mình, thở hổn hển, mặt mày đỏ ửng.
Hơi thở nóng bỏng của Hiên Viên Liệt phả vào nhũ hoa trước ngực Nguyệt Hạo Thần, động tác tay vẫn không dừng lại, anh há miệng, trực tiếp ngậm khỏa anh đào bé bé, dùng răng cắn nhẹ.
- " Ưm.... thả.... thả ra! Đừng có động vào đó.... ư. "
- " Đừng động vào đâu? Đây? "
Ngón tay Hiên Viên Liệt đè lên mã mắt nơi đầu thân gậy, chỗ đó đã rỉ ra một ít chất lỏng bán trong suốt không biết tên, thân gậy giật giật, gân xanh nổi lên chằng chịt.
- " A..... "
Nguyệt Hạo Thần thở dốc quặn mình lại, không nói nên lời, trong lòng thì quẫn bách không thôi.
- " Hay đây? "
Bàn tay còn lại của Hiên Viên Liệt nhân cơ hội trườn xuống bờ mông căng tròn của Nguyệt tổng, bóp mạnh.
Nguyệt Hạo Thần cắn chặt răng, nổi giận đùng đùng dơ cẳng chân dài miên man lên nhắm vào ngực chàng trai đè bên trên mình, đạp một cú, đồng thời gân cổ lên mắng.
- " Con mẹ nó! Thằng nhãi con như cậu mà cũng muốn thượng lão tử? Chán sống rồi phải không? Cút! "
Fuck!
Anh không phải gay! Anh không phải gay! Anh không phải gay!
Hiên Viên Liệt bị đạp suýt chút nữa lao xuống giường, hơi ngẩn ngơ. Lại nhìn Nguyệt Hạo Thần như con mèo xù lông, bỗng nhiên.... anh bật cười.
Đúng rồi, đây chính là Nguyệt Hạo Thần mà anh yêu, một Nguyệt Hạo Thần kiêu ngạo, hống hách, bướng bỉnh.
Nụ cười này làm cho khuôn mặt Hiên Viên Liệt thoắt một cái biến thành dịu dàng, thậm chí có thể tưởng tượng ra đằng sau anh đang có một đôi cánh thiên thần vẫy vẫy, vẫy vẫy....
Hiên Viên Liệt vuốt mặt Nguyệt Hạo Thần, thâm tình nói.
- " Thật xin lỗi Thần Thần, chắc tôi đã khiến anh sợ phải không? Tôi không cố ý đâu, thường ngày tôi không như vậy. Chỉ là khi tôi thấy anh thân mật với bạn gái, tôi nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, tôi thú nhận.... tôi ghen rồi.... ghen với cô ta. "
Nguyệt Hạo Thần trợn mắt, muốn tránh khỏi bàn tay Hiên Viên Liệt nhưng làm thế nào cũng không tránh được. Anh đành phải mặc kệ chàng trai nào đó làm loạn, ghét bỏ lên tiếng.
- " Con mắt nào cậu thấy cô ta là bạn gái của lão tử? Đưa con mắt đấy đây, lão tử chọc mù nó!! "
Hiên Viên Liệt sửng sốt, hỏi lại.
- " Không phải bạn gái? "
Nguyệt Hạo Thần nổi cáu.
- " Bạn gái cái ***! "
Hiên Viên Liệt: " ........ "
Không phải bạn gái sao? Thật tốt quá, thật tốt....
- " Thần Thần, tôi yêu anh chết mất! "
Hiên Viên Liệt bổ nhào ôm chầm lấy Nguyệt Hạo Thần, vui vẻ phát ra từ trong thâm tâm.
Nguyệt Hạo Thần bị tên khốn khiếp ôm chặt cứng, da thịt tiếp xúc với nhau làm cho anh cảm nhận được rõ ràng nhịp tim dồn dập của đối phương.
Tên này khỏe như trâu!
Anh miễn cưỡng kéo khóe môi, gằn từng chữ.
- " Rõ rồi thì thả lão tử ra! "
Hiên Viên Liệt vốn đang vùi đầu vào hõm vai Nguyệt Hạo Thần, nghe vậy thì anh ngẩng đầu lên, cười " thuần hậu " rất đáng đánh đòn, lời nói còn vô sỉ hơn nữa.
- " Không. "
Cơ mặt Nguyệt Hạo Thần đông lại, có xúc động nuốn lấy giày táng vào mặt anh vài cái.
- " Cậu.... "
- " Cơ hội ngàn năm có một, tôi làm sao buông ra dễ dàng như thế. Với lại..... "
Hiên Viên Liệt cười tủm tỉm, cúi đầu xuống nhìn bộ phận dưới háng Nguyệt Hạo Thần.
- " Thần Thần, anh cương rồi. "
Nguyệt Hạo Thần: " !!! "
Anh cương? Anh..... cương rồi? Anh cương với đàn ông? Sao có thể?
Nhưng cho dù Nguyệt Hạo Thần có cố gắng phủ nhận như thế nào thì sự thật vẫn phơi bày ra trước mắt, " tiểu Hạo Thần " không biết đã ngóc đầu dậy từ bao giờ, hùng dũng, thẳng đứng.
Mẹ kiếp!
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!
Bất quá, không cho Nguyệt Hạo Thần có thời gian phản ứng, Hiên Viên Liệt đã cầm thấy chân của anh, nâng lên cao, đôi môi hôn dọc theo ngón chân, cẳng chân, đùi non.....
- " Thần Thần, chúng ta làm tình đi. "
- " Khốn! Lão tử không..... ư.... a! "
Bàn tay Hiên Viên Liệt cầm lấy " tiểu Hạo Thần ", ma xát, chuyển động lên xuống, khoái cảm làm cho Nguyệt Hạo Thần giật nảy mình, thở hổn hển, mặt mày đỏ ửng.
Hơi thở nóng bỏng của Hiên Viên Liệt phả vào nhũ hoa trước ngực Nguyệt Hạo Thần, động tác tay vẫn không dừng lại, anh há miệng, trực tiếp ngậm khỏa anh đào bé bé, dùng răng cắn nhẹ.
- " Ưm.... thả.... thả ra! Đừng có động vào đó.... ư. "
- " Đừng động vào đâu? Đây? "
Ngón tay Hiên Viên Liệt đè lên mã mắt nơi đầu thân gậy, chỗ đó đã rỉ ra một ít chất lỏng bán trong suốt không biết tên, thân gậy giật giật, gân xanh nổi lên chằng chịt.
- " A..... "
Nguyệt Hạo Thần thở dốc quặn mình lại, không nói nên lời, trong lòng thì quẫn bách không thôi.
- " Hay đây? "
Bàn tay còn lại của Hiên Viên Liệt nhân cơ hội trườn xuống bờ mông căng tròn của Nguyệt tổng, bóp mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.