Hủ Nữ Xuyên Nam Phụ: Ta Không Biết Gì Cả! Là Nam Chính Tự Tìm Đến
Chương 20
Hoài Zanly
03/01/2017
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, đó là quy luật không thể thay đổi dù là ở tu chân giới thì chung quy vẫn là đứng trên trái đất
Lăng Vũ chưa từng cảm thấy chán ghét cái quy luật chuyển động của cái hành tinh xanh lè xanh lét này như hiện tại
Nhóm của họ dù thi triển ngự kiếm bất quá vẫn có vài đệ tử thế gia non nớt vừa kết đan không lâu, ngự kiếm cũng điều khiển chưa thuần thục nhiều cũng mất kha khá thời gian, đến được trấn cũng là chiều muộn, chưa được ăn một bữa tử tế trời tối đã ập xuống, cả nhóm phải tức tốc chia ra hai người một cặp thủ trên mái nhà có thể bao quát tầm nhìn tiện bề hành động, lặng lặng chờ kẻ mang đôi dày đỏ tới
Theo lẽ thường tình tên bạn tốt kia sẽ cùng Lăng Vũ ngồi đung đưa ngắm trăng tay cầm xiên kẹo hồ lô bàn luận nhân sinh đến quên trời quên đất mới phải... Nhưng mà...
Lăng Vũ ảo não cắn một viên kẹo hồ lô, ánh mắt của Triệu Huyền Phương thật quá mức trắng trợn như kiểu “ Ngươi còn tiếp tục cùng hắn một chỗ lão tử chém ngươi” khiến hắn không thể không “nhường” Cảnh Hoài cho tên kia, loại ánh mắt này của Triệu Huyền Phương khiến Lăng Vũ bất giác nhớ tới ngũ sư thúc bị mình troll không biết bao nhiêu lần đang ở Thanh Sơn Môn, bất quá nghĩ đến ngũ sư nương...không biết nam nhân bị người đạp ra khỏi phòng là ai nhỉ?
- Ta, ta tên Tử Viên... Ngươi tên gì?_ giọng nói kiên định vang lên mang vài tia ngượng ngịu mất tự nhiên
Lăng Vũ nhìn người được phân cùng cặp với mình, thiếu niên mười sáu đã loại bỏ được nét hồn nhiên bước vào tuổi nổi loạn, dáng người có chút gầy chỉ cao hơn Lăng Vũ một chút, gương mặt không thể gọi là rất tuấn mỹ nhưng lộ rõ sự sáng sủa dễ nhìn, lớn lên coi cũng được lắm!
- Ngươi...
Lăng Vũ thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn nhớ ra hắn vừa hỏi mình cái gì, nói: - Ta tên Lăng Vũ...
- A! Cư nhiên là ngươi?!_ Tử Viên vô cùng kinh ngạc như fanboy gặp được thần tượng
- Sao? Ta nổi tiếng lắm à?_ Lăng Vũ cũng chỉ đùa một câu không nghĩ đến Tử Viên rất thành thực gật đầu
- Ta nghe đệ tử Thanh Sơn nói rất nhiều về ngươi!
Lăng Vũ tò mò: - Nha, nói cái gì?
Tử Viên không chút nghĩ ngợi nói:
- Hơn phân nửa có bệnh!
Lăng Vũ “...”
Hiện tại gió đầu đông hiu hiu thổi qua còn lạnh lùng hơn gió thu rất nhiều...
Lăng Vũ không tiếp tục nhìn Tử Viên nữa mà ngẩng đầu nhìn quả cầu trắng phát sáng giữa trời cách trái đất 384.400 km kia khóc không ra nước mắt
Lão thiên! Ông mau phái ai xuống an ủi ta đi! Chỉ cần không phải Nhược Y Tuyết là được! Trái tym ta hiện tại rất cần người nào đó xoa dịu a!
Tử Viên thấy Lăng Vũ bày ra bộ dạng bị đả kích nghiêm trọng biết mình nói hớ bèn xấu hổ khụ một tiếng đổi đề tài
- À... ừm.. Ta thấy kiếm của ngươi xem ra là đồ tốt, hình như còn có linh tính, kiếm tên gì vậy?
- A...?_ Lăng Vũ xửng xốt, hắn chưa từng nghĩ đến kiếm cũng cần có tên nhưng ngẫm lại cũng không thể cứ gọi “ ngươi” mãi được, lúc cần triệu hồi thì gọi làm sao để điều khiển nó đây! Lăng Vũ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm hỏi giọng điệu như nói với người bình thường:
-Ngươi muốn tên là gì a? Hoa Thiên Cốt? Thần điêu hiệp lữ? Tân thời minh nguyệt? Cô long đùi gà? Quá nhi? Bạch tủ lạnh? Sơn Tùng MTV?...
Lăng Vũ luyên thuyên ra một đống tên vớ vẩn, ngự kiếm kia mỗi lần hắn đọc ra mấy cái tên đều rung lên dữ dội phản đối như thể nếu nó có thể tự do điều khiển mình nó sẽ chém Lăng Vũ vài nhát.
Lăng Vũ thấy đùa đủ rồi bèn nghiêm túc suy nghĩ một lát, tay niết nhẹ vỏ kiếm lạnh lẽo nói:
- Ngươi là do “phụ thân” ta nhận định đúc ra, tên của “nương” và “phụ thân” đều có một chữ “Vân” vậy gọi ngươi Sương Vân đi!
( Tại Thanh Sơn Môn, Tu Vân chân nhân và Âu Dương trưởng môn không hẹn cùng nhau “hắt xì” một cái, là ai đang nhắc đến mình vậy?)
Ngự kiếm nghe Lăng Vũ nói xong lại yên tĩnh không phản ứng gì, một lúc sau lại rung lên nhưng biên độ rất nhỏ, không phải tức giận mà giống như hài lòng. Lăng Vũ búng nhẹ lên thân kiếm một cái cười vui vẻ nên không thấy được vẻ mặt của người phía sau
Tử Viên không nhịn được muốn tránh xa Lăng Vũ một chút, thầm nghĩ người này quả nhiên phân nửa có bệnh!
- Tới rồi!
Cũng không biết là ai hô lên, dưới ánh trăng mơ hồ có thể thấy được từ trong rừng cây phía tây như thấp thoáng có khói màu trắng xuất hiện bắt đầu tràn vào trong trấn, những chiếc đèn lồng trắng bị gió thổi đung đưa vô cùng yếu ớt, xa xa còn có vài tiếng động vật kêu gào hỗn tạp tạo nên không gian quỷ dị, các gian hàng đã đóng cửa kín mít, trên đường không một bóng người như trong phim ma
Cộp cộp cộp
Bỗng một chuỗi âm thanh như tiếng bước chân vang lên ai cũng nín thở chờ xem hình dạng thật của yêu ma kia...
- A...
Lăng Vũ có thể nghe thấy Tử Viên bên cạnh mình hít vào một ngụm khí lạnh sợ hãi, cũng phải thôi, làm gì có ai thấy một đôi chân bị cắt đứt lìa nhưng lại xỏ vào đôi dày hoa đỏ thắm tự nhảy nhót trên đường mà không kinh ngạc, không hét toáng lên là rất tốt rồi!
Lăng Vũ trợn mắt nuốt viên kẹo cuối cùng trong miệng nhìn đôi chân bị tách khỏi cơ thể đeo dày hoa kia tung tăng trên đường, mỗi bước của nó máu đều từ nơi bị chặt phẳng lì kia phun ra thấm vào dày hoa bên dưới. Hình ảnh quỷ dị ám ảnh cực độ đánh sâu vào tâm trí khiến vài đệ tử chịu kích thích không nhẹ đâm ra cuống quá hoá liều
- YÊU NGHIỆT PHƯƠNG NÀO?! CHỊU CHẾT ĐI!!
Lăng Vũ thường thắc mắc lúc xem phim là mấy kẻ đánh người từ phía sau đã lén lút rồi thì câm mồm đánh là được! Vì cái gì vung gậy, vung đao, vung kiếm sắp chém được người ta rồi lại phải hô toáng lên để người ta chú ý rồi bị người ta phản công đâm một nhát? Đây rõ ràng là tự mình tìm chết đi?!
Nhưng khi nhìn thấy đám người xông về phía đôi chân kia Lăng Vũ mới chợt nhận ra
HOÁ RA CON MẸ NÓ MẤY KẺ KIẾM KHÁCH NÃO TÀN PHẢI HÔ LÊN TRƯỚC KHI ĐÁNH ĐỂ KẺ THÙ CỦA MÌNH PHÒNG BỊ LÀ CÓ THẬT?! HOÁ RA PHIM CỔ TRANG KHÔNG GẠT NGƯỜI?! HOÁ RA ĐẠO DIỄN TA ĐÃ TRÁCH NHẦM ÔNG?!
Bỗng nhiên sương mù trở nên vô cùng dày đặc, đôi chân kia lập tức biến mất trong đám sương trắng, nhóm người đều bị bao phủ trong sương đêm lạnh giá, Lăng Vũ lờ mờ thấy được vài đạo kiếm khí trong bóng đêm bay tới bay lui bèn chẹp miệng một tiếng xoay người nhảy xuống mái nhà nhưng không đi giúp bọn họ mà chạy về hướng tây. Tử Viên kêu to:
- Ngươi chạy đi đâu vậy? Không ở lại giúp sao?!
Lăng Vũ quay lại cười với hắn nói: - Có Triệu Huyền Phương ở đó! Không chết được!
Lăng Vũ hướng rừng cây phía tây chạy đến, đám sương mù kia không phải sương bình thường, tinh ý một chút sẽ nhận ra chúng mạng theo một loại oán khí nồng đậm, rõ là muốn che đậy cho đôi chân kia, Lăng Vũ cũng sẽ không phí thời gian mất sức đuổi theo một thứ “tay sai” như thế! Thứ hắn cần tìm là boss! Sương mù đều từ trên núi tràn xuống thì boss cũng sẽ ở trên núi đi! Ha ha, vừa nhìn đã biết chân tướng, ta thật thông minh quá đi!
Lăng Vũ rốt cục đến một bãi đất trống không có bất kỳ cây cỏ nào thì dừng lại, hắn từng nghe sư tôn nói một bãi đất bằng phẳng chỉ có bùn và đất do oán khí quá nặng!
Âm u... âm u... gió hiu hiu thổi, thỉnh thoảng có vài tiếng xào xạc quỷ dị do lá cây tạo nên, hiện tại hắn mới hối hận vì cái gì không lôi Cảnh Hoài theo
Bỗng nhiên không gian truyền đến tiếng cười khúc khích như chuông bạc, bất quá trong đêm đen phủ một tầng âm lãnh khiến người ta rợn tóc gáy. Dưới ánh sáng yếu ớt một thân ảnh treo lơ lửng hiện lên giữa bãi đất trống, hỉ phục tân nương đỏ rực lại mang màu sắc quỷ dị không hề trói mắt, khăn voan đỏ che nửa gương mặt nhưng cái khiến Lăng Vũ chú ý là hai gấu quần trống trơn, nàng ta không đeo giày...hay nên nói nàng ta vốn không có hai bàn chân để đeo dày?!
- Đại tỷ tỷ thật rực rỡ nha!_ Lăng Vũ nuốt nước bọt nghẹn ra một câu, tân nương kia được khen cũng e lệ che miệng cười khúc khích vui vẻ, Lăng Vũ cũng cười, bất quá một lúc sau hắn liền cười không nổi
Ta vì cái gì con mẹ nó lại gặp phải lệ quỷ chứ?!
Lăng Vũ vừa tránh đòn tấn công của nữ quỷ vừa lo chạy trối chết! Đừng đùa! Ta cũng không phải Nguỵ Vô Tiện, không thể gọi tang thi gì đó đến đấu lại nữ quỷ này được chỉ còn cách chạy thôi!
Lăng Vũ cũng không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ là bản năng muốn chạy về phía trước cũng không biết từ khi nào bản thân đã ở trong một cái hang động chật hẹp trong núi, nơi này quanh co sâu thẳm, lại là một khoảng thiên địa không động khác, không gió không trăng, nhưng lại có một âm thanh trong lành yên tĩnh dào dạt không dứt. Đá lớn đá nhỏ trồng chất quy luật tạo nên vài bức tường đá thiên nhiên. Chính giữa còn có một cái đầm bích thủy, giống như gương chiếu ra thế giới ngoài kia.
Nhưng mà, giống như ông trời không chịu để hắn làm một mỹ nam tử an tĩnh nghỉ ngơi, ngồi xuống không bao lâu, hắn liền nghe được một hồi động tĩnh khác thường.
Đó là tiếng thở thấp đầy khó nhọc của con người. Tiếng thở rất thô cũng rất gấp nặng nề vô cùng
Không riêng gì thính lực sắc bén của hắn cảm thấy khác thường, linh lực trong cơ thể của hắn cũng cảm thấy được một cỗ linh lực gần như phát bạo.
Ta chỉ muốn trốn đại tỷ kia chút thôi mà! Có thể cho ta bình yên chút không!?
Lăng Vũ lại phải lết cái “thân già” vừa qua tuổi 17 của mình dậy, quyết định đi tra xét một phen. Hắn đi đến phương hướng âm thanh và linh lực đó truyền đến, xoay bảy tám vòng trong động, động tĩnh càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, hắn tiến nhập một huyệt động khác. Đi vào liền nhìn thấy một thân ảnh tiên y đưa lưng về phía hắn, còn có một thanh trường kiếm rơi trên mặt đất
Bốn vách tường trong động đều là dấu vết lưỡi kiếm lạnh thấu xương chém qua, máu tươi văng khắp nơi giống như hiện trường hung án, mà trọng điểm là xác của một đám thiếu nữ nằm ngổn ngang trên đất với hai bàn chân đều bị cắt đứt, người sau chết thảm hơn người trước, ngay cả trên người tiên y nhân kia cũng đều là vết máu loang lổ.
Xem ra tẩu hỏa nhập ma rồi! Hơn nữa đến mức tương đối thảm khốc a!
Lăng Vũ cân nhắc cách giải quyết loạn trời loạn đất của mình, nếu đi lên làm lưu thông linh lực của đối phương, rốt cuộc khả năng hỗ trợ lớn hơn hay là khả năng làm chết đối phương lớn hơn, hay mình trở thành cái xác tiếp theo lớn hơn? đúng lúc này, hắn liếc mắt một cái thoáng nhìn chuôi kiếm trên mặt đất.
Thân kiếm thon dài, lưỡi kiếm rất mỏng giờ phút này bởi vì linh lực chủ nhân không ổn định khiến cả vật thể phát ra ngân quang chói mắt, chú văn và hoa văn cổ trên lưỡi kiếm sáng không ngừng.
Lăng Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là kiếm gì, kiếm thuộc về ai.
Mẹ nó!
Thế méo nào lại gặp phải người này!?
Nếu vừa rồi hắn có tâm hỗ trợ thì giờ chỉ còn có một ý niệm muốn ôm đầu chạy trối chết. Nhưng mà đã muộn. Tiên y nhân kia mạnh mẽ quay đầu, đã phát hiện sự có mặt của hắn!
- Lãnh Ma Quân quả nhiên là đệ nhất mỹ nam!_ Lăng Vũ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, vì cái gì lại là Lãnh Vô Hàn?!
Hắn khen câu này có vẻ rất lừa mình dối người! Các ngươi phải hiểu cho ta! Mỹ nam đệ nhất dù đẹp đến đâu thì hai mắt đỏ ngầu toàn tơ máu và trán nổi hân xanh thì vẫn khiến người ta muốn quỳ có được không?!
Ta vừa bị tiểu quỷ truy đuổi, tới đây lại gặp phải Ma Quân! Đây là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa trong truyền thuyết sao?!
Hắn phất tay áo bỏ chạy, Lãnh Vô Hàn lại đánh một quyền vào thạch bích, đá vỡ văng khắp nơi, trường kiếm dưới đất xé gió bay tới, vừa vặn ghim trên tảng đá trước đường lui của Lăng Vũ, cắt đứt đường hắn đi trong nháy mắt, Lãnh Vô Hàn mất đi lý trí đã tiến lại.
Lăng Vũ nắm chặt Sương Vân trong tay, đường nào cũng không an ổn, cứ liều vậy!
Oanh
Sương Vân lao thẳng về phía Lãnh Vô Hàn đã bị y dùng linh lực cản lại đánh bay. Lăng Vũ cũng không hoảng hốt về kết quả, thực lực của hắn và Lãnh Vô Hàn chênh lệch cực kỳ lớn, hắn chỉ muốn Lãnh Vô Hàn có thể phí chút thời gian để hắn bỏ chạy
Ai ngờ chưa chạy được hai bước lưng đã bị đập một chưởng, một chưởng này mang theo chút linh lực bạo động trực tiếp đánh hắn ngã rạp trên đất, bên trên người bị người ta đè lên, hắn chưa hô được câu nào thì
Roẹt
Lăng Vũ bị doạ đến ngây ngốc
Lãnh Vô Hàn ngươi như thế nhưng, nhưng dám xé đồ của lão tử?!?!
Lăng Vũ chưa từng cảm thấy chán ghét cái quy luật chuyển động của cái hành tinh xanh lè xanh lét này như hiện tại
Nhóm của họ dù thi triển ngự kiếm bất quá vẫn có vài đệ tử thế gia non nớt vừa kết đan không lâu, ngự kiếm cũng điều khiển chưa thuần thục nhiều cũng mất kha khá thời gian, đến được trấn cũng là chiều muộn, chưa được ăn một bữa tử tế trời tối đã ập xuống, cả nhóm phải tức tốc chia ra hai người một cặp thủ trên mái nhà có thể bao quát tầm nhìn tiện bề hành động, lặng lặng chờ kẻ mang đôi dày đỏ tới
Theo lẽ thường tình tên bạn tốt kia sẽ cùng Lăng Vũ ngồi đung đưa ngắm trăng tay cầm xiên kẹo hồ lô bàn luận nhân sinh đến quên trời quên đất mới phải... Nhưng mà...
Lăng Vũ ảo não cắn một viên kẹo hồ lô, ánh mắt của Triệu Huyền Phương thật quá mức trắng trợn như kiểu “ Ngươi còn tiếp tục cùng hắn một chỗ lão tử chém ngươi” khiến hắn không thể không “nhường” Cảnh Hoài cho tên kia, loại ánh mắt này của Triệu Huyền Phương khiến Lăng Vũ bất giác nhớ tới ngũ sư thúc bị mình troll không biết bao nhiêu lần đang ở Thanh Sơn Môn, bất quá nghĩ đến ngũ sư nương...không biết nam nhân bị người đạp ra khỏi phòng là ai nhỉ?
- Ta, ta tên Tử Viên... Ngươi tên gì?_ giọng nói kiên định vang lên mang vài tia ngượng ngịu mất tự nhiên
Lăng Vũ nhìn người được phân cùng cặp với mình, thiếu niên mười sáu đã loại bỏ được nét hồn nhiên bước vào tuổi nổi loạn, dáng người có chút gầy chỉ cao hơn Lăng Vũ một chút, gương mặt không thể gọi là rất tuấn mỹ nhưng lộ rõ sự sáng sủa dễ nhìn, lớn lên coi cũng được lắm!
- Ngươi...
Lăng Vũ thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn nhớ ra hắn vừa hỏi mình cái gì, nói: - Ta tên Lăng Vũ...
- A! Cư nhiên là ngươi?!_ Tử Viên vô cùng kinh ngạc như fanboy gặp được thần tượng
- Sao? Ta nổi tiếng lắm à?_ Lăng Vũ cũng chỉ đùa một câu không nghĩ đến Tử Viên rất thành thực gật đầu
- Ta nghe đệ tử Thanh Sơn nói rất nhiều về ngươi!
Lăng Vũ tò mò: - Nha, nói cái gì?
Tử Viên không chút nghĩ ngợi nói:
- Hơn phân nửa có bệnh!
Lăng Vũ “...”
Hiện tại gió đầu đông hiu hiu thổi qua còn lạnh lùng hơn gió thu rất nhiều...
Lăng Vũ không tiếp tục nhìn Tử Viên nữa mà ngẩng đầu nhìn quả cầu trắng phát sáng giữa trời cách trái đất 384.400 km kia khóc không ra nước mắt
Lão thiên! Ông mau phái ai xuống an ủi ta đi! Chỉ cần không phải Nhược Y Tuyết là được! Trái tym ta hiện tại rất cần người nào đó xoa dịu a!
Tử Viên thấy Lăng Vũ bày ra bộ dạng bị đả kích nghiêm trọng biết mình nói hớ bèn xấu hổ khụ một tiếng đổi đề tài
- À... ừm.. Ta thấy kiếm của ngươi xem ra là đồ tốt, hình như còn có linh tính, kiếm tên gì vậy?
- A...?_ Lăng Vũ xửng xốt, hắn chưa từng nghĩ đến kiếm cũng cần có tên nhưng ngẫm lại cũng không thể cứ gọi “ ngươi” mãi được, lúc cần triệu hồi thì gọi làm sao để điều khiển nó đây! Lăng Vũ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm hỏi giọng điệu như nói với người bình thường:
-Ngươi muốn tên là gì a? Hoa Thiên Cốt? Thần điêu hiệp lữ? Tân thời minh nguyệt? Cô long đùi gà? Quá nhi? Bạch tủ lạnh? Sơn Tùng MTV?...
Lăng Vũ luyên thuyên ra một đống tên vớ vẩn, ngự kiếm kia mỗi lần hắn đọc ra mấy cái tên đều rung lên dữ dội phản đối như thể nếu nó có thể tự do điều khiển mình nó sẽ chém Lăng Vũ vài nhát.
Lăng Vũ thấy đùa đủ rồi bèn nghiêm túc suy nghĩ một lát, tay niết nhẹ vỏ kiếm lạnh lẽo nói:
- Ngươi là do “phụ thân” ta nhận định đúc ra, tên của “nương” và “phụ thân” đều có một chữ “Vân” vậy gọi ngươi Sương Vân đi!
( Tại Thanh Sơn Môn, Tu Vân chân nhân và Âu Dương trưởng môn không hẹn cùng nhau “hắt xì” một cái, là ai đang nhắc đến mình vậy?)
Ngự kiếm nghe Lăng Vũ nói xong lại yên tĩnh không phản ứng gì, một lúc sau lại rung lên nhưng biên độ rất nhỏ, không phải tức giận mà giống như hài lòng. Lăng Vũ búng nhẹ lên thân kiếm một cái cười vui vẻ nên không thấy được vẻ mặt của người phía sau
Tử Viên không nhịn được muốn tránh xa Lăng Vũ một chút, thầm nghĩ người này quả nhiên phân nửa có bệnh!
- Tới rồi!
Cũng không biết là ai hô lên, dưới ánh trăng mơ hồ có thể thấy được từ trong rừng cây phía tây như thấp thoáng có khói màu trắng xuất hiện bắt đầu tràn vào trong trấn, những chiếc đèn lồng trắng bị gió thổi đung đưa vô cùng yếu ớt, xa xa còn có vài tiếng động vật kêu gào hỗn tạp tạo nên không gian quỷ dị, các gian hàng đã đóng cửa kín mít, trên đường không một bóng người như trong phim ma
Cộp cộp cộp
Bỗng một chuỗi âm thanh như tiếng bước chân vang lên ai cũng nín thở chờ xem hình dạng thật của yêu ma kia...
- A...
Lăng Vũ có thể nghe thấy Tử Viên bên cạnh mình hít vào một ngụm khí lạnh sợ hãi, cũng phải thôi, làm gì có ai thấy một đôi chân bị cắt đứt lìa nhưng lại xỏ vào đôi dày hoa đỏ thắm tự nhảy nhót trên đường mà không kinh ngạc, không hét toáng lên là rất tốt rồi!
Lăng Vũ trợn mắt nuốt viên kẹo cuối cùng trong miệng nhìn đôi chân bị tách khỏi cơ thể đeo dày hoa kia tung tăng trên đường, mỗi bước của nó máu đều từ nơi bị chặt phẳng lì kia phun ra thấm vào dày hoa bên dưới. Hình ảnh quỷ dị ám ảnh cực độ đánh sâu vào tâm trí khiến vài đệ tử chịu kích thích không nhẹ đâm ra cuống quá hoá liều
- YÊU NGHIỆT PHƯƠNG NÀO?! CHỊU CHẾT ĐI!!
Lăng Vũ thường thắc mắc lúc xem phim là mấy kẻ đánh người từ phía sau đã lén lút rồi thì câm mồm đánh là được! Vì cái gì vung gậy, vung đao, vung kiếm sắp chém được người ta rồi lại phải hô toáng lên để người ta chú ý rồi bị người ta phản công đâm một nhát? Đây rõ ràng là tự mình tìm chết đi?!
Nhưng khi nhìn thấy đám người xông về phía đôi chân kia Lăng Vũ mới chợt nhận ra
HOÁ RA CON MẸ NÓ MẤY KẺ KIẾM KHÁCH NÃO TÀN PHẢI HÔ LÊN TRƯỚC KHI ĐÁNH ĐỂ KẺ THÙ CỦA MÌNH PHÒNG BỊ LÀ CÓ THẬT?! HOÁ RA PHIM CỔ TRANG KHÔNG GẠT NGƯỜI?! HOÁ RA ĐẠO DIỄN TA ĐÃ TRÁCH NHẦM ÔNG?!
Bỗng nhiên sương mù trở nên vô cùng dày đặc, đôi chân kia lập tức biến mất trong đám sương trắng, nhóm người đều bị bao phủ trong sương đêm lạnh giá, Lăng Vũ lờ mờ thấy được vài đạo kiếm khí trong bóng đêm bay tới bay lui bèn chẹp miệng một tiếng xoay người nhảy xuống mái nhà nhưng không đi giúp bọn họ mà chạy về hướng tây. Tử Viên kêu to:
- Ngươi chạy đi đâu vậy? Không ở lại giúp sao?!
Lăng Vũ quay lại cười với hắn nói: - Có Triệu Huyền Phương ở đó! Không chết được!
Lăng Vũ hướng rừng cây phía tây chạy đến, đám sương mù kia không phải sương bình thường, tinh ý một chút sẽ nhận ra chúng mạng theo một loại oán khí nồng đậm, rõ là muốn che đậy cho đôi chân kia, Lăng Vũ cũng sẽ không phí thời gian mất sức đuổi theo một thứ “tay sai” như thế! Thứ hắn cần tìm là boss! Sương mù đều từ trên núi tràn xuống thì boss cũng sẽ ở trên núi đi! Ha ha, vừa nhìn đã biết chân tướng, ta thật thông minh quá đi!
Lăng Vũ rốt cục đến một bãi đất trống không có bất kỳ cây cỏ nào thì dừng lại, hắn từng nghe sư tôn nói một bãi đất bằng phẳng chỉ có bùn và đất do oán khí quá nặng!
Âm u... âm u... gió hiu hiu thổi, thỉnh thoảng có vài tiếng xào xạc quỷ dị do lá cây tạo nên, hiện tại hắn mới hối hận vì cái gì không lôi Cảnh Hoài theo
Bỗng nhiên không gian truyền đến tiếng cười khúc khích như chuông bạc, bất quá trong đêm đen phủ một tầng âm lãnh khiến người ta rợn tóc gáy. Dưới ánh sáng yếu ớt một thân ảnh treo lơ lửng hiện lên giữa bãi đất trống, hỉ phục tân nương đỏ rực lại mang màu sắc quỷ dị không hề trói mắt, khăn voan đỏ che nửa gương mặt nhưng cái khiến Lăng Vũ chú ý là hai gấu quần trống trơn, nàng ta không đeo giày...hay nên nói nàng ta vốn không có hai bàn chân để đeo dày?!
- Đại tỷ tỷ thật rực rỡ nha!_ Lăng Vũ nuốt nước bọt nghẹn ra một câu, tân nương kia được khen cũng e lệ che miệng cười khúc khích vui vẻ, Lăng Vũ cũng cười, bất quá một lúc sau hắn liền cười không nổi
Ta vì cái gì con mẹ nó lại gặp phải lệ quỷ chứ?!
Lăng Vũ vừa tránh đòn tấn công của nữ quỷ vừa lo chạy trối chết! Đừng đùa! Ta cũng không phải Nguỵ Vô Tiện, không thể gọi tang thi gì đó đến đấu lại nữ quỷ này được chỉ còn cách chạy thôi!
Lăng Vũ cũng không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ là bản năng muốn chạy về phía trước cũng không biết từ khi nào bản thân đã ở trong một cái hang động chật hẹp trong núi, nơi này quanh co sâu thẳm, lại là một khoảng thiên địa không động khác, không gió không trăng, nhưng lại có một âm thanh trong lành yên tĩnh dào dạt không dứt. Đá lớn đá nhỏ trồng chất quy luật tạo nên vài bức tường đá thiên nhiên. Chính giữa còn có một cái đầm bích thủy, giống như gương chiếu ra thế giới ngoài kia.
Nhưng mà, giống như ông trời không chịu để hắn làm một mỹ nam tử an tĩnh nghỉ ngơi, ngồi xuống không bao lâu, hắn liền nghe được một hồi động tĩnh khác thường.
Đó là tiếng thở thấp đầy khó nhọc của con người. Tiếng thở rất thô cũng rất gấp nặng nề vô cùng
Không riêng gì thính lực sắc bén của hắn cảm thấy khác thường, linh lực trong cơ thể của hắn cũng cảm thấy được một cỗ linh lực gần như phát bạo.
Ta chỉ muốn trốn đại tỷ kia chút thôi mà! Có thể cho ta bình yên chút không!?
Lăng Vũ lại phải lết cái “thân già” vừa qua tuổi 17 của mình dậy, quyết định đi tra xét một phen. Hắn đi đến phương hướng âm thanh và linh lực đó truyền đến, xoay bảy tám vòng trong động, động tĩnh càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, hắn tiến nhập một huyệt động khác. Đi vào liền nhìn thấy một thân ảnh tiên y đưa lưng về phía hắn, còn có một thanh trường kiếm rơi trên mặt đất
Bốn vách tường trong động đều là dấu vết lưỡi kiếm lạnh thấu xương chém qua, máu tươi văng khắp nơi giống như hiện trường hung án, mà trọng điểm là xác của một đám thiếu nữ nằm ngổn ngang trên đất với hai bàn chân đều bị cắt đứt, người sau chết thảm hơn người trước, ngay cả trên người tiên y nhân kia cũng đều là vết máu loang lổ.
Xem ra tẩu hỏa nhập ma rồi! Hơn nữa đến mức tương đối thảm khốc a!
Lăng Vũ cân nhắc cách giải quyết loạn trời loạn đất của mình, nếu đi lên làm lưu thông linh lực của đối phương, rốt cuộc khả năng hỗ trợ lớn hơn hay là khả năng làm chết đối phương lớn hơn, hay mình trở thành cái xác tiếp theo lớn hơn? đúng lúc này, hắn liếc mắt một cái thoáng nhìn chuôi kiếm trên mặt đất.
Thân kiếm thon dài, lưỡi kiếm rất mỏng giờ phút này bởi vì linh lực chủ nhân không ổn định khiến cả vật thể phát ra ngân quang chói mắt, chú văn và hoa văn cổ trên lưỡi kiếm sáng không ngừng.
Lăng Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là kiếm gì, kiếm thuộc về ai.
Mẹ nó!
Thế méo nào lại gặp phải người này!?
Nếu vừa rồi hắn có tâm hỗ trợ thì giờ chỉ còn có một ý niệm muốn ôm đầu chạy trối chết. Nhưng mà đã muộn. Tiên y nhân kia mạnh mẽ quay đầu, đã phát hiện sự có mặt của hắn!
- Lãnh Ma Quân quả nhiên là đệ nhất mỹ nam!_ Lăng Vũ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, vì cái gì lại là Lãnh Vô Hàn?!
Hắn khen câu này có vẻ rất lừa mình dối người! Các ngươi phải hiểu cho ta! Mỹ nam đệ nhất dù đẹp đến đâu thì hai mắt đỏ ngầu toàn tơ máu và trán nổi hân xanh thì vẫn khiến người ta muốn quỳ có được không?!
Ta vừa bị tiểu quỷ truy đuổi, tới đây lại gặp phải Ma Quân! Đây là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa trong truyền thuyết sao?!
Hắn phất tay áo bỏ chạy, Lãnh Vô Hàn lại đánh một quyền vào thạch bích, đá vỡ văng khắp nơi, trường kiếm dưới đất xé gió bay tới, vừa vặn ghim trên tảng đá trước đường lui của Lăng Vũ, cắt đứt đường hắn đi trong nháy mắt, Lãnh Vô Hàn mất đi lý trí đã tiến lại.
Lăng Vũ nắm chặt Sương Vân trong tay, đường nào cũng không an ổn, cứ liều vậy!
Oanh
Sương Vân lao thẳng về phía Lãnh Vô Hàn đã bị y dùng linh lực cản lại đánh bay. Lăng Vũ cũng không hoảng hốt về kết quả, thực lực của hắn và Lãnh Vô Hàn chênh lệch cực kỳ lớn, hắn chỉ muốn Lãnh Vô Hàn có thể phí chút thời gian để hắn bỏ chạy
Ai ngờ chưa chạy được hai bước lưng đã bị đập một chưởng, một chưởng này mang theo chút linh lực bạo động trực tiếp đánh hắn ngã rạp trên đất, bên trên người bị người ta đè lên, hắn chưa hô được câu nào thì
Roẹt
Lăng Vũ bị doạ đến ngây ngốc
Lãnh Vô Hàn ngươi như thế nhưng, nhưng dám xé đồ của lão tử?!?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.