Chương 5: Quá khứ
Si Tâm Vọng Tưởng
18/06/2015
- Này, khỏe lại chưa thằng nhóc.
Hắn nói với Linh Lân đang ở trong đầu của mình, lát sau mới nghe thấy giọng nói yếu ớt vang lên:
- Cảm…ơn…người.
(Từ bây giờ Linh Lân gọi GODs là người vì cảm kích hắn giúp mình lúc trước)
- Xì, khỏi cần cảm ơn. Ngươi cho ta tá túc trong thân thể ngươi thì ta sẽ giúp ngươi xử lý chuyện của ngươi một cách ổn thỏa. Lúc nãy chúng ta đã nói rồi đó.
- Vâng.
- Được rồi, không nói chuyện đó nữa. Tình huống lúc trước nguy hiểm thật đấy ngươi biết không, xém tí là linh hồn ngươi tan thành mây khói rồi, may mà có ta giữ lại một tia nếu không thì ngươi GAME OVER.
Linh Lân không đáp lại lời của hắn, thấy cậu ta không trả lời hắn bực mình:
- Này, ngươi làm sao thế hả, ta hỏi sao ngươi không trả lời là thế nào, tự hỏi tự trả lời bộ vui lắm sao, trông cứ như thằng tâm thần.
- Tôi…tôi hiện giờ cảm thấy không tốt, để tôi yên tĩnh một thời gian được không.
- Hmm…chẳng lẽ ngươi thất tình. – Hắn hỏi một câu làm Linh Lân cáu
- Bộ không thấy sao còn hỏi, cô ấy đòi chia tay tôi thì gọi là thất tình chứ gọi là gì.
- Ê ê, làm gì nổi nóng thế. Chán ngươi thật, chẳng có đầu óc gì cả.
- Cái gì ?
- Ta nói ngươi chả có đầu óc gì cả. Ta hỏi ngươi, lúc nãy ta nói gì với con bé…à cô gái người yêu của ngươi ?
Nghe GODs hỏi, Linh Lân suy nghĩ một hồi rồi trả lời:
- Người nói người và cô ấy không thuộc về một thế giới.
- Ngu ! – GODs mắng một cách vô tình – Có tí xíu mà cũng không nhớ nổi, không biết ngươi làm sao thi đậu đại học đây nữa. Ta nói là tạm thời, TẠM THỜI đó biết không, hơn nữa ta nói đó là ngươi với cô ta chứ không phải ta với con bé, ta yêu con bé ấy làm gì, rõ ngu.
Không để ý đến những lời mắng xối xả của hắn, tinh thần Linh Lân hiện giờ chỉ tập trung vào hai chữ TẠM THỜI, cậu run giọng hỏi:
- Ý người là hai người…à không, hai chúng tôi sau này có thể đến với nhau.
- Ý ta là thế đấy. Sao, không muốn à ?
- Không không phải…nhưng mà…
- Nhưng mà gì ?
- Nhưng mà gia đình cô ấy…
Không để Linh Lân nói hết hắn đã chen vào:
- Chuyện đó ngươi cứ yên tâm, ta sẽ giải quyết cho ngươi.
- Vậy cảm ơn người. – Tâm trạng của Linh Lân bây giờ rất xúc động
- Được rồi, bây giờ kiếm chỗ nói chuyện đã, nãy giờ xao nhãng quá lâu rồi, ngươi dẫn đường đi.
- Vâng.
Nói rồi Linh Lân dẫn hắn tới ktx của mình, tất nhiên là hắn tự đi còn cậu thì nói nơi nào cần rẽ thôi. Phòng của cậu khi đầy đủ thành viên thì có 4 người, nhưng bình thường thì chỉ có cậu là kinh tế eo hẹp nên ở đây còn 3 người kia đều ra ở riêng, hoặc ở chung với bạn gái hoặc ở một mình, thỉnh thoảng mới vào ktx họp mặt phòng 407 nên cậu ở nơi này một mình. GODs ngồi trên chiếc giường bên dưới phía trái sau khi vào phòng, ngồi ngây ra 1 lát, khi Linh Lân gọi trong đầu thì hắn mới tỉnh lại, Linh Lân hỏi:
- Sao người lại ngây ra như vậy ?
- À, ta đang nghĩ tối nay nên ăn gì.
Linh Lân triệt để im lặng. Sau khi ngây người lần nữa, hắn mới nói:
- Rồi, bây giờ ta sẽ kể quá khứ của ta cho ngươi biết để ngươi khỏi nói ta không thành thật, muốn người ta tin mình thì mình phải tin người ta trước điều này ta biết nên ngươi không cần nói gì cả, mà về mọi mặt cũng chả cần giấu diếm ngươi vì ta biết có cho ngươi biết cũng chả giúp được ta cái gì ít nhất là bây giờ, còn về…
GODs thao thao bất tuyệt không để cho Linh Lân nói chen vào được nên đành im lặng nghe hắn nói, ít ra cậu cảm thấy rất vui vẻ vì có người để trò chuyện mặc dù hắn nhiều khi rất bá đạo nhưng như vậy cũng chả sao, ngoài Lâm Tuyết Vân thì trước đây cậu cũng hiếm khi nói chuyện với ai, một phần vì giao tiếp không được tốt, phần khác vì mất niềm tin vào những người xung quanh từ khi cậu biết chuyện họ hàng mình đối xử với mình như là kẻ xa lạ. Đợi GODs nói thỏa thê, hắn mới quay sang hỏi cậu:
- Sao nãy giờ ngươi không nói câu nào ? Làm ta huyên thuyên như thằng điên. Ngươi không tò mò quá khứ của ta à, nói nhỏ ngươi nhe, quá khứ của ta rất huyền bí đấy, thế nào muốn biết lắm phải không hahaha.
Đến bay giờ Linh Lân mới biết GODs có một sở thích là nói nhiều, rất là nhiều cứ như là ông già vậy. Để tránh cho hắn tiếp tục nói, cậu chen vào :
- Vâng vâng, quá khứ của người rất huyền bí vậy người mau kể tôi nghe đi, tôi rất muốn biết.
- Ngươi thật sự muốn biết.
- Đúng vậy. – Linh Lân gật đầu liên tục
- Vậy ngươi rang chịu nhé, kekeke. – GODs nở một nụ cười nham hiểm
- Hử ? Ý người…A A A
Chưa kịp nói hết hết câu thì cậu cảm thấy đầu mình tiếp nhận một luồng thông tin khổng lồ làm đầu cậu đau đến mức muôn nổ ra, cậu ôm đầu thống khổ. Nếu cậu điều khiển cơ thể thì bây giờ chắc đang quằn quại dưới đất. GODs ngồi trên giường miệng nở nụ cười tà khí, trong khi đó hắn đang nói với Linh Lân đang đau đớn đến mức chết đi sống lại kia:
- Bây giờ ngươi đang tiếp nhận thông tin về quá khứ của ta, do nó rất nhiều nên ngươi cứ yên tâm mà hưởng thụ đi nhé, sau khi xử lý xong ngươi sẽ biết thêm về ta và ta còn bonus thêm cho ngươi một món quà bất ngờ, cứ từ từ àm hưởng thụ nhé, ta đi tắm cái đã kekeke.
Bỏ lại Linh Lân đang đau đớn trong đầu, sau đó hắn đi vào nhà vệ sinh. Trong lúc đó, Linh Lân đang thống khổ chịu đựng cơn đau từ đầu truyền ra nhưng song song với đó, những hình ảnh liên tục hiện ra trước mắt cậu mà nhân vật chính là GODs. Sau khoảng 15’ Linh Lân thở một hơi nhẹ nhõm, chắc chắn cậu không bao giờ muốn trải qua cái cảm giác như thế này nữa. Ổn định tinh thần, cậu nhớ lại những hình ảnh đã hiện lúc trước và cảm thấy khó tin vô cùng, không ngờ GODs lại là lão quái vật sống mấy chục triệu năm rồi, mặc dù hiện ra trước mắt cậu nhưng điều này thật không tưởng. Từ lúc động vật đầu tiên xuất hiện thì hắn cũng xuất hiện và trú thân vào xác của những động vật mới chết, sống lại rồi cảm nhận cuộc sống của chúng. Mấy chục triệu năm hắn sống qua không biết bao nhiêu thân xác và hiểu biết của hắn về thế giới này phải dùng ba từ nhiều khủng bố để hình dung. Hắn sống qua tất cả thân xác các loại động vật từ nhỏ như: gián, chuồn chuồn, rết, chuột… đến khổng lồ như: khủng long; từ bốn chân: dê, bò, chó, ngựa, hổ, báo, cáo, chồn… đến hai chân: gà, vịt, đại bàng...; từ dưới nước đến trên cạn; từ trí lực thấp đến trí lực cao và đặc biệt là loài có trí lực cao nhất: con người, từ lần trọng sinh trong một thân xác con người hắn đã yêu thích luôn thân xác của con người vì nó dễ hoạt động và hắn cảm thấy tương lai con người sẽ phát triển một cách chóng mặt và hắn đã đúng. Lúc loài người xuất hiện đến nay thì họ thông qua trí thông minh hơn mọi loài để đi lên đỉnh của chuỗi thức ăn và sáng tạo ra rất nhiều công cụ để trợ giúp cho đời sống, trong đó lửa là phương tiện đánh dấu bước ngoặt vĩ đại của loài người việc tạo ra lửa đã làm con người nắm trong tay vị trí chúa tể muôn loài.
GODs dùng chính mắt mình chứng kiến sự thay đổi chóng mặt của loài người kể từ khi loài người xuất hiện trên hành tinh này, hắn rất thích các sáng tạo của con người và đặc biệt là thức ăn. Phải nói việc thưởng thức món ăn do con người làm ra khiến hắn say mê hay nói cho đúng hơn là cuồng ăn, hắn xếp việc ăn lên đầu các việc hắn đặc biệt thích làm và để thuận tiện hơn cho việc thưởng thức món ăn, hắn đã học kỹ năng chế biến từ loài người và tổng hợp kinh nghiệm từ mấy trăm ngàn năm (khoảng giữa 500.000 TCN – 400.000 TCN đến nay) sống và làm việc (học nấu ăn) hắn đã có một kỹ năng nấu ăn kinh khủng, hầu như chỉ cần ngửi là biết món ăn đó làm như thế nào và nó có ngon hay không.
Tuy hắn trọng sinh trong các thân xác mới chết nhưng không phải liên tục mà cách nhau một khoảng thời gian là trăm năm tính từ lúc thân xác cũ không còn hữu dụng đến một thân xác mới. Đối với điều này hắn không biết nguyên nhân cũng như hậu quả vì đến bây giờ hắn còn chưa cảm thấy có điều gì bất lợi và hắn cũng không biết nguyên nhân mình lại có cuộc sống như vậy.
Sau khi xem xong quá khứ của GODs, biểu tình của Linh Lân phải dùng “choáng váng và chấn động” để hình dung. Nếu như không phải hiện ra trước mắt mình thì Linh Lân chỉ xem đây như chuyện viễn tưởng nhưng đây lại là sự thật, sự thật rành rành trước mắt khiến cậu không thể không tin. 30’ sau khi tắm, GODs ngồi trên chiếc giường của Linh Lân chờ đợi cậu phục hồi lại tinh thần, hắn biết bất kỳ ai nếu biết được có một kẻ như hắn thì đều khó chấp nhận được. Lát sau, Linh Lân cũng liên hệ với GODs nhưng câu nói đầu tiên lại làm hắn tức muốn hộc máu:
- Người…người có phải con người hay không ?
- Đần độn, ngu học, đầu to óc như trái nho. Ta chưa từng thấy ai đần như ngươi, sau khi xem hết một lượt quá khứ huy hoàng, hoành tráng, kinh khủng khiếp của ta mà ngươi hỏi ta có phải con người hay không ư ! Ta trịnh trọng nói cho ngươi biết: KHÔNG, ta không phải con người.
Nghe GODs mắng xối xả như đại liên xong Linh Lân mới thấy mình hỏi một câu hơi ngu thật, dù gì thì có người nào sống tới mấy trăm triệu năm hoặc có thể lâu hơn chứ. Chờ hắn mắng xong, cậu mới rụt rè hỏi:
- Vậy…người là thứ gì ?
Cảm thấy
cảnh vật lại mờ mờ ảo ảo không rõ mà bây giờ lại rõ ràng như lúc tự mình điều khiển thân thể mình vậy, điều này làm cậu phi thường vui vẻ và một phần lo lắng, cậu GODs như muốn nộ khí xung thiên lần nữa, cậu vội vàng đính chính:
- Không…không phải…ý tôi người là loài vật nào…à không…con vật…ý không…là súc động vật…a…ý tôi không phải vậy…
Càng đính chính càng sai nên Linh Lân quyết định im lặng. Mặt của GODs (bây giờ là của Linh Lân) biến đổi liên tục, trắng sang đỏ, đỏ sang tím, tím về đen, không ngờ, không ngờ cái linh hồn bé tí ti trong đầu lại dám nói hắn là “thứ gì” chưa hết còn chửi mình là “súc động vật”, một hồi hắn thở dài lắc lắc đầu:
- Không biết kiếp trước ta làm gì xui tận mạng mới khiến ta rơi vào trong hoàn cảnh này, một con kiến lại dám mắng ta là súc động vật.
- Xin lỗi, tôi không phải muốn nói người là súc động vật…
- Ngươi câm ngay! Còn dám nói nữa! – Nghe lại ba chữ đó, cơn tức giận đã vơi đi lại bộc phát
- À, vâng. – Linh Lân đành im lặng, nếu nói nữa biết đâu cậu nói thành ra hàng phế phẩm nào thì toi
- Haizz…ai bảo ta trú nhờ thân xác của ngươi chứ, bỏ qua đi. Lúc trước ta có nói sau khi xem xong quá khứ của ta thì ta sẽ bonus cho ngươi, bây giờ ta sẽ thực hiện.
Nói xong không chờ Linh Lân phản ứng hắn liền đưa tay lên chạm vào đầu, lập tức Linh Lân cảm thấy có một cơn gió mát bao phủ khắp người mình (lúc này đang ở trạng thái linh hồn) một cảm giác phi thương dễ chịu làm cậu chỉ muốn ngủ. Lát sau, Linh Lân tỉnh lại từ trong cảm giác đó, cậu phát hiện mình thấy được khung cảnh xung quanh thân thể của “mình”, lúc trước tuy cũng thấy nhưng lúc đó vội hỏi GODs:
- Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy ?
- Thế nào, bất ngờ đúng không ! – Hắn rất là đắc chí giải thích cho cậu – Thật ra khi ta nhập vào thân thể ngươi thì lúc ấy đáng lý ra ngươi phải chết rồi nhưng không hiểu sao ngươi vẫn còn sống nhưng rất mong manh, hay nói đúng hơn là nếu ta k nhập vào thì ngươi sẽ chết thật sự, ngươi rất may mắn khi đúng vào lúc quyết định ta lại nhập vào nên ngươi vẫn giữ đc chút hơi tàn. Bây giờ ngươi đang tồn tại ở dạng linh hồn, bất quá ngươi lúc này phải nói là yếu đuối thấy sợ, cứ tưởng tượng thế này: bình thường linh hồn con người giống như một dòng sông, ừm, ngươi bây giờ chỉ là một tia nước nhỏ khi dòng sông ấy cạn, thế đấy.
- Vậy theo như người nói thì tôi lúc này như ngọn đèn trước gió, bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt ? – Nghe hắn nói vậy Linh Lân cảm thấy hơi sợ hãi
- À, lúc trước là như vậy nhưng khi ta thấy cơ thể ngươi lúc đầu thê thảm quá nên ta đã phục hồi nó lại, và trong vô tình cũng chữa trị linh hồn ngươi nhưng cũng không nhiều, đủ để ngươi không biến mất mà thôi. Sau này phát hiện ngươi còn tồn tại trong cơ thể này thì ta đã lưu lại một tia sinh cơ trong linh hồn ngươi để hỗ trợ lúc linh hồn ngươi gặp nguy hiểm, thật sự là may mắn khi ta đã làm vậy vì ngươi khi chịu sự đả kích thì xém tí là tan biến rồi, bây giờ ta bonus thêm cho ngươi là tặng cho ngươi cách phục dưỡng linh hồn, nếu tu luyện một thời gian thì linh hồn ngươi sẽ khôi phục lại như lúc bình thường, tu luyện thêm một thời gian nữa có thể tăng cường lên một mức độ mà theo ta nghĩ chắc là trong thế giới loài người không ai có linh hồn mạnh như ngươi.
- Thật sao ! – Nghe hắn nói nguyên nhân như vậy Linh Lân thật sự vui mừng nhưng sau đó lại lo lắng, cậu rụt rè hỏi – Tôi…tôi hỏi người một câu được không ?
GODs dường như biết được Linh Lân muốn hỏi gì nên nói:
- Ngươi muốn hỏi tại sao ta lại giúp ngươi chứ gì ?
- Vâng.
- Thật ra ta cũng không cần giúp ngươi làm gì, nếu muốn ta có thể hủy diệt linh hồn ngươi chỉ trong một ý niệm, lúc đó cơ thể và ký ức của ngươi sẽ thuộc về ta và mọi chuyện cũng không phiền phức nhiều như thế này. Nhưng, ngươi biết đấy, sống mấy trăm triệu năm ta cảm thấy rất cô đơn, không ai có thể cho ta chia sẻ được, khi tiếp nhận cơ thể loài người ta đã nghĩ chắc sẽ tìm được ai đó cho ta giải tỏa nỗi cô đơn bấy lâu nay, nhưng hiện thực thì không đẹp như mộng tưởng, ta đã tìm được vài người mà ta cho là tri kỷ nhưng tất cả bọn họ khi nghe xong câu chuyện quá khứ của ta đều cười và nói ta bịa chuyện như thật. Từ khi đó ta không còn tìm ai để chia sẻ nữa cho đến khi ngươi xuất hiện, khi ngươi lần đầu nói chuyện với ta, ta đã rất vui mừng vì ta đã tìm được kẻ có thể trò chuyện với mình sau mấy trăm triệu năm. Đó chính là lý do ta giúp ngươi. Sao, còn gì thắc mắc nữa không ?
Nghe GODs tâm sự, Linh Lân thật sự rất bất ngờ vì lý do hắn đưa ra rất ư là đơn giản nhưng chỉ có ai trải qua chuyện giống hắn mới hiểu được không ai có thể chịu được sự cô đơn cả quãng thời gian rất dài mà không người trò chuyện. Linh Lân trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Có lẽ chuyện này tôi không hiểu nhưng nếu người được vui vẻ thì tôi sẵn lòng giúp người.
- Ừm, ngươi cũng không cần giúp nhiều đâu, đôi lúc nói chuyện với ta là được rồi, hahaha. Được rồi, chuyện này đến đây thôi, sau này nếu có gì khúc mắc cứ hỏi ta, ta sẽ chỉ bảo cho ngươi. Còn bây giờ ta có chuyện cần hỏi ngươi đây.
- Vâng, người có chuyện gì vậy >
- Hiện giờ ngươi có bao nhiêu tiền ?
- Ơ…Bây giờ trong tài khoản ngân hàng của tôi còn mấy ngàn.
- Mấy ngàn à, hừm, chắc không đủ rồi. Haizz. – GODs lắc lắc đầu thở dài
- Có chuyện gì vậy ? Sao người lại thở dài ?
- À, ta tính đi ăn vài món ngon, từ lúc sống lại đến giờ chưa ăn món nào ngon, lúc trước có ăn nhưng đó chỉ là nạp năng lượng cho cơ thể thôi nên không quan tâm đến mùi vị, bây giờ cơn thèm món ngon lại trỗi dậy làm ta khó chịu quá nhưng với tình hình kinh tế của ngươi bây giờ chắc không thực hiện được rồi.
Linh Lân triệt để nín luôn. Tưởng hắn muốn làm chuyện gì ghê gớm, ai dè chỉ muốn ăn cho đã miệng, cậu bó tay chịu thua luôn, có người nào lại tính ăn ngon trong khi tiền lại không có đây. Cậu không nói gì mà để hắn tự biên tự diễn:
- Chắc phải kiếm việc gì làm chứ bây giờ lấy tiền đâu ra mà ăn. Này, mau mau kiếm việc đi làm đi chứ với cái kiểu kinh tế của ngươi không đủ nuôi ta đâu.
- À…hiện giờ tôi đang nhận việc phát tờ rơi, lương mặc dù không nhiều nhưng đủ để trả tiền sinh hoạt, nhưng bây giờ chắc phải kiếm việc mới.
- Ừm, theo ta thấy cái việc ngươi đang làm không có tương lai đâu, kiếm việc nào có tương lai mà làm, ừm, làm bảo vệ cũng không tệ.
- Bảo...bảo vệ ! – Linh Lân chóng mặt, phát tờ rơi không có tương lai vậy làm bảo vệ mà có tương lai ư
Dù không thấy nhưng GODs vẫn cảm ứng được tâm tình của Linh Lân nên hắn bĩu môi:
- Ngươi đúng là chả biết gì cả. Làm bảo vệ rất là có tương lai đó, ngươi nghĩ đi, kiếm một cái công ty nào to to xí, làm vài bữa rồi tìm một em giám đốc xinh xinh cưa đổ đi, tiết kiệm được bao nhiêu năm phấn đấu, hehehe, thế nào, ta nói không sai chứ hả.
- … - Linh Lân không nỡ đả kích cái trí tưởng tượng phong phú của hắn nên không nói gì, nhưng trong lòng thì đang âm thầm phỉ nhổ: “Người nói đi cưa đổ một em giám đốc, sao người không nói cưa luôn con gái Chủ tịch Hội đồng quản trị luôn đi, người tưởng cưa được người ta dễ lắm chắc, nhiều người cũng muốn thực hiện mà có ai thành công đâu, ít nhất mình chưa thấy”.
Hắn nói với Linh Lân đang ở trong đầu của mình, lát sau mới nghe thấy giọng nói yếu ớt vang lên:
- Cảm…ơn…người.
(Từ bây giờ Linh Lân gọi GODs là người vì cảm kích hắn giúp mình lúc trước)
- Xì, khỏi cần cảm ơn. Ngươi cho ta tá túc trong thân thể ngươi thì ta sẽ giúp ngươi xử lý chuyện của ngươi một cách ổn thỏa. Lúc nãy chúng ta đã nói rồi đó.
- Vâng.
- Được rồi, không nói chuyện đó nữa. Tình huống lúc trước nguy hiểm thật đấy ngươi biết không, xém tí là linh hồn ngươi tan thành mây khói rồi, may mà có ta giữ lại một tia nếu không thì ngươi GAME OVER.
Linh Lân không đáp lại lời của hắn, thấy cậu ta không trả lời hắn bực mình:
- Này, ngươi làm sao thế hả, ta hỏi sao ngươi không trả lời là thế nào, tự hỏi tự trả lời bộ vui lắm sao, trông cứ như thằng tâm thần.
- Tôi…tôi hiện giờ cảm thấy không tốt, để tôi yên tĩnh một thời gian được không.
- Hmm…chẳng lẽ ngươi thất tình. – Hắn hỏi một câu làm Linh Lân cáu
- Bộ không thấy sao còn hỏi, cô ấy đòi chia tay tôi thì gọi là thất tình chứ gọi là gì.
- Ê ê, làm gì nổi nóng thế. Chán ngươi thật, chẳng có đầu óc gì cả.
- Cái gì ?
- Ta nói ngươi chả có đầu óc gì cả. Ta hỏi ngươi, lúc nãy ta nói gì với con bé…à cô gái người yêu của ngươi ?
Nghe GODs hỏi, Linh Lân suy nghĩ một hồi rồi trả lời:
- Người nói người và cô ấy không thuộc về một thế giới.
- Ngu ! – GODs mắng một cách vô tình – Có tí xíu mà cũng không nhớ nổi, không biết ngươi làm sao thi đậu đại học đây nữa. Ta nói là tạm thời, TẠM THỜI đó biết không, hơn nữa ta nói đó là ngươi với cô ta chứ không phải ta với con bé, ta yêu con bé ấy làm gì, rõ ngu.
Không để ý đến những lời mắng xối xả của hắn, tinh thần Linh Lân hiện giờ chỉ tập trung vào hai chữ TẠM THỜI, cậu run giọng hỏi:
- Ý người là hai người…à không, hai chúng tôi sau này có thể đến với nhau.
- Ý ta là thế đấy. Sao, không muốn à ?
- Không không phải…nhưng mà…
- Nhưng mà gì ?
- Nhưng mà gia đình cô ấy…
Không để Linh Lân nói hết hắn đã chen vào:
- Chuyện đó ngươi cứ yên tâm, ta sẽ giải quyết cho ngươi.
- Vậy cảm ơn người. – Tâm trạng của Linh Lân bây giờ rất xúc động
- Được rồi, bây giờ kiếm chỗ nói chuyện đã, nãy giờ xao nhãng quá lâu rồi, ngươi dẫn đường đi.
- Vâng.
Nói rồi Linh Lân dẫn hắn tới ktx của mình, tất nhiên là hắn tự đi còn cậu thì nói nơi nào cần rẽ thôi. Phòng của cậu khi đầy đủ thành viên thì có 4 người, nhưng bình thường thì chỉ có cậu là kinh tế eo hẹp nên ở đây còn 3 người kia đều ra ở riêng, hoặc ở chung với bạn gái hoặc ở một mình, thỉnh thoảng mới vào ktx họp mặt phòng 407 nên cậu ở nơi này một mình. GODs ngồi trên chiếc giường bên dưới phía trái sau khi vào phòng, ngồi ngây ra 1 lát, khi Linh Lân gọi trong đầu thì hắn mới tỉnh lại, Linh Lân hỏi:
- Sao người lại ngây ra như vậy ?
- À, ta đang nghĩ tối nay nên ăn gì.
Linh Lân triệt để im lặng. Sau khi ngây người lần nữa, hắn mới nói:
- Rồi, bây giờ ta sẽ kể quá khứ của ta cho ngươi biết để ngươi khỏi nói ta không thành thật, muốn người ta tin mình thì mình phải tin người ta trước điều này ta biết nên ngươi không cần nói gì cả, mà về mọi mặt cũng chả cần giấu diếm ngươi vì ta biết có cho ngươi biết cũng chả giúp được ta cái gì ít nhất là bây giờ, còn về…
GODs thao thao bất tuyệt không để cho Linh Lân nói chen vào được nên đành im lặng nghe hắn nói, ít ra cậu cảm thấy rất vui vẻ vì có người để trò chuyện mặc dù hắn nhiều khi rất bá đạo nhưng như vậy cũng chả sao, ngoài Lâm Tuyết Vân thì trước đây cậu cũng hiếm khi nói chuyện với ai, một phần vì giao tiếp không được tốt, phần khác vì mất niềm tin vào những người xung quanh từ khi cậu biết chuyện họ hàng mình đối xử với mình như là kẻ xa lạ. Đợi GODs nói thỏa thê, hắn mới quay sang hỏi cậu:
- Sao nãy giờ ngươi không nói câu nào ? Làm ta huyên thuyên như thằng điên. Ngươi không tò mò quá khứ của ta à, nói nhỏ ngươi nhe, quá khứ của ta rất huyền bí đấy, thế nào muốn biết lắm phải không hahaha.
Đến bay giờ Linh Lân mới biết GODs có một sở thích là nói nhiều, rất là nhiều cứ như là ông già vậy. Để tránh cho hắn tiếp tục nói, cậu chen vào :
- Vâng vâng, quá khứ của người rất huyền bí vậy người mau kể tôi nghe đi, tôi rất muốn biết.
- Ngươi thật sự muốn biết.
- Đúng vậy. – Linh Lân gật đầu liên tục
- Vậy ngươi rang chịu nhé, kekeke. – GODs nở một nụ cười nham hiểm
- Hử ? Ý người…A A A
Chưa kịp nói hết hết câu thì cậu cảm thấy đầu mình tiếp nhận một luồng thông tin khổng lồ làm đầu cậu đau đến mức muôn nổ ra, cậu ôm đầu thống khổ. Nếu cậu điều khiển cơ thể thì bây giờ chắc đang quằn quại dưới đất. GODs ngồi trên giường miệng nở nụ cười tà khí, trong khi đó hắn đang nói với Linh Lân đang đau đớn đến mức chết đi sống lại kia:
- Bây giờ ngươi đang tiếp nhận thông tin về quá khứ của ta, do nó rất nhiều nên ngươi cứ yên tâm mà hưởng thụ đi nhé, sau khi xử lý xong ngươi sẽ biết thêm về ta và ta còn bonus thêm cho ngươi một món quà bất ngờ, cứ từ từ àm hưởng thụ nhé, ta đi tắm cái đã kekeke.
Bỏ lại Linh Lân đang đau đớn trong đầu, sau đó hắn đi vào nhà vệ sinh. Trong lúc đó, Linh Lân đang thống khổ chịu đựng cơn đau từ đầu truyền ra nhưng song song với đó, những hình ảnh liên tục hiện ra trước mắt cậu mà nhân vật chính là GODs. Sau khoảng 15’ Linh Lân thở một hơi nhẹ nhõm, chắc chắn cậu không bao giờ muốn trải qua cái cảm giác như thế này nữa. Ổn định tinh thần, cậu nhớ lại những hình ảnh đã hiện lúc trước và cảm thấy khó tin vô cùng, không ngờ GODs lại là lão quái vật sống mấy chục triệu năm rồi, mặc dù hiện ra trước mắt cậu nhưng điều này thật không tưởng. Từ lúc động vật đầu tiên xuất hiện thì hắn cũng xuất hiện và trú thân vào xác của những động vật mới chết, sống lại rồi cảm nhận cuộc sống của chúng. Mấy chục triệu năm hắn sống qua không biết bao nhiêu thân xác và hiểu biết của hắn về thế giới này phải dùng ba từ nhiều khủng bố để hình dung. Hắn sống qua tất cả thân xác các loại động vật từ nhỏ như: gián, chuồn chuồn, rết, chuột… đến khổng lồ như: khủng long; từ bốn chân: dê, bò, chó, ngựa, hổ, báo, cáo, chồn… đến hai chân: gà, vịt, đại bàng...; từ dưới nước đến trên cạn; từ trí lực thấp đến trí lực cao và đặc biệt là loài có trí lực cao nhất: con người, từ lần trọng sinh trong một thân xác con người hắn đã yêu thích luôn thân xác của con người vì nó dễ hoạt động và hắn cảm thấy tương lai con người sẽ phát triển một cách chóng mặt và hắn đã đúng. Lúc loài người xuất hiện đến nay thì họ thông qua trí thông minh hơn mọi loài để đi lên đỉnh của chuỗi thức ăn và sáng tạo ra rất nhiều công cụ để trợ giúp cho đời sống, trong đó lửa là phương tiện đánh dấu bước ngoặt vĩ đại của loài người việc tạo ra lửa đã làm con người nắm trong tay vị trí chúa tể muôn loài.
GODs dùng chính mắt mình chứng kiến sự thay đổi chóng mặt của loài người kể từ khi loài người xuất hiện trên hành tinh này, hắn rất thích các sáng tạo của con người và đặc biệt là thức ăn. Phải nói việc thưởng thức món ăn do con người làm ra khiến hắn say mê hay nói cho đúng hơn là cuồng ăn, hắn xếp việc ăn lên đầu các việc hắn đặc biệt thích làm và để thuận tiện hơn cho việc thưởng thức món ăn, hắn đã học kỹ năng chế biến từ loài người và tổng hợp kinh nghiệm từ mấy trăm ngàn năm (khoảng giữa 500.000 TCN – 400.000 TCN đến nay) sống và làm việc (học nấu ăn) hắn đã có một kỹ năng nấu ăn kinh khủng, hầu như chỉ cần ngửi là biết món ăn đó làm như thế nào và nó có ngon hay không.
Tuy hắn trọng sinh trong các thân xác mới chết nhưng không phải liên tục mà cách nhau một khoảng thời gian là trăm năm tính từ lúc thân xác cũ không còn hữu dụng đến một thân xác mới. Đối với điều này hắn không biết nguyên nhân cũng như hậu quả vì đến bây giờ hắn còn chưa cảm thấy có điều gì bất lợi và hắn cũng không biết nguyên nhân mình lại có cuộc sống như vậy.
Sau khi xem xong quá khứ của GODs, biểu tình của Linh Lân phải dùng “choáng váng và chấn động” để hình dung. Nếu như không phải hiện ra trước mắt mình thì Linh Lân chỉ xem đây như chuyện viễn tưởng nhưng đây lại là sự thật, sự thật rành rành trước mắt khiến cậu không thể không tin. 30’ sau khi tắm, GODs ngồi trên chiếc giường của Linh Lân chờ đợi cậu phục hồi lại tinh thần, hắn biết bất kỳ ai nếu biết được có một kẻ như hắn thì đều khó chấp nhận được. Lát sau, Linh Lân cũng liên hệ với GODs nhưng câu nói đầu tiên lại làm hắn tức muốn hộc máu:
- Người…người có phải con người hay không ?
- Đần độn, ngu học, đầu to óc như trái nho. Ta chưa từng thấy ai đần như ngươi, sau khi xem hết một lượt quá khứ huy hoàng, hoành tráng, kinh khủng khiếp của ta mà ngươi hỏi ta có phải con người hay không ư ! Ta trịnh trọng nói cho ngươi biết: KHÔNG, ta không phải con người.
Nghe GODs mắng xối xả như đại liên xong Linh Lân mới thấy mình hỏi một câu hơi ngu thật, dù gì thì có người nào sống tới mấy trăm triệu năm hoặc có thể lâu hơn chứ. Chờ hắn mắng xong, cậu mới rụt rè hỏi:
- Vậy…người là thứ gì ?
Cảm thấy
cảnh vật lại mờ mờ ảo ảo không rõ mà bây giờ lại rõ ràng như lúc tự mình điều khiển thân thể mình vậy, điều này làm cậu phi thường vui vẻ và một phần lo lắng, cậu GODs như muốn nộ khí xung thiên lần nữa, cậu vội vàng đính chính:
- Không…không phải…ý tôi người là loài vật nào…à không…con vật…ý không…là súc động vật…a…ý tôi không phải vậy…
Càng đính chính càng sai nên Linh Lân quyết định im lặng. Mặt của GODs (bây giờ là của Linh Lân) biến đổi liên tục, trắng sang đỏ, đỏ sang tím, tím về đen, không ngờ, không ngờ cái linh hồn bé tí ti trong đầu lại dám nói hắn là “thứ gì” chưa hết còn chửi mình là “súc động vật”, một hồi hắn thở dài lắc lắc đầu:
- Không biết kiếp trước ta làm gì xui tận mạng mới khiến ta rơi vào trong hoàn cảnh này, một con kiến lại dám mắng ta là súc động vật.
- Xin lỗi, tôi không phải muốn nói người là súc động vật…
- Ngươi câm ngay! Còn dám nói nữa! – Nghe lại ba chữ đó, cơn tức giận đã vơi đi lại bộc phát
- À, vâng. – Linh Lân đành im lặng, nếu nói nữa biết đâu cậu nói thành ra hàng phế phẩm nào thì toi
- Haizz…ai bảo ta trú nhờ thân xác của ngươi chứ, bỏ qua đi. Lúc trước ta có nói sau khi xem xong quá khứ của ta thì ta sẽ bonus cho ngươi, bây giờ ta sẽ thực hiện.
Nói xong không chờ Linh Lân phản ứng hắn liền đưa tay lên chạm vào đầu, lập tức Linh Lân cảm thấy có một cơn gió mát bao phủ khắp người mình (lúc này đang ở trạng thái linh hồn) một cảm giác phi thương dễ chịu làm cậu chỉ muốn ngủ. Lát sau, Linh Lân tỉnh lại từ trong cảm giác đó, cậu phát hiện mình thấy được khung cảnh xung quanh thân thể của “mình”, lúc trước tuy cũng thấy nhưng lúc đó vội hỏi GODs:
- Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy ?
- Thế nào, bất ngờ đúng không ! – Hắn rất là đắc chí giải thích cho cậu – Thật ra khi ta nhập vào thân thể ngươi thì lúc ấy đáng lý ra ngươi phải chết rồi nhưng không hiểu sao ngươi vẫn còn sống nhưng rất mong manh, hay nói đúng hơn là nếu ta k nhập vào thì ngươi sẽ chết thật sự, ngươi rất may mắn khi đúng vào lúc quyết định ta lại nhập vào nên ngươi vẫn giữ đc chút hơi tàn. Bây giờ ngươi đang tồn tại ở dạng linh hồn, bất quá ngươi lúc này phải nói là yếu đuối thấy sợ, cứ tưởng tượng thế này: bình thường linh hồn con người giống như một dòng sông, ừm, ngươi bây giờ chỉ là một tia nước nhỏ khi dòng sông ấy cạn, thế đấy.
- Vậy theo như người nói thì tôi lúc này như ngọn đèn trước gió, bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt ? – Nghe hắn nói vậy Linh Lân cảm thấy hơi sợ hãi
- À, lúc trước là như vậy nhưng khi ta thấy cơ thể ngươi lúc đầu thê thảm quá nên ta đã phục hồi nó lại, và trong vô tình cũng chữa trị linh hồn ngươi nhưng cũng không nhiều, đủ để ngươi không biến mất mà thôi. Sau này phát hiện ngươi còn tồn tại trong cơ thể này thì ta đã lưu lại một tia sinh cơ trong linh hồn ngươi để hỗ trợ lúc linh hồn ngươi gặp nguy hiểm, thật sự là may mắn khi ta đã làm vậy vì ngươi khi chịu sự đả kích thì xém tí là tan biến rồi, bây giờ ta bonus thêm cho ngươi là tặng cho ngươi cách phục dưỡng linh hồn, nếu tu luyện một thời gian thì linh hồn ngươi sẽ khôi phục lại như lúc bình thường, tu luyện thêm một thời gian nữa có thể tăng cường lên một mức độ mà theo ta nghĩ chắc là trong thế giới loài người không ai có linh hồn mạnh như ngươi.
- Thật sao ! – Nghe hắn nói nguyên nhân như vậy Linh Lân thật sự vui mừng nhưng sau đó lại lo lắng, cậu rụt rè hỏi – Tôi…tôi hỏi người một câu được không ?
GODs dường như biết được Linh Lân muốn hỏi gì nên nói:
- Ngươi muốn hỏi tại sao ta lại giúp ngươi chứ gì ?
- Vâng.
- Thật ra ta cũng không cần giúp ngươi làm gì, nếu muốn ta có thể hủy diệt linh hồn ngươi chỉ trong một ý niệm, lúc đó cơ thể và ký ức của ngươi sẽ thuộc về ta và mọi chuyện cũng không phiền phức nhiều như thế này. Nhưng, ngươi biết đấy, sống mấy trăm triệu năm ta cảm thấy rất cô đơn, không ai có thể cho ta chia sẻ được, khi tiếp nhận cơ thể loài người ta đã nghĩ chắc sẽ tìm được ai đó cho ta giải tỏa nỗi cô đơn bấy lâu nay, nhưng hiện thực thì không đẹp như mộng tưởng, ta đã tìm được vài người mà ta cho là tri kỷ nhưng tất cả bọn họ khi nghe xong câu chuyện quá khứ của ta đều cười và nói ta bịa chuyện như thật. Từ khi đó ta không còn tìm ai để chia sẻ nữa cho đến khi ngươi xuất hiện, khi ngươi lần đầu nói chuyện với ta, ta đã rất vui mừng vì ta đã tìm được kẻ có thể trò chuyện với mình sau mấy trăm triệu năm. Đó chính là lý do ta giúp ngươi. Sao, còn gì thắc mắc nữa không ?
Nghe GODs tâm sự, Linh Lân thật sự rất bất ngờ vì lý do hắn đưa ra rất ư là đơn giản nhưng chỉ có ai trải qua chuyện giống hắn mới hiểu được không ai có thể chịu được sự cô đơn cả quãng thời gian rất dài mà không người trò chuyện. Linh Lân trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Có lẽ chuyện này tôi không hiểu nhưng nếu người được vui vẻ thì tôi sẵn lòng giúp người.
- Ừm, ngươi cũng không cần giúp nhiều đâu, đôi lúc nói chuyện với ta là được rồi, hahaha. Được rồi, chuyện này đến đây thôi, sau này nếu có gì khúc mắc cứ hỏi ta, ta sẽ chỉ bảo cho ngươi. Còn bây giờ ta có chuyện cần hỏi ngươi đây.
- Vâng, người có chuyện gì vậy >
- Hiện giờ ngươi có bao nhiêu tiền ?
- Ơ…Bây giờ trong tài khoản ngân hàng của tôi còn mấy ngàn.
- Mấy ngàn à, hừm, chắc không đủ rồi. Haizz. – GODs lắc lắc đầu thở dài
- Có chuyện gì vậy ? Sao người lại thở dài ?
- À, ta tính đi ăn vài món ngon, từ lúc sống lại đến giờ chưa ăn món nào ngon, lúc trước có ăn nhưng đó chỉ là nạp năng lượng cho cơ thể thôi nên không quan tâm đến mùi vị, bây giờ cơn thèm món ngon lại trỗi dậy làm ta khó chịu quá nhưng với tình hình kinh tế của ngươi bây giờ chắc không thực hiện được rồi.
Linh Lân triệt để nín luôn. Tưởng hắn muốn làm chuyện gì ghê gớm, ai dè chỉ muốn ăn cho đã miệng, cậu bó tay chịu thua luôn, có người nào lại tính ăn ngon trong khi tiền lại không có đây. Cậu không nói gì mà để hắn tự biên tự diễn:
- Chắc phải kiếm việc gì làm chứ bây giờ lấy tiền đâu ra mà ăn. Này, mau mau kiếm việc đi làm đi chứ với cái kiểu kinh tế của ngươi không đủ nuôi ta đâu.
- À…hiện giờ tôi đang nhận việc phát tờ rơi, lương mặc dù không nhiều nhưng đủ để trả tiền sinh hoạt, nhưng bây giờ chắc phải kiếm việc mới.
- Ừm, theo ta thấy cái việc ngươi đang làm không có tương lai đâu, kiếm việc nào có tương lai mà làm, ừm, làm bảo vệ cũng không tệ.
- Bảo...bảo vệ ! – Linh Lân chóng mặt, phát tờ rơi không có tương lai vậy làm bảo vệ mà có tương lai ư
Dù không thấy nhưng GODs vẫn cảm ứng được tâm tình của Linh Lân nên hắn bĩu môi:
- Ngươi đúng là chả biết gì cả. Làm bảo vệ rất là có tương lai đó, ngươi nghĩ đi, kiếm một cái công ty nào to to xí, làm vài bữa rồi tìm một em giám đốc xinh xinh cưa đổ đi, tiết kiệm được bao nhiêu năm phấn đấu, hehehe, thế nào, ta nói không sai chứ hả.
- … - Linh Lân không nỡ đả kích cái trí tưởng tượng phong phú của hắn nên không nói gì, nhưng trong lòng thì đang âm thầm phỉ nhổ: “Người nói đi cưa đổ một em giám đốc, sao người không nói cưa luôn con gái Chủ tịch Hội đồng quản trị luôn đi, người tưởng cưa được người ta dễ lắm chắc, nhiều người cũng muốn thực hiện mà có ai thành công đâu, ít nhất mình chưa thấy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.