Chương 3: Từ hôn
Si Tâm Vọng Tưởng
18/06/2015
- Cháu ngồi đi, ta gọi Tiên nhi xuống cho hai đứa gặp mặt nhau nhé.
Nói rồi ông đứng dậy lại gần cầu thang góc phải phòng nói vọng lên:
- Tiên nhi, xuống đây.
- Dạ.- giọng nữ phát ra từ trên lầu nghe rất mượt mà êm tai
Từ trên lầu vang lên tiếng bước chân rồi một thiếu nữ xuất hiện trong tầm mắt Linh Lân, vừa nhìn vào cậu đã không dời mắt nổi, da trắng như tuyết, mày cong quyến rũ, đôi mắt đen tuyền như có ma lực hút người ta vào trong, đôi môi đỏ mọng mịn màng làm cho ai nhìn cũng muốn cắn một cái, khuôn mặt phải nói là của thiên sứ hạ phàm, còn dáng người thì phải nói là của ma quỷ, đường cong hoàn mỹ, nơi nào lồi nên lồi, nơi nào lõm thì lõm, không một chút khiếm khuyết. Vừa nhìn thấy ánh mắt chăm chăm vào người mình, cô gái hừ nhẹ một tiếng bất mãn nhưng không nói gì vì cô biết thân hình của mình rất dụ người, nghe thấy âm thanh của mỹ nhân Linh Lân tỉnh lại sau phút thất thần, cậu đỏ mặt vì xấu hổ còn chú Tần thì cười ha hả. Cô gái ôm lấy cánh tay chú Tần, nói:
- Cha gọi con có chuyện gì vậy ?
- Con nhóc này…lại đây cha giới thiệu cho con. – Chú Tần cười khổ, hôm trước đã nói rõ hôm nay có hôn phu tới nhưng bây giờ lại giả vờ không biết, rõ ràng đứa con này đã nổi lên kháng nghị, ông dự cảm hôm nay chuyện ông trông mong sẽ không thành, tuy thế ông vẫn tỏ ra không có gì dắt con gái tới trước mặt Linh Lân
- Linh Lân, đây là con gái chú Đình Nhu Tiên. Nó năm nay cũng 18 rồi học ở đại học hàng không Nam Xương, chắc cháu cũng biết rồi.
- Chào cô. – Linh Lân nói với Nhu Tiên và đưa tay ra
Nhưng chờ hồi lâu vẫn không thấy Nhu Tiên đáp lời, Linh Lân thấy hơi ngượng. Thấy cô con gái không có phản ứng Đình Tần trừng mắt với cô, trông thấy ánh mắt cảnh cáo của cha, Đình Nhu Tiên bất đắc dĩ phải bắt tay với linh Lân mặc dù rất chán ghét người này, đưa tay ra nhưng chỉ chạm nhẹ vào tay Linh Lân rồi thu lại, cô nói:
- Rất vui khi gặp anh.
Nói rất vui nhưng giọng nói thì chả có tí cảm xúc gì, chú Tần bất đắc dĩ lắc lắc đầu không có biện pháp gì với đứa con gái yêu này. Linh Lân thấy từ trong mắt Đình Nhu Tiên toát ra sự khinh thường cũng chán ghét, cậu cũng chẳng cảm thấy gì, cậu đã cam chịu số phận của mình nên cũng chả có hy vọng gì với Đình Nhu Tiên lẫn gia đình của chú Tần, đối với lời hứa hôn của hai gia đình thì khỏi nói lúc đó chỉ là lời nói suông của hai người mà thôi, mà nếu chú Tần có đưa ra lời từ hôn thì cậu cũng sẵn sàng đồng ý vì với gia cảnh cậu hiện giờ cũng không có gì đáng nói, chẳng thể trèo cao được mặc dù cậu có thể dùng lời hứa năm đó buộc chú Tần thực hiện nhưng cậu không muốn thế vì da mặt cậu không dày như vậy. Cậu gật đầu với Nhu Tiên, chú Tần cảm thấy không khí hơi mất tự nhiên liền lên tiếng:
- Cũng tới giờ ăn tối rồi, cháu cũng ăn tối với gia đình ta nhé.
- Dạ được chú Tần.- Linh Lân gật đầu đồng ý
Mặc dù Đình Nhu Tiên không muốn nhưng nhận được cái trừng mắt của cha cô đành phải ngồi chung bàn với kẻ đáng ghét kia. Đưa cả hai ngồi vào bàn rồi gọi người làm đưa món ăn lên, đây là lần đầu Linh Lân được thấy nhiều món ngon như vậy từ khi cha mẹ mất nên khi thấy thức ăn được đưa lên cậu nuốt nước miếng liên tục, trông thấy bộ dạng bất nhã như vậy của Linh Lân Đinh Nhu Tiên càng thêm chán ghét. Chú Tần nói với Linh Lân:
- Cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé.
- Hừ…đây là nhà tôi chứ không phải nhà cậu.- Đình Nhu Tiên bất mãn nói thầm
Mặc dù giữa hai người trẻ tuổi rất ít nói chuyện nhưng chú Tần thường xuyên hỏi han Linh Lân nên bữa ăn cũng không đến nỗi buồn tẻ. Sau khi dùng bữa cả ba người ngồi trên ghế sa-lông nghỉ ngơi, lúc này chú Tần nói với Linh Lân:
- Hôm nay gọi cháu đến là muốn nói với cháu một việc.
Linh Lân nghe vậy nghĩ thầm: “Cuối cũng cũng tới” nhưng cậu vẫn tỏ ra bình thường
- Việc gì vậy chú ?
- Ừm…về chuyện hứa hôn giữa cháu với Tiên nhi nhà chú. Thật ra…chú cũng muốn tác hợp cho hai cháu…
Nghe tới đây cả hai người trẻ tuổi đều nhìn chằm chằm vào Đình Tần làm ông không được tự nhiên, ông ho lấy tiếng rồi nói tiếp:
- Ừm..chuyện này…lúc trước ta và cha cháu có đưa ra quyết định khi hai đứa trưởng thành thì cho hai đứa kết hôn nhau để hai gia đình đã thân lại càng thân hơn…
- Cha…- Đình Nhu Tiên quýnh lên, cô sợ cha cô trong lúc hồi tưởng lại quyết định tác hợp thì cô khóc không ra nước mắt nhưng chưa nói hết câu cha cô lại trừng mắt cảnh cáo khiến cô cúi đầu im lặng, chú Tần nói tiếp:
- Nhưng ai ngờ cha và mẹ cháu lại gặp bất hạnh mà qua đời sớm, ta tính đưa cháu về đây để nuôi dưỡng nhưng có người thân cháu hứa chăm sóc cháu nên ta cũng bớt lo lắng hơn…
Nói đến đây Linh Lân đã hiểu tại sao bao lâu nay chú Tần không tìm mình, thì ra là do những người thân họ hang sợ chú Tần đưa cậu đi rồi lấy mất tài sản nên đã nói dối chú Tần, nghĩ đến đây khúc mắc trong long Linh Lân đã được giải nên cậu thấy dễ chịu hơn hẳn. Chú Tần thấy Linh Lân biểu hiện bình thường thì an tâm tiếp tục:
- Thời gian qua đi, tới bây giờ thì con gái chú cũng lớn nhưng khổ là tính cách nó lại như chú khi còn trẻ không chấp nhận cái hôn sự này, chú khuyên nhiều lần nhưng nó vẫn vậy nên hôm nay gọi cháu đến đây là để….
- Cháu hiểu chú Tần.
Không để chú Tần nói hết Linh Lân đã chặn lại, cậu nhìn chú Tần rồi nói:
- Cháu biết hôm nay đến đây là việc gì nên cháu cũng chuẩn bị sẵn rồi.- Rồi cậu đứng dậy nhìn thẳng vào hai cha con Đình gia, nói- Cháu đến đây để từ hôn với Đình Nhu Tiên, xin chú chấp nhận.
Hai cha con Đình gia cũng bất ngờ khi Linh Lân làm vậy nhưng chú Tần không nói gì mà thở dài, lâu sau rồi nói với Linh Lân:
- Cháu đã nói vậy thì chú cũng không khuyên bảo nữa, chú thành thật xin lỗi cháu Linh Lân.
- Chú không cần xin lỗi cũng như có lỗi với cha cháu vì đây là cuộc sống của cháu, cháu tự quyết định những gì cháu làm nên chú không cần áy náy. Mà cũng đã khuya nên cháu xin phép chú, cháu về nhà.
Chú Tần cũng hiểu được giữ Linh Lân lại cũng không được tự nhiên nên đứng dậy tiễn cậu ra ngoài, trước khi đi ông nói với Linh Lân:
- Dù hai đứa không làm vợ chồng được nhưng chú vẫn coi cháu là người trong nhà nên có gì khó khắn cứ gọi chú, chú sẽ giúp cháu.
- Vâng, cháu cảm ơn chú Tần.
Rồi cậu xoay người rời khỏi căn biệt thự to tổ bố này. Đến cổng cậu thở ra một hơi thoải mái: “Cuối cùng cũng xong” cậu cảm thấy được giải thoát vì vướng phải chuyện này cậu phải chịu rất nhiều chuyện phiền phức từ phía bạn học lẫn những công tử thế gia theo đuổi Đình Nhu Tiên, họ đưa tới cho cậu rất nhiều chuyện quá đáng nhưng bây giờ cậu không cần bận tâm đến nữa mà an tâm sống cuộc sống của cậu. Mặc dù chuyện này chỉ có ba người biết nhưng không hiểu ai đã truyền ra mà sau ngày hôm đó thì các nam thanh niên nhận được một tin vui đó là Đình Nhu Tiên và Linh Lân – kẻ ăn bám, danh hiệu mà bọn họ đặt cho cậu- hai người đã từ hôn tức là Đình Nhu Tiên đã chính thức được giải thoát khỏi quái thú Linh Lân nhưng chuyện này cũng là chuyện tốt cho Linh Lân vì không còn ai đến làm phiền cậu.
Sau đó nửa tháng cậu gặp được một cô gái tên Lâm Tuyết Vân, hai người thấy hợp nhau nên đã trở thành người yêu, đến khi cách thời điểm hiện tại hai ngày hay nói cách khác cách thời điểm cậu bị hành chết hai ngày cậu gặp một người ăn trắng mặt trơn, một tiểu bạch kiểm, là con của một gia đình thượng lưu đe dọa cậu phải cách xa Lâm Tuyết Vân nếu không cậu sẽ hối hận nhưng cậu không đồng ý, trước kia cũng có người đe dọa cậu nhưng đối tượng là Đình Nhu Tiên, lúc ấy cậu chả có tí tình cảm gì nên chấp nhận nhưng bây giờ cậu với Lâm Tuyết Vân là hai người yêu nhau nên cậu đâu chấp nhận được, cũng vì điều này mà dẫn đến tai họa cho cậu.
Nói rồi ông đứng dậy lại gần cầu thang góc phải phòng nói vọng lên:
- Tiên nhi, xuống đây.
- Dạ.- giọng nữ phát ra từ trên lầu nghe rất mượt mà êm tai
Từ trên lầu vang lên tiếng bước chân rồi một thiếu nữ xuất hiện trong tầm mắt Linh Lân, vừa nhìn vào cậu đã không dời mắt nổi, da trắng như tuyết, mày cong quyến rũ, đôi mắt đen tuyền như có ma lực hút người ta vào trong, đôi môi đỏ mọng mịn màng làm cho ai nhìn cũng muốn cắn một cái, khuôn mặt phải nói là của thiên sứ hạ phàm, còn dáng người thì phải nói là của ma quỷ, đường cong hoàn mỹ, nơi nào lồi nên lồi, nơi nào lõm thì lõm, không một chút khiếm khuyết. Vừa nhìn thấy ánh mắt chăm chăm vào người mình, cô gái hừ nhẹ một tiếng bất mãn nhưng không nói gì vì cô biết thân hình của mình rất dụ người, nghe thấy âm thanh của mỹ nhân Linh Lân tỉnh lại sau phút thất thần, cậu đỏ mặt vì xấu hổ còn chú Tần thì cười ha hả. Cô gái ôm lấy cánh tay chú Tần, nói:
- Cha gọi con có chuyện gì vậy ?
- Con nhóc này…lại đây cha giới thiệu cho con. – Chú Tần cười khổ, hôm trước đã nói rõ hôm nay có hôn phu tới nhưng bây giờ lại giả vờ không biết, rõ ràng đứa con này đã nổi lên kháng nghị, ông dự cảm hôm nay chuyện ông trông mong sẽ không thành, tuy thế ông vẫn tỏ ra không có gì dắt con gái tới trước mặt Linh Lân
- Linh Lân, đây là con gái chú Đình Nhu Tiên. Nó năm nay cũng 18 rồi học ở đại học hàng không Nam Xương, chắc cháu cũng biết rồi.
- Chào cô. – Linh Lân nói với Nhu Tiên và đưa tay ra
Nhưng chờ hồi lâu vẫn không thấy Nhu Tiên đáp lời, Linh Lân thấy hơi ngượng. Thấy cô con gái không có phản ứng Đình Tần trừng mắt với cô, trông thấy ánh mắt cảnh cáo của cha, Đình Nhu Tiên bất đắc dĩ phải bắt tay với linh Lân mặc dù rất chán ghét người này, đưa tay ra nhưng chỉ chạm nhẹ vào tay Linh Lân rồi thu lại, cô nói:
- Rất vui khi gặp anh.
Nói rất vui nhưng giọng nói thì chả có tí cảm xúc gì, chú Tần bất đắc dĩ lắc lắc đầu không có biện pháp gì với đứa con gái yêu này. Linh Lân thấy từ trong mắt Đình Nhu Tiên toát ra sự khinh thường cũng chán ghét, cậu cũng chẳng cảm thấy gì, cậu đã cam chịu số phận của mình nên cũng chả có hy vọng gì với Đình Nhu Tiên lẫn gia đình của chú Tần, đối với lời hứa hôn của hai gia đình thì khỏi nói lúc đó chỉ là lời nói suông của hai người mà thôi, mà nếu chú Tần có đưa ra lời từ hôn thì cậu cũng sẵn sàng đồng ý vì với gia cảnh cậu hiện giờ cũng không có gì đáng nói, chẳng thể trèo cao được mặc dù cậu có thể dùng lời hứa năm đó buộc chú Tần thực hiện nhưng cậu không muốn thế vì da mặt cậu không dày như vậy. Cậu gật đầu với Nhu Tiên, chú Tần cảm thấy không khí hơi mất tự nhiên liền lên tiếng:
- Cũng tới giờ ăn tối rồi, cháu cũng ăn tối với gia đình ta nhé.
- Dạ được chú Tần.- Linh Lân gật đầu đồng ý
Mặc dù Đình Nhu Tiên không muốn nhưng nhận được cái trừng mắt của cha cô đành phải ngồi chung bàn với kẻ đáng ghét kia. Đưa cả hai ngồi vào bàn rồi gọi người làm đưa món ăn lên, đây là lần đầu Linh Lân được thấy nhiều món ngon như vậy từ khi cha mẹ mất nên khi thấy thức ăn được đưa lên cậu nuốt nước miếng liên tục, trông thấy bộ dạng bất nhã như vậy của Linh Lân Đinh Nhu Tiên càng thêm chán ghét. Chú Tần nói với Linh Lân:
- Cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé.
- Hừ…đây là nhà tôi chứ không phải nhà cậu.- Đình Nhu Tiên bất mãn nói thầm
Mặc dù giữa hai người trẻ tuổi rất ít nói chuyện nhưng chú Tần thường xuyên hỏi han Linh Lân nên bữa ăn cũng không đến nỗi buồn tẻ. Sau khi dùng bữa cả ba người ngồi trên ghế sa-lông nghỉ ngơi, lúc này chú Tần nói với Linh Lân:
- Hôm nay gọi cháu đến là muốn nói với cháu một việc.
Linh Lân nghe vậy nghĩ thầm: “Cuối cũng cũng tới” nhưng cậu vẫn tỏ ra bình thường
- Việc gì vậy chú ?
- Ừm…về chuyện hứa hôn giữa cháu với Tiên nhi nhà chú. Thật ra…chú cũng muốn tác hợp cho hai cháu…
Nghe tới đây cả hai người trẻ tuổi đều nhìn chằm chằm vào Đình Tần làm ông không được tự nhiên, ông ho lấy tiếng rồi nói tiếp:
- Ừm..chuyện này…lúc trước ta và cha cháu có đưa ra quyết định khi hai đứa trưởng thành thì cho hai đứa kết hôn nhau để hai gia đình đã thân lại càng thân hơn…
- Cha…- Đình Nhu Tiên quýnh lên, cô sợ cha cô trong lúc hồi tưởng lại quyết định tác hợp thì cô khóc không ra nước mắt nhưng chưa nói hết câu cha cô lại trừng mắt cảnh cáo khiến cô cúi đầu im lặng, chú Tần nói tiếp:
- Nhưng ai ngờ cha và mẹ cháu lại gặp bất hạnh mà qua đời sớm, ta tính đưa cháu về đây để nuôi dưỡng nhưng có người thân cháu hứa chăm sóc cháu nên ta cũng bớt lo lắng hơn…
Nói đến đây Linh Lân đã hiểu tại sao bao lâu nay chú Tần không tìm mình, thì ra là do những người thân họ hang sợ chú Tần đưa cậu đi rồi lấy mất tài sản nên đã nói dối chú Tần, nghĩ đến đây khúc mắc trong long Linh Lân đã được giải nên cậu thấy dễ chịu hơn hẳn. Chú Tần thấy Linh Lân biểu hiện bình thường thì an tâm tiếp tục:
- Thời gian qua đi, tới bây giờ thì con gái chú cũng lớn nhưng khổ là tính cách nó lại như chú khi còn trẻ không chấp nhận cái hôn sự này, chú khuyên nhiều lần nhưng nó vẫn vậy nên hôm nay gọi cháu đến đây là để….
- Cháu hiểu chú Tần.
Không để chú Tần nói hết Linh Lân đã chặn lại, cậu nhìn chú Tần rồi nói:
- Cháu biết hôm nay đến đây là việc gì nên cháu cũng chuẩn bị sẵn rồi.- Rồi cậu đứng dậy nhìn thẳng vào hai cha con Đình gia, nói- Cháu đến đây để từ hôn với Đình Nhu Tiên, xin chú chấp nhận.
Hai cha con Đình gia cũng bất ngờ khi Linh Lân làm vậy nhưng chú Tần không nói gì mà thở dài, lâu sau rồi nói với Linh Lân:
- Cháu đã nói vậy thì chú cũng không khuyên bảo nữa, chú thành thật xin lỗi cháu Linh Lân.
- Chú không cần xin lỗi cũng như có lỗi với cha cháu vì đây là cuộc sống của cháu, cháu tự quyết định những gì cháu làm nên chú không cần áy náy. Mà cũng đã khuya nên cháu xin phép chú, cháu về nhà.
Chú Tần cũng hiểu được giữ Linh Lân lại cũng không được tự nhiên nên đứng dậy tiễn cậu ra ngoài, trước khi đi ông nói với Linh Lân:
- Dù hai đứa không làm vợ chồng được nhưng chú vẫn coi cháu là người trong nhà nên có gì khó khắn cứ gọi chú, chú sẽ giúp cháu.
- Vâng, cháu cảm ơn chú Tần.
Rồi cậu xoay người rời khỏi căn biệt thự to tổ bố này. Đến cổng cậu thở ra một hơi thoải mái: “Cuối cùng cũng xong” cậu cảm thấy được giải thoát vì vướng phải chuyện này cậu phải chịu rất nhiều chuyện phiền phức từ phía bạn học lẫn những công tử thế gia theo đuổi Đình Nhu Tiên, họ đưa tới cho cậu rất nhiều chuyện quá đáng nhưng bây giờ cậu không cần bận tâm đến nữa mà an tâm sống cuộc sống của cậu. Mặc dù chuyện này chỉ có ba người biết nhưng không hiểu ai đã truyền ra mà sau ngày hôm đó thì các nam thanh niên nhận được một tin vui đó là Đình Nhu Tiên và Linh Lân – kẻ ăn bám, danh hiệu mà bọn họ đặt cho cậu- hai người đã từ hôn tức là Đình Nhu Tiên đã chính thức được giải thoát khỏi quái thú Linh Lân nhưng chuyện này cũng là chuyện tốt cho Linh Lân vì không còn ai đến làm phiền cậu.
Sau đó nửa tháng cậu gặp được một cô gái tên Lâm Tuyết Vân, hai người thấy hợp nhau nên đã trở thành người yêu, đến khi cách thời điểm hiện tại hai ngày hay nói cách khác cách thời điểm cậu bị hành chết hai ngày cậu gặp một người ăn trắng mặt trơn, một tiểu bạch kiểm, là con của một gia đình thượng lưu đe dọa cậu phải cách xa Lâm Tuyết Vân nếu không cậu sẽ hối hận nhưng cậu không đồng ý, trước kia cũng có người đe dọa cậu nhưng đối tượng là Đình Nhu Tiên, lúc ấy cậu chả có tí tình cảm gì nên chấp nhận nhưng bây giờ cậu với Lâm Tuyết Vân là hai người yêu nhau nên cậu đâu chấp nhận được, cũng vì điều này mà dẫn đến tai họa cho cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.