Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 159

Tử Sắc Mộc Ốc

05/07/2024

Trans: Thủy Tích

Không phải ba Lâu tin tưởng Lý Tân Hạo tới mức nào, mà là vì người này vừa cứu vợ mình, còn là bạn của Lâu Từ cho nên ban đầu vẫn có một chút ấn tượng tốt.

Trùng hợp người này cũng là bác sĩ, mà bệnh viện lúc này lại đang cần bác sĩ.

Ba Lâu dẫn Lý Tân Hạo và Lâu Huy tới phòng bệnh của mẹ Lâu. Ba Lâu nhìn thấy vợ nằm trên giường bệnh, vẻ mặt vui vẻ vừa rồi lập tức đổi sang chua xót khó nén được.

"Bà ấy như vậy đã tám năm rồi." Những lời này của ba Lâu đè nén rất nhiều bất đắc dĩ.

"Anh Lâu là một người rất ưu tú, nếu anh ấy còn sống sẽ có thành tựu nhất định trong giới y học." Lý Tân Hạo nói, "Nhưng bây giờ anh ấy đã đi tám năm rồi, bác trai và bác gái cũng nên buông xuống rồi ạ." Lý Tân Hạo đã sống qua một đời, cậu đã thông suốt chuyện sống chết. Cậu lênh đênh từ đời này đến đời kia, lại từ đời kia trở về đời này, cậu đã quen đối mặt với sinh tử rồi.

"Làm sao bác không hiểu chứ." Ba Lâu nhắm mắt lại, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, "Đi thôi Tân Hạo, bác dẫn cháu đi tham quan bệnh viện. Cháu thuộc khoa nào?"

"Khoa ngoại, chính vẫn là khoa ung bướu, khá hiểu biết phẫu thuật não bộ và tim." Lý Tân Hạo nói.

"Ồ?" Ba Lâu rất ngạc nhiên, "Tân Hạo có thể mổ chính không?"

Lý Tân Hạo gật đầu, "Được nhưng có chuyện cháu muốn nói thật với bác."

"Chuyện gì?"

"Cháu tốt nghiệp khoa văn học đại học Hạ Giang. Còn về y học là được thầy lén dạy cho, cũng có nghĩa là cháu không có bằng cấp về khoa y. Nếu bác trai tin tưởng cháu, có thể để cháu mổ chính. Còn nếu bác không tin tưởng thì cháu đành phải xin lỗi bác vậy."

"Ồ?" Ba Lâu do dự.

Tuy y thuật không phải chỉ xem bằng cấp nhưng thanh niên trước mặt lại không có bằng cấp, điều này khiến ba Lâu rất khó xử. "Vậy, Tân Hạo có thể làm từ cơ bản nhất lên không? Bắt đầu từ trợ lý bác sĩ, có được không? Cháu phải biết trong giới y học thì bằng cấp là một loại chứng minh."

"Vâng, cháu hiểu ạ, mọi chuyện nghe theo sự sắp xếp của bác." Dù gì cậu đến thủ đô là vì Sơ Lam Phong, làm công việc gì trong bệnh viện cũng không quan trọng.

"Như vầy đi, bác dẫn cháu đến gặp bác sĩ Dương, cậu ấy là bác sĩ khoa ngoại có triển vọng nhất trong bệnh viện chúng ta, chủ nhiệm khoa ngoại hiện giờ sắp về hưu, người kế tiếp có hy vọng được cất nhắc nhất chính là cậu ấy. Cháu theo cậu ấy, nếu như bản thân có thực lực thì cũng xem như trải đường trước cho tương lai." Ba Lâu để lộ chút tin tức cũng cho Lý Tân Hạo một ít ý kiến.

Đương nhiên Lý Tân Hạo cũng hiểu ý của ông.

Ba Lâu không tin tưởng tay nghề của cậu nhưng vì cậu cứu mẹ Lâu, lại là bạn cũ của Lâu Từ, trước đó ba Lâu cũng đã hứa cho Lý Tân Hạo đến bệnh viện làm việc rồi, cho nên khi biết Lý Tân Hạo không có bằng cấp của Học viện y học thì ba Lâu cũng sẽ không từ chối thẳng.

Giới thiệu Lý Tân Hạo làm trợ lý cho bác sĩ là thích hợp nhất.

"Cảm ơn bác trai." Lý Tân Hạo mỉm cười.

Bác sĩ Dương mà ba Lâu nhắc tới là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vóc dáng vô cùng cao lớn, nhìn qua mày rậm mắt to, rất có khí phách đàn ông.



"Để tôi giới thiệu chút, đây là cháu họ của tôi tên Lý Tân Hạo, còn vị này là bác sĩ Dương Phong Thanh." Ba Lâu giới thiệu hai người với nhau.

"Xin chào bác sĩ Dương."

"Tân Hạo phải không, chắc là tôi lớn tuổi hơn cho nên sẽ gọi thẳng tên cậu nhé. Làm trợ lý cho tôi sẽ khá bận rộn, mong cậu sẽ sớm làm quen." Bác sĩ Dương mỉm cười, thái độ hòa nhã, lại có sức hấp dẫn của đàn ông.

"Cảm ơn, mong được chỉ bảo nhiều hơn." Lý Tân Hạo cũng không muốn nói những lời khách sáo. "Hôm nay tôi mới đến thủ đô còn có ít việc phải xử lý, từ thứ hai tuần sau tôi bắt đầu đến làm việc được không?" Lý Tân Hạo tính toán qua hành trình của mình một chút.

"Được thôi." Dương Phong Thanh đáp rất sảng khoái.

Rời khỏi bệnh viện, Lâu Huy dẫn Lý Tân Hạo đi thăm mộ của Lâu Từ.

Lâu Huy học y không phải vì cậu ta thích y, mà bởi vì y học là Lâu Từ thích, cậu ta muốn thực hiện lý tưởng của Lâu Từ cho nên từ bỏ giấc mộng của chính mình.

Trên đường đến mộ, Lý Tân Hạo hỏi Lâu Huy, "Học y có mệt không?"

Lâu Huy không hiểu ý của Lý Tân Hạo, có mệt không? Học một ngành mà mình không thích đương nhiên sẽ mệt mỏi. Nhưng cậu ta không có lựa chọn, cho nên cũng đành vậy thôi.

Nhà họ Lâu là gia đình y học truyền nhiều đời ở thủ đô. Nhưng tới thế hệ của ba Lâu, danh tiếng đã không bằng trước đây. Mãi đến khi Lâu Từ vào Học viện y học, lại bị truyền ra là thiên tài xuất sắc nhất của Học viện y học từ trước tới nay. Tiếng tăm của nhà họ Lâu mới bắt đầu quay trở lại.

Nhưng tiếc là ý trời trêu người.

"Tôi phải giữ gìn giấc mộng của anh trai." Lâu Huy trả lời. Hai anh em họ rất thân thiết, điều cậu ta muốn giữ gìn không chỉ có giấc mộng lúc còn sống của Lâu Từ, mà còn có sứ mệnh của nhà họ Lâu nữa.

"Tôi sẽ giúp cậu." Lý Tân Hạo im lặng trong chốc lát, mới nhẹ nhàng nói ra những lời này.

Đời trước, Lâu Từ đã giúp đỡ cậu rất nhiều. Đời này, Lý Tân Hạo không định bán mạng cho bất kỳ người nào. Một khi đã như vậy, đến bệnh viện nào cũng giống nhau, thì không bằng ở lại nhà họ Lâu.

Ít nhất cậu vẫn có thể tin tưởng cách làm người của người nhà họ Lâu.

"Cảm ơn anh." Lâu Huy mỉm cười, mặc dù nụ cười khá miễn cưỡng nhưng nhà ai gặp phải chuyện như vậy còn có thể cười tươi được?

Nghĩa trang.

Mỗi người khi bước vào nghĩa trang, trong lòng đều vô cùng bi thương, bởi vì người sẽ đến thăm mộ đều có quan hệ không tệ với người trong mộ. Cho dù là người nhà hay bạn bè.

Trong nghĩa trang vô cùng im ắng, đây có lẽ là điều duy nhất mà người còn sống có thể làm vì người đã chết.

Nhìn ảnh chụp trên tấm bia là Lâu Từ tuổi trẻ hăng hái, là anh Lâu mà cậu quen thuộc.

Thật ra đây không phải là lần đầu Lý Tân Hạo đến thăm mộ Lâu Từ. Ở đời kia, cậu đã đi một lần, nhưng vào thời điểm đó, Lâu Từ đã đầu bạc. Mà đời này, cậu lại tới một lần nữa.

Tâm trạng không phải quá đau xót, cậu là người đã trải qua cái chết, đã nhìn thấu sinh tử cho nên cậu không sợ cái chết hơn ai hết. Nhưng trong lòng cũng có áp lực.



Từng việc cùng nhau trải qua ở đời kia lại quen thuộc đến thế, ngoại trừ Sơ Lam Phong ra, Lâu Từ là một người bạn thân quan trọng nhất của cậu. Mà đời này, bản thân ngay cả cơ hội làm quen anh cũng không có.

Sự cô đơn hiu quạnh tỏa ra từ trên người Lý Tân Hạo lây sang Lâu Từ. Trên người Lý Tân Hạo có một loại khí chất rất đặc biệt, khiến Lâu Huy nhìn không thấu cũng không nói nên lời. Cũng tựa như sự hiu quạnh cậu truyền tới vậy, là sự gột rửa sau khi đã trải qua năm tháng, là sự yên lặng sau khi lắng đọng lại.

"Tân Hạo." Lâu Huy vỗ bả vai Lý Tân Hạo, cậu ta không ngờ mình còn phải an ủi người này. Có thể thấy khi còn sống, anh hai nhất định rất thân thiết với người này.

"Không sao." Lý Tân Hạo cúi chào Lâu Từ, "Đi thôi, tôi còn phải sắp xếp chỗ ở nữa."

"Ừ, bây giờ cậu nghỉ ngơi ở đâu?" Lâu Huy suy nghĩ, "Tôi có căn nhà trọ ở gần đại học Quốc gia, bây giờ chỉ có mình tôi ở thôi. Nhưng từ đó đến bệnh viện lại khá xa."

"Không cần, tôi có sắp xếp của riêng mình rồi." Nơi Lý Tân Hạo muốn ở đương nhiên phải cách Sơ Lam Phong càng gần càng tốt. Nhưng trên đoạn đường đó đều là biệt thự, cậu không thể vào đó ở được. Mà dù có người muốn rao bán biệt thự thì với số tiền mới hơn bảy triệu của cậu, ngay cả số lẻ cũng không đủ.

Vậy phải làm sao bây giờ đây?

"Trong bệnh viện chúng tôi có ký túc xá, cậu cũng có thể ở lại." Lâu Huy lại đề nghị.

"Không cần đâu, tôi sẽ tự tìm chỗ ở." Lý Tân Hạo từ chối ý tốt của Lâu Huy. "Cậu đưa tôi đến khách sạn Asia Pacific gần tập đoàn Phong Hoàng là được." Khách sạn Asia Pacific là một trong những khách sạn tốt nhất ở thủ đô, ở thủ đô không chỉ có một cái. Nếu Lý Tân Hạo không có cách ở trong khu nhà của Sơ Lam Phong thì chỉ có thể lựa chọn lúc Sơ Lam Phong đi làm đứng ở khoảng cách gần anh nhất thôi.

Mấy ngày nay cậu còn chưa định đến bệnh viện nhà họ Lâu làm việc. Nếu đã đến thủ đô, cậu phải có dự tính lâu dài cho nên tìm nhà ở mới là điều quan trọng nhất trước mắt.

Nhưng cũng không thể nóng vội được.

Lâu Huy đưa Lý Tân Hạo đến khách sạn Asia Pacific, sau khi xác định Lý Tân Hạo không cần giúp đỡ mới rời đi. Lý Tân Hạo đứng ở cửa khách sạn nhìn tòa nhà cao tầng của tập đoàn Phong Hoàng ở phía đối diện.

Ở đời kia, tòa nhà này tên là tập đoàn Hạo Phong.

Ở đời kia, người đàn ông đó làm gì cũng suy nghĩ cho cậu trước.

Ở đời kia, người đàn ông đó sợ cậu lại gặp phải sự cố máy bay cho nên dù có bận rộn cỡ nào, chỉ cần cậu muốn ra nước ngoài làm nghiên cứu thực nghiệm thì anh đều sẽ đi cùng cậu.

Nhưng người đàn ông như vậy ở đời này, khi nào mới có thể trở về đây.

Lý Tân Hạo dù có nằm mơ cũng không nghĩ tới, sau vụ phóng hỏa đó đã khiến mình sống lại một đời, rồi sau một đời đó lại để cậu quay trở lại đời này.

Điểm xuất phát điểm kết thúc, điểm kết thúc điểm xuất phát, con người sẽ không bao giờ đoán được sự sắp xếp của ông trời. Đúng vậy, Lý Tân Hạo tin vào ý trời, bởi vì những chuyện xảy ra với cậu trừ dùng ý trời để hình dung thì không còn cách nào khác nữa.

Nhìn tòa nhà cao tầng của tập đoàn Phong Hoàng một hồi lâu, Lý Tân Hạo mới ủ rũ bước vào khách sạn.

Sau khi Lý Tân Hạo đi vào khách sạn, có một nam một nữ cũng theo sau đi vào.

"Lam Phong, lần này tớ về nước quyết định không đi nữa." Cô gái choàng lấy tay Sơ Lam Phong, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập nụ cười hạnh phúc, "Sao nào? Tớ trở về với cậu, cậu có vui không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook