Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 162

Tử Sắc Mộc Ốc

05/07/2024

Trans: Thuỷ Tích

Sơ Lam Phong từ trong khách sạn đi ra, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát. Từ Hạ Giang trở về, mỗi đêm anh đều không thể đi vào giấc ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu sẽ lập tức hiện lên hình ảnh về Lý Tân Hạo. Mà anh lại không thích cảm giác bị một người chiếm giữ toàn bộ suy nghĩ như thế.

Nhưng mà thanh niên này rất đặc biệt.

Thân phận của cậu đặc biệt, tài năng của cậu đặc biệt, vẻ ngoài của cậu cũng rất đặc biệt.

Sơ Lam Phong cảm thấy bản thân sắp điên rồi.

...

Trong ngực Lý Tân Hạo cất giấu một ngọn lửa, ngọn lửa này khiến Lý Tân Hạo muốn giết người.

Sơ Lam Phong là một tên khốn nạn! Rõ ràng có cảm giác với mình lại muốn giấu đi.

Lý Tân Hạo giương hai tay hai chân nằm ngửa ra giường, vừa rồi nghe họ nói tới chuyện giữa nhà họ Lâu và nhà họ Mạc, xem ra bệnh viện hai nhà đang cạnh tranh rất là quyết liệt.

Lý Tân Hạo không ghét nhà họ Mạc, mà là ghét Hàn Nhược.

Nhưng cậu thật sự muốn biết nguyên nhân cạnh tranh giữa hai bệnh viện. Vì thế, cậu gọi điện thoại cho Lâu Huy: "Tôi Lý Tân Hạo đây, muốn hỏi cậu một chuyện."

"Chuyện gì?" Lâu Huy hỏi.

"Bệnh viện nhà họ Lâu và bệnh viện nhà họ Mạc có chuyện gì vậy?" Nghe lời Hàn Nhược nói cảm thấy không hề đơn giản như vậy.

"Nhà họ Lâu và nhà họ Mạc đều là gia đình làm nghề y nhưng mấy đời nhà họ Lâu vẫn đều có danh tiếng hơn nhà họ Mạc. Tôi còn nghe nói... Nhà họ Mạc nhận thực hiện những ca phẫu thuật không công khai, giao dịch ngầm." Lâu Huy là một bác sĩ tương lai lại phải nói chỗ sai của người khác thật sự khá xấu hổ, "Anh có biết Hàn Nhược không? Bác sĩ khoa ngoại rất có tiếng, lại vô cùng xinh đẹp."

"Biết, nhưng có tiếng? Quá lắm cũng chỉ thế thôi." Ở đời kia, đối với Lý Tân Hạo, cho dù kẻ nào có tiếng cũng chỉ như thế, ai có thể so sánh với người đứng trên đỉnh của giới y học như cậu chứ.

Đời này, Hàn Nhược thật sự có tiếng.

Lý Tân Hạo nhớ rõ đời trước, sau khi Hàn Nhược về nước cũng muốn tiếp tục với Sơ Lam Phong nhưng Sơ Lam Phong đã từ chối rất dứt khoát.

"Quá lắm cũng chỉ như thế?" Lâu Huy dở khóc dở cười, "Tuy anh đã cứu mẹ tôi nhưng tôi phải nói thật với anh, rốt cuộc anh can đảm cỡ nào mà dám nói Hàn Nhược quá lắm cũng chỉ thế? Anh biết bây giờ cô ấy mới bao nhiêu tuổi không? Trong nước có bao nhiêu bệnh viện muốn mời cô ấy làm việc không? Nhà họ Lâu chúng tôi cũng từng mời nhưng bị cô ấy từ chối, cô ấy chọn nhà họ Mạc."

"Nếu biết nhà họ Mạc giao dịch ngầm mà vẫn chọn thì cũng không ra gì." Lý Tân Hạo khinh thường.

"Không phải ai cũng biết chuyện đó." Lâu Huy nói, "Nhà họ Lâu chúng tôi và nhà họ Mạc cạnh tranh với nhau là chuyện cả thủ đô đều biết. Bởi vì nhà họ Mạc đang rất nổi bật cho nên tất cả mọi người đều có khuynh hướng chọn nhà họ Mạc. Mà lần này Hàn Nhược về nước còn có nguyên nhân khác, là để chữa bệnh cho ông Hạ."

"Ông Hạ?" Lý Tân Hạo suy nghĩ, "Là ông nội của Hạ Hi Kiệt sao?"

Ông nội của Hạ Hi Kiệt rất thân thiết với ông nội của Sơ Lam Phong.

Nhưng ở đời kia, Lý Tân Hạo nhớ vào năm 2010 ông nội Hạ cũng không gặp phải chuyện gì cả mà. Chẳng lẽ do đời đó có sự xuất hiện của cậu nên rất nhiều chuyện đã bị lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó rồi?

"Đúng vậy, ông nội của thiên tài IT Hạ Hi Kiệt." Lâu Huy ngạc nhiên vì Lý Tân Hạo biết Hạ Hi Kiệt, mà nghe giọng điệu dường như còn rất quen thuộc nữa.

"Ông nội anh ấy bị bệnh gì?" Lý Tân Hạo nhíu mày, hơi lo lắng.

"Là u não, còn có xuất huyết não nữa. Ca phẫu thuật của ông ấy rất phức tạp, một khi tiến hành phẫu thuật khối u trong não thì cũng phải song song tiến hành phẫu thuật xuất huyết não. Nhưng dù sức khỏe ông cụ rất tốt vẫn rất khó chống đỡ nổi hai ca phẫu thuật cùng một lúc, không cẩn thận còn có thể chết trên bàn mổ. Hàn Nhược là bác sĩ khoa ngoại nhưng lại là chuyên gia về khoa não cho nên mới mời cô ấy về." Đội ngũ bác sĩ của bệnh viện nhà họ Lâu cũng từng nghiên cứu hai ca phẫu thuật quy mô lớn này nhưng họ đưa ra kết luận không nhận được.

Nhà họ Hạ và nhà họ Lâu có quan hệ không tồi cho nên ông nội Hạ vừa xuất hiện vấn đề đã đến tìm nhà họ Lâu. Nhưng nhà họ Lâu không làm được, mà nhà họ Mạc lại chủ động liên lạc tỏ vẻ nhà họ có đội ngũ bác sĩ giỏi hơn nhà họ Lâu.

"U não và xuất huyết não... Ở chỗ các cậu có lưu bệnh án của ông nội Hạ không?" Lý Tân Hạo có hứng thú.

"Đương nhiên là có nhưng không thể tùy tiện xem được." Lâu Huy nhắc nhở.

"Yên tâm đi, tôi không phá vỡ quy tắc đâu, mà tôi chuyên về khoa ngoại, mà càng nắm chắc về cầm dao phẫu thuật nữa." Trong giọng nói của Lý Tân Hạo mang theo tự tin không hề che giấu.

Lâu Huy suy nghĩ, dù sao cũng chỉ là xem tài liệu thôi. Tuy mới quen Lý Tân Hạo một ngày nhưng cậu ta có thể tin tưởng cách làm người của cậu.

Bởi vì người này là bạn của anh hai, cậu ta tin tưởng mắt nhìn người của anh mình.

Huống hồ, mấy ngày nữa Lý Tân Hạo đã tới bệnh viện nhà họ Lâu làm việc rồi, đến lúc đó cũng có thể hiểu rõ ca bệnh này.

"Ngày mai tôi lấy bệnh án tới cho anh."

"OK, tôi chờ cậu."

Ngày hôm sau.

"Đây là bệnh án của ông Hạ." Mới sáng sớm Lâu Huy đã phải đến bệnh viện lấy hồ sơ rồi trở về khách sạn Asia Pacific, cũng chưa kịp ăn sáng cho nên gọi một phần ăn khách sạn mang đến.

"Đây là u lành." U lành, sẽ không có vấn đề gì.

"U không có vấn đề, quan trọng nhất vẫn là xuất huyết não. Phẫu thuật não vốn đã nguy hiểm, bên cạnh có rất nhiều dây thần kinh và mạch máu vừa rắc rối lại phức tạp, cần chú ý cao độ. Nếu không tập trung, bệnh nhân sẽ gặp phải nguy hiểm." Lâu Huy nói.

"Ừ nhưng ca phẫu thuật này không khó." Ở đời kia, cậu đã từng làm qua rất nhiều ca phẫu thuật còn nguy hiểm hơn nữa, ca phẫu thuật thế này chưa tính là gì cả, "Chỉ cần đội ngũ bác sĩ phối hợp tốt thôi, ca phẫu thuật này dựa vào sự phối hợp là chính. Bởi vì phần não chỉ lớn như vậy, hai ca phẫu thuật chắc chắn phải thực hiện cùng lúc. Hoặc là dùng một bác sĩ mổ chính, cũng có thể là hai."

"Nghe anh nói thật là đơn giản, ca phẫu thuật nào cũng phải dựa vào phối hợp và bác sĩ mổ chính mà. Anh nói vậy cũng giống như chưa nói thôi." Lâu Huy không biết phải nói gì vì ai cũng hiểu được đạo lý này.

Nhưng lý luận suông và thao tác thực tế là hai việc khác nhau.

"Với lại, làm hai ca phẫu thuật này ít nhất phải hơn mười mấy tiếng đồng hồ. Một bác sĩ mổ chính chắc chắn không chịu nổi, nếu hai người thì phải phối hợp với nhau thật ăn ý." Một sinh viên ngành y chưa tốt nghiệp như Lâu Huy không có cơ hội tham dự ca phẫu thuật loại này nhưng nếu có thể đứng ngoài quan sát cũng tốt lắm rồi.

"Cậu đi nói với bác trai, bệnh viện nhà họ Lâu có thể tiếp nhận ca phẫu thuật này, mà xác suất thành công còn cao hơn nhà họ Mạc nữa." Lý Tân Hạo đã biết phải tiến hành ca phẫu thuật này thế nào, cũng như phải tìm đội ngũ nhân viên thế nào rồi.

Ở thủ đô, người có tư cách thảo luận ca phẫu thuật này trừ giáo sư Lâm Hán Ngôn ra thì không còn ai khác.

"Anh tự tin quá rồi phải không? Đây không phải chuyện nhỏ đâu." Lâu Huy và Lý Tân Hạo tuổi xấp xỉ nhau cho nên nói chuyện cũng rất tự nhiên, "Tôi không dám đi."

"Cũng không gấp." Lý Tân Hạo mỉm cười, "Cậu có biết trong đội ngũ phẫu thuật trừ Hàn Nhược ra thì nhà họ Mạc còn dùng ai nữa không?"

"Chuyện này không rõ ràng, nhà họ Mạc giấu kỹ lắm." Chỉ biết Hàn Nhược có liên qaun đến ca phẫu thuật lần này thôi.



"Phải rồi, tôi nhớ rõ Đại học Quốc gia có một giáo sư tên Lâm Hán Ngôn, ông ấy vẫn còn ở đó chứ? Có nhận thêm học trò nào không?" Lý Tân Hạo hỏi.

Lâu Huy hơi khựng lại: "Từ sau khi anh trai tôi qua đời, giáo sư Lâm không còn nhận học trò nữa."

Lý Tân Hạo im lặng. Ở đời kia, học trò cuối cùng của giáo sư Lâm là mình. Trong nước, nếu muốn tìm hai bác sĩ mổ chính để phối hợp với nhau tiến hành mổ cho ông nội Hạ, Lý Tân Hạo cho rằng thầy Lâm Hán Ngôn là người thích hợp nhất. Vả lại, cậu hiểu thói quen của thầy cho nên họ phối hợp với nhau sẽ không một kẽ hở.

Bệnh viện nhà họ Mạc.

"Ông nội, hôm nay thấy người thế nào rồi?" Hạ Hi Kiệt gọt một quả táo cho ông nội Hạ, sau đó dùng máy ép xay quả táo nhuyễn ra.

"Vẫn như trước." Ông nội Hạ cầm thìa nhấp một muỗng, "Nếu như cháu thật sự muốn hiếu kính với ông già này thì trước khi ông chết hãy thỏa mãn một nguyện vọng của ông, ông cũng thấy thỏa mãn rồi." Nhà họ Hạ có năm mươi hai kho sách, ông nội Hạ lại là học giả rất có tiếng trong giới văn học, tâm tính của ông rất tốt.

Sống đến tuổi này rồi, sống chết đã không sao nữa.

"Ông nội, ông nói gì vậy chứ. Ông còn phải sống thật khỏe mạnh cho nên nguyện vọng cuối cùng không thể thực hiện được, bằng không người không có vướng bận sẽ không tốt đâu." Hạ Hi Kiệt trêu đùa nói. Làm sao anh ta không biết ông cụ muốn nói gì nhưng bảo anh ta kết hôn, anh ta thật sự còn chưa bình tĩnh lại.

"Cháu đang chọc tức ông già này đấy à, đi ra ngoài, mau ra ngoài cho ông, mỗi lần thấy cháu là ông lại tức giận." Ông nội Hạ hô to.

Hạ Hi Kiệt vội vàng chạy ra vài bước: "Ông nội, ông đừng tức giận, đừng tức giận mà."

Vào lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra: "Hi Kiệt, cậu lại chọc giận ông nội à?" Một giọng nữ dễ nghe vang lên, Hàn Nhược cầm bệnh án đi vào.

"Cậu tới rồi." Hạ Hi Kiệt vui vẻ nói, "Giao ông cụ lại cho cậu đấy."

"Tiểu Kiệt, cô gái xinh đẹp này là ai?" Ông nội Hạ nhìn Hàn Nhược.

"Hàn Nhược, bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng trong và ngoài nước. Là bạn trung học của cháu." Hạ Hi Kiệt giới thiệu.

"Thì ra là bác sĩ Tiểu Kiệt từng nhắc tới, đúng là xinh đẹp." Ông nội Hạ vui vẻ nói.

"Ông nội Hạ quá khen." Hàn Nhược mỉm cười theo, "Để cháu khám cho ông trước, tuy bệnh viện có nói qua bệnh tình của ông nội cho cháu nghe nhưng cháu vẫn muốn tự mình khám lại."

"Cháu muốn biết cái gì cứ hỏi. Ông lão đây chỉ muốn biết một chuyện, bác sĩ Hàn có bạn trai chưa?"

Hàn Nhược giả vờ suy nghĩ một lúc: "Cháu không có bạn trai nhưng đã kết hôn rồi."

Ha ha... Hạ Hi Kiệt vui vẻ, không nghĩ tới Hàn Nhược cũng sẽ đùa giỡn với ông nội mình như vậy.

Quả nhiên, trên mặt ông nội Hạ lập tức lộ ra thất vọng, sau đó nở nụ cười miễn cưỡng.

"Ông nội Hạ, cháu đùa với ông đấy. Cháu mới về nước, làm sao có bạn trai được? Với lại, cháu cũng không thích đàn ông nước ngoài." Hàn Nhược chớp mắt tinh nghịch.

Ông nội Hạ vừa nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên: "Để ta giới thiệu cho cháu một người. Là sản phẩm trong nước chính cống, bản thân rất có tài sản, cách làm người và tướng mạo ta dám bảo đảm với cháu."

"Nếu ông nội đã giới thiệu thì cháu chắc chắn là tin tưởng rồi. Không biết là ai vậy?"

Ông nội Hạ chỉ vào Hạ Hi Kiệt: "Là thằng cháu bất hiếu của ta này."

"Ông nội nói gì vậy, phụ nữ theo đuổi Hi Kiệt nhiều lắm." Hàn Nhược vừa khám cho ông Hạ vừa nói. Cuối cùng khép bệnh án lại, "Do ông nội bị u não còn có xuất huyết não nên tớ cần trao đổi với các bác sĩ khác nữa. Sau khi trao đổi xong, tớ sẽ đưa phương án phẫu thuật cho mọi người tham khảo." Những lời này là nói với Hạ Hi Kiệt.

"Ừm." Hạ Hi Kiệt gật đầu, "Để tớ tiễn cậu."

"Tạm biệt ông nội."

"Tạm biệt bác sĩ Hàn."

Hai người đi ra phòng bệnh, Hạ Hi Kiệt thu lại thái độ bất cần đời, giữ chặt lấy tay Hàn Nhược: "Bác sĩ nào cũng nói hai ca phẫu thuật tiến hành cùng lúc rất phức tạp, ngay cả xác suất thành công cũng không dám kết luận, cậu thấy thế nào?"

Hàn Nhược im lặng một lúc: "Hi Kiệt, đầu tiên cậu phải biết rằng trên thế giới này không có ca phẫu thuật nào có xác suất thành công là trăm phần trăm cả. Cho dù nhổ một cái răng vô cùng đơn giản cũng sẽ có người vì căng thẳng sợ hãi khiến tim đập nhanh dẫn đến tử vong. Ca phẫu thuật của ông nội Hạ vô cùng khó, phẫu thuật khoa não đã phức tạp, bây giờ còn thêm xuất huyết não, bên trong não bộ nhỏ bé như vậy còn có rất nhiều dây thần kinh."

Lời Hàn Nhược nói là đang nhắc nhở.

Những bác sĩ khác cũng từng nói qua cho nên đây không phải lời Hạ Hi Kiệt muốn nghe: "Vậy cậu có cái nhìn thế nào?"

"Tớ cần lập ra một kế hoạch thật tỉ mỉ để phân tích tình huống có thể xảy ra trong ca phẫu thuật." Hàn Nhược nói, "Đợi tớ làm xong sẽ gửi mail cho cậu, rồi thảo luận một ít tình huống với cậu sau."

"Ừm." Hạ Hi Kiệt không hiểu y thuật, "Tớ cũng đã hỏi thăm những người khác, ca phẫu thuật này nếu một bác sĩ mổ chính, thời gian quá dài sẽ khiến bác sĩ không kiên trì được, cho nên hai bác sĩ mổ chính sẽ an toàn hơn. Là vậy sao?"

"Đúng là như vậy, cho nên tớ cũng đang suy nghĩ tìm thêm người hợp tác." Hàn Nhược nói, "Tớ đang nghĩ tới đàn anh của tớ nhưng hôm qua gọi điện mới biết anh ấy đang nghỉ phép đi du lịch rồi."

"Vậy cậu còn đề cử ai khác không?" Hạ Hi Kiệt hỏi.

"Biết Firbilant và Incescadilón mà khi trước ở khách sạn Lý Tân Hạo nhắc tới không?" Hàn Nhược hỏi.

Đương nhiên là Hạ Hi Kiệt không biết.

"Đó là người đỡ đầu của tổ chức y học, Firbilant được gọi là phòng phẫu thuật di động, còn Incescadilón được gọi là Quỷ dao. Nếu mời được hai vị đó, xác suất thành công là trăm phần trăm."

Lời Hàn Nhược nói cũng giống như chưa nói.

Muốn tìm hai vị này không phải vấn đề về tiền, mà còn là vấn đề về mối quan hệ nữa.

Nhà họ Hạ ở thủ đô tuy có quan hệ rộng nhưng chưa rộng đến tổ chức y học.

"Tớ đùa chút thôi, thật ra trước khi đến đây tớ đã nghĩ tới một người. Là giáo sư Lâm Hán Ngôn ở Học viện y học Đại học Quốc gia, ông ấy là bác sĩ khoa ngoại vô cùng có uy tín trong nước. Ông ấy không làm việc ở bệnh viện, là vì ông ấy thích nghiên cứu hơn. Nhưng hiếm ai biết rằng kỹ thuật dùng dao của ông ấy rất giỏi."

"Để tớ đi mời ông ấy."

Học viện y học Đại học Quốc gia.

Lâm Hán Ngôn là người rất nghiêm túc, vừa nghiêm túc lại bảo thủ nhưng ông ấy lại có thành tựu rất cao trong giới y học trong nước. Người này có tính cách khá kỳ quái, trừ nghiên cứu ra dường như không có gì có thể hấp dẫn sự chú ý của ông ấy cả.

Đời trước, nhờ bài luận văn về mạch máu nên Lý Tân Hạo mới được ông ấy chú ý đến.

Hạ Hi Kiệt là cùng Hàn Nhược đến Học viện y học tìm giáo sư Lâm Hán Ngôn.



Lúc này, Lâm Hán Ngôn đang làm thí nghiệm, trợ lý Tiểu Vân đến tiếp đón hai người: "Xin lỗi, thực nghiệm của giáo sư Lâm đang trong thời gian chờ kết quả, cho nên bây giờ không tiện gặp khách."

Tiểu Vân là một người đẹp vóc dáng rất cao, có một gương mặt búp bê, làn da rất trắng, trông vô cùng gần gũi.

Ai cũng biết Lâm Hán Ngôn là người cuồng thực nghiệm, cho nên cũng không để bụng.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Lâm Hán Ngôn từ trong phòng thí nghiệm đi ra. Là một người đàn ông vóc dáng trung bình, sắc mặt lại hưng phấn, khoảng chừng năm mươi tuổi.

"Xin lỗi, đã để hai người đợi lâu." Ông nhận lấy khăn mặt trợ lý đưa tới, lau mặt rồi nói, "Hai người là?" Lâm Hán Ngôn rất ít để ý tới tin tức, cho nên cũng không biết Hàn Nhược và Hạ Hi Kiệt.

Hạ Hi Kiệt không để bụng nhưng Hàn Nhược cảm thấy mất mặt, nhưng vẫn giữ gương mặt tươi cười: "Xin chào giáo sư Lâm, cháu là Hàn Nhược, bác sĩ khoa ngoại. Còn đây là Hạ Hi Kiệt. Bọn cháu có chút tri thức chuyên nghiệp muốn xin bác chỉ bảo."

Tuy Lâm Hán Ngôn rất nghiêm túc những vẫn là người hiểu đạo lý, chỉ là không thích biểu đạt ra thôi.

"Mời hai người nói."

Hàn Nhược đưa bệnh án của ông nội Hạ cho Lâm Hán Ngôn: "Xin giáo sư Lâm xem cái này."

Lâm Hán Ngôn đầu tiên là chú ý tới tên bệnh viện nhà họ Mạc trên tài liệu ca bệnh, sau đó lập tức đẩy tài liệu về: "Tôi nghĩ, trình độ của mình còn chưa thể chỉ bảo cho bác sĩ của bệnh viện nhà họ Mạc được."

"Ý của giáo sư Lâm là?" Hàn Nhược không biết tại sao Lâm Hán Ngôn lại từ chối dứt khoát như vậy, vừa rồi thái độ còn tốt lắm, là vì quan hệ với bệnh viện nhà họ Mạc sao? "Giáo sư Lâm, cháu nghĩ bệnh nhân là không phân biệt ở bệnh viện nào, đối với bác sĩ chúng ta không tồn tại phân biệt đối xử giữa các bệnh viện mới đúng chứ?"

Lâm Hán Ngôn cười lạnh: "Đây là chuyện của tôi, tôi từ chối xem bệnh cho nhà họ Mạc, cho dù đối phương là ai." Đương nhiên Lâm Hán Ngôn biết nhà họ Hạ ở thủ đô.

"Cháu có thể biết lý do không?" Hạ Hi Kiệt hỏi.

Lâm Hán Ngôn không nói chuyện.

"Bởi vì thầy là thầy của Lâu Từ, bệnh viện nhà họ Lâu và nhà họ Mạc cạnh trai quyết liệt. Năm đó, Mạc Tử Thông vì đánh bại Lâu Từ mà trộm thành quả nghiên cứu của Lâu Từ!" Mạc Tử Thông, cậu ấm nhà họ Mạc, bằng tuổi Lâu Từ.

Năm đó, Mạc Tử Thông và Lâu Tử là hai người tài hoa của Học viện y học nhưng giáo sư Lâm Hán Ngôn lại chọn Lâu Từ, bởi vì Mạc Tử Thông trộm kết quả nghiên cứu của Lâu Từ, sau đó đã xuất ngoại.

Chuyện này không ai biết, mà Lâu Từ cũng không phải người tính toán chi li như vậy.

Mạc Tử Thông sau khi xuất ngoại đã từ bỏ y học, học quản lý xí nghiệp. Mà chủ bệnh viện nhà họ Mạc bề ngoài là viện trưởng Mạc nhưng người đứng sau lưng lại là Mạc Tử Thông.

Trước cửa phòng thí nghiệm có một thanh niên mặc áo sơ mi đen ngắn tay, quần tây vàng nhạt. Giọng cậu sáng sủa, mang theo trong trẻo khó có thể hình dung.

Lý Tân Hạo đi tới, tầm mắt nhìn Hạ Hi Kiệt, gật đầu chào anh ta, sau đó nhìn về phía Lâm Hán Ngôn như là bạn bè bình thường đã quen biết từ lâu. Cậu mỉm cười nói: "Thói quen một khi làm thí nghiệm sẽ quên ăn quên ngủ của thầy vẫn không thay đổi."

Mà chính mình ở đời trước cũng giống Lâm Hán Ngôn, một khi làm thực nghiệm sẽ không phân rõ đông tây nam bắc, mặt trời mọc mặt trời lặn, lần nào cũng do Lâu Từ mua cơm tới cho họ.

Đôi mắt Lâm Hán Ngôn hơi lóe, thanh niên này khiến ông có loại quen thuộc khó hiểu, như là... Gặp được Lâu Từ. Tuy mặt mũi khác nhau, khí chất cũng khác, giọng nói cũng khác nhưng tiếng gọi thầy này cùng vẻ mặt đương nhiên như vậy lại khiến ông nhớ tới Lâu Từ.

"Tiểu Vân, đi hâm ly sữa cho thầy đi." Lý Tân Hạo ngồi xuống bên cạnh Lâm Hán Ngôn.

Tiểu Vân thấy Lâm Hán Ngôn không phản đối, lập tức đi ngay.

"Cậu..." Lâm Hán Ngôn muốn hỏi vì sao gọi mình là thầy? Ông chưa từng gặp thanh niên này.

Lý Tân Hạo mỉm cười, cầm lấy tài liệu ca bệnh bị Lâm Hán Ngôn từ chối đang đặt trên bàn trà: "Phẫu thuật kết hợp giữa u não với xuất huyết não cũng không khó đến vậy. Tình hình sức khỏe của bệnh nhân không tồi, nếu làm phẫu thuật có thể kiên trì đến cùng, đây là một ca phẫu thuật có xác suất thành công bảy mươi phần trăm."

Lâm Hán Ngôn ngạc nhiên nhướng mày: "Cậu cũng học y? Nếu như Đại học Quốc gia có sinh viên như vậy, tôi nhất định sẽ biết."

Hạ Hi Kiệt và Hàn Nhược nghe Lâm Hán Ngôn nói vậy cũng rất bất ngờ.

Họ thấy Lý Tân Hạo gọi Lâm Hán Ngôn là thầy còn cho rằng hai người là thầy trò nhưng nghe Lâm Hán Ngôn nói lại như là không biết Lý Tân Hạo.

"Em... Không phải sinh viên Đại học Quốc gia." Đời này không phải. "Nhưng em yêu y học, không phải em nhân từ, có lòng yêu người, mà bởi vì em thích loại đột phá này, thích nhìn thấy thí nghiệm thành công, nghiên cứu ra thứ gì đó mà người khác không thể nghiên cứu. Cảm giác kiêu ngạo này vô cùng vui sướng!"

Thứ Lâm Hán Ngôn thích cũng là cái này.

"Nói rất đúng, tôi từ bỏ bệnh viện lựa chọn ở lại đây cũng là vì vậy." Lâm Hán Ngôn nói, "Nhưng tiếc là..." Tiếng là Lâu Từ... Lời tiếp theo của ông có lẽ là như vậy.

"Ở chỗ em có báo cáo nghiên cứu về phân tích mạch máu, không biết thầy có hứng thú xem không?" Lý Tân Hạo dời đề tài đi.

"Đương nhiên là có. Đến, đến văn phòng của tôi đi." Lâm Hán Ngôn đứng dậy.

"Giáo sư Lâm, chuyện của chúng cháu..." Hàn Nhược lên tiếng.

"Tôi không có hứng thú với chuyện nhà họ Mạc." Sắc mặt Lâm Hán Ngôn trở nên nghiêm túc, "Bạn học đi thôi."

Lý Tân Hạo gật đầu, nhìn về phía Hàn Nhược: "Tôi nói rồi, chỉ cần có tôi thì bệnh viện nhà họ Lâu sẽ không thua trước nhà họ Mạc đâu. Lần sau, trước khi tìm ai đó thì các người tốt nhất nên hỏi thăm tình hình cho kĩ. Lâu Từ là học trò cuối cùng của thầy, mà các người lại mời thầy làm phẫu thuật cho bệnh viện nhà họ Mạc, để tấn công nhà họ Lâu, chuyện này sao có thể xảy ra được!"

Sự khinh thường trong giọng điệu thản nhiên của thanh niên là mỉa mai rất rõ ràng.

Đừng nói sắc mặt Hàn Nhược không đẹp, sắc mặt của Hạ Hi Kiệt cũng không tốt là bao. Anh ta trầm giọng cảnh cáo: "Tôi không quan tâm cậu có quan hệ gì với Lam Phong, chuyện bây giờ cậu làm đã quá mức rồi. Đây không phải chuyện giữa hai bệnh viện, nhà họ Hạ và nhà họ Lâu cũng có qua lại, hiện giờ là chuyện liên quan đến mạng sống của ông nội tôi."

Thế lực của nhà họ Hạ ở thủ đô không thua kém nhà họ Sơ. Cho nên Lý Tân Hạo đương nhiên nghe ra cảnh cáo trong câu nói của Hạ Hi Kiệt, huống hồ hai người đã quen biết cả một đời rồi mà.

Nhưng Lý Tân Hạo lại không để ý, cậu nhướng mày: "Vì ông Hạ, anh có thể chuyển ông ấy tới bệnh viện nhà họ Lâu. Người tôi nhằm vào là nhà họ Mạc, thầy cũng sẽ không giúp nhà họ Mạc làm phẫu thuật, anh phải thông cảm cho ông ấy."

Hạ Hi Kiệt nheo mắt: "Lúc trước, ông nội tôi có đến bệnh viện nhà họ Lâu, nếu không phải bệnh viện nhà họ Lâu từ chối làm phẫu thuật thì với quan hệ giữa nhà họ Hạ và nhà họ Lâu làm sao nhà chúng tôi có thể chuyển ông nội tới bệnh viện nhà họ Mạc được chứ."

"Lúc trước, bệnh viện nhà họ Lâu từ chối là vì lo lắng cho ông Hạ, bởi vì họ không làm được ca phẫu thuật này. Nhưng bây giờ đã khác, bởi vì tôi đã đến rồi."

Thanh niên xinh đẹp với thần thái tràn ngập tự tin, đây là một hình ảnh vô cùng động lòng người. Hạ Hi Kiệt không ghét Lý Tân Hạo, nhưng vì chuyện này, anh ta không hài lòng về Lý Tân Hạo.

Anh ta không biết quan hệ giữa Lý Tân Hạo và nhà họ Lâu nhưng từ trong lời nói có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng cậu rất bênh vực nhà họ Lâu, chỉ là khác lập trường mà thôi. Nhưng bây giờ liên quan đến sống chết của ông nội.

"Nếu như anh chuyển ông nội Hạ tới bệnh viện nhà họ Lâu, tôi sẽ thuyết phục thầy nhận ca phẫu thuật này." Lý Tân Hạo ném mồi nhử.

Hạ Hi Kiệt rất khó xử.

Một bên là tính mạng của ông nội, một bên là tình cảm. Nếu anh ta chuyển ông nội về bệnh viện nhà họ Lâu thì ném mặt mũi của nhà họ Mạc đến chỗ nào chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook