Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc
Chương 174
Tử Sắc Mộc Ốc
05/07/2024
Trans: Thủy Tích
Kết thúc trò chuyện với Hàn Nhược, Hạ Hi Kiệt sinh ra nghi ngờ Mạc Tử Thông. Anh ta không hề nghi ngờ lời Hàn Nhược nói, mà Mạc Tử Thông vì bệnh viện nhà họ Mạc mới ra tay với ông nội anh ta là vô cùng có khả năng.
Vậy thì, điều tra Mạc Tử Thông là cần thiết.
Lý Tân Hạo ngủ một giấc tỉnh lại đã là buổi chiều. Hôm nay, Sơ Lam Phong không đi làm. Để xem Lý Tân Hạo làm phẫu thuật, làm sao mà anh chịu đi làm chứ.
Mà anh cũng không thể bỏ qua chuyện có người lợi dụng ông Hạ để hãm hại Lý Tân Hạo.
Nhưng càng khiến anh ngạc nhiên chính là anh nhận được một cuộc điện thoại giấu tên: "Xin chào, tôi là Sơ Lam Phong."
"Cậu Sơ, ở chỗ tôi có tin tức tai tiếng của cậu, không biết cậu Sơ có hứng thú mua lại không?"
Tin tai tiếng? Sơ Lam Phong thận trọng hơn: "Phải xem tin tức của anh có đáng giá không? Anh phải biết tôi khá là hào phóng với người hợp tác có giá trị."
"Tôi thích hợp tác với người hào phóng như cậu Sơ. Ở chỗ tôi có ảnh chụp mờ ám giữa cậu Sơ với một thanh niên."
Ồ?
Đối phương nói tới đây, Sơ Lam Phong đã biết là có ý gì rồi.
"Ai đưa ảnh chụp cho anh?" Giọng Sơ Lam Phong trầm xuống. Ai đang âm thầm điều tra anh?
"Đây là bí mật thương nghiệp, tôi không thể để lộ ra được, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu Sơ thôi. Mong cậu Sơ có thể hiểu được khó xử của tôi." Đối phương từ chối để lộ ra thêm thông tin.
Nhưng đối với Sơ Lam Phong như vậy đã đủ rồi. Anh vốn không ôm hy vọng, nhưng đối phương có thể nhắc nhở đã xem như nể mặt anh rồi. Với mạng lưới quan hệ của anh, để tìm một người chẳng phải rất đơn giản sao.
"Cho tôi số tài khoản, sáng mai tôi sẽ gửi tiền cho anh." Sơ Lam Phong không hỏi giá cả mà chỉ xin tài khoản của đối phương.
Đối phương cũng là người thông minh, lập tức gửi số tài khoản cho Sơ Lam Phong: "Cậu Sơ, tôi chỉ có thể kéo dài thêm đến ngày mai thôi, tôi cũng không thể đắc tội với đối phương."
"Cảm ơn, xem như thiếu anh một chuyện, có chuyện mà tôi Sơ Lam Phong có thể giúp nhất định sẽ trả lại."
"Tôi bán tin tức lấy tiền cho nên nhà họ Sơ không thiếu tôi cái gì hết. Chúc mừng cậu Sơ, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Sơ Lam Phong thích hợp tác với người như thế, một tay đưa tiền một tay đưa hàng, tiền trao cháo múc.
Nhưng... Điện thoại xoay vài vòng trong lòng bàn tay anh, sau đó anh gọi tiếp một cuộc điện thoại khác: "Điều tra giúp tớ xem gần đây ai đang theo dõi tớ."
"Chao ôi, chuyện riêng gì của cậu Sơ bị lộ à?" Một giọng bất cần đời, rất trầm thấp.
"Chuyện yêu đồng tính." Sơ Lam Phong trả lời.
"... Cậu đang giỡn à."
Bên kia đầu dây đầu tiên là im lặng. Sơ Lam Phong biết bạn tốt đã bị dọa sợ. "Không phải, tôi đang định dẫn người về nhà nhưng lại có người nhanh hơn một bước, còn gửi tin tức tới toà soạn nữa."
"Ở thủ đô, ai dám động tới trên người cậu vậy?" Rất không thể tưởng tượng nổi.
"Cho nên tớ thấy rất thú vị."
"Nói mau... Người kia của cậu là người thế nào?" So với chuyện điều tra người, người đàn ông này càng có hứng thú với chuyện này hơn, "Quen biết cũng lâu rồi, thật sự không biết cậu là đồng tính đấy."
"Gần đây tớ mới biết. Mỗi lần tới gần cậu ấy, tớ sẽ cứng lên, cảm giác này rất mạnh mẽ."
"Con mẹ nó... Có thể bỉ ổi hơn nữa được không?" Đối phương hết chỗ nói rồi, đây là Sơ Lam Phong sao?
"Tớ cho rằng cậu Hoằng còn quen thuộc hai chữ bỉ ổi hơn tớ đấy." Sơ Lam Phong phản kích. Cậu Hoằng, Dương Hoằng Liêm, xuất thân gia đình nhiều đời làm việc trong ngành cảnh sát, tốt nghiệp với thành tích xếp hạng nhất Học viện cảnh sát thủ đô, lại mở văn phòng thám tử tư.
Là một trong những người bạn từ nhỏ của Sơ Lam Phong và Hạ Hi Kiệt.
"Đ* con mẹ cậu." Dương Hoằng Liêm không nhịn được nói tục, "Đừng quên chuyển tiền vô tài khoản cho tớ, tối nay tớ sẽ bắt tay vào việc. Gửi dãy số đối phương liên lạc với cậu qua cho tớ."
"Có lẽ là sim rác, để tớ gửi số cho cậu, cậu ghi lại đi."
Sơ Lam Phong kết thúc cuộc điện thoại quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tân Hạo đang tựa vào cửa. "Em nghe thấy hết rồi à?" Anh đi đến trước mặt thanh niên, đặt hai tay lên vai cậu.
"Ừm." Lý Tân Hạo gật đầu, "Nếu gửi tin tức tới cho tòa soạn thì là nhằm vào anh. Còn nếu muốn nhằm vào em, không cần thiết phải khiến nhà họ Sơ mất hết danh dự bằng cách này."
"Em suy nghĩ thật rõ ràng, vậy em đoán xem đó chính là ai?" Sơ Lam Phong không phủ nhận suy đoán của cậu.
"Ở thủ đô, dựa theo tình hình hiện giờ, không ai dám đối đầu với nhà họ Sơ cả. Có lẽ đối phương không muốn nhằm vào nhà họ Sơ, mà là vào anh đó Sơ Lam Phong."
"Đoán đúng rồi, mời tiếp tục."
"Khi ca phẫu thuật em ra xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em cho rằng Hàn Nhược và Mạc Tử Thông có khả năng cao nhất. Nhưng dù là Hàn Nhược hay Mạc Tử Thông cũng sẽ không ngốc tới nỗi đắc tội Sơ Lam Phong và nhà họ Sơ. Cho nên, chuyện gửi tin tức này không phải là họ làm."
Sơ Lam Phong nheo mắt lại: "Chuyện phẫu thuật không thể bài trừ Mạc Tử Thông, nhưng Hàn Nhược có khi nào là do em võ đoán không?"
Lý Tân Hạo trợn trắng mắt, đẩy anh ra, đi tới trước bàn máy tính của Sơ Lam Phong. Cậu mở máy tính Sơ Lam Phong ra, sau đó nhập mật khẩu, vô cùng dễ dàng tiến vào máy tính.
Sơ Lam Phong giật mình, làm sao... Làm sao cậu biết mật khẩu máy tính của mình?
Trong máy tính của Sơ Lam Phong có rất nhiều bí mật thương nghiệp, thế nhưng thanh niên này lại biết mật khẩu của anh, nếu để lộ ra ngoài... Thật ra anh không sợ Lý Tân Hạo sẽ tiết lộ ra, nếu không cậu cũng sẽ không mở máy tính ra trước mặt anh. Nhưng mà, làm sao cậu biết mật khẩu chứ?
Ngay cả Chương Lạc cũng không biết.
Máy tính được lắp đặt sẵn, chỉ cần nhập mật khẩu sai hai lần thì chế độ bảo vệ sẽ lập tức khởi động.
Lý Tân Hạo thấy ánh mắt anh ngày càng sâu, nhướng mày: "Sợ sao?"
"Trong từ điển của Sơ Lam Phong chưa từng có từ sợ." Sơ Lam Phong trả lời.
"Vậy ánh mắt hiện giờ của anh là gì?" Lý Tân Hạo cười khẽ, đúng thật là trong từ điển của Sơ Lam Phong chưa từng có từ sợ.
"Ánh mắt ngày càng thích em." Sơ Lam Phong trả lời mà không hề do dự.
"Hừ." Lý Tân Hạo không tin lời ngon tiếng ngọt của người này. "Nếu, đối phương muốn công bố quan hệ của em và anh, anh nghĩ thế nào?"
Đây mới là chuyện cậu muốn biết nhất.
Sơ Lam Phong nghe thấy dò xét thật dè dặt trong câu nói của thanh niên, trái tim chợt tê rần. Cho dù cậu biểu hiện ra không thèm để ý nhưng sự dè dặt của cậu đã bán đứng cậu rồi.
Sơ Lam Phong đã thấy Lý Tân Hạo đứng trong phòng phẫu thuật, cho rằng trên mặt thanh niên vĩnh viễn nên là tràn ngập tự tin như vậy mới đúng.
"Khi nào tôi yêu đương còn phải lén lút chứ?" Sơ Lam Phong hỏi lại, "Nếu đối phương muốn cho người khác biết, tôi sẽ cho họ cơ hội."
Chỉ là yêu đương mà thôi, anh không hề sợ hãi.
Đối diện với ánh mắt của Sơ Lam Phong, trong mắt Lý Tân Hạo vẫn luôn lóe lên, lại ngày càng sáng rọi. Cuối cùng, cậu cười khẽ ra tiếng: "Làm sao em không hiểu anh được?"
Như là lầm bầm làu bàu, cũng giống như là tiếng thở dài bất lực.
Bầu không khí trong phòng sách cũng rất yên tĩnh.
Sơ Lam Phong ngồi bên cạnh cậu, cầm lấy bàn tay đang cầm chuột của Lý Tân Hạo: "Hạo Hạo." Giọng anh dịu dàng, nhẹ nhàng lan tràn bên tai đối phương.
"Hửm?" Lý Tân Hạo đáp lại một chữ.
"Em thật sự khiến cho người ta không thể kìm lòng nổi."
"Cút đi."
"Nói cho tôi biết làm sao em biết được mật khẩu máy tính của tôi?"
"Không nói."
"Em khiến tôi không kìm lòng nổi, mà đồng thời em cũng như cây anh túc vậy, tôi làm em một lần lại càng nghiện hơn." Sơ Lam Phong nghiêm trang nói lời âu yếm.
"Cút đi."
"Tôi nói thật đó." Sơ Lam Phong cúi đầu nhìn gương mặt thanh niên ngày càng ửng hồng, đáy mắt hiện lên sự thích thú, "Em xem, không phải em là cây anh túc khiến tôi không thể buông bỏ được sao? Cả ngày chỉ nghĩ tới nhìn thấy em, ôm em, sau đó cùng em lên giường, làm tình với em thôi."
"Cút đi." Lý Tân Hạo muốn tát cho anh một cái nhưng cơ thể đã run rẩy theo những lời âu yếm của Sơ Lam Phong. Mỗi một hơi thở, mỗi một động tác, mỗi một âm điệu của người đàn ông này đều có thể khêu gợi lên sự rung động từ tận linh hồn cậu.
Đây là người đàn ông cậu yêu cả đời, trước khi chết còn khóc lóc hứa hẹn thêm một đời nữa.
Hạo Hạo, kiếp sau, chúng ta lại yêu thêm một đời.
"Còn muốn cút nữa sao? Hửm?" Sơ Lam Phong cắn lên vành tai cậu, bàn tay chậm rãi tiến vào trong quần áo cậu.
Bàn tay quen thuộc sờ soạng trên người, sự đụng chạm xâm nhập linh hồn khiến người ta rung động đến thế.
Người đàn ông này đang cố ý.
"Còn muốn cút sao? Hạo Hạo?" Bàn tay đã tới trước ngực Lý Tân Hạo, lòng bàn tay dán lên vị trí trái tim cậu. Sơ Lam Phong cảm nhận được tiếng tim đập ngày càng nhanh của cậu, "Có phải rất thích nghe tôi nói như vậy không? Hửm?"
Tiếng nói khàn khàn nồng hậu, hết lần này đến lần khác khiêu khích lý trí của Lý Tân Hạo.
"Cút đi."
"Xem ra là thích thật. Em nghe xem, giọng em cũng run lên rồi."
"Sơ Lam Phong."
"Tôi có thể hôn em không?"
"Đồ lưu manh... Ưm ưm..."
Kết thúc trò chuyện với Hàn Nhược, Hạ Hi Kiệt sinh ra nghi ngờ Mạc Tử Thông. Anh ta không hề nghi ngờ lời Hàn Nhược nói, mà Mạc Tử Thông vì bệnh viện nhà họ Mạc mới ra tay với ông nội anh ta là vô cùng có khả năng.
Vậy thì, điều tra Mạc Tử Thông là cần thiết.
Lý Tân Hạo ngủ một giấc tỉnh lại đã là buổi chiều. Hôm nay, Sơ Lam Phong không đi làm. Để xem Lý Tân Hạo làm phẫu thuật, làm sao mà anh chịu đi làm chứ.
Mà anh cũng không thể bỏ qua chuyện có người lợi dụng ông Hạ để hãm hại Lý Tân Hạo.
Nhưng càng khiến anh ngạc nhiên chính là anh nhận được một cuộc điện thoại giấu tên: "Xin chào, tôi là Sơ Lam Phong."
"Cậu Sơ, ở chỗ tôi có tin tức tai tiếng của cậu, không biết cậu Sơ có hứng thú mua lại không?"
Tin tai tiếng? Sơ Lam Phong thận trọng hơn: "Phải xem tin tức của anh có đáng giá không? Anh phải biết tôi khá là hào phóng với người hợp tác có giá trị."
"Tôi thích hợp tác với người hào phóng như cậu Sơ. Ở chỗ tôi có ảnh chụp mờ ám giữa cậu Sơ với một thanh niên."
Ồ?
Đối phương nói tới đây, Sơ Lam Phong đã biết là có ý gì rồi.
"Ai đưa ảnh chụp cho anh?" Giọng Sơ Lam Phong trầm xuống. Ai đang âm thầm điều tra anh?
"Đây là bí mật thương nghiệp, tôi không thể để lộ ra được, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu Sơ thôi. Mong cậu Sơ có thể hiểu được khó xử của tôi." Đối phương từ chối để lộ ra thêm thông tin.
Nhưng đối với Sơ Lam Phong như vậy đã đủ rồi. Anh vốn không ôm hy vọng, nhưng đối phương có thể nhắc nhở đã xem như nể mặt anh rồi. Với mạng lưới quan hệ của anh, để tìm một người chẳng phải rất đơn giản sao.
"Cho tôi số tài khoản, sáng mai tôi sẽ gửi tiền cho anh." Sơ Lam Phong không hỏi giá cả mà chỉ xin tài khoản của đối phương.
Đối phương cũng là người thông minh, lập tức gửi số tài khoản cho Sơ Lam Phong: "Cậu Sơ, tôi chỉ có thể kéo dài thêm đến ngày mai thôi, tôi cũng không thể đắc tội với đối phương."
"Cảm ơn, xem như thiếu anh một chuyện, có chuyện mà tôi Sơ Lam Phong có thể giúp nhất định sẽ trả lại."
"Tôi bán tin tức lấy tiền cho nên nhà họ Sơ không thiếu tôi cái gì hết. Chúc mừng cậu Sơ, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Sơ Lam Phong thích hợp tác với người như thế, một tay đưa tiền một tay đưa hàng, tiền trao cháo múc.
Nhưng... Điện thoại xoay vài vòng trong lòng bàn tay anh, sau đó anh gọi tiếp một cuộc điện thoại khác: "Điều tra giúp tớ xem gần đây ai đang theo dõi tớ."
"Chao ôi, chuyện riêng gì của cậu Sơ bị lộ à?" Một giọng bất cần đời, rất trầm thấp.
"Chuyện yêu đồng tính." Sơ Lam Phong trả lời.
"... Cậu đang giỡn à."
Bên kia đầu dây đầu tiên là im lặng. Sơ Lam Phong biết bạn tốt đã bị dọa sợ. "Không phải, tôi đang định dẫn người về nhà nhưng lại có người nhanh hơn một bước, còn gửi tin tức tới toà soạn nữa."
"Ở thủ đô, ai dám động tới trên người cậu vậy?" Rất không thể tưởng tượng nổi.
"Cho nên tớ thấy rất thú vị."
"Nói mau... Người kia của cậu là người thế nào?" So với chuyện điều tra người, người đàn ông này càng có hứng thú với chuyện này hơn, "Quen biết cũng lâu rồi, thật sự không biết cậu là đồng tính đấy."
"Gần đây tớ mới biết. Mỗi lần tới gần cậu ấy, tớ sẽ cứng lên, cảm giác này rất mạnh mẽ."
"Con mẹ nó... Có thể bỉ ổi hơn nữa được không?" Đối phương hết chỗ nói rồi, đây là Sơ Lam Phong sao?
"Tớ cho rằng cậu Hoằng còn quen thuộc hai chữ bỉ ổi hơn tớ đấy." Sơ Lam Phong phản kích. Cậu Hoằng, Dương Hoằng Liêm, xuất thân gia đình nhiều đời làm việc trong ngành cảnh sát, tốt nghiệp với thành tích xếp hạng nhất Học viện cảnh sát thủ đô, lại mở văn phòng thám tử tư.
Là một trong những người bạn từ nhỏ của Sơ Lam Phong và Hạ Hi Kiệt.
"Đ* con mẹ cậu." Dương Hoằng Liêm không nhịn được nói tục, "Đừng quên chuyển tiền vô tài khoản cho tớ, tối nay tớ sẽ bắt tay vào việc. Gửi dãy số đối phương liên lạc với cậu qua cho tớ."
"Có lẽ là sim rác, để tớ gửi số cho cậu, cậu ghi lại đi."
Sơ Lam Phong kết thúc cuộc điện thoại quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tân Hạo đang tựa vào cửa. "Em nghe thấy hết rồi à?" Anh đi đến trước mặt thanh niên, đặt hai tay lên vai cậu.
"Ừm." Lý Tân Hạo gật đầu, "Nếu gửi tin tức tới cho tòa soạn thì là nhằm vào anh. Còn nếu muốn nhằm vào em, không cần thiết phải khiến nhà họ Sơ mất hết danh dự bằng cách này."
"Em suy nghĩ thật rõ ràng, vậy em đoán xem đó chính là ai?" Sơ Lam Phong không phủ nhận suy đoán của cậu.
"Ở thủ đô, dựa theo tình hình hiện giờ, không ai dám đối đầu với nhà họ Sơ cả. Có lẽ đối phương không muốn nhằm vào nhà họ Sơ, mà là vào anh đó Sơ Lam Phong."
"Đoán đúng rồi, mời tiếp tục."
"Khi ca phẫu thuật em ra xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em cho rằng Hàn Nhược và Mạc Tử Thông có khả năng cao nhất. Nhưng dù là Hàn Nhược hay Mạc Tử Thông cũng sẽ không ngốc tới nỗi đắc tội Sơ Lam Phong và nhà họ Sơ. Cho nên, chuyện gửi tin tức này không phải là họ làm."
Sơ Lam Phong nheo mắt lại: "Chuyện phẫu thuật không thể bài trừ Mạc Tử Thông, nhưng Hàn Nhược có khi nào là do em võ đoán không?"
Lý Tân Hạo trợn trắng mắt, đẩy anh ra, đi tới trước bàn máy tính của Sơ Lam Phong. Cậu mở máy tính Sơ Lam Phong ra, sau đó nhập mật khẩu, vô cùng dễ dàng tiến vào máy tính.
Sơ Lam Phong giật mình, làm sao... Làm sao cậu biết mật khẩu máy tính của mình?
Trong máy tính của Sơ Lam Phong có rất nhiều bí mật thương nghiệp, thế nhưng thanh niên này lại biết mật khẩu của anh, nếu để lộ ra ngoài... Thật ra anh không sợ Lý Tân Hạo sẽ tiết lộ ra, nếu không cậu cũng sẽ không mở máy tính ra trước mặt anh. Nhưng mà, làm sao cậu biết mật khẩu chứ?
Ngay cả Chương Lạc cũng không biết.
Máy tính được lắp đặt sẵn, chỉ cần nhập mật khẩu sai hai lần thì chế độ bảo vệ sẽ lập tức khởi động.
Lý Tân Hạo thấy ánh mắt anh ngày càng sâu, nhướng mày: "Sợ sao?"
"Trong từ điển của Sơ Lam Phong chưa từng có từ sợ." Sơ Lam Phong trả lời.
"Vậy ánh mắt hiện giờ của anh là gì?" Lý Tân Hạo cười khẽ, đúng thật là trong từ điển của Sơ Lam Phong chưa từng có từ sợ.
"Ánh mắt ngày càng thích em." Sơ Lam Phong trả lời mà không hề do dự.
"Hừ." Lý Tân Hạo không tin lời ngon tiếng ngọt của người này. "Nếu, đối phương muốn công bố quan hệ của em và anh, anh nghĩ thế nào?"
Đây mới là chuyện cậu muốn biết nhất.
Sơ Lam Phong nghe thấy dò xét thật dè dặt trong câu nói của thanh niên, trái tim chợt tê rần. Cho dù cậu biểu hiện ra không thèm để ý nhưng sự dè dặt của cậu đã bán đứng cậu rồi.
Sơ Lam Phong đã thấy Lý Tân Hạo đứng trong phòng phẫu thuật, cho rằng trên mặt thanh niên vĩnh viễn nên là tràn ngập tự tin như vậy mới đúng.
"Khi nào tôi yêu đương còn phải lén lút chứ?" Sơ Lam Phong hỏi lại, "Nếu đối phương muốn cho người khác biết, tôi sẽ cho họ cơ hội."
Chỉ là yêu đương mà thôi, anh không hề sợ hãi.
Đối diện với ánh mắt của Sơ Lam Phong, trong mắt Lý Tân Hạo vẫn luôn lóe lên, lại ngày càng sáng rọi. Cuối cùng, cậu cười khẽ ra tiếng: "Làm sao em không hiểu anh được?"
Như là lầm bầm làu bàu, cũng giống như là tiếng thở dài bất lực.
Bầu không khí trong phòng sách cũng rất yên tĩnh.
Sơ Lam Phong ngồi bên cạnh cậu, cầm lấy bàn tay đang cầm chuột của Lý Tân Hạo: "Hạo Hạo." Giọng anh dịu dàng, nhẹ nhàng lan tràn bên tai đối phương.
"Hửm?" Lý Tân Hạo đáp lại một chữ.
"Em thật sự khiến cho người ta không thể kìm lòng nổi."
"Cút đi."
"Nói cho tôi biết làm sao em biết được mật khẩu máy tính của tôi?"
"Không nói."
"Em khiến tôi không kìm lòng nổi, mà đồng thời em cũng như cây anh túc vậy, tôi làm em một lần lại càng nghiện hơn." Sơ Lam Phong nghiêm trang nói lời âu yếm.
"Cút đi."
"Tôi nói thật đó." Sơ Lam Phong cúi đầu nhìn gương mặt thanh niên ngày càng ửng hồng, đáy mắt hiện lên sự thích thú, "Em xem, không phải em là cây anh túc khiến tôi không thể buông bỏ được sao? Cả ngày chỉ nghĩ tới nhìn thấy em, ôm em, sau đó cùng em lên giường, làm tình với em thôi."
"Cút đi." Lý Tân Hạo muốn tát cho anh một cái nhưng cơ thể đã run rẩy theo những lời âu yếm của Sơ Lam Phong. Mỗi một hơi thở, mỗi một động tác, mỗi một âm điệu của người đàn ông này đều có thể khêu gợi lên sự rung động từ tận linh hồn cậu.
Đây là người đàn ông cậu yêu cả đời, trước khi chết còn khóc lóc hứa hẹn thêm một đời nữa.
Hạo Hạo, kiếp sau, chúng ta lại yêu thêm một đời.
"Còn muốn cút nữa sao? Hửm?" Sơ Lam Phong cắn lên vành tai cậu, bàn tay chậm rãi tiến vào trong quần áo cậu.
Bàn tay quen thuộc sờ soạng trên người, sự đụng chạm xâm nhập linh hồn khiến người ta rung động đến thế.
Người đàn ông này đang cố ý.
"Còn muốn cút sao? Hạo Hạo?" Bàn tay đã tới trước ngực Lý Tân Hạo, lòng bàn tay dán lên vị trí trái tim cậu. Sơ Lam Phong cảm nhận được tiếng tim đập ngày càng nhanh của cậu, "Có phải rất thích nghe tôi nói như vậy không? Hửm?"
Tiếng nói khàn khàn nồng hậu, hết lần này đến lần khác khiêu khích lý trí của Lý Tân Hạo.
"Cút đi."
"Xem ra là thích thật. Em nghe xem, giọng em cũng run lên rồi."
"Sơ Lam Phong."
"Tôi có thể hôn em không?"
"Đồ lưu manh... Ưm ưm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.