Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!
Chương 27: Phá lệ ôn nhu
Cải
24/12/2019
Đối với Giai Kỳ, Hứa Nhan không biết mình nên ghét bỏ hay đồng cảm đây? Cô
cũng nghe qua một chút giai thoại về quá khứ của người này, từ khi còn
học đại học đã sống tự lập, mỗi tháng còn gửi không ít tiền về cho gia
đình, tính ra cũng là một cô gái mạnh mẽ, đích xác đáng ngưỡng mộ.
Lại nói tới chuyện tình cảm của Giai Kỳ thì khá là thú vị, cô ta may mắn vớ được một người đàn ông có nhan sắc, có tiền tài và địa vị như Phỉ Ngạo, vì sao chia tay? Chẳng lẽ Phỉ Ngạo đối xử với cô ta không tốt ư? Chuyện này không có khả năng! Hứa Nhan vẫn còn nhớ rõ người đàn ông kia trước đây đã nói cưới cô vì khuôn mặt giống với người yêu cũ này, chứng tỏ anh từng rất yêu Giai Kỳ.
Hứa Nhan chậm rãi hướng về bên trong, lại bị Giai Kỳ chặn đường. Đôi mày thanh tú lập tức nhướng lên:
"Cô muốn nói chuyện với tôi sao?"
Giai Kỳ bặm môi, nhanh chóng nói:
"Tôi chỉ muốn cô nhận thức được một điều, Phỉ Ngạo chọn cô là vì..."
"Vì khuôn mặt của tôi giống cô?" Hứa Nhan không kiên nhẫn cắt ngang. "Tôi đã nghe anh ta nói nhiều lần rồi, không cần cô nhắc nhở."
Vẻ mặt thản nhiên của Hứa Nhan khiến Giai Kỳ không chịu được:
"Nếu đã biết, vậy sao cô còn có thể mặt dày bám lấy anh ấy?"
Cô mặt dày bám lấy Phỉ Ngạo sao? Lần trước đề nghị ly hôn, rõ ràng người phản đối là anh ta! Hứa Nhan không giận, ngược lại bật cười:
"Giai tiểu thư, mặc dù khuôn mặt của chúng ta giống nhau, nhưng cô nên biết tính cách cả hai lại khác biệt một trời một vực. Nếu Phỉ Ngạo thật sự còn yêu cô, thì thời điểm cô trở về, anh ta đã đá tôi ra khỏi nơi này rồi."
Mặc dù ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Hứa Nhan cũng rất không thoải mái. Hai chữ "thế thân" vẫn quanh quẩn không chịu buông tha cho cô, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của Giai Kỳ, cô có cảm giác vô cùng khó chịu.
Tất nhiên, Giai Kỳ cũng sẽ có cảm giác tương tự, thậm chí còn mãnh liệt hơn. Bởi vì trong tiềm thức, cô ta cho rằng cô ta mới là bản gốc, mà Hứa Nhan là người thứ ba chen chân vào mối tình này!
Hứa Nhan cầm điện thoại lên nhìn giờ, sau đó nhẹ nhàng nói:
"Giai Kỳ, mặc dù cô là mối tình đầu của Phỉ Ngạo, nhưng chính cô đòi chia tay, sau khi đá anh ta còn đi nước ngoài ở mấy năm, kết hôn cùng người khác. Hiện tại cô quay lại đây, là muốn nối lại tình xưa? Thứ cho tôi nói thẳng, không có khả năng!"
Sáng nay Hứa Nhan muốn đi làm nên cố tình mang giày cao gót, lúc này đứng cạnh Giai Kỳ rõ ràng cao hơn một chút. Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của Hứa Nhan làm cho cô ta có cảm giác bị khinh thường, không khỏi cắn môi ủy khuất, nhưng lại không phản bác được gì. Lúc trước Giai Kỳ nghĩ Phỉ Ngạo cho cô ta ở lại biệt thự là vì còn yêu cô ta, nhưng thật ra hôm trước tìm anh nói chuyện, anh cũng đã nói rõ vì niệm tình ngày xưa từng có một đoạn thời gian vui vẻ nên mới cho cô ta ở nhờ!
Giai Kỳ căm giận cúi đầu, móng tay đâm sâu vào trong da thịt mang đến cảm giác đau đớn nhàn nhạt.
Hứa Nhan không để ý đến cô ta, khẽ thở dài trong lòng rồi đi lên lầu, chuẩn bị thay quần áo ra ngoài. Từ trước đến giờ cô rất ít nói những lời khó nghe, cũng không thích tranh đấu, nhưng càng im lặng, đối phương sẽ càng được nước làm tới, còn cho là mình sợ hãi họ.
Tìm một cái quần jean để thay ra xong, Hứa Nhan xuống dưới lầu lái xe của Phỉ Ngạo đến nhà dì. Nếu đã xác định sẽ chung sống hòa bình với người đàn ông kia, cô không ngại sử dụng phương tiện của anh.
Lúc này Lâm Dương cũng có mặt, đang cho người mang đồ đạc ra ngoài xe tải lớn, chuẩn bị dọn đến nơi khác.
Thấy Hứa Nhan đến, hắn lộ ra tươi cười dịu dàng:
"Đến rồi sao?"
"Ừ. Chẳng phải ngày mai mới bắt đầu thu dọn à, sao lại dời lên trước một ngày rồi?" Hứa Nhan nhìn qua đống thùng giấy lớn trước cửa nhà, khó hiểu hỏi.
"Ngày mai tớ có việc bận."
Lâm Dương nhàn nhạt đáp, sau đó thấy Hứa Vân ôm một cái thùng lớn loạng choạng suýt ngã thì bước nhanh tới, đưa tay ra ôm lấy, cười nói:
"Em không cần làm mấy việc này đâu, đưa cho anh."
Hứa Vân ở phía sau ló đầu ra, nhìn Lâm Dương cảm kích, sau đó liếc mắt thấy chị gái mình thì nhanh chóng buông thùng đồ ra rồi chạy ào tới:
"Chị! Mới có một ngày mà nhớ chị quá đi!"
Hứa Nhan đưa tay sờ sờ đầu em gái, ôm cô nhóc vào lòng:
"Chỉ giỏi nịnh, những việc nặng này em không cần động đến đâu, để anh Lâm Dương làm được rồi!"
Lâm Dương ở bên cạnh cười khổ một tiếng, ôm thùng đồ ra xe giúp bọn họ, việc chuyển nhà yên lặng triển khai. Hứa Nhan cũng theo tới giúp dì và em gái sắp xếp đồ đạc, sau đó nhìn căn nhà mới một lượt, sạch sẽ thoáng mát, hơn nữa ở trong khu này còn có bảo an, không khỏi yên tâm hơn rất nhiều.
Vất vả đến tận chiều, cô vốn muốn mời cả nhà một bữa cơm, nhưng thấy ai cũng lộ vẻ mệt mỏi, đành chào tạm biệt rồi rời đi.
Lúc Hứa Nhan về đến biệt thự, Phỉ Ngạo vẫn chưa tan làm. Cô về phòng tắm rửa một chút, ngâm mình trong bồn tắm khoảng mười phút rồi quấn khăn tắm ra ngoài. Nhìn căn phòng trống trải vẫn như cũ chìm trong yên tĩnh, Hứa Nhan hơi nhíu mày, chẳng hiểu sao lại có cảm giác giống như ai đó vừa đột nhập phòng cô? Thật ra nói vậy cũng không đúng lắm, bởi vì ở biệt thự của Phỉ Ngạo rất an toàn, cho nên cô theo thói quen không khóa cửa, có người vào là bình thường. Chắc là người giúp việc tìm cô? Cô cảm thấy mình hơi đa nghi...
Ý nghĩ này vừa bật ra trong đầu, bên ngoài lập tức có tiếng gọi nho nhỏ:
"Bà chủ, đến giờ cơm rồi."
Khụ... bà chủ? Hứa Nhan ho khẽ một tiếng, vẫn còn chưa quen lắm với cách xưng hộ như vậy, vội lên tiếng:
"Đã biết."
Từ buổi chiều cô trở lại biệt thự thì ai cũng gọi cô là bà chủ cả, hẳn là người đàn ông kia đã dặn dò bọn họ?
Hứa Nhan sau khi thay đồ xong thì xuống ăn cơm rồi về phòng mở mạng lên nhìn một chút. Đã lâu không đăng nhập, có rất nhiều tin nhắn mà bạn bè gửi tới, đa phần hỏi thăm tình hình của cô dạo gần đây như thế nào, có phải đã lấy một ông chồng già rồi không... Mặc dù đều quan tâm cô, nhưng hỏi như vậy, cô thật sự không biết phải nói sao, trả lời từng người một thì đến bao giờ mới xong? Tùy tiện nhắn mấy tin cho những người tương đối thân quen liền offline.
Cô cầm túi xách đến kiểm tra chút tiền và đồ đạc, sắp xếp son ra bàn, sau đó phát hiện không thấy giấy chứng minh đâu. Thật là, sao cô lại bất cẩn như vậy chứ? Lại tìm kĩ một lượt vẫn vô vọng. Hứa Nhan tự hỏi giấy chứng minh của cô thì người khác trộm làm cái gì, cũng không thể rút tiền ở ngân hàng được, đành quy cho mình vô ý làm rơi ở đâu đó.
Buổi tối Phỉ Ngạo trở về sớm hơn bình thường một chút, trên người còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt. Hứa Nhan đang ngồi trong phòng khách xem tivi vội tiến lên giúp anh cầm áo khoác ngoài, thấy anh cong cong khóe môi.
"Tâm trạng anh có vẻ rất tốt?"
"Ừ. Lần đầu tiên em chờ anh đi làm về."
Nghe anh nói, cô mới nhận ra, từ trước đến nay cô đều nằm trong phòng không thèm để ý chuyện xảy ra bên ngoài, lần này đúng là lần đầu tiên quan tâm anh như vậy.
"Hôm nay anh uống rượu sao?"
"Có uống với đối tác một chút."
Hứa Nhan đi theo hắn lên lầu, giữa đường trò chuyện vài câu, sau khi trở về phòng nhỏ của cô, anh liền đi tắm. Thật ra Phỉ Ngạo có phòng riêng, nhưng vẫn thích chen chúc cùng cô trong một phòng thế này, bảo là muốn bồi dưỡng tình cảm vợ chồng gì đó.
Hứa Nhan vừa trèo lên giường ngồi, lát sau liền nghe được tiếng chuông cửa, Trần Thụy đến thay băng cho cô. Nghe tiếng nước chảy bên trong phòng tắm, hắn cười hắc hắc tháo băng cho cô:
"Tên này bình thường rất ít khi gọi tôi tới khám bệnh, hiện tại cách hai ngày lại đày đọa thân xác tôi một lần, chứng tỏ hắn rất lo lắng cho cô nha."
Người đối diện chớp chớp mắt nhìn hắn:
"Thật sao? Chẳng lẽ trước kia anh ta chưa từng lo lắng cho phụ nữ à? Tôi nghe nói anh ta rất yêu Giai Kỳ cơ mà?"
Nghe thế nào cũng thấy chua chua, Trần Thụy sờ mũi, không sợ chết nói nhảm:
"Đúng là hồi học đại học hắn rất yêu Giai Kỳ, nhưng ai rồi cũng sẽ thay đổi, cô ta đâu còn là cô nhóc ngây thơ nữa, mà hắn cũng đã trưởng thành rồi! Tôi nói, cho dù là lúc họ quen nhau, hắn cũng không bày tỏ thái độ rõ ràng như đối với cô đâu. A, xong rồi. Tình hình có vẻ khả quan, sẽ không để lại sẹo đâu."
Trong lúc nói chuyện, Trần Thụy đã làm xong hết thảy, sau đó chẳng chờ Phỉ Ngạo mà đi thẳng ra ngoài, còn không quên lải nhải:
"Ông đây đúng là mắc nợ hắn mà."
Hứa Nhan nghe được phì cười, nhìn cánh tay được băng gọn gàng đẹp mắt không khỏi cảm khái, đúng là một bác sĩ có tâm.
"Em đang cười cái gì?
Phỉ Ngạo chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra, đầu tóc vẫn còn ướt một chút, nước đọng theo cần cổ gợi cảm chảy dọc xuống cơ ngực cường tráng, cuối cùng đi qua vòng eo rắn chắc và biến mất ở đường cong khiêu gợi phía dưới. Hứa Nhan vừa nhìn thấy đầu đã nóng bừng lên, quay mặt nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, lúng túng nói:
"Không có gì, vừa rồi Trần Thụy đến, tôi cùng anh ta nói chút chuyện mà thôi."
"Phải không?"
Phỉ Ngạo cầm máy sấy, cũng không mặc quần áo mà đứng ở đó, tự nhiên sấy tóc.
"Anh trước mặc quần áo vào đi chứ?"
Hứa Nhan không nhịn được nhắc một câu, kết quả người nào đó vẻ mặt thản nhiên, vẫn im lặng sấy tóc. Đợi cho tóc gần khô, anh mới khóa cửa phòng lại, sau đó đi về phía giường.
"Anh... quần áo của anh ở trên bàn!" Thấy khuôn mặt tuấn mỹ ngày càng gần, Hứa Nhan kêu lên.
"Một lát cũng phải cởi, cần gì mặc?"
Hứa Nhan không kịp phản ứng, ngây ra một chốc rồi liếc mắt nhìn anh.
"Không phải sao?" Vừa nói vừa trèo lên giường.
"..."
Hứa Nhan xấu hổ, mặc dù đã làm qua nhiều lần rồi, nhưng bình thường Phỉ Ngạo luôn ăn mặc kín đáo, chỉ có cô là bị lột sạch. Lúc này nhìn anh hở trên hở dưới như vậy, tất nhiên không chịu nổi, mặt mày đỏ bừng, hơn nữa, đèn còn chưa tắt đâu!
Phỉ Ngạo thấy vẻ mặt quẫn bách của cô, cúi đầu liền hôn lên đôi môi đỏ mọng. Nụ hôn kéo dài rất lâu, kiều diễm ướt át, thẳng đến khi Hứa Nhan vẻ mặt mê mang bị anh lột quần áo mới tìm lại được chút tỉnh táo, vội hét lên:
"Khoan đã! Anh mau tắt đèn!"
Phỉ Ngạo đang bừng bừng khí thế bị một tiếng la này của cô chọc cười, thấy cô dùng hai tay che mặt, không thể làm gì hơn là tắt đèn, bóng tối bao trùm, xúc giác lập tức trở nên vô cùng nhạy bén. Hứa Nhan lần đầu tiên cảm nhận được sự dịu dàng từ anh, đầu óc dần dần trở nên mơ hồ, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất, chính là cảm giác muốn được lấp đầy.
Một đêm này, Phỉ Ngạo phá lệ ôn nhu, mặc dù cuối cùng Hứa Nhan cũng bị đè ép đến thở không ra hơi, nhưng vẫn là nhẹ nhàng hơn trước kia rất nhiều.
Lại nói tới chuyện tình cảm của Giai Kỳ thì khá là thú vị, cô ta may mắn vớ được một người đàn ông có nhan sắc, có tiền tài và địa vị như Phỉ Ngạo, vì sao chia tay? Chẳng lẽ Phỉ Ngạo đối xử với cô ta không tốt ư? Chuyện này không có khả năng! Hứa Nhan vẫn còn nhớ rõ người đàn ông kia trước đây đã nói cưới cô vì khuôn mặt giống với người yêu cũ này, chứng tỏ anh từng rất yêu Giai Kỳ.
Hứa Nhan chậm rãi hướng về bên trong, lại bị Giai Kỳ chặn đường. Đôi mày thanh tú lập tức nhướng lên:
"Cô muốn nói chuyện với tôi sao?"
Giai Kỳ bặm môi, nhanh chóng nói:
"Tôi chỉ muốn cô nhận thức được một điều, Phỉ Ngạo chọn cô là vì..."
"Vì khuôn mặt của tôi giống cô?" Hứa Nhan không kiên nhẫn cắt ngang. "Tôi đã nghe anh ta nói nhiều lần rồi, không cần cô nhắc nhở."
Vẻ mặt thản nhiên của Hứa Nhan khiến Giai Kỳ không chịu được:
"Nếu đã biết, vậy sao cô còn có thể mặt dày bám lấy anh ấy?"
Cô mặt dày bám lấy Phỉ Ngạo sao? Lần trước đề nghị ly hôn, rõ ràng người phản đối là anh ta! Hứa Nhan không giận, ngược lại bật cười:
"Giai tiểu thư, mặc dù khuôn mặt của chúng ta giống nhau, nhưng cô nên biết tính cách cả hai lại khác biệt một trời một vực. Nếu Phỉ Ngạo thật sự còn yêu cô, thì thời điểm cô trở về, anh ta đã đá tôi ra khỏi nơi này rồi."
Mặc dù ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Hứa Nhan cũng rất không thoải mái. Hai chữ "thế thân" vẫn quanh quẩn không chịu buông tha cho cô, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của Giai Kỳ, cô có cảm giác vô cùng khó chịu.
Tất nhiên, Giai Kỳ cũng sẽ có cảm giác tương tự, thậm chí còn mãnh liệt hơn. Bởi vì trong tiềm thức, cô ta cho rằng cô ta mới là bản gốc, mà Hứa Nhan là người thứ ba chen chân vào mối tình này!
Hứa Nhan cầm điện thoại lên nhìn giờ, sau đó nhẹ nhàng nói:
"Giai Kỳ, mặc dù cô là mối tình đầu của Phỉ Ngạo, nhưng chính cô đòi chia tay, sau khi đá anh ta còn đi nước ngoài ở mấy năm, kết hôn cùng người khác. Hiện tại cô quay lại đây, là muốn nối lại tình xưa? Thứ cho tôi nói thẳng, không có khả năng!"
Sáng nay Hứa Nhan muốn đi làm nên cố tình mang giày cao gót, lúc này đứng cạnh Giai Kỳ rõ ràng cao hơn một chút. Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của Hứa Nhan làm cho cô ta có cảm giác bị khinh thường, không khỏi cắn môi ủy khuất, nhưng lại không phản bác được gì. Lúc trước Giai Kỳ nghĩ Phỉ Ngạo cho cô ta ở lại biệt thự là vì còn yêu cô ta, nhưng thật ra hôm trước tìm anh nói chuyện, anh cũng đã nói rõ vì niệm tình ngày xưa từng có một đoạn thời gian vui vẻ nên mới cho cô ta ở nhờ!
Giai Kỳ căm giận cúi đầu, móng tay đâm sâu vào trong da thịt mang đến cảm giác đau đớn nhàn nhạt.
Hứa Nhan không để ý đến cô ta, khẽ thở dài trong lòng rồi đi lên lầu, chuẩn bị thay quần áo ra ngoài. Từ trước đến giờ cô rất ít nói những lời khó nghe, cũng không thích tranh đấu, nhưng càng im lặng, đối phương sẽ càng được nước làm tới, còn cho là mình sợ hãi họ.
Tìm một cái quần jean để thay ra xong, Hứa Nhan xuống dưới lầu lái xe của Phỉ Ngạo đến nhà dì. Nếu đã xác định sẽ chung sống hòa bình với người đàn ông kia, cô không ngại sử dụng phương tiện của anh.
Lúc này Lâm Dương cũng có mặt, đang cho người mang đồ đạc ra ngoài xe tải lớn, chuẩn bị dọn đến nơi khác.
Thấy Hứa Nhan đến, hắn lộ ra tươi cười dịu dàng:
"Đến rồi sao?"
"Ừ. Chẳng phải ngày mai mới bắt đầu thu dọn à, sao lại dời lên trước một ngày rồi?" Hứa Nhan nhìn qua đống thùng giấy lớn trước cửa nhà, khó hiểu hỏi.
"Ngày mai tớ có việc bận."
Lâm Dương nhàn nhạt đáp, sau đó thấy Hứa Vân ôm một cái thùng lớn loạng choạng suýt ngã thì bước nhanh tới, đưa tay ra ôm lấy, cười nói:
"Em không cần làm mấy việc này đâu, đưa cho anh."
Hứa Vân ở phía sau ló đầu ra, nhìn Lâm Dương cảm kích, sau đó liếc mắt thấy chị gái mình thì nhanh chóng buông thùng đồ ra rồi chạy ào tới:
"Chị! Mới có một ngày mà nhớ chị quá đi!"
Hứa Nhan đưa tay sờ sờ đầu em gái, ôm cô nhóc vào lòng:
"Chỉ giỏi nịnh, những việc nặng này em không cần động đến đâu, để anh Lâm Dương làm được rồi!"
Lâm Dương ở bên cạnh cười khổ một tiếng, ôm thùng đồ ra xe giúp bọn họ, việc chuyển nhà yên lặng triển khai. Hứa Nhan cũng theo tới giúp dì và em gái sắp xếp đồ đạc, sau đó nhìn căn nhà mới một lượt, sạch sẽ thoáng mát, hơn nữa ở trong khu này còn có bảo an, không khỏi yên tâm hơn rất nhiều.
Vất vả đến tận chiều, cô vốn muốn mời cả nhà một bữa cơm, nhưng thấy ai cũng lộ vẻ mệt mỏi, đành chào tạm biệt rồi rời đi.
Lúc Hứa Nhan về đến biệt thự, Phỉ Ngạo vẫn chưa tan làm. Cô về phòng tắm rửa một chút, ngâm mình trong bồn tắm khoảng mười phút rồi quấn khăn tắm ra ngoài. Nhìn căn phòng trống trải vẫn như cũ chìm trong yên tĩnh, Hứa Nhan hơi nhíu mày, chẳng hiểu sao lại có cảm giác giống như ai đó vừa đột nhập phòng cô? Thật ra nói vậy cũng không đúng lắm, bởi vì ở biệt thự của Phỉ Ngạo rất an toàn, cho nên cô theo thói quen không khóa cửa, có người vào là bình thường. Chắc là người giúp việc tìm cô? Cô cảm thấy mình hơi đa nghi...
Ý nghĩ này vừa bật ra trong đầu, bên ngoài lập tức có tiếng gọi nho nhỏ:
"Bà chủ, đến giờ cơm rồi."
Khụ... bà chủ? Hứa Nhan ho khẽ một tiếng, vẫn còn chưa quen lắm với cách xưng hộ như vậy, vội lên tiếng:
"Đã biết."
Từ buổi chiều cô trở lại biệt thự thì ai cũng gọi cô là bà chủ cả, hẳn là người đàn ông kia đã dặn dò bọn họ?
Hứa Nhan sau khi thay đồ xong thì xuống ăn cơm rồi về phòng mở mạng lên nhìn một chút. Đã lâu không đăng nhập, có rất nhiều tin nhắn mà bạn bè gửi tới, đa phần hỏi thăm tình hình của cô dạo gần đây như thế nào, có phải đã lấy một ông chồng già rồi không... Mặc dù đều quan tâm cô, nhưng hỏi như vậy, cô thật sự không biết phải nói sao, trả lời từng người một thì đến bao giờ mới xong? Tùy tiện nhắn mấy tin cho những người tương đối thân quen liền offline.
Cô cầm túi xách đến kiểm tra chút tiền và đồ đạc, sắp xếp son ra bàn, sau đó phát hiện không thấy giấy chứng minh đâu. Thật là, sao cô lại bất cẩn như vậy chứ? Lại tìm kĩ một lượt vẫn vô vọng. Hứa Nhan tự hỏi giấy chứng minh của cô thì người khác trộm làm cái gì, cũng không thể rút tiền ở ngân hàng được, đành quy cho mình vô ý làm rơi ở đâu đó.
Buổi tối Phỉ Ngạo trở về sớm hơn bình thường một chút, trên người còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt. Hứa Nhan đang ngồi trong phòng khách xem tivi vội tiến lên giúp anh cầm áo khoác ngoài, thấy anh cong cong khóe môi.
"Tâm trạng anh có vẻ rất tốt?"
"Ừ. Lần đầu tiên em chờ anh đi làm về."
Nghe anh nói, cô mới nhận ra, từ trước đến nay cô đều nằm trong phòng không thèm để ý chuyện xảy ra bên ngoài, lần này đúng là lần đầu tiên quan tâm anh như vậy.
"Hôm nay anh uống rượu sao?"
"Có uống với đối tác một chút."
Hứa Nhan đi theo hắn lên lầu, giữa đường trò chuyện vài câu, sau khi trở về phòng nhỏ của cô, anh liền đi tắm. Thật ra Phỉ Ngạo có phòng riêng, nhưng vẫn thích chen chúc cùng cô trong một phòng thế này, bảo là muốn bồi dưỡng tình cảm vợ chồng gì đó.
Hứa Nhan vừa trèo lên giường ngồi, lát sau liền nghe được tiếng chuông cửa, Trần Thụy đến thay băng cho cô. Nghe tiếng nước chảy bên trong phòng tắm, hắn cười hắc hắc tháo băng cho cô:
"Tên này bình thường rất ít khi gọi tôi tới khám bệnh, hiện tại cách hai ngày lại đày đọa thân xác tôi một lần, chứng tỏ hắn rất lo lắng cho cô nha."
Người đối diện chớp chớp mắt nhìn hắn:
"Thật sao? Chẳng lẽ trước kia anh ta chưa từng lo lắng cho phụ nữ à? Tôi nghe nói anh ta rất yêu Giai Kỳ cơ mà?"
Nghe thế nào cũng thấy chua chua, Trần Thụy sờ mũi, không sợ chết nói nhảm:
"Đúng là hồi học đại học hắn rất yêu Giai Kỳ, nhưng ai rồi cũng sẽ thay đổi, cô ta đâu còn là cô nhóc ngây thơ nữa, mà hắn cũng đã trưởng thành rồi! Tôi nói, cho dù là lúc họ quen nhau, hắn cũng không bày tỏ thái độ rõ ràng như đối với cô đâu. A, xong rồi. Tình hình có vẻ khả quan, sẽ không để lại sẹo đâu."
Trong lúc nói chuyện, Trần Thụy đã làm xong hết thảy, sau đó chẳng chờ Phỉ Ngạo mà đi thẳng ra ngoài, còn không quên lải nhải:
"Ông đây đúng là mắc nợ hắn mà."
Hứa Nhan nghe được phì cười, nhìn cánh tay được băng gọn gàng đẹp mắt không khỏi cảm khái, đúng là một bác sĩ có tâm.
"Em đang cười cái gì?
Phỉ Ngạo chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra, đầu tóc vẫn còn ướt một chút, nước đọng theo cần cổ gợi cảm chảy dọc xuống cơ ngực cường tráng, cuối cùng đi qua vòng eo rắn chắc và biến mất ở đường cong khiêu gợi phía dưới. Hứa Nhan vừa nhìn thấy đầu đã nóng bừng lên, quay mặt nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, lúng túng nói:
"Không có gì, vừa rồi Trần Thụy đến, tôi cùng anh ta nói chút chuyện mà thôi."
"Phải không?"
Phỉ Ngạo cầm máy sấy, cũng không mặc quần áo mà đứng ở đó, tự nhiên sấy tóc.
"Anh trước mặc quần áo vào đi chứ?"
Hứa Nhan không nhịn được nhắc một câu, kết quả người nào đó vẻ mặt thản nhiên, vẫn im lặng sấy tóc. Đợi cho tóc gần khô, anh mới khóa cửa phòng lại, sau đó đi về phía giường.
"Anh... quần áo của anh ở trên bàn!" Thấy khuôn mặt tuấn mỹ ngày càng gần, Hứa Nhan kêu lên.
"Một lát cũng phải cởi, cần gì mặc?"
Hứa Nhan không kịp phản ứng, ngây ra một chốc rồi liếc mắt nhìn anh.
"Không phải sao?" Vừa nói vừa trèo lên giường.
"..."
Hứa Nhan xấu hổ, mặc dù đã làm qua nhiều lần rồi, nhưng bình thường Phỉ Ngạo luôn ăn mặc kín đáo, chỉ có cô là bị lột sạch. Lúc này nhìn anh hở trên hở dưới như vậy, tất nhiên không chịu nổi, mặt mày đỏ bừng, hơn nữa, đèn còn chưa tắt đâu!
Phỉ Ngạo thấy vẻ mặt quẫn bách của cô, cúi đầu liền hôn lên đôi môi đỏ mọng. Nụ hôn kéo dài rất lâu, kiều diễm ướt át, thẳng đến khi Hứa Nhan vẻ mặt mê mang bị anh lột quần áo mới tìm lại được chút tỉnh táo, vội hét lên:
"Khoan đã! Anh mau tắt đèn!"
Phỉ Ngạo đang bừng bừng khí thế bị một tiếng la này của cô chọc cười, thấy cô dùng hai tay che mặt, không thể làm gì hơn là tắt đèn, bóng tối bao trùm, xúc giác lập tức trở nên vô cùng nhạy bén. Hứa Nhan lần đầu tiên cảm nhận được sự dịu dàng từ anh, đầu óc dần dần trở nên mơ hồ, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất, chính là cảm giác muốn được lấp đầy.
Một đêm này, Phỉ Ngạo phá lệ ôn nhu, mặc dù cuối cùng Hứa Nhan cũng bị đè ép đến thở không ra hơi, nhưng vẫn là nhẹ nhàng hơn trước kia rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.