Chương 6: Làm Tú Bà Hồng Yên Lâu Cũng Không Tồi
Thời Nguyệt Chi Thượng
28/01/2021
Lục Tuyết Tịch chạy vào trong phòng, đóng sập cửa lại. Cũng may nàng vẫn đang đeo khăn che mặt, hắn ta vẫn chưa nhìn thấy mặt nàng. Nếu đã vậy… Thúy ma ma, bà đừng trách ta!
Lục tiểu thư đi đi lại lại một chút, An Ly cũng đã quay về. Tiểu tì nữ nhìn thấy chủ tử của mình lại trở nên kì lạ, không nhịn được hỏi thử:
"Tiểu thư, người lại làm sao vậy?"
"An Ly, ta cần em đi tìm cho ta chút đồ!"
"Tiểu thư, người lại muốn làm gì?"
"Hôm nay họ của ta có viết ngược hay không, đều là dựa vào thứ này!"
°°°
Sau một khắc, An Ly đứng bên cạnh nhìn tiểu thư nhà mình, khoé môi không nhịn được giật giật mấy cái.
"Tiểu thư, người thế này..." tiểu tì nữ nhất thời không tìm được lời nào thích hợp. Phàm là nữ nhân, ai lại không muốn trang điểm cho bản thân đẹp nhất, vậy mà tiểu thư nhà nàng... dùng thần cao [1] hoạ một vết sẹo dài, còn dùng mực chấm đầy nốt đen trên mặt, quá đáng hơn nữa còn vẽ thêm một nốt ruồi to như của Thúy ma ma... Khiến cho dung mạo vốn dĩ vô cùng thanh tú trở nên... Khụ, xấu xí như vậy.
[1] thần cao: son môi (từ cổ)
Lục Tuyết Tịch ngắm nhìn bản thân trong gương một hồi, vô cùng hài lòng.
"Thế nào, có phải xấu lắm không?"
"An Ly…"
"Em cứ nói thật là được."
An Ly do dự một chút, mới ấp úng mở miệng:
"Tiểu thư… thật sự rất khó coi."
"Vậy thì tốt rồi!" Tuyết Tịch vỗ đùi một cái, khoé môi nhếch lên một nụ cười ranh mãnh. Thuý ma ma, có lỗi rồi!
Nàng đứng dậy, đeo khăn che mặt vào, nói với An Ly một câu không cần lo lắng, ở đây đợi nàng, sau đó một mình đi đến phòng của vị khách nhân kia.
Lục Tuyết Tịch gõ cửa phòng hai cái, sau đó chầm chậm mở cửa, bước vào bên trong, giọng nói trong trẻo như nước vang lên:
"Công tử, thứ cho nô gia đến muộn rồi!"
Nàng đảo mắt một vòng, người ngồi bên trong là một nam tử khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, vừa nhìn đã biết là hạng người trăng hoa.
Hắn ta nhìn thấy nàng đi vào, ánh mắt quét một lượt trên dưới người Lục Tuyết Tịch, sau đó cười khanh khách mấy tiếng, đưa tay nói:
"Là tiểu mỹ nhân mới đến à! Đến đây, khiến gia vui vẻ một chút!"
Nàng hít sâu một hơi, kìm nén dịch dạ dày trào lên ở cổ họng, vô cùng uyển chuyển đi đến bên cạnh y.
"Đêm khuya thì dài, công tử lại tuấn tú như vậy… công tử nhất định phải dịu dàng với nô gia một chút!"
Hắn ta nhìn thấy người đẹp chủ động, vô cùng vui sướng, xông đến tháo khăn che trên mặt nàng ra. Tuyết Tịch nháy mắt thấy thời cơ đã đến, chu môi nói:
"Công tử, hôn một cái nào!"
Quả nhiên, vị khách quan nào đó vừa tháo khăn ra đã đập vào mắt khuôn mặt xấu đến khoa trương, chuyện này quả thật là vượt quá sức chịu đựng của người bình thường. Hắn quay sang trái phun ra ngụm rượu vừa mới uống, lập tức đứng dậy lùi về phía sau, chỉ tay vào nàng, hai mắt trợn trắng:
"Ngươi! Ngươi!!"
Lục Tuyết Tịch cười thầm trong bụng, nhưng vẫn cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lo lắng hỏi:
"Công tử làm sao vậy? Nô gia chỉ muốn cùng công tử có một đêm xuân thôi mà!… Chẳng phải lúc nãy công tử còn gọi nô gia là mỹ nhân sao!"
"Ngươi! Ngươi đừng qua đây! Ngươi đừng qua đây!"
Lục tiểu thư thừa thắng xông lên, liên tục đi đến gần hắn, khẽ nói:
"Công tử không cần phải ngại!" Nói đoạn, nàng lấy hồng bao trong túi ra, đặt lên bàn mấy lượng bạc "Công tử không cần trả tiền, nô gia sẽ trả tiền cho công tử! Nô gia sẽ mua một đêm của công tử, ngài thấy thế nào?"
Vị khách quan nào đó hoàn toàn sụp đổ, thật sự không thể nhìn nổi khuôn mặt này một giây một phút nào nữa, liền mắng nàng là đồ thần kinh, sau đó tông cửa chạy ra khỏi phòng. Nàng mỉm cười, sau đó còn cố tình gọi theo:
"Công tử! Công tử, đừng đi mà! Công tử à!~"
Đợi đến khi bóng người kia đã khuất khỏi tầm mắt, Tuyết Tịch mới nhanh chóng cất hồng bao vào người, dùng khăn tay lau đi nét vẽ trên mặt, sau đó đeo khăn che mặt lên. Thành công mỹ mãn!
°°°
Quả nhiên không lâu sau, Thúy ma ma hớt hải chạy đến, hỏi nàng:
"Tịch nhi, đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao công tử lại rời khỏi rồi?!"
"Ma ma!" Nàng đưa tay lên lau “nước mắt”, ủy khuất nói "Tịch nhi vừa mời công tử uống được mấy ly rượu, công tử đột nhiên giống như gặp quỷ vậy, hình như là nhớ đến phu nhân đang ở nhà. Sau đó liền mắng Tịch nhi, nói Tịch nhi quyến rũ hắn ta!… Ma ma, công tử cứ như vậy quay về luôn, cũng không trả tiền."
"Chuyện này… chuyện này…" Thúy ma ma hình như chưa từng gặp phải loại chuyện này, không biết nên nói lời gì.
Tuyết Tịch thấy bà như vậy, bèn thêm một câu an ủi:
"Nhưng ma ma an tâm, Tịch nhi chỉ mới rót rượu cho hắn mà thôi, chúng ta vẫn chưa có lỗ."
Tú bà nghe xong mới gật đầu, lẩm bẩm an ủi bản thân:
"Vẫn chưa có lỗ… vẫn chưa có lỗ…" Đột nhiên bà nhìn Tuyết Tịch một lượt, do dự một chút mới nói "Hôm nay con quả thật không hợp để tiếp khách rồi, không gặp phải lão nhân gia thì chính là kẻ kì lạ… Chi bằng con cứ quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai hẵng giúp ma ma tiếp khách!"
"Đa tạ Thúy ma ma!" Nàng nhún người hành lễ, trong lòng vui vẻ. Nếu như đến một người, nàng lại doạ chạy một người!
Lục Tuyết Tịch đi được mấy bước, suy nghĩ một chút lại quay lại, nói với Thúy ma ma một câu:
"Đa tạ Thúy ma ma."
Dù cho lúc đầu bà ta có vì lý do gì đi nữa, có lẽ là thấy nàng thân cô thế cô, là một món hời lớn, hoặc có lẽ thấy nàng đáng thương… nhưng dù gì cũng không để nàng chết đói ở ngoài đường. Nếu như lời của Tam Sinh kia là đúng, vậy ngày mai Thúy ma ma sẽ bạo bệnh mà chết. Tuy bà ta đối với thân xác này cũng không tốt lắm, nhưng gặp nhau xem như cũng có duyên phận đi...
°°°
_Sáng hôm sau_
Trong thanh lâu Hồng Yên xảy ra một chuyện lớn: tú bà thanh lâu Thúy ma ma, đột nhiên bạo bệnh, chết rồi. Sau khi mời quan sai đến kiểm tra, Ngỗ tác [2] nói tú bà do bệnh lâu ngày tích lũy mà chết. Sai nha tất nhiên không muốn ở lại đây lâu, chỉ khám nghiệm hiện trường, làm một số công tác điều tra sơ bộ, sau đó quay về. Còn sự "tồn vong" của thanh lâu, bọn họ không thèm quản.
[2] Ngỗ tác: chức quan chuyên khám nghiệm tử thi ngày xưa
Hồng Yên lâu cũng có đến ba, bốn mươi kĩ nữ, đều tề tụ đông đảo trước cửa phòng Thúy ma ma, khóc lóc thảm thiết. Lục Tuyết Tịch nàng tất nhiên cũng là một trong số đó. Chỉ là nàng phụ trách đứng nhìn mà thôi. Bởi vì trải qua một lần sinh tử, những chuyện này đối với nàng cũng không có gì đáng sợ.
"Thúy ma ma, hu hu hu…người đi rồi người ta phải làm sao…hu hu hu~"
"Thúy ma ma!!! Oa oa oa...~"
"Thúy ma ma, sao này người ta biết đi đâu đây~!!"
Lục Tuyết Tịch giật giật khóe mắt, thấp giọng hỏi:
"Tỷ tỷ, không phải chỉ cần đến Túy Tiên lâu bên cạnh là được sao?"
"Vị muội muội này, muội điên rồi sao? Thường ngày chúng ta cướp khách của họ nhiều như vậy, bọn họ sẽ bỏ qua sao?!"
Một nữ tử khác cũng chen vào:
"Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta ở đó, chắc chắn quãng đời sau này sống không tốt!"
Sau đó, lại là những tiếng than khóc thảm thiết.
Lục Tuyết Tịch gật gù suy nghĩ, hình như có một tia sáng chạy qua đầu. Sau đó lại nói:
"Nói như vậy… hiện tại Hồng Yên lâu cần một tú bà mới? Không phải chỉ cần chọn lại là được rồi sao!"
_Thời Nguyệt Chi Thượng_
Lục tiểu thư đi đi lại lại một chút, An Ly cũng đã quay về. Tiểu tì nữ nhìn thấy chủ tử của mình lại trở nên kì lạ, không nhịn được hỏi thử:
"Tiểu thư, người lại làm sao vậy?"
"An Ly, ta cần em đi tìm cho ta chút đồ!"
"Tiểu thư, người lại muốn làm gì?"
"Hôm nay họ của ta có viết ngược hay không, đều là dựa vào thứ này!"
°°°
Sau một khắc, An Ly đứng bên cạnh nhìn tiểu thư nhà mình, khoé môi không nhịn được giật giật mấy cái.
"Tiểu thư, người thế này..." tiểu tì nữ nhất thời không tìm được lời nào thích hợp. Phàm là nữ nhân, ai lại không muốn trang điểm cho bản thân đẹp nhất, vậy mà tiểu thư nhà nàng... dùng thần cao [1] hoạ một vết sẹo dài, còn dùng mực chấm đầy nốt đen trên mặt, quá đáng hơn nữa còn vẽ thêm một nốt ruồi to như của Thúy ma ma... Khiến cho dung mạo vốn dĩ vô cùng thanh tú trở nên... Khụ, xấu xí như vậy.
[1] thần cao: son môi (từ cổ)
Lục Tuyết Tịch ngắm nhìn bản thân trong gương một hồi, vô cùng hài lòng.
"Thế nào, có phải xấu lắm không?"
"An Ly…"
"Em cứ nói thật là được."
An Ly do dự một chút, mới ấp úng mở miệng:
"Tiểu thư… thật sự rất khó coi."
"Vậy thì tốt rồi!" Tuyết Tịch vỗ đùi một cái, khoé môi nhếch lên một nụ cười ranh mãnh. Thuý ma ma, có lỗi rồi!
Nàng đứng dậy, đeo khăn che mặt vào, nói với An Ly một câu không cần lo lắng, ở đây đợi nàng, sau đó một mình đi đến phòng của vị khách nhân kia.
Lục Tuyết Tịch gõ cửa phòng hai cái, sau đó chầm chậm mở cửa, bước vào bên trong, giọng nói trong trẻo như nước vang lên:
"Công tử, thứ cho nô gia đến muộn rồi!"
Nàng đảo mắt một vòng, người ngồi bên trong là một nam tử khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, vừa nhìn đã biết là hạng người trăng hoa.
Hắn ta nhìn thấy nàng đi vào, ánh mắt quét một lượt trên dưới người Lục Tuyết Tịch, sau đó cười khanh khách mấy tiếng, đưa tay nói:
"Là tiểu mỹ nhân mới đến à! Đến đây, khiến gia vui vẻ một chút!"
Nàng hít sâu một hơi, kìm nén dịch dạ dày trào lên ở cổ họng, vô cùng uyển chuyển đi đến bên cạnh y.
"Đêm khuya thì dài, công tử lại tuấn tú như vậy… công tử nhất định phải dịu dàng với nô gia một chút!"
Hắn ta nhìn thấy người đẹp chủ động, vô cùng vui sướng, xông đến tháo khăn che trên mặt nàng ra. Tuyết Tịch nháy mắt thấy thời cơ đã đến, chu môi nói:
"Công tử, hôn một cái nào!"
Quả nhiên, vị khách quan nào đó vừa tháo khăn ra đã đập vào mắt khuôn mặt xấu đến khoa trương, chuyện này quả thật là vượt quá sức chịu đựng của người bình thường. Hắn quay sang trái phun ra ngụm rượu vừa mới uống, lập tức đứng dậy lùi về phía sau, chỉ tay vào nàng, hai mắt trợn trắng:
"Ngươi! Ngươi!!"
Lục Tuyết Tịch cười thầm trong bụng, nhưng vẫn cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lo lắng hỏi:
"Công tử làm sao vậy? Nô gia chỉ muốn cùng công tử có một đêm xuân thôi mà!… Chẳng phải lúc nãy công tử còn gọi nô gia là mỹ nhân sao!"
"Ngươi! Ngươi đừng qua đây! Ngươi đừng qua đây!"
Lục tiểu thư thừa thắng xông lên, liên tục đi đến gần hắn, khẽ nói:
"Công tử không cần phải ngại!" Nói đoạn, nàng lấy hồng bao trong túi ra, đặt lên bàn mấy lượng bạc "Công tử không cần trả tiền, nô gia sẽ trả tiền cho công tử! Nô gia sẽ mua một đêm của công tử, ngài thấy thế nào?"
Vị khách quan nào đó hoàn toàn sụp đổ, thật sự không thể nhìn nổi khuôn mặt này một giây một phút nào nữa, liền mắng nàng là đồ thần kinh, sau đó tông cửa chạy ra khỏi phòng. Nàng mỉm cười, sau đó còn cố tình gọi theo:
"Công tử! Công tử, đừng đi mà! Công tử à!~"
Đợi đến khi bóng người kia đã khuất khỏi tầm mắt, Tuyết Tịch mới nhanh chóng cất hồng bao vào người, dùng khăn tay lau đi nét vẽ trên mặt, sau đó đeo khăn che mặt lên. Thành công mỹ mãn!
°°°
Quả nhiên không lâu sau, Thúy ma ma hớt hải chạy đến, hỏi nàng:
"Tịch nhi, đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao công tử lại rời khỏi rồi?!"
"Ma ma!" Nàng đưa tay lên lau “nước mắt”, ủy khuất nói "Tịch nhi vừa mời công tử uống được mấy ly rượu, công tử đột nhiên giống như gặp quỷ vậy, hình như là nhớ đến phu nhân đang ở nhà. Sau đó liền mắng Tịch nhi, nói Tịch nhi quyến rũ hắn ta!… Ma ma, công tử cứ như vậy quay về luôn, cũng không trả tiền."
"Chuyện này… chuyện này…" Thúy ma ma hình như chưa từng gặp phải loại chuyện này, không biết nên nói lời gì.
Tuyết Tịch thấy bà như vậy, bèn thêm một câu an ủi:
"Nhưng ma ma an tâm, Tịch nhi chỉ mới rót rượu cho hắn mà thôi, chúng ta vẫn chưa có lỗ."
Tú bà nghe xong mới gật đầu, lẩm bẩm an ủi bản thân:
"Vẫn chưa có lỗ… vẫn chưa có lỗ…" Đột nhiên bà nhìn Tuyết Tịch một lượt, do dự một chút mới nói "Hôm nay con quả thật không hợp để tiếp khách rồi, không gặp phải lão nhân gia thì chính là kẻ kì lạ… Chi bằng con cứ quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai hẵng giúp ma ma tiếp khách!"
"Đa tạ Thúy ma ma!" Nàng nhún người hành lễ, trong lòng vui vẻ. Nếu như đến một người, nàng lại doạ chạy một người!
Lục Tuyết Tịch đi được mấy bước, suy nghĩ một chút lại quay lại, nói với Thúy ma ma một câu:
"Đa tạ Thúy ma ma."
Dù cho lúc đầu bà ta có vì lý do gì đi nữa, có lẽ là thấy nàng thân cô thế cô, là một món hời lớn, hoặc có lẽ thấy nàng đáng thương… nhưng dù gì cũng không để nàng chết đói ở ngoài đường. Nếu như lời của Tam Sinh kia là đúng, vậy ngày mai Thúy ma ma sẽ bạo bệnh mà chết. Tuy bà ta đối với thân xác này cũng không tốt lắm, nhưng gặp nhau xem như cũng có duyên phận đi...
°°°
_Sáng hôm sau_
Trong thanh lâu Hồng Yên xảy ra một chuyện lớn: tú bà thanh lâu Thúy ma ma, đột nhiên bạo bệnh, chết rồi. Sau khi mời quan sai đến kiểm tra, Ngỗ tác [2] nói tú bà do bệnh lâu ngày tích lũy mà chết. Sai nha tất nhiên không muốn ở lại đây lâu, chỉ khám nghiệm hiện trường, làm một số công tác điều tra sơ bộ, sau đó quay về. Còn sự "tồn vong" của thanh lâu, bọn họ không thèm quản.
[2] Ngỗ tác: chức quan chuyên khám nghiệm tử thi ngày xưa
Hồng Yên lâu cũng có đến ba, bốn mươi kĩ nữ, đều tề tụ đông đảo trước cửa phòng Thúy ma ma, khóc lóc thảm thiết. Lục Tuyết Tịch nàng tất nhiên cũng là một trong số đó. Chỉ là nàng phụ trách đứng nhìn mà thôi. Bởi vì trải qua một lần sinh tử, những chuyện này đối với nàng cũng không có gì đáng sợ.
"Thúy ma ma, hu hu hu…người đi rồi người ta phải làm sao…hu hu hu~"
"Thúy ma ma!!! Oa oa oa...~"
"Thúy ma ma, sao này người ta biết đi đâu đây~!!"
Lục Tuyết Tịch giật giật khóe mắt, thấp giọng hỏi:
"Tỷ tỷ, không phải chỉ cần đến Túy Tiên lâu bên cạnh là được sao?"
"Vị muội muội này, muội điên rồi sao? Thường ngày chúng ta cướp khách của họ nhiều như vậy, bọn họ sẽ bỏ qua sao?!"
Một nữ tử khác cũng chen vào:
"Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta ở đó, chắc chắn quãng đời sau này sống không tốt!"
Sau đó, lại là những tiếng than khóc thảm thiết.
Lục Tuyết Tịch gật gù suy nghĩ, hình như có một tia sáng chạy qua đầu. Sau đó lại nói:
"Nói như vậy… hiện tại Hồng Yên lâu cần một tú bà mới? Không phải chỉ cần chọn lại là được rồi sao!"
_Thời Nguyệt Chi Thượng_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.