Chương 10: Nửa Đêm Đột Nhập Vào Lục Phủ, Đột Nhiên Phát Hiện Vật Chứng Mới
Thời Nguyệt Chi Thượng
28/01/2021
Giờ mùi ngày hôm sau, sau khi nói mấy điều cần chú ý với Xuyến Chi hoa khôi, Lục Tuyết Tịch mới an tâm trèo lên xe ngựa để đến kinh thành. Nhất định phải đến sớm một chút, trước giờ đóng cổng thành, nhưng cũng không thể đi sớm quá, trời vẫn chưa tối, nàng không thể lẻn vào Lục phủ được. An Ly nói giờ đóng cổng thành là giờ dậu năm khắc, từ đây đến kinh thành bằng xe ngựa khoảng hơn một thời thần [1], vừa kịp lúc.
[1] thời thần: đơn vị đo thời gian cổ đại, một thời canh= 2 giờ
An Ly bước vào bên trong xe ngựa với tiểu thư nhà mình, ngồi xuống bên cạnh, chốc chốc lại nhìn sang Tuyết Tịch. Đến khi ánh mắt của nàng ta chạm phải ánh mắt của Lục Tuyết Tịch, mới ngượng ngùng cụp mắt xuống. Lục tiểu thư không khỏi bật cười, vỗ vai nàng:
"An Ly, em giật mình cái gì!"
"Tiểu thư, mặt của người…"
Nàng đưa tay đặt lên khuôn mặt đã cách một lớp khăn che của mình, bình tĩnh nói:
"Ta cảm thấy lần này không xấu lắm!"
Cơ sự phải nói đến nửa canh giờ trước, Lục Tuyết Tịch nàng đã căn dặn An Ly đem đến mấy lọ thần cao, vẽ nên một loạt tàn nhang trên mặt, còn có nốt ruồi, còn có vết sẹo… triệt để khiến khuôn mặt thanh tú trở nên vô cùng xấu xí khó coi.
Xem ra An Ly vẫn đang nghi vấn trùng trùng, nàng đành kiên nhẫn giải thích:
"Lần này quay về kinh thành thu thập manh mối, vạn nhất bị người quen phát hiện ra, như vậy thì rất phiền phức. Vì vậy ta muốn dịch dung một chút, tốt nhất là không ai nhận ra! Muội xem, có phải là không nhận ra ta không?"
"Quả thật là vậy…" Ai mà nhận ra đây là Lục tiểu thư xinh đẹp thanh tú thường ngày chứ!
"Vậy thì đúng rồi!" Nàng vỗ đùi một cái, sau đó lại hỏi tiếp "Đúng rồi, ta nói muội đem theo một con dao găm, có đem theo không?"
Tiểu tì nữ lập tức lắc đầu:
"Không đem!"
"Sao lại không đem? Như vậy làm sao tự vệ được chứ!"
"Dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện, nô tì thấy tiểu thư không nên giữ vật có sát khí quá lớn" Nói đoạn, nàng lại lục tìm trong tay áo một chiếc kim thoa, đưa cho nàng "Nô tì tìm cho tiểu thư một cây tước thoa [2], tiểu thư người xem thử xem?"
[2] tước thoa: trâm cài
Tước thoa này, là một cây trâm cài bằng bạc, đầu trâm miễn cưỡng được xem là nhọn, nếu dùng lực có thể đâm người khác chảy máu. Thôi vậy, có dao cùn còn hơn là tay không!
Tuyết Tịch gật đầu, đem tước thoa cất vào trong tay áo, sau đó lại lấy hồng bao bên thắt lưng ra đếm bạc. Lần này có lẽ phải ở lại khách sạn… à không, phải gọi là trà lâu, phải ở lại trà lâu một đêm rồi. Nàng vẫn chưa thông thuộc kinh tế thị trường ở đây, vẫn chưa thể trả giá được, không biết số bạc này có đủ dùng hay không...
°°°
Xe ngựa không nhanh không chậm tiến vào kinh thành, An Ly nhìn sắc trời rồi nói với nàng, hiện tại đã là giờ dậu ba khắc, trời cũng đã sắp tối, nàng đành phải tìm trà lâu dừng chân trước đã.
Sau khi sắp xếp nơi ở xong xuôi, nghỉ ngơi ăn uống, trời cũng đã quá giờ tuất, thấy thời gian cũng đã vừa đến, Lục Tuyết Tịch mới theo trí nhớ của An Ly mà đi đến Lục phủ.
... Lục phủ hiện tại vẫn chưa bị đập bỏ, nhưng trở thành một ngôi nhà hoang chết chủ, âm u lạnh lẽo, dù là buổi sáng cũng ít khi có người qua lại, nói chi là buổi tối. Người ta đều sợ hồn ma của trên dưới Lục gia vẫn còn ở lại bên trong, đến gần không may sẽ bị ám theo!
Vậy mà hiện tại, có hai bóng người đang đi quanh phủ, tìm cách lẻn vào bên trong.
"Tiểu thư, chúng ta không thể đi cửa lớn được sao?" An Ly vừa lấy mấy thùng gỗ bên cạnh một sạp bán rau, vừa hỏi.
"Tuyệt đối không được! Cửa lớn hiện tại đã bị niêm phong rồi, nếu như chúng ta xé ra, chắc chắn sẽ bị phát hiện! Muội an tâm đi, trời tối như vậy, người ở thời đại này đều đóng cửa tắt đèn hết rồi!"
"Người ở thời đại này?"
"Ý ta là... không có ai đâu, muội nhanh lên một chút đi!"
"Ồ!"
An Ly khiêng máy thùng gỗ đến, đặt chồng lên nhau, theo lời chỉ dẫn của Tuyết Tịch, tạo ra mấy nấc thang tạm bợ để nàng trèo lên, leo qua tường.
Lục Tuyết Tịch bắt đầu trèo lên, tiểu tì nữ lo lắng đến mức rưng rưng nước mắt, liên tục nói với nàng:
"Tiểu thư, người cẩn thận chút!"
"Tiểu thư, để An Ly đỡ người!"
"Tiểu thư, chú ý an toàn!"
"Tiểu thư... An Ly sợ quá!"
Nàng thở dài một hơi, chật vật ngồi lên tường, nói với nàng ta:
"Vậy muội ngoan ngoãn ở đây canh người đi, một mình ta đi là được!"
"Tiểu thư, người nhất định phải chú ý an toàn!!!"
"Ta biết rồi!... A!!!"
Tuyết Tịch trực tiếp nhảy vào bên trong Lục phủ, vốn dĩ tiếp đất khá thuận lợi, nhưng lại trượt chân vào một đám rêu, ngã một cái đau điếng!
"A!!…đau đau đau..."
Lục Tuyết Tịch hiện tại đã ở trong phủ rồi, nhưng mà tư thế tiếp đất có chút... không được trang nhã cho lắm. Mặt suýt chút nữa đã cùng mặt đất hôn nhau, bụng còn bị va vào đá.
Nàng rên rỉ mấy tiếng, đỡ eo đứng dậy. Tà váy bằng tơ bị rách một đường dài, lắm lem bùn đất, bộ dạng của nàng lúc này không phải chỉ cần dùng mấy từ “vô cùng thê thảm” là có thể hình dung được. Vừa xuất quân đã gặp phải chuyện này, nàng đột nhiên có một cảm giác không tốt lành gì.
"A, cái eo của lão nương..."
An Ly ở bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn, lo lắng hỏi:
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
"Không... không sao!" Cũng may tường không quá cao, nếu không nàng nhất định sẽ bị phế luôn!
"An Ly, một mình ta vào xem là được rồi, em ở bên ngoài canh gác đi! Nếu như có người nhất định phải báo với ta!"
"Tiểu thư yên tâm!"
Mặc kệ nàng ta không nhìn thấy, Tuyết Tịch vẫn theo thói quen gật đầu, sau đó từng bước cẩn thận đi vào bên trong. Hôm nay nhiều điều thất trách, nàng lại quên mất không đem theo đuốc, cũng may ánh trăng hôm nay sáng, lại không bị nhà cao tầng che mất, cho nên miễn cưỡng nhìn thấy được xung quanh.
Vừa vào bên trong, Tuyết Tịch liền ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng. Sự việc đã xảy ra lâu như vậy mà vẫn còn mùi máu, đủ để biết ngày hôm đó có biết bao nhiêu xác chết, nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ rồi. Nàng vẫn luôn nhìn trước nhìn sau, một cơn gió thổi qua cũng làm Lục tiểu thư rợn người... Hu hu hu, không phải sẽ có bóng ma vút qua đó chứ?
Cây, nhất là cỏ trong phủ đều bị dính một chất gì đó, hiện tại đã đông lại rồi, làm ngọn cỏ trĩu xuống. Có lẽ mấy ngày nay không có mưa, máu vẫn chưa được rửa trôi. Dựa theo kinh nghiệm xem phim ngôn tình trinh thám của Lục Tuyết Tịch, An Ly nói không sai, người trong phủ quả thật là bị tàn sát. Bởi vì cắt cổ, hay cắt tay tự sát, máu sẽ không bắn lung tung như vậy.
Giờ phút này, nàng thật sự khâm phục bản thân. Xem nhiều phim như vậy, cuối cùng cũng có thể dùng!
Nhưng vào bên trong sảnh khách, nhìn một lượt xung quanh, trên xà nhà có một vết hằn sâu trên gỗ. Cảnh này nàng quen! Chắc chắn là treo cổ bằng dây thừng! Nói như vậy… bọn sát thủ sau khi giết cả nhà Lục gia, mới dựng một hiện trường giả, giống như Lục lão gia sợ tội tự sát... Sau đó, tất cả gia nhân đều muốn tuẫn táng theo lão gia!
Ôi mẹ ơi, đây là tiểu thuyết sao?!
…Có điều, đây chỉ mới là suy đoán của nàng, có lẽ là nàng nghĩ quá nhiều... Bọn sát thủ đó thu dọn rất sạch sẽ, ngoài việc không thể cắt hết cỏ trong vườn, thì một cọng lông cũng không để lại... Không có manh mối, làm thế nào để điều tra đây?
Lục Tuyết Tịch lại đi tìm xung quanh một lượt, khi sắp bỏ cuộc quay về, cuối cùng cũng phát hiện ra một mảnh vải màu đen bên trong chậu hoa, bị lá cây che mất. Mảnh vải này cũng không có gì, chất liệu cũng rất bình thường, nhưng ở góc bên phải lại có một hoa văn, có lẽ là một góc của biểu tượng nào đó…
Nàng nhanh chóng cất mảnh vải vào trong người, sau đó lại quay về góc tường lúc nãy, khẽ gọi:
"An Ly!"
… Bên ngoài không hề có một tiếng động đáp lại.
"An Ly?"
Trả lời Tuyết Tịch, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc.
Lục Tuyết Tịch khẽ nuốt nước bọt. Không phải ngủ quên rồi đó chứ? Hay là bị bắt đi rồi?!
…Phì phì phì, nói bậy nói bậy, Lục Tuyết Tịch, đừng nghĩ linh tinh!
"An Ly, ta ra ngoài đây! Em đứng xa một chút, đừng để bị đạp trúng!"
Nàng không để ý đến An Ly có đáp lại hay không, chỉ lo tìm cách làm sao trèo ra ngoài. Cũng may, bên cạnh tường là một cây hòe già, khá cao, nàng có thể từ đây trèo ra.
"Lục Tuyết Tịch, cố lên!"
Không nói hai lời, Lục tiểu thư liền xắn tay áo, tháo giày ném ra ngoài trước, sau đó dùng sức leo lên. Đời này, à không, đời trước, nàng chưa từng trèo tường trốn học bao giờ, cũng chưa từng trèo cây...
Lần này, thật sự là dùng hết sức bình sinh!
_Thời Nguyệt Chi Thượng_
[1] thời thần: đơn vị đo thời gian cổ đại, một thời canh= 2 giờ
An Ly bước vào bên trong xe ngựa với tiểu thư nhà mình, ngồi xuống bên cạnh, chốc chốc lại nhìn sang Tuyết Tịch. Đến khi ánh mắt của nàng ta chạm phải ánh mắt của Lục Tuyết Tịch, mới ngượng ngùng cụp mắt xuống. Lục tiểu thư không khỏi bật cười, vỗ vai nàng:
"An Ly, em giật mình cái gì!"
"Tiểu thư, mặt của người…"
Nàng đưa tay đặt lên khuôn mặt đã cách một lớp khăn che của mình, bình tĩnh nói:
"Ta cảm thấy lần này không xấu lắm!"
Cơ sự phải nói đến nửa canh giờ trước, Lục Tuyết Tịch nàng đã căn dặn An Ly đem đến mấy lọ thần cao, vẽ nên một loạt tàn nhang trên mặt, còn có nốt ruồi, còn có vết sẹo… triệt để khiến khuôn mặt thanh tú trở nên vô cùng xấu xí khó coi.
Xem ra An Ly vẫn đang nghi vấn trùng trùng, nàng đành kiên nhẫn giải thích:
"Lần này quay về kinh thành thu thập manh mối, vạn nhất bị người quen phát hiện ra, như vậy thì rất phiền phức. Vì vậy ta muốn dịch dung một chút, tốt nhất là không ai nhận ra! Muội xem, có phải là không nhận ra ta không?"
"Quả thật là vậy…" Ai mà nhận ra đây là Lục tiểu thư xinh đẹp thanh tú thường ngày chứ!
"Vậy thì đúng rồi!" Nàng vỗ đùi một cái, sau đó lại hỏi tiếp "Đúng rồi, ta nói muội đem theo một con dao găm, có đem theo không?"
Tiểu tì nữ lập tức lắc đầu:
"Không đem!"
"Sao lại không đem? Như vậy làm sao tự vệ được chứ!"
"Dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện, nô tì thấy tiểu thư không nên giữ vật có sát khí quá lớn" Nói đoạn, nàng lại lục tìm trong tay áo một chiếc kim thoa, đưa cho nàng "Nô tì tìm cho tiểu thư một cây tước thoa [2], tiểu thư người xem thử xem?"
[2] tước thoa: trâm cài
Tước thoa này, là một cây trâm cài bằng bạc, đầu trâm miễn cưỡng được xem là nhọn, nếu dùng lực có thể đâm người khác chảy máu. Thôi vậy, có dao cùn còn hơn là tay không!
Tuyết Tịch gật đầu, đem tước thoa cất vào trong tay áo, sau đó lại lấy hồng bao bên thắt lưng ra đếm bạc. Lần này có lẽ phải ở lại khách sạn… à không, phải gọi là trà lâu, phải ở lại trà lâu một đêm rồi. Nàng vẫn chưa thông thuộc kinh tế thị trường ở đây, vẫn chưa thể trả giá được, không biết số bạc này có đủ dùng hay không...
°°°
Xe ngựa không nhanh không chậm tiến vào kinh thành, An Ly nhìn sắc trời rồi nói với nàng, hiện tại đã là giờ dậu ba khắc, trời cũng đã sắp tối, nàng đành phải tìm trà lâu dừng chân trước đã.
Sau khi sắp xếp nơi ở xong xuôi, nghỉ ngơi ăn uống, trời cũng đã quá giờ tuất, thấy thời gian cũng đã vừa đến, Lục Tuyết Tịch mới theo trí nhớ của An Ly mà đi đến Lục phủ.
... Lục phủ hiện tại vẫn chưa bị đập bỏ, nhưng trở thành một ngôi nhà hoang chết chủ, âm u lạnh lẽo, dù là buổi sáng cũng ít khi có người qua lại, nói chi là buổi tối. Người ta đều sợ hồn ma của trên dưới Lục gia vẫn còn ở lại bên trong, đến gần không may sẽ bị ám theo!
Vậy mà hiện tại, có hai bóng người đang đi quanh phủ, tìm cách lẻn vào bên trong.
"Tiểu thư, chúng ta không thể đi cửa lớn được sao?" An Ly vừa lấy mấy thùng gỗ bên cạnh một sạp bán rau, vừa hỏi.
"Tuyệt đối không được! Cửa lớn hiện tại đã bị niêm phong rồi, nếu như chúng ta xé ra, chắc chắn sẽ bị phát hiện! Muội an tâm đi, trời tối như vậy, người ở thời đại này đều đóng cửa tắt đèn hết rồi!"
"Người ở thời đại này?"
"Ý ta là... không có ai đâu, muội nhanh lên một chút đi!"
"Ồ!"
An Ly khiêng máy thùng gỗ đến, đặt chồng lên nhau, theo lời chỉ dẫn của Tuyết Tịch, tạo ra mấy nấc thang tạm bợ để nàng trèo lên, leo qua tường.
Lục Tuyết Tịch bắt đầu trèo lên, tiểu tì nữ lo lắng đến mức rưng rưng nước mắt, liên tục nói với nàng:
"Tiểu thư, người cẩn thận chút!"
"Tiểu thư, để An Ly đỡ người!"
"Tiểu thư, chú ý an toàn!"
"Tiểu thư... An Ly sợ quá!"
Nàng thở dài một hơi, chật vật ngồi lên tường, nói với nàng ta:
"Vậy muội ngoan ngoãn ở đây canh người đi, một mình ta đi là được!"
"Tiểu thư, người nhất định phải chú ý an toàn!!!"
"Ta biết rồi!... A!!!"
Tuyết Tịch trực tiếp nhảy vào bên trong Lục phủ, vốn dĩ tiếp đất khá thuận lợi, nhưng lại trượt chân vào một đám rêu, ngã một cái đau điếng!
"A!!…đau đau đau..."
Lục Tuyết Tịch hiện tại đã ở trong phủ rồi, nhưng mà tư thế tiếp đất có chút... không được trang nhã cho lắm. Mặt suýt chút nữa đã cùng mặt đất hôn nhau, bụng còn bị va vào đá.
Nàng rên rỉ mấy tiếng, đỡ eo đứng dậy. Tà váy bằng tơ bị rách một đường dài, lắm lem bùn đất, bộ dạng của nàng lúc này không phải chỉ cần dùng mấy từ “vô cùng thê thảm” là có thể hình dung được. Vừa xuất quân đã gặp phải chuyện này, nàng đột nhiên có một cảm giác không tốt lành gì.
"A, cái eo của lão nương..."
An Ly ở bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn, lo lắng hỏi:
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
"Không... không sao!" Cũng may tường không quá cao, nếu không nàng nhất định sẽ bị phế luôn!
"An Ly, một mình ta vào xem là được rồi, em ở bên ngoài canh gác đi! Nếu như có người nhất định phải báo với ta!"
"Tiểu thư yên tâm!"
Mặc kệ nàng ta không nhìn thấy, Tuyết Tịch vẫn theo thói quen gật đầu, sau đó từng bước cẩn thận đi vào bên trong. Hôm nay nhiều điều thất trách, nàng lại quên mất không đem theo đuốc, cũng may ánh trăng hôm nay sáng, lại không bị nhà cao tầng che mất, cho nên miễn cưỡng nhìn thấy được xung quanh.
Vừa vào bên trong, Tuyết Tịch liền ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng. Sự việc đã xảy ra lâu như vậy mà vẫn còn mùi máu, đủ để biết ngày hôm đó có biết bao nhiêu xác chết, nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ rồi. Nàng vẫn luôn nhìn trước nhìn sau, một cơn gió thổi qua cũng làm Lục tiểu thư rợn người... Hu hu hu, không phải sẽ có bóng ma vút qua đó chứ?
Cây, nhất là cỏ trong phủ đều bị dính một chất gì đó, hiện tại đã đông lại rồi, làm ngọn cỏ trĩu xuống. Có lẽ mấy ngày nay không có mưa, máu vẫn chưa được rửa trôi. Dựa theo kinh nghiệm xem phim ngôn tình trinh thám của Lục Tuyết Tịch, An Ly nói không sai, người trong phủ quả thật là bị tàn sát. Bởi vì cắt cổ, hay cắt tay tự sát, máu sẽ không bắn lung tung như vậy.
Giờ phút này, nàng thật sự khâm phục bản thân. Xem nhiều phim như vậy, cuối cùng cũng có thể dùng!
Nhưng vào bên trong sảnh khách, nhìn một lượt xung quanh, trên xà nhà có một vết hằn sâu trên gỗ. Cảnh này nàng quen! Chắc chắn là treo cổ bằng dây thừng! Nói như vậy… bọn sát thủ sau khi giết cả nhà Lục gia, mới dựng một hiện trường giả, giống như Lục lão gia sợ tội tự sát... Sau đó, tất cả gia nhân đều muốn tuẫn táng theo lão gia!
Ôi mẹ ơi, đây là tiểu thuyết sao?!
…Có điều, đây chỉ mới là suy đoán của nàng, có lẽ là nàng nghĩ quá nhiều... Bọn sát thủ đó thu dọn rất sạch sẽ, ngoài việc không thể cắt hết cỏ trong vườn, thì một cọng lông cũng không để lại... Không có manh mối, làm thế nào để điều tra đây?
Lục Tuyết Tịch lại đi tìm xung quanh một lượt, khi sắp bỏ cuộc quay về, cuối cùng cũng phát hiện ra một mảnh vải màu đen bên trong chậu hoa, bị lá cây che mất. Mảnh vải này cũng không có gì, chất liệu cũng rất bình thường, nhưng ở góc bên phải lại có một hoa văn, có lẽ là một góc của biểu tượng nào đó…
Nàng nhanh chóng cất mảnh vải vào trong người, sau đó lại quay về góc tường lúc nãy, khẽ gọi:
"An Ly!"
… Bên ngoài không hề có một tiếng động đáp lại.
"An Ly?"
Trả lời Tuyết Tịch, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc.
Lục Tuyết Tịch khẽ nuốt nước bọt. Không phải ngủ quên rồi đó chứ? Hay là bị bắt đi rồi?!
…Phì phì phì, nói bậy nói bậy, Lục Tuyết Tịch, đừng nghĩ linh tinh!
"An Ly, ta ra ngoài đây! Em đứng xa một chút, đừng để bị đạp trúng!"
Nàng không để ý đến An Ly có đáp lại hay không, chỉ lo tìm cách làm sao trèo ra ngoài. Cũng may, bên cạnh tường là một cây hòe già, khá cao, nàng có thể từ đây trèo ra.
"Lục Tuyết Tịch, cố lên!"
Không nói hai lời, Lục tiểu thư liền xắn tay áo, tháo giày ném ra ngoài trước, sau đó dùng sức leo lên. Đời này, à không, đời trước, nàng chưa từng trèo tường trốn học bao giờ, cũng chưa từng trèo cây...
Lần này, thật sự là dùng hết sức bình sinh!
_Thời Nguyệt Chi Thượng_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.