Chương 35:
Minh Loan
19/11/2023
Ngày hôm sau, Hứa Nương ngủ đến giữa trưa mới ung dung tỉnh dậy.
Chân tay nàng đau nhức, như thể bị tháo rời, nghiền nát rồi lại ghép lại, chúng dường như đều không nghe mệnh lệnh của nàng nữa, trên thân thể trần trụi dính đầy dấu vết ân ái mãnh liệt đêm qua.
Nàng cố gắng thu nhỏ tiểu tuyết sưng đỏ lại, lúc này mới phát hiện ra dương vật nửa mềm nửa cứng của Trang Phi Vũ vẫn đang được nhét vào bên trong, động tác yếu ớt, tinh dịc thưa thớt vẫn đang chảy ra từ nơi hai thân thể giao hợp, tỏa ra mùi nồng nặc.
Hắn đây là.... đã Xuất không ít...
Hứa Nương khuôn mặt đỏ bừng, nàng nhẹ nhàng di chuyển bàn tay to ở trước ngực, cúi đầu nhìn Xuống thân dưới.
Âm hộ và đùi nàng dính đầy những vết tïnh dich đã khô, vết hôn đỏ đậm cùng với dấu ngón tay đan xen nhau, che gần hết làn da trắng như tuyết của nàng, dải yếm màu đỏ rực ép sát dưới bàn chân ngọc, co rút thành một quả cầu nhăn nheo.
Trang Phi Vũ lại nửa mê nửa tỉnh ôm lấy nàng, thẳng lưng đưa vào sâu trong tiểu huyệt nàng, nhưng sau vài lần cọ xát, hắn liền lấy lại tinh thần, làm mạnh đến mức khiến Hứa Nương phải rên rỉ.
"Phi Vũ...Phi Vũ..."
Nàng bị hắn hung ác hành sự, tiểu huyệt vừa đau lại vừa nóng, nàng chịu không nổi nữa, ôm lấy cánh tay cường tráng của Trang Phi Vũ, thấp giọng cầu xin:
“Tỉnh lại đi! ...huynh không thể làm tiếp nữa... đã không còn sớm rồi, chúng ta nên dậy thôi..."
Khi Trang Phi Vũ mở mắt ra, hẳn nghĩ rằng mọi thứ vẫn như trước đây - nàng vẫn là của riêng mình hắn, không bị bất kỳ nam nhân không liên quan nào chạm vào, và cũng không phải đi tiểu trên mặt đất một cách xấu hổ như vậy.
Nhưng mùi hương tanh tưởi trong phòng đã gợi lại tất cả những ký ức của hắn đêm qua.
Liền nổi cơn thịnh nộ, hắn lật ngược Hứa Nương lại và đè chặt nàng Xuống dưới, phớt lờ tiếng kêu đau của nàng, thúc mạnh vào nàng hàng trăm lần, sau đó hắn đâm côn thịt dính đầy dịch âm vào cái miệng mỏng manhn khiến nàng không ngừng buồn nôn, mới vừa rồi còn đem tinh dich rót vào sâu trong cổ họng nàng.
Hứa Nương che miệng ho khan một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, rụt rè hỏi hắn:
"Phi Vũ, huynh làm sao vậy?"
Có phải vì Trang Phi Vũ hối hận khi nói rằng hắn có ý định "cưới hỏi đàng hoàng" và nghĩ rằng nàng đang gây thêm phiền toái cho hắn?
Lúc này Trang Phi Vũ mới nhận ra sự hớ hênh mình, để không bị nàng nghi ngờ, hắn từ từ bình tĩnh lại, kéo nàng vào lòng nói:
“ Còn không phải do muội quá mức câu dẫn người khác, kích thích khiến ta mất đi lý trí sao?“
Hắn nhẹ nhàng lau người cho nàng, thay quần áo mới, mở cửa sổ, để làn gió bắc buốt giá thổi bay hương vị tội lỗi trong phòng, lại xách xô nước, tự mình rửa sạch mặt đất.
Thấy hắn vẫn cư xử như thường ngày, Hứa Nương buông Xuống sự bất an trong lòng, có chút xấu hổ đi ra khỏi cửa, đi kiểm tra bọn nhỏ.
Có Tưởng Tinh Uyên ở bên, nàng không cần lo lắng cái gì, hắn lấy tiền mừng tuổi, mua mấy cái bánh xèo, luộc mấy quả trứng, cùng một nồi cháo kê lớn, sắp xếp chu đáo cho ca ca và muội muội.
Trang Phi Vũ đi đến phía sau Hứa Nương , không chút do dự nào vòng tay ôm lấy nàng, hào phóng phân phát ba phong bao lớn màu đỏ, nói với Tưởng Tinh Thuần và Tưởng Tinh Uyên:
"Con của Hứa Nương cũng là con của ta. Từ nay, các con có thể thay đổi cách xưng hô gọi ta là cha."
Tưởng Tinh Thuần vẫn luôn ngưỡng mộ hẳn, khi anh ấy nghe thấy những lời đó, liền vui vẻ thay đổi giọng điệu và hét lớn lên.
Tưởng Tinh Uyên lại rất hiểu chứ chuyện, hắn cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, và thì thầm:
"Con, con sẽ gọi người là Trang bá bá."
Trang Phi Vũ đối xử tốt với bọn trẻ, vốn là để lợi dụng Hứa Nương , giờ đã đạt được mục đích, hắn cũng không ép buộc chúng quá đáng, vì vậy đã kéo nàng vào phòng sau để thì thầm.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một cái túi vải, từng lớp từng lớp mở ra, bên trong đặt một chiếc trâm vàng tinh xảo.
Chân tay nàng đau nhức, như thể bị tháo rời, nghiền nát rồi lại ghép lại, chúng dường như đều không nghe mệnh lệnh của nàng nữa, trên thân thể trần trụi dính đầy dấu vết ân ái mãnh liệt đêm qua.
Nàng cố gắng thu nhỏ tiểu tuyết sưng đỏ lại, lúc này mới phát hiện ra dương vật nửa mềm nửa cứng của Trang Phi Vũ vẫn đang được nhét vào bên trong, động tác yếu ớt, tinh dịc thưa thớt vẫn đang chảy ra từ nơi hai thân thể giao hợp, tỏa ra mùi nồng nặc.
Hắn đây là.... đã Xuất không ít...
Hứa Nương khuôn mặt đỏ bừng, nàng nhẹ nhàng di chuyển bàn tay to ở trước ngực, cúi đầu nhìn Xuống thân dưới.
Âm hộ và đùi nàng dính đầy những vết tïnh dich đã khô, vết hôn đỏ đậm cùng với dấu ngón tay đan xen nhau, che gần hết làn da trắng như tuyết của nàng, dải yếm màu đỏ rực ép sát dưới bàn chân ngọc, co rút thành một quả cầu nhăn nheo.
Trang Phi Vũ lại nửa mê nửa tỉnh ôm lấy nàng, thẳng lưng đưa vào sâu trong tiểu huyệt nàng, nhưng sau vài lần cọ xát, hắn liền lấy lại tinh thần, làm mạnh đến mức khiến Hứa Nương phải rên rỉ.
"Phi Vũ...Phi Vũ..."
Nàng bị hắn hung ác hành sự, tiểu huyệt vừa đau lại vừa nóng, nàng chịu không nổi nữa, ôm lấy cánh tay cường tráng của Trang Phi Vũ, thấp giọng cầu xin:
“Tỉnh lại đi! ...huynh không thể làm tiếp nữa... đã không còn sớm rồi, chúng ta nên dậy thôi..."
Khi Trang Phi Vũ mở mắt ra, hẳn nghĩ rằng mọi thứ vẫn như trước đây - nàng vẫn là của riêng mình hắn, không bị bất kỳ nam nhân không liên quan nào chạm vào, và cũng không phải đi tiểu trên mặt đất một cách xấu hổ như vậy.
Nhưng mùi hương tanh tưởi trong phòng đã gợi lại tất cả những ký ức của hắn đêm qua.
Liền nổi cơn thịnh nộ, hắn lật ngược Hứa Nương lại và đè chặt nàng Xuống dưới, phớt lờ tiếng kêu đau của nàng, thúc mạnh vào nàng hàng trăm lần, sau đó hắn đâm côn thịt dính đầy dịch âm vào cái miệng mỏng manhn khiến nàng không ngừng buồn nôn, mới vừa rồi còn đem tinh dich rót vào sâu trong cổ họng nàng.
Hứa Nương che miệng ho khan một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, rụt rè hỏi hắn:
"Phi Vũ, huynh làm sao vậy?"
Có phải vì Trang Phi Vũ hối hận khi nói rằng hắn có ý định "cưới hỏi đàng hoàng" và nghĩ rằng nàng đang gây thêm phiền toái cho hắn?
Lúc này Trang Phi Vũ mới nhận ra sự hớ hênh mình, để không bị nàng nghi ngờ, hắn từ từ bình tĩnh lại, kéo nàng vào lòng nói:
“ Còn không phải do muội quá mức câu dẫn người khác, kích thích khiến ta mất đi lý trí sao?“
Hắn nhẹ nhàng lau người cho nàng, thay quần áo mới, mở cửa sổ, để làn gió bắc buốt giá thổi bay hương vị tội lỗi trong phòng, lại xách xô nước, tự mình rửa sạch mặt đất.
Thấy hắn vẫn cư xử như thường ngày, Hứa Nương buông Xuống sự bất an trong lòng, có chút xấu hổ đi ra khỏi cửa, đi kiểm tra bọn nhỏ.
Có Tưởng Tinh Uyên ở bên, nàng không cần lo lắng cái gì, hắn lấy tiền mừng tuổi, mua mấy cái bánh xèo, luộc mấy quả trứng, cùng một nồi cháo kê lớn, sắp xếp chu đáo cho ca ca và muội muội.
Trang Phi Vũ đi đến phía sau Hứa Nương , không chút do dự nào vòng tay ôm lấy nàng, hào phóng phân phát ba phong bao lớn màu đỏ, nói với Tưởng Tinh Thuần và Tưởng Tinh Uyên:
"Con của Hứa Nương cũng là con của ta. Từ nay, các con có thể thay đổi cách xưng hô gọi ta là cha."
Tưởng Tinh Thuần vẫn luôn ngưỡng mộ hẳn, khi anh ấy nghe thấy những lời đó, liền vui vẻ thay đổi giọng điệu và hét lớn lên.
Tưởng Tinh Uyên lại rất hiểu chứ chuyện, hắn cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, và thì thầm:
"Con, con sẽ gọi người là Trang bá bá."
Trang Phi Vũ đối xử tốt với bọn trẻ, vốn là để lợi dụng Hứa Nương , giờ đã đạt được mục đích, hắn cũng không ép buộc chúng quá đáng, vì vậy đã kéo nàng vào phòng sau để thì thầm.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một cái túi vải, từng lớp từng lớp mở ra, bên trong đặt một chiếc trâm vàng tinh xảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.