Chương 40:
Minh Loan
19/11/2023
Hứa Nương liền hỏi, hắn nhéo vào ngực ôm chặt trong lòng, đưa ly rượu đến bên cạnh môi nàng, thật sự là thể cự tuyệt, cái miệng nhỏ này đành phải uống cạn.
"Tại sao giữa chúng ta phải khách khí như vậy?”
Trang Phi Vũ hờ hững Thù a tay:
"Nàng đi theo ta đến nhậm chức, với người ngoài chỉ cần nói là thê tử ta cười hỏi đàng hoàng, bọn trẻ đều là máu mủ ruột thịt của ta, các huynh đệ đi theo ta sẽ không bậy, Tổng đại nhân là người hiền lành tốt bụng, ngài cũng sẽ chiếu cố chúng ta vài phần."
Hắn lại hùng hồn thêu dệt thêm một giấc mộng hạnh phúc cho nàng:
"Đến lúc đó chúng ta thuê một cái sân nhỏ, lại thuê thêm hai vú nuôi, muội sẽ ở nhà chăm sóc con, ta ở bên ngoài làm việc, hai người chúng ta đồng tâm đồng sức, nhất định có thể sống một cuộc sống sung túc."
Hứa Nương thầm nghĩ: Hắn thề thốt như vậy, hắn cũng đang lừa mình sao? Giấy không bọc được lửa, ba năm tháng nữa Huyện chủ kia sẽ bị thuyên chuyển, đến ngày đó, hắn sẽ nói với nàng thế nào đây?
Vẻ mặt đầy nghi hoặc nhíu mày, Trang Phi Vũ ép nàng uống bốn năm chén rượu mạnh, nàng xin phép đi tiểu tiện rồi vội vàng bước vào túp lều ở góc sân.
Vừa bước vào, Hứa Nương liền cúi đầu, cố nén khó chịu chọc ngón tay mảnh khảnh vào sâu trong cổ họng, cố gắng ép mình nôn ra.
Nàng cố hết sức kìm nén động tác, nôn hết rượu đã uống ra ngoài, lấy khăn tay lau khóe môi, súc vài ngụm nước giếng để xác định không có gì bất thường, rồi quay lại ăn cơm cùng Trang Phi Vũ như thường lệ.
Nàng hoàn toàn không biết trong tất cả những lời nói của Trang Phi Vũ, lời nào là thật, lời nào là giả.
Nàng cũng không dám hỏi, nhưng cũng không nén được nghi hoặc, nàng ngây thơ hy vọng thông qua lần "say rượu" này, có thể nhìn rõ hắn là người như thế nào, càng hy vọng những suy đoán đáng sợ kia đều là do nàng tự tưởng tượng ra.
Trang Phi Vũ nhìn mỹ nhân đang say rượu trong vòng tay mình, động tác của hắn dần trở nên không có quy tắc.
Hắn cởi thắt lưng cho nàng, vùi gương mặt tuấn tú vào trong cổ, liếm rồi lại cắn, ăn một hồi lâu, hàm răng ngậm vào sau cổ cô, nhẹ nhàng kéo dây cởi yếm ra.
Hai bầu ngực ngọc đã bị hắn và Tống Chương cắn mút không chút phòng bị nhảy ra ngoài, hạt nhũ hồng nhạt hơi dựng đứng khiến hắn hai mắt đỏ lên tim đập thình thịch.
Một người xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, thực sự luyến tiếc khi chia sẻ với người khác.
Tuy nhiên, vì một tương lai tươi sáng, những hy sinh này đều xứng đáng.
Trang Phi Vũ trầm giọng thở dài, nhéo cằm Hứa Nương , đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xoay xoay một vòng, chỉ thấy dưới ánh nến, mái tóc đen lại càng đậm hoan, làn da tuyết lại càng trắng hơn, lông mày mảnh trăng lưỡi liềm hơi nhíu lại, hai mắt nhắm chặt, đôi môi đỏ mọng phun ra một hơi sương nhẹ mềm mại, nửa người vô thức ngã Xuống .
Hắn cuồng nhiệt cùng nàng làm một cái, đầu lưỡi bá đạo xâm nhập vào trong khoang miệng nóng ẩm, hồi lâu mới ngoạm lấy đinh hương, thấy nàng yếu ớt phối hợp, cặp tuyết bảo của nàng ở trên người hắn cọ tới cọ lui, vừa thẹn thùng vừa đáng yêu, hắn thăm dò hỏi:
"Hứa Nương , Hứa Nương , muội uống say rồi sao? Tỉnh lại đi, chúng ta cùng lên giường nghỉ ngơi đi?"
Hứa Nương im lặng, lại nghe thấy hắn gọi, sau đó hai tay bốc lửa mò mẫm khắp người, lột bỏ áo ngoài, dây đai bụng, váy và quần áo nhỏ đều lột sạch, chỉ để lại đôi tất trắng như tuyết.
Đôi mắt nàng vẫn bị đai lưng bịt kín, trong lòng có chút bối rối, nàng giơ hai cánh tay mềm mại như hoa sen lên, vòng qua cổ hắn, mơ màng thì thầm:
“Huynh... đừng rời xa ta...”
Trang Phi Vũ nhẹ nhàng hôn lên giữa hai hàng lông mày nàng, một thanh âm quen thuộc truyền đến bên tai:
"Muội nói cái gì ngốc vậy? Ta đưa muội lên giường, huynh thương muôi..."
Nàng được hẳn bế lên không trung, đặt vào trong chăn bông mềm mại.
Những cái ôm ấm áp, những cái vuốt ve ân cần, những nụ hôn kéo dài... mọi thứ đều rất quen thuộc đều rất thoả đáng, Hứa Nương cố kìm nén sự xúc động, run rẩy chịu đựng sự cuồng nhiệt của tình lang, hai chân hơi tách ra, kẹp lấy vòng eo thon gọn của hắn, không cần rượu mạnh cũng không cần Xuân dược, rất nhiều những dòng nước ấm vô thức chảy ra.
Trang Phi Vũ bắt lấy một bên chân đặt vào trong khuỷu tay, dùng hết sức lực, duỗi thẳng thắt lưng, thong thả đâm vào nàng hơn trăm nhát, thấy hoa huyệt càng ngày càng chặt chẽ, càng lúc càng có nhiều nước chảy ra hơn, hắn cắn răng cố nén dục hoả Xuống , lại gọi nàng hai lần nữa.
Hứa Nương cũng không để ý tới hắn, mặt đỏ bừng, nghiêng đầu, khóe môi chảy ra một dòng nước bọt, nàng khẽ ậm ừ một tiếng, thần sắc mê hoặc.
Trang Phi Vũ nuốt nước bọt, nắm lấy bộ ngực trắng trẻo đầy sữa và ngoạm thêm vài cái, nhéo chiếc eo thon thả của nàng rồi rút dương vật màu đen tím ra khỏi cái “hang động cực lạc” này.
Hứa Nương trong lòng run rẩy, tập trung tinh thần vào từng động tĩnh Xung quanh, dường như nàng nghe thấy tiếng bước chân rất chậm rãi, rất nhẹ nhàng, nhưng lại cũng như không có gì, nên nhất thời không dám lộ ra.
"Tại sao giữa chúng ta phải khách khí như vậy?”
Trang Phi Vũ hờ hững Thù a tay:
"Nàng đi theo ta đến nhậm chức, với người ngoài chỉ cần nói là thê tử ta cười hỏi đàng hoàng, bọn trẻ đều là máu mủ ruột thịt của ta, các huynh đệ đi theo ta sẽ không bậy, Tổng đại nhân là người hiền lành tốt bụng, ngài cũng sẽ chiếu cố chúng ta vài phần."
Hắn lại hùng hồn thêu dệt thêm một giấc mộng hạnh phúc cho nàng:
"Đến lúc đó chúng ta thuê một cái sân nhỏ, lại thuê thêm hai vú nuôi, muội sẽ ở nhà chăm sóc con, ta ở bên ngoài làm việc, hai người chúng ta đồng tâm đồng sức, nhất định có thể sống một cuộc sống sung túc."
Hứa Nương thầm nghĩ: Hắn thề thốt như vậy, hắn cũng đang lừa mình sao? Giấy không bọc được lửa, ba năm tháng nữa Huyện chủ kia sẽ bị thuyên chuyển, đến ngày đó, hắn sẽ nói với nàng thế nào đây?
Vẻ mặt đầy nghi hoặc nhíu mày, Trang Phi Vũ ép nàng uống bốn năm chén rượu mạnh, nàng xin phép đi tiểu tiện rồi vội vàng bước vào túp lều ở góc sân.
Vừa bước vào, Hứa Nương liền cúi đầu, cố nén khó chịu chọc ngón tay mảnh khảnh vào sâu trong cổ họng, cố gắng ép mình nôn ra.
Nàng cố hết sức kìm nén động tác, nôn hết rượu đã uống ra ngoài, lấy khăn tay lau khóe môi, súc vài ngụm nước giếng để xác định không có gì bất thường, rồi quay lại ăn cơm cùng Trang Phi Vũ như thường lệ.
Nàng hoàn toàn không biết trong tất cả những lời nói của Trang Phi Vũ, lời nào là thật, lời nào là giả.
Nàng cũng không dám hỏi, nhưng cũng không nén được nghi hoặc, nàng ngây thơ hy vọng thông qua lần "say rượu" này, có thể nhìn rõ hắn là người như thế nào, càng hy vọng những suy đoán đáng sợ kia đều là do nàng tự tưởng tượng ra.
Trang Phi Vũ nhìn mỹ nhân đang say rượu trong vòng tay mình, động tác của hắn dần trở nên không có quy tắc.
Hắn cởi thắt lưng cho nàng, vùi gương mặt tuấn tú vào trong cổ, liếm rồi lại cắn, ăn một hồi lâu, hàm răng ngậm vào sau cổ cô, nhẹ nhàng kéo dây cởi yếm ra.
Hai bầu ngực ngọc đã bị hắn và Tống Chương cắn mút không chút phòng bị nhảy ra ngoài, hạt nhũ hồng nhạt hơi dựng đứng khiến hắn hai mắt đỏ lên tim đập thình thịch.
Một người xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, thực sự luyến tiếc khi chia sẻ với người khác.
Tuy nhiên, vì một tương lai tươi sáng, những hy sinh này đều xứng đáng.
Trang Phi Vũ trầm giọng thở dài, nhéo cằm Hứa Nương , đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xoay xoay một vòng, chỉ thấy dưới ánh nến, mái tóc đen lại càng đậm hoan, làn da tuyết lại càng trắng hơn, lông mày mảnh trăng lưỡi liềm hơi nhíu lại, hai mắt nhắm chặt, đôi môi đỏ mọng phun ra một hơi sương nhẹ mềm mại, nửa người vô thức ngã Xuống .
Hắn cuồng nhiệt cùng nàng làm một cái, đầu lưỡi bá đạo xâm nhập vào trong khoang miệng nóng ẩm, hồi lâu mới ngoạm lấy đinh hương, thấy nàng yếu ớt phối hợp, cặp tuyết bảo của nàng ở trên người hắn cọ tới cọ lui, vừa thẹn thùng vừa đáng yêu, hắn thăm dò hỏi:
"Hứa Nương , Hứa Nương , muội uống say rồi sao? Tỉnh lại đi, chúng ta cùng lên giường nghỉ ngơi đi?"
Hứa Nương im lặng, lại nghe thấy hắn gọi, sau đó hai tay bốc lửa mò mẫm khắp người, lột bỏ áo ngoài, dây đai bụng, váy và quần áo nhỏ đều lột sạch, chỉ để lại đôi tất trắng như tuyết.
Đôi mắt nàng vẫn bị đai lưng bịt kín, trong lòng có chút bối rối, nàng giơ hai cánh tay mềm mại như hoa sen lên, vòng qua cổ hắn, mơ màng thì thầm:
“Huynh... đừng rời xa ta...”
Trang Phi Vũ nhẹ nhàng hôn lên giữa hai hàng lông mày nàng, một thanh âm quen thuộc truyền đến bên tai:
"Muội nói cái gì ngốc vậy? Ta đưa muội lên giường, huynh thương muôi..."
Nàng được hẳn bế lên không trung, đặt vào trong chăn bông mềm mại.
Những cái ôm ấm áp, những cái vuốt ve ân cần, những nụ hôn kéo dài... mọi thứ đều rất quen thuộc đều rất thoả đáng, Hứa Nương cố kìm nén sự xúc động, run rẩy chịu đựng sự cuồng nhiệt của tình lang, hai chân hơi tách ra, kẹp lấy vòng eo thon gọn của hắn, không cần rượu mạnh cũng không cần Xuân dược, rất nhiều những dòng nước ấm vô thức chảy ra.
Trang Phi Vũ bắt lấy một bên chân đặt vào trong khuỷu tay, dùng hết sức lực, duỗi thẳng thắt lưng, thong thả đâm vào nàng hơn trăm nhát, thấy hoa huyệt càng ngày càng chặt chẽ, càng lúc càng có nhiều nước chảy ra hơn, hắn cắn răng cố nén dục hoả Xuống , lại gọi nàng hai lần nữa.
Hứa Nương cũng không để ý tới hắn, mặt đỏ bừng, nghiêng đầu, khóe môi chảy ra một dòng nước bọt, nàng khẽ ậm ừ một tiếng, thần sắc mê hoặc.
Trang Phi Vũ nuốt nước bọt, nắm lấy bộ ngực trắng trẻo đầy sữa và ngoạm thêm vài cái, nhéo chiếc eo thon thả của nàng rồi rút dương vật màu đen tím ra khỏi cái “hang động cực lạc” này.
Hứa Nương trong lòng run rẩy, tập trung tinh thần vào từng động tĩnh Xung quanh, dường như nàng nghe thấy tiếng bước chân rất chậm rãi, rất nhẹ nhàng, nhưng lại cũng như không có gì, nên nhất thời không dám lộ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.