Chương 47:
Minh Loan
19/11/2023
Quê hương của Hứa Nương cách quận huyện cự ly hơn hai mươi dặm, xe ngựa lắc lư, khiến cho nàng và bọn trẻ giật nảy mình đến buồn nôn, rốt cuộc tiếng " kẽo kẹt" cũng dừng lại ở một con đường nhỏ đầy bụi đất.
Nàng ôm Tưởng Thù đang khóc lớn oa oa Xuống xe, vừa mới tiếp đất đã nhìn thấy một nam nhân tầm trung niên đứng ở đó, nàng nhẹ giọng cất tiếng gọi," Nhị ca..."
Nhà mẹ đẻ của Hứa Nương họ Liễu, ba đời nhà nàng đều làm ruộng, hai người ca ca cùng một đệ đệ lại không có bản lĩnh cùng tài cán gì, chỉ dựa vào trồng trọt để kiếm miếng cơm manh áo, đến cả các tỷ tỷ cũng không được gả đi ở chỗ tốt.
Liễu nhị gắt gao cau mày, thô giọng nói:" Sao ngươi lại quay trở lại đây?"
Ông ta nhìn Tưởng Tinh Uyên đang đứng ở phía sau lưng của Hứa Nương , giọng điệu thể hiện rõ ràng sự không chào đón. " Tại sao lại có thêm một thằng nhóc nữa rồi? Gần đây cha không được khỏe cho lắm, mẹ cũng ho suốt đêm. Ta cùng đại ca ca mỗi ngày cũng đều thức dậy sớm tất bật làm việc, số ngân lượng kiếm được cũng chỉ có thể cho mấy đứa nhóc ăn no một nửa, chứ làm gì có nhiều mà phải nuôi thêm mấy miệng ăn."
Người ta thường nói," Cậu bé bán thân thịt ông già nghèo", nhà ngoại của nàng có năm, sáu cậu con trai bằng tuổi Tưởng Tinh Uyên, cuộc sống thực sự rất khó khăn.
Nhưng chính mình lại bị ca ca mình chặn ở đường như thế, trong lòng Hứa Nương cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Qua một lúc sau, Tưởng Tinh Thuần bưng một bát cơm thừa, ngấu nghiến ăn " khò khè khò khè", Tưởng Tinh Uyên lại là một người sợ người lạ, cậu sợ hãi ngồi nép bên cạnh Hứa Nương , đến ăn cũng dè dặt.
Liễu đại tẩu nhìn Liễu nhị tẩu như ra hiệu, hai người hỏi cặn kẽ lai lịch của Tưởng Tinh Uyên, nghe thấy cậu là con riêng của Tưởng Tự Chu ở bên ngoài, trên mặt liền toát ra biểu cảm khinh thường, chỉ trích Hứa Nương quá nhẹ lòng tự chuốc phiền toái vào bản thân.
" Đứa nhỏ này thông minh lại hiểu chuyện, mỗi ngày đều giúp muội làm việc, cũng không gây phiền phức gì cho muội." Hứa Nương sợ Tưởng Tinh Uyên sẽ cảm thấy tổn thương, nàng vội vàng nói tốt cho cậu.
Liễu đại tẩu lại không buông tha chuyện này, ngồi nói bóng nói gió tình trạng hiện tại của Hứa Nương , " Trên người ngươi đang mặc bộ quần áo rất mới, mới có nửa năm không găn mà sắc mặt của người đã rất tốt, ta thấy có phải chồng của muội lúc trước đã để lại không ít tiền hay không?"
Cha Liễu trong ánh dường như lóe lên một tia sáng, mẹ Liễu ho khan nhìn qua nàng.
Mẹ Liễu ngầm hiểu, kéo Hứa Nương lải nhải:" Con còn nhỏ, không biết quán Thù yến chuyện trong nhà, đừng nói đến cơm áo ăn mặc, ngỗ nhỡ tiêu hết số tiền của Tự Chu để lại, còn việc bọn trẻ phải đi học. Nếu con tin tưởng mẹ, không bằng hãy giao cho mẹ số tiền ấy để mẹ giữ hộ con, con ở chỗ này sống một thời gian, cha và mẹ cũng có thể gần gũi các con của con!"
Nàng sau khi bị Trang Phi Vũ lừa một vố nặng nè , Hứa Nương đã trưởng thành lên rất nhiều, nàng cười khổ nói," Hắn là một người bán hàng rong, hắn có thể có để lại của cải gì được chứ? Đều là người trong nhà với nhau, con cũng không gạt mẹ, bộ quần áo mới này là do người hàng xóm thấy con đáng thương nên mới cho con mượn, tiền cũng là của tộc trưởng bán ruộng cho con mượn, rồi tống cổ chúng con. Chúng con không thể sống tiếp ở đó được nữa, cũng không thể chết đói, chỉ có thể không màng mặt mũi đến nương tựa cha mẹ."
Nàng ôm Tưởng Thù đang khóc lớn oa oa Xuống xe, vừa mới tiếp đất đã nhìn thấy một nam nhân tầm trung niên đứng ở đó, nàng nhẹ giọng cất tiếng gọi," Nhị ca..."
Nhà mẹ đẻ của Hứa Nương họ Liễu, ba đời nhà nàng đều làm ruộng, hai người ca ca cùng một đệ đệ lại không có bản lĩnh cùng tài cán gì, chỉ dựa vào trồng trọt để kiếm miếng cơm manh áo, đến cả các tỷ tỷ cũng không được gả đi ở chỗ tốt.
Liễu nhị gắt gao cau mày, thô giọng nói:" Sao ngươi lại quay trở lại đây?"
Ông ta nhìn Tưởng Tinh Uyên đang đứng ở phía sau lưng của Hứa Nương , giọng điệu thể hiện rõ ràng sự không chào đón. " Tại sao lại có thêm một thằng nhóc nữa rồi? Gần đây cha không được khỏe cho lắm, mẹ cũng ho suốt đêm. Ta cùng đại ca ca mỗi ngày cũng đều thức dậy sớm tất bật làm việc, số ngân lượng kiếm được cũng chỉ có thể cho mấy đứa nhóc ăn no một nửa, chứ làm gì có nhiều mà phải nuôi thêm mấy miệng ăn."
Người ta thường nói," Cậu bé bán thân thịt ông già nghèo", nhà ngoại của nàng có năm, sáu cậu con trai bằng tuổi Tưởng Tinh Uyên, cuộc sống thực sự rất khó khăn.
Nhưng chính mình lại bị ca ca mình chặn ở đường như thế, trong lòng Hứa Nương cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Qua một lúc sau, Tưởng Tinh Thuần bưng một bát cơm thừa, ngấu nghiến ăn " khò khè khò khè", Tưởng Tinh Uyên lại là một người sợ người lạ, cậu sợ hãi ngồi nép bên cạnh Hứa Nương , đến ăn cũng dè dặt.
Liễu đại tẩu nhìn Liễu nhị tẩu như ra hiệu, hai người hỏi cặn kẽ lai lịch của Tưởng Tinh Uyên, nghe thấy cậu là con riêng của Tưởng Tự Chu ở bên ngoài, trên mặt liền toát ra biểu cảm khinh thường, chỉ trích Hứa Nương quá nhẹ lòng tự chuốc phiền toái vào bản thân.
" Đứa nhỏ này thông minh lại hiểu chuyện, mỗi ngày đều giúp muội làm việc, cũng không gây phiền phức gì cho muội." Hứa Nương sợ Tưởng Tinh Uyên sẽ cảm thấy tổn thương, nàng vội vàng nói tốt cho cậu.
Liễu đại tẩu lại không buông tha chuyện này, ngồi nói bóng nói gió tình trạng hiện tại của Hứa Nương , " Trên người ngươi đang mặc bộ quần áo rất mới, mới có nửa năm không găn mà sắc mặt của người đã rất tốt, ta thấy có phải chồng của muội lúc trước đã để lại không ít tiền hay không?"
Cha Liễu trong ánh dường như lóe lên một tia sáng, mẹ Liễu ho khan nhìn qua nàng.
Mẹ Liễu ngầm hiểu, kéo Hứa Nương lải nhải:" Con còn nhỏ, không biết quán Thù yến chuyện trong nhà, đừng nói đến cơm áo ăn mặc, ngỗ nhỡ tiêu hết số tiền của Tự Chu để lại, còn việc bọn trẻ phải đi học. Nếu con tin tưởng mẹ, không bằng hãy giao cho mẹ số tiền ấy để mẹ giữ hộ con, con ở chỗ này sống một thời gian, cha và mẹ cũng có thể gần gũi các con của con!"
Nàng sau khi bị Trang Phi Vũ lừa một vố nặng nè , Hứa Nương đã trưởng thành lên rất nhiều, nàng cười khổ nói," Hắn là một người bán hàng rong, hắn có thể có để lại của cải gì được chứ? Đều là người trong nhà với nhau, con cũng không gạt mẹ, bộ quần áo mới này là do người hàng xóm thấy con đáng thương nên mới cho con mượn, tiền cũng là của tộc trưởng bán ruộng cho con mượn, rồi tống cổ chúng con. Chúng con không thể sống tiếp ở đó được nữa, cũng không thể chết đói, chỉ có thể không màng mặt mũi đến nương tựa cha mẹ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.