Chương 8:
Minh Loan
18/11/2023
Trang đại ca, huynh buông ta ra, giữa chúng ta…..không thể nào có kết quả.” Nàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, ngữ khí tràn đầy chua xót:
“Bỏ qua thân phận góa phụ của ta, không phải huynh vừa nói…. đã đính hôn với một cô nương khác sao?”
“Hứa Nương , rốt cuộc trong lòng muội có ta không?” Trang Phi Vũ kiên trì, thề phải ép nàng nói ra những lời thật lòng:
“Ta hỏi một cách khác, nếu đổi thành một nam nhân khác, muội chắc sẽ cho bọn họ chạm vào nàng ôm nàng, nhào nặn bầu ngực thông sữa vì nàng đúng chứ?”
“Sao có thể chứ?” Hứa Nương kinh ngạc nhìn hắn, một khắc sau mới hiểu được ra lời của hắn, sắc mặt đỏ bừng, thân thể mềm mại dùng sức giãy giụa:
“Trang đại ca, xin huynh đừng nói ra những lời làm ta xấu hổ nữa, mau buông ta ra, A Thuần sắp trở về rồi…..”
Khóe miệng Trang Phi Vũ cong lên, hắn không tự chủ được đứng lên, hôn lên môi nàng một cái, nói:
“Hứa Nương ngoan, những lời ta nói vừa nãy, đều là ta bịa ra để dọa muội, nếu không phải chuyện đó, làm sao ta có biết được tâm ý của muội đối với ta?”
“Dọa ta sợ?” Hứa Nương ngẩn người lặp lại:
“Lời nào làm ta sợ?”
“Ta không có đính hôn, cũng không thể nào đính hôn với cô nương khác.”Hắn nhân lúc nàng ngẩn người, ôm nữ nhân mềm mại thơm tho vào lòng, đút cho nàng mấy hớp rượu, lời nói ngoan ngoãn không cần tiền cũng tuôn ra:
“Ta biết muội vì sao lại lạnh lùng với ta, cũng biết nàng đang lo lắng điều gì. Hôm nay ta đem lời nói đặt ở đây, kiếp này, không phải muội sẽ không cưới, nếu vi phạm lời thề này, sẽ bị thiên lôi đánh chết.”
Trái tim Hứa Nương lộn xộn hết lên, không chỉ vì những lời ngọt ngào này, mà còn vì cảm thấy những điều trước mặt hoàn toàn không chân thực.
Nàng vuốt ve chiếc cổ áo mới toanh của người đàn ông, lắp bắp nói:
“Nhưng ta là góa phụ, lại mang theo A Thuần và A Xu….”
“Ta đều thích A Thuần và A Xu, nguyện ý làm cha của bọn chúng.” Trang Phi Vũ cọ xát vào hai quả đào ngọc bích qua lớp y phục, cúi đầu thì thầm vào tai nàng, lời nói mang theo sự dịu dàng vô tận:
“Ta ở trong huyện của chúng ta có thể ăn ngon, mặc kệ là công tử phú quý hay là du côn ác bá, đều phải chịu cấp cho vài phần thể diện, cũng coi như có thể bảo vệ muội. Còn về phía cha nương ta, không cần muội lo lắng, bọn họ không làm chủ được ta.”
Hắn nói đến mức này, Hứa Nương không biết phải đáp lại điều gì ngoại trừ sự biết ơn và ngoan ngoãn vâng lời.
Nghe thấy tiếng Tưởng Tự Thuần hét lên, hai người liền vội vàng tách ra, mỗi người chỉnh trang lại y phục lộn xộn của mình.
Hứa Nương lau nước mắt, đón Trang Phi Vũ vào bàn, ân cần rót rượu và đồ ăn cho Trang Phi Vũ, thấy hắn mỉm cười mở to mắt nhìn nàng, hoàn toàn khác với vẻ đoan trang cung kính thường ngày, tai dần dần đỏ bừng lên.
Trước mặt đứa trẻ, hắn giả vờ làm rơi đũa, chui xuống gầm bàn nhặt lên, to gan vén váy Nhữ Nương lên, bắt lấy bàn chân như ngọc, cởi đôi giày thêu nhỏ, nhét thẳng vào trong tay áo.
Hứa Nương xấu hổ đến mức hận không thể tìm ra một cái lỗ dưới đất mà chui vào, những ngón chân trong tất cuộn chặt lại, vẫn như thường chăm sóc Tưởng Tinh Thuần.
Đợi đến khi nhi tử ăn no bụng căng tròn lên, lau miệng chào nàng rồi đi dạo tìm đám bạn chơi đùa, nàng đỏ mặt quay mặt đi, không tự nhiên đi đến bên giường nhỏ, ôm lấy nữ nhi đã tỉnh giấc.
Trang Phi Vũ chốt chặt cửa lại, từ phía sau tiến đến, hắn thoải mái cởi bỏ thắt lưng nàng ra, cởi vạt áo ra,trong giọng nói đem theo mười hai phần vui mừng:
“A Xu nhất định là đói bụng rồi?”
Hàm răng trắng như tuyết của người đàn ông bắt lấy chiếc dây đeo mỏng manh sau gáy nàng, nhẹ nhàng kéo ra, áo yếm theo đó rơi xuống, hai con thỏ ngọc trắng như tuyết, mềm như tơ nhảy ra.
Ngón tay thon dài, cường tráng bắt lấy một con trong đó, nắm lấy quầng vυ" nhỏ nhào nặn tới lui, nặn ra mấy giọt sữa đặc sệt, hắn cúi người liếʍ liếʍ chiếc cổ ngọc hồng nhuận của nàng:
“Ôm cao chút, để người cha nàng đút cho nàng ấy ăn.”
“Bỏ qua thân phận góa phụ của ta, không phải huynh vừa nói…. đã đính hôn với một cô nương khác sao?”
“Hứa Nương , rốt cuộc trong lòng muội có ta không?” Trang Phi Vũ kiên trì, thề phải ép nàng nói ra những lời thật lòng:
“Ta hỏi một cách khác, nếu đổi thành một nam nhân khác, muội chắc sẽ cho bọn họ chạm vào nàng ôm nàng, nhào nặn bầu ngực thông sữa vì nàng đúng chứ?”
“Sao có thể chứ?” Hứa Nương kinh ngạc nhìn hắn, một khắc sau mới hiểu được ra lời của hắn, sắc mặt đỏ bừng, thân thể mềm mại dùng sức giãy giụa:
“Trang đại ca, xin huynh đừng nói ra những lời làm ta xấu hổ nữa, mau buông ta ra, A Thuần sắp trở về rồi…..”
Khóe miệng Trang Phi Vũ cong lên, hắn không tự chủ được đứng lên, hôn lên môi nàng một cái, nói:
“Hứa Nương ngoan, những lời ta nói vừa nãy, đều là ta bịa ra để dọa muội, nếu không phải chuyện đó, làm sao ta có biết được tâm ý của muội đối với ta?”
“Dọa ta sợ?” Hứa Nương ngẩn người lặp lại:
“Lời nào làm ta sợ?”
“Ta không có đính hôn, cũng không thể nào đính hôn với cô nương khác.”Hắn nhân lúc nàng ngẩn người, ôm nữ nhân mềm mại thơm tho vào lòng, đút cho nàng mấy hớp rượu, lời nói ngoan ngoãn không cần tiền cũng tuôn ra:
“Ta biết muội vì sao lại lạnh lùng với ta, cũng biết nàng đang lo lắng điều gì. Hôm nay ta đem lời nói đặt ở đây, kiếp này, không phải muội sẽ không cưới, nếu vi phạm lời thề này, sẽ bị thiên lôi đánh chết.”
Trái tim Hứa Nương lộn xộn hết lên, không chỉ vì những lời ngọt ngào này, mà còn vì cảm thấy những điều trước mặt hoàn toàn không chân thực.
Nàng vuốt ve chiếc cổ áo mới toanh của người đàn ông, lắp bắp nói:
“Nhưng ta là góa phụ, lại mang theo A Thuần và A Xu….”
“Ta đều thích A Thuần và A Xu, nguyện ý làm cha của bọn chúng.” Trang Phi Vũ cọ xát vào hai quả đào ngọc bích qua lớp y phục, cúi đầu thì thầm vào tai nàng, lời nói mang theo sự dịu dàng vô tận:
“Ta ở trong huyện của chúng ta có thể ăn ngon, mặc kệ là công tử phú quý hay là du côn ác bá, đều phải chịu cấp cho vài phần thể diện, cũng coi như có thể bảo vệ muội. Còn về phía cha nương ta, không cần muội lo lắng, bọn họ không làm chủ được ta.”
Hắn nói đến mức này, Hứa Nương không biết phải đáp lại điều gì ngoại trừ sự biết ơn và ngoan ngoãn vâng lời.
Nghe thấy tiếng Tưởng Tự Thuần hét lên, hai người liền vội vàng tách ra, mỗi người chỉnh trang lại y phục lộn xộn của mình.
Hứa Nương lau nước mắt, đón Trang Phi Vũ vào bàn, ân cần rót rượu và đồ ăn cho Trang Phi Vũ, thấy hắn mỉm cười mở to mắt nhìn nàng, hoàn toàn khác với vẻ đoan trang cung kính thường ngày, tai dần dần đỏ bừng lên.
Trước mặt đứa trẻ, hắn giả vờ làm rơi đũa, chui xuống gầm bàn nhặt lên, to gan vén váy Nhữ Nương lên, bắt lấy bàn chân như ngọc, cởi đôi giày thêu nhỏ, nhét thẳng vào trong tay áo.
Hứa Nương xấu hổ đến mức hận không thể tìm ra một cái lỗ dưới đất mà chui vào, những ngón chân trong tất cuộn chặt lại, vẫn như thường chăm sóc Tưởng Tinh Thuần.
Đợi đến khi nhi tử ăn no bụng căng tròn lên, lau miệng chào nàng rồi đi dạo tìm đám bạn chơi đùa, nàng đỏ mặt quay mặt đi, không tự nhiên đi đến bên giường nhỏ, ôm lấy nữ nhi đã tỉnh giấc.
Trang Phi Vũ chốt chặt cửa lại, từ phía sau tiến đến, hắn thoải mái cởi bỏ thắt lưng nàng ra, cởi vạt áo ra,trong giọng nói đem theo mười hai phần vui mừng:
“A Xu nhất định là đói bụng rồi?”
Hàm răng trắng như tuyết của người đàn ông bắt lấy chiếc dây đeo mỏng manh sau gáy nàng, nhẹ nhàng kéo ra, áo yếm theo đó rơi xuống, hai con thỏ ngọc trắng như tuyết, mềm như tơ nhảy ra.
Ngón tay thon dài, cường tráng bắt lấy một con trong đó, nắm lấy quầng vυ" nhỏ nhào nặn tới lui, nặn ra mấy giọt sữa đặc sệt, hắn cúi người liếʍ liếʍ chiếc cổ ngọc hồng nhuận của nàng:
“Ôm cao chút, để người cha nàng đút cho nàng ấy ăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.