Chương 5: Hứa Sẽ Yêu Em Thêm Lần Nữa
Angel Venus
09/05/2021
Hôm sau, anh ở cùng cô trong bệnh viện. Cô liên tục kêu anh vào lớp, nhưng anh đâu còn tâm trí vào lớp học, cô sẽ rời xa anh mãi mãi bất cứ lúc nào, và có thể anh sẽ không thể gặp cô lần cuối thì sao?
Cô nhìn lên trần nhà và mỉm cười nói:
“Sắp đến sinh nhật em rồi.”
“À, anh không quên đâu.”
Anh nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô.
”Và còn nhiều ngày lễ nữa. Tháng 10. Cảm ơn mẹ đã cho con một tháng tuyệt vời như vậy.. "
Cô cười khúc khích, anh muốn cười nhưng không thể thành tiếng. Sau tiếng cười sảng khoái ấy, cô đã phải gánh chịu bao nhiêu vất vả? Cô có vẻ mạnh mẽ, nhưng thực sự là dễ bị tổn thương nhất ...
***
Một nhóm bác sĩ chạy vào phòng lần nữa.
Anh nhanh chóng đứng bên ngoài chờ. Gần đây cô bị nhiều bệnh, cuộc đời như ngọn nến sẽ tàn ... ngọn nến ... sẽ bị dập tắt.
Cô luôn nở nụ cười tươi với anh mỗi khi rút thuốc mê. Cô thường nói rằng cô không sao.
Nhưng lần này anh biết, cô không còn sức để nói với anh rằng cô không sao nữa. Anh siết chặt tay cô lại.
“Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi.”
Bác sĩ nói với anh rằng : cô không còn nhiều thời gian nữa nên anh phải chuẩn bị tâm lý.
Anh ngồi trên mép giường của cô và nhìn cô không còn dịu dàng, thanh tú như trước, với đôi tay gầy guộc và hốc hác.
Anh khóc thầm, vì anh không dám cho cô nghe, cô không khóc thì làm sao anh khóc được.
*******
1 thời gian sau..
Cô cúi đầu, tiếng tích tắc trên tường vang lên.
“Còn một phút nữa là sinh nhật em.”
“Sao em chưa ngủ?” Anh giật mình.
“Ping… anh suốt ngày khóc như vậy, làm sao em ngủ nổi. Em đang bị bệnh đó. Năm, bốn, ba, hai, một ... Chúc mừng sinh nhật tôi. "
Cô cười hạnh phúc..
" Hạ Nhi "
" Sao? "
" Cưới anh đi, được không? "
Cô nhìn anh với chiếc nhẫn và rơi nước mắt ...
"Em ... Em..."
"Được chứ? ..."
"Được rồi ..."
Sau khi anh đeo chiếc nhẫn vào cho cô , cô nhắm mắt và nói nhẹ nhàng.
"Bình ... Em muốn làm vợ anh, và kiếp sau em nhất định phải là vợ anh , được không? "
" Được.. Tất nhiên sẽ được. "
" Vậy thì chúng ta sẽ đi ngắm sao trên bãi biển, được không? "
" Được... "
" Vậy thì chúng ta sẽ có hai đứa con. Tên nữ là Hạ Ngọc, còn nam là Phong Nhật, được chứ? "
" Được.. "
" Anh sẽ yêu em mãi mãi trong kiếp sau, được chứ? "
" Được.. . "
" Diên Bình.. "
" Sao? "
" Em mệt quá, em muốn nghỉ ngơi một chút ... "
"Được rồi, em cứ nghỉ ngơi thật tốt, Hạ Nhi..."
Bíp ----------
Nhịp tim trên máy thành 1 đường thẳng, nước mắt anh rơi xuống. Ướt hết cả vai áo.
Tình yêu đầu đời của anh với cô, ai sẽ cùng anh đi tiếp đây?
Hạ Nhi - Anh Hứa Sẽ Yêu Em Thêm Lần Nữa..
******
3 năm sau..
Không lúc nào anh thôi nguôi ngoai nỗi nhớ. Thời gian trôi đi. Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Cái cây mà hai người khắc tên cũng đã bị cơn bão làm đổ gục, quán nước hay đến uống ven đường cũng đã bị dẹp đi. Con đường gập ghềnh có lần cô bị trẹo chân giờ đã được lát phẳng phiu… Chỉ có nỗi nhớ trong trái tim anh vẫn đầy ắp như ngày nào, nó như muốn vỡ bung ra mỗi khi trời trở gió, mỗi khi hoàng hôn buông xuống tím sẫm phố phường.
Hôm nay là giỗ 3 năm của cô. Đặt bó hoa hồng lên mộ người yêu, nước mắt anh lại trào ra đau đớn. Anh thầm thì: Em giúp anh đi. Giúp anh nguôi ngoai nỗi nhớ, để anh bớt đau đớn, để anh yên tâm làm việc…
Trời chợt nổi gió, bụi bay mù mịt. Nắm hương trên mộ cháy bùng. Làn gió lau khô dòng nước mắt, anh thoáng nghe trong gió thoảng như có người nói: Anh sẽ có hạnh phúc, em yêu anh…
Trời lặng gió từ bao giờ mà anh vẫn đứng ngẩn ngơ bên mộ. Anh ngơ ngác nhìn khắp nghĩa trang nhưng không một bóng người. Không gian vẫn tĩnh lặng như tờ. Nhìn tấm ảnh của cô trên bia mộ, cô vẫn mỉm cười như mọi khi. Nụ cười như sưởi ấm lòng anh, nó làm lớp băng bao phủ trái tim anh ba năm qua tan chảy.
Anh bỗng cảm thấy ngạc nhiên khi nghe lòng thanh thản lạ thường. Lẽ nào cô nghe được lời anh nói?
*****
Anh về nhà, nhìn bức thư cuối cùng cất trong tủ. Anh mở ra.
" Hôm nay, chúng ta sẽ chia tay, đây là anh đã tự hứa với em, đừng quên.
Hãy nhớ anh từng nói, anh sẽ yêu em cho đến khi em không còn yêu anh.
Kể từ giờ phút này, em - Hạ Nhi, không còn yêu anh, anh không được phép yêu em nữa, cho đến khi em quay lại yêu anh , lúc đó anh không được phép yêu ai khác.
Xin hãy tha thứ cho em vì em ích kỷ, một người sống, ở lại với những nỗi đau bao giờ cũng khó hơn.
Nếu anh thực sự yêu em thì đừng yêu nữa.
Kiếp sau nếu ta gặp lại không được quên em, anh nhé. "
*****
Anh cất tờ giấy đi.
Anh sẽ hứa yêu em, không bao giờ thay đổi. Người con gái đầu tiên của đời anh.
END
Cô nhìn lên trần nhà và mỉm cười nói:
“Sắp đến sinh nhật em rồi.”
“À, anh không quên đâu.”
Anh nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô.
”Và còn nhiều ngày lễ nữa. Tháng 10. Cảm ơn mẹ đã cho con một tháng tuyệt vời như vậy.. "
Cô cười khúc khích, anh muốn cười nhưng không thể thành tiếng. Sau tiếng cười sảng khoái ấy, cô đã phải gánh chịu bao nhiêu vất vả? Cô có vẻ mạnh mẽ, nhưng thực sự là dễ bị tổn thương nhất ...
***
Một nhóm bác sĩ chạy vào phòng lần nữa.
Anh nhanh chóng đứng bên ngoài chờ. Gần đây cô bị nhiều bệnh, cuộc đời như ngọn nến sẽ tàn ... ngọn nến ... sẽ bị dập tắt.
Cô luôn nở nụ cười tươi với anh mỗi khi rút thuốc mê. Cô thường nói rằng cô không sao.
Nhưng lần này anh biết, cô không còn sức để nói với anh rằng cô không sao nữa. Anh siết chặt tay cô lại.
“Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi.”
Bác sĩ nói với anh rằng : cô không còn nhiều thời gian nữa nên anh phải chuẩn bị tâm lý.
Anh ngồi trên mép giường của cô và nhìn cô không còn dịu dàng, thanh tú như trước, với đôi tay gầy guộc và hốc hác.
Anh khóc thầm, vì anh không dám cho cô nghe, cô không khóc thì làm sao anh khóc được.
*******
1 thời gian sau..
Cô cúi đầu, tiếng tích tắc trên tường vang lên.
“Còn một phút nữa là sinh nhật em.”
“Sao em chưa ngủ?” Anh giật mình.
“Ping… anh suốt ngày khóc như vậy, làm sao em ngủ nổi. Em đang bị bệnh đó. Năm, bốn, ba, hai, một ... Chúc mừng sinh nhật tôi. "
Cô cười hạnh phúc..
" Hạ Nhi "
" Sao? "
" Cưới anh đi, được không? "
Cô nhìn anh với chiếc nhẫn và rơi nước mắt ...
"Em ... Em..."
"Được chứ? ..."
"Được rồi ..."
Sau khi anh đeo chiếc nhẫn vào cho cô , cô nhắm mắt và nói nhẹ nhàng.
"Bình ... Em muốn làm vợ anh, và kiếp sau em nhất định phải là vợ anh , được không? "
" Được.. Tất nhiên sẽ được. "
" Vậy thì chúng ta sẽ đi ngắm sao trên bãi biển, được không? "
" Được... "
" Vậy thì chúng ta sẽ có hai đứa con. Tên nữ là Hạ Ngọc, còn nam là Phong Nhật, được chứ? "
" Được.. "
" Anh sẽ yêu em mãi mãi trong kiếp sau, được chứ? "
" Được.. . "
" Diên Bình.. "
" Sao? "
" Em mệt quá, em muốn nghỉ ngơi một chút ... "
"Được rồi, em cứ nghỉ ngơi thật tốt, Hạ Nhi..."
Bíp ----------
Nhịp tim trên máy thành 1 đường thẳng, nước mắt anh rơi xuống. Ướt hết cả vai áo.
Tình yêu đầu đời của anh với cô, ai sẽ cùng anh đi tiếp đây?
Hạ Nhi - Anh Hứa Sẽ Yêu Em Thêm Lần Nữa..
******
3 năm sau..
Không lúc nào anh thôi nguôi ngoai nỗi nhớ. Thời gian trôi đi. Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Cái cây mà hai người khắc tên cũng đã bị cơn bão làm đổ gục, quán nước hay đến uống ven đường cũng đã bị dẹp đi. Con đường gập ghềnh có lần cô bị trẹo chân giờ đã được lát phẳng phiu… Chỉ có nỗi nhớ trong trái tim anh vẫn đầy ắp như ngày nào, nó như muốn vỡ bung ra mỗi khi trời trở gió, mỗi khi hoàng hôn buông xuống tím sẫm phố phường.
Hôm nay là giỗ 3 năm của cô. Đặt bó hoa hồng lên mộ người yêu, nước mắt anh lại trào ra đau đớn. Anh thầm thì: Em giúp anh đi. Giúp anh nguôi ngoai nỗi nhớ, để anh bớt đau đớn, để anh yên tâm làm việc…
Trời chợt nổi gió, bụi bay mù mịt. Nắm hương trên mộ cháy bùng. Làn gió lau khô dòng nước mắt, anh thoáng nghe trong gió thoảng như có người nói: Anh sẽ có hạnh phúc, em yêu anh…
Trời lặng gió từ bao giờ mà anh vẫn đứng ngẩn ngơ bên mộ. Anh ngơ ngác nhìn khắp nghĩa trang nhưng không một bóng người. Không gian vẫn tĩnh lặng như tờ. Nhìn tấm ảnh của cô trên bia mộ, cô vẫn mỉm cười như mọi khi. Nụ cười như sưởi ấm lòng anh, nó làm lớp băng bao phủ trái tim anh ba năm qua tan chảy.
Anh bỗng cảm thấy ngạc nhiên khi nghe lòng thanh thản lạ thường. Lẽ nào cô nghe được lời anh nói?
*****
Anh về nhà, nhìn bức thư cuối cùng cất trong tủ. Anh mở ra.
" Hôm nay, chúng ta sẽ chia tay, đây là anh đã tự hứa với em, đừng quên.
Hãy nhớ anh từng nói, anh sẽ yêu em cho đến khi em không còn yêu anh.
Kể từ giờ phút này, em - Hạ Nhi, không còn yêu anh, anh không được phép yêu em nữa, cho đến khi em quay lại yêu anh , lúc đó anh không được phép yêu ai khác.
Xin hãy tha thứ cho em vì em ích kỷ, một người sống, ở lại với những nỗi đau bao giờ cũng khó hơn.
Nếu anh thực sự yêu em thì đừng yêu nữa.
Kiếp sau nếu ta gặp lại không được quên em, anh nhé. "
*****
Anh cất tờ giấy đi.
Anh sẽ hứa yêu em, không bao giờ thay đổi. Người con gái đầu tiên của đời anh.
END
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.