Quyển 1 - Chương 21: Ấm áp (1)
Thuyết Mộng Thần
12/09/2013
Phan Ngọc bước lên phía trước vài bước, sánh vai cùng Hứa Tiên, hít sâu một hơi nói:
- Trong tửu quán ta vốn muốn xuất thủ lại bị ngươi tranh trước, trong rừng cây ta muốn nói chuyện, ngươi lại chạy. Ta có võ công, chẳng qua là chưa tới lúc cấp bách, xuất thủ là phải giết, không muốn giết người nên không muốn thể hiện, cũng không phải có chủ tâm giấu diếm chê cười ngươi. Nếu có chỗ nào đắc tội xin hãy tha lỗi.
Hứa Tiên biết rõ lời nói này có không ít chỗ sơ hở, muốn phản bác nhưng thấy hai tròng mắt sáng như sao tràn đầy hối lỗi, cũng nghĩ lại chuyện này là do mình dựng lên, cuối cùng cũng là người ta cứu mình, thở dài nói:
- Thôi đi, thôi.
Vừa định đi, người trước mắt thân ảnh chợt lóe, Phan Ngọc chặn trước mặt Hứa Tiên:
- Tại hạ đã nói xin lỗi, giờ tới Hứa huynh.
Hứa Tiên chỉ vào mũi mình, kinh ngạc nói:
- Ta? Ta xin lỗi cái gì?
Hắn tự nghĩ hôm nay làm việc cho dù không phải là tận thiện tận mỹ, cũng là không thẹn với lương tâm.
Phan Ngọc đưa ra hai ngón tay trắng như ngọc nói:
- Ngươi mắng ta hai lần, một lần là ngu ngốc, một lần là ngu xuẩn. Ngươi mắng không đúng, cho nên nên nói xin lỗi mới đúng.
Hứa Tiên cười khổ nói:
- Ngươi nhớ rõ thật, coi như là ta không đúng rồi.
Nói xong đi về phía thư viện, nhưng Phan Ngọc đứng nguyên đó lắc đầu nói:
- Không hề có thành ý, không tính.
Không có ý nhường đường.
Hứa Tiên cười khổ không dứt, nhìn dáng vẻ Phan Ngọc nghiêm túc, đành phải chiều theo hắn, cúi đầu nói:
- Hôm nay Hứa Tiên nhiều lần đắc tội, mong Phan công tử tha lỗi.
Phan Ngọc khẽ vuốt cằm nói:
- Biết sai có thể sửa, trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy.
Khóe miệng mang theo ý cười hài hước.
Hứa Tiên nhìn khuôn mặt dung nhan tuyệt mỹ, đúng là không giận được.
Lúc này từ trong đi ra một người nói:
- Hai vị sao trở về trễ thế?
Người đi tới cũng là người canh cửa, trên mặt có chút bất mãn.
Phan Ngọc quay đầu lại xin lỗi nói:
- Ngô bá, hôm nay sai giờ, xin lỗi. Bệnh phong thấp của ngài khá hơn chút nào không? Lần này đi Giang Bắc mang về tới chút ít rượu thuốc...
Vừa nói vừa âm thầm kéo Hứa Tiên, hai người đi vào thư viện.
Hứa Tiên nhìn Phan Ngọc nói chuyện, dỗ cho lão hán này đến thật vui vẻ, hai người rời đi, lại lưu luyến dừng lại hàn huyên thu hoạch năm nay, còn có chút bất mãn.
Hứa Tiên trong lòng thở dài: bất cứ lúc nào, nhân tài như vậy là thích hợp nhất thế tục a! Hắn tin, cho dù Phan Ngọc xuyên tới hiện đại, như vậy nhất định cũng làm chuyện lớn, không giống mình xuyên qua thành Hứa Tiên, đã muốn ăn cơm của Bạch nương tử, đúng là chênh lệch mà.
Chỉ là mình có thể ở cùng một nam nhân hoàn mỹ như vậy sao?
Trở lại trong phòng, đơn giản rửa mặt, hai người tự chia ra đi ngủ, hai chiếc giường ở cùng một phòng, tương đối đơn giản, cách ở giữa một chiếc bàn tròn.
Kể từ khi từ biệt lão Hán canh cửa, Phan Ngọc lại trở nên trầm mặc, từ hồ chính là một người khác. Hứa Tiên cũng không biết nói thêm gì nữa, trầm mặc nằm trên giường của mình.
Chẳng biết lúc nào, ngoài cửa đã truyền tới thanh âm gõ mõ cầm canh:
- Đông! -- đông! Đông!
Một chậm hai mau, đã là canh ba rồi.
- Hứa Tiên, ngươi đã ngủ chưa?
Trong bóng đêm đột nhiên truyền tới câu nói của Phan Ngọc , thanh âm trong suốt không chứa nửa điểm buồn ngủ.
- Ừ?
Hứa Tiên lại cũng không ngủ.
- Hôm nay thật là thú vị, lần sau đi chơi nữa đi!
Trong bóng đêm truyền tới giọng nói đầy hứng thú. Hứa Tiên quay đầu, nhìn về phía giường Phan Ngọc, loáng thoáng thấy một bóng người, chẳng qua là không thấy rõ vẻ mặt.
- Ừ? Được thôi!
Hứa Tiên đáp ứng.
Tiện tay giết người không chút lưu tình, mặc dù Hứa Tiên cũng không thương cho những tên đạo tặc kia, nhưng tư thái hời hợt này của Phan Ngọc cho hắn không biết là cảm giác gì. Chắc là hắn có cảm giác thái độ của Phan Ngọc dành cho mình khác với người Bí thư, bắt đầu còn có chút điệu bộ quân tử ôn nhuận. Sau thì không hoàn mỹ như vậy nữa, mà tự nhiên chân thành hơn.
Chính là thái độ tự nhiên chân thành này làm cho hắn không cách nào cự tuyệt, Hứa Tiên đành cười khổ, có lẽ đây mới là cảnh giới đối nhân xử thế tối cao, cho mọi người đều cảm thấy mình là sự tồn tại đặc biệt trong mắt hắn, sau đó khuynh tâm kết giao, sau đó là thành lập được mạng lưới liên lạc thật lớn.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Phan Ngọc đứng trước một phủ đệ cao quý, trên cửa đỏ son có bốn mươi chín cái đinh, trên tấm bảng màu xanh lá viết to hai chữ “Phan phủ”. Lướt qua cánh cửa cao, vòng qua bức tường thật to làm bình phong ở cổng. Tiếng động sau cánh cửa nhốn nháo giống như ở một thế giới khác, các loại giúp việc chạy qua chạy lại, diện mục không rõ, tuy vậy cũng thấy được tâm thần không yên. Phan Ngọc một đường bước đi không ai ngăn cản, cho đến một viện. Đi qua vườn hoa cùng một tòa núi giả quái dị trong viện.
Tú Nhã viện, ban ngày nhưng cửa phòng đóng chặt, trong cửa truyền tới tiếng rên rỉ của nữ nhân, trước cửa một trung niên nam tử đang lo lắng đi qua đi lại, làm như không thấy Phan Ngọc tới. Phan Ngọc loáng thoáng cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc, rồi lại khẳng định chưa từng thấy qua.
- Oa
Một tiếng trẻ con khóc.
Nam nhân lo âu tan dần cũng mang theo vui mừng thấp thỏm, từng tiếng hỏi:
- Là nam hay nữ?
Không biết nơi nào có tiếng người truyền đến:
- Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia, là một tiểu thư.
Nam nhân trên mặt tràn đầy mất mác, nhìn đứa bé trong ngực đang ngửa đầu nhìn trời, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng:
- Trời ạ, trời ạ, người thật sự muốn Phan Chương ta tuyệt hậu sao?
Phan Ngọc ngơ ngác nhìn, chỉ thấy nam nhân tuyệt vọng thẳng đến đáy lòng.
Hình ảnh lại thay đổi, đứa bé trong ngực đã có thể chạy loạn kháp nơi, nhưng trang phục lại là quần áo của bé trai, tuấn tú không biết là kim đông hay ngọc nữ. Trên bậc thang, nam nhân kia khuôn mặt đã bắt đầu già nua, nhìn đứa bé đứng bên dưới, không biết trên mặt là lo hay là vui.
Đột nhiên một lão ni cô đi tới đối chắp tay nói:
- Vị thí chủ này, ta cùng với đứa nhỏ này hữu duyên, có thể thu nàng làm đồ đệ hay không?
Nam nhân đang ngạc nhiên lão ni cô này vào trong nhà mình bằng cách nào thì hài tử đang chơi đùa kia nói:
- Ta muốn phụng bồi phụ thân.
Kia lão ni cô khô quắt miệng khẽ mĩm cười nói:
- Ngã phật từ bi, vô tiểu tình cũng sẽ không có đại yêu.
Trong mắt nam nhân như có mây khói tuôn qua, tựa hồ đã khám phá ra chuyện cũ trước kia.
- Bần ni đã biết đại nhân tâm sự, nếu chịu ưng thuận lời hứa, thì sẽ bảo vệ tâm nguyện của thí chủ thành thật.
Nam nhân vốn định sai người đuôi ni cô điên này ra, nhưng mơ mơ màng màng không muốn bỏ qua cho bất kỳ một chút hy vọng.
Lão ni cô móc ra một mảnh nhỏ thủy tinh giống như đồ chơi của trẻ con nói:
- Đây vốn là một mảnh nhỏ của Âm Dương Giám Thượng, chỉ cần mang ở trên người, người khác sẽ không nhận ra chân thân của nàng, nàng vĩnh viễn sẽ là nam tử.
Nam nhân mừng rỡ, cầm lấy mảnh thủy tinh, cung kính nói:
- Đa tạ đại sư, đa tạ đại sư, chẳng qua là đại sư, Ngọc nhi vốn là vẫn còn nữ tử, dù là dùng thuật thành thật, cũng không thể truyền thừa hương khói Phan gia.
- Trong tửu quán ta vốn muốn xuất thủ lại bị ngươi tranh trước, trong rừng cây ta muốn nói chuyện, ngươi lại chạy. Ta có võ công, chẳng qua là chưa tới lúc cấp bách, xuất thủ là phải giết, không muốn giết người nên không muốn thể hiện, cũng không phải có chủ tâm giấu diếm chê cười ngươi. Nếu có chỗ nào đắc tội xin hãy tha lỗi.
Hứa Tiên biết rõ lời nói này có không ít chỗ sơ hở, muốn phản bác nhưng thấy hai tròng mắt sáng như sao tràn đầy hối lỗi, cũng nghĩ lại chuyện này là do mình dựng lên, cuối cùng cũng là người ta cứu mình, thở dài nói:
- Thôi đi, thôi.
Vừa định đi, người trước mắt thân ảnh chợt lóe, Phan Ngọc chặn trước mặt Hứa Tiên:
- Tại hạ đã nói xin lỗi, giờ tới Hứa huynh.
Hứa Tiên chỉ vào mũi mình, kinh ngạc nói:
- Ta? Ta xin lỗi cái gì?
Hắn tự nghĩ hôm nay làm việc cho dù không phải là tận thiện tận mỹ, cũng là không thẹn với lương tâm.
Phan Ngọc đưa ra hai ngón tay trắng như ngọc nói:
- Ngươi mắng ta hai lần, một lần là ngu ngốc, một lần là ngu xuẩn. Ngươi mắng không đúng, cho nên nên nói xin lỗi mới đúng.
Hứa Tiên cười khổ nói:
- Ngươi nhớ rõ thật, coi như là ta không đúng rồi.
Nói xong đi về phía thư viện, nhưng Phan Ngọc đứng nguyên đó lắc đầu nói:
- Không hề có thành ý, không tính.
Không có ý nhường đường.
Hứa Tiên cười khổ không dứt, nhìn dáng vẻ Phan Ngọc nghiêm túc, đành phải chiều theo hắn, cúi đầu nói:
- Hôm nay Hứa Tiên nhiều lần đắc tội, mong Phan công tử tha lỗi.
Phan Ngọc khẽ vuốt cằm nói:
- Biết sai có thể sửa, trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy.
Khóe miệng mang theo ý cười hài hước.
Hứa Tiên nhìn khuôn mặt dung nhan tuyệt mỹ, đúng là không giận được.
Lúc này từ trong đi ra một người nói:
- Hai vị sao trở về trễ thế?
Người đi tới cũng là người canh cửa, trên mặt có chút bất mãn.
Phan Ngọc quay đầu lại xin lỗi nói:
- Ngô bá, hôm nay sai giờ, xin lỗi. Bệnh phong thấp của ngài khá hơn chút nào không? Lần này đi Giang Bắc mang về tới chút ít rượu thuốc...
Vừa nói vừa âm thầm kéo Hứa Tiên, hai người đi vào thư viện.
Hứa Tiên nhìn Phan Ngọc nói chuyện, dỗ cho lão hán này đến thật vui vẻ, hai người rời đi, lại lưu luyến dừng lại hàn huyên thu hoạch năm nay, còn có chút bất mãn.
Hứa Tiên trong lòng thở dài: bất cứ lúc nào, nhân tài như vậy là thích hợp nhất thế tục a! Hắn tin, cho dù Phan Ngọc xuyên tới hiện đại, như vậy nhất định cũng làm chuyện lớn, không giống mình xuyên qua thành Hứa Tiên, đã muốn ăn cơm của Bạch nương tử, đúng là chênh lệch mà.
Chỉ là mình có thể ở cùng một nam nhân hoàn mỹ như vậy sao?
Trở lại trong phòng, đơn giản rửa mặt, hai người tự chia ra đi ngủ, hai chiếc giường ở cùng một phòng, tương đối đơn giản, cách ở giữa một chiếc bàn tròn.
Kể từ khi từ biệt lão Hán canh cửa, Phan Ngọc lại trở nên trầm mặc, từ hồ chính là một người khác. Hứa Tiên cũng không biết nói thêm gì nữa, trầm mặc nằm trên giường của mình.
Chẳng biết lúc nào, ngoài cửa đã truyền tới thanh âm gõ mõ cầm canh:
- Đông! -- đông! Đông!
Một chậm hai mau, đã là canh ba rồi.
- Hứa Tiên, ngươi đã ngủ chưa?
Trong bóng đêm đột nhiên truyền tới câu nói của Phan Ngọc , thanh âm trong suốt không chứa nửa điểm buồn ngủ.
- Ừ?
Hứa Tiên lại cũng không ngủ.
- Hôm nay thật là thú vị, lần sau đi chơi nữa đi!
Trong bóng đêm truyền tới giọng nói đầy hứng thú. Hứa Tiên quay đầu, nhìn về phía giường Phan Ngọc, loáng thoáng thấy một bóng người, chẳng qua là không thấy rõ vẻ mặt.
- Ừ? Được thôi!
Hứa Tiên đáp ứng.
Tiện tay giết người không chút lưu tình, mặc dù Hứa Tiên cũng không thương cho những tên đạo tặc kia, nhưng tư thái hời hợt này của Phan Ngọc cho hắn không biết là cảm giác gì. Chắc là hắn có cảm giác thái độ của Phan Ngọc dành cho mình khác với người Bí thư, bắt đầu còn có chút điệu bộ quân tử ôn nhuận. Sau thì không hoàn mỹ như vậy nữa, mà tự nhiên chân thành hơn.
Chính là thái độ tự nhiên chân thành này làm cho hắn không cách nào cự tuyệt, Hứa Tiên đành cười khổ, có lẽ đây mới là cảnh giới đối nhân xử thế tối cao, cho mọi người đều cảm thấy mình là sự tồn tại đặc biệt trong mắt hắn, sau đó khuynh tâm kết giao, sau đó là thành lập được mạng lưới liên lạc thật lớn.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Phan Ngọc đứng trước một phủ đệ cao quý, trên cửa đỏ son có bốn mươi chín cái đinh, trên tấm bảng màu xanh lá viết to hai chữ “Phan phủ”. Lướt qua cánh cửa cao, vòng qua bức tường thật to làm bình phong ở cổng. Tiếng động sau cánh cửa nhốn nháo giống như ở một thế giới khác, các loại giúp việc chạy qua chạy lại, diện mục không rõ, tuy vậy cũng thấy được tâm thần không yên. Phan Ngọc một đường bước đi không ai ngăn cản, cho đến một viện. Đi qua vườn hoa cùng một tòa núi giả quái dị trong viện.
Tú Nhã viện, ban ngày nhưng cửa phòng đóng chặt, trong cửa truyền tới tiếng rên rỉ của nữ nhân, trước cửa một trung niên nam tử đang lo lắng đi qua đi lại, làm như không thấy Phan Ngọc tới. Phan Ngọc loáng thoáng cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc, rồi lại khẳng định chưa từng thấy qua.
- Oa
Một tiếng trẻ con khóc.
Nam nhân lo âu tan dần cũng mang theo vui mừng thấp thỏm, từng tiếng hỏi:
- Là nam hay nữ?
Không biết nơi nào có tiếng người truyền đến:
- Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia, là một tiểu thư.
Nam nhân trên mặt tràn đầy mất mác, nhìn đứa bé trong ngực đang ngửa đầu nhìn trời, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng:
- Trời ạ, trời ạ, người thật sự muốn Phan Chương ta tuyệt hậu sao?
Phan Ngọc ngơ ngác nhìn, chỉ thấy nam nhân tuyệt vọng thẳng đến đáy lòng.
Hình ảnh lại thay đổi, đứa bé trong ngực đã có thể chạy loạn kháp nơi, nhưng trang phục lại là quần áo của bé trai, tuấn tú không biết là kim đông hay ngọc nữ. Trên bậc thang, nam nhân kia khuôn mặt đã bắt đầu già nua, nhìn đứa bé đứng bên dưới, không biết trên mặt là lo hay là vui.
Đột nhiên một lão ni cô đi tới đối chắp tay nói:
- Vị thí chủ này, ta cùng với đứa nhỏ này hữu duyên, có thể thu nàng làm đồ đệ hay không?
Nam nhân đang ngạc nhiên lão ni cô này vào trong nhà mình bằng cách nào thì hài tử đang chơi đùa kia nói:
- Ta muốn phụng bồi phụ thân.
Kia lão ni cô khô quắt miệng khẽ mĩm cười nói:
- Ngã phật từ bi, vô tiểu tình cũng sẽ không có đại yêu.
Trong mắt nam nhân như có mây khói tuôn qua, tựa hồ đã khám phá ra chuyện cũ trước kia.
- Bần ni đã biết đại nhân tâm sự, nếu chịu ưng thuận lời hứa, thì sẽ bảo vệ tâm nguyện của thí chủ thành thật.
Nam nhân vốn định sai người đuôi ni cô điên này ra, nhưng mơ mơ màng màng không muốn bỏ qua cho bất kỳ một chút hy vọng.
Lão ni cô móc ra một mảnh nhỏ thủy tinh giống như đồ chơi của trẻ con nói:
- Đây vốn là một mảnh nhỏ của Âm Dương Giám Thượng, chỉ cần mang ở trên người, người khác sẽ không nhận ra chân thân của nàng, nàng vĩnh viễn sẽ là nam tử.
Nam nhân mừng rỡ, cầm lấy mảnh thủy tinh, cung kính nói:
- Đa tạ đại sư, đa tạ đại sư, chẳng qua là đại sư, Ngọc nhi vốn là vẫn còn nữ tử, dù là dùng thuật thành thật, cũng không thể truyền thừa hương khói Phan gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.