Quyển 6 - Chương 1599: Buông tay
Thuyết Mộng Thần
27/10/2014
Chẳng những tu thành Thần Tiên còn đem sao Mộc tu đến Hợp Tinh đại thành, mà Bách Hoa tiên tử này chính là tinh linh ứng với thảo mộc, trừ phi đạt tới uy lực của đông phương Thanh Long, nếu không thì vẫn bị Hứa Tiên khắc chế.
Vẫn chiêu số me enguowif như cũ. Cánh hoa vô cùng vô tận tuôn về phía hắn, hắn trước đó ăn thiệt thòi của chiêu này.
Hứa Tiên nhắm hai mắt lại, xuất ra thọ chi như ý, thầm đem sao Mộc thúc dục tới tận cùng, vung tay lên thì có hào quang màu xanh sáng lạn xuất hiện, Bách Hoa đại trận xuất hiện khe hở, hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra:
- Tìm được!
Sau một khắc thân hình của hắn biến mất, xuất hiện sau lưng của Bách Hoa tiên tử, không đêợi Bách Hoa tiên tử hóa thành cánh hoa bỏ chạy, hắn đã chộp lấy hai tay của nàng bắt chéo ra sau lưng.
Hắn cũng do dự một chút, không muốn lại gây ra chuyện như lần trước, nhưng hắn cường là đánh cận chiến, nếu không ra tay thì khó mà nắm chắc chế trụ Thần Tiên như Bách Hoa tiên tử, cuối cùng nhất vẫn chọn vị trí không ảnh hưởng gì thả lôi kiếp ra.
Nhưng Bách Hoa tiên tử hiển nhiên không nghĩ như vậy, cắn răng nói:
- Ngươi lại dám đụng ta!
Hứa Tiên nói:
- Bảo ngươi dừng tay, kính xin người đi mời Vương Mẫu nương nương.
Bách Hoa tiên tử thề sống chết bất khuất nói:
- Ngươi mơ tưởng!
Hứa Tiên lông mi nhảy lên:
- Vậy đừng trách ta vô lễ!
- Thỉnh buông tay ra, phu quân!
Xưng hô quen thuộc này làm Hứa Tiên bồi hồi. Nhưng mà ở trong cấm chế xuất hiện một thân ảnh dần dần biến lớn, từ trong mơ hồ biên thành rõ ràng, hiện thân trước mặt mọi người.
Nhưng lại không phải người mà Hứa Tiên chờ mong, đây là một cô gái xa lạ nhưng làm cho hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Trên mặt nàng mỉm cười thong dong, làm cho Hứa Tiên nhớ tới hai đầu lông mày oai hùng của Vân Yên và khí chất giống như Thanh Loan.
Nữ tử này mặc vũ y, hiện ra áo giáp thiếp thân tinh mỹ. Vũ y mềm mại đan xen với áo giáp cứng rắn. Hai chủng quần áo hoàn toàn trái ngược hiện ra trên người của nàng, lại có vẻ vô cùng cân đối tự nhiên, biến thành kiên định tiêu sái.
Dao Trì chúng tiên nữ không biết cô gái này, một hồi xì xào bàn tán:
- Ai vậy?
- Cho tới bây giờ chưa thấy qua?
- Nghe nàng gọi Hứa Tiên là phu quân, thực buồn nôn!
Nữ tử giống như nghe âm thanh và xoay chuyển ánh mắt, nhìn qua nữ tiên nói buồn nôn kia, nữ tiên này mỉm cười nhìn nàng, không tự chủ được tim đập nhanh liên hồi, nàng chưa từng nhìn thấy ai đẹp như người này.
Hứa Tiên cau mày nói:
- Ngươi là ai?
Trong nội tâm bất an càng mãnh liệt
Chỉ có Bách Hoa tiên tử bị Hứa Tiên chế trụ mới lộ ra thần sắc khác với chúng tiên nữ chung quanh.
Bách Hoa tiên tử hoảng sợ kêu lên.
- Huyền nữ? Ngươi là huyền nữ sao?
Bất chấp Hứa Tiên còn nàng đang chế tụ tay của nàng, nàng cố gắng xoay người qua nhìn cho rõ ràng.
Đột nhiên thân hình của nàng biến mất trước mặt Bách Hoa tiên tử, tay phải khẽ vuốt gương mặt của Bách Hoa tiên tử:
- Tiểu Hoa đã xinh đẹp như vậy rồi.
Vừa nhìn Hứa Tiên nói:
- Ta chính là người ngươi muốn tìm.
Bách Hoa tiên tử từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Tư thái này, cách ăn nói này, sắc mặt và cử chỉ hoàn toàn trùng hợp với trí nhớ của nàng, nói:
- Huyền nữ tỷ tỷ, thật là ngươi, ngươi trở về!
Đôi mắt của nàng ướt át, trong ánh mắt kinh ngạc của chúng tiên nữ, vậy chảy xuống một hàng lệ châu.
- Điều đó không có khả năng, ngươi dùng quỷ kế gì, nhanh mang các nàng trả lại cho ta!
Hứa Tiên kinh sợ ra tay, bóp lấy cổ của nàng, có thể một lần hành động thành công cũng vượt qua ngoài ý muốn của Hứa Tiên, cô gái này vừa rồi tốc độ nhanh tới mức thị lực của hắn không thích ứng.
Nữ tử bị Hứa Tiên cầm chặt chỗ hiểm vẫn mỉm cười nhìn qua Hứa Tiên, sâu trong mắt còn có một tia than thở, nói:
- Đã bắt được ta, có thể thả nàng rồi
Bách Hoa tiên tử cũng xông lên nhìn Hứa Tiên quát:
- Hỗn đản buông tay.
Nhưng không biết là ai đang buông ai a.
Không cần nàng nói. Hứa Tiên đã buông tay ra, Cửu Thiên Huyền Nữ không chút né tránh ánh mắt làm cho hắn thật sự không biết làm sao:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
- Nơi này không phải nơi nói chuyện, đổi nơi đi.
Đặt tay lên bờ vai của Hứa Tiên, sau một khắc đã hóa thành tinh quang trên bầu trời.
Bách Hoa tiên tử vươn tay:
- Huyền nữ!
Nàng đang muốn đuổi theo.
Một âm thanh uy nghi từ trong Côn Lôn cung truyền ra.
- Nàng sẽ trở về cung.
Bách Hoa tiên tử do dự một chút vẫn lựa chọn nghe theo lệnh của Vương Mẫu nương nương.
Rồi sau đó một đạo mệnh lệnh từ Côn Lôn Sơn truyền khắp thiên hạ, tât cả người của Dao Trì tiên cung phải trở về, không được đến trễ.
Cửu Thiên Huyền Nữ mang theo Hứa Tiên bay tới một sơn mạch không người.
Hứa Tiên nhìn qua gương mặt trầm tĩnh không mang gợn sóng nào của nàng. Mà trong lòng của hắn làm sao có thể bình tĩnh được cơ chứ
Thẳng tới khi đi lên một ngọn núi tuyết mới dừng lại. Không khí mong manh làm cho người thường khó mà lên được nơi này, bầu trời gần tới mức như chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm tới.
Cửu Thiên Huyền Nữ chỉ vào dãy núi.
- Ngọn sơn mạch này tiếng Khựa là Hy Mã Lạp Sơn, ý của nó là cố hương của tuyết.
Hứa Tiên chỉ nhìn chằm chằm vào nàng mà không có ý đáp lời.
Cửu Thiên Huyền Nữ tiếp tục nói:
- Ngươi biết không? Ngọn núi này cao nhất trên đời đấy...
Hứa Tiên nói:
- Đây không phải chuyện ta muốn nghe.
- Cũng được!
Cửu Thiên Huyền Nữ thở dài cúi đầu một chút chuẩn bị lời cần nói, nói ra:
- Kiếp trước của Vân Yên chính là Phượng Hoàng, cũng được gọi là Chu Tước, kiếp trước của Thanh Loan chính là Loan Điểu, cũng được gọi là Thanh Điểu.
Hứa Tiên lẩm bẩm nói:
- Thì ra đây là kiếp trước của các nàng.
Nói thật, trong lòng của hắn cũng không biết thập phần kinh dị, bởi vì tu hành của các nàng, cho dù là Vân Yên tu hành chậm chạp đối với người bình thường mà nói cũng nhanh không thể tưởng tượng nổi, bởi vì thần hồn của các nàng vượt xa phàm nhân. Hơn phân nửa kiếp trước là người trong thần tiên.
- Nhưng vì cái gì?
- Vì cái gì đứng trước mặt của ta chỉ có một người?
Cửu Thiên Huyền Nữ tiếp lời nói:
- Bởi vì Loan Phượng vào kiếp trước nữa chính là do ta phân liệt thần hồn mà thành, chính là thượng cổ huyền điểu.
Bỗng nhiên Hứa Tiên hiểu ra vì sao người này lại có thể đem thần hồn và trí nhớ của Vân Yên cùng Thanh Loan dung làm một thể rồi, cũng tìm về trí nhớ ba kiếp trước của huyền điểu, chính là Cửu Thiên Huyền Nữ.
- Vậy tại sao, tại sao lại đi tới bên cạnh ta?
Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
- Chỉ là một tia trần duyên không bỏ được, chúng ta...
Đại Phong nhấc lên trên người nàng Vũ Y tiếng gió đem nàng cuối cùng lời nói chôn vùi. Áo giáp phản xạ một vòng minh quang làm cho nàng thân hình cũng có chút mơ hồ không rõ.
Hứa Tiên chỉ thấy đôi môi của nàng đóng mở mang theo cảm giác vô cùng quen thuộc với hắn.
Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
- Còn có vấn đề gì không?
Hứa Tiên mặt không biểu tình nói:
- Làm thế nào tìm được các nàng trở về?
Vẫn chiêu số me enguowif như cũ. Cánh hoa vô cùng vô tận tuôn về phía hắn, hắn trước đó ăn thiệt thòi của chiêu này.
Hứa Tiên nhắm hai mắt lại, xuất ra thọ chi như ý, thầm đem sao Mộc thúc dục tới tận cùng, vung tay lên thì có hào quang màu xanh sáng lạn xuất hiện, Bách Hoa đại trận xuất hiện khe hở, hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra:
- Tìm được!
Sau một khắc thân hình của hắn biến mất, xuất hiện sau lưng của Bách Hoa tiên tử, không đêợi Bách Hoa tiên tử hóa thành cánh hoa bỏ chạy, hắn đã chộp lấy hai tay của nàng bắt chéo ra sau lưng.
Hắn cũng do dự một chút, không muốn lại gây ra chuyện như lần trước, nhưng hắn cường là đánh cận chiến, nếu không ra tay thì khó mà nắm chắc chế trụ Thần Tiên như Bách Hoa tiên tử, cuối cùng nhất vẫn chọn vị trí không ảnh hưởng gì thả lôi kiếp ra.
Nhưng Bách Hoa tiên tử hiển nhiên không nghĩ như vậy, cắn răng nói:
- Ngươi lại dám đụng ta!
Hứa Tiên nói:
- Bảo ngươi dừng tay, kính xin người đi mời Vương Mẫu nương nương.
Bách Hoa tiên tử thề sống chết bất khuất nói:
- Ngươi mơ tưởng!
Hứa Tiên lông mi nhảy lên:
- Vậy đừng trách ta vô lễ!
- Thỉnh buông tay ra, phu quân!
Xưng hô quen thuộc này làm Hứa Tiên bồi hồi. Nhưng mà ở trong cấm chế xuất hiện một thân ảnh dần dần biến lớn, từ trong mơ hồ biên thành rõ ràng, hiện thân trước mặt mọi người.
Nhưng lại không phải người mà Hứa Tiên chờ mong, đây là một cô gái xa lạ nhưng làm cho hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Trên mặt nàng mỉm cười thong dong, làm cho Hứa Tiên nhớ tới hai đầu lông mày oai hùng của Vân Yên và khí chất giống như Thanh Loan.
Nữ tử này mặc vũ y, hiện ra áo giáp thiếp thân tinh mỹ. Vũ y mềm mại đan xen với áo giáp cứng rắn. Hai chủng quần áo hoàn toàn trái ngược hiện ra trên người của nàng, lại có vẻ vô cùng cân đối tự nhiên, biến thành kiên định tiêu sái.
Dao Trì chúng tiên nữ không biết cô gái này, một hồi xì xào bàn tán:
- Ai vậy?
- Cho tới bây giờ chưa thấy qua?
- Nghe nàng gọi Hứa Tiên là phu quân, thực buồn nôn!
Nữ tử giống như nghe âm thanh và xoay chuyển ánh mắt, nhìn qua nữ tiên nói buồn nôn kia, nữ tiên này mỉm cười nhìn nàng, không tự chủ được tim đập nhanh liên hồi, nàng chưa từng nhìn thấy ai đẹp như người này.
Hứa Tiên cau mày nói:
- Ngươi là ai?
Trong nội tâm bất an càng mãnh liệt
Chỉ có Bách Hoa tiên tử bị Hứa Tiên chế trụ mới lộ ra thần sắc khác với chúng tiên nữ chung quanh.
Bách Hoa tiên tử hoảng sợ kêu lên.
- Huyền nữ? Ngươi là huyền nữ sao?
Bất chấp Hứa Tiên còn nàng đang chế tụ tay của nàng, nàng cố gắng xoay người qua nhìn cho rõ ràng.
Đột nhiên thân hình của nàng biến mất trước mặt Bách Hoa tiên tử, tay phải khẽ vuốt gương mặt của Bách Hoa tiên tử:
- Tiểu Hoa đã xinh đẹp như vậy rồi.
Vừa nhìn Hứa Tiên nói:
- Ta chính là người ngươi muốn tìm.
Bách Hoa tiên tử từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Tư thái này, cách ăn nói này, sắc mặt và cử chỉ hoàn toàn trùng hợp với trí nhớ của nàng, nói:
- Huyền nữ tỷ tỷ, thật là ngươi, ngươi trở về!
Đôi mắt của nàng ướt át, trong ánh mắt kinh ngạc của chúng tiên nữ, vậy chảy xuống một hàng lệ châu.
- Điều đó không có khả năng, ngươi dùng quỷ kế gì, nhanh mang các nàng trả lại cho ta!
Hứa Tiên kinh sợ ra tay, bóp lấy cổ của nàng, có thể một lần hành động thành công cũng vượt qua ngoài ý muốn của Hứa Tiên, cô gái này vừa rồi tốc độ nhanh tới mức thị lực của hắn không thích ứng.
Nữ tử bị Hứa Tiên cầm chặt chỗ hiểm vẫn mỉm cười nhìn qua Hứa Tiên, sâu trong mắt còn có một tia than thở, nói:
- Đã bắt được ta, có thể thả nàng rồi
Bách Hoa tiên tử cũng xông lên nhìn Hứa Tiên quát:
- Hỗn đản buông tay.
Nhưng không biết là ai đang buông ai a.
Không cần nàng nói. Hứa Tiên đã buông tay ra, Cửu Thiên Huyền Nữ không chút né tránh ánh mắt làm cho hắn thật sự không biết làm sao:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
- Nơi này không phải nơi nói chuyện, đổi nơi đi.
Đặt tay lên bờ vai của Hứa Tiên, sau một khắc đã hóa thành tinh quang trên bầu trời.
Bách Hoa tiên tử vươn tay:
- Huyền nữ!
Nàng đang muốn đuổi theo.
Một âm thanh uy nghi từ trong Côn Lôn cung truyền ra.
- Nàng sẽ trở về cung.
Bách Hoa tiên tử do dự một chút vẫn lựa chọn nghe theo lệnh của Vương Mẫu nương nương.
Rồi sau đó một đạo mệnh lệnh từ Côn Lôn Sơn truyền khắp thiên hạ, tât cả người của Dao Trì tiên cung phải trở về, không được đến trễ.
Cửu Thiên Huyền Nữ mang theo Hứa Tiên bay tới một sơn mạch không người.
Hứa Tiên nhìn qua gương mặt trầm tĩnh không mang gợn sóng nào của nàng. Mà trong lòng của hắn làm sao có thể bình tĩnh được cơ chứ
Thẳng tới khi đi lên một ngọn núi tuyết mới dừng lại. Không khí mong manh làm cho người thường khó mà lên được nơi này, bầu trời gần tới mức như chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm tới.
Cửu Thiên Huyền Nữ chỉ vào dãy núi.
- Ngọn sơn mạch này tiếng Khựa là Hy Mã Lạp Sơn, ý của nó là cố hương của tuyết.
Hứa Tiên chỉ nhìn chằm chằm vào nàng mà không có ý đáp lời.
Cửu Thiên Huyền Nữ tiếp tục nói:
- Ngươi biết không? Ngọn núi này cao nhất trên đời đấy...
Hứa Tiên nói:
- Đây không phải chuyện ta muốn nghe.
- Cũng được!
Cửu Thiên Huyền Nữ thở dài cúi đầu một chút chuẩn bị lời cần nói, nói ra:
- Kiếp trước của Vân Yên chính là Phượng Hoàng, cũng được gọi là Chu Tước, kiếp trước của Thanh Loan chính là Loan Điểu, cũng được gọi là Thanh Điểu.
Hứa Tiên lẩm bẩm nói:
- Thì ra đây là kiếp trước của các nàng.
Nói thật, trong lòng của hắn cũng không biết thập phần kinh dị, bởi vì tu hành của các nàng, cho dù là Vân Yên tu hành chậm chạp đối với người bình thường mà nói cũng nhanh không thể tưởng tượng nổi, bởi vì thần hồn của các nàng vượt xa phàm nhân. Hơn phân nửa kiếp trước là người trong thần tiên.
- Nhưng vì cái gì?
- Vì cái gì đứng trước mặt của ta chỉ có một người?
Cửu Thiên Huyền Nữ tiếp lời nói:
- Bởi vì Loan Phượng vào kiếp trước nữa chính là do ta phân liệt thần hồn mà thành, chính là thượng cổ huyền điểu.
Bỗng nhiên Hứa Tiên hiểu ra vì sao người này lại có thể đem thần hồn và trí nhớ của Vân Yên cùng Thanh Loan dung làm một thể rồi, cũng tìm về trí nhớ ba kiếp trước của huyền điểu, chính là Cửu Thiên Huyền Nữ.
- Vậy tại sao, tại sao lại đi tới bên cạnh ta?
Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
- Chỉ là một tia trần duyên không bỏ được, chúng ta...
Đại Phong nhấc lên trên người nàng Vũ Y tiếng gió đem nàng cuối cùng lời nói chôn vùi. Áo giáp phản xạ một vòng minh quang làm cho nàng thân hình cũng có chút mơ hồ không rõ.
Hứa Tiên chỉ thấy đôi môi của nàng đóng mở mang theo cảm giác vô cùng quen thuộc với hắn.
Cửu Thiên Huyền Nữ nói:
- Còn có vấn đề gì không?
Hứa Tiên mặt không biểu tình nói:
- Làm thế nào tìm được các nàng trở về?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.