Quyển 3 - Chương 120: Chuộc thân (2)
Thuyết Mộng Thần
12/09/2013
Hứa Tiên nói:
- Thủy tinh nhân tạo thì không dám khẳng định, nhưng đại khái là còn cần một chút để thí nghiệm, nhưng nguyên lý kính viễn vọng ta là có thể khẳng định đấy, chính là hiện tại thủy tinh chỉ cần đạt tới yêu cầu, cũng có thể làm ra một cách bình thường.
- Nhưng loại thần binh lợi khí này tất nhiên không thể sản xuất đại quy mô, so với quản chế vật phẩm nỏ quân càng thêm nghiêm khắc, ta sẽ định ra hiệp nghị, giao hữu Kim Vạn Thành trước chế tạo thử, nếu có thể thành thì đưa cho công bộ, ngươi muốn mưu cái một quan nửa chức cũng không thành vấn đề.
Hứa Tiên nói:
- Vậy thì rất khó lợi nhuận rồi?
Hắn cũng không cân nhắc cái kính viễn vọng này, trên giá trị quân sự, hôm nay nghe xong Phan Ngọc nói mới hiểu được, triều đình tuyệt đối sẽ không cho phép loại lợi khí chảy vào dân gian, không có nguồn tiêu thụ sẽ rất khó có bao nhiêu lợi nhuận.
Phan Ngọc gật đầu nói:
- Trong ngắn hạn không thể nào, nhưng năm rộng tháng dài sao có thể hạn chế được. Cái này không nói đến, người nọ tạo thủy tinh nếu có thể, đó mới là tài nguyên, ngươi có thể đề cập Thanh Loan chuộc thân rồi.
Hứa Tiên mặt đỏ lên nói:
- Ngươi phát hiện rồi sao?
Nói xong hắn lại nghiêm sắc mặt:
- Nữ tử tốt như vậy không nên trầm luân a, Thải Phượng đối với ngươi cố ý ta tự nhiên sẽ không nói cái gì, nhưng Thanh Loan muốn tìm chính lang quân như ý nàng ta thì mới được, đây cái làm ca ca như thế nào cũng không có thể bỏ qua.
Phan Ngọc cười nói:
- Ta sợ lang quân như ý chính là Hứa ca ca ngươi đó.
Hứa Tiên rất nghiêm túc nói:
- Ta chỉ coi nàng như muội muội, tuyệt không có tâm tư khác.
Phan Ngọc nhìn hắn trong chốc lát, cười thở dài:
- Được rồi, được rồi, ngươi là chính nhân quân tử được chưa? Ta đi cùng Thải Phượng nói một tiếng, theo tâm nguyện của ngươi tốt rồi!
Nếu muốn thay Thanh Loan chuộc thân, cần phải Thải Phượng đồng ý mới được.
Trong khoang thuyền, Thải Phượng hưng phấn đối với Thanh Loan nói:
- Nha đầu, chuyện tốt của ngươi đến rồi?
Thanh Loan mê hoặc nói:
- Chuyện tốt?
Thải Phượng cười nói:
- Hứa đại ca của ngươi muốn thay ngươi chuộc thân, nhờ Phan công tử tới đây nói với ta rồi.
Trong mắt của nàng, bị ai chuộc đi, cả đời thuộc về người đó, vô luận là làm ca cơ hay làm thiếp cũng sẽ khoogn cải biến.
Thanh Loan lập tức ngây dại, trong mắt nổi lên một tầng sương mù, thanh âm có chút run rẩy mà nói:
- Hắn không có nói với ta ah!
Thải Phượng vui vẻ nói:
- Kinh hỉ chưa? Nha đầu ngốc, ta nghĩ kỹ, chính là Hứa công tử không có tiền, nhưng có phần tâm ý này coi như đã đủ rồi, ta giúp ngươi xuất bạc chuộc thân, để bọn họ không dám coi thường ngươi.
Thanh Loan cúi đầu, thân thể có chút run rẩy, cuối cùng ngẩng đầu nói:
- Ta đi nói với hắn.
Nói xong nàng chạy ra khỏi cửa.
Thanh Loan xông vào trong phòng Hứa Tiên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Phan Ngọc, nàng lôi kéo Hứa Tiên lên đầu thuyền.
Thanh Loan hói:
- Hứa đại ca, ngươi muốn thay ta chuộc thân?
Hứa Tiên gật đầu nói với giọng khẳng định:
- Đúng vậy a, ngươi không phải không ưa thích Minh Ngọc sao?
Thanh Loan được hắn khẳng định, trong lòng càng run rẩy, cắn răng nói:
- Hứa đại ca, ngươi là người tốt, nhưng ta chỉ coi ngươi là ca ca.
Hứa Tiên trong lòng ai thán, quen thuộc kinh điển thật là hảo nhân tạp, ca ca tạp a! Bất quá có chút buồn cười, Hứa Tiên vỗ vỗ đầu Thanh Loan nói:
- Ta cũng chỉ coi ngươi là muội muội thay ngươi chuộc thân mà thôi, ngươi có thể muốn gả ai thì gả cho người đó, có ta làm đại ca sẽ không ai dám khi dễ ngươi.
Thanh Loan nghe xong một hồi nhụt chí, nhưng vẫn là cắn răng nói:
- Hứa đại ca, cám ơn hảo ý của ngươi, không thể làm muội muội của ngươi là Thanh Loan không có phúc khí, nhưng Thanh Loan muốn cùng tiểu thư ở với nhau.
Hứa Tiên cau mày nói:
- Ngươi có thể cùng nàng cả đời sao?
Thanh Loan ngẩng đầu khẳng định nói:
- có thể, Hứa đại ca ngươi không phải muốn biết chuyện của ta sao? Ta hiện tại sẽ nói cho ngươi biết, mẹ ta chết sớm, cha ta là người trong giang hồ, về sau Hán Trung như là bị cừu nhân đuổi giết, cũng có thể là chuyện gì khác, ta đã nhớ không rõ rồi, đã bị đưa vào Vân phủ, kết quả Vân lão gia dời quan đạo Giang Nam, nhiều lần biến thiên cuối cùng trở thành Hàng Châu Tri Phủ, ở phía sau thì xảy ra quan án như vậy. Những năm gần đây này nếu như không có tiểu thư, Thanh Loan cũng không phải là Thanh Loan, hơn nữa tiểu thư cũng không thể rời khỏi ta, vì thế...
Hứa Tiên phất tay biểu thị nàng không cần nói nữa:
- Ta hiểu được, ta sẽ không bức ngươi, ân, ta sẽ nhường Minh Ngọc chăm sóc tốt ngươi.
Nhưng trong lòng có một ý nghĩ giống như là bị bạn thân cho đội nón xanh (cắm sừng). Đương nhiên, loại này cảm xúc cũng chỉ lóe lên rồi biến mất mà thôi.
Thanh Loan lộ ra thần sắc cảm kích cùng áy náy, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn ngươi, Hứa đại ca, ta có thể vẫn gọi ngươi như vậy không?
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Đương nhiên.
Thanh âm thanh thúy của Thanh Loan vang lên:
- Ca, ta đi trước!
Nói xong nàng cũng quay người đi, Hứa Tiên lắc đầu, thở dài. Mỗi người đều có kiên trì của từng người, muốn trợ giúp người khác thì phải học được không nên đem ý nghĩ của mình đặt lên người đó, nhưng còn mình cso tính là như vậy không.
Phan Ngọc từ nơi hẻo lánh chuyển đi ra, học Thanh Loan cường điệu, giòn giòn giã giã kêu một tiếng:
- Ca!
Vì vậy Hứa Tiên thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, ho khan không ngừng, Phan Ngọc tới giúp hắn vỗ vỗ phía sau lưng, cười nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt muội tử của ngươi.
Nhưng nói gần nói xa nhìn có chút hả hê trong thì tránh không khỏi.
Hứa Tiên trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Ngươi đừng có khi dễ nàng
Trong lòng Phan Ngọc cười đắc ý, bám vào bên tai Hứa Tiên nói:
- Ta sẽ không khi dễ nàng đâu, ta thương nàng còn không hết cơ mà.
Tuy rằng lý trí nói cho nàng biết Hứa Tiên nhất định sẽ lấy vợ sinh con, cho nên mới muốn giúp nàng thay Thanh Loan chuộc thân, nhưng thấy Hứa Tiên chuộc thân thất bại, trong lòng đắc ý đều không thiếu được.
Hứa Tiên đột nhiên thò tay ngăn lại vòng eo của nàng, dán tại trên người mình, cúi đầu nhìn dung nhan tuyệt mĩ của nàng nói:
- Vĩnh viễn không nên xem nhẹ một nam nhân có lòng đồng tính, coi chừng ta cắn ngươi một cái.
Phan Ngọc kinh hô một tiếng đẩy Hứa Tiên ra, rồi lui về phía sau, nhưng chân bước thấp bước cao, cho dù võ nghệ của nàng có cao cường như thế nào cũng uổng công, chỉ kịp vươn tay hô một tiếng:
- Hán Văn, cứu ta!
Hứa Tiên phản ứng thần tốc, bắt lấy tay của nàng kéo về trong ngực, Phan Ngọc vịn lồng ngực của hắn vững vàng hô hấp, nhẹ nhàng đẩy ra hắn, cả giận nói:
- Ta không biết bơi.
Nàng tuy rằng võ công trác tuyệt, nhưng dù sao cũng là người phương bắc, hơn nữa giới hạn thân phận không có học cái gì bơi lội, nếu như rơi xuống nước cũng chỉ có thể để mọi người tới cứu thôi.
Hứa Tiên cũng nhất thời tức giận, giờ phút này đã sớm đã hối hận, chỉ có thể mau chóng cam đoan nói:
- Không có lần sau, ta cam đoan.
Phan Ngọc liếc nhìn hắn, không nói hai lời liền hướng trong phòng đi đến, chỉ là bị hắn ôm vào ngực, tư vị này thật khiến cho nàng rung động mãi không thôi
- Thủy tinh nhân tạo thì không dám khẳng định, nhưng đại khái là còn cần một chút để thí nghiệm, nhưng nguyên lý kính viễn vọng ta là có thể khẳng định đấy, chính là hiện tại thủy tinh chỉ cần đạt tới yêu cầu, cũng có thể làm ra một cách bình thường.
- Nhưng loại thần binh lợi khí này tất nhiên không thể sản xuất đại quy mô, so với quản chế vật phẩm nỏ quân càng thêm nghiêm khắc, ta sẽ định ra hiệp nghị, giao hữu Kim Vạn Thành trước chế tạo thử, nếu có thể thành thì đưa cho công bộ, ngươi muốn mưu cái một quan nửa chức cũng không thành vấn đề.
Hứa Tiên nói:
- Vậy thì rất khó lợi nhuận rồi?
Hắn cũng không cân nhắc cái kính viễn vọng này, trên giá trị quân sự, hôm nay nghe xong Phan Ngọc nói mới hiểu được, triều đình tuyệt đối sẽ không cho phép loại lợi khí chảy vào dân gian, không có nguồn tiêu thụ sẽ rất khó có bao nhiêu lợi nhuận.
Phan Ngọc gật đầu nói:
- Trong ngắn hạn không thể nào, nhưng năm rộng tháng dài sao có thể hạn chế được. Cái này không nói đến, người nọ tạo thủy tinh nếu có thể, đó mới là tài nguyên, ngươi có thể đề cập Thanh Loan chuộc thân rồi.
Hứa Tiên mặt đỏ lên nói:
- Ngươi phát hiện rồi sao?
Nói xong hắn lại nghiêm sắc mặt:
- Nữ tử tốt như vậy không nên trầm luân a, Thải Phượng đối với ngươi cố ý ta tự nhiên sẽ không nói cái gì, nhưng Thanh Loan muốn tìm chính lang quân như ý nàng ta thì mới được, đây cái làm ca ca như thế nào cũng không có thể bỏ qua.
Phan Ngọc cười nói:
- Ta sợ lang quân như ý chính là Hứa ca ca ngươi đó.
Hứa Tiên rất nghiêm túc nói:
- Ta chỉ coi nàng như muội muội, tuyệt không có tâm tư khác.
Phan Ngọc nhìn hắn trong chốc lát, cười thở dài:
- Được rồi, được rồi, ngươi là chính nhân quân tử được chưa? Ta đi cùng Thải Phượng nói một tiếng, theo tâm nguyện của ngươi tốt rồi!
Nếu muốn thay Thanh Loan chuộc thân, cần phải Thải Phượng đồng ý mới được.
Trong khoang thuyền, Thải Phượng hưng phấn đối với Thanh Loan nói:
- Nha đầu, chuyện tốt của ngươi đến rồi?
Thanh Loan mê hoặc nói:
- Chuyện tốt?
Thải Phượng cười nói:
- Hứa đại ca của ngươi muốn thay ngươi chuộc thân, nhờ Phan công tử tới đây nói với ta rồi.
Trong mắt của nàng, bị ai chuộc đi, cả đời thuộc về người đó, vô luận là làm ca cơ hay làm thiếp cũng sẽ khoogn cải biến.
Thanh Loan lập tức ngây dại, trong mắt nổi lên một tầng sương mù, thanh âm có chút run rẩy mà nói:
- Hắn không có nói với ta ah!
Thải Phượng vui vẻ nói:
- Kinh hỉ chưa? Nha đầu ngốc, ta nghĩ kỹ, chính là Hứa công tử không có tiền, nhưng có phần tâm ý này coi như đã đủ rồi, ta giúp ngươi xuất bạc chuộc thân, để bọn họ không dám coi thường ngươi.
Thanh Loan cúi đầu, thân thể có chút run rẩy, cuối cùng ngẩng đầu nói:
- Ta đi nói với hắn.
Nói xong nàng chạy ra khỏi cửa.
Thanh Loan xông vào trong phòng Hứa Tiên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Phan Ngọc, nàng lôi kéo Hứa Tiên lên đầu thuyền.
Thanh Loan hói:
- Hứa đại ca, ngươi muốn thay ta chuộc thân?
Hứa Tiên gật đầu nói với giọng khẳng định:
- Đúng vậy a, ngươi không phải không ưa thích Minh Ngọc sao?
Thanh Loan được hắn khẳng định, trong lòng càng run rẩy, cắn răng nói:
- Hứa đại ca, ngươi là người tốt, nhưng ta chỉ coi ngươi là ca ca.
Hứa Tiên trong lòng ai thán, quen thuộc kinh điển thật là hảo nhân tạp, ca ca tạp a! Bất quá có chút buồn cười, Hứa Tiên vỗ vỗ đầu Thanh Loan nói:
- Ta cũng chỉ coi ngươi là muội muội thay ngươi chuộc thân mà thôi, ngươi có thể muốn gả ai thì gả cho người đó, có ta làm đại ca sẽ không ai dám khi dễ ngươi.
Thanh Loan nghe xong một hồi nhụt chí, nhưng vẫn là cắn răng nói:
- Hứa đại ca, cám ơn hảo ý của ngươi, không thể làm muội muội của ngươi là Thanh Loan không có phúc khí, nhưng Thanh Loan muốn cùng tiểu thư ở với nhau.
Hứa Tiên cau mày nói:
- Ngươi có thể cùng nàng cả đời sao?
Thanh Loan ngẩng đầu khẳng định nói:
- có thể, Hứa đại ca ngươi không phải muốn biết chuyện của ta sao? Ta hiện tại sẽ nói cho ngươi biết, mẹ ta chết sớm, cha ta là người trong giang hồ, về sau Hán Trung như là bị cừu nhân đuổi giết, cũng có thể là chuyện gì khác, ta đã nhớ không rõ rồi, đã bị đưa vào Vân phủ, kết quả Vân lão gia dời quan đạo Giang Nam, nhiều lần biến thiên cuối cùng trở thành Hàng Châu Tri Phủ, ở phía sau thì xảy ra quan án như vậy. Những năm gần đây này nếu như không có tiểu thư, Thanh Loan cũng không phải là Thanh Loan, hơn nữa tiểu thư cũng không thể rời khỏi ta, vì thế...
Hứa Tiên phất tay biểu thị nàng không cần nói nữa:
- Ta hiểu được, ta sẽ không bức ngươi, ân, ta sẽ nhường Minh Ngọc chăm sóc tốt ngươi.
Nhưng trong lòng có một ý nghĩ giống như là bị bạn thân cho đội nón xanh (cắm sừng). Đương nhiên, loại này cảm xúc cũng chỉ lóe lên rồi biến mất mà thôi.
Thanh Loan lộ ra thần sắc cảm kích cùng áy náy, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn ngươi, Hứa đại ca, ta có thể vẫn gọi ngươi như vậy không?
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Đương nhiên.
Thanh âm thanh thúy của Thanh Loan vang lên:
- Ca, ta đi trước!
Nói xong nàng cũng quay người đi, Hứa Tiên lắc đầu, thở dài. Mỗi người đều có kiên trì của từng người, muốn trợ giúp người khác thì phải học được không nên đem ý nghĩ của mình đặt lên người đó, nhưng còn mình cso tính là như vậy không.
Phan Ngọc từ nơi hẻo lánh chuyển đi ra, học Thanh Loan cường điệu, giòn giòn giã giã kêu một tiếng:
- Ca!
Vì vậy Hứa Tiên thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, ho khan không ngừng, Phan Ngọc tới giúp hắn vỗ vỗ phía sau lưng, cười nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt muội tử của ngươi.
Nhưng nói gần nói xa nhìn có chút hả hê trong thì tránh không khỏi.
Hứa Tiên trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Ngươi đừng có khi dễ nàng
Trong lòng Phan Ngọc cười đắc ý, bám vào bên tai Hứa Tiên nói:
- Ta sẽ không khi dễ nàng đâu, ta thương nàng còn không hết cơ mà.
Tuy rằng lý trí nói cho nàng biết Hứa Tiên nhất định sẽ lấy vợ sinh con, cho nên mới muốn giúp nàng thay Thanh Loan chuộc thân, nhưng thấy Hứa Tiên chuộc thân thất bại, trong lòng đắc ý đều không thiếu được.
Hứa Tiên đột nhiên thò tay ngăn lại vòng eo của nàng, dán tại trên người mình, cúi đầu nhìn dung nhan tuyệt mĩ của nàng nói:
- Vĩnh viễn không nên xem nhẹ một nam nhân có lòng đồng tính, coi chừng ta cắn ngươi một cái.
Phan Ngọc kinh hô một tiếng đẩy Hứa Tiên ra, rồi lui về phía sau, nhưng chân bước thấp bước cao, cho dù võ nghệ của nàng có cao cường như thế nào cũng uổng công, chỉ kịp vươn tay hô một tiếng:
- Hán Văn, cứu ta!
Hứa Tiên phản ứng thần tốc, bắt lấy tay của nàng kéo về trong ngực, Phan Ngọc vịn lồng ngực của hắn vững vàng hô hấp, nhẹ nhàng đẩy ra hắn, cả giận nói:
- Ta không biết bơi.
Nàng tuy rằng võ công trác tuyệt, nhưng dù sao cũng là người phương bắc, hơn nữa giới hạn thân phận không có học cái gì bơi lội, nếu như rơi xuống nước cũng chỉ có thể để mọi người tới cứu thôi.
Hứa Tiên cũng nhất thời tức giận, giờ phút này đã sớm đã hối hận, chỉ có thể mau chóng cam đoan nói:
- Không có lần sau, ta cam đoan.
Phan Ngọc liếc nhìn hắn, không nói hai lời liền hướng trong phòng đi đến, chỉ là bị hắn ôm vào ngực, tư vị này thật khiến cho nàng rung động mãi không thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.