Quyển 2 - Chương 65: Công đức (1)
Thuyết Mộng Thần
12/09/2013
Hậu viện lá rụng, sương khói từ chén trà bốc lên. Một thân ảnh màu vàng đứng chắp tay phảng phất cổ họa làm cho trong lòng người ta không khỏi bình tĩnh trở lại.
Ngư Huyền Cơ ngoái đầu nhìn lại cười cười hỏi:
- Phan công tử khỏe rồi?
Hứa Tiên gật đầu:
- Ân, tốt rồi, đa tạ ngươi hỗ trợ.
Ngư Huyền Cơ chất vấn:
- Đến nhà nói lời cảm tạ cứ như vậy tay không mà đến sao?
Hứa Tiên sững sờ:
- Ơ. Vậy thì nếu không ta mời ngươi ăn cơm nhé?
Phốc!!!
Duẩn nhi cười trộm một hồi Ngư Huyền Cơ cũng hơi vui vẻ, mắng:
- Đồ ngốc.
Hứa Tiên một hồi vò đầu:
- Ta nói thật, ta làm đồ ăn là tuyệt nhất.
Ngư Huyền Cơ cười nói:
- Buổi sáng ta mới ăn rồi. Được rồi, hôm nay đến chỗ ta vì cái gì? Sẽ không chỉ vì cám ơn chứ?
Hứa Tiên đem hoang mang của mình thổ lộ hết một phen.
Ngư Huyền Cơ khẽ mĩm cười nói:
- Như thế nào, cảm giác mình lực lượng không đủ, muốn cùng ta học đạo?
Hứa Tiên phi thường kiên định lắc đầu, Ngư Huyền Cơ cũng có chút buồn bực:
- Thế là vì cái gì?
Hứa Tiên cau mày nói:
- Bởi vì ta có một giấc mộng vô cùng khủng bố.
- Là mộng cái gì?
- Nội dung ta nhớ không rõ ràng, đầu có một loại cảm giác là trong mộng ta không sợ hãi điều gì, không biết phẫn nộ, trừ mình ra cái gì đều không để ý. Ta quý trọng hết thảy trong mộng, không đáng giá nhắc tới, nhưng khi ta tỉnh rồi, ta muốn nhớ lại thì không thể làm được.
Ngư Huyền Cơ cười khổ:
- Vậy ngươi muốn làm cái gì?
Hứa Tiên cười sáng lạn:
- Ta muốn theo ngươi học đạo ah!
- A!
Ngư Huyền Cơ thét một tiếng kinh hãi, từ khi nàng bói thuật thành công đến nay, thực cảm giác không thể đoán được người này như thế nào.
Hứa Tiên thấy Ngư Huyền Cơ thường ngày xuất hiện bộ mặt lạnh nhạt, hiện tại bờ môi đỏ khẽ nhếch trợn mắt to, thật sự là đã xinh đẹp lại có thú vị. Hắn tiếp tục nói:
- Ta muốn mình trở nên mạnh hơn, những năm gần đây ta chưa bao giờ đình chỉ tu luyện đạo pháp, nhưng hết lần này tới lần khác không biết sử dụng như thế nào, ta nghĩ để cho sư tỷ ngươi dạy ta như thế nào sử dụng loại lực lượng này.
Ngư Huyền Cơ cau mày nói:
- Ba tâm hai tính thì không thể nào làm được.
Hứa Tiên cười nói:
- Ta cũng không có ba tâm hai tính a. Ta toàn tâm toàn ý nói suy nghĩ của mình, ta đã thông suốt rồi. Cái gọi là đạo pháp cũng không quá thứ gọi là công cụ, chỉ cần không bị mất bản tâm, trong đại đạo bao la thì ta chính là ta.
Tới chỗ này, cùng Ngư Huyền Cơ một phen đối thoại, hắn ẩn ẩn đã minh bạch đạo của chính mình.
Nếu là đúng chuyện gì cảm thấy vô lực thì theo đuổi lực lượng càng mạnh, bất quá là cách nghĩ của tiểu hài tử mà thôi. Thật giống như khi còn bé mê thủy tinh cầu, khi đó muốn nhất chính là rất nhiều thủy tinh cầu. Nhưng hiện nay ai cũng có năng lực thực hiện mộng tưởng thời nối khố đó sao?
Nhưng bất đắc dĩ tâm đã cải biến, một phòng thủy tinh cầu cũng không cách nào làm cho mình cảm thấy nửa điểm khoái hoạt. Nếu như con đường cầu đạo đã mất đi bản tâm thì kết quả là lấy được lực lượng, cùng một phòng thủy tinh cầu đồng dạng có chút giá trị rồi.
Nói trắng ra là Hứa Tiên chỉ là cự tuyệt tiểu hài tử thành thục mà thôi, một bên cẩn thận từng li từng tí giữ vững vị trí chính mình như giữ một ít tính trẻ con, một ít điểm khoái hoạt, một bên hết sức tranh thủ kiếm thêm mấy viên thủy tinh cầu. Trăm năm về sau, ta nguyện quý trọng thủy tinh cầu ngươi như lúc trước ta còn là tiểu hài tử. Mặc kệ thời gian qua như nước trôi đi, đại đạo bao la mờ mịt, cũng không cách nào xóa bỏ.
Ngư Huyền Cơ nhìn thiếu niên trước mặt đang nhàn nhạt mỉm cười, trong nháy mắt tựa hồ tản ra linh tinh quang, quang mang này không đạm mạc giống như sư phụ, sư thúc mà phảng phất tản ra một loại ôn hòa nhân tâm.
Thiên Hành Kiện, quân tử dùng không ngừng vươn lên, chỉ như thế mà thôi.
\
Rồi sau đó Hứa Tiên lại hỏi bệnh tình của Phan Ngọc, lần trước hắn chưa kịp hỏi. Vì thế lần này hắn tới đây trong lòng đã bình tĩnh, cuối cùng tiền căn hậu quả hắn đã minh bạch.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Thật ra mỗi một loại chú thuật Nam Dương đều hết sức phiền toái. Nếu như biết rõ giải pháp, chính là người bình thường cũng có thể dùng chút máu hắc cẩu giải trừ, nhưng nếu như không biết giải pháp thì cần phải giết thi thuật giả. Sư phụ của ngươi ngươi đưa ngươi tấm ngọc bài phi thường kỳ lạ có thể hóa công đức mịt mù thành thực lực. Quả nhiên rất kì lạ. Nghe nói do đạo tổ chế tạo, là một kiện thần vật của Đạo gia tương đương với Lục Đạo Luân Hồi Bàn của Phật gia.
Hứa Tiên kỳ quái nói:
- Đồ vật lợi hại như vậy sao lại nằm trong quyển sách này?
Hắn không tin cái gì xuyên việt xong, nhân vật chính chiếm được thần khí.
- Chỉ vì nó chẳng những là một kiện thần vật, còn là một kiện phế vật.
- Phế vật?
Hứa Tiên tràn đầy kinh ngạc, thần vật là cấp bậc gì hắn rất rõ ràng.
- Người tu đạo hoặc nhiều hoặc ít đều nặng công đức, bởi vì quan hệ lấy vận số, công đức lại xưng là phúc đức. Biểu hiện trực tiếp nhất chính là công đức thâm hậu, người gặp Thiên kiếp nhất định yếu, người công đức nông cạn Thiên kiếp nhất định nặng. Nhưng công đức tích góp từng tí một rất khó khăn. Thủ đoạn của thần tiên ngàn vạn, ai chịu tùy ý tốn hao công đức, cũng không cần điều này. Vô luận làm công đức bài xuất hiện tên người đã khó, có cho ta cũng không cần.
Hứa Tiên cười nói:
- Ta nói mà, ta làm sao có thể có loại vận khí cứt chó này chứ.
Hứa Tiên lấy ra xem xét công đức ngọc bài, phát hiện ở bên trong công đức lại có hơn một vạn. Hứa Tiên bó tay, chính mình tựa hồ không có làm chuyện tốt gì mà. Chỉ là không biết hắn tối hôm qua thẩm âm, trừng phạt ác dương thiện có được. Đây chính là chỗ tốt dễ tích lũy công đức.
Mà hai câu "Cố tình làm việc thiện, thiện mà không phần thưởng. Vô Tâm làm ác, ác mà không phạt. " đúng là đạo lý cái được và mất của công đức. Tất cả là một chữ tâm! Muốn được công đức lại không thể có tâm công lợi, người có lòng công lợi càng nhiều thì công đức lại càng ít, cũng tỷ như cứu người, nếu như là vì đạt được vật chất của người khác thậm chí là trên tinh thần vì muốn hồi báo đều suy yếu công đức đoạt được.
Có một câu chuyện kể rằng, một quan vào Minh phủ thấy Diêm vương, sắc mặt Đế Quân nghiêm trọng. Quan tự biết sinh thời bị thụ không ít hối lộ đang nơm nớp lo sợ thì Diêm vương bỗng nhiên đại hỉ, mời hắn lên ghế trên. Tham quan không hiểu thấu. Diêm vương nói, mỗi năm đại hồng thủy nạn dân khắp nơi, ngươi cảm giác muôn dân trăm họ khổ, dâng thư thỉnh cầu khai mở quan thương giúp nạn thiên tai, trong lòng không có nửa phân vì mình, có được mười vạn công đức. Quan kỳ quái nói: nhưng quan trên nói ta không được phép ah! Diêm vương nói: đáng tiếc không có được phép, bằng không thì há lại chỉ có từng đó mười vạn công đức.
Đây chính là nghĩa gốc của công đức, tận tâm tận lực, cho dù không thành cũng có công đức.
Ngư Huyền Cơ ngoái đầu nhìn lại cười cười hỏi:
- Phan công tử khỏe rồi?
Hứa Tiên gật đầu:
- Ân, tốt rồi, đa tạ ngươi hỗ trợ.
Ngư Huyền Cơ chất vấn:
- Đến nhà nói lời cảm tạ cứ như vậy tay không mà đến sao?
Hứa Tiên sững sờ:
- Ơ. Vậy thì nếu không ta mời ngươi ăn cơm nhé?
Phốc!!!
Duẩn nhi cười trộm một hồi Ngư Huyền Cơ cũng hơi vui vẻ, mắng:
- Đồ ngốc.
Hứa Tiên một hồi vò đầu:
- Ta nói thật, ta làm đồ ăn là tuyệt nhất.
Ngư Huyền Cơ cười nói:
- Buổi sáng ta mới ăn rồi. Được rồi, hôm nay đến chỗ ta vì cái gì? Sẽ không chỉ vì cám ơn chứ?
Hứa Tiên đem hoang mang của mình thổ lộ hết một phen.
Ngư Huyền Cơ khẽ mĩm cười nói:
- Như thế nào, cảm giác mình lực lượng không đủ, muốn cùng ta học đạo?
Hứa Tiên phi thường kiên định lắc đầu, Ngư Huyền Cơ cũng có chút buồn bực:
- Thế là vì cái gì?
Hứa Tiên cau mày nói:
- Bởi vì ta có một giấc mộng vô cùng khủng bố.
- Là mộng cái gì?
- Nội dung ta nhớ không rõ ràng, đầu có một loại cảm giác là trong mộng ta không sợ hãi điều gì, không biết phẫn nộ, trừ mình ra cái gì đều không để ý. Ta quý trọng hết thảy trong mộng, không đáng giá nhắc tới, nhưng khi ta tỉnh rồi, ta muốn nhớ lại thì không thể làm được.
Ngư Huyền Cơ cười khổ:
- Vậy ngươi muốn làm cái gì?
Hứa Tiên cười sáng lạn:
- Ta muốn theo ngươi học đạo ah!
- A!
Ngư Huyền Cơ thét một tiếng kinh hãi, từ khi nàng bói thuật thành công đến nay, thực cảm giác không thể đoán được người này như thế nào.
Hứa Tiên thấy Ngư Huyền Cơ thường ngày xuất hiện bộ mặt lạnh nhạt, hiện tại bờ môi đỏ khẽ nhếch trợn mắt to, thật sự là đã xinh đẹp lại có thú vị. Hắn tiếp tục nói:
- Ta muốn mình trở nên mạnh hơn, những năm gần đây ta chưa bao giờ đình chỉ tu luyện đạo pháp, nhưng hết lần này tới lần khác không biết sử dụng như thế nào, ta nghĩ để cho sư tỷ ngươi dạy ta như thế nào sử dụng loại lực lượng này.
Ngư Huyền Cơ cau mày nói:
- Ba tâm hai tính thì không thể nào làm được.
Hứa Tiên cười nói:
- Ta cũng không có ba tâm hai tính a. Ta toàn tâm toàn ý nói suy nghĩ của mình, ta đã thông suốt rồi. Cái gọi là đạo pháp cũng không quá thứ gọi là công cụ, chỉ cần không bị mất bản tâm, trong đại đạo bao la thì ta chính là ta.
Tới chỗ này, cùng Ngư Huyền Cơ một phen đối thoại, hắn ẩn ẩn đã minh bạch đạo của chính mình.
Nếu là đúng chuyện gì cảm thấy vô lực thì theo đuổi lực lượng càng mạnh, bất quá là cách nghĩ của tiểu hài tử mà thôi. Thật giống như khi còn bé mê thủy tinh cầu, khi đó muốn nhất chính là rất nhiều thủy tinh cầu. Nhưng hiện nay ai cũng có năng lực thực hiện mộng tưởng thời nối khố đó sao?
Nhưng bất đắc dĩ tâm đã cải biến, một phòng thủy tinh cầu cũng không cách nào làm cho mình cảm thấy nửa điểm khoái hoạt. Nếu như con đường cầu đạo đã mất đi bản tâm thì kết quả là lấy được lực lượng, cùng một phòng thủy tinh cầu đồng dạng có chút giá trị rồi.
Nói trắng ra là Hứa Tiên chỉ là cự tuyệt tiểu hài tử thành thục mà thôi, một bên cẩn thận từng li từng tí giữ vững vị trí chính mình như giữ một ít tính trẻ con, một ít điểm khoái hoạt, một bên hết sức tranh thủ kiếm thêm mấy viên thủy tinh cầu. Trăm năm về sau, ta nguyện quý trọng thủy tinh cầu ngươi như lúc trước ta còn là tiểu hài tử. Mặc kệ thời gian qua như nước trôi đi, đại đạo bao la mờ mịt, cũng không cách nào xóa bỏ.
Ngư Huyền Cơ nhìn thiếu niên trước mặt đang nhàn nhạt mỉm cười, trong nháy mắt tựa hồ tản ra linh tinh quang, quang mang này không đạm mạc giống như sư phụ, sư thúc mà phảng phất tản ra một loại ôn hòa nhân tâm.
Thiên Hành Kiện, quân tử dùng không ngừng vươn lên, chỉ như thế mà thôi.
\
Rồi sau đó Hứa Tiên lại hỏi bệnh tình của Phan Ngọc, lần trước hắn chưa kịp hỏi. Vì thế lần này hắn tới đây trong lòng đã bình tĩnh, cuối cùng tiền căn hậu quả hắn đã minh bạch.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Thật ra mỗi một loại chú thuật Nam Dương đều hết sức phiền toái. Nếu như biết rõ giải pháp, chính là người bình thường cũng có thể dùng chút máu hắc cẩu giải trừ, nhưng nếu như không biết giải pháp thì cần phải giết thi thuật giả. Sư phụ của ngươi ngươi đưa ngươi tấm ngọc bài phi thường kỳ lạ có thể hóa công đức mịt mù thành thực lực. Quả nhiên rất kì lạ. Nghe nói do đạo tổ chế tạo, là một kiện thần vật của Đạo gia tương đương với Lục Đạo Luân Hồi Bàn của Phật gia.
Hứa Tiên kỳ quái nói:
- Đồ vật lợi hại như vậy sao lại nằm trong quyển sách này?
Hắn không tin cái gì xuyên việt xong, nhân vật chính chiếm được thần khí.
- Chỉ vì nó chẳng những là một kiện thần vật, còn là một kiện phế vật.
- Phế vật?
Hứa Tiên tràn đầy kinh ngạc, thần vật là cấp bậc gì hắn rất rõ ràng.
- Người tu đạo hoặc nhiều hoặc ít đều nặng công đức, bởi vì quan hệ lấy vận số, công đức lại xưng là phúc đức. Biểu hiện trực tiếp nhất chính là công đức thâm hậu, người gặp Thiên kiếp nhất định yếu, người công đức nông cạn Thiên kiếp nhất định nặng. Nhưng công đức tích góp từng tí một rất khó khăn. Thủ đoạn của thần tiên ngàn vạn, ai chịu tùy ý tốn hao công đức, cũng không cần điều này. Vô luận làm công đức bài xuất hiện tên người đã khó, có cho ta cũng không cần.
Hứa Tiên cười nói:
- Ta nói mà, ta làm sao có thể có loại vận khí cứt chó này chứ.
Hứa Tiên lấy ra xem xét công đức ngọc bài, phát hiện ở bên trong công đức lại có hơn một vạn. Hứa Tiên bó tay, chính mình tựa hồ không có làm chuyện tốt gì mà. Chỉ là không biết hắn tối hôm qua thẩm âm, trừng phạt ác dương thiện có được. Đây chính là chỗ tốt dễ tích lũy công đức.
Mà hai câu "Cố tình làm việc thiện, thiện mà không phần thưởng. Vô Tâm làm ác, ác mà không phạt. " đúng là đạo lý cái được và mất của công đức. Tất cả là một chữ tâm! Muốn được công đức lại không thể có tâm công lợi, người có lòng công lợi càng nhiều thì công đức lại càng ít, cũng tỷ như cứu người, nếu như là vì đạt được vật chất của người khác thậm chí là trên tinh thần vì muốn hồi báo đều suy yếu công đức đoạt được.
Có một câu chuyện kể rằng, một quan vào Minh phủ thấy Diêm vương, sắc mặt Đế Quân nghiêm trọng. Quan tự biết sinh thời bị thụ không ít hối lộ đang nơm nớp lo sợ thì Diêm vương bỗng nhiên đại hỉ, mời hắn lên ghế trên. Tham quan không hiểu thấu. Diêm vương nói, mỗi năm đại hồng thủy nạn dân khắp nơi, ngươi cảm giác muôn dân trăm họ khổ, dâng thư thỉnh cầu khai mở quan thương giúp nạn thiên tai, trong lòng không có nửa phân vì mình, có được mười vạn công đức. Quan kỳ quái nói: nhưng quan trên nói ta không được phép ah! Diêm vương nói: đáng tiếc không có được phép, bằng không thì há lại chỉ có từng đó mười vạn công đức.
Đây chính là nghĩa gốc của công đức, tận tâm tận lực, cho dù không thành cũng có công đức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.