Quyển 2 - Chương 54: Hàng đầu
Thuyết Mộng Thần
12/09/2013
- Có lão phu ở đây, tự nhiên không có gì đáng ngại, chư vị mời trở về đi!
Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng Hạ Tử Kỳ ẩn ẩn có chút thất vọng.
- Phan Ngọc thật sự không có việc gì sao? Nhưng mới rồi lão nhân kia nói....
Hứa Tiên có chút do dự hỏi:
- Ngươi chưa từng nghe qua, đại phu trị bệnh nói bệnh nhân không có vấn đề gì bao giờ chưa?
Xem ra nàng đã tỉnh rượu, tựa hồ thật sự không có việc gì rồi.
Hứa Tiên cũng minh bạch thời cổ đại chữa bệnh như thế nào. Y sinh xem bệnh phải nói cho bệnh tình bệnh nhân thật nặng, sau đó chữa hết thì chính mình mới có y thuật tinh thâm, trị không hết thì coi như số trời đã định. Nhưng câu này xuất từ Biển Thước gặp Thái Hằng Hậu khiến hắn cảm giác có chút điềm xấu.
Hứa Tiên đột nhiên cảm giác cánh tay có hơi đau nhức, cúi đầu xem xét thì ra là chỗ cổ tay bị Phan Ngọc nắm chặt đã xáất hiện vết bầm tím, đang sưng vù lên.
- Hán văn!
Hứa Tiên thấy Phan Ngọc đang áy náy nhìn mình, Hứa Tiên lắc đầu biểu thị không có việc gì, hắn kéo ống tay áo phủ xuống. Chút đau đớn này không bằng lo lắng của hắn với bệnh tình của Phan Ngọc. Thật sự không có việc gì sao? Nhưng lúc đó sự thống khổ của nàng rõ ràng truyền vào lòng mình rất chân thật.
Ở Vãn Phong Viên.
Trong phòng Hồ Khắc, lúc này hắn đang dập tắt nến đỏ, đậy kín bình đồng. Vương Thủ Nghĩa đẩy cửa tiến đến hỏi:
- Xong chưa? Bên kia đã loạn thành một đoàn rồi.
- Ta đã gieo xuống "đầu phụ đỗ đồng" vào bụng hắn, hạt giống đã gieo xuống rồi, chờ thu hoạch là được rồi. Khặc khặ-x-xxxxx, dùng lời của thiên triều chính là trời cao đố kỵ anh tài, hồng nhan bạc mệnh, chết sớm một chút rất bình thường.
Hồ Khắc cười nói.
Vương Thủ Nghĩa cũng mãn ý nở nụ cười, Phan Ngọc chết vì bệnh không ai đoán ra, mọi người cũng tính toán không đến trên người hắn. Địch nhân tự chết là do thiên mệnh của chính mình. Không. Đây chính là vì thiên mệnh không theo hắn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hứa Tiên nhìn về phía giường của Phan Ngọc.
Tối hôm qua có lẽ ngủ quá muộn a! Hứa Tiên nghĩ như vậy. Đi ra khỏi giường ăn sáng xong trở lại, Phan Ngọc lại còn nằm ở trên giường, Hứa Tiên cảm thấy có chút không đúng, hắn đánh thức nàng dậy. Lúc này Phan Ngọc vô lực xoay đầu lại, trên mặt tiều tụy khiến Hứa Tiên nhảy dựng.
Hắn chưa từng nghĩ tới trong vòng một đêm, một người có thể tiều tụy tới tình trạng này. Vốn sắc mặt Phan Ngọc ôn nhuận trắng nõn hiện giờ tái nhợt vô cùng, hốc mắt cũng lộ ra mắt quầng thâm, đặc biệt là trong ánh mắt không còn cảm giác thâm thúy mà thanh tịnh, chỉ còn sự mệt mỏi. Cho dù vậy nàng vẫn xinh đẹp vô cùng.
Phan Ngọc sờ sờ tóc, nói:
- Có khả năng là tối hôm qua uống quá nhiều a!
Nói xong nàng xuống bên cạnh bàn ăn sáng.
Mà Hứa Tiên lại một lần nữa gọi đại phu tới, cháo trên bàn bốc lên hương thơm mê người nhưng Phan Ngọc lại cảm giác không muốn ăn. Từ khi bắt đầu tập võ, đã nhiều năm không có bị bệnh, loại cảm giác yếu ớt này khiến nàng cảm thấy đáng ghét.
Đại phu tối hôm qua mới khám lại đến nữa, nhưng chỉ nói lập lờ nước đôi, không tự tin như đêm qua. Sau khi bỏ lại một đơn thuốc thì hắn vội vàng rời đi.
Đồng học ở Cận Thiên thư viện nhao nhao tới thăm, nhưng đều bị Hứa Tiên ngăn cản ở ngoài cửa. Hạ Tử Kỳ cầm một ít thuốc bổ cũng bị Hứa Tiên ngăn cản thì không khỏi đại cau mày nói:
- Phan Ngọc không phải là bằng hữu của một mình ngươi, chúng ta đều nên đi vào nhìn, ngươi hết lần này tới lần khác ngăn cản là có ý gì?
- Không nên thấy gió, không nên gặp khách, đây là nhắc nhở của đại phu, chư vị nếu thấy không nghe theo thì cứ tùy tiện.
Hứa Tiên mặt không biểu tình ngăn tại cửa ra vào.
Buổi trưa, thúc thúc của Phan Ngọc - Phan tổng đốc tự mình đến thăm. Hứa Tiên không tiện đi vào đều đứng ở ngoài cửa, không lâu Phan tổng đốc đi ra nhìn Hứa Tiên, dặn dò:
- Ngươi chăm sóc tốt hắn, ta bảo vệ ngươi tiền đồ vô lượng.
Hắn cũng sốt ruột lắm rồi, mới có thể nói ra lời nói mà ngày thường tuyệt không thốt ra. Ca ca đem con trai độc nhất phó thác cho mình chiếu cố, nếu là thật sự ở chỗ này xảy ra chuyện gì thì sau này mình còn mặt mũi nào mà gặp đại ca. Hắn vốn định an bài chút hạ nhân đến hầu hạ, nhưng Phan Ngọc lại không đồng ý, hắn biết tính tình chất nhi của mình, cũng không thể làm khó, cuối cùng chỉ đành phó thách cho Hứa Tiên.
Hứa Tiên nhíu mày, nhưng vẫn cúi đầu nói:
-Vâng.
Rồi sau đó đại phu nổi danh của phủ Hàng Châu nhao nhao đến thăm, nhưng không có một ai bắt được là bệnh gì. Đến trưa cơ hồ vẫn không có một chút kết quả. Tổng đốc đại nhân bỏ ra một số tiền lớn cho ai chữa bệnh được cho Phan Ngọc, nhưng những danh y tới toàn là những người tầm thường. Khi đưa phương thuốc ra cho Phan Ngọc nhìn, nàng đều xì mũi khinh thường. Nàng tuy rằng không hiểu nhiều về y thuật, nhưng cũng xem qua không ít, những y lí cơ bản, lý thuyết y học biết không ít. Nhưng cho dù nàng vậy cũng không thể biết mình mắc bệnh gì, tựa như có một cỗ lực hút đang thôn phệ sức sống của mình.
Nàng dần dần trở nên gày gò không thể xuống giường, không một ai tới thăm, ngay cả đại phu cũng không dám tới xem bệnh cho nàng, vạn nhất trị không hết chọc giận Tổng đốc đại nhân, đây chính là tội chết a. Chỉ có cái đại phu ngay từ đầu bị buộc lấy không có biện pháp, vẫn phải kê đơn thuốc vô dụng. Hiện tại y quán cũng không dám mở, mỗi ngày trong nhà hối hận phát sầu. Trong thư viện dần dần có đồn đãi nàng chiêu tai hoạ, trước cửa càng ngày càng vắng vẻ. Rất nhiều người đều trực tiếp đi đường vòng, không dám đi qua trước tiểu viện của nàng, một người sắp chết thì không còn giá trị kết giao.
Khá tốt hắn vẫn còn a! Nàng thầm nhủ nói với chính mình như vậy.
- Phan Ngọc, tới giờ uống thuốc rồi.
Trong phòng truyền đến một hồi mùi thuốc nồng nặc, Hứa Tiên bưng chén thuốc tới bên giường, trên mặt còn mang theo nụ cười miễn cưỡng. Hứa Tiên đem nàng nâng dậy, nàng cứ như vậy tựa ở trong lòng ngực của hắn uống thuốc, nhìn hắn múc từng môi rất nghiêm túc thổi cho nguội sau đó đút vào miệng nàng. Thuốc rất đắng, nhưng nàng vẫn rất nhẫn nại. Mặc dù biết không có tác dụng gì, nhưng nàng vẫn còn có thể tựa vào ngực hắn.
Hứa Tiên cau mày, hắn không còn cảm giác được ý chí muốn sống của Phan Ngọc, ngược lại sớm thì nhận mệnh vậy. Hắn tuy rằng không hiểu y, nhưng căn cứ vào tri thức kiếp trước cũng biết tâm bệnh vô cùng quan trọng. Nhưng hắn không hiểu, dùng gia thế của Phan Ngọc, áo cơm không lo tiền đồ giống như gấm, tại sao lại như vậy chứ?
Giống như lữ khách cô độc đi trong tuyết trắng, trong lòng đã sớm tràn đầy mỏi mệt cùng tịch mịch, mà bôn ba lại nhất định không có mục tiêu. Lúc này trong gió tuyết đầy trời xuất hiện một căn phòng nhỏ ấm áp, tựa hồ rốt cuộc tìm được lý do có thể dừng lại, mặc dù phòng nhỏ bất quá là tử vong, nhưng có thể nói là ta đã cố hết sức.
Ốm đau nhiều năm như vậy tích lũy toàn bộ nhu nhược bộc phát, không còn có lực lượng tiếp tục đi tới. Chẳng những đối với tử vong sợ hãi, ngược lại còn mang theo tâm lí may mắn không cần cô độc mà chết.
Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng Hạ Tử Kỳ ẩn ẩn có chút thất vọng.
- Phan Ngọc thật sự không có việc gì sao? Nhưng mới rồi lão nhân kia nói....
Hứa Tiên có chút do dự hỏi:
- Ngươi chưa từng nghe qua, đại phu trị bệnh nói bệnh nhân không có vấn đề gì bao giờ chưa?
Xem ra nàng đã tỉnh rượu, tựa hồ thật sự không có việc gì rồi.
Hứa Tiên cũng minh bạch thời cổ đại chữa bệnh như thế nào. Y sinh xem bệnh phải nói cho bệnh tình bệnh nhân thật nặng, sau đó chữa hết thì chính mình mới có y thuật tinh thâm, trị không hết thì coi như số trời đã định. Nhưng câu này xuất từ Biển Thước gặp Thái Hằng Hậu khiến hắn cảm giác có chút điềm xấu.
Hứa Tiên đột nhiên cảm giác cánh tay có hơi đau nhức, cúi đầu xem xét thì ra là chỗ cổ tay bị Phan Ngọc nắm chặt đã xáất hiện vết bầm tím, đang sưng vù lên.
- Hán văn!
Hứa Tiên thấy Phan Ngọc đang áy náy nhìn mình, Hứa Tiên lắc đầu biểu thị không có việc gì, hắn kéo ống tay áo phủ xuống. Chút đau đớn này không bằng lo lắng của hắn với bệnh tình của Phan Ngọc. Thật sự không có việc gì sao? Nhưng lúc đó sự thống khổ của nàng rõ ràng truyền vào lòng mình rất chân thật.
Ở Vãn Phong Viên.
Trong phòng Hồ Khắc, lúc này hắn đang dập tắt nến đỏ, đậy kín bình đồng. Vương Thủ Nghĩa đẩy cửa tiến đến hỏi:
- Xong chưa? Bên kia đã loạn thành một đoàn rồi.
- Ta đã gieo xuống "đầu phụ đỗ đồng" vào bụng hắn, hạt giống đã gieo xuống rồi, chờ thu hoạch là được rồi. Khặc khặ-x-xxxxx, dùng lời của thiên triều chính là trời cao đố kỵ anh tài, hồng nhan bạc mệnh, chết sớm một chút rất bình thường.
Hồ Khắc cười nói.
Vương Thủ Nghĩa cũng mãn ý nở nụ cười, Phan Ngọc chết vì bệnh không ai đoán ra, mọi người cũng tính toán không đến trên người hắn. Địch nhân tự chết là do thiên mệnh của chính mình. Không. Đây chính là vì thiên mệnh không theo hắn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hứa Tiên nhìn về phía giường của Phan Ngọc.
Tối hôm qua có lẽ ngủ quá muộn a! Hứa Tiên nghĩ như vậy. Đi ra khỏi giường ăn sáng xong trở lại, Phan Ngọc lại còn nằm ở trên giường, Hứa Tiên cảm thấy có chút không đúng, hắn đánh thức nàng dậy. Lúc này Phan Ngọc vô lực xoay đầu lại, trên mặt tiều tụy khiến Hứa Tiên nhảy dựng.
Hắn chưa từng nghĩ tới trong vòng một đêm, một người có thể tiều tụy tới tình trạng này. Vốn sắc mặt Phan Ngọc ôn nhuận trắng nõn hiện giờ tái nhợt vô cùng, hốc mắt cũng lộ ra mắt quầng thâm, đặc biệt là trong ánh mắt không còn cảm giác thâm thúy mà thanh tịnh, chỉ còn sự mệt mỏi. Cho dù vậy nàng vẫn xinh đẹp vô cùng.
Phan Ngọc sờ sờ tóc, nói:
- Có khả năng là tối hôm qua uống quá nhiều a!
Nói xong nàng xuống bên cạnh bàn ăn sáng.
Mà Hứa Tiên lại một lần nữa gọi đại phu tới, cháo trên bàn bốc lên hương thơm mê người nhưng Phan Ngọc lại cảm giác không muốn ăn. Từ khi bắt đầu tập võ, đã nhiều năm không có bị bệnh, loại cảm giác yếu ớt này khiến nàng cảm thấy đáng ghét.
Đại phu tối hôm qua mới khám lại đến nữa, nhưng chỉ nói lập lờ nước đôi, không tự tin như đêm qua. Sau khi bỏ lại một đơn thuốc thì hắn vội vàng rời đi.
Đồng học ở Cận Thiên thư viện nhao nhao tới thăm, nhưng đều bị Hứa Tiên ngăn cản ở ngoài cửa. Hạ Tử Kỳ cầm một ít thuốc bổ cũng bị Hứa Tiên ngăn cản thì không khỏi đại cau mày nói:
- Phan Ngọc không phải là bằng hữu của một mình ngươi, chúng ta đều nên đi vào nhìn, ngươi hết lần này tới lần khác ngăn cản là có ý gì?
- Không nên thấy gió, không nên gặp khách, đây là nhắc nhở của đại phu, chư vị nếu thấy không nghe theo thì cứ tùy tiện.
Hứa Tiên mặt không biểu tình ngăn tại cửa ra vào.
Buổi trưa, thúc thúc của Phan Ngọc - Phan tổng đốc tự mình đến thăm. Hứa Tiên không tiện đi vào đều đứng ở ngoài cửa, không lâu Phan tổng đốc đi ra nhìn Hứa Tiên, dặn dò:
- Ngươi chăm sóc tốt hắn, ta bảo vệ ngươi tiền đồ vô lượng.
Hắn cũng sốt ruột lắm rồi, mới có thể nói ra lời nói mà ngày thường tuyệt không thốt ra. Ca ca đem con trai độc nhất phó thác cho mình chiếu cố, nếu là thật sự ở chỗ này xảy ra chuyện gì thì sau này mình còn mặt mũi nào mà gặp đại ca. Hắn vốn định an bài chút hạ nhân đến hầu hạ, nhưng Phan Ngọc lại không đồng ý, hắn biết tính tình chất nhi của mình, cũng không thể làm khó, cuối cùng chỉ đành phó thách cho Hứa Tiên.
Hứa Tiên nhíu mày, nhưng vẫn cúi đầu nói:
-Vâng.
Rồi sau đó đại phu nổi danh của phủ Hàng Châu nhao nhao đến thăm, nhưng không có một ai bắt được là bệnh gì. Đến trưa cơ hồ vẫn không có một chút kết quả. Tổng đốc đại nhân bỏ ra một số tiền lớn cho ai chữa bệnh được cho Phan Ngọc, nhưng những danh y tới toàn là những người tầm thường. Khi đưa phương thuốc ra cho Phan Ngọc nhìn, nàng đều xì mũi khinh thường. Nàng tuy rằng không hiểu nhiều về y thuật, nhưng cũng xem qua không ít, những y lí cơ bản, lý thuyết y học biết không ít. Nhưng cho dù nàng vậy cũng không thể biết mình mắc bệnh gì, tựa như có một cỗ lực hút đang thôn phệ sức sống của mình.
Nàng dần dần trở nên gày gò không thể xuống giường, không một ai tới thăm, ngay cả đại phu cũng không dám tới xem bệnh cho nàng, vạn nhất trị không hết chọc giận Tổng đốc đại nhân, đây chính là tội chết a. Chỉ có cái đại phu ngay từ đầu bị buộc lấy không có biện pháp, vẫn phải kê đơn thuốc vô dụng. Hiện tại y quán cũng không dám mở, mỗi ngày trong nhà hối hận phát sầu. Trong thư viện dần dần có đồn đãi nàng chiêu tai hoạ, trước cửa càng ngày càng vắng vẻ. Rất nhiều người đều trực tiếp đi đường vòng, không dám đi qua trước tiểu viện của nàng, một người sắp chết thì không còn giá trị kết giao.
Khá tốt hắn vẫn còn a! Nàng thầm nhủ nói với chính mình như vậy.
- Phan Ngọc, tới giờ uống thuốc rồi.
Trong phòng truyền đến một hồi mùi thuốc nồng nặc, Hứa Tiên bưng chén thuốc tới bên giường, trên mặt còn mang theo nụ cười miễn cưỡng. Hứa Tiên đem nàng nâng dậy, nàng cứ như vậy tựa ở trong lòng ngực của hắn uống thuốc, nhìn hắn múc từng môi rất nghiêm túc thổi cho nguội sau đó đút vào miệng nàng. Thuốc rất đắng, nhưng nàng vẫn rất nhẫn nại. Mặc dù biết không có tác dụng gì, nhưng nàng vẫn còn có thể tựa vào ngực hắn.
Hứa Tiên cau mày, hắn không còn cảm giác được ý chí muốn sống của Phan Ngọc, ngược lại sớm thì nhận mệnh vậy. Hắn tuy rằng không hiểu y, nhưng căn cứ vào tri thức kiếp trước cũng biết tâm bệnh vô cùng quan trọng. Nhưng hắn không hiểu, dùng gia thế của Phan Ngọc, áo cơm không lo tiền đồ giống như gấm, tại sao lại như vậy chứ?
Giống như lữ khách cô độc đi trong tuyết trắng, trong lòng đã sớm tràn đầy mỏi mệt cùng tịch mịch, mà bôn ba lại nhất định không có mục tiêu. Lúc này trong gió tuyết đầy trời xuất hiện một căn phòng nhỏ ấm áp, tựa hồ rốt cuộc tìm được lý do có thể dừng lại, mặc dù phòng nhỏ bất quá là tử vong, nhưng có thể nói là ta đã cố hết sức.
Ốm đau nhiều năm như vậy tích lũy toàn bộ nhu nhược bộc phát, không còn có lực lượng tiếp tục đi tới. Chẳng những đối với tử vong sợ hãi, ngược lại còn mang theo tâm lí may mắn không cần cô độc mà chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.