Hứa Tiên Chí

Quyển 3 - Chương 99: Họa Bích (1)

Thuyết Mộng Thần

12/09/2013

Cơm nước xong xuôi, Phan Ngọc đột nhiên đề nghị: hôm nay chúng ta đi Nam Sơn đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh) a.

Hứa Tiên do dự nói:

- Hôm nay không phải khai mở viện bái phu tử sao?

Đơn giản mà nói chính là nghi thức khai giảng, có rất nhiều công tác muốn làm. Vật cũ bỏ niêm phong, thư viện quét sạch, bái phu tử vân vân, lẽ ra từng viện sinh cũng không thể vắng họp, càng đừng nói Phan Ngọc là hội trưởng hội học sinh.

Phan Ngọc đáp:

- Ta cáo bệnh cùng ngươi.

Sắc mặt Hứa Tiên trở nên cổ quái:

- Không phải nói tuyệt đối không thể nghỉ học sao?

Phan Ngọc cúi đầu cười yếu ớt:

- Chỉ là nói suông như vậy thôi.

Cũng chỉ có nàng có thể "Tuyệt đối " biến thành "Nói suông mà thôi " a.

- Được rồi, trùng hợp ta cũng đang muốn đi.

Hứa Tiên cũng vui vẻ được thanh nhàn, hắn đối với du sơn ngoạn thủy tuyệt đối so với đóng cửa đọc sách đương nhiên là có hứng thú lớn.

- Trở về chuẩn bị chút quần áo a, chúng ta đêm nay nghỉ ngơi tại chùa Tịnh Từ Nam Bình Sơn, sau đó tham quan nơi đó một hai ngày, lại chuyển đi Phượng Hoàng Sơn, chỗ đó có một phong cảnh núi non trùng điệp rất là không tệ, tiếp đó lại đi...

Hứa Tiên vội vàng ngắt lời nói:

- Được rồi, được rồi... Chúng ta đây là đi đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh) sao?

Đây rõ ràng là du lịch đường dài a. Hơn nữa không phải tùy tiện mà cưỡi ngựa xem hoa, mỗi nơi có một chỗ muốn đến, cũng muốn chơi vài ngày. So với du lịch kiếp trước như lữ hành ngày đêm tuyệt đối hao phí thời gian cùng tiền bạc không ít.

- Việc học làm sao bây giờ? Năm nay chính là thi Hương đó.

Thi Hương tuơng đương với thi tốt nghiệp trung học, so với thi đại học thì trọng yếu hơn nhiều. Sĩ tử thiên hạ cho dù không muốn cũng phải đi qua con đường này.

Phan Ngọc khẳng định nói:

- Không có vấn đề gì.

Hứa Tiên cười khổ:



- Ngươi đương nhiên không có vấn đề, ta sợ ta rất có vấn đề.

Trên mặt Phan Ngọc lộ ra thần sắc áy náy:

- Thực xin lỗi ah, ta nghĩ Hán Văn ngươi chưa từng du lãm Hàng Châu nên muốn mang ngươi đi một chút cho biết, không ngờ ta suy nghĩ chưa chu toàn, chỉ là thật sư không thể đi sao?

Trong lòng nàng thầm nói: bởi vì thời gian của ta không còn nhiều lắm.

Hứa Tiên kinh ngạc từ trên mặt Phan Ngọc phát hiện một tia khẩn cầu, còn có một loại sầu bi mà hắn không rõ từ đâu. Phan Ngọc công tử luôn luôn tiêu sái thong dong trở nên có chút kỳ quái.

- Đương nhiên phải đi rồi, ta còn chưa được thăm thú thiên nhiên như vậy.

Lời này cũng không phải là nói ngoa, hắn xuyên việt cho tới bây giờ, hơn phân nửa thời gian bề bộn nhiều việc sinh kế, đối mặt với những danh thắng còn chưa bị ô nhiễm như thời hiện đại đương nhiên là mong muốn, chỉ là không có cơ hội đi xem là hắn tiếc nuối rất nhiều. Hiện tại có cơ hội, cũng dứt khoát buông lỏng mà đi một phen.

Phan Ngọc vui vẻ nở nụ cười, dù cho Hứa Tiên thường xuyên đối mặt cũng cảm thấy kinh tâm động phách. Chỉ là không rõ vì sao Phan Ngọc dẫn hắn đi du ngoạn, lại giống như thực hiện tâm nguyện trọng đại gì đó.

Boong...Boong...

Từng tiếng chuông muộn của Tịnh Từ tự vang vọng lại, phiêu đãng trên các gian lầu các. Ánh nắng trời chiều chiếu vào mái hiên khiến thanh âm của chuông gió rơi vào tai người cũng cảm thấy phiền muộn.

Trên bậc thang đá, cái bóng của hai người trùng nhau, Phan Ngọc đứng bên cạnh Hứa Tiên, tia nắng cuối cùng chiếu vào mặt nàng khiến nàng đẹp như một bức tranh.

- Hán Văn.

Phan Ngọc đột nhiên phá vỡ không gian yên tĩnh này.

- Sao?

Hứa Tiên quay đầu.

- Ta phải đi.

Ánh mắt Phan Ngọc trở nên phiêu hốt bất định, chỉ là không nhìn tới Hứa Tiên.

Trên mặt Hứa Tiên có chút mê hoặc:

- Sao lại đi? ? Đêm nay không phải muốn ở chỗ này sao? Ngươi cho nhiều tiền hương như vậy, ngay cả phương trượng cũng suýt nữa quỳ lạy ngươi mà.

Phan Ngọc nghiêng mặt qua, tiện tay đẩy đẩy cái trâm cài trên đầu, mặc cho mái tóc đen dài bung ra, trong gió chiều che khuất đôi má.

- Ta phải trở về kinh thành rồi.

Thanh âm của nàng phiêu hốt trong gió, nhưng Hứa Tiên nghe rất rõ ràng.



Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Vội vã như vậy sao? Không phải đợi tới lúc thi Hương xong mới đi sao?

Phan Ngọc lắc đầu, tóc dài tùy theo vũ động:

- Vào kinh dự thi Hương cũng được mà.

- Ài, mới gặp mặt lại muốn chia tay sao?

Phan Ngọc hỏi:

- Ngươi đau lòng sao?

- Đương nhiên, chúng ta là bằng hữu cơ mà.

Hứa Tiên làm ra bộ dáng đương nhiên là thế.

- Bất quá cũng không cần lo lắng, chắc chắn sẽ còn có cơ hội gặp lại, khi đó lại vui vẻ thôi.

Phan Ngọc nhẹ cười khẽ, chỉ là bên trong nụ cười này xuất hiện một tia cay đắng, nàng lẩm bẩm: Bằng hữu ah! Thời điểm gặp lại cũng chỉ có thể làm bằng hữu mà thôi.

Trong đầu nàng lờ lờ nhớ lại tình cảnh lúc về nhà, phụ thân mừng rỡ như điên nói rằng lão ni cô đã lại tới và để lại một lọ dược thủy, còn nói chỉ cần trước sinh nhật mười tám uống vào sẽ đạt được ước muốn.

Mà qua tiếp một thời gian nữa, nàng đã đủ mười tám rồi, trong nhà vốn không muốn nàng trở lại Hàng Châu, sợ chậm trễ thời gian, nhưng nàng kiên trì muốn trở lại, lấy được một câu bằng hữu này thì nàng còn yêu cầu gì xa vời nữa. Chính nàng cũng rất hoài nghi điều này.

Tâm sự rất nhanh bay đi, Hứa Tiên bên cạnh vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

Hắn quay đầu nói:

- Trong khoảng thời gian này đều ở cùng ta đi!

Nàng sững sờ, đã nhận ra cái gì ư ? Có phải dùng ảo giác tự an ủi mình. Nàng cũng nhẹ nhàng nói thầm một tiếng:

- Ừ.

Hắn cũng học nàng cúi đầu tháo trâm ra, tóc đen dài tung bay theo gió.

Ánh trời chiều đã tắt nắng, tóc của hai người phiêu đãng trong gió đêm khi thì cuốn lấy nhau, khi thì tách ra.

Hắn quay đầu, tựa hồ xuyên thấu qua gương mặt nàng là một dung nhan khác, phảng phất như phật bà quan âm, nhưng càng thêm vẻ xinh đẹp uyển chuyển. Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu, trong lòng cười khổ cảm thán: tách ra một thời gian ngắn cũng tốt, bằng không thì thật biến thành một đôi gay mất, hiện giờ bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi.

Thời gian sau đó, dấu chân của hai người Hứa Tiên trải khắp các nơi Hàng Châu bất luận là Nhị Phong Tam Tuyền hay là Tứ Tự Ngũ Sơn chỉ để ý tận hứng du lãm, ăn, mặc, ở, đi lại đều có Phan Ngọc trông nom, chân kim bạch ngân quăng ra tự nhiên sẽ có những đãi ngộ cao nhất. Mặt khác còn có hướng dẫn viên phụ trách giảng giải thắng cảnh, bất kỳ một thắng cảnh nào đều xuất hiện một điển cổ từ trong miệng nàng, điều này khiến cho Hứa Tiên trợn mắt há hốc mồm, còn hơn cả hướng dẫn viên du lịch kiếp trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hứa Tiên Chí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook