Quyển 6 - Chương 1569: Không trả (2)
Thuyết Mộng Thần
13/10/2014
Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm khó có được.
Hắn chính là người sát phạt quyết đoán, tâm niệm khẽ động thì thủy ngọc vừa biến mất đã nằm trong tay, giơ tay lên giương Xạ Nhật thần cung, nhắm ngay Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh.
Thủy linh lực trong biển điên cuồng tụ tập vào tay của hắn, dần dần du ngưng tụ thành mũi tên dài màu xanh thẩm, lúc này một bàn tay trắng nõn bắt lấy hắn, hắn quay đầu lại ngạc nhiên nói:
- Nương?
Lạc Thần nhìn qua Thiên Hành kiếm trong tay Hứa Tiên, sắc mặt biến ảo ngàn vạn, lẩm bẩm nói:
- Thanh kiếm kia!
Lạc Anh nói:
- Đúng là thần kiếm khó có được, ngươi mang tới giúp mẫu thân.
Lại một lần nữa kéo dây cung, hắn tự nhiên biết rõ Lạc Thần nói không chỉ là kiếm mà thôi, nhưng đề phòng đêm dài lắm mộng dứt khoát tiên trảm hậu tấu.
Lúc này đây Lạc Thần lại kiên định ngăn cản hắn:
- Đó là Nghệ Kiếm, hắn đã dùng nó để phong ấn Cửu Anh, chỉ có hắn mới rút được.
Trên mặt Lạc Anh lộ ra thần sắc cổ quái, bất đắc dĩ thả đại cung trong tay xuống:
- Nương nói hắn chính là Hậu Nghệ chuyển thế? Khó trách tốc độ tu luyện nhanh như vậy, nhưng mà khi tiến vào luân hồi thì quên đi kiếp trước, ngài không phải nhìn thấy Đông Nhạc lúc trước rồi sao? Nhiều nhất là không giết hắn.
Lạc Thần si ngốc đợi Hậu Nghệ mấy ngàn năm, đương nhiên sẽ không vì hồn phách Hậu Nghệ luân hồi chuyển thế mà thay đổi, đặc biệt là Thiên Tiên Đông Nhạc Đại Đế, cổ tiên nhân này với nàng mà nói không phải là thần bí gì.
Nghe đồn sau khi Hậu Nghệ chết tinh thần bất diệt, hóa thân thành "Tông bố thần" thống trú vạn quỷ, thường ngồi trên một ghế gỗ đào, cùng với một lão hổ, quỷ trong thiên hạ đều phải qua hắn kiểm nghiệm, tông bố thần vừa nói là ác quỷ thì mệnh hổ sẽ ăn tươi. Tuy chưa từng xây dựng chế đội khai phủ nhưng tư quỷ đại thần lại là đệ nhất.
Về sau luân hồi chuyển thế trở thành Đông Nhạc Đại Đế, thành lập Âm Ti Địa Phủ cũng có nguyên nhân trong đó. Khi đó còn không có đi qua âm ti uống canh Mạnh Bà, nhiều nhất chỉ có chút pháp thuật mê hồn, Đông Nhạc Đại Đế đã thiết lập trật tự lại sau đó.
Nhưng khi Lạc Thần nhìn thấy Đông Nhạc Đại Đế thì càng hiểu rõ ràng, người trước mắt cũng không phải là Hậu Nghệ.
Đông Nhạc Đại Đế đã từng nói rõ với nàng là mình không phải Hậu Nghệ.
Trong tưởng tượng của phàm nhân thường xuyên có câu chuyenj như vậy, nữ quỷ si tình chờ đợi ngàn vạn năm, gặp được người trong lòng chuyển thế sau đó lại yêu mến người này, đem nam nhân này đối đãi thành tình nhân vốn có.
Nhưng trên thực tế đó căn bản là không thể nào, hai tướng mạo và tính khí của hai người hoàn toàn khác nhau, làm sao có thể đơn giản chỉ một lý do "Luân Hồi chuyển thế" mờ ảo được, làm sao đối đãi như một người?
Nếu thật sự làm như vậy hoặc là bởi vì si tình mà trở nên ngu xuẩn, hoặc là không chịu được nổi khổ tịch mịch, cần thiết tìm một lý do phản bội, có thể dùng chuyện này để an ủi mình, chính mình cũng không yêu mến ai khác, yêu hay không chỉ là lý do trong lòng.
Lạc Thần cũng không ngu xuẩn, nàng rất hiểu mọi chuyện, cho dù là cùng chịu tải linh hồn, nhưng mà lại không phải một người.
Nghe Đông Nhạc Đại Đế nói thì trong nội tâm nàng cũng không có bao nhiêu thất vọng, hơn nữa phi thường bình yên, có lẽ nàng so với bất cứ kẻ nào còn hiểu hơn, người nàng chờ đợi vĩnh viễn không quay về.
Nhưng nàng vẫn chờ đợi như thế, không có oán than, không có thống khổ, thậm chí không có chờ đợi, cứ như vậy mỉm cười chờ đợi thẳng tới khi cuộc đời này chấm dứt.
Lạc Thần vuốt đầu Lạc Anh, cười nói:
- Anh nhi, chúng ta trở về đi!
Lạc Anh lo lắng nói:
- Nương, ngài xem như không tồi!
Nhìn qua gương mặt xinh đẹp của Lạc Thần và tính tình của nàng vui vẻ, hắn cũng được vui sướng theo.
Lạc Thần nhìn lên bầu trời:
- Hắn chuyển thế quả nhiên cũng chẳng dậy nổi cái gì.
Lạc Anh lúc này mới yên lòng lại, cảm thán nói:
- Không nghĩ tới những cổ long kia vào thời khắc này lại quay về, ta còn tưởng rằng bọn chúng chết ở thiên ngoại rồi đấy.
Dường như chuyện của long tộc nàng rất hiểu rõ vậy.
Lạc Thần nói:
- Đúng vậy a, xem ra quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên.
Lạc Anh thu hồi ánh mắt nhìn lên trời, vũ trụ rộng lớn, ngân hà mênh mông, hắn cũng có biết một hai, tâm trí hướng tới. Nhưng hắn cũng là người cụ thể, lập tức trở về trong hiện thực:
- Nhưng long tộc rời đi với ta mà nói lại là chuyện tốt, bởi như vậy đông bắc ba đầu sông lớn cũng rơi vào trong tay của ta. Chỉ mong tiểu nha đầu Ngao Ly kia cũng rời đi, như vậy chức thủy quân không ai tranh với ta rồi, lại không có lý do khai chiến với Hứa Tiên kia, nhờ có nương ngăn cản ta.
Thì ra đông bắc ba đầu đại giang cũng do Hắc Long ở trong Hắc Long Giang khống chế, mà đầu Hắc Long này là con của Ngao Khôn. Cho dù Lạc Anh có thần cung trong tay cũng không làm gì được bọn chúng, hôm nay long tộc đã rời đi thì Lạc Anh dễ dàng cầm được ba con sông này, lực lượng tăng nhiều, hơn nữa còn mở đường ra hướng bắc.
Bên ngoài thiên ngoại, một đám Thiên Tiên nhìn thấy tất cả tình huống biến ảo, cho tới giờ khắc này kết quả bọn họ chờ đợi cũng tan thành mây khói.
Dao Trì thánh mẫu cười thở dài:
- Không ngờ tiểu tử này đã vượt qua một kiếp.
Nhưng đối với đầu Ngân Long kia xuất hiện cũng không lộ ra vẻ đặc biệt khiếp sợ.
Nam Cực Tiên Ông chậm rãi nói:
- Quả nhiên không ngoài đạo tổ sở liệu, long tộc tìm được thế giới bên ngoài rồi. Tử Vi Đại Đế cũng nhìn thấy một đám quần tinh sáng loáng, xoay tròn rất nhanh.
- Bên ngoài tinh không, trong quần tinh quả nhiên có thế giới khác tồn tại.
Ở nơi này đều là một đám đại năng Thiên Tiên, trong khoảng thời gian ngắn đều miên man bất định, bọn họ suy nghĩ giống nhau, từ khoa học kỹ thuật ở kiếp trước của Hứa Tiên cũng không thể tìm được thế giới khác. Nhưng bọn họ lại biết được ở bên ngoài vũ trụ sẽ có thế giới khác đang tồn tại, thậm chí còn là thế giới vô biên vô hạn, nhưng mà trình độ phát triển lại không cho phép bọn họ thực hiện ước mơ tìm kiếm thế giới bên ngoài.
Dao Trì thánh mẫu cười nhạo nói:
- Đừng nằm mơ, người ta cũng không có ý định mang theo chúng ta đi theo đâu.
Nhiên Đăng Cổ Phật cười cười nói nói:
- Núi không đến theo ta, ta sẽ đi tới núi.
Tử Vi Đại Đế nói:
- Thánh mẫu nhắc nhở đúng, nhìn qua ngân hà không nên quên dưới chân của mình, trở lại đề tài chúng ta vừa thảo luận đi, Pháp Hải Thái Âm hai vị đạo hữu nghĩ như thế nào?
Thái Âm chân nhân cùng Pháp Hải trao đổi bằng tâm niệm một chút, biết rõ việc này đã không thể ngăn cản hay kéo dài, chỉ có gật đầu đồng ý, lại hỏi:
- Người đó ai gánh chịu đây?
- Tất cả mọi người.
Một âm thanh truyền tới, chúng tiên chỉ thấy một đóa cửu phẩm đài sen bay và trongo Đâu Suất Cung, hạ xuống trước mặt chúng tiên.
- Thì ra là Quan Thế Âm Bồ Tát giá lâm.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Nếu như hai vị có quen hệ tới mỗi một việc, việc này lại quan hệ tới hưng suy của thiên hạ.
Hắn chính là người sát phạt quyết đoán, tâm niệm khẽ động thì thủy ngọc vừa biến mất đã nằm trong tay, giơ tay lên giương Xạ Nhật thần cung, nhắm ngay Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh.
Thủy linh lực trong biển điên cuồng tụ tập vào tay của hắn, dần dần du ngưng tụ thành mũi tên dài màu xanh thẩm, lúc này một bàn tay trắng nõn bắt lấy hắn, hắn quay đầu lại ngạc nhiên nói:
- Nương?
Lạc Thần nhìn qua Thiên Hành kiếm trong tay Hứa Tiên, sắc mặt biến ảo ngàn vạn, lẩm bẩm nói:
- Thanh kiếm kia!
Lạc Anh nói:
- Đúng là thần kiếm khó có được, ngươi mang tới giúp mẫu thân.
Lại một lần nữa kéo dây cung, hắn tự nhiên biết rõ Lạc Thần nói không chỉ là kiếm mà thôi, nhưng đề phòng đêm dài lắm mộng dứt khoát tiên trảm hậu tấu.
Lúc này đây Lạc Thần lại kiên định ngăn cản hắn:
- Đó là Nghệ Kiếm, hắn đã dùng nó để phong ấn Cửu Anh, chỉ có hắn mới rút được.
Trên mặt Lạc Anh lộ ra thần sắc cổ quái, bất đắc dĩ thả đại cung trong tay xuống:
- Nương nói hắn chính là Hậu Nghệ chuyển thế? Khó trách tốc độ tu luyện nhanh như vậy, nhưng mà khi tiến vào luân hồi thì quên đi kiếp trước, ngài không phải nhìn thấy Đông Nhạc lúc trước rồi sao? Nhiều nhất là không giết hắn.
Lạc Thần si ngốc đợi Hậu Nghệ mấy ngàn năm, đương nhiên sẽ không vì hồn phách Hậu Nghệ luân hồi chuyển thế mà thay đổi, đặc biệt là Thiên Tiên Đông Nhạc Đại Đế, cổ tiên nhân này với nàng mà nói không phải là thần bí gì.
Nghe đồn sau khi Hậu Nghệ chết tinh thần bất diệt, hóa thân thành "Tông bố thần" thống trú vạn quỷ, thường ngồi trên một ghế gỗ đào, cùng với một lão hổ, quỷ trong thiên hạ đều phải qua hắn kiểm nghiệm, tông bố thần vừa nói là ác quỷ thì mệnh hổ sẽ ăn tươi. Tuy chưa từng xây dựng chế đội khai phủ nhưng tư quỷ đại thần lại là đệ nhất.
Về sau luân hồi chuyển thế trở thành Đông Nhạc Đại Đế, thành lập Âm Ti Địa Phủ cũng có nguyên nhân trong đó. Khi đó còn không có đi qua âm ti uống canh Mạnh Bà, nhiều nhất chỉ có chút pháp thuật mê hồn, Đông Nhạc Đại Đế đã thiết lập trật tự lại sau đó.
Nhưng khi Lạc Thần nhìn thấy Đông Nhạc Đại Đế thì càng hiểu rõ ràng, người trước mắt cũng không phải là Hậu Nghệ.
Đông Nhạc Đại Đế đã từng nói rõ với nàng là mình không phải Hậu Nghệ.
Trong tưởng tượng của phàm nhân thường xuyên có câu chuyenj như vậy, nữ quỷ si tình chờ đợi ngàn vạn năm, gặp được người trong lòng chuyển thế sau đó lại yêu mến người này, đem nam nhân này đối đãi thành tình nhân vốn có.
Nhưng trên thực tế đó căn bản là không thể nào, hai tướng mạo và tính khí của hai người hoàn toàn khác nhau, làm sao có thể đơn giản chỉ một lý do "Luân Hồi chuyển thế" mờ ảo được, làm sao đối đãi như một người?
Nếu thật sự làm như vậy hoặc là bởi vì si tình mà trở nên ngu xuẩn, hoặc là không chịu được nổi khổ tịch mịch, cần thiết tìm một lý do phản bội, có thể dùng chuyện này để an ủi mình, chính mình cũng không yêu mến ai khác, yêu hay không chỉ là lý do trong lòng.
Lạc Thần cũng không ngu xuẩn, nàng rất hiểu mọi chuyện, cho dù là cùng chịu tải linh hồn, nhưng mà lại không phải một người.
Nghe Đông Nhạc Đại Đế nói thì trong nội tâm nàng cũng không có bao nhiêu thất vọng, hơn nữa phi thường bình yên, có lẽ nàng so với bất cứ kẻ nào còn hiểu hơn, người nàng chờ đợi vĩnh viễn không quay về.
Nhưng nàng vẫn chờ đợi như thế, không có oán than, không có thống khổ, thậm chí không có chờ đợi, cứ như vậy mỉm cười chờ đợi thẳng tới khi cuộc đời này chấm dứt.
Lạc Thần vuốt đầu Lạc Anh, cười nói:
- Anh nhi, chúng ta trở về đi!
Lạc Anh lo lắng nói:
- Nương, ngài xem như không tồi!
Nhìn qua gương mặt xinh đẹp của Lạc Thần và tính tình của nàng vui vẻ, hắn cũng được vui sướng theo.
Lạc Thần nhìn lên bầu trời:
- Hắn chuyển thế quả nhiên cũng chẳng dậy nổi cái gì.
Lạc Anh lúc này mới yên lòng lại, cảm thán nói:
- Không nghĩ tới những cổ long kia vào thời khắc này lại quay về, ta còn tưởng rằng bọn chúng chết ở thiên ngoại rồi đấy.
Dường như chuyện của long tộc nàng rất hiểu rõ vậy.
Lạc Thần nói:
- Đúng vậy a, xem ra quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên.
Lạc Anh thu hồi ánh mắt nhìn lên trời, vũ trụ rộng lớn, ngân hà mênh mông, hắn cũng có biết một hai, tâm trí hướng tới. Nhưng hắn cũng là người cụ thể, lập tức trở về trong hiện thực:
- Nhưng long tộc rời đi với ta mà nói lại là chuyện tốt, bởi như vậy đông bắc ba đầu sông lớn cũng rơi vào trong tay của ta. Chỉ mong tiểu nha đầu Ngao Ly kia cũng rời đi, như vậy chức thủy quân không ai tranh với ta rồi, lại không có lý do khai chiến với Hứa Tiên kia, nhờ có nương ngăn cản ta.
Thì ra đông bắc ba đầu đại giang cũng do Hắc Long ở trong Hắc Long Giang khống chế, mà đầu Hắc Long này là con của Ngao Khôn. Cho dù Lạc Anh có thần cung trong tay cũng không làm gì được bọn chúng, hôm nay long tộc đã rời đi thì Lạc Anh dễ dàng cầm được ba con sông này, lực lượng tăng nhiều, hơn nữa còn mở đường ra hướng bắc.
Bên ngoài thiên ngoại, một đám Thiên Tiên nhìn thấy tất cả tình huống biến ảo, cho tới giờ khắc này kết quả bọn họ chờ đợi cũng tan thành mây khói.
Dao Trì thánh mẫu cười thở dài:
- Không ngờ tiểu tử này đã vượt qua một kiếp.
Nhưng đối với đầu Ngân Long kia xuất hiện cũng không lộ ra vẻ đặc biệt khiếp sợ.
Nam Cực Tiên Ông chậm rãi nói:
- Quả nhiên không ngoài đạo tổ sở liệu, long tộc tìm được thế giới bên ngoài rồi. Tử Vi Đại Đế cũng nhìn thấy một đám quần tinh sáng loáng, xoay tròn rất nhanh.
- Bên ngoài tinh không, trong quần tinh quả nhiên có thế giới khác tồn tại.
Ở nơi này đều là một đám đại năng Thiên Tiên, trong khoảng thời gian ngắn đều miên man bất định, bọn họ suy nghĩ giống nhau, từ khoa học kỹ thuật ở kiếp trước của Hứa Tiên cũng không thể tìm được thế giới khác. Nhưng bọn họ lại biết được ở bên ngoài vũ trụ sẽ có thế giới khác đang tồn tại, thậm chí còn là thế giới vô biên vô hạn, nhưng mà trình độ phát triển lại không cho phép bọn họ thực hiện ước mơ tìm kiếm thế giới bên ngoài.
Dao Trì thánh mẫu cười nhạo nói:
- Đừng nằm mơ, người ta cũng không có ý định mang theo chúng ta đi theo đâu.
Nhiên Đăng Cổ Phật cười cười nói nói:
- Núi không đến theo ta, ta sẽ đi tới núi.
Tử Vi Đại Đế nói:
- Thánh mẫu nhắc nhở đúng, nhìn qua ngân hà không nên quên dưới chân của mình, trở lại đề tài chúng ta vừa thảo luận đi, Pháp Hải Thái Âm hai vị đạo hữu nghĩ như thế nào?
Thái Âm chân nhân cùng Pháp Hải trao đổi bằng tâm niệm một chút, biết rõ việc này đã không thể ngăn cản hay kéo dài, chỉ có gật đầu đồng ý, lại hỏi:
- Người đó ai gánh chịu đây?
- Tất cả mọi người.
Một âm thanh truyền tới, chúng tiên chỉ thấy một đóa cửu phẩm đài sen bay và trongo Đâu Suất Cung, hạ xuống trước mặt chúng tiên.
- Thì ra là Quan Thế Âm Bồ Tát giá lâm.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Nếu như hai vị có quen hệ tới mỗi một việc, việc này lại quan hệ tới hưng suy của thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.