Quyển 6 - Chương 1613: Kim tịch hà tịch (2)
Thuyết Mộng Thần
31/10/2014
Một cái đầu rắn hỏa diễm nói:
- Khôi phục nhiều lực lượng như vậy, có lẽ đầy đủ giết chết Hậu Nghệ, không, Hứa Tiên!
Đầu rắn khói đọc xảo trá nói:
- Lúc trước không chiến chỉ là kế sách của chúng ta mà thôi, hắn nhất định tưởng tượng không được lực lượng của chúng ta khôi phục nhanh như vậy, bây giờ là thời cơ giết hắn tốt nhất.
- Đoạt lấy Bạch Tố Trinh nha!
- Trước tiên nên giải quyết nơi này.
Chín đầu của Cửu Anh không ngừng thảo luận.
Đầu rắn chính giữa nói:
- Vậy quyết định thôi.
Nhìn chung quanh một vòng, chỉ thấy đầu rắn hóa đá nhắm mắt không nói gì.
- Tốt, tám người cùng quyết định.
Kim quang lóe lên, một mũi tên thật dài đính lên đầu rắn trung ương, chui thật sâu vào đâu, lông vũ đuôi tên lộ ra ngoài.
Đầu rắn trung ương mất đi ý thức ngã xuống.
- Đại ca, đại ca làm sao thế?
Đầu rắn hỏa diễm sợ hãi nói:
- Không tốt, là Hậu Nghệ!
Đầu rắn khói độc nói:
- Mau lui lại! Mau lui lại!
Mây đầu rắn khác cảnh giác nhìn qua chung quanh, thân thể rắn khổng lồ lui ra phía sau.
Đầu rắn hóa đá mở mắt nhìn qua mấy đầu rắn khác, lắc đầu một lần nữa hai mắt lại.
Kết quả là Cửu Anh lui về Thanh Khâu quốc, Đông Doanh khôi phục hòa bình.
Đỉnh núi Thái Sơn, Bích Hà Nguyên Quân nhìn qua bầu trời tối đen, nỗi lòng không cách nào bình tĩnh được: hắn hiện tại đang ở nơi nào?
Trong bóng tối vô tận, bỗng nhiên Hứa Tiên mở hai mắt ra, lắng nghe âm thanh của sóng biển, nhớ tới bản thân mình đang ở dưới đất, mà dang ở trong thủy phủ Lạc Thủy, trí nhớ tam sinh tam thế không ngừng lan tràn vào tâm hải, rốt cuộc không còn nhấc lên gợn sóng nào.
Hắn nằm trong bóng tối, lẳng lặng hồi tưởng lại, nhớ tới chính mình đang chạy trên cánh đồng hoang vu, thỏa thích giương cung săn giết thú, ăn tươi thịt chúng, lấy xương cốt của chúng làm chiến lợi phẩm, tiếp nhận tiếng hoan hô của mọi người, ngẫu nhiên có nữ nhân xinh đẹp nháy mắt với hắn.
Ta còn tưởng rằng chính mình là anh hùng a.
Hắn lại nhớ tới mình ngồi trên vương tọa, uy nghiêm và lãnh khốc chất vấn lệ quỷ, một ngày lại một ngày không nghỉ.
Làm Đại Đế thật sự là vất vả ah!
Hắn nhớ tới mình vì sao đem Địa Phủ giao cho phật môn, chính mình lại đi vào luân hồi. Nhưng mà trí nhớ đó lại trống rỗng.
Nhưng trí nhớ vẫn không ngừng chảy xuôi, Phan Ngọc, Tiểu Thiến, Vân Yên, Thanh Loan, Bạch Tố Trinh vừa xuất hiện trước mặt mỉm cười với hăn, cho đến khi tất cả lâm vào bóng tối.
Đông nhạc cùng Hậu Nghệ là hai đá mài không ngừng chuyển động nghiền áp hòn đá nhỏ là Hứa Tiên.
Thời điểm hắn sắp không duy trì được, một âm thanh quen thuộc không ngừng vang lên bên tai của hắn.
- Hứa Tiên... Hứa Tiên...
Tiêng kêu không ngừng vang lên, làm hào quang của hòn dá nhỏ sáng lên, hiện ra dung nhan của nó, giống như kim cương vậy.
Đá mài chuyển động càng gấp cũng không thể lay động hòn dá nhỏ này, ngược lại không ngừng xuất hiện vết rách, thẳng đến cuối cùng ầm ầm nghiền nát.
Hứa Tiên nhìn qua hai thân ảnh cao lớn như núi, lớn tiếng nói:
- Chấp niệm của các ngươi nên để ta hoàn thành, cho nên cũng thỉnh giúp hoàn thành chấp niệm của ta.
Hai thân ảnh mỉm cười gật đầu, âm thanh mênh mông không ngừng vang vọng trong thần hồn:
- Đây là nhân sinh của ngươi!
Sau đó bay vào thân thể của hắn.
Không cần tác dụng của công đức, trí nhớ tam thế không còn bị ngăn cản, tất cả kinh nghiệm và lĩnh ngộ cùng trí tuệ và lực lượng dung hội làm một, đi hoàn thành chấp niệm không có khả năng hoàn thành.
Nhưng tại sao lại là thời điểm này, nghe thấy âm thanh kia? Cho dù bằng trí nhớ tam thế của hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng nghĩ không thông.
Ngay cả Bạch Tố Trinh có Thiên Thiên Tâm Kết dưới loại tình huống này cũng không cách nào truyền đạt vào nội tâm của hắn.
Có lẽ chỉ là ảo giác a!
Hứa Tiên nghĩ như vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lặng lẽ đứng dậy.
- Không phải đi!
Một cỗ thân thể mềm mại lao vào trong lòng của hắn, bộ ngực no đủ áp lên ngực của hắn.
Hứa Tiên khẽ bóng lưng trơn bóng của nàng, nhớ tới triền miên đêm qua với nàng, cũng nhớ tới vài ngàn năm trước nữ tử xinh đẹp này theo đuổi mình, trong nội tâm tràn đầy nhu tình.
Lạc Thần si ngốc nói:
- Ta đã chờ đủ lâu rồi.
Hứa Tiên nói khẽ:
- Không cần đợi nữa, ta đã trở về, ngủ đi!
Âm thanh của hắn mang theo lực lượng thần bí, Lạc Thần chậm rãi ngủ đi.
Hứa Tiên đắp áo ngủ bằng gấm lên người nàng, che khuất dáng người uyển chuyển, một mình đi ra cung thất, không có đi vài bước liền thấy Lạc Anh dựa vào cột trụ hành lang, gắt gao theo dõi hắn, linh lực trên người tràn ra, kích động giống như muốn ra tay với hắn.
Hứa Tiên cười nói:
- Con ngoan, ngươi bây giờ cũng không phải là đối thủ của ta, nếu như lại ra tay, ta cũng không quan tâm dạy ngươi hiếu đạo là gì!
Hắn không khỏi nhớ tới hôm qua, biểu lộ của Lạc Anh có chút vặn vẹo gọi hắn một tiếng "Phụ thân".
Lạc Anh cau mày nói:
- Ngươi lại biến trở về rồi?
Hứa Tiên khoát tay nói:
- Ta vốn là ta!
Lạc Anh thở dài, thần sắc phức tạp nói:
- Lừa gạt nàng cũng tốt, không nên làm cho nàng thương tâm.
Hứa Tiên chắc chắc nói ra:
- Chờ ta trở lại.
Nói xong liền đi ra ngoài cung, đi vài bước bỗng nhiên quay đầu lại nói:
- Đợi một chút, ngươi là hoa tinh, hoa tinh có nam sao? Có lẽ hẳn là nữ nhi ngoan mới đúng chứ!
Không đợi Lạc Anh phát tác, Hứa Tiên cười lớn biến mất không thấy gì nữa.
Mây đen tích càng dày, mưa xuân không ngừng nhuộm đen Hàng Châu Tây Hồ, giống như đang cô găng pha loãng sát khí.
Nhưng chuyện này không phải là ảo giác, đại chiến nam bắc hết sức căng thẳng, lúc này là thời điểm du lãm Tây Hồ rất tốt, nhưng bờ Tây Hồ lúc này lại cô tịch, mặc dù có một hai người đi đường, cũng là dáng vẻ vội vàng, vô tâm lưu ý cảnh đẹp của Tây Hồ.
Một đại đội binh sĩ hồng cần quân đi ven hồ, một binh sĩ sợ sệt nhìn qua mặt hồ, nhưng trong lòng ăn cả kinh.
Một bạch y thư sinh đang cầm dù, đứng ở bên Tây Hồ, liễu rủ xuống, yên lặng nhìn xa, nhìn qua mưa bụi sương mù che chắn đoạn kiều, nhìn qua Lôi Phong Tháp giống như đứng cả ngàn năm rồi.
Binh sĩ phục hồi tinh thần lại, kêu lên:
- Người nào!
Bọn họ nhao nhao quay đầu qua, ven hồ lại rỗng tuếch, nhao nhao chất vấn binh sĩ kia.
Binh sĩ vò đầu:
- Ta rõ ràng đã nhìn thấy mà.
- Không cần nói, đi nhanh lên, đừng chậm trễ đại sự của giáo chủ, lần này nhất định phải phá cho được Hồng Tụ thư viện.
Doãn Hồng Tụ ghé vào cửa sổ, nhìn qua núi xanh xa xa, trên dung nhan xinh đẹp có vài phần lười biếng và buồn ngủ.
Tiểu lâu này đã hứng mưa xuân cả đêm, lúc này không còn xinh đẹp nữa.
Tường viện truyền ra âm thanh náo động lớn của nhiều người, nàng nhíu mày thu hồi ánh mắt, nhìn qua binh sĩ hồng cân đang ở bên ngoài.
Mấy ngàn binh sĩ hồng cần quân tinh nhuệ, lúc này ầm ĩ xuất hiện trước cửa Hồng Tụ thư viện, một một tử mặc hồng bào từ trong kiệu đi ra, dọc theo bậc thang cỗ kiệu đi xuống, nhìn qua Doãn Hồng Tụ.
- Khôi phục nhiều lực lượng như vậy, có lẽ đầy đủ giết chết Hậu Nghệ, không, Hứa Tiên!
Đầu rắn khói đọc xảo trá nói:
- Lúc trước không chiến chỉ là kế sách của chúng ta mà thôi, hắn nhất định tưởng tượng không được lực lượng của chúng ta khôi phục nhanh như vậy, bây giờ là thời cơ giết hắn tốt nhất.
- Đoạt lấy Bạch Tố Trinh nha!
- Trước tiên nên giải quyết nơi này.
Chín đầu của Cửu Anh không ngừng thảo luận.
Đầu rắn chính giữa nói:
- Vậy quyết định thôi.
Nhìn chung quanh một vòng, chỉ thấy đầu rắn hóa đá nhắm mắt không nói gì.
- Tốt, tám người cùng quyết định.
Kim quang lóe lên, một mũi tên thật dài đính lên đầu rắn trung ương, chui thật sâu vào đâu, lông vũ đuôi tên lộ ra ngoài.
Đầu rắn trung ương mất đi ý thức ngã xuống.
- Đại ca, đại ca làm sao thế?
Đầu rắn hỏa diễm sợ hãi nói:
- Không tốt, là Hậu Nghệ!
Đầu rắn khói độc nói:
- Mau lui lại! Mau lui lại!
Mây đầu rắn khác cảnh giác nhìn qua chung quanh, thân thể rắn khổng lồ lui ra phía sau.
Đầu rắn hóa đá mở mắt nhìn qua mấy đầu rắn khác, lắc đầu một lần nữa hai mắt lại.
Kết quả là Cửu Anh lui về Thanh Khâu quốc, Đông Doanh khôi phục hòa bình.
Đỉnh núi Thái Sơn, Bích Hà Nguyên Quân nhìn qua bầu trời tối đen, nỗi lòng không cách nào bình tĩnh được: hắn hiện tại đang ở nơi nào?
Trong bóng tối vô tận, bỗng nhiên Hứa Tiên mở hai mắt ra, lắng nghe âm thanh của sóng biển, nhớ tới bản thân mình đang ở dưới đất, mà dang ở trong thủy phủ Lạc Thủy, trí nhớ tam sinh tam thế không ngừng lan tràn vào tâm hải, rốt cuộc không còn nhấc lên gợn sóng nào.
Hắn nằm trong bóng tối, lẳng lặng hồi tưởng lại, nhớ tới chính mình đang chạy trên cánh đồng hoang vu, thỏa thích giương cung săn giết thú, ăn tươi thịt chúng, lấy xương cốt của chúng làm chiến lợi phẩm, tiếp nhận tiếng hoan hô của mọi người, ngẫu nhiên có nữ nhân xinh đẹp nháy mắt với hắn.
Ta còn tưởng rằng chính mình là anh hùng a.
Hắn lại nhớ tới mình ngồi trên vương tọa, uy nghiêm và lãnh khốc chất vấn lệ quỷ, một ngày lại một ngày không nghỉ.
Làm Đại Đế thật sự là vất vả ah!
Hắn nhớ tới mình vì sao đem Địa Phủ giao cho phật môn, chính mình lại đi vào luân hồi. Nhưng mà trí nhớ đó lại trống rỗng.
Nhưng trí nhớ vẫn không ngừng chảy xuôi, Phan Ngọc, Tiểu Thiến, Vân Yên, Thanh Loan, Bạch Tố Trinh vừa xuất hiện trước mặt mỉm cười với hăn, cho đến khi tất cả lâm vào bóng tối.
Đông nhạc cùng Hậu Nghệ là hai đá mài không ngừng chuyển động nghiền áp hòn đá nhỏ là Hứa Tiên.
Thời điểm hắn sắp không duy trì được, một âm thanh quen thuộc không ngừng vang lên bên tai của hắn.
- Hứa Tiên... Hứa Tiên...
Tiêng kêu không ngừng vang lên, làm hào quang của hòn dá nhỏ sáng lên, hiện ra dung nhan của nó, giống như kim cương vậy.
Đá mài chuyển động càng gấp cũng không thể lay động hòn dá nhỏ này, ngược lại không ngừng xuất hiện vết rách, thẳng đến cuối cùng ầm ầm nghiền nát.
Hứa Tiên nhìn qua hai thân ảnh cao lớn như núi, lớn tiếng nói:
- Chấp niệm của các ngươi nên để ta hoàn thành, cho nên cũng thỉnh giúp hoàn thành chấp niệm của ta.
Hai thân ảnh mỉm cười gật đầu, âm thanh mênh mông không ngừng vang vọng trong thần hồn:
- Đây là nhân sinh của ngươi!
Sau đó bay vào thân thể của hắn.
Không cần tác dụng của công đức, trí nhớ tam thế không còn bị ngăn cản, tất cả kinh nghiệm và lĩnh ngộ cùng trí tuệ và lực lượng dung hội làm một, đi hoàn thành chấp niệm không có khả năng hoàn thành.
Nhưng tại sao lại là thời điểm này, nghe thấy âm thanh kia? Cho dù bằng trí nhớ tam thế của hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng nghĩ không thông.
Ngay cả Bạch Tố Trinh có Thiên Thiên Tâm Kết dưới loại tình huống này cũng không cách nào truyền đạt vào nội tâm của hắn.
Có lẽ chỉ là ảo giác a!
Hứa Tiên nghĩ như vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lặng lẽ đứng dậy.
- Không phải đi!
Một cỗ thân thể mềm mại lao vào trong lòng của hắn, bộ ngực no đủ áp lên ngực của hắn.
Hứa Tiên khẽ bóng lưng trơn bóng của nàng, nhớ tới triền miên đêm qua với nàng, cũng nhớ tới vài ngàn năm trước nữ tử xinh đẹp này theo đuổi mình, trong nội tâm tràn đầy nhu tình.
Lạc Thần si ngốc nói:
- Ta đã chờ đủ lâu rồi.
Hứa Tiên nói khẽ:
- Không cần đợi nữa, ta đã trở về, ngủ đi!
Âm thanh của hắn mang theo lực lượng thần bí, Lạc Thần chậm rãi ngủ đi.
Hứa Tiên đắp áo ngủ bằng gấm lên người nàng, che khuất dáng người uyển chuyển, một mình đi ra cung thất, không có đi vài bước liền thấy Lạc Anh dựa vào cột trụ hành lang, gắt gao theo dõi hắn, linh lực trên người tràn ra, kích động giống như muốn ra tay với hắn.
Hứa Tiên cười nói:
- Con ngoan, ngươi bây giờ cũng không phải là đối thủ của ta, nếu như lại ra tay, ta cũng không quan tâm dạy ngươi hiếu đạo là gì!
Hắn không khỏi nhớ tới hôm qua, biểu lộ của Lạc Anh có chút vặn vẹo gọi hắn một tiếng "Phụ thân".
Lạc Anh cau mày nói:
- Ngươi lại biến trở về rồi?
Hứa Tiên khoát tay nói:
- Ta vốn là ta!
Lạc Anh thở dài, thần sắc phức tạp nói:
- Lừa gạt nàng cũng tốt, không nên làm cho nàng thương tâm.
Hứa Tiên chắc chắc nói ra:
- Chờ ta trở lại.
Nói xong liền đi ra ngoài cung, đi vài bước bỗng nhiên quay đầu lại nói:
- Đợi một chút, ngươi là hoa tinh, hoa tinh có nam sao? Có lẽ hẳn là nữ nhi ngoan mới đúng chứ!
Không đợi Lạc Anh phát tác, Hứa Tiên cười lớn biến mất không thấy gì nữa.
Mây đen tích càng dày, mưa xuân không ngừng nhuộm đen Hàng Châu Tây Hồ, giống như đang cô găng pha loãng sát khí.
Nhưng chuyện này không phải là ảo giác, đại chiến nam bắc hết sức căng thẳng, lúc này là thời điểm du lãm Tây Hồ rất tốt, nhưng bờ Tây Hồ lúc này lại cô tịch, mặc dù có một hai người đi đường, cũng là dáng vẻ vội vàng, vô tâm lưu ý cảnh đẹp của Tây Hồ.
Một đại đội binh sĩ hồng cần quân đi ven hồ, một binh sĩ sợ sệt nhìn qua mặt hồ, nhưng trong lòng ăn cả kinh.
Một bạch y thư sinh đang cầm dù, đứng ở bên Tây Hồ, liễu rủ xuống, yên lặng nhìn xa, nhìn qua mưa bụi sương mù che chắn đoạn kiều, nhìn qua Lôi Phong Tháp giống như đứng cả ngàn năm rồi.
Binh sĩ phục hồi tinh thần lại, kêu lên:
- Người nào!
Bọn họ nhao nhao quay đầu qua, ven hồ lại rỗng tuếch, nhao nhao chất vấn binh sĩ kia.
Binh sĩ vò đầu:
- Ta rõ ràng đã nhìn thấy mà.
- Không cần nói, đi nhanh lên, đừng chậm trễ đại sự của giáo chủ, lần này nhất định phải phá cho được Hồng Tụ thư viện.
Doãn Hồng Tụ ghé vào cửa sổ, nhìn qua núi xanh xa xa, trên dung nhan xinh đẹp có vài phần lười biếng và buồn ngủ.
Tiểu lâu này đã hứng mưa xuân cả đêm, lúc này không còn xinh đẹp nữa.
Tường viện truyền ra âm thanh náo động lớn của nhiều người, nàng nhíu mày thu hồi ánh mắt, nhìn qua binh sĩ hồng cân đang ở bên ngoài.
Mấy ngàn binh sĩ hồng cần quân tinh nhuệ, lúc này ầm ĩ xuất hiện trước cửa Hồng Tụ thư viện, một một tử mặc hồng bào từ trong kiệu đi ra, dọc theo bậc thang cỗ kiệu đi xuống, nhìn qua Doãn Hồng Tụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.