Quyển 1 - Chương 38: Lạc Thần phú (2)
Thuyết Mộng Thần
12/09/2013
Cách ăn mặc của nàng nhân gian thật hiếm thấy, cốt cách tướng mạo như tiên nữ trong tranh; y phục của nàng may bằng lụa mỏng sáng đẹp, đeo đôi hoa tai được điêu khắc từ ngọc đẹp; trang sức làm bằng hoàng kim phối phỉ thúy, dung mạo mỹ lệ sáng ngời như hy thế minh châu; nàng mang một đôi hài thêu hoa tinh mỹ, đang bồi hồi rảo bước bên dườn núi, tung tăng nhảy nhót, vừa đi vừa nô đùa; mặt trái có cờ màu ở bên cạnh, mặt phải có lộng quế chi che bóng. Nàng đang cuộn tay áo, để cánh tay trắng ngần ngập vào trong Lạc Thủy khiến cho nước sông trở nên đen đúa.
Ta đã ái mộ sâu sắc sự hiền thục và diễm lệ của nàng, tâm tình trôi dạt, buồn bã không vui. Khổ nỗi không có người mai mối đi truyền đạt lòng ái mộ của ta, phải dùng ánh mắt chứa chan tình cảm để biểu lộ tấm lòng, hy vọng tình cảm tha thiết của ta có thể biểu đạt với nàng trước người khác, ta muốn đem ngọc bội đeo bên lưng tặng nàng làm vật thề hẹn. Nàng thật quá hoàn mỹ, không những biết giữ lễ nghĩa mà còn thông hiểu thi ca, nàng đưa mỹ ngọc lên để đáp trả lại ta, chỉ vào đầm nước ước định kỳ hẹn gặp mặt.
Trong lòng ta tràn đầy sự yêu thương chân thành, chỉ sợ vị thần đẹp đẽ đang lừa dối; truyền thuyết từng có hai vị thần nữ ở bên bờ Hán Thủy tặng bạch ngọc cho Trịnh Giao Phủ ước định chung thân, nhưng rồi phản bội lời thề, ngoảnh mặt đã không còn gặp lại, vì vậy nên ta do dự bán tín bán nghi, nét mặt nghiêm nghị nhưng lòng đầy sự hoan hỷ, trấn định tình tự, buộc mình phải nghiêm thủ lễ nghi giữa nam và nữ để tự khống chế lấy mình.
Do vậy nên Lạc Thần cảm động, luẩn quẩn bồi hồi, ngũ sắc thần quang thoắt ẩn thoắt hiện hốt minh hốt ám, tung thân khinh linh nhẹ nhàng như tiên hạc muốn bay đi mà vẫn còn lưu luyến. Nàng bồi hồi giữa khóm hương Thục Lan trên con đường nhỏ đang tỏa hương không ngừng bay lên không trung, rồi cất giọng ngâm nga quyến luyến, thanh âm bi ai thê lương ngân vang không ngắt.
Chẳng lâu sau, các thần linh gọi nhau tụ lại, có vị nhảy nhót trong dòng nước sông trong vắt, có vị bay lượng trên bãi cát Lạc Thần thường du, có vị ở dưới đáy sông nhặt minh châu, có vị nhặt những sợi lông vũ đẹp đẽ bên bờ sông. Lạc Thần có Nga Hoàng, Nữ Anh ở Tương Thủy, nữ thần ở Hán Thủy theo bên cạnh bầu bạn, than thở cho sự cô đơn lẻ loi của Bào Qua Tinh, đồng tình với Khiên Ngưu Tinh sống một mình trong cảnh tĩnh mịch. Nàng đưa tay lên, dùng tay áo che ánh nắng mặt trời để tầm mắt ngắm được xa thêm, phần thân áo trên nhè nhẹ phiêu động theo gió.
Cử động của nàng nhẹ nhàng như một con phi điểu, phiêu dật như thần, thâm bất khả trắc; cất từng bước nhỏ trên mặt nước, dưới chân nàng nở ra từng làn nước mềm mại; hành tung bất định, buồn vui không tỏ, tiến thoái nan liệu, muốn đi nhưng vẫn còn đứng lại, ánh mắt nhu tình lưu động, thần thái phi dương, gương mặt hữu tình thật kiều lệ, dường như nàng có rất nhiều lời muốn nói chứa trong miệng, hơi thở ngạt ngào hương lan; hoa dung nguyệt mạo của nàng lôi cuốn quyến rũ khiến ta không còn biết ta đang ở đâu.
Lúc này, phong thần ngưng thổi gió, thủy thần dừng khởi sóng, thần ty âm dương gõ vang tiếng trống trời, Nữ Oa cất cao giọng hát trong trẻo; cá chép xúm lại vây quanh cỗ xe, sáu con rồng tề đầu tịnh tiến, kéo xe mây chầm chậm mà đi; kình ngạc tranh nhau nhảy đến bảo hộ cỗ xe, thủy điểu dương cánh bay qua bay lại như con thoi để hộ vệ.
Vì vậy, Lạc Thần vượt qua quần đảo nhỏ, vòng qua eo núi phía nam, nàng quay đầu lại dùng ánh mắt thanh tú mỹ lệ nhìn ta, đôi môi mấp máy, chầm chậm nói những lễ tiết cương thường không thể không phân li, thống hận cảnh ngộ bất đồng của thần và người, rồi nàng đưa tay lên dùng tay áo gạt lệ, nước mắt lại cuồn cuộn tuôn trào thấm ướt cả y thường; cuộc gặp gỡ mỹ hảo vĩnh viễn đoạn tuyệt một cách thương tâm, ai oán; từ đây biệt li đất trời mỗi ngã.
Không có tín vật biểu thị ái tình có thể tặng nhau, nàng liền đem chiếc ngọc hoàn danh quý của Giang Nam tặng cho ta, “tuy ẩn cư nơi thiên giới, thiếp vẫn sẽ thường nhớ đến quân vương …” còn chưa dứt lời thì bóng dáng chợt đã biến mất, thần quang tiêu độn.
Do đó, ta trèo đèo vượt núi, thượng hạ truy tung, mong tìm được dấu chân Lạc Thần lưu lại. Lạc Thần đã đi, tình cảnh vẫn còn, tìm khắp bốn phương. Ta trông mong hình bóng Lạc Thần lại xuất hiện, vì vậy ta ngồi thuyền nhỏ ngược xuôi dòng nước, phiêu bạc trên Trường Giang không muốn trở về, tư niệm liên miên bất tuyệt, lòng tư mộ lại càng nồng nhiệt.
Đêm khuya, tâm thần bất an, không thể ngủ được, sương đêm dày đặc thấm ướt y thường cho đến khi trời sáng. Không chờ được nữa, phải lệnh cho bộc phu khởi giá tiếp tục quy trình. Ta nắm chặt dây cương, giơ roi quất ngựa, vẫn đứng tại nơi cũ, không nỡ rời đi.
Cho đến khi nhìn thấy dòng lệ trên khuôn mặt nàng.
Hứa Tiên không khỏi tự hỏi mình, rốt ruộc ta đã làm gì sao? Khiến cho một nữ tử rơi lệ chính là kết quả ta muốn sao? Lòng thích cái đẹp, ai cũng có. Đi qua thấy một đóa hoa xinh đẹp ven đường, thưởng thức vẻ đẹp của nàng, ngửi mùi hương thơm của nàng, đã là đủ rồi, chẳng lẽ nhất định phải hái nàng xuống mới là người yêu hoa sao? Nàng tự có tâm sự của mình, vậy cũng sẽ tự có hạnh phúc của mình!
- Nàng đi đi!
Hứa Tiên nhàn nhạt nói, không phải vì tình duyên số mệnh của Ninh Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến, mà là để cho nữ tử trước mắt này có được hạnh phúc thực sự.
Nhiếp Tiểu Thiến đang cảm kích mẫu thân, đang đợi tất thảy sắp phát sinh, nhưng không nghĩ tới đổi lại là ba tiếng kia, vì sao hắn phải xin lỗi? Vừa sự đường đột vừa rồi sao?
Ánh trăng cùng đêm tối trong phòng tạo thành một đường ranh giới kỳ diệu, Nhiếp Tiểu Thiến đứng trong ánh trăng tựa như tiên tử lạc trần, nhưng trong lòng lại là hắc ám vô tận, nhìn thiếu niên ngồi trong bóng tối kia, ánh mắt sáng ngời, như muốn bắn ra tinh quang.
Trong con mắt đó có sự thành thục và chúc phúc khiến cho nàng sửng sốt, đã lâu rồi nàng không được thấy ánh mắt như thế, nhưng nàng thầm lắc đầu, kiên định ý chí của mình, cười nụ, nói:
- Công tử thấy thiếp múa không đẹp sao?
Hứa Tiên lắc đầu nói:
- Đẹp, cực kỳ đẹp, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến, đêm đã khuya, nàng cần phải đi.
Trong lòng nói thêm: đến bên người trong định mệnh của nàng đi, ta cũng tới Tây Hồ chờ định mệnh của ta.
Tiểu Thiến có vẻ nghi hoặc:
- Sao công tử biết ta tên Tiểu Thiến?
Hứa Tiên quên mất vừa rồi nàng chưa nói tên của mình, nhưng hắn phản ứng cũng không chậm, giải thích:
- Ta vừa nghe có mấy người ngoài phòng nói chuyện, trong đó có nàng.
Tiểu Thiến nghiêng đầu nói:
- Nhưng họ chỉ gọi ta là Tiểu Thiến, chưa nói đến chữ Nhiếp!
Hứa Tiên thầm nghĩ: nữ nhân này thông minh như vậy thì phải làm sao đây? Đành giải thích:
- Ta ra đường đã bói một quẻ, thấy sẽ gặp một cô nương họ Nhiếp, vừa nhìn nàng ta đã đoán chính là nàng rồi, vậy mà đúng, thật lợi hại!
Hứa Tiên chống chế, chính hắn cũng cảm thấy không thuyết phục.
Nhiếp Tiểu Thiến lại kêu lên kinh hãi:
- A. Có thật không?
Ta đã ái mộ sâu sắc sự hiền thục và diễm lệ của nàng, tâm tình trôi dạt, buồn bã không vui. Khổ nỗi không có người mai mối đi truyền đạt lòng ái mộ của ta, phải dùng ánh mắt chứa chan tình cảm để biểu lộ tấm lòng, hy vọng tình cảm tha thiết của ta có thể biểu đạt với nàng trước người khác, ta muốn đem ngọc bội đeo bên lưng tặng nàng làm vật thề hẹn. Nàng thật quá hoàn mỹ, không những biết giữ lễ nghĩa mà còn thông hiểu thi ca, nàng đưa mỹ ngọc lên để đáp trả lại ta, chỉ vào đầm nước ước định kỳ hẹn gặp mặt.
Trong lòng ta tràn đầy sự yêu thương chân thành, chỉ sợ vị thần đẹp đẽ đang lừa dối; truyền thuyết từng có hai vị thần nữ ở bên bờ Hán Thủy tặng bạch ngọc cho Trịnh Giao Phủ ước định chung thân, nhưng rồi phản bội lời thề, ngoảnh mặt đã không còn gặp lại, vì vậy nên ta do dự bán tín bán nghi, nét mặt nghiêm nghị nhưng lòng đầy sự hoan hỷ, trấn định tình tự, buộc mình phải nghiêm thủ lễ nghi giữa nam và nữ để tự khống chế lấy mình.
Do vậy nên Lạc Thần cảm động, luẩn quẩn bồi hồi, ngũ sắc thần quang thoắt ẩn thoắt hiện hốt minh hốt ám, tung thân khinh linh nhẹ nhàng như tiên hạc muốn bay đi mà vẫn còn lưu luyến. Nàng bồi hồi giữa khóm hương Thục Lan trên con đường nhỏ đang tỏa hương không ngừng bay lên không trung, rồi cất giọng ngâm nga quyến luyến, thanh âm bi ai thê lương ngân vang không ngắt.
Chẳng lâu sau, các thần linh gọi nhau tụ lại, có vị nhảy nhót trong dòng nước sông trong vắt, có vị bay lượng trên bãi cát Lạc Thần thường du, có vị ở dưới đáy sông nhặt minh châu, có vị nhặt những sợi lông vũ đẹp đẽ bên bờ sông. Lạc Thần có Nga Hoàng, Nữ Anh ở Tương Thủy, nữ thần ở Hán Thủy theo bên cạnh bầu bạn, than thở cho sự cô đơn lẻ loi của Bào Qua Tinh, đồng tình với Khiên Ngưu Tinh sống một mình trong cảnh tĩnh mịch. Nàng đưa tay lên, dùng tay áo che ánh nắng mặt trời để tầm mắt ngắm được xa thêm, phần thân áo trên nhè nhẹ phiêu động theo gió.
Cử động của nàng nhẹ nhàng như một con phi điểu, phiêu dật như thần, thâm bất khả trắc; cất từng bước nhỏ trên mặt nước, dưới chân nàng nở ra từng làn nước mềm mại; hành tung bất định, buồn vui không tỏ, tiến thoái nan liệu, muốn đi nhưng vẫn còn đứng lại, ánh mắt nhu tình lưu động, thần thái phi dương, gương mặt hữu tình thật kiều lệ, dường như nàng có rất nhiều lời muốn nói chứa trong miệng, hơi thở ngạt ngào hương lan; hoa dung nguyệt mạo của nàng lôi cuốn quyến rũ khiến ta không còn biết ta đang ở đâu.
Lúc này, phong thần ngưng thổi gió, thủy thần dừng khởi sóng, thần ty âm dương gõ vang tiếng trống trời, Nữ Oa cất cao giọng hát trong trẻo; cá chép xúm lại vây quanh cỗ xe, sáu con rồng tề đầu tịnh tiến, kéo xe mây chầm chậm mà đi; kình ngạc tranh nhau nhảy đến bảo hộ cỗ xe, thủy điểu dương cánh bay qua bay lại như con thoi để hộ vệ.
Vì vậy, Lạc Thần vượt qua quần đảo nhỏ, vòng qua eo núi phía nam, nàng quay đầu lại dùng ánh mắt thanh tú mỹ lệ nhìn ta, đôi môi mấp máy, chầm chậm nói những lễ tiết cương thường không thể không phân li, thống hận cảnh ngộ bất đồng của thần và người, rồi nàng đưa tay lên dùng tay áo gạt lệ, nước mắt lại cuồn cuộn tuôn trào thấm ướt cả y thường; cuộc gặp gỡ mỹ hảo vĩnh viễn đoạn tuyệt một cách thương tâm, ai oán; từ đây biệt li đất trời mỗi ngã.
Không có tín vật biểu thị ái tình có thể tặng nhau, nàng liền đem chiếc ngọc hoàn danh quý của Giang Nam tặng cho ta, “tuy ẩn cư nơi thiên giới, thiếp vẫn sẽ thường nhớ đến quân vương …” còn chưa dứt lời thì bóng dáng chợt đã biến mất, thần quang tiêu độn.
Do đó, ta trèo đèo vượt núi, thượng hạ truy tung, mong tìm được dấu chân Lạc Thần lưu lại. Lạc Thần đã đi, tình cảnh vẫn còn, tìm khắp bốn phương. Ta trông mong hình bóng Lạc Thần lại xuất hiện, vì vậy ta ngồi thuyền nhỏ ngược xuôi dòng nước, phiêu bạc trên Trường Giang không muốn trở về, tư niệm liên miên bất tuyệt, lòng tư mộ lại càng nồng nhiệt.
Đêm khuya, tâm thần bất an, không thể ngủ được, sương đêm dày đặc thấm ướt y thường cho đến khi trời sáng. Không chờ được nữa, phải lệnh cho bộc phu khởi giá tiếp tục quy trình. Ta nắm chặt dây cương, giơ roi quất ngựa, vẫn đứng tại nơi cũ, không nỡ rời đi.
Cho đến khi nhìn thấy dòng lệ trên khuôn mặt nàng.
Hứa Tiên không khỏi tự hỏi mình, rốt ruộc ta đã làm gì sao? Khiến cho một nữ tử rơi lệ chính là kết quả ta muốn sao? Lòng thích cái đẹp, ai cũng có. Đi qua thấy một đóa hoa xinh đẹp ven đường, thưởng thức vẻ đẹp của nàng, ngửi mùi hương thơm của nàng, đã là đủ rồi, chẳng lẽ nhất định phải hái nàng xuống mới là người yêu hoa sao? Nàng tự có tâm sự của mình, vậy cũng sẽ tự có hạnh phúc của mình!
- Nàng đi đi!
Hứa Tiên nhàn nhạt nói, không phải vì tình duyên số mệnh của Ninh Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến, mà là để cho nữ tử trước mắt này có được hạnh phúc thực sự.
Nhiếp Tiểu Thiến đang cảm kích mẫu thân, đang đợi tất thảy sắp phát sinh, nhưng không nghĩ tới đổi lại là ba tiếng kia, vì sao hắn phải xin lỗi? Vừa sự đường đột vừa rồi sao?
Ánh trăng cùng đêm tối trong phòng tạo thành một đường ranh giới kỳ diệu, Nhiếp Tiểu Thiến đứng trong ánh trăng tựa như tiên tử lạc trần, nhưng trong lòng lại là hắc ám vô tận, nhìn thiếu niên ngồi trong bóng tối kia, ánh mắt sáng ngời, như muốn bắn ra tinh quang.
Trong con mắt đó có sự thành thục và chúc phúc khiến cho nàng sửng sốt, đã lâu rồi nàng không được thấy ánh mắt như thế, nhưng nàng thầm lắc đầu, kiên định ý chí của mình, cười nụ, nói:
- Công tử thấy thiếp múa không đẹp sao?
Hứa Tiên lắc đầu nói:
- Đẹp, cực kỳ đẹp, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến, đêm đã khuya, nàng cần phải đi.
Trong lòng nói thêm: đến bên người trong định mệnh của nàng đi, ta cũng tới Tây Hồ chờ định mệnh của ta.
Tiểu Thiến có vẻ nghi hoặc:
- Sao công tử biết ta tên Tiểu Thiến?
Hứa Tiên quên mất vừa rồi nàng chưa nói tên của mình, nhưng hắn phản ứng cũng không chậm, giải thích:
- Ta vừa nghe có mấy người ngoài phòng nói chuyện, trong đó có nàng.
Tiểu Thiến nghiêng đầu nói:
- Nhưng họ chỉ gọi ta là Tiểu Thiến, chưa nói đến chữ Nhiếp!
Hứa Tiên thầm nghĩ: nữ nhân này thông minh như vậy thì phải làm sao đây? Đành giải thích:
- Ta ra đường đã bói một quẻ, thấy sẽ gặp một cô nương họ Nhiếp, vừa nhìn nàng ta đã đoán chính là nàng rồi, vậy mà đúng, thật lợi hại!
Hứa Tiên chống chế, chính hắn cũng cảm thấy không thuyết phục.
Nhiếp Tiểu Thiến lại kêu lên kinh hãi:
- A. Có thật không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.