Quyển 2 - Chương 71: Làm loạn kỉ cương (2)
Thuyết Mộng Thần
12/09/2013
- Ngươi cũng biết Vương Học Chánh? Hứa Tiên chính là môn sinh mà hắn nhận đấy.
- Vương Văn Hội? Lúc ở kinh cũng thường xuyên nghe người ta nhắc tới tục danh của hắn, như thế nào giáng chức đến nơi đây?
Lý Tư Minh trong lòng có chút hối hận, Vương Học Chánh coi như là lớn tuổi, có thân phận địa vị, so với chính mình càng có ưu thế. Nếu như Doãn Hồng Tụ động tâm, chính mình chỉ có công dã tràng rồi. Hắn đương nhiên không hiểu được, Vương Học Chánh một thân mang quốc thù gia hận, còn kém không nói ra câu hay truyền thế "Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ " như vậy. Làm sao mà đi tranh giành tình nhân với hắn. Bất quá Doãn Hồng Tụ đúng là thần nữ trong mộng của thân sĩ nhân vật nổi tiếng ở Giang Nam, ai nếu có thể cưới được nàng chính là một bước lên mây, bớt được thời gian phấn đấu vài chục năm. Cũng bằng chút ưu thế, mới kiên quyết nhét Hồng Tụ thư viện vào lần Sơ Tuyết Thí này.
Người thứ ba nộp bài là học sinh của nàng, chính là nữ nhân hoa khôi tên là Thải Phượng. Hứa Tiên nộp quyển, đi trở về đang cùng nàng đối mặt, Hứa Tiên khách khí cười cười, nàng cũng khẽ khom người, tuy rằng mang mạng che mặt, nhưng mà có thể nhìn ra khóe mắt nàng vui vẻ.
Mặc dù không có sắc tâm, nhưng có thể cùng mỹ nữ như vậy nhìn nhau cười cũng là tao ngộ cực kì vui sướng. Kiếp trước là căn bản không cần nghĩ đấy.
Bất quá cuộc thi nay quả nhiên là giám khảo dùng để đùa nghịch uy phong, lại không có người thứ tư nộp bài. Bất quá khá tốt còn có bốn tràng cuộc thi, nhưng năm nay trận đầu số người qua được ít tới thảm thương a.
Rồi sau đó qua bốn tràng thi, Phan Ngọc mang theo Hứa Tiên một đường giết qua, quản ngươi cái gì kinh, sử, tử, tập, huyền đề thâm sâu cũng không bằng một mình Phan Ngọc suy nghĩ. Mà Hứa Tiên cũng rốt cục minh bạch, nguyên lai ăn gian có thể làm thoải mái như vậy. Thật sự là "Hận không gặp lại kỳ thi Đại Học" a.
Buổi sáng hai trận, buổi chiều ba tràng. Mãi cho tới lúc hoàng hôn ngày thứ nhất thì cuộc thi mới chấm dứt. Chỉ là tới lúc này tuyết vẫn không rơi, vô luận là sắc mặt Lý Tư Minh Lý Tư Minh khó coi như thế nào, Phan Ngọc vẫn cảm thấy đây là một ngày vui sướng nhất trong hơn mười ngày qua.
Hai người chính đang đàm tiếu đi trở về thì một bóng người ngăn cản tại trước mặt bọn họ.
- Các ngươi ăn gian!
Hứa Tiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt lại là một nữ tử cực kỳ thanh tú, giờ phút này đang chống hông nổi giận đùng đùng nhìn hai người, sau đó còn bổ sung:
- Ta đã nhìn ra, không nghĩ tới Cận Thiên thư viện lại vô sỉ như thế.
Hứa Tiên đang muốn chống chế, Phan Ngọc thản nhiên nói:
- Cô nương ngươi cũng biết võ công?
Nữ tử không chút khách khí đáp:
- Thủ đoạn nhỏ như Truyền âm nhập mật ai mà không biết. Yên tâm đi, ta sẽ không vạch trần các ngươi, ta chỉ đến nói cho các ngươi biết, tiểu thư nhà ta nhất định sẽ còn hơn các ngươi đấy. Phan công tử nổi danh Hàng Châu cũng không hơn gì cái này.
Hứa Tiên hỏi:
- Tiểu thư nhà ngươi là?
- Tiểu thư nhà ta là Thải Phượng, ta tên là Thanh Loan.
Thanh Loan bộ dáng kiêu ngạo vô cùng, tiểu thư nhà nàng là thần tượng của nàng, không ai có thể so sánh.
Phan Ngọc đứng chắp tay, cười lạnh nói:
- Một nha hoàn của ca kĩ mà cũng dám đến om sòm với ta.
- Ngươi!
Thanh Loan nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt thanh tú của nàng hiện lên một tầng đỏ ửng.
Hứa Tiên chen vào giữa giảng hòa:
- Được rồi, được rồi, ngươi nhanh đi về a. Đi thôi, Minh Ngọc, chúng ta đi ăn cơm.
Võ công của Phan Ngọc hắn đương nhiên biết rõ, lại càng không cần phải nói thân phận của nàng rồi. Tiểu cô nương này còn tiếp tục thì chính là giống như lấy trứng gà mà chọi tảng đá.
Thanh Loan hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Hứa Tiên quay đầu lại, cười khổ nhìn qua Phan Ngọc:
- Ngươi làm gì cùng một tiểu nha đầu gây khó dễ, lại nói cũng đúng là chúng ta ăn gian trước mà.
Phan Ngọc bên cạnh Hứa Tiên trước kia luôn có bộ dáng nhu hòa, hắn cơ hồ đã quên thân phận của nàng. Không phải phong lưu tài tử có vẻ bệnh tật mà là hào phú công tử sát phạt quyết đoán không lưu tình chút nào. Chính là ngày bình thường nàng giống như châu tròn ngọc sáng bình dị mà gần gũi, thực sự nếu có người bất kính với nàng thì mới thấy được sự lợi hại của nàng.
Phan Ngọc thản nhiên nói:
- Ta có ăn gian thì ngay cả Lý Tư Minh cũng giáo huấn không được.
Sau đó quan sát biểu tình của Hứa Tiên.
Hứa Tiên cười một tiếng:
- Vậy ngày mai tiếp tục đến đây đi!
Mỗi người đều có tiêu chuẩn của mình, mà thời đại này cũng có quan niệm của thời đại này. Hứa Tiên cũng không phải là một kẻ ưa thích dùng tiêu chuẩn của mình đến đánh giá người khác. Tiểu thuyết xuyên việt đã đến nhìn thấy lão nông dân phong kiến, phảng phất như chính mình là người duy nhất cơ trí khai sáng văn minh thì mới là chuyện đáng cười nhất thiên hạ.
Phan Ngọc âm thầm thở dài một hơi. Muốn cho ngươi xem ta là như thế, hi vọng ta đây như vậy ngươi sẽ không đáng ghét, bởi vì điều này cũng là tính cách chân thật của ta ah! Chỉ là không muốn tại trước mặt ngươi còn mang theo mặt nạ nữa.
- Tiểu thư, ngươi không biết Phan Ngọc rất đáng ghét, hắn còn nói chúng ta là ca kĩ. Chưa thấy qua người nào ăn gian còn có lí lẽ hào hùng như thế nữa.
Thanh Loan thở phì phì nói.
Thải Phượng cảm thán miệng nói:
- Đừng nói nữa Loan nhi, Phan công tử nói rất đúng ah, ta chẳng qua là ca kỹ mà thôi.
- Nhưng mà Hồng Tụ a di nói...
Thanh Loan tranh luận nói, tuy rằng còn chưa trưởng thành, nhưng nàng cũng manh nha có bộ dáng của một mĩ nhân bại hoại. Ngày bình thường nàng chứng kiến không người nào không cung kính tiểu thư nhà nàng, ngay cả đối với nàng cũng phải khách khí mấy phần. Lại nghe Doãn Hồng Tụ nói chút nam nữ ngang hàng mới có chuyện sơ thí hôm nay.
- Nàng nói ngươi cũng tin ah, chẳng qua là nàng nghĩ ngợi lung tung đấy. Nếu nói như thế thì nàng cũng đã không bị buộc gả cho một kẻ sắp chết. Hiện tại có người làm chỗ dựa mới có thể tiến thối tự nhiên.
Thanh Loan vẻ mặt đau khổ nói:
- Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ à?
- Trước tiên kiếm một ít tiền, ngay cả mình đều nuôi không sống, nói cái gì giả dối chứ? Sau đó tìm một người phu quân có thể phó thác chung thân gả cho hắn. Ta xem Phan công tử cũng là một người chọn lựa không tệ, tài văn chương khí độ đều là thế nhất lưu chi tuyển, càng cộng thêm gia thế bất phàm, được coi là kim quy tế thế gian khó được.
- Ta mới không cần, gả mèo gả chó gả cho tên Hứa Tiên hay làm bộ cũng không lấy hắn.
Tiểu thư lập gia đình, nàng cũng phải làm của hồi môn theo.
- Tiểu thư ngươi có tiền rồi, sao không tìm một người hợp ý, như ngươi thường hay kể cho ta nghe một số câu chuyện đó, thư sinh gặp rủi ro cùng đại gia tiểu thư.
- Câu chuyện cũng chỉ là câu chuyện mà thôi, không nói đến thế gian có mấy thư sinh có tài sẽ gặp rủi ro, người thật muốn cưới ta, nói không chừng chọc phải họa sát sanh, còn nói tới cái gì ngày sau Phú Quý.
- Vương Văn Hội? Lúc ở kinh cũng thường xuyên nghe người ta nhắc tới tục danh của hắn, như thế nào giáng chức đến nơi đây?
Lý Tư Minh trong lòng có chút hối hận, Vương Học Chánh coi như là lớn tuổi, có thân phận địa vị, so với chính mình càng có ưu thế. Nếu như Doãn Hồng Tụ động tâm, chính mình chỉ có công dã tràng rồi. Hắn đương nhiên không hiểu được, Vương Học Chánh một thân mang quốc thù gia hận, còn kém không nói ra câu hay truyền thế "Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ " như vậy. Làm sao mà đi tranh giành tình nhân với hắn. Bất quá Doãn Hồng Tụ đúng là thần nữ trong mộng của thân sĩ nhân vật nổi tiếng ở Giang Nam, ai nếu có thể cưới được nàng chính là một bước lên mây, bớt được thời gian phấn đấu vài chục năm. Cũng bằng chút ưu thế, mới kiên quyết nhét Hồng Tụ thư viện vào lần Sơ Tuyết Thí này.
Người thứ ba nộp bài là học sinh của nàng, chính là nữ nhân hoa khôi tên là Thải Phượng. Hứa Tiên nộp quyển, đi trở về đang cùng nàng đối mặt, Hứa Tiên khách khí cười cười, nàng cũng khẽ khom người, tuy rằng mang mạng che mặt, nhưng mà có thể nhìn ra khóe mắt nàng vui vẻ.
Mặc dù không có sắc tâm, nhưng có thể cùng mỹ nữ như vậy nhìn nhau cười cũng là tao ngộ cực kì vui sướng. Kiếp trước là căn bản không cần nghĩ đấy.
Bất quá cuộc thi nay quả nhiên là giám khảo dùng để đùa nghịch uy phong, lại không có người thứ tư nộp bài. Bất quá khá tốt còn có bốn tràng cuộc thi, nhưng năm nay trận đầu số người qua được ít tới thảm thương a.
Rồi sau đó qua bốn tràng thi, Phan Ngọc mang theo Hứa Tiên một đường giết qua, quản ngươi cái gì kinh, sử, tử, tập, huyền đề thâm sâu cũng không bằng một mình Phan Ngọc suy nghĩ. Mà Hứa Tiên cũng rốt cục minh bạch, nguyên lai ăn gian có thể làm thoải mái như vậy. Thật sự là "Hận không gặp lại kỳ thi Đại Học" a.
Buổi sáng hai trận, buổi chiều ba tràng. Mãi cho tới lúc hoàng hôn ngày thứ nhất thì cuộc thi mới chấm dứt. Chỉ là tới lúc này tuyết vẫn không rơi, vô luận là sắc mặt Lý Tư Minh Lý Tư Minh khó coi như thế nào, Phan Ngọc vẫn cảm thấy đây là một ngày vui sướng nhất trong hơn mười ngày qua.
Hai người chính đang đàm tiếu đi trở về thì một bóng người ngăn cản tại trước mặt bọn họ.
- Các ngươi ăn gian!
Hứa Tiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt lại là một nữ tử cực kỳ thanh tú, giờ phút này đang chống hông nổi giận đùng đùng nhìn hai người, sau đó còn bổ sung:
- Ta đã nhìn ra, không nghĩ tới Cận Thiên thư viện lại vô sỉ như thế.
Hứa Tiên đang muốn chống chế, Phan Ngọc thản nhiên nói:
- Cô nương ngươi cũng biết võ công?
Nữ tử không chút khách khí đáp:
- Thủ đoạn nhỏ như Truyền âm nhập mật ai mà không biết. Yên tâm đi, ta sẽ không vạch trần các ngươi, ta chỉ đến nói cho các ngươi biết, tiểu thư nhà ta nhất định sẽ còn hơn các ngươi đấy. Phan công tử nổi danh Hàng Châu cũng không hơn gì cái này.
Hứa Tiên hỏi:
- Tiểu thư nhà ngươi là?
- Tiểu thư nhà ta là Thải Phượng, ta tên là Thanh Loan.
Thanh Loan bộ dáng kiêu ngạo vô cùng, tiểu thư nhà nàng là thần tượng của nàng, không ai có thể so sánh.
Phan Ngọc đứng chắp tay, cười lạnh nói:
- Một nha hoàn của ca kĩ mà cũng dám đến om sòm với ta.
- Ngươi!
Thanh Loan nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt thanh tú của nàng hiện lên một tầng đỏ ửng.
Hứa Tiên chen vào giữa giảng hòa:
- Được rồi, được rồi, ngươi nhanh đi về a. Đi thôi, Minh Ngọc, chúng ta đi ăn cơm.
Võ công của Phan Ngọc hắn đương nhiên biết rõ, lại càng không cần phải nói thân phận của nàng rồi. Tiểu cô nương này còn tiếp tục thì chính là giống như lấy trứng gà mà chọi tảng đá.
Thanh Loan hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Hứa Tiên quay đầu lại, cười khổ nhìn qua Phan Ngọc:
- Ngươi làm gì cùng một tiểu nha đầu gây khó dễ, lại nói cũng đúng là chúng ta ăn gian trước mà.
Phan Ngọc bên cạnh Hứa Tiên trước kia luôn có bộ dáng nhu hòa, hắn cơ hồ đã quên thân phận của nàng. Không phải phong lưu tài tử có vẻ bệnh tật mà là hào phú công tử sát phạt quyết đoán không lưu tình chút nào. Chính là ngày bình thường nàng giống như châu tròn ngọc sáng bình dị mà gần gũi, thực sự nếu có người bất kính với nàng thì mới thấy được sự lợi hại của nàng.
Phan Ngọc thản nhiên nói:
- Ta có ăn gian thì ngay cả Lý Tư Minh cũng giáo huấn không được.
Sau đó quan sát biểu tình của Hứa Tiên.
Hứa Tiên cười một tiếng:
- Vậy ngày mai tiếp tục đến đây đi!
Mỗi người đều có tiêu chuẩn của mình, mà thời đại này cũng có quan niệm của thời đại này. Hứa Tiên cũng không phải là một kẻ ưa thích dùng tiêu chuẩn của mình đến đánh giá người khác. Tiểu thuyết xuyên việt đã đến nhìn thấy lão nông dân phong kiến, phảng phất như chính mình là người duy nhất cơ trí khai sáng văn minh thì mới là chuyện đáng cười nhất thiên hạ.
Phan Ngọc âm thầm thở dài một hơi. Muốn cho ngươi xem ta là như thế, hi vọng ta đây như vậy ngươi sẽ không đáng ghét, bởi vì điều này cũng là tính cách chân thật của ta ah! Chỉ là không muốn tại trước mặt ngươi còn mang theo mặt nạ nữa.
- Tiểu thư, ngươi không biết Phan Ngọc rất đáng ghét, hắn còn nói chúng ta là ca kĩ. Chưa thấy qua người nào ăn gian còn có lí lẽ hào hùng như thế nữa.
Thanh Loan thở phì phì nói.
Thải Phượng cảm thán miệng nói:
- Đừng nói nữa Loan nhi, Phan công tử nói rất đúng ah, ta chẳng qua là ca kỹ mà thôi.
- Nhưng mà Hồng Tụ a di nói...
Thanh Loan tranh luận nói, tuy rằng còn chưa trưởng thành, nhưng nàng cũng manh nha có bộ dáng của một mĩ nhân bại hoại. Ngày bình thường nàng chứng kiến không người nào không cung kính tiểu thư nhà nàng, ngay cả đối với nàng cũng phải khách khí mấy phần. Lại nghe Doãn Hồng Tụ nói chút nam nữ ngang hàng mới có chuyện sơ thí hôm nay.
- Nàng nói ngươi cũng tin ah, chẳng qua là nàng nghĩ ngợi lung tung đấy. Nếu nói như thế thì nàng cũng đã không bị buộc gả cho một kẻ sắp chết. Hiện tại có người làm chỗ dựa mới có thể tiến thối tự nhiên.
Thanh Loan vẻ mặt đau khổ nói:
- Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ à?
- Trước tiên kiếm một ít tiền, ngay cả mình đều nuôi không sống, nói cái gì giả dối chứ? Sau đó tìm một người phu quân có thể phó thác chung thân gả cho hắn. Ta xem Phan công tử cũng là một người chọn lựa không tệ, tài văn chương khí độ đều là thế nhất lưu chi tuyển, càng cộng thêm gia thế bất phàm, được coi là kim quy tế thế gian khó được.
- Ta mới không cần, gả mèo gả chó gả cho tên Hứa Tiên hay làm bộ cũng không lấy hắn.
Tiểu thư lập gia đình, nàng cũng phải làm của hồi môn theo.
- Tiểu thư ngươi có tiền rồi, sao không tìm một người hợp ý, như ngươi thường hay kể cho ta nghe một số câu chuyện đó, thư sinh gặp rủi ro cùng đại gia tiểu thư.
- Câu chuyện cũng chỉ là câu chuyện mà thôi, không nói đến thế gian có mấy thư sinh có tài sẽ gặp rủi ro, người thật muốn cưới ta, nói không chừng chọc phải họa sát sanh, còn nói tới cái gì ngày sau Phú Quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.