Hứa Tiên Chí

Quyển 1 - Chương 13: Lão sư (2)

Thuyết Mộng Thần

12/09/2013

Một thiếu niên có khí tiết có học vấn như thế, cũng không tránh khỏi động tâm. Vốn đang muốn khảo sát một lượt, đợi tới khi thi hương mới lập thành danh phận,nhưng thật sự cảm thấy mình không thể nhìn lầm, bèn nhận luôn môn sinh này, có hơi đường đột cũng bất chấp.

Trước đây, trong quan trường, quan hệ căn bản nhất chính là môn sinh đồng học, xuất thân đồng bảng chính là đồng học, mà quan chủ khảo chọn ngươi là lão sư, mới vào quan trường cũng muốn nhờ lão sư này chiếu ứng. Nhưng cũng có ngoại lệ, là được người có tài danh nhận danh phận thầy trò trước đó, khi đó, vô luận là ai chọn ngươi, nhưng lão sư vẫn là lão sư ban đầu đó. Chẳng qua có thể làm vậy, dám làm vậy, cũng là nhân vật nhất đẳng trong triều.

Tuy lúc này Vương Học chánh nghèo túng, nhưng tự tin không phải sống dưới tay người khác, hiện tại ông chỉ là bị Hoàng đế dạy dỗ mà thôi. Cho nên mới dám hào sảng như thế. Được một lời này, tương lai Hứa Tiên đừng nói thuận buồn xuôi gió, còn có thể bớt đi vô số quanh co so với những người khác.

Kết quả tất cả đều vui vẻ, tiệc rượu bắt đầu, Hứa Tiên đứng hầu một bên. Vương Học chánh không khỏi muốn dạy dỗ môn sinh mới này một phen, cũng chỉ nói đơn giản là “Lo học hành cho tốt” “Đừng tưởng rằng có thể dựa vào ta” Đương nhiên Hứa Tiên vẫn cung kính nói gì nghe nấy.

Rượu tàn tiệc tan, Vương Học chính nhìn con nước lớn mênh mông, vừa thu được Hứa Tiên làm môn sinh, tâm tình vốn hơi rầu rĩ không khỏi thoải mái hơn, uống hơi nhiều, không nghe lời mời của Huyện quan đại nhân cố ý hôm nay phải về Hàng Châu. Ông lảo đảo đứng lên muốn đi, đương nhiên người khác sẽ như chúng tinh phụng nguyệt chỉ đi theo một bên, tới cửa thang lầu đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói với Hứa Tiên:

- Bài thơ kia vẫn chưa đủ.

Hứa Tiên nói:

- Đó là hồi bé học sinh có nghe một vị đạo trưởng ngâm, cũng chỉ có một câu.

- A? Không phải ngươi làm?

- Không phải học sinh làm.



- Ừ! Không phải cũng tốt. Thiếu niên thành danh cũng không phải chuyện tốt gì. Ngươi đọc cả bài thơ vị đạo trưởng kia làm cho ta nghe.

- Dạ, lão sư.

Hứa Tiên hắng giọng ngâm:

- Xướng triệt dương quan lệ vi kiền

Công danh dư sự thả gia xan

Phù thiên thủy tống vô cùng thụ

Đái vũ vân mai nhất bán sơn

Kim cổ hận, kỷ thiên bàn, chích ứng ly hợp thị bi hoan?

Giang dầu vị thị phong ba ác

Biệt hữu nhân gian hành lộ nan.



Vương Học chính cẩn thận ngẫm lại, chỉ cảm thấy như ngàn vạn danh thiên, đọc ngâm nga lại như uống rượu ngon. Mà trong hoàn cảnh đưa tiễn thì ý này rất hợp tình hợp cảnh, lại càng cảm thấy Hứa Tiên có đại tài mà không lộ ra ngoài, toàn hộ không giống những tài tử khoa trương kia, nhưng cũng rất khác biệt. Xoay lưng quay lại tiệc rượu, ông rót một chén rượu tàn uống một ngụm cười nói:

- Văn hay phải có rượu ngon, chờ hôm khác uống tiếp. Có điều tửu lượng giờ uống không nổi, đành từ biệt. Công danh sẽ thăng tiến, công danh sẽ thăng tiến. Ha ha ha ha ha

Mang theo tràng cười to hào sảng, Vương Học chính tiêu sái rời đi, để lại mọi người còn đang tròn mắt nhìn nhau, ánh mắt cũng không tự chủ được nhìn sang Hứa Tiên.

Huyện quan đại nhân nhìn thiếu niên trước mắt mà lòng tràn đầy hâm mộ. Bản thân y là một Huyện quan, không biết dùng bao nhiêu thời gian, sờ, bò, lăn khắp quan trường, trong mắt dân chúng tuy là to bằng trời nhưng trong quan trường lại chỉ là hạt mè hạt đậu. Mà Hứa Tiên, nhờ cơ duyên xảo hợp, có được thiên đại tiện nghi, chờ tới khi hắn một bước lên mây, làm sao để một Huyện lệnh vào mắt? Không khỏi một lần nữa tự xác định lại thái độ đối đãi với thiếu niên này.

Tống tú tài còn đang cao hứng cho Hứa Tiên, lại hơi khổ sở, cả đời mình thi không đậu cử nhân, đối với Hứa Tiên, sợ rằng cũng không chút khó khăn. Tuy Vương Học chính nói sẽ chiếu cố tới hắn, nhưng lão tú tài này cũng biết đó chỉ là lời nói. Nếu một người quả thật thanh liêm đến như thế, tồn tại trong quan trường, muốn sinh tồn cũng đã khó khăn, nói gì đến chiếu cố người khác.

Hứa Tiên vẫn còn đang tỉnh tỉnh mê mê, chỉ biết lý tưởng của mình có thể dễ hơn một chút, chẳng có chí lớn, hắn nghĩ đợi Bạch nương tử đến có thể khoe khoang với nàng một chút. Về căn bản, hắn cũng chẳng phải thánh nhân muốn tế thế an dân, chỉ muốn một cuộc sống thái bình như người bình thường, chẳng qua, với tính cách của hắn, với thế đạo như thế, cũng ngàn vạn khó khăn.

Lý Tứ kia bị đánh một bữa no, đang nằm nhà dưỡng thương, đám lưu manh vô lại bên cạnh cũng đến thăm, nói rằng muốn khiến cho Hứa Tiên sáng mắt. Kết quả y không đồng ý. Khuya hôm trước, sư gia âm trầm nói ra một lời đóng băng trái tim y tới tận bây giờ “Chớ có cào lại chuyện cũ, nếu không tính mạng khó bảo toàn”. Mơ hồ đã có tin tức lộ ra, Hứa Tiên được đại nhân vật trong kinh coi trọng, Lý Tứ cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng, khi dễ dân chúng thì còn được, nhưng nếu có người muốn bóp chết y thì cũng chẳng khác gì bóp chết một con rệp.

Nghe y nói buông tay, đương nhiên đám vây cánh kia hơi xem thường, dần dần rời xa y, y mất thế lực, ngay cả dân chúng tầm thường cũng không sợ y như trước kia nữa. Xem như đã rơi vào đường cùng, thế nhưng từ từ thoát khỏi con đường này, bắt đầu nghề nghiệp đàng hoàng, cưới vợ sinh con còn nói sau.

Hứa Tiên vẫn trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm như trước, đi học, tu luyện, thi thoảng làm một ít chuyện tốt. Hắn tự nhận đi học rất khó để có được thành tựu lớn gì đó, tu luyện thì không có thiên phú, chẳng bao giờ nhận mình là tinh anh cả. Chỉ mong sau này xây nhà, cưới một thê tử ôn nhu nhàn thục, ngày ngày được ăn thịt là tốt rồi.

Thiếu niên Hứa Tiên không có chí lớn vẫn muốn đợi tới khi Bạch nương tử đến, sau đó vượt qua cuộc sống trong suy nghĩ của mình, không hơn. Nhưng thế sự khó lường, mục tiêu nhìn thì đơn giản, nhưng có thực thế chăng? Trong hồn phách hắn còn có một viên tinh châu thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, vẫn đang tích lũy, vẫn đang đợi, tới một ngày mặt trời rọi sáng, chiếu khắp thiên hạ, ai dám chống đối?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hứa Tiên Chí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook