Quyển 3 - Chương 128: Long quân (5)
Thuyết Mộng Thần
01/05/2018
Trong tiếng ca không tự giác dùng Lôi Âm thuật hắn ngày thường như thế nào
luyện tập rất khó khăn, vậy mà hiện giờ hoàn toàn nắm giữ. Tiếng ca Lôi
Âm thuật cuồn cuộn tại khe núi quanh quẩn, trong vẻ ủ dột than thở lại
có một cỗ chí khí hăng hái sục sôi của Hứa Tiên.
Mặc cho ngươi là nhân vật như anh hùng, tại lịch sử cuồn cuộn cuồn cuộn trường hà, qua thời đại thủy triều chính là thiên thiên vạn vạn chúng sinh. Quá khứ đủ loại quản ngươi Hồng hoang Phong Thần hay không cũng phải lưu luyến lịch sử do nhân sinh chính mình ghi lại mà nhắm mắt sải bước, sánh ngang cùng thiên địa.
Trên thuyền lúc này, một già một trẻ mặt cười tươi, nơi thuyền lớn ai cũng khinh thường, chỉ có Phan Ngọc cùng Sở Kiếm Hùng bằng vào một thân võ công ngẫu nhiên nghe thấy đôi câu vài lời đều kinh hãi. Thẳng đến Hứa Tiên hắng giọng hát vang câu hát biểu đạt thiên cổ danh ngôn sinh tại ở giữa thiên địa hùng hồn tự tin.
Sở Kiếm Hùng nghe nữa tiếng ca đã ngừng mới nhẹ nhàng thở ra chỉ chờ thủ hạ tới đón. Đáng tiếc hắn không nghe thấy Lão Long nói thân phận của mình.
Hứa Tiên hát xong thấy lòng dạ khoáng đạt cùng Lão Long thân cận không ít, vốn lời không thể nói ra miệng cũng có thê tùy ý nói ra nói như vậy:
- Tuy rằng Long tộc lực lượng cường hãn nhưng cháu gái ngài tuổi còn nhỏ quá, tâm trí còn không được thành thục, ngài sao không mang theo trên người tự mình quản giáo mà muốn cho nàng lưu lạc trong Tây hồ?
Hắn hiện tại tự nhiên không tin cái gì đưa đến thân gia, chuyện ma quỷ vậy tiểu la lỵ đại khái đang ở đó trong Tây hồ.
Lão giả vung tay lên nói:
- Nàng đã có thể tay làm hàm nhai nên độc lập tự chủ, đi theo ta thì còn nói làm gì? Nàng lần này còn dám chạy về đến, nếu là ta lúc còn trẻ đã bị cắn chết.
Đây là quy củ tất cả ấu long Long tộc có thể độc, về sau đều bị đuổi ra khỏi sinh hoạt của gia tộc, như vậy tức là muốn tranh đoạt lãnh địa chỉ có thể quyết một trận tử chiến.
Hứa Tiên đối với loại giáo dục dã thú này cảm thấy khó có thể lý giải, có lẽ tâm người chung quy khó có thể hoàn toàn lý giải tâm Long, nhưng Hứa Tiên vẫn cố hỏi:
- Cha mẹ của nàng đâu?
- Phụ thân nàng vốn là Hoàng Hà Long quân, bất quá mấy chục năm trước Hoàng Hà thay đổi tuyến đường hải khâu, nhi tử ta không chịu nước chảy bèo trôi không nên đi chắn hải khâu. Ngược lại cứu được không ít người hai bờ sông bất quá lại bồi tánh mạng của mình vì thế đứa nhỏ này do ta nuôi dưỡng lớn lên. Vốn nàng nên đi tranh đoạt tước vị Hoàng Hà quân của phụ thân nàng nhưng bằng tuổi của nàng không phải là đối thủ của thủy quái, vì thế mà ta mới đưa nàng tới Tây hồ tu tiềm tu, đợi này sau báo phục.
Long tuy rằng có thể ngự nước nhưng gặp được dòng sông thay đổi tuyến đường lớn như vậy tự nhiên không thể nghịch thiên, cái giá phải trả cho nghịch thiên đơn giản không khó có thể tưởng tượng. Mà tuyệt không phải vô cùng đơn giản rống cuống họng thiên địa bất nhân bộc phát là được.
Trong lòng Hứa Tiên không khỏi hiện ra một tràng cảnh mưa to gió lớn, đê đập cuồn cuộn nước, một đầu cự long ân hiện giữa trời dùng sức mình chắn hải khâu cứu muôn dân trăm họ. Thiên Địa đại biến không phải bất luận sinh linh nào có thể ngăn cản. Biết làm có thể sẽ chết nhưng không quan tâm.
Không lưu lại người nào chiếu cố ấu nữ, cùng một gia gia phóng khoáng lại đạm mạc. Thấy Lão Long này nhắc tới nhi tử của mình chết đi cũng không bi, Hứa Tiên trong lòng không khỏi có chút tức giận chất vấn:
- Ngươi chăng lẽ không khổ sở?
Lão Long lắc lắc đầu nói:
- Ta kiêu ngạo không phải bởi vì hắn cứu được mấy người mà là bởi vì hắn làm sự tình muốn làm phải có dũng khí trả giá thật nhiều. So với những người tu kiến cung điện, ăn chơi sa đoạ thì những Long tộc thống lĩnh tôm cá lúc này mới có chút bộ dạng Long, về phần sinh tử bất quá là chuyển từ kiếp sống này sang kiếp sống khác thôi, có khác chăng chính là sớm hay muộn.
Hứa Tiên nhât thời không nói gì.
Lúc này mặt sông bỗng nhiên xuất hiện hơn mười thuyền nhỏ hướng về mọi người với tốc độ cực nhanh.
Thuyền lớn lập tức loạn làm một đoàn, thủy thủ trên thuyền hô to:
- Mau thả buồm xuống.
Sở Kiếm Hùng trong lòng vui vẻ thả người nhảy lên dùng chưởng làm đao đem dây thừng cột buồm trảm xuống, bất ngờ một tiếng gió rít vang lên bên tai, sau đó Sở Kiếm Hùng lăn mình tránh tập kích. Hắn thầm nghĩ thuyền có cao thủ như thế này cũng chỉ có Phan Ngọc. Trong lòng kinh ngạc vì tiểu bạch kiểm thậm chí có võ công, lại thêm cận vệ trên thuyền vọt tới, hắn chỉ còn cách nhảy lên thuyền của thủ hạ, trong chốc lát, thuyền của thủ hạ đã vây kín thuyền lớn, tình hình này đúng như câu cá nằm trong chậu.
Kim Thánh Kiệt trợn mắt há hốc mồm nhìn tân bằng hữu biến thành tử địch, lại thấy Phan Ngọc ngày thường ôn nhu văn nhã lại có khinh công trác tuyệt không dưới Sở Kiếm Hùng như thế. Trong mắt Thải Phượng hiện lên một tia dị sắc, chỉ nghe bên người Thanh Loan hô to:
- Phan công tử ta tới giúp ngươi.
Nói xong nàng thả người xuống gia nhập chiến đoàn.
Thuyền tuy rằng hẹp nhưng địa hình phức tạp, hơn nữa mười tên hộ vệ võ công đều kém hơn một chút, Sở Kiếm Hùng muốn kéo dài thời gian, nhưng không thể cùng người đối kháng chính diện nên nhất thời không làm gì được.
Người trên thuyền vạn phần lo lắng, trong lòng Phan Ngọc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, dư quang đặt lên người Hứa Tiên, nàng nói thầm: lần này lại phải nhờ vào ngươi.
Lúc này Hứa Tiên chính thức lấy một vài đạo phù chú Lão Long đưa cho hắn lúc rời thuyền, có lẽ phải thử một chút vài đạo xem uy lực thế nào?
Lão Long đối với Hứa Tiên cười nói:
- Vừa vặn không có đồ ăn nhắm rượu ta đi thay đổi khẩu vị.
Hứa Tiên mới biết được vì sao tiếu la lỵ cả ngày hô hào muốn ăn thịt người thì ra là có di truyền, hắn mau chóng giữ chặt Long quân nói:
- Ngài còn dạy cháu gái không muốn ăn thịt người ngài lại muốn ăn sao?
Lão Long quay đầu lại cười nói:
- Ngươi gặp lại nàng thì nói cho nàng biết muốn ăn thì ăn chỉ là tương lai vì ăn thịt người mà bị người làm thịt thì chớ có trách ta không có nhắc nhở qua nàng.
Lại nghĩ tới cái gì đó, nên lão từ trong lồng ngực móc ra một viên minh châu ném cho Hứa Tiên nói:
- Hôm nay đa tạ tiểu hữu chỉ giáo một phen, món đồ này đưa cho ngươi.
Hứa Tiên tiếp nhận Minh Châu có chút giật mình đây chính là thái độ không có thiện ác của Long, thậm chí không có đối với tự chủ, chỉ cần đảm đương hậu quả thì không có chuyện gì là không thể làm và đương nhiên là làm đừng hối hận là được.
Chỉ thấy Đại Giang phập phồng cuồn cuộn đi về hướng đông lại đột nhiên phảng phất ngưng tụ lại, tựa hồ bởi vì lực lượng nào đó, nhưng người trên thuyền không có phát giác ra điều gì.
Rất nhiều thuyền nhỏ ép càng gần, thuyền lớn lại như một đầu Ô Quy không thể động đậy.
Kim Thánh Kiệt trong lòng hối hận nhưng cũng biết liên quan tới nhân mạng, vì thế để người trên thuyền chữa dây thừng trên thuyền.
Mặc cho ngươi là nhân vật như anh hùng, tại lịch sử cuồn cuộn cuồn cuộn trường hà, qua thời đại thủy triều chính là thiên thiên vạn vạn chúng sinh. Quá khứ đủ loại quản ngươi Hồng hoang Phong Thần hay không cũng phải lưu luyến lịch sử do nhân sinh chính mình ghi lại mà nhắm mắt sải bước, sánh ngang cùng thiên địa.
Trên thuyền lúc này, một già một trẻ mặt cười tươi, nơi thuyền lớn ai cũng khinh thường, chỉ có Phan Ngọc cùng Sở Kiếm Hùng bằng vào một thân võ công ngẫu nhiên nghe thấy đôi câu vài lời đều kinh hãi. Thẳng đến Hứa Tiên hắng giọng hát vang câu hát biểu đạt thiên cổ danh ngôn sinh tại ở giữa thiên địa hùng hồn tự tin.
Sở Kiếm Hùng nghe nữa tiếng ca đã ngừng mới nhẹ nhàng thở ra chỉ chờ thủ hạ tới đón. Đáng tiếc hắn không nghe thấy Lão Long nói thân phận của mình.
Hứa Tiên hát xong thấy lòng dạ khoáng đạt cùng Lão Long thân cận không ít, vốn lời không thể nói ra miệng cũng có thê tùy ý nói ra nói như vậy:
- Tuy rằng Long tộc lực lượng cường hãn nhưng cháu gái ngài tuổi còn nhỏ quá, tâm trí còn không được thành thục, ngài sao không mang theo trên người tự mình quản giáo mà muốn cho nàng lưu lạc trong Tây hồ?
Hắn hiện tại tự nhiên không tin cái gì đưa đến thân gia, chuyện ma quỷ vậy tiểu la lỵ đại khái đang ở đó trong Tây hồ.
Lão giả vung tay lên nói:
- Nàng đã có thể tay làm hàm nhai nên độc lập tự chủ, đi theo ta thì còn nói làm gì? Nàng lần này còn dám chạy về đến, nếu là ta lúc còn trẻ đã bị cắn chết.
Đây là quy củ tất cả ấu long Long tộc có thể độc, về sau đều bị đuổi ra khỏi sinh hoạt của gia tộc, như vậy tức là muốn tranh đoạt lãnh địa chỉ có thể quyết một trận tử chiến.
Hứa Tiên đối với loại giáo dục dã thú này cảm thấy khó có thể lý giải, có lẽ tâm người chung quy khó có thể hoàn toàn lý giải tâm Long, nhưng Hứa Tiên vẫn cố hỏi:
- Cha mẹ của nàng đâu?
- Phụ thân nàng vốn là Hoàng Hà Long quân, bất quá mấy chục năm trước Hoàng Hà thay đổi tuyến đường hải khâu, nhi tử ta không chịu nước chảy bèo trôi không nên đi chắn hải khâu. Ngược lại cứu được không ít người hai bờ sông bất quá lại bồi tánh mạng của mình vì thế đứa nhỏ này do ta nuôi dưỡng lớn lên. Vốn nàng nên đi tranh đoạt tước vị Hoàng Hà quân của phụ thân nàng nhưng bằng tuổi của nàng không phải là đối thủ của thủy quái, vì thế mà ta mới đưa nàng tới Tây hồ tu tiềm tu, đợi này sau báo phục.
Long tuy rằng có thể ngự nước nhưng gặp được dòng sông thay đổi tuyến đường lớn như vậy tự nhiên không thể nghịch thiên, cái giá phải trả cho nghịch thiên đơn giản không khó có thể tưởng tượng. Mà tuyệt không phải vô cùng đơn giản rống cuống họng thiên địa bất nhân bộc phát là được.
Trong lòng Hứa Tiên không khỏi hiện ra một tràng cảnh mưa to gió lớn, đê đập cuồn cuộn nước, một đầu cự long ân hiện giữa trời dùng sức mình chắn hải khâu cứu muôn dân trăm họ. Thiên Địa đại biến không phải bất luận sinh linh nào có thể ngăn cản. Biết làm có thể sẽ chết nhưng không quan tâm.
Không lưu lại người nào chiếu cố ấu nữ, cùng một gia gia phóng khoáng lại đạm mạc. Thấy Lão Long này nhắc tới nhi tử của mình chết đi cũng không bi, Hứa Tiên trong lòng không khỏi có chút tức giận chất vấn:
- Ngươi chăng lẽ không khổ sở?
Lão Long lắc lắc đầu nói:
- Ta kiêu ngạo không phải bởi vì hắn cứu được mấy người mà là bởi vì hắn làm sự tình muốn làm phải có dũng khí trả giá thật nhiều. So với những người tu kiến cung điện, ăn chơi sa đoạ thì những Long tộc thống lĩnh tôm cá lúc này mới có chút bộ dạng Long, về phần sinh tử bất quá là chuyển từ kiếp sống này sang kiếp sống khác thôi, có khác chăng chính là sớm hay muộn.
Hứa Tiên nhât thời không nói gì.
Lúc này mặt sông bỗng nhiên xuất hiện hơn mười thuyền nhỏ hướng về mọi người với tốc độ cực nhanh.
Thuyền lớn lập tức loạn làm một đoàn, thủy thủ trên thuyền hô to:
- Mau thả buồm xuống.
Sở Kiếm Hùng trong lòng vui vẻ thả người nhảy lên dùng chưởng làm đao đem dây thừng cột buồm trảm xuống, bất ngờ một tiếng gió rít vang lên bên tai, sau đó Sở Kiếm Hùng lăn mình tránh tập kích. Hắn thầm nghĩ thuyền có cao thủ như thế này cũng chỉ có Phan Ngọc. Trong lòng kinh ngạc vì tiểu bạch kiểm thậm chí có võ công, lại thêm cận vệ trên thuyền vọt tới, hắn chỉ còn cách nhảy lên thuyền của thủ hạ, trong chốc lát, thuyền của thủ hạ đã vây kín thuyền lớn, tình hình này đúng như câu cá nằm trong chậu.
Kim Thánh Kiệt trợn mắt há hốc mồm nhìn tân bằng hữu biến thành tử địch, lại thấy Phan Ngọc ngày thường ôn nhu văn nhã lại có khinh công trác tuyệt không dưới Sở Kiếm Hùng như thế. Trong mắt Thải Phượng hiện lên một tia dị sắc, chỉ nghe bên người Thanh Loan hô to:
- Phan công tử ta tới giúp ngươi.
Nói xong nàng thả người xuống gia nhập chiến đoàn.
Thuyền tuy rằng hẹp nhưng địa hình phức tạp, hơn nữa mười tên hộ vệ võ công đều kém hơn một chút, Sở Kiếm Hùng muốn kéo dài thời gian, nhưng không thể cùng người đối kháng chính diện nên nhất thời không làm gì được.
Người trên thuyền vạn phần lo lắng, trong lòng Phan Ngọc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, dư quang đặt lên người Hứa Tiên, nàng nói thầm: lần này lại phải nhờ vào ngươi.
Lúc này Hứa Tiên chính thức lấy một vài đạo phù chú Lão Long đưa cho hắn lúc rời thuyền, có lẽ phải thử một chút vài đạo xem uy lực thế nào?
Lão Long đối với Hứa Tiên cười nói:
- Vừa vặn không có đồ ăn nhắm rượu ta đi thay đổi khẩu vị.
Hứa Tiên mới biết được vì sao tiếu la lỵ cả ngày hô hào muốn ăn thịt người thì ra là có di truyền, hắn mau chóng giữ chặt Long quân nói:
- Ngài còn dạy cháu gái không muốn ăn thịt người ngài lại muốn ăn sao?
Lão Long quay đầu lại cười nói:
- Ngươi gặp lại nàng thì nói cho nàng biết muốn ăn thì ăn chỉ là tương lai vì ăn thịt người mà bị người làm thịt thì chớ có trách ta không có nhắc nhở qua nàng.
Lại nghĩ tới cái gì đó, nên lão từ trong lồng ngực móc ra một viên minh châu ném cho Hứa Tiên nói:
- Hôm nay đa tạ tiểu hữu chỉ giáo một phen, món đồ này đưa cho ngươi.
Hứa Tiên tiếp nhận Minh Châu có chút giật mình đây chính là thái độ không có thiện ác của Long, thậm chí không có đối với tự chủ, chỉ cần đảm đương hậu quả thì không có chuyện gì là không thể làm và đương nhiên là làm đừng hối hận là được.
Chỉ thấy Đại Giang phập phồng cuồn cuộn đi về hướng đông lại đột nhiên phảng phất ngưng tụ lại, tựa hồ bởi vì lực lượng nào đó, nhưng người trên thuyền không có phát giác ra điều gì.
Rất nhiều thuyền nhỏ ép càng gần, thuyền lớn lại như một đầu Ô Quy không thể động đậy.
Kim Thánh Kiệt trong lòng hối hận nhưng cũng biết liên quan tới nhân mạng, vì thế để người trên thuyền chữa dây thừng trên thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.