Quyển 3 - Chương 140: Mưa xuân (1)
Thuyết Mộng Thần
01/05/2018
Thật đúng làm được bốn chữ dũng mãnh tinh tiến, lại thêm chính hắn một
danh sư dẫn đạo. Để cho Hứa Tiên tu hành lộ ít chút khó khăn trắc trở.
Có thể tưởng tượng một ngôi sao mới của hòa thượng giới muốn bay lên
rồi. Nhưng ngẫm lại thái độ hiện tại của Hứa Tiên, Pháp Hải cũng biết
hắn khó dứt hồng trần. Bất quá phiền não tiếp xúc Bồ Đề. Dùng cái tuệ
căn của Hứa Tiên, chỉ cần trong hồng trần nếm chút khổ sở thì tất nhiên
sẽ triệt để đại ngộ.
Bất quá Hứa Tiên lại tìm tới một phương pháp xử lí có lợi, đó là vào trạng thái Tuệ Tâm xác suất thành công hơn một nửa. Hơn nữa muốn kết Bất Động Minh Vương Ấn chỉ cần ngay từ đầu vào trạng thái Tuệ Tâm thực đem Bất Động Minh Vương Ấn sử xuất Tĩnh Tâm định tính công hiệu thì có thể đình chỉ Tuệ Tâm. Vì thế chính thức tiêu hao công đức bất quá là bắt đầu trong nháy mắt đó.
Hơn nữa hắn phát hiện tại kết thành Bất Động Minh vương trạng thái lại nhả chân ngôn thì tương đối dễ dàng thành công, hơn nữa hiệu quả quả nhiên không giống bình thường.
Hứa Tiên từng ý đồ dùng Thủy Linh chi lực đến khu động ấn pháp nhưng hiệu quả xa không bằng thái dương chi lực. Ngoại trừ lượng bân thân khác biệt bên ngoài thì tính chất bất đồng mới là mấu chốt nhất, theo như lời nói của Pháp Hải thì thái dương chi lực rất thích hợp cho pháp môn của Phật gia.
Nhớ tới thời điểm học đạo ở Hàng Châu, vị đạo sĩ sư phó nói mình thiên tư không được tốt lắm mà hiện tại tu phật tức thì dùng hai từ thiên tài mà nói. Hứa Tiên lúc này mới tính toán hãnh diện quả nhiên là nam phạ nhập thác hành.
Bất quá muốn Hứa Tiên đi làm hòa thượng thì có nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tương lai thê tử của mình là một nữ nhân đẹp tựa thiên tiên cơ mà. Hứa Tiên vẫn không khỏi nhớ tới một người:
- Minh Ngọc ngươi có khỏe không.
Lúc này phương hướng đại điện nghe một tiếng bi thâm: Sư phó viên tịch rồi.
Pháp Hải cùng Hứa Tiên đều ngẩn ngơ tuy rằng một là cao tăng sinh tử, một kẻ thì là người xa lạ cùng Nguyên Không chưa nói qua mấy câu. Nhưng đều nhịn không được trong lòng thở dài.
Pháp Hải một rống một tiếng chung vang vọng.
Tiếng chuông phiêu đãng trong hai người hướng về phương hướng đại điện, hai tay hợp thành chữ thập.
Mà vào lúc này cũng có người ở Tây Hồ hướng về Linh Ẩn tự nhìn tới.
Thuyền hoa lướt qua mấy nhà xuyên qua màn che bằng lụa mỏng theo gió đêm tung bay. Trung ương tầng tầng màn che, Phan Ngọc nằm ở họa thảm gối đầu lên đầu gối Thải Phượng lâm vào trầm tư. Mình có thể vì hắn mà chết. Nhưng mà chỉ cần mình còn sống thì không thể bỏ đi trách nhiệm của mình.
Một đêm kia nàng từng cảm giác được rõ ràng qua. Một ít cảm giác làm cho nàng tha thiết rất gần, chỉ cần một câu là được. Nhưng là không thể.
Ngón tay ngọc của Thải Phượng xoa nhẹ đầu của Phan Ngọc nói:
- Phan lang, qua ít ngày nữa chính là thi đấu hoa khôi rồi. Ta nên tham gia hay là không đây?
Hoa khôi thi đấu chính là tục lệ đầu xuân bao năm qua. Trong thanh lâu có một chỗ tiến hành tỷ thí, hoa khôi thi đấu xuất phát từ sau Tần Hoài, về sau thiên hạ tranh nhau noi theo. Hàng Châu cũng có. Thái bình thịnh thế. Mọi người luôn nghĩ đến biện pháp tìm thú vui.
Mà Thải Phượng chính là hoa khôi năm trước. Lấy ghi thời gian nàng đã không còn đợi khách nữa rồi. Chỉ chờ tin lành của Phan Ngọc, nhưng Phan Ngọc lại chậm chạp không đề cập tới sự tình chuộc thân. Trong nội tâm nàng như thế nào không lo lắng. Nhưng lại không thể nói rõ, bèn lợi dụng thi đấu hoa khôi làm dẫn thăm dò ý tứ của Phan Ngọc.
Phan Ngọc cười nói:
- Ngươi muốn tham gia thì tham gia là được.
Thải Phượng không khôi một hồi thất vọng. Phan Ngọc nếu thật cố ý thì vào thời điểm này phải độc chiếm nàng mới phải.
Phan Ngọc thấy nàng thất vọng thì cười cười vỗ vỗ gương mặt của nàng nói:
- Qua ít ngày nữa ta liền phải ly khai Hàng Châu rồi. Đến lúc đó sẽ đề cập chuộc thân cho ngươi.
Thải Phượng không khỏi lộ ra một nụ cười cực đẹp. xem tại TruyenFull.vn
Phan Ngọc một hồi thất thần, nhưng không phải là vì nụ cười kia. Một nữ tử trí tuệ nhất mà mình từng gặp. Khí độ trí tuệ cũng không có mấy người có thể thắng được nàng. Nhưng là bởi vì là nữ tử, cũng chỉ có thể đem vận mệnh gắn bó trên người chính mình. Vô luận có thông minh nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể nấp trong khuê phòng.
Nghĩ tới đây, Phan Ngọc hỏi:
- Phượng Nhi, ngươi có hối hận không?
Thải Phượng kỳ quái hỏi:
- Hối hận cái gì?
Phan Ngọc nói:
- Vào trong vương phủ sẽ không tự do như hiện tại, cũng không thể như bây giờ du sơn ngoạn thủy. Tận tình tại Tây Hồ. Mà chỉ có thể một tiểu đình nho nhỏ, bình thường không được ra ngoài.
Thải Phượng sờ sờ tóc của nàng nói:
- Ta không có ý chí thanh tao như nam tử các ngươi. Ta chưa bao giờ muốn du sơn ngoạn thủy. Chi là muốn có một đình viện của mình, lẳng lặng yên tĩnh không ai tới quấy rầy. Được đánh đàn sống qua ngày, có người làm ta chờ đợi vậy thì càng tốt hơn...
Những lời này của nàng là thật lòng. Người ta thấy nàng mạnh vì gạo, bạo vì tiền tại yến hội cũng không cho nàng thuộc dạng có gia thế.
Phan Ngọc sững sờ hỏi:
- Đây cũng là tâm ý của nữ nhi sao?
- Đương nhiên không phải rồi, chỉ là tâm ý của Thải Phượng mà thôi. Tâm ý của Hồng Tụ a di, tâm ý của Thanh Loan muội muội, tất cả tâm ý nữ nhân đều không thể hiểu được, đại khái duy nhất giống nhau chính là tìm một người nam tử tương thân tương ái kết làm vợ chồng.
Phan Ngọc lại nghĩ tới lời thề trong họa bích, tương thân tương ái vĩnh viễn không chia lìa. Mặc dù có nhiều khó khăn trắc trở nhiều như vậy. Nhưng tám chữ này chỉ có trong mộng mà thôi.
Hứa Tiên tham gia tang lễ Nguyên Không đại sư thấy di hài được đưa vào Phật tháp. Pháp Hải trở thành chủ trì mới, có làm đại điển. Hứa Tiên liền quyết định rời đi. Lâm Tự Quyết cùng Bất Động Minh Vương Ấn cũng học được đại khái. Muốn nắm được còn cần thời gian. Dù sao mình nghỉ ngơi vẫn chưa tới mười năm, có thành tựu như vậy là tiến bộ thần tốc rồi.
Hứa Tiên trở lại Cận Thiên viện đã sau giờ ngọ, Phan Ngọc vẫn chưa về, Hứa Tiên nằm ở giường hưởng ánh nắng chiếu vào khiến hắn có cảm giác buồn ngủ vài phần.
- Hứa Tiên! Hứa Tiên!
Đột nhiên từng tiếng hô to to đưa hắn trong giấc mộng bừng tỉnh. Còn kèm theo tiếng đập cửa rầm rầm.
Hứa Tiên mơ mơ màng màng cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc. Mở cửa phòng thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt đen mở to đang tức giận nhìn mình chằm chằm.
Hứa Tiên lúc này mới nhớ tới thân phận của tiểu cô nương này:
- Là ngươi ah. Tiểu muội muội!
Tưởng tượng nàng ở trong nước có bộ dáng khủng bố như quái vật không lồ, lúc biến thánh người thì đáng yêu như thế. Bất quá nàng là thế nào tìm được chính mình?
Tiểu la lỵ thấy chính chủ. Hét lớn:
- Hứa Tiên ngươi một tên lường gạt.
Vừa rồi tiếng thét đã kinh động đến không ít người. Giờ phút này càng có không ít người sang đây xem là chuyện gì xảy ra.
Người gác cổng đi tới nói:
- Hứa công tử, nàng nói là tới tìm ngươi nên ta mang tới gặp ngươi.
Bất quá Hứa Tiên lại tìm tới một phương pháp xử lí có lợi, đó là vào trạng thái Tuệ Tâm xác suất thành công hơn một nửa. Hơn nữa muốn kết Bất Động Minh Vương Ấn chỉ cần ngay từ đầu vào trạng thái Tuệ Tâm thực đem Bất Động Minh Vương Ấn sử xuất Tĩnh Tâm định tính công hiệu thì có thể đình chỉ Tuệ Tâm. Vì thế chính thức tiêu hao công đức bất quá là bắt đầu trong nháy mắt đó.
Hơn nữa hắn phát hiện tại kết thành Bất Động Minh vương trạng thái lại nhả chân ngôn thì tương đối dễ dàng thành công, hơn nữa hiệu quả quả nhiên không giống bình thường.
Hứa Tiên từng ý đồ dùng Thủy Linh chi lực đến khu động ấn pháp nhưng hiệu quả xa không bằng thái dương chi lực. Ngoại trừ lượng bân thân khác biệt bên ngoài thì tính chất bất đồng mới là mấu chốt nhất, theo như lời nói của Pháp Hải thì thái dương chi lực rất thích hợp cho pháp môn của Phật gia.
Nhớ tới thời điểm học đạo ở Hàng Châu, vị đạo sĩ sư phó nói mình thiên tư không được tốt lắm mà hiện tại tu phật tức thì dùng hai từ thiên tài mà nói. Hứa Tiên lúc này mới tính toán hãnh diện quả nhiên là nam phạ nhập thác hành.
Bất quá muốn Hứa Tiên đi làm hòa thượng thì có nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tương lai thê tử của mình là một nữ nhân đẹp tựa thiên tiên cơ mà. Hứa Tiên vẫn không khỏi nhớ tới một người:
- Minh Ngọc ngươi có khỏe không.
Lúc này phương hướng đại điện nghe một tiếng bi thâm: Sư phó viên tịch rồi.
Pháp Hải cùng Hứa Tiên đều ngẩn ngơ tuy rằng một là cao tăng sinh tử, một kẻ thì là người xa lạ cùng Nguyên Không chưa nói qua mấy câu. Nhưng đều nhịn không được trong lòng thở dài.
Pháp Hải một rống một tiếng chung vang vọng.
Tiếng chuông phiêu đãng trong hai người hướng về phương hướng đại điện, hai tay hợp thành chữ thập.
Mà vào lúc này cũng có người ở Tây Hồ hướng về Linh Ẩn tự nhìn tới.
Thuyền hoa lướt qua mấy nhà xuyên qua màn che bằng lụa mỏng theo gió đêm tung bay. Trung ương tầng tầng màn che, Phan Ngọc nằm ở họa thảm gối đầu lên đầu gối Thải Phượng lâm vào trầm tư. Mình có thể vì hắn mà chết. Nhưng mà chỉ cần mình còn sống thì không thể bỏ đi trách nhiệm của mình.
Một đêm kia nàng từng cảm giác được rõ ràng qua. Một ít cảm giác làm cho nàng tha thiết rất gần, chỉ cần một câu là được. Nhưng là không thể.
Ngón tay ngọc của Thải Phượng xoa nhẹ đầu của Phan Ngọc nói:
- Phan lang, qua ít ngày nữa chính là thi đấu hoa khôi rồi. Ta nên tham gia hay là không đây?
Hoa khôi thi đấu chính là tục lệ đầu xuân bao năm qua. Trong thanh lâu có một chỗ tiến hành tỷ thí, hoa khôi thi đấu xuất phát từ sau Tần Hoài, về sau thiên hạ tranh nhau noi theo. Hàng Châu cũng có. Thái bình thịnh thế. Mọi người luôn nghĩ đến biện pháp tìm thú vui.
Mà Thải Phượng chính là hoa khôi năm trước. Lấy ghi thời gian nàng đã không còn đợi khách nữa rồi. Chỉ chờ tin lành của Phan Ngọc, nhưng Phan Ngọc lại chậm chạp không đề cập tới sự tình chuộc thân. Trong nội tâm nàng như thế nào không lo lắng. Nhưng lại không thể nói rõ, bèn lợi dụng thi đấu hoa khôi làm dẫn thăm dò ý tứ của Phan Ngọc.
Phan Ngọc cười nói:
- Ngươi muốn tham gia thì tham gia là được.
Thải Phượng không khôi một hồi thất vọng. Phan Ngọc nếu thật cố ý thì vào thời điểm này phải độc chiếm nàng mới phải.
Phan Ngọc thấy nàng thất vọng thì cười cười vỗ vỗ gương mặt của nàng nói:
- Qua ít ngày nữa ta liền phải ly khai Hàng Châu rồi. Đến lúc đó sẽ đề cập chuộc thân cho ngươi.
Thải Phượng không khỏi lộ ra một nụ cười cực đẹp. xem tại TruyenFull.vn
Phan Ngọc một hồi thất thần, nhưng không phải là vì nụ cười kia. Một nữ tử trí tuệ nhất mà mình từng gặp. Khí độ trí tuệ cũng không có mấy người có thể thắng được nàng. Nhưng là bởi vì là nữ tử, cũng chỉ có thể đem vận mệnh gắn bó trên người chính mình. Vô luận có thông minh nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể nấp trong khuê phòng.
Nghĩ tới đây, Phan Ngọc hỏi:
- Phượng Nhi, ngươi có hối hận không?
Thải Phượng kỳ quái hỏi:
- Hối hận cái gì?
Phan Ngọc nói:
- Vào trong vương phủ sẽ không tự do như hiện tại, cũng không thể như bây giờ du sơn ngoạn thủy. Tận tình tại Tây Hồ. Mà chỉ có thể một tiểu đình nho nhỏ, bình thường không được ra ngoài.
Thải Phượng sờ sờ tóc của nàng nói:
- Ta không có ý chí thanh tao như nam tử các ngươi. Ta chưa bao giờ muốn du sơn ngoạn thủy. Chi là muốn có một đình viện của mình, lẳng lặng yên tĩnh không ai tới quấy rầy. Được đánh đàn sống qua ngày, có người làm ta chờ đợi vậy thì càng tốt hơn...
Những lời này của nàng là thật lòng. Người ta thấy nàng mạnh vì gạo, bạo vì tiền tại yến hội cũng không cho nàng thuộc dạng có gia thế.
Phan Ngọc sững sờ hỏi:
- Đây cũng là tâm ý của nữ nhi sao?
- Đương nhiên không phải rồi, chỉ là tâm ý của Thải Phượng mà thôi. Tâm ý của Hồng Tụ a di, tâm ý của Thanh Loan muội muội, tất cả tâm ý nữ nhân đều không thể hiểu được, đại khái duy nhất giống nhau chính là tìm một người nam tử tương thân tương ái kết làm vợ chồng.
Phan Ngọc lại nghĩ tới lời thề trong họa bích, tương thân tương ái vĩnh viễn không chia lìa. Mặc dù có nhiều khó khăn trắc trở nhiều như vậy. Nhưng tám chữ này chỉ có trong mộng mà thôi.
Hứa Tiên tham gia tang lễ Nguyên Không đại sư thấy di hài được đưa vào Phật tháp. Pháp Hải trở thành chủ trì mới, có làm đại điển. Hứa Tiên liền quyết định rời đi. Lâm Tự Quyết cùng Bất Động Minh Vương Ấn cũng học được đại khái. Muốn nắm được còn cần thời gian. Dù sao mình nghỉ ngơi vẫn chưa tới mười năm, có thành tựu như vậy là tiến bộ thần tốc rồi.
Hứa Tiên trở lại Cận Thiên viện đã sau giờ ngọ, Phan Ngọc vẫn chưa về, Hứa Tiên nằm ở giường hưởng ánh nắng chiếu vào khiến hắn có cảm giác buồn ngủ vài phần.
- Hứa Tiên! Hứa Tiên!
Đột nhiên từng tiếng hô to to đưa hắn trong giấc mộng bừng tỉnh. Còn kèm theo tiếng đập cửa rầm rầm.
Hứa Tiên mơ mơ màng màng cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc. Mở cửa phòng thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt đen mở to đang tức giận nhìn mình chằm chằm.
Hứa Tiên lúc này mới nhớ tới thân phận của tiểu cô nương này:
- Là ngươi ah. Tiểu muội muội!
Tưởng tượng nàng ở trong nước có bộ dáng khủng bố như quái vật không lồ, lúc biến thánh người thì đáng yêu như thế. Bất quá nàng là thế nào tìm được chính mình?
Tiểu la lỵ thấy chính chủ. Hét lớn:
- Hứa Tiên ngươi một tên lường gạt.
Vừa rồi tiếng thét đã kinh động đến không ít người. Giờ phút này càng có không ít người sang đây xem là chuyện gì xảy ra.
Người gác cổng đi tới nói:
- Hứa công tử, nàng nói là tới tìm ngươi nên ta mang tới gặp ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.