Hứa Tiên Chí

Quyển 2 - Chương 82: Pháp Hải

Thuyết Mộng Thần

12/09/2013

Giờ phút này Cừu vương như dã thú nằm rạp trên mặt đất, nước bọt trong miệng chảy ra, một đôi mắt trừng lớn như cối xay nhìn Hứa Tiên, Cừu vương hiện tại đã là quỷ vật vừa thật thể vừa hư thể.

"BA~! " một tiếng vang thật lớn.

Địa phương Hứa Tiên vừa đứng đột nhiên xuất hiện một cái hố to, mà Hứa Tiên ôm Doãn Hồng Tụ né sang một bên.

Hứa Tiên hô:

- Tiểu Thanh.

Nói xong cầm toàn bộ lôi phù trong tay ném cho nàng.

Tiểu Thanh tiếp nhận, trong lòng sững sờ, đây chẳng lẽ là vật mà hắn nói muốn đưa cho ta. Cứ như vậy ngây người một lúc, nàng suýt nữa dính một trảo của Cừu vương, nỗ lực nhảy dựng tránh được trảo này. Nhưng thân trên không trung, chuyển hướng không dễ, chiều dài cánh tay của Cừu vương Cừu vương lại lớn, chỉ cần một trảo nữa thì tiểu Thanh tất khó có thể may mắn trốn thoát.

Một đạo Lôi Quang đánh trúng Cừu vương, đúng là Thân Đồ Trượng bên kia tới cứu, thân thể Cừu vương lập tức trì trệ, giờ phút này hắn cuồng bạo hỗn loạn, chỉ bằng bản năng mà chiến đấu, lập tức quay người đi công kích Thân Đồ Trượng, vì thế tiểu Thanh mới tránh được một kiếp.

Hứa Tiên ra lệnh:

- Thay phiên dùng lôi phù công kích hắn.

Mà giờ khắc này trận pháp màu đỏ như máu vẫn tồn tại như cũ, nếu như cho mấy người thời gian thì có thể phá trận mà ra. Nhưng nào có thời gian, tiểu viện tuy lớn, nhưng dung nạp quái vật khổng lồ như Cừu vương đã quá tải, chỉ cần hắn cất bước hoặc duỗi một trảo ra đều có thể đánh tới bất kì vị trí nào. Hình thể khổng lồ khiến mọi công kích trở nên vô nghĩa, Thân Đồ Trượng hiện tại vung đao cũng chỉ tạo được một vết thương trên người Cừu vương, sau đó vết thương nhanh chóng khép kín lại.

Ba người chạy ngược chạy xuôi trong cái sân nhỏ, Hứa Tiên mệt mỏi đem Viên Công Kiếm Pháp phát huy đến mức tận cùng, mặc dù không cần kiếm nhưng vẫn có thể chuyển hướng nhảy lên linh mẫn giống như Viên Hầu. Tuy rằng ôm một người cũng có thể miễn cưỡng né tránh.

Nhưng chỉ cần một chút sai lầm thì kết cục chính là cái chết, hắn chỉ còn nhờ tới lôi phù bảo vệ tánh mạng mà thôi, nhưng mà ba người không thể làm tổn thương được Cừu vương.

Thân Đồ Trượng đột nhiên quát:

- Lôi phù thừa một cái.

Tiểu Thanh cũng hô:



- Ta cũng vậy.

Hứa Tiên đột nhiên không hề tránh né, đứng tại nguyên chỗ cao giọng nói:

- Nghe hiệu lệnh của ta thì bắt đầu công kích.

Cừu vương giờ phút này đã càng thêm cuồng loạn, thấy Hứa Tiên bất động liền lập tức chộp tới.

Hứa Tiên đem Doãn Hồng Tụ vứt cho tiểu Thanh, con ngươi đạm mạc ngẩng đầu lên nhìn Cừu vương, một kẻ đạm mạc, một kẻ cuồng loạn. Nhìn cự trảo tới gần, Hứa Tiên ra lệnh:

- Ra tay.

Hai đạo Lôi Quang đánh trúng thân thể khổng lồ của Cừu vương, cự trảo vương về phía Hứa Tiên đột nhiên ngưng trệ.

Nhưng Hứa Tiên lại cũng không thừa cơ né tránh, mà là xẹt qua cự trảo, thẳng hướng Cừu vương bay vút tới.

Tiểu Thanh quá sợ hãi, một khi tiến vào vòng công kích của Cừu vương thì không dễ thoát ra như vậy nữa, hoặc là nói là căn bản không có khả năng.

Nhưng Hứa Tiên không muốn lấy đi ra, mà là muốn đi vào.

Vạn Nhận kiếm trong tay vung lên, mở một lỗ hổng trong bụng Cừu vương sau đó phi thân mà vào.

Trong thân thể Cừu vương có vô số oan hồn ác quỷ đánh về phía Hứa Tiên muốn cắn nuốt hắn, nhưng trên người Hứa Tiên dâng lên lên một tầng kim quang, ngăn trở đám quỷ.

Một đoàn quang mang màu vàng bắt đầu dâng lên trong cơ thể Cừu vương, tuy rất chậm chạp nhưng mà vô cùng kiên định.

Thân Đồ Trượng, tiểu Thanh, Doãn Hồng Tụ đứng ở một bên thấy Cừu vương ngốc trệ vì lôi quang thì không tiếp tục công kích đám người, mà là cào vào bụng mình phảng phất muốn bắt cái gì, nhưng không thể làm được. Hắn lo lắng bực bội rống giận càng thêm dùng sức cào cấu, nhưng chỉ có thể làm cho miệng vết thương càng thêm rách to.

Miệng vết thương dài đến mấy thước, có thể thấy được bên trong vô số oan hồn híz-khà-zzz gào thét lấy. Hứa Tiên bên trong đám oan hồn đi ngược lên trên, kim quang trên người mỏng manh phảng phất tùy thời sẽ bị xé nát. Quỷ trảo mấy lần đều suýt nữa bắt lấy hắn.

Rốt cục Hứa Tiên đụng phải một cái bức tường ngăn cản, hắn ra sức sử dụng kiếm cắt một cái nhưng không được. Lập tức quỷ trảo lại một lần nữa đánh úp lại phía sau lưng, Hứa Tiên đạp mạnh quỷ trảo ra, xé rách một cái lỗ hổng. Hứa Tiên nhân cơ hội này, lại một lần nữa huy kiếm, đem lỗ hổng mở rộng ra rồi nhảy ra ngoài tới bên cạnh người tiểu Thanh.



Tiểu Thanh kinh hỉ nhìn Hứa Tiên từ bụng dưới Cừu vương tiến vào lại từ trên lưng Cừu vương thoát ra, lại nhìn Cừu vương tựa hồ thư thái một chút, muốn lại một lần nữa công kích nàng. Trong lòng không khỏi kêu khổ, vừa rồi nghỉ một chút tâm thần buông lỏng, nàng cảm giác mình đã kiệt sức mất rồi. Thấy Hứa Tiên bên người vẫn chỉ biểu lộ như cũ chỉ thêm vài phần mệt mỏi nhàn nhạt mà thôi.

Hứa Tiên cảm giác được ánh mắt tiểu Thanh, hắn quay đầu nói với nàng:

- Thắng!

Tiểu Thanh vui vẻ nói:

- Thật vậy chăng?

Trải qua những chuyện của đêm nay, nàng đã đối với tính toán tài tình của Hứa Tiên phi thường tin phục rồi.

Quả nhiên, thân thể khổng lồ của Cừu vương đột nhiên trì trệ, sau đó giống như nổi điên kịch liệt rung động. Trên người hắn những vết nguyên một đám bị toác ra, trong tiếng rú lồng lộn của Cừu vương, khói đen tuôn ra cuồn cuộn, Cừu vương như là bong bóng bị xì hơi, thân thể nhanh chóng khô quắt xuống, cuối cùng chỉ còn lại có một tầng da khô.

Thân Đồ Trượng giật mình, Cừu vương thoáng cái hút nhiều tinh hồn nhiều như vậy, cuối cùng không cách nào khống chế. Nhưng chỉ cần khống chế trong chốc lát nữa thì ba người cũng đừng hòng sống được. Hứa Tiên đem Thái Dương Chân Hỏa vùi sâu vào trong cơ thể Cừu vương, nếu là Cừu vương có thể hoàn toàn khống chế thì chỉ là chuyện nhỏ, có thể dập tắt là xong. Nhưng trong cơ thể hắn, quỷ vật tranh nhau tránh tán, đến cuối cùng lại nhao nhao bỏ chạy, mới khiến cho hắn có kết cục như vậy.

Mấy người đi tới bên cạnh Hứa Tiên muốn nói chút gì đó, đều bỗng nhiên nhìn mặt đất, một câu đều nói không đi ra, chỉ có Hứa Tiên vẫn trụ kiếm mà đứng, ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt như cái mâm bạc, tư thái của hắn khắc sâu trong đầu họ vĩnh viễn khó có thể phai mờ.

Doãn Hồng Tụ nhìn Hứa Tiên, trong mắt hào quang bắn ra bốn phía, sửa sang lại một chút mạch suy nghĩ thì đột nhiên: "Hắt xì! "Mùa đông mặc phong phanh như vậy, không lạnh mới là lạ, chỉ là sinh tử một đường, hiện tại mới cảm giác thấy lạnh, hơn nữa càng thêm cảm thấy khó xử vì cách ăn mặc của mình, làm gì còn dám nói câu nào.

Hứa Tiên đem áo bào trắng trên người cởi che cho nàng, Doãn Hồng Tụ cúi đầu đỏ mặt nhẹ nhàng nói:

- Cám ơn!

Lại không thấy được, Hứa Tiên một mực nhìn về một phương hướng.

Tầng bình chướng màu đỏ theo Cừu vương đã chết chậm rãi mờ dần đi, có hai bóng người đi tới. Một người trong đó vừa thấy Hứa Tiên lập tức nhào lên nói:

- Tướng công.

Hứa Tiên vô ý thức ôm nàng, đúng là Nhiếp Tiểu Thiến. Hứa Tiên từng muốn tìm nàng hỗ trợ, nhưng mà ám sát thực sự không phải là càng nhiều người càng tốt, càng quan trọng hơn là mỗi khi nghĩ đến muốn dẫn nàng xâm nhập hiểm địa, trong lòng hắn lại kháng cự kịch liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hứa Tiên Chí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook