Hứa Tiên Chí

Quyển 3 - Chương 105: Phật đồ (1)

Thuyết Mộng Thần

12/09/2013

Không được! Vận mệnh của ta tuyệt không thể bi thương như vậy. Hết thảy bi thương bên trong Họa Bích không là hắn thân bất do kỷ thống khổ mà phát sinh, hắn tuyệt không thể thừa nhận. Nhưng mình bây giờ cùng Họa Bích bất đồng là mình có thể tu luyện. Cho dù không thể chiến thắng Pháp Hải cũng có thể tự bảo vệ mình, tương lai trong trận chiến quyết định đó không giống một phế vật cần nữ nhân bảo hộ.

Mặt trời chiều ngã về phía tây, gió núi phần phật, Hứa Tiên lại ngơ ngác đứng ở bên vách núi nhìn về phía tây, cố gắng tìm kiếm vị trí sao Thuỷ. Hắn từng đọc một quyển tạp chí về tri thức thiên văn quan trắc. Chỉ có thời điểm lúc này mới là thời cơ tốt nhất tìm kiếm một ngôi sao, nhưng sao Thuỷ quang thường do mặt trời chiếu sáng mà tiêu tan tại tầng khí quyển Địa Cầu.

Cho dù với thị lực của Hứa Tiên đặt ở hiện đại có thể làm phi công, cũng không thể nào thay thế kính viễn vọng. Nếu như ngay cả không nhận ra lại không giống lực lượng mặt trời tràn ngập toàn bộ Thái Dương Hệ thì làm sao có thể dẫn động lực lượng sao Thuỷ.

Hứa Tiên thở dài:

- Nếu như có thể có một kính viễn vọng thì tốt rồi?

Chỉ là cái thế giới này mặc dù có thủy tinh, nhưng không có kỹ thuật chế tạo ra thuỷ tinh quang học, dù sao kính viễn vọng cũng không phải cầm hai khối thủy tinh trong suốt là có thể làm được. Đối với tính trong suốt của thủy tinh đều có yêu cầu cực cao.

Trong lòng Hứa Tiên đột nhiên linh quang lóe lên, nhớ tới sáu viên kim cương của Kim Vạn Thành, vô luận là tại công nghệ hay là kỹ thuật đều có thể xếp hạng nhất lưu. Nếu có thể tìm được hai mặt kim cương hoàn toàn trong suốt, sau khi cẩn thận đánh bóng thì có thể làm kính viễn vọng không? Điều này làm cho Hứa Tiên lại sinh ra hi vọng .

Bất quá ngẫm lại cũng biết đây là con số thiên văn:

- Ai, nếu như ta là Kim Khánh Kiệt - cái tên phá gia chi tử đó thì tốt rồi.

Nhưng điều này cũng chỉ là mơ mộng mà thôi, trên con đường tu luyện, đem tiefn tài đặt ở vị thứ hai quả nhiên là có đại đạo lý.

Hứa Tiên không khỏi đối với Pháp Hải chửi mắng không thôi, nếu như không phải ngươi tới phiền lão tử, lão tử đã sống phóng túng thong thả rỗi rãnh rỗi rãnh đến ăn cơm nhuyễn của Bạch nương nương là được rồi, sao còn phải đau đầu như thế.

- Hán Văn. Ngươi không sao chớ?

Thanh âm Phan Ngọc vang lên sau lưng Hứa Tiên. Hứa Tiên quay đầu lại thấy nàng chau mày, vẻ măt ân cần, dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ trong lời nói).

Trong nội tâm nàng có chút không vui:

- Cho dù ta là nam cũng không cần phát sầu như vậy a.

Hứa Tiên quay đầu lại nói:

- Chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi mà.

Hứa Tiên quay đầu lại đón gió đêm, nhẹ nhàng hỏi:

- Minh Ngọc ah, ngươi tin mạng sao?



Phan Ngọc nghĩ nghĩ cảm thán nói:

- Ta tin, có một số việc, làm không được chính là làm không được a!

Hứa Tiên có chút kinh ngạc, suy nghĩ này có vẻ như trái với một quý công tử không gì không làm được a, sao lại phiền não như thế?

Hứa Tiên đột nhiên như là nghĩ đến cái gì, không khỏi bật cười.

Phan Ngọc không vui nói:

- Ngươi cười cái gì?

Hứa Tiên lại một vui mừng mà nói:

- Thật giống như ta là nam nhân, ngươi cũng là nam nhân, dù thế nào cũng không thể cải biến.

Sắc mặt Phan Ngọc nhất thời cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào. Không nghĩ tới Hứa Tiên hội đàm đề tài này, thời điểm lúc này hắn vốn nên là tránh không kịp mới đúng chứ!

Hứa Tiên quay đầu đi cười nói:

- Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có a, có khi ta sẽ muốn, nếu như ngươi thật là Chúc Anh Đài, ta có thể sẽ yêu mến ngươi đi!

Ở chung vô số cả ngày lẫn đêm, chẳng biết lúc nào trong mộng thường xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp, chính mình tựa hồ thật sự gặp một người dịu dàng thanh tao là nàng.

Phan Ngọc chân tay luống cuống, tay chân đều không biết nên để vào đâu, dù sao nơi đây cũng là cổ đại bảo thủ. Nàng dù có tiêu sái thong dong, cũng không có khả năng đối mặt Hứa Tiên nói những lời không thể giữ vững bình tĩnh như vậy. Trong lòng lại có một loại xúc động như muốn nói cho hắn biết:

- Ta sẽ là Chúc Anh Đài của ngươi a.

Nhưng chỉ là nhất thời xúc động mà thôi.

Hứa Tiên kiên định mà nói:

- Ta không tin mạng

Sự hiện hữu của hắn ở nơi này chính là một loại chối bỏ vận mệnh.

- Nhưng ta tin tưởng trách nhiệm, ta có một trách nhiệm rất trọng yếu không thể trốn tránh, cũng không muốn trốn tránh.

Phan Ngọc nghe hắn nói, không khỏi nuốn hỏi xem trách nhiệm của hắn là gì? Lấy sự hiểu biết của nàng đối với nam nhân thì trách nhiệm đó nàng cũng minh bạch. Nhưng còn trách nhiệm của mình thì sao? Chẳng lẽ cũng giống hắn không thể nào tránh được.



Nàng nghĩ đến: có lẽ trong lòng của hắn cũng chưa hẳn không có tâm động a, có lẽ hắn còn mơ hồ tràng cảnh lần kia cứu mình. Bằng không thì ở bên trong Họa Bích vì sao phải lấy nàng, vì sao phải yêu nàng.

Chỉ là rõ ràng là khoảng cách có thể đụng tay đến, lại bởi vì hai loại trách nhiệm mà biến thành rãnh trời không thể bước qua.

Nàng không dám nói cho hắn biết chính mình thương hắn, hắn cũng không dám nói chính mình yêu mến nàng. Chỉ có thể ở vậy mơ mơ hồ hồ hư mịt mù trong mộng cảnh gắn bó với nhau, sau đó lúc tỉnh mộng thì đã quên.

Phan Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu cười nói:

- Chúng ta sẽ là bằng hữu vĩnh viễn a.

Hứa Tiên gật đầu nói:

- Ừ. Vĩnh viễn là bằng hữu.

Bằng hữu? Cái chữ này khiến trái tim hai nươời rối rắm, sẽ có tiếc nuối sao? Sẽ có thở dài ư ? Có phải vốn là hai bàn tay trắng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Pháp Hải trước của phòng. Vốn Hứa Tiên nên đối với hắn tránh không kịp lại đẩy ra một cánh cửa, Pháp Hải y phục chỉnh tề, hiển nhiên chỉ ngồi xuống một đêm.

- Pháp Hải thiền sư, ta muốn học tập Phật pháp của ngươi.

Hứa Tiên ngóc đầu lên nói một câu như vậy.

Pháp Hải không nghĩ tới Hứa Tiên ngủ một giấc lại nói muốn quy y ngã phật, nhưng trên mặt vẫn cảm thấy thản nhiên nói:

- Khổ Hải vô biên, quay đầu lại là bờ. Ngươi có thể có nghĩ như vậy, lão nạp rất vui mừng.

Vì đề phòng đêm dài lắm mộng, Pháp Hải nói ngay:

- Ân, lão nạp sẽ quy y cho ngươi.

Hứa Tiên mau chóng giải thích nói:

- Không. Tại hạ cũng không muốn xuất gia, chỉ là muốn hỏi ngươi có muốn thu một tục gia đệ tử không?

Đây là kết quả hắn suy nghĩ một đêm lấy được, hiện tại hắn cần có nhất không phải lực lượng mà là địa phương sử dụng những lực lượng này.

Nhưng trên đời có thể dạy hắn điều này chỉ đếm được trên đầu người, Ngư Huyền Cơ cùng hắn không phải một đường, Hứa Tiên tuy rằng từ nàng đạt được một quyển « Mặc Lục Thư » , có thể đem lực lượng của mình phát huy ra một bộ phận. Nhưng thật sự không đủ, vẫn cảm thấy khuyết thiếu rát nhiều thủ đoạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hứa Tiên Chí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook