Quyển 6 - Chương 1588: Thắng bại
Thuyết Mộng Thần
21/10/2014
Ngôi sao màu vàng và ngôi sao màu xanh, dùng phương thức mạnh nhất đụng vào nhau, tỏa ra hào quang chói mắt chiếu sáng cả bầu trời.
Ngay cả đại quân mấy chục vạn người đang chém giết đỏ mắt không tự chủ mà đưa mắt nhìn qua một màn này, tạm thời quên chém giết.
Phan Ngọc cũng nhìn qua một màn này, rồi sau đó kiên quyết quay đầu lại, chém giết bốn gã tinh binh người Hồ, đạp lên bậc thang cao nhất.
Ở sau lưng nàng phủ kín thi thể tinh binh người Hồ, máu tươi chảy theo đài cao xuống dưới, giống như cầu thang do thi cốt tạo thành.
Phần đông tinh binh người Hồ run run đổi binh khí qua lại, từ trong chém giết thảm thiết khôi phục thanh tĩnh, lộ ra thần sắc kinh hãi, bản năng muốn rời xa tử thần trước mặt này.
Phan Ngọc đi vào trung tâm đài cao, chỗ đó vẽ một trận đồ phi thường huyền diệu, lờ mờ có thể phân biệt được đó là đồ hình tứ tượng, lốm đa lốm đốm có đường vân như bàn cờ.
Phan Ngọc hít sâu một hơi, trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng, biến mât trên đài cao.
Chiến trường đầy cát vàng đã biến mất, trước mắt của nàng là một nơi sơn thanh thủy tú như bức họa, nàng lập tức nhìn thấy bàn cờ dưới tán cây, ván cờ có một người ngồi, một nho sinh trung niên.
Lữ Động Tân ngẩng đầu, trên mặt cũng không có thần sắc ngoài ý muốn nào cả, ngược lại có chút thất vọng, nói:
- Ngươi tới nơi nay có gì chứ, hắn đem hy vọng ký thác vào ngươi sao?
Trên người Phan Ngọc có linh lực yếu ớt không thể lừa gạt được hắn, chớ nói chi là sau đại chiến một phen nàng cũng đã sức cùng lực kiệt, vô lực tái chiến. Mà trí tuệ người phàm tục nông cạn, càng không nằm trong mắt của hắn.
Phan Ngọc không đáp, bình tĩnh cỡi áo giáp đen nhiễm đầy máu tươi ra khỏi người, ném nó xuống đất, chỉ để lại áo mỏng trắng noãn, chậm rãi đi về phía ban cờ, nàng biết rõ chính mình phải đối mặt là người phương nào, nói cho đúng là thần, mặc dù trong thế giới thần minh hắn cũng vô cùng nổi tiếng.
Nhưng trong nội tâm nàng không có chút sợ hãi, ngược lại sinh ra cảm giác chiến ý dâng trào, nàng ngồi xuống trước bàn cờ, cười nói:
- Thật có lỗi, người nọ thật sự không biết đánh cờ, các hạ chiến thắng một đối thủ không biết đánh cờ thì vẻ vang lắm sao?
Rốt cuộc Lữ Động Tân cũng biến sắc, nói:
- Ngươi là ai?
Không có gì ngoài Hứa Tiên cả, người khác hắn không đặt vào trong mắt.
Phan Ngọc nói:
- Tại hạ Phan Ngọc, là chủ soái trận chiến này!
Nói chuyện liền đặt một quân cờ trắng xuống, "Ba " một tiếng rơi vào bàn cờ, nói ra:
- Tiêp đi!
Tình thế trên chiến trường lập tức cải biến, quân của nàng vốn quần long vô thủ, chỉ biết chém giết lung tung, bỗng nhiên liên hợp lại vây kín đám người Hồ.
Lữ Động Tân than thở một tiếng, tùy ý hạ cờ, chẳng những giải nguy cơ, còn có thể vây cờ trắng:
- Tiếp đi!
Trên mặt Phan Ngọc có một tia ngưng trọng, cân nhắc trong chốc lát lại hạ cờ.
- Ba!
Lữ Động Tân thì không chút cân nhắc đã hạ cờ, tâm của hắn không đặt vào ván cờ, tu vi trăm ngàn năm của hắn thì đánh cờ cũng còn nhiều hơn Phan Ngọc, hơn nữa hắn dựa vào cảnh giới Thần Tiên và trí nhớ của Đông Hoa thượng tiên, đương nhiên thông hiểu thiên cơ, chuyện này không phải Phan Ngọc có khả năng so sánh.
Nói ngắn gọn nếu hắn thua cờ bởi người phàm, đó mới thật sự là chuyện cười lớn nhất thiên hạ.
Thế cục trên chiến trường lúc này thay đổi trong nháy mắt, quân Hạ cũng không có chia rẻ, mà trong tối tăm có thống soái, chia hợp binh cải biến trận thế, đón đánh người Hồ, quả thực so với có thống soái chỉ huy trên chiến trường còn linh hoạt hơn.
Nhưng mà người Hồ cường đại xảo diệu hóa giải thế công, quân Hạ liên tiếp bại lui. Phan Ngọc cùng Lữ Động Tân có chênh lệch lớn là không thể nghi ngờ.
Trong miệng Hứa Tiên thở hào hển, đang nhìn Thanh Long trên bầu trời, vừa rồi hắn đã cùng Thanh Long giao phong vô số lần. Quả nhiên không hổ là chân thân của Đông Hoa đế quân, uy lực của nó vượt qua tam thánh thú có thể so sánh.
Một tay của hắn cầm lấy thọ chi như ý, dưới ánh sáng màu xanh chiếu rọi, thương thế trên người đã khôi phục toàn bộ, ít nhất là nhìn từ mặt ngoài.
Nhưng hắn đồng thời cảm giác được dưới chân, ba cổ khí tức cường đại đang phóng lên trời, Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ tam thánh thú đồng dạng khôi phục lại, tuy thân hình nhỏ hơn trước một vòng, nhưng chúng do linh khí hóa thành, cho nên công kích tầm thường không là gì với chúng.
Trong tiếng gầm gừ kinh thiên động địa, tam thánh thú lại một lần nữa xông lên, Thanh Long thì bay lên không trung, khi thì biến mất trong tầng mây, khi thì ngao du bên ngoài cửu thiên, cho Hứa Tiên áp lực càng lớn.
Nếu là bị tứ thánh thú vây công, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, Hứa Tiên không chút do dự thả long thân của Ngao Hạo và thân thể bạch tuột tinh, bay xuống ngăn cản tam thánh thú, sau khi tu thành Thần Tiên thì thần niệm của hắn vô cùng cường đại, phân thần hóa niệm thao túng nghênh địch không phải việc khó.
Toàn thân Hứa Tiên huyết khí sôi trào, đường vân trên thần kiếm sáng lên, giống như trái tim đang đập, thân kiếm Thiên Hành kiếm nhiều hơn tia máu dài vài trượng.
Thanh Long cẩn thận chạy trong tầng mây, biết rõ uy lực thần kiếm của Hứa Tiên, nhưng Hứa Tiên muốn công kích nó ở khoảng cách xa như vậy chỉ phí công mà thôi.
Thanh Long nghĩ như vậy, đột nhiên nghe Hứa Tiên gầm lên.
- Liệt!
Trong nội tâm Thanh Long chấn động, như nhớ tới cái gì đó, nói:
- Không tốt!
Hứa Tiên phát động Thần Cảnh Thông, xuất hiện bên cạnh thân hình to lớn của Thanh Long, không lưu tình huy động Thiên Hành kiếm chém ra một đạo vòng cung huyết quang, tơ máu xuất hiện trên người của Thanh Long, chém thân hình của hắn làm mấy đoạn.
Hứa Tiên dựa vào lục thần thông gần đại thành, rốt cục phát huy kỳ hiệu, nhưng trên mặt hắn lại không có chút thần sắc vui sướng nào.
Nhưng ngược lại trong mắt Thanh Long cũng không có chút hoảng sợ nào, Thanh Long bị cắt thành mấy đoạn bỗng nhiên như hoa cỏ sinh trưởng lại, mỗi một đoạn đều sinh ra bộ phận bị thiêu, trong nháy mắt sinh ra vài đầu Thanh Long.
Trong nội tâm Hứa Tiên than nhẹ một tiếng:
- Quả là thế!
Những thánh thú khác còn khối bị thương, chớ nói chi là Thanh Long phương đông.
Phương đông thanh mộc chi linh, không am hiểu chém giết như ba thánh thú khác, cũng không có hỏa diễm hủy thiên diệt địa, cũng không thể thao túng băng hàn, chớ nói chi là so sánh với kim chi linh Bạch Hổ thiện chém giết. Nhưng mà trong thân hình của nó ẩn chứa lực lượng cuồn cuộn vô tận.
Đúng là cổ lực lượng này làm cho nó có thành tựu cao nhất trong tứ linh, được Tây Vương Mẫu tịnh xưng Đông Vương công, đứng đầu chúng tiên phương nam. Xưng hô như vậy ở thời đại Đông Nhạc không chuẩn xác, nhưng hắn tuyệt đối có năng lực đứng đầu tứ linh.
Có vài Thanh Long ngăn cản bốn phương tám hướng quan Hứa Tiên, cũng dần dần thu nhỏ vòng vây, chúng quấn quanh lẫn nhau, giống như môt tấm lưới đang thu nhỏ lại.
Lưới này đột nhiên buộc chặt, bên trong có lôi quang kiếm khí chém loạn xạ.
Rốt cuộc Hứa Tiên cũng hiểu vì sao Ngư Huyền Ky lại nói hắn phải thua không thể nghi ngờ, thì ra tuyệt kỹ mà hắn tự ngạo đã bị Thanh Long khắc chế.
Ngay cả đại quân mấy chục vạn người đang chém giết đỏ mắt không tự chủ mà đưa mắt nhìn qua một màn này, tạm thời quên chém giết.
Phan Ngọc cũng nhìn qua một màn này, rồi sau đó kiên quyết quay đầu lại, chém giết bốn gã tinh binh người Hồ, đạp lên bậc thang cao nhất.
Ở sau lưng nàng phủ kín thi thể tinh binh người Hồ, máu tươi chảy theo đài cao xuống dưới, giống như cầu thang do thi cốt tạo thành.
Phần đông tinh binh người Hồ run run đổi binh khí qua lại, từ trong chém giết thảm thiết khôi phục thanh tĩnh, lộ ra thần sắc kinh hãi, bản năng muốn rời xa tử thần trước mặt này.
Phan Ngọc đi vào trung tâm đài cao, chỗ đó vẽ một trận đồ phi thường huyền diệu, lờ mờ có thể phân biệt được đó là đồ hình tứ tượng, lốm đa lốm đốm có đường vân như bàn cờ.
Phan Ngọc hít sâu một hơi, trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng, biến mât trên đài cao.
Chiến trường đầy cát vàng đã biến mất, trước mắt của nàng là một nơi sơn thanh thủy tú như bức họa, nàng lập tức nhìn thấy bàn cờ dưới tán cây, ván cờ có một người ngồi, một nho sinh trung niên.
Lữ Động Tân ngẩng đầu, trên mặt cũng không có thần sắc ngoài ý muốn nào cả, ngược lại có chút thất vọng, nói:
- Ngươi tới nơi nay có gì chứ, hắn đem hy vọng ký thác vào ngươi sao?
Trên người Phan Ngọc có linh lực yếu ớt không thể lừa gạt được hắn, chớ nói chi là sau đại chiến một phen nàng cũng đã sức cùng lực kiệt, vô lực tái chiến. Mà trí tuệ người phàm tục nông cạn, càng không nằm trong mắt của hắn.
Phan Ngọc không đáp, bình tĩnh cỡi áo giáp đen nhiễm đầy máu tươi ra khỏi người, ném nó xuống đất, chỉ để lại áo mỏng trắng noãn, chậm rãi đi về phía ban cờ, nàng biết rõ chính mình phải đối mặt là người phương nào, nói cho đúng là thần, mặc dù trong thế giới thần minh hắn cũng vô cùng nổi tiếng.
Nhưng trong nội tâm nàng không có chút sợ hãi, ngược lại sinh ra cảm giác chiến ý dâng trào, nàng ngồi xuống trước bàn cờ, cười nói:
- Thật có lỗi, người nọ thật sự không biết đánh cờ, các hạ chiến thắng một đối thủ không biết đánh cờ thì vẻ vang lắm sao?
Rốt cuộc Lữ Động Tân cũng biến sắc, nói:
- Ngươi là ai?
Không có gì ngoài Hứa Tiên cả, người khác hắn không đặt vào trong mắt.
Phan Ngọc nói:
- Tại hạ Phan Ngọc, là chủ soái trận chiến này!
Nói chuyện liền đặt một quân cờ trắng xuống, "Ba " một tiếng rơi vào bàn cờ, nói ra:
- Tiêp đi!
Tình thế trên chiến trường lập tức cải biến, quân của nàng vốn quần long vô thủ, chỉ biết chém giết lung tung, bỗng nhiên liên hợp lại vây kín đám người Hồ.
Lữ Động Tân than thở một tiếng, tùy ý hạ cờ, chẳng những giải nguy cơ, còn có thể vây cờ trắng:
- Tiếp đi!
Trên mặt Phan Ngọc có một tia ngưng trọng, cân nhắc trong chốc lát lại hạ cờ.
- Ba!
Lữ Động Tân thì không chút cân nhắc đã hạ cờ, tâm của hắn không đặt vào ván cờ, tu vi trăm ngàn năm của hắn thì đánh cờ cũng còn nhiều hơn Phan Ngọc, hơn nữa hắn dựa vào cảnh giới Thần Tiên và trí nhớ của Đông Hoa thượng tiên, đương nhiên thông hiểu thiên cơ, chuyện này không phải Phan Ngọc có khả năng so sánh.
Nói ngắn gọn nếu hắn thua cờ bởi người phàm, đó mới thật sự là chuyện cười lớn nhất thiên hạ.
Thế cục trên chiến trường lúc này thay đổi trong nháy mắt, quân Hạ cũng không có chia rẻ, mà trong tối tăm có thống soái, chia hợp binh cải biến trận thế, đón đánh người Hồ, quả thực so với có thống soái chỉ huy trên chiến trường còn linh hoạt hơn.
Nhưng mà người Hồ cường đại xảo diệu hóa giải thế công, quân Hạ liên tiếp bại lui. Phan Ngọc cùng Lữ Động Tân có chênh lệch lớn là không thể nghi ngờ.
Trong miệng Hứa Tiên thở hào hển, đang nhìn Thanh Long trên bầu trời, vừa rồi hắn đã cùng Thanh Long giao phong vô số lần. Quả nhiên không hổ là chân thân của Đông Hoa đế quân, uy lực của nó vượt qua tam thánh thú có thể so sánh.
Một tay của hắn cầm lấy thọ chi như ý, dưới ánh sáng màu xanh chiếu rọi, thương thế trên người đã khôi phục toàn bộ, ít nhất là nhìn từ mặt ngoài.
Nhưng hắn đồng thời cảm giác được dưới chân, ba cổ khí tức cường đại đang phóng lên trời, Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ tam thánh thú đồng dạng khôi phục lại, tuy thân hình nhỏ hơn trước một vòng, nhưng chúng do linh khí hóa thành, cho nên công kích tầm thường không là gì với chúng.
Trong tiếng gầm gừ kinh thiên động địa, tam thánh thú lại một lần nữa xông lên, Thanh Long thì bay lên không trung, khi thì biến mất trong tầng mây, khi thì ngao du bên ngoài cửu thiên, cho Hứa Tiên áp lực càng lớn.
Nếu là bị tứ thánh thú vây công, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, Hứa Tiên không chút do dự thả long thân của Ngao Hạo và thân thể bạch tuột tinh, bay xuống ngăn cản tam thánh thú, sau khi tu thành Thần Tiên thì thần niệm của hắn vô cùng cường đại, phân thần hóa niệm thao túng nghênh địch không phải việc khó.
Toàn thân Hứa Tiên huyết khí sôi trào, đường vân trên thần kiếm sáng lên, giống như trái tim đang đập, thân kiếm Thiên Hành kiếm nhiều hơn tia máu dài vài trượng.
Thanh Long cẩn thận chạy trong tầng mây, biết rõ uy lực thần kiếm của Hứa Tiên, nhưng Hứa Tiên muốn công kích nó ở khoảng cách xa như vậy chỉ phí công mà thôi.
Thanh Long nghĩ như vậy, đột nhiên nghe Hứa Tiên gầm lên.
- Liệt!
Trong nội tâm Thanh Long chấn động, như nhớ tới cái gì đó, nói:
- Không tốt!
Hứa Tiên phát động Thần Cảnh Thông, xuất hiện bên cạnh thân hình to lớn của Thanh Long, không lưu tình huy động Thiên Hành kiếm chém ra một đạo vòng cung huyết quang, tơ máu xuất hiện trên người của Thanh Long, chém thân hình của hắn làm mấy đoạn.
Hứa Tiên dựa vào lục thần thông gần đại thành, rốt cục phát huy kỳ hiệu, nhưng trên mặt hắn lại không có chút thần sắc vui sướng nào.
Nhưng ngược lại trong mắt Thanh Long cũng không có chút hoảng sợ nào, Thanh Long bị cắt thành mấy đoạn bỗng nhiên như hoa cỏ sinh trưởng lại, mỗi một đoạn đều sinh ra bộ phận bị thiêu, trong nháy mắt sinh ra vài đầu Thanh Long.
Trong nội tâm Hứa Tiên than nhẹ một tiếng:
- Quả là thế!
Những thánh thú khác còn khối bị thương, chớ nói chi là Thanh Long phương đông.
Phương đông thanh mộc chi linh, không am hiểu chém giết như ba thánh thú khác, cũng không có hỏa diễm hủy thiên diệt địa, cũng không thể thao túng băng hàn, chớ nói chi là so sánh với kim chi linh Bạch Hổ thiện chém giết. Nhưng mà trong thân hình của nó ẩn chứa lực lượng cuồn cuộn vô tận.
Đúng là cổ lực lượng này làm cho nó có thành tựu cao nhất trong tứ linh, được Tây Vương Mẫu tịnh xưng Đông Vương công, đứng đầu chúng tiên phương nam. Xưng hô như vậy ở thời đại Đông Nhạc không chuẩn xác, nhưng hắn tuyệt đối có năng lực đứng đầu tứ linh.
Có vài Thanh Long ngăn cản bốn phương tám hướng quan Hứa Tiên, cũng dần dần thu nhỏ vòng vây, chúng quấn quanh lẫn nhau, giống như môt tấm lưới đang thu nhỏ lại.
Lưới này đột nhiên buộc chặt, bên trong có lôi quang kiếm khí chém loạn xạ.
Rốt cuộc Hứa Tiên cũng hiểu vì sao Ngư Huyền Ky lại nói hắn phải thua không thể nghi ngờ, thì ra tuyệt kỹ mà hắn tự ngạo đã bị Thanh Long khắc chế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.