Quyển 3 - Chương 114: Thanh Loan (1)
Thuyết Mộng Thần
12/09/2013
Lại uống mấy chén, cảm giác trong khoang thuyền thấy hơi buồn bực, hơn nữa đêm nay tu hành còn không có làm. Đồ ăn đã thay đổi bốn lần, những người này đại khái muốn ẩm đến đêm khuya mới có thể bỏ qua a! Hứa Tiên dứt khoát đứng lên xin lỗi một tiếng, đi ra ngoài. Phan Ngọc không kịp ngăn cản hắn, cũng không tiện đi theo hắn ra ngoài, đáy lòng cảm thán một tiếng, lại xoay mặt cùng mọi người nói chuyện. So với hắn tại bên người, tuy rằng chỉ lẳng lặng nghe vẫn khiến nàng có cảm giác an toàn và bình yên.
Hứa Tiên đi ra bên ngoài khoang thuyền ánh trăng như vẽ phản chiếu lên mặt sông, khung cảnh thơ mộng êm đềm. Lúc này còn không có như Trường Giang, chỉ là bỏ neo một chỗ một chỗ ở sông Tiền Đường. Hai bờ sông yên tĩnh, không người nào không người nào phát ra thanh âm, chợt có một hai tiếng cả kinh kêu to xé rách thanh âm yên tĩnh trong đêm. Tiếng động lớn náo bị ném tại sau lưng, nhưng giờ phút này yên tĩnh càng làm cho Hứa Tiên cảm thấy bình yên. Rượu ấm, Nguyệt Dạ Giang Hàn, ý cảnh tuyệt vời.
- Người nào?
Chỉ nghe quát mắng một tiếng.
Hứa Tiên lúc này mới chú ý tới, thị nữ Thanh Loan đã ở bong thuyền, dưới ánh trăng nàng mặc áo xanh, mang trên mặt thành thục vốn không nên thuộc về cái tuổi này, có lẽ bởi vì tiểu thư tạm thời không cần nàng tới bảo vệ, tư thế ngày thường giương nanh múa vuốt buông xuống, trên mặt nhiều thêm vài phần yên lặng thậm chí thê lương. Dưới ánh trăng có mỹ nhân càng thêm ý cảnh a.
Chỉ là thấy Hứa Tiên, mặt Thanh Loan lập tức lạnh xuống, vừa rồi thần sắc phảng phất chỉ cảm giác Hứa Tiên trong ảo giác, trong khoang thuyền thị nữ phục thị rất nhiều, nàng trốn tới đây thanh tịnh, lại không nghĩ rằng thời điểm lúc này còn có người đi lên. Theo như trong trí nhớ của nàng, thời điểm lúc này tất cả mọi người bị tiểu thư mê thần hồn điên đảo, có đánh cũng không chịu đi mới đúng.
Hứa Tiên chắp tay nói:
- Ah, là Thanh Loan tiểu thư, xin hỏi trên thuyền này có đồ đi câu không?
- Ngươi muốn câu cá?
Vẻ mặt Thanh Loan không thể tưởng tượng nổi, cái quái nhân gì nàng cũng đều gặp, nhưng muốn tại thuyền hoa câu cá thì là lần đầu tiên.
- Đúng vậy a, có gì không thể?
Hứa Tiên nói với vẻ đương nhiên là vậy. Tu luyện của hắn phải ngủ mới thấy rõ, nhưng nhất định phải tĩnh, chẳng những là tâm muốn tĩnh, thân cũng phải tĩnh. Dù sao muốn tĩnh, vậy thì làm điểm tĩnh thì có thể làm được rồi.
Thanh Loan nghiền đầu nhìn hắn một cái rồi quay người vào cửa sổ, chỉ chốc lát sau ôm vài món câu cá đi tới giao cho Hứa Tiên:
- Không có lưỡi câu a.
Trong nội tâm nàng nói:
- Bản thân ta muốn nhìn ngươi có thể đùa nghịch ra cái trò gì đây?
Những năm này nàng cũng đã gặp không ít gia hỏa chơi cái gì lạt mềm buộc chặt hoặc là cố ý làm ra một ít chú ý đi hấp dẫn tiểu thư. Còn có một số người mưu toan đột phá chỗ của nàng, muốn nịnh bợ nàng để tới gần Thải Phượng tiểu thư. Nhưng cuối cùng đều: Không một ai ngoài lệ, kì quái tự bại. Coi như chuyện cười mà thôi.
Hứa Tiên tiếp nhận cần câu, đến đầu thuyền ngồi vào chỗ của mình rồi. Một đám sợi tơ phủ lên mồi câu ném ra ngoài đi, một tiếng tõm, mồi câu rơi vào trong nước sông. Rồi sau đó Hứa Tiên nhắm mắt lại, bắt đầu mỗi ngày tu hành.
Trong Thần hồn vẫn như cũ một hải dương màu vàng, chủ tinh cố định bất động, không toả sáng hào quang, mà là dần dần dung thành một quả cầu ánh sáng màu vàng, hết thảy quang hoa đều như muốn bị giam vào trong quả cầu này. Mặc dù là bầu trời đêm Hắc Ám nhưng thái dương chi lực không chỗ nào không có, chúng hóa thành một tia quang điểm màu vàng dung nhập vào hải dương màu vàng.
Mà ban đêm cung cấp thái dương chi lực tối đa chỉ có ánh trăng, ánh trăng vốn là ánh mặt trời phản xạ, tuy rằng tính thuần âm nạp vào thể nội không phải quang điểm màu vàng, mà là màu bạc trong trẻo lạnh lùng. Chỉ cần dung nhập vào trong hải dương màu vàng thì lập tức bị đồng hóa. Hứa Tiên hút lấy ánh trăng cũng gần bằng với ánh mặt trời mà thôi. Mặc dù có quá trình chuyển đổi nhưng hiệu suất vẫn cảm thấy cao hơn vào những đêm không có trăng.
Hứa Tiên đã từng tưởng tượng đạo sĩ sư phó thắp sáng Thái Âm tinh, nhưng như tình huống hiện tại của hắn thì mặc kệ quang mang nào nếu đã tan vào thể nội thì chỉ có một đường đồng hóa. Chắc mặt trăng bất quá là một vệ tinh nho nhỏ, nếu là thắp sáng một hành tinh, có lẽ cũng không có vấn đề.
Còn về tìm kiếm hành tinh thì Hứa Tiên lại nghĩ tới một cách có thể xử lí, có thể xen vào thủy tinh cùng kim cương ở giữa là một lớp thủy tinh khoáng thạch trong suốt. Hay còn gọi là Thủy ngọc, tuy rằng nó vẫn có giá trị xa xỉ, tìm được có thể làm kính viễn vọng thủy tinh cũng muôn vàn khó khăn. Nhưng so với những cách khác, đã xem như càng tiến một bước rồi.
Cho dù nếu như tìm không thấy nguyên thạch, cái thế giới này còn thiếu một vật chính là thủy tinh nhân tạo, nhưng vật này còn chỉ là một tư tưởng, lần này đi thuyền muốn đi ngang qua Kim Lăng, đến lúc đó tự nhiên sẽ gặp Kim lão gia tử, chắc hẳn sẽ là một kinh hỉ. Vô luận là có thể tạo nên kính viễn thị hay là viễn vọng thì phương diện chế tác thủy tinh hay nhân tạo, trên thế giới này đều có kĩ thuật thực dụng, đến lúc đó chính mình là một kĩ thuật sư, có lẽ không tính là quá phận.
Dù sao cùng Phan Ngọc ăn cơm bao (trai bao) cũng không giống nhau, nếu có một ngày nàng đưa ra yêu cầu quá phận nào đó thì mình cũng không thể cự tuyệt nàng. Hơn nữa Phan Ngọc cũng phải ly khai đấy, đến lúc đó ngẫm lại phát hiện thịt cá sẽ không khả năng rồi. Nếu như có thể cùng Kim lão gia tử đón đầu, sau này muốn ăn thịt dê ăn thịt dê, muốn ăn thịt bò ăn thịt bò. Một mua một bán, ăn cũng cảm thấy ngon hơn.
Phu nhân tương lai của chính mình có vẻ như gia cảnh không tồi, mấy trăm lượng bạc còn bị tiểu Thanh trộm đi. Trộm vậy thì thôi, tiểu Thanh không nên đi trộm quan ngân. Bất quá cũng có thể hiểu được, người tu hành, không, yêu tu hành, đòi tiền có làm được cái gì. Nói không chừng tiểu Thanh trộm kho ngân cầm lấy đi tiêu xài phung phí một phen cũng chưa biết chừng. Nhưng mình vẫn phải dùng tiền, dù sao mình còn ở nhân gian này.
Thanh Loan ở một bên nhìn Hứa Tiên mà cảm thấy phiền muộn, đều nửa canh giờ đi qua, Hứa Tiên cũng quá giả bộ đi à nha! Thật sự vẫn không nhúc nhích. Nếu không có tư thế tùy ý, nàng cũng muốn hoài nghi Hứa Tiên phải đang ngồi Luyện Khí phải hay là không. Nhưng nàng thân mang võ, cũng biết Luyện Khí là không thể ngồi loạn như thế...
Rốt cục Thanh Loan nhịn không được, nhẹ nhàng đẩy đẩy Hứa Tiên:
- Này. Này. Hứa công tử, đêm dài nước lạnh, không có cá cắn câu đâu.
Thân thể Hứa Tiên nhẹ nhàng từ trong chấn động này tỉnh táo lại, hấp thụ tinh quang không giống như luyện khí trùng quan nên dù cho gián đoạn cũng sẽ không có cái gì hại, vì thế Hứa Tiên mới dám thoải mái ngồi ở mũi thuyền.
- Chuyện gì?
Hứa Tiên nghi hoặc ngẩng đầu hỏi.
Thanh Loan thấy vẻ mặt hắn như muốn nói: Ngươi làm gì quấy rầy ta thế? thì thầm nghĩ, ngươi câu cá ngay cả lưỡi câu cũng không có thì làm được cái gì.
Hứa Tiên đi ra bên ngoài khoang thuyền ánh trăng như vẽ phản chiếu lên mặt sông, khung cảnh thơ mộng êm đềm. Lúc này còn không có như Trường Giang, chỉ là bỏ neo một chỗ một chỗ ở sông Tiền Đường. Hai bờ sông yên tĩnh, không người nào không người nào phát ra thanh âm, chợt có một hai tiếng cả kinh kêu to xé rách thanh âm yên tĩnh trong đêm. Tiếng động lớn náo bị ném tại sau lưng, nhưng giờ phút này yên tĩnh càng làm cho Hứa Tiên cảm thấy bình yên. Rượu ấm, Nguyệt Dạ Giang Hàn, ý cảnh tuyệt vời.
- Người nào?
Chỉ nghe quát mắng một tiếng.
Hứa Tiên lúc này mới chú ý tới, thị nữ Thanh Loan đã ở bong thuyền, dưới ánh trăng nàng mặc áo xanh, mang trên mặt thành thục vốn không nên thuộc về cái tuổi này, có lẽ bởi vì tiểu thư tạm thời không cần nàng tới bảo vệ, tư thế ngày thường giương nanh múa vuốt buông xuống, trên mặt nhiều thêm vài phần yên lặng thậm chí thê lương. Dưới ánh trăng có mỹ nhân càng thêm ý cảnh a.
Chỉ là thấy Hứa Tiên, mặt Thanh Loan lập tức lạnh xuống, vừa rồi thần sắc phảng phất chỉ cảm giác Hứa Tiên trong ảo giác, trong khoang thuyền thị nữ phục thị rất nhiều, nàng trốn tới đây thanh tịnh, lại không nghĩ rằng thời điểm lúc này còn có người đi lên. Theo như trong trí nhớ của nàng, thời điểm lúc này tất cả mọi người bị tiểu thư mê thần hồn điên đảo, có đánh cũng không chịu đi mới đúng.
Hứa Tiên chắp tay nói:
- Ah, là Thanh Loan tiểu thư, xin hỏi trên thuyền này có đồ đi câu không?
- Ngươi muốn câu cá?
Vẻ mặt Thanh Loan không thể tưởng tượng nổi, cái quái nhân gì nàng cũng đều gặp, nhưng muốn tại thuyền hoa câu cá thì là lần đầu tiên.
- Đúng vậy a, có gì không thể?
Hứa Tiên nói với vẻ đương nhiên là vậy. Tu luyện của hắn phải ngủ mới thấy rõ, nhưng nhất định phải tĩnh, chẳng những là tâm muốn tĩnh, thân cũng phải tĩnh. Dù sao muốn tĩnh, vậy thì làm điểm tĩnh thì có thể làm được rồi.
Thanh Loan nghiền đầu nhìn hắn một cái rồi quay người vào cửa sổ, chỉ chốc lát sau ôm vài món câu cá đi tới giao cho Hứa Tiên:
- Không có lưỡi câu a.
Trong nội tâm nàng nói:
- Bản thân ta muốn nhìn ngươi có thể đùa nghịch ra cái trò gì đây?
Những năm này nàng cũng đã gặp không ít gia hỏa chơi cái gì lạt mềm buộc chặt hoặc là cố ý làm ra một ít chú ý đi hấp dẫn tiểu thư. Còn có một số người mưu toan đột phá chỗ của nàng, muốn nịnh bợ nàng để tới gần Thải Phượng tiểu thư. Nhưng cuối cùng đều: Không một ai ngoài lệ, kì quái tự bại. Coi như chuyện cười mà thôi.
Hứa Tiên tiếp nhận cần câu, đến đầu thuyền ngồi vào chỗ của mình rồi. Một đám sợi tơ phủ lên mồi câu ném ra ngoài đi, một tiếng tõm, mồi câu rơi vào trong nước sông. Rồi sau đó Hứa Tiên nhắm mắt lại, bắt đầu mỗi ngày tu hành.
Trong Thần hồn vẫn như cũ một hải dương màu vàng, chủ tinh cố định bất động, không toả sáng hào quang, mà là dần dần dung thành một quả cầu ánh sáng màu vàng, hết thảy quang hoa đều như muốn bị giam vào trong quả cầu này. Mặc dù là bầu trời đêm Hắc Ám nhưng thái dương chi lực không chỗ nào không có, chúng hóa thành một tia quang điểm màu vàng dung nhập vào hải dương màu vàng.
Mà ban đêm cung cấp thái dương chi lực tối đa chỉ có ánh trăng, ánh trăng vốn là ánh mặt trời phản xạ, tuy rằng tính thuần âm nạp vào thể nội không phải quang điểm màu vàng, mà là màu bạc trong trẻo lạnh lùng. Chỉ cần dung nhập vào trong hải dương màu vàng thì lập tức bị đồng hóa. Hứa Tiên hút lấy ánh trăng cũng gần bằng với ánh mặt trời mà thôi. Mặc dù có quá trình chuyển đổi nhưng hiệu suất vẫn cảm thấy cao hơn vào những đêm không có trăng.
Hứa Tiên đã từng tưởng tượng đạo sĩ sư phó thắp sáng Thái Âm tinh, nhưng như tình huống hiện tại của hắn thì mặc kệ quang mang nào nếu đã tan vào thể nội thì chỉ có một đường đồng hóa. Chắc mặt trăng bất quá là một vệ tinh nho nhỏ, nếu là thắp sáng một hành tinh, có lẽ cũng không có vấn đề.
Còn về tìm kiếm hành tinh thì Hứa Tiên lại nghĩ tới một cách có thể xử lí, có thể xen vào thủy tinh cùng kim cương ở giữa là một lớp thủy tinh khoáng thạch trong suốt. Hay còn gọi là Thủy ngọc, tuy rằng nó vẫn có giá trị xa xỉ, tìm được có thể làm kính viễn vọng thủy tinh cũng muôn vàn khó khăn. Nhưng so với những cách khác, đã xem như càng tiến một bước rồi.
Cho dù nếu như tìm không thấy nguyên thạch, cái thế giới này còn thiếu một vật chính là thủy tinh nhân tạo, nhưng vật này còn chỉ là một tư tưởng, lần này đi thuyền muốn đi ngang qua Kim Lăng, đến lúc đó tự nhiên sẽ gặp Kim lão gia tử, chắc hẳn sẽ là một kinh hỉ. Vô luận là có thể tạo nên kính viễn thị hay là viễn vọng thì phương diện chế tác thủy tinh hay nhân tạo, trên thế giới này đều có kĩ thuật thực dụng, đến lúc đó chính mình là một kĩ thuật sư, có lẽ không tính là quá phận.
Dù sao cùng Phan Ngọc ăn cơm bao (trai bao) cũng không giống nhau, nếu có một ngày nàng đưa ra yêu cầu quá phận nào đó thì mình cũng không thể cự tuyệt nàng. Hơn nữa Phan Ngọc cũng phải ly khai đấy, đến lúc đó ngẫm lại phát hiện thịt cá sẽ không khả năng rồi. Nếu như có thể cùng Kim lão gia tử đón đầu, sau này muốn ăn thịt dê ăn thịt dê, muốn ăn thịt bò ăn thịt bò. Một mua một bán, ăn cũng cảm thấy ngon hơn.
Phu nhân tương lai của chính mình có vẻ như gia cảnh không tồi, mấy trăm lượng bạc còn bị tiểu Thanh trộm đi. Trộm vậy thì thôi, tiểu Thanh không nên đi trộm quan ngân. Bất quá cũng có thể hiểu được, người tu hành, không, yêu tu hành, đòi tiền có làm được cái gì. Nói không chừng tiểu Thanh trộm kho ngân cầm lấy đi tiêu xài phung phí một phen cũng chưa biết chừng. Nhưng mình vẫn phải dùng tiền, dù sao mình còn ở nhân gian này.
Thanh Loan ở một bên nhìn Hứa Tiên mà cảm thấy phiền muộn, đều nửa canh giờ đi qua, Hứa Tiên cũng quá giả bộ đi à nha! Thật sự vẫn không nhúc nhích. Nếu không có tư thế tùy ý, nàng cũng muốn hoài nghi Hứa Tiên phải đang ngồi Luyện Khí phải hay là không. Nhưng nàng thân mang võ, cũng biết Luyện Khí là không thể ngồi loạn như thế...
Rốt cục Thanh Loan nhịn không được, nhẹ nhàng đẩy đẩy Hứa Tiên:
- Này. Này. Hứa công tử, đêm dài nước lạnh, không có cá cắn câu đâu.
Thân thể Hứa Tiên nhẹ nhàng từ trong chấn động này tỉnh táo lại, hấp thụ tinh quang không giống như luyện khí trùng quan nên dù cho gián đoạn cũng sẽ không có cái gì hại, vì thế Hứa Tiên mới dám thoải mái ngồi ở mũi thuyền.
- Chuyện gì?
Hứa Tiên nghi hoặc ngẩng đầu hỏi.
Thanh Loan thấy vẻ mặt hắn như muốn nói: Ngươi làm gì quấy rầy ta thế? thì thầm nghĩ, ngươi câu cá ngay cả lưỡi câu cũng không có thì làm được cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.