Quyển 6 - Chương 1609: Thiên Địa Pháp Tướng
Thuyết Mộng Thần
30/10/2014
Trong điện đều xôn xao, ai cũng không có ngờ tới Phan Ngọc thật sự không cố kỵ gì cả.
Hành động như thế trong thời đại này không khác gì phản loạn cả, thái hậu nương nương cắn chặt hàm răng nói:
- Thật sự lớn mật!
Nhưng trừ lời của nàng ra trong điện không ai dám lên tiếng chỉ trích cái gì, lần nữa nhìn qua Phan Ngọc trước mặt, tuy nhiên đã tràn ngập thần sắc nịnh hót.
Doãn Đại tướng quân sử dụng đám binh mã gọi là tinh nhuệ này, làm sao có thể chống lại, hắn giãy dụa nửa ngày cuối cùng cũng không thể nói ra mệnh lệnh nào.
Sắc mặt thái hậu nương nương âm tình bất định, tiểu hoàng đế nói:
- Phan ái khanh hãy bình thân, thứ tội vô lễ cho ngươi!
Phan Ngọc đứng lên nói:
- Tạ bệ hạ!
Phan Ngọc cũng không thèm nhìn người khác, chỉ nhìn tiểu hoàng đế nói:
- Bệ hạ, hành động này của thần là bất đắc dĩ, thần nhận được tin tức xác thật, Lương Vương Lương tướng quốc nội loạn triều cương kết giao phiên bang, thậm chí cũng cấu kết với Bái Hỏa Giáo ở bên ngoài thành, mới có họa hôm nay, tên tặc này chính là đầu sỏ tất cả mọi chuyện, không tru tặc này khó mà phục nhân tâm, thiên hạ bất an. Thần cả gan thỉnh chỉ tru diệt cửu tộc của Lương Vương, dùng để răn đe thiên hạ.
Mà phái của Phan vương thì thần tình phức tạp, có kinh hỉ lại có sợ hãi, vui là Phan gia từ nay về sau không sợ gì, đem phái của Lương Vương đánh vào tử địa. Mà Phan Ngọc nếu thật sự có kế hoạch, mưu lược vĩ đại chí lớn thì bọn họ cũng phải làm theo. Kinh hãi là, một khi đạp vào chiếc thuyền này thì không còn khả năng chuyển qua thuyền khác được, không lên thiên đường thì xuống địa ngục.
Bầu trời trời u ám vây quanh Đại Minh cung, giống như màu sắt gỉ còn chưa tan hết, bỗng nhiên có một con gió lớn thổi qua xua tan toàn bộ mây mù.
Phan Ngọc suy nghĩ, nói:
- Đây là Kinh Trập!
Trong nội cung có chiếu thư đưa xuống, xét nhà diệt tộc Lương Vương.
Lương Vương tóc bạc mặc áo phạm nhân quỳ gối giữa pháp trường, nhìn qua bốn phương tám hướng, nhìn qua ánh măt cừu hận và hả hê của nhiều người, hắn lại cười lên ha hả, điên cuồng tới mức cả pháp trường cũng phải im lặng.
Lương Vương chỉ cười lạnh không nói, cũng không để ý chút nào, giống như đang cười nhạo tất cả mọi người ở đây.
Lưỡi đao rơi xuống, Lương Vương trong lòng không chút sợ hãi, bỗng nhiên phát hiện hàn ý thật sâu, còn chưa nghĩa ra cái gì thì giữa cổ đau đớn, mơ mơ hồ hồ trông thấy hai thân ảnh một đen một trắng đứng ở trước mặt, đầu đội mũ cao miệng phun lưỡi dài, lạnh lùng nhìn qua hắn.
Rốt cuộc Lương Vương cũng biết sợ hãi tới từ đâu rồi, quá sợ hãi quay người bỏ chạy, một khóa sắt xuyên qua ngực của hắn, đưachính là Hắc Bạch Vô Thường kéo hắn lại, mang đi âm phủ địa ngục.
Đầu tiên là Phan Chương nhận được tước vị của Lương Vương. Công lao của Phan Ngọc được cả triều đình khen ngợi, cũng tiếp nhận vị trí của Doãn Đại tướng quân, trở thành Đại tướng quân, thống lĩnh binh mã thiên hạ, càng phát chiếu thiên hạ, tất cả người không nghe lệnh xử theo phản quân.
Đối mặt với chiếu thư này, có người vân hợp cảnh theo, có người lặng yên không trả lời, càng có người nói thẳng Phan Ngọc là loạn thần tặc tử, hiệu triệu thiên hạ đòi lại.
Trên thành Trường An tử khí xông lên trời, vốn từ cự mãng lại sinh ra sừng hóa thành Giao Long, chiếm giữ phía trên hoàng thành, long khí màu vàng hiện ra, không ngừng cắn nuốt số mệnh ở gần.
Người trong thiên hạ mong đợi đối với hoàng gia đã hơi dần dần chuyển dời lên người của nàng.
Trên đỉnh Himalaya, vẫn là tuyết trắng bao phủ, đỉnh Everest nguy nga đứng sừng sững, không thấy xuân ý dạt dào, mùa ở Trung Nguyên không có nửa điểm quan hệ với nơi này.
Thời điểm này bỗng nhiên ngọn núi rung rung, sâu trong lòng đất truyền ra âm thanh "Ầm ầm" giống như tiếng sét, giống như có một cự long đang ngủ đông, ở ẩn đã thức tỉnh.
Ngọn núi chập chờn và băng tuyết trút xuống, càng lăn càng lớn, hóa thành một hồi tuyết lở, "Ầm ầm" giống như tiếng sét.
Hai chủng âm thanh giao hội với nhau hóa thành tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, triệt để đánh tan yên tĩnh.
- Oanh!
Một tiếng tiếng sét hoàn toàn áp đảo hai âm thanh này, quang điện lập lòe làm cả ngọn núi rung chuyển.
Đây là lôi đình.s
Ở giữa thiên địa kiếp lôi sáng ngời xoẹt qua trên không trung, hóa thành một cây búa dài ngắn chừng trăm trượng, từ trên xuống dưới, hung hăng bổ vào ngọn núi, một khe hở nhanh chóng hiện ra.
Cùng lúc đó vùng núi này bao phủ bởi tiếng sét, giống như có người đang chém một búa xuống đỉnh núi, tranh giành khí thế với thiên địa. Lại có một khe hở từ dưới chân núi nứt ra.
Trong chớp mắt, hai khe hở giao hội.
Giờ khắc này âm thanh giống như biến mất, trong thiên địa yên tĩnh dễ sợ.
Trong yên tĩnh vô tận này, chỗ hai đạo khe hở giao hội có một quang cầu biến lớn, không kiêng nể gì đẩy đất đá ra chung quanh, cho đến khi hào quang chiếu sáng cả thiên địa.
Everest chậm rãi sụp đổ qua hai bên, cả cao nguyên cũng rung rung lên.
Sau khi tuyết và bụi mù tan hết, một thân ảnh cao lớn đứng trong khe hở đó, có chút ngang đầu nhìn lên trời xanh.
Thiên nhân giao chiến ác liệt không gì sánh kịp, nơi cao nhất thiên hạ đã biến mất.
Mà đây chỉ là giao phong đầu tiên mà thôi.
Kiếp vân phong tỏa ngàn dặm bầu trời, vô số đầu lôi long lôi xà đang vờn quanh tâng mây, thiên địa giống như đang tức giận, thậm chí không có ý thăm dò, giống như hận không thể một kích tiêu diệt người nọ.
Ngay cả Thái Âm chân nhân cùng Pháp Hải độ kiếp dẫn dắt thiên kiếp cộng lại cũng kém xa đại thiên kiếp này.
Trong thiên địa không biết có bao nhiêu ánh mắt đồng thời nhìn về phía này.
Một đầu lôi mãng dài chừng mười trượng trong chốc lát đã lao tới trước mặt nam tử này, nam tử đã sớm có chuẩn bị nên nâng tay phải lên, trong tay áo có một đầu thanh long chui ra, đón gió mà trướng, bỗng nhiên biến lớn khoảng mười trượng, cùng triền đấu với lôi mãng.
Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, tứ tượng thần thú vờn quanh người của nam nhân này, bay lên không trung.
Tứ tượng thần thú rời khỏi người của hắn, bỗng nhiên thân hình vặn vẹo cải biến, biến ảo thành bộ dáng của nam tử kia, ngay cả y phục cũng giống nhau, điểm khác nhau duy nhất là màu sắc, Thanh Long biến ảo thành nam tử áo xanh, Bạch Hổ biến ảo thành nam tử áo trắng.
Đứng ra ngăn cản không cho lôi điện đánh lên người của nam tử này, mà bố trí thành trận pháp tinh diệu, chỉ có Đông Nhạc Đại Đế mới có thể làm được.
Một thanh búa lớn lôi đình ẩn nấp trong tầng mây, một kích vừa rồi phá vỡ ngọn núi, nó liền bay trở về trong kiếp vân vận sức chờ phát động, vô số lôi long điện xà dũng mãnh tiến vào trong thân búa, thân búa càng ngày càng nhỏ hơn, hào quang trên bề mặt càng ảm đạm, nhưng mà nhan sắc từ màu trắn biến thành màu chàm, cuối cùng biến thành màu tím, màu sắc càng ngày càng đậm hơn.
Trong kiếp lôi này hiện ra một tia tử tiêu thần lôi nhỏ như ngón cái, đối với người tu hành thì đây là tai hoạ ngập đầu, chỉ có trong đại thiên kiếp mới có loại lôi đìn này xuất hiện, còn là thời điểm cuối cùng của thiên kiếp mới sẽ xuất hiện vài đạo với tư cách khảo nghiệm tu hành của những Thiên Tiên kia.
Hành động như thế trong thời đại này không khác gì phản loạn cả, thái hậu nương nương cắn chặt hàm răng nói:
- Thật sự lớn mật!
Nhưng trừ lời của nàng ra trong điện không ai dám lên tiếng chỉ trích cái gì, lần nữa nhìn qua Phan Ngọc trước mặt, tuy nhiên đã tràn ngập thần sắc nịnh hót.
Doãn Đại tướng quân sử dụng đám binh mã gọi là tinh nhuệ này, làm sao có thể chống lại, hắn giãy dụa nửa ngày cuối cùng cũng không thể nói ra mệnh lệnh nào.
Sắc mặt thái hậu nương nương âm tình bất định, tiểu hoàng đế nói:
- Phan ái khanh hãy bình thân, thứ tội vô lễ cho ngươi!
Phan Ngọc đứng lên nói:
- Tạ bệ hạ!
Phan Ngọc cũng không thèm nhìn người khác, chỉ nhìn tiểu hoàng đế nói:
- Bệ hạ, hành động này của thần là bất đắc dĩ, thần nhận được tin tức xác thật, Lương Vương Lương tướng quốc nội loạn triều cương kết giao phiên bang, thậm chí cũng cấu kết với Bái Hỏa Giáo ở bên ngoài thành, mới có họa hôm nay, tên tặc này chính là đầu sỏ tất cả mọi chuyện, không tru tặc này khó mà phục nhân tâm, thiên hạ bất an. Thần cả gan thỉnh chỉ tru diệt cửu tộc của Lương Vương, dùng để răn đe thiên hạ.
Mà phái của Phan vương thì thần tình phức tạp, có kinh hỉ lại có sợ hãi, vui là Phan gia từ nay về sau không sợ gì, đem phái của Lương Vương đánh vào tử địa. Mà Phan Ngọc nếu thật sự có kế hoạch, mưu lược vĩ đại chí lớn thì bọn họ cũng phải làm theo. Kinh hãi là, một khi đạp vào chiếc thuyền này thì không còn khả năng chuyển qua thuyền khác được, không lên thiên đường thì xuống địa ngục.
Bầu trời trời u ám vây quanh Đại Minh cung, giống như màu sắt gỉ còn chưa tan hết, bỗng nhiên có một con gió lớn thổi qua xua tan toàn bộ mây mù.
Phan Ngọc suy nghĩ, nói:
- Đây là Kinh Trập!
Trong nội cung có chiếu thư đưa xuống, xét nhà diệt tộc Lương Vương.
Lương Vương tóc bạc mặc áo phạm nhân quỳ gối giữa pháp trường, nhìn qua bốn phương tám hướng, nhìn qua ánh măt cừu hận và hả hê của nhiều người, hắn lại cười lên ha hả, điên cuồng tới mức cả pháp trường cũng phải im lặng.
Lương Vương chỉ cười lạnh không nói, cũng không để ý chút nào, giống như đang cười nhạo tất cả mọi người ở đây.
Lưỡi đao rơi xuống, Lương Vương trong lòng không chút sợ hãi, bỗng nhiên phát hiện hàn ý thật sâu, còn chưa nghĩa ra cái gì thì giữa cổ đau đớn, mơ mơ hồ hồ trông thấy hai thân ảnh một đen một trắng đứng ở trước mặt, đầu đội mũ cao miệng phun lưỡi dài, lạnh lùng nhìn qua hắn.
Rốt cuộc Lương Vương cũng biết sợ hãi tới từ đâu rồi, quá sợ hãi quay người bỏ chạy, một khóa sắt xuyên qua ngực của hắn, đưachính là Hắc Bạch Vô Thường kéo hắn lại, mang đi âm phủ địa ngục.
Đầu tiên là Phan Chương nhận được tước vị của Lương Vương. Công lao của Phan Ngọc được cả triều đình khen ngợi, cũng tiếp nhận vị trí của Doãn Đại tướng quân, trở thành Đại tướng quân, thống lĩnh binh mã thiên hạ, càng phát chiếu thiên hạ, tất cả người không nghe lệnh xử theo phản quân.
Đối mặt với chiếu thư này, có người vân hợp cảnh theo, có người lặng yên không trả lời, càng có người nói thẳng Phan Ngọc là loạn thần tặc tử, hiệu triệu thiên hạ đòi lại.
Trên thành Trường An tử khí xông lên trời, vốn từ cự mãng lại sinh ra sừng hóa thành Giao Long, chiếm giữ phía trên hoàng thành, long khí màu vàng hiện ra, không ngừng cắn nuốt số mệnh ở gần.
Người trong thiên hạ mong đợi đối với hoàng gia đã hơi dần dần chuyển dời lên người của nàng.
Trên đỉnh Himalaya, vẫn là tuyết trắng bao phủ, đỉnh Everest nguy nga đứng sừng sững, không thấy xuân ý dạt dào, mùa ở Trung Nguyên không có nửa điểm quan hệ với nơi này.
Thời điểm này bỗng nhiên ngọn núi rung rung, sâu trong lòng đất truyền ra âm thanh "Ầm ầm" giống như tiếng sét, giống như có một cự long đang ngủ đông, ở ẩn đã thức tỉnh.
Ngọn núi chập chờn và băng tuyết trút xuống, càng lăn càng lớn, hóa thành một hồi tuyết lở, "Ầm ầm" giống như tiếng sét.
Hai chủng âm thanh giao hội với nhau hóa thành tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, triệt để đánh tan yên tĩnh.
- Oanh!
Một tiếng tiếng sét hoàn toàn áp đảo hai âm thanh này, quang điện lập lòe làm cả ngọn núi rung chuyển.
Đây là lôi đình.s
Ở giữa thiên địa kiếp lôi sáng ngời xoẹt qua trên không trung, hóa thành một cây búa dài ngắn chừng trăm trượng, từ trên xuống dưới, hung hăng bổ vào ngọn núi, một khe hở nhanh chóng hiện ra.
Cùng lúc đó vùng núi này bao phủ bởi tiếng sét, giống như có người đang chém một búa xuống đỉnh núi, tranh giành khí thế với thiên địa. Lại có một khe hở từ dưới chân núi nứt ra.
Trong chớp mắt, hai khe hở giao hội.
Giờ khắc này âm thanh giống như biến mất, trong thiên địa yên tĩnh dễ sợ.
Trong yên tĩnh vô tận này, chỗ hai đạo khe hở giao hội có một quang cầu biến lớn, không kiêng nể gì đẩy đất đá ra chung quanh, cho đến khi hào quang chiếu sáng cả thiên địa.
Everest chậm rãi sụp đổ qua hai bên, cả cao nguyên cũng rung rung lên.
Sau khi tuyết và bụi mù tan hết, một thân ảnh cao lớn đứng trong khe hở đó, có chút ngang đầu nhìn lên trời xanh.
Thiên nhân giao chiến ác liệt không gì sánh kịp, nơi cao nhất thiên hạ đã biến mất.
Mà đây chỉ là giao phong đầu tiên mà thôi.
Kiếp vân phong tỏa ngàn dặm bầu trời, vô số đầu lôi long lôi xà đang vờn quanh tâng mây, thiên địa giống như đang tức giận, thậm chí không có ý thăm dò, giống như hận không thể một kích tiêu diệt người nọ.
Ngay cả Thái Âm chân nhân cùng Pháp Hải độ kiếp dẫn dắt thiên kiếp cộng lại cũng kém xa đại thiên kiếp này.
Trong thiên địa không biết có bao nhiêu ánh mắt đồng thời nhìn về phía này.
Một đầu lôi mãng dài chừng mười trượng trong chốc lát đã lao tới trước mặt nam tử này, nam tử đã sớm có chuẩn bị nên nâng tay phải lên, trong tay áo có một đầu thanh long chui ra, đón gió mà trướng, bỗng nhiên biến lớn khoảng mười trượng, cùng triền đấu với lôi mãng.
Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, tứ tượng thần thú vờn quanh người của nam nhân này, bay lên không trung.
Tứ tượng thần thú rời khỏi người của hắn, bỗng nhiên thân hình vặn vẹo cải biến, biến ảo thành bộ dáng của nam tử kia, ngay cả y phục cũng giống nhau, điểm khác nhau duy nhất là màu sắc, Thanh Long biến ảo thành nam tử áo xanh, Bạch Hổ biến ảo thành nam tử áo trắng.
Đứng ra ngăn cản không cho lôi điện đánh lên người của nam tử này, mà bố trí thành trận pháp tinh diệu, chỉ có Đông Nhạc Đại Đế mới có thể làm được.
Một thanh búa lớn lôi đình ẩn nấp trong tầng mây, một kích vừa rồi phá vỡ ngọn núi, nó liền bay trở về trong kiếp vân vận sức chờ phát động, vô số lôi long điện xà dũng mãnh tiến vào trong thân búa, thân búa càng ngày càng nhỏ hơn, hào quang trên bề mặt càng ảm đạm, nhưng mà nhan sắc từ màu trắn biến thành màu chàm, cuối cùng biến thành màu tím, màu sắc càng ngày càng đậm hơn.
Trong kiếp lôi này hiện ra một tia tử tiêu thần lôi nhỏ như ngón cái, đối với người tu hành thì đây là tai hoạ ngập đầu, chỉ có trong đại thiên kiếp mới có loại lôi đìn này xuất hiện, còn là thời điểm cuối cùng của thiên kiếp mới sẽ xuất hiện vài đạo với tư cách khảo nghiệm tu hành của những Thiên Tiên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.