Quyển 6 - Chương 1557: Thiên Hành 2
Thuyết Mộng Thần
07/10/2014
Cho dù luân hồi bao nhiêu kiếp thì trong thần hồn vẫn có một điểm không biến đổi.
Hắn chợt phát hiện không chỉ trên thân kiếm có huyết văn rậm rạp, mà lan tràn ra cả thân kiếm, hắn nắm chặt chuôi kiếm và một loại cảm giác huyết mạch tương liên sinh ra sau đó, giống như kiếm này không phải đồ vật hay công cụ, mà là tứ chi của hắn kéo dài ra.
- Nhưng cho dù như thế nào thì mục đích lớn nhất lần này đã đạt được, quỷ của Huyền Ky quả nhiên đáng tin.
Hứa Tiên giơ cao thân kiếm lên, mũi kiếm tràn ngập hào quang đẹp mắt. Có lẽ bởi vì đạt được thần kiếm này, cũng có lẽ là vừa rồi bị trí nhớ của Hậu Nghệ ảnh hưởng, trong lòng của hắn tràn ngập ý chí chiến đấu.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Nếu không có chúng ta thì ngươi có mười cái mạng cũng không đủ bồi đâu, thanh kiếm này cho người ta cảm thấy không thoải mái, đúng rồi, nó tên gọi là gì?
Hứa Tiên nói:
- Ta đặt cho nó tên là ‘ Thiên Hành ’.
Đã vào trong tay của hắn thì phải có tên cho nó.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Thay trời hành đạo sao? Khẩu khí thật là lớn!
Hứa Tiên lắc đầu nói:
- Không, ta không có suy nghĩ này, là ‘ Thiên Hành Kiện, quân tử không ngừng tiến lên ’, hiện tại đúng là thời điểm ta không ngừng tiến lên.
- Quân tử, ngươi mặc quần áo vào được chưa?
Hứa Tiên mới phát giác chính mình bây giờ đang trần truồng, trừ vui mừng đạt được thần kiếm ra, chủ yếu là bởi vì ánh mắt của Hồ Tâm Nguyệt quá mức bình thường, giống như nam nhân khỏa thân trước mặt nàng chính là đá vậy.
Hắn cũng không xấu hổ, vung tay lên và mây vờn quanh người của hắn, lại không hóa thành áo bào vừa rồi, mà là đổi lại một thân võ phục. Dáng người của hắn vốn cao ngất, hơn xa người thường, ngày thường mặc y phục rộng thùng thình nên không rõ ràng, hôm nay biến đổi cách ăn mặc nên lộ ra cơ bắp cường tráng, Thiên Hành kiếm để ngang bên hông càng lộ ra tư thế oai hùng.
Bạch Tố Trinh hai mắt tỏa sáng, Hồ Tâm Nguyệt cũng nhịn không được mà nhìn qua vài lần, trào phúng nói:
- Ngươi cũng xem như dính được vài phần thần khí của Hậu Nghệ đấy.
Trong bất tri bất giác đã tới hoàng hôn, ba người tới cung điện cao nhất trong Thanh Khâu Sơn, dựa vào lan can quan sát Thanh Khâu Chi Trạch, tất cả vô cùng bình an, nếu như nơi nào gọi là đào viên, vậy chỉ có thể là nơi này.
Nhưng mà Thanh Khâu quốc đã bị Cửu Anh phá hủy bừa bộn, ở chỗ này cũng có thể nhìn rõ ràng, Hứa Tiên muốn tạ lỗi với Hồ Tâm Nguyệt tạ lỗi, đã thấy Hồ Tâm Nguyệt nhắm mắt, hai tay giao ở trước ngực, ngón giữa phát ra hào quang sáng chói mắt. Yên lặng trang trọng giống như thánh nữ.
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh liền kinh dị nhìn qua thành quách đang khôi phục từng chút một, tòa tháp cao sụp đổ đã nâng dậy, cầu bị đứt gãy cũng kết nối lại, thẳng đến khi khôi phục hoàn toàn, so với lần đầu tiên Hứa Tiên nhìn thấy không có bất cứ khác biệt, cũng chẳng trách nơi này bị thời gian ăn mòn nhưng thủy vẫn bảo trì diện mạo như mới.
Hồ thành ngàn năm này quả nhiên là quốc gia trong tưởng tượng.
Hoàn thành chuyện này, Hồ Tâm Nguyệt cũng hơi ủ rũ, nàng nở nụ cười nhợt nhạt, tuy không đáng làm thế, nhưng mà đây là Thanh Khâu quốc của nàng.
Bạch Tố Trinh cầm chặt tay của Hồ Tâm Nguyệt, cười nói:
- Tại đây đây chỉ còn một nửa a.
Hồ Tâm Nguyệt trong nội tâm ấm áp:
- Đương nhiên.
Hứa Tiên nói:
- Ở chỗ của ta có một phần tư.
- Không có.
Hứa Tiên nói:
- Ta phân ra một nửa cho nương tử, với ngươi có quan hệ gì!
Nhưng mà trong nội tâm của hắn lại có vài phần cảm giác khó hiểu.
Tranh chấp vài câu trở lại trong điện, một đám mị đã chuẩn bị đồ ăn, Hồ Tâm Nguyệt lấy ra một vò rượu ngon.
Hứa Tiên ngăn cản nàng nói:
- Đây là phù sinh nhược mộng?
Đó là rượu do Hồ Tâm Nguyệt tự tay nhưỡng ra, ở trên thuyền từng may mắn uống một lần, vừa vào trong miệng muôn vàn tư vị, chạy vào trong não làm cho hắn khó quên được.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Đương nhiên, thời điểm biệt ly không thể không rượu ngon đưa tiễn, một vò này còn tốt hơn mỹ vị nhiều.
Hứa Tiên lấy thần kiếm ra, lần đi Đông Doanh này dừng ở đây, lập tức liền muốn lao tới Đông hải cùng Ngao Nghiễm quyết một trận tử chiến.
Hứa Tiên nói:
- Rượu này mặc dù tốt, nhưng mà làm cho người ta sầu khổ, giống như người trong mộng, như muốn đi làm người trong mộng, trong mộng mặc dù có muôn vàn hỉ nộ sầu bi nhưng không có nửa điểm quan hệ tới mình.
- Ngươi muốn như thế nào?
Hứa Tiên nói:
- Ta nhớ được đã từng nói sẽ mời ngươi uống rượu.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Tốt, để cho ta xem ngươi có thể xuất ra cái gì.
Hứa Tiên cười lấy ra Hoàng Lương Nhưỡng, dùng nước trong nấu rượu, nước trong rất ít, hắn cố ý nấu đậm đặc chút ít.
Hồ Tâm Nguyệt cũng là người kiến thức rộng rãi, liếc nhận ra nói:
- Hoàng Lương Nhưỡng!
Hứa Tiên cười mà không nói, rót cho Bạch Tố Trinh và Hồ Tâm Nguyệt một ly đầy, Hồ Tâm Nguyệt cẩn thận nếm qua một chút, rồi sau đó nhịn không được một ngụm uống cạn.
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nhìn nhau, đem ly rượu trong tay đưa qua, đây là ban thưởng, hoặc nói an ủi nàng.
Trong bất tri bất giác Hồ Tâm Nguyệt vui sướng say mê, chín cái đuôi lộ ra ngoài, nàng nằm dựa vào trong ghế, trên mặt ngọc có mây đỏ phủ kín, đôi mắt nửa mở nửa khép, khóe môi mang theo tươi cười, giơ chén rượu thì thào nói ra:
- Đến, tiểu Bạch, lại đến một ly! Ồ, tại sao ngươi nhỏ như vậy, giống như trước kia.
Xinh đẹp của nàng càng mạnh hơn nữa.
Bạch Tố Trinh tiến lên ôm lấy nàng, đưa mắt nhìn Hứa Tiên rồi đi ra sau.
Hồ Tâm Nguyệt nằm ngủ trong lồng ngực ấm áp của Bạch Tố Trinh.
Một đêm này nàng làm một giấc chiêm bao.
Hứa Tiên thở khẽ một hơi rượu, đứng dậy duỗi người, biết rõ tối nay khó tránh khỏi ngủ một mình, đi vào ngoài điện ngồi trên đài,, ánh trăng lam nhạt thấm vào ruột gan, tỉnh rượu rất nhiều.
Hắn một lần nữa cầm lấy Thiên Hành kiếm nhìn qua một lần, căn bản không cần sử dụng phương pháp đặc thù gì cũng có thể nhìn ra đây là danh kiếm. Thanh kiếm nầy đã có linh tính rồi, các loại cách sử dụng đều rõ ràng, giống như vừa sinh ra là đã biết
Thanh kiếm này giống như cánh tay của hắn, có lực hay vô lực, suy yếu hay cường kiện, không ai có thể hiểu hơn hắn.
Mà cảm giác của hắn hiện giờ chính là thanh kiếm này cũng lâm vào trong suy yếu, chuyện này cũng không kỳ quái, nó bị đâm vào cơ thể Cửu Anh, không ngừng dùng lực lượng đối kháng với Cửu Anh thời gian khoảng chừng mấy ngàn năm, tuy dùng máu huyết của Cửu Anh làm thức ăn, nhưng mấy ngàn năm không có chém giết một vật nào nên không ngừng ảm đạm, Cửu Anh mới có thể thức tỉnh.
So với thời điểm đi theo Hậu Nghệ chém giết thì yếu hơn rất nhiều, nếu muốn dùng nó đối địch với Long Vương thì còn chưa đủ sức, chỉ có dùng giết chóc mới khôi phục hào quang của nó.
Sát khí của thanh kiếm này vô cùng nặng nề, nếu người phàm trần sử dụng nó thì chắc chắc là ma kiếm, nhưng Hứa Tiên lại rất thưởng thức sát khí của nó, kiếm này rèn ra là vì sát phạt, nếu như không có sát khí so với sắt vụn cũng không có gì khác nhau.
Hắn chợt phát hiện không chỉ trên thân kiếm có huyết văn rậm rạp, mà lan tràn ra cả thân kiếm, hắn nắm chặt chuôi kiếm và một loại cảm giác huyết mạch tương liên sinh ra sau đó, giống như kiếm này không phải đồ vật hay công cụ, mà là tứ chi của hắn kéo dài ra.
- Nhưng cho dù như thế nào thì mục đích lớn nhất lần này đã đạt được, quỷ của Huyền Ky quả nhiên đáng tin.
Hứa Tiên giơ cao thân kiếm lên, mũi kiếm tràn ngập hào quang đẹp mắt. Có lẽ bởi vì đạt được thần kiếm này, cũng có lẽ là vừa rồi bị trí nhớ của Hậu Nghệ ảnh hưởng, trong lòng của hắn tràn ngập ý chí chiến đấu.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Nếu không có chúng ta thì ngươi có mười cái mạng cũng không đủ bồi đâu, thanh kiếm này cho người ta cảm thấy không thoải mái, đúng rồi, nó tên gọi là gì?
Hứa Tiên nói:
- Ta đặt cho nó tên là ‘ Thiên Hành ’.
Đã vào trong tay của hắn thì phải có tên cho nó.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Thay trời hành đạo sao? Khẩu khí thật là lớn!
Hứa Tiên lắc đầu nói:
- Không, ta không có suy nghĩ này, là ‘ Thiên Hành Kiện, quân tử không ngừng tiến lên ’, hiện tại đúng là thời điểm ta không ngừng tiến lên.
- Quân tử, ngươi mặc quần áo vào được chưa?
Hứa Tiên mới phát giác chính mình bây giờ đang trần truồng, trừ vui mừng đạt được thần kiếm ra, chủ yếu là bởi vì ánh mắt của Hồ Tâm Nguyệt quá mức bình thường, giống như nam nhân khỏa thân trước mặt nàng chính là đá vậy.
Hắn cũng không xấu hổ, vung tay lên và mây vờn quanh người của hắn, lại không hóa thành áo bào vừa rồi, mà là đổi lại một thân võ phục. Dáng người của hắn vốn cao ngất, hơn xa người thường, ngày thường mặc y phục rộng thùng thình nên không rõ ràng, hôm nay biến đổi cách ăn mặc nên lộ ra cơ bắp cường tráng, Thiên Hành kiếm để ngang bên hông càng lộ ra tư thế oai hùng.
Bạch Tố Trinh hai mắt tỏa sáng, Hồ Tâm Nguyệt cũng nhịn không được mà nhìn qua vài lần, trào phúng nói:
- Ngươi cũng xem như dính được vài phần thần khí của Hậu Nghệ đấy.
Trong bất tri bất giác đã tới hoàng hôn, ba người tới cung điện cao nhất trong Thanh Khâu Sơn, dựa vào lan can quan sát Thanh Khâu Chi Trạch, tất cả vô cùng bình an, nếu như nơi nào gọi là đào viên, vậy chỉ có thể là nơi này.
Nhưng mà Thanh Khâu quốc đã bị Cửu Anh phá hủy bừa bộn, ở chỗ này cũng có thể nhìn rõ ràng, Hứa Tiên muốn tạ lỗi với Hồ Tâm Nguyệt tạ lỗi, đã thấy Hồ Tâm Nguyệt nhắm mắt, hai tay giao ở trước ngực, ngón giữa phát ra hào quang sáng chói mắt. Yên lặng trang trọng giống như thánh nữ.
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh liền kinh dị nhìn qua thành quách đang khôi phục từng chút một, tòa tháp cao sụp đổ đã nâng dậy, cầu bị đứt gãy cũng kết nối lại, thẳng đến khi khôi phục hoàn toàn, so với lần đầu tiên Hứa Tiên nhìn thấy không có bất cứ khác biệt, cũng chẳng trách nơi này bị thời gian ăn mòn nhưng thủy vẫn bảo trì diện mạo như mới.
Hồ thành ngàn năm này quả nhiên là quốc gia trong tưởng tượng.
Hoàn thành chuyện này, Hồ Tâm Nguyệt cũng hơi ủ rũ, nàng nở nụ cười nhợt nhạt, tuy không đáng làm thế, nhưng mà đây là Thanh Khâu quốc của nàng.
Bạch Tố Trinh cầm chặt tay của Hồ Tâm Nguyệt, cười nói:
- Tại đây đây chỉ còn một nửa a.
Hồ Tâm Nguyệt trong nội tâm ấm áp:
- Đương nhiên.
Hứa Tiên nói:
- Ở chỗ của ta có một phần tư.
- Không có.
Hứa Tiên nói:
- Ta phân ra một nửa cho nương tử, với ngươi có quan hệ gì!
Nhưng mà trong nội tâm của hắn lại có vài phần cảm giác khó hiểu.
Tranh chấp vài câu trở lại trong điện, một đám mị đã chuẩn bị đồ ăn, Hồ Tâm Nguyệt lấy ra một vò rượu ngon.
Hứa Tiên ngăn cản nàng nói:
- Đây là phù sinh nhược mộng?
Đó là rượu do Hồ Tâm Nguyệt tự tay nhưỡng ra, ở trên thuyền từng may mắn uống một lần, vừa vào trong miệng muôn vàn tư vị, chạy vào trong não làm cho hắn khó quên được.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Đương nhiên, thời điểm biệt ly không thể không rượu ngon đưa tiễn, một vò này còn tốt hơn mỹ vị nhiều.
Hứa Tiên lấy thần kiếm ra, lần đi Đông Doanh này dừng ở đây, lập tức liền muốn lao tới Đông hải cùng Ngao Nghiễm quyết một trận tử chiến.
Hứa Tiên nói:
- Rượu này mặc dù tốt, nhưng mà làm cho người ta sầu khổ, giống như người trong mộng, như muốn đi làm người trong mộng, trong mộng mặc dù có muôn vàn hỉ nộ sầu bi nhưng không có nửa điểm quan hệ tới mình.
- Ngươi muốn như thế nào?
Hứa Tiên nói:
- Ta nhớ được đã từng nói sẽ mời ngươi uống rượu.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Tốt, để cho ta xem ngươi có thể xuất ra cái gì.
Hứa Tiên cười lấy ra Hoàng Lương Nhưỡng, dùng nước trong nấu rượu, nước trong rất ít, hắn cố ý nấu đậm đặc chút ít.
Hồ Tâm Nguyệt cũng là người kiến thức rộng rãi, liếc nhận ra nói:
- Hoàng Lương Nhưỡng!
Hứa Tiên cười mà không nói, rót cho Bạch Tố Trinh và Hồ Tâm Nguyệt một ly đầy, Hồ Tâm Nguyệt cẩn thận nếm qua một chút, rồi sau đó nhịn không được một ngụm uống cạn.
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nhìn nhau, đem ly rượu trong tay đưa qua, đây là ban thưởng, hoặc nói an ủi nàng.
Trong bất tri bất giác Hồ Tâm Nguyệt vui sướng say mê, chín cái đuôi lộ ra ngoài, nàng nằm dựa vào trong ghế, trên mặt ngọc có mây đỏ phủ kín, đôi mắt nửa mở nửa khép, khóe môi mang theo tươi cười, giơ chén rượu thì thào nói ra:
- Đến, tiểu Bạch, lại đến một ly! Ồ, tại sao ngươi nhỏ như vậy, giống như trước kia.
Xinh đẹp của nàng càng mạnh hơn nữa.
Bạch Tố Trinh tiến lên ôm lấy nàng, đưa mắt nhìn Hứa Tiên rồi đi ra sau.
Hồ Tâm Nguyệt nằm ngủ trong lồng ngực ấm áp của Bạch Tố Trinh.
Một đêm này nàng làm một giấc chiêm bao.
Hứa Tiên thở khẽ một hơi rượu, đứng dậy duỗi người, biết rõ tối nay khó tránh khỏi ngủ một mình, đi vào ngoài điện ngồi trên đài,, ánh trăng lam nhạt thấm vào ruột gan, tỉnh rượu rất nhiều.
Hắn một lần nữa cầm lấy Thiên Hành kiếm nhìn qua một lần, căn bản không cần sử dụng phương pháp đặc thù gì cũng có thể nhìn ra đây là danh kiếm. Thanh kiếm nầy đã có linh tính rồi, các loại cách sử dụng đều rõ ràng, giống như vừa sinh ra là đã biết
Thanh kiếm này giống như cánh tay của hắn, có lực hay vô lực, suy yếu hay cường kiện, không ai có thể hiểu hơn hắn.
Mà cảm giác của hắn hiện giờ chính là thanh kiếm này cũng lâm vào trong suy yếu, chuyện này cũng không kỳ quái, nó bị đâm vào cơ thể Cửu Anh, không ngừng dùng lực lượng đối kháng với Cửu Anh thời gian khoảng chừng mấy ngàn năm, tuy dùng máu huyết của Cửu Anh làm thức ăn, nhưng mấy ngàn năm không có chém giết một vật nào nên không ngừng ảm đạm, Cửu Anh mới có thể thức tỉnh.
So với thời điểm đi theo Hậu Nghệ chém giết thì yếu hơn rất nhiều, nếu muốn dùng nó đối địch với Long Vương thì còn chưa đủ sức, chỉ có dùng giết chóc mới khôi phục hào quang của nó.
Sát khí của thanh kiếm này vô cùng nặng nề, nếu người phàm trần sử dụng nó thì chắc chắc là ma kiếm, nhưng Hứa Tiên lại rất thưởng thức sát khí của nó, kiếm này rèn ra là vì sát phạt, nếu như không có sát khí so với sắt vụn cũng không có gì khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.