Quyển 6 - Chương 1575: Thủy Quân
Thuyết Mộng Thần
15/10/2014
Nhưng vẫn không cách nào ngăn cản máu tươi chảy ra, thần hồn cũng có cảm giác như bị xé rách
Nội đan mất đi Trư Bà Long thúc dục, cũng trở nên mềm yếu vô lực, bị Hứa Tiên xoay tay thu vào trong ngọc bài, mặt không đổi sắc. Những yêu thần viễn cổ có sinh mệnh lực còn mạnh hơn cả Trư Bà Long gấp trăm lần, thậm chí là Cửu Anh gần như bất tử bất diệt cuối cùng nhất vẫn bị Hậu Nghệ chém giết, dùng huyết nhục cường ngạnh với kiêm quang của Thiên Hành chính là tìm chết.
Bằng cấp bậc Địa Tiên của Trư Bà Long thì một khi mất đi địa lợi là hồ Bà Dương, sinh tử hoàn toàn nằm trong tay của Hứa Tiên.
Cho dù yêu quái cường đại thì huyết dịch cũng có lưu lại trên thời không, một đám huyết mạch tinh hồn từ trong vết thương của Trư Bà Long bay ra, đầu nhập vào trong Thiên Hành kiếm, thủy quân hồ Bà Dương đã biến mất trên thế giới này, ánh sáng đỏ lập lòe, sát khí trên kiếm mạnh mẽ.
Hứa Tiên tin tưởng nếu không phải mình tu thành xá lợi, thần niệm trở nên cứng cỏi không dời, chỉ sợ cũng bị cổ sát khí này ảnh hưởng.
Bạch Lộc Đồng Tử kinh hãi nhìn qua Thiên Hành kiếm trong tay Hứa Tiên trong tay Thiên Hành kiếm:
- Đây là kiếm gì?
Hắn chưa từng nghe nói trên đời này có bảo vật như vậy.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi thử xem liền biết.
Mặc dù không bị sát khí của Thiên Hành kiếm ảnh hưởng, trong lòng của hắn vẫn có sát khí nổi lên.
Bạch Lộc Đồng Tử thầm nghĩ:
- Không tốt!
Lập tức phi độn ra ngoài trăm trượng.
Thân hình của Hứa Tiên hiện lên chỗ hắn vừa đứng, sau đó lại biến mất không thấy gì.
Bạch Lộc Đồng Tử hoảng hốt thi triển độn pháp tránh đi, sau đó lập tức thi triển ảo ảnh thuật, hóa thành bảy con Bạch Lộc bay ra các hướng.
Bằng vào Thông Thiên Nhãn của Hứa Tiên hôm nay thì không phân biệt được thật giả, hắn lạnh "Hừ" một tiếng, thúc dục Âm Dương Kính, kính quang lóe lên, sáu ảo ảnh hóa thành bọt khó chỉ còn lại chân thân của Bạch Lộc hiện ra trước mặt Hứa Tiên, trong mắt hiện ra một tia tàn nhẫn, mạnh mẽ đạp vào mặt nước, thân hình hóa thành bóng trắng, tốc độ nhanh đến mức tận cùng, cúi đầu bốn cái sừng hươu hướng Hứa Tiên đánh tới.
Trên mặt Hứa Tiên lộ ra thần sắc nghiêm túc, hào quang trên bốn sừng hươu lập lòe, xem xét thì biết không phải phàm vật, chỉ sợ Thiên Hành kiếm không thể phá trong một kích. Đối phương đã thành khốn thú, hắn không cần phải ngạnh bính, liền tránh né, tùy ý Bạch Lộc Đồng Tử xoẹt qua bên cạnh.
Bước chân của Bạch Lộc Đồng Tử không ngừng chút nào, hướng phía tây chạy như điên, Lư Sơn ở bên trái, hắn chỉ cần trốn vào Lư Sơn và mượn nhờ sơn lực chưa hẳn không có quay giáo một kích.
Nhưng một bức tường vô hình ngăn cản đường của hắn, ngăn cách hy vọng của hắn, trong phạm vi bao phủ của Âm Dương Kính thì hắn trốn thế nào cũng không trốn được.
Bạch Lộc Đồng Tử lại liều lĩnh đụng vào bức tường vô hình này, ầm ầm nổ vang, cả không gian rung động lắc lư.
Bên ngoài Âm Dương Kính chính là hồ Bà Dương, chỉ thấy sừng hươu màu xanh da trời không ngừng giãy thoát ra, trên không trung xé vài vết rách, lan tràn bốn phía.
Hứa Tiên cũng lộ ra một tia ngạc nhiên, không nghĩ tới Bạch Lộc Đồng Tử dốc sức một kích lại có thể đánh vỡ âm giới của Âm Dương Kính, mà từ lực lượng của Bạch Lộc Đồng Tử thì hào quang ảm đạm xuống, chỉ sợ chèo chống chỉ chốc lát thì linh lực không còn, bị Bạch Lộc Đồng Tử phá cấm mà ra.
Nhưng Hứa Tiên làm gì cho hắn cơ hội này, không để cho Bạch Lộc Đồng Tử tiếp tục xé rách kết giới, lách mình đi lên, huy kiếm chém vào cổ của hắn.
Bạch Lộc Đồng Tử hiện tại không kịp rút sừng ra, lập tức đầu thân khác biệt, trong mắt hiện ra một tia giảo hoạt, há mồm phun ra một bích lục như ý, như ý giống như linh chi, phía trên có khắc chữ Thọ.
Bích lục như ý vừa ra thì hào quang vạn trượng, hướng về ngực bụng của Hứa Tiên đánh tới.
Hứa Tiên cảm nhận được linh lực cường đại trên bích lục như ý, trên mặt cũng lộ vẻ ngưng trọng, biết rõ mình hiện giờ cứng rắn chịu một ít của như ý, chắc chắn bị trọng thương.
Bảo vật này sợ không phải của Bạch Lộc Đồng Tử, mà chính là của sư tôn hắn, Trường Sinh Đại Đế
Cái bích lục như ý kia đánh thẳng vào ngực của Hứa Tiên , truyền ra âm thanh của xương cốt nứt vỡ.
Hứa Tiên cảm giác ngực của mình bị một cổ lực lượng cực lớn đánh trúng, nhổ ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra sau trăm trượng. Nằm ở trên mặt nước không nhúc nhích.
Bạch Lộc Đồng Tử nhân cơ hội này đem sừng hươu rút ra, đắc chí vừa lòng nhìn qua Hứa Tiên, cũng may có bảo vật mượn từ tay của sư tôn, bằng không đã trúng độc thủ của thằng này, muốn gọi bích lục như ý trở về, nhưng lại biến sắc, liên tục thúc dục pháp quyết.
Bích lục như ý rung rung không thôi, lại bị Hứa Tiên nắm trong tay, cũng liều lĩnh phóng thích lôi điện triệt tiêu linh lực của như ý thả ra, gắt gao ngăn cản bích lục như ý. Vừa rồi vào lúc ngàn cân treo sợ tóc, dùng tay nắm chặt như ý cũng triệt tiêu đại bộ phận lực trùng kích.
Hứa Tiên chậm rãi đứng dậy, thương thế trước ngực nhanh chóng khép lại:
- Còn chiêu số gì cứ xuất ra hết đi.
Sắc mặt Bạch Lộc Đồng Tử khẽ biến, quay người toàn lực chụp vào bình chướng vô hình, một kích này bình chướng thủy tinh bị nghiền nát.
Hứa Tiên áp chế bích lục như ý, cũng không có phân tâm thao túng Âm Dương Kính, hào quang trên Âm Dương Kính ảm đạm.
Bạch Lộc Đồng Tử vui sướng bay về phía Lư Sơn, một âm thanh vang lên sau lưng của hắn.
- Nếu như không có thì đi chết đi!
Bạch Lộc Đồng Tử kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy Hứa Tiên đem bích lục như ý ngậm ở miệng, một tay cầm lấy sừng hươu của hắn và huy kiếm.
Mũi kiếm chưa đến cái đã mang theo sát khí mạnh mẽ khiến Bạch Lộc Đồng Tử cảm thấy giữa cổ có cảm giác lạnh như băng.
Phía chân trời có một hào quang màu đỏ bay tới, tốc độ nhanhchóng tuyệt luân, trong chớp mắt đã tới trước mặt.
Bạch Lộc Đồng Tử hét lớn:
- Sư huynh cứu ta!
Ánh lửa tan hết, Hoàng Hạc Đồng Tử hiện thân ra, kêu lên:
- Đạo hữu hạ thủ lưu tình!
Mũi kiếm của Hứa Tiên vững vàng đặt lên gáy của Bạch Lộc Đồng Tử, nhìn qua Hoàng Hạc Đồng Tử nói:
- Còn gì nữa không?
Mặc dù hắn kiêng kị Nam Cực Tiên Ông, không muốn đơn giản hạ sát thủ với người nào, nhưng nếu như năm lần bảy lượt gây hấn với hắn, hắn cũng sẽ không lo trước lo sau, dứt khoát tính hết sổ sách một lần.
Hoàng Hạc Đồng Tử đưa ánh mắt nhìn qua mũi kiếm, chỉ cảm toàn thân rùng mình, người này quả nhiên không phải Hứa Tiên lúc trước, khách khí ba phần, nói:
- Ta lần này đến đây cũng không phải là địch với đạo hữu, kính xin đạo thả sư đệ của ta trước.
Hứa Tiên nói:
- Yêu ma gây lũ lụt, tai họa sinh linh hai bên bờ sông, ta đang muốn hành quyết tại chỗ, xem như giải quyết tội nghiệt của chúng, chỉ một kiếm này là xong.
Hoàng Hạc Đồng Tử nói:
- Đạo hữu minh giám, chúng ta đều do thần niệm mê hoặc mà thôi, mới phạm vào lỗi nặng, lần này ta sẽ dẫn theo sư đệ đi tới thiên cung lĩnh tội, sẽ có bàn giao với đạo hữu.
Nội đan mất đi Trư Bà Long thúc dục, cũng trở nên mềm yếu vô lực, bị Hứa Tiên xoay tay thu vào trong ngọc bài, mặt không đổi sắc. Những yêu thần viễn cổ có sinh mệnh lực còn mạnh hơn cả Trư Bà Long gấp trăm lần, thậm chí là Cửu Anh gần như bất tử bất diệt cuối cùng nhất vẫn bị Hậu Nghệ chém giết, dùng huyết nhục cường ngạnh với kiêm quang của Thiên Hành chính là tìm chết.
Bằng cấp bậc Địa Tiên của Trư Bà Long thì một khi mất đi địa lợi là hồ Bà Dương, sinh tử hoàn toàn nằm trong tay của Hứa Tiên.
Cho dù yêu quái cường đại thì huyết dịch cũng có lưu lại trên thời không, một đám huyết mạch tinh hồn từ trong vết thương của Trư Bà Long bay ra, đầu nhập vào trong Thiên Hành kiếm, thủy quân hồ Bà Dương đã biến mất trên thế giới này, ánh sáng đỏ lập lòe, sát khí trên kiếm mạnh mẽ.
Hứa Tiên tin tưởng nếu không phải mình tu thành xá lợi, thần niệm trở nên cứng cỏi không dời, chỉ sợ cũng bị cổ sát khí này ảnh hưởng.
Bạch Lộc Đồng Tử kinh hãi nhìn qua Thiên Hành kiếm trong tay Hứa Tiên trong tay Thiên Hành kiếm:
- Đây là kiếm gì?
Hắn chưa từng nghe nói trên đời này có bảo vật như vậy.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi thử xem liền biết.
Mặc dù không bị sát khí của Thiên Hành kiếm ảnh hưởng, trong lòng của hắn vẫn có sát khí nổi lên.
Bạch Lộc Đồng Tử thầm nghĩ:
- Không tốt!
Lập tức phi độn ra ngoài trăm trượng.
Thân hình của Hứa Tiên hiện lên chỗ hắn vừa đứng, sau đó lại biến mất không thấy gì.
Bạch Lộc Đồng Tử hoảng hốt thi triển độn pháp tránh đi, sau đó lập tức thi triển ảo ảnh thuật, hóa thành bảy con Bạch Lộc bay ra các hướng.
Bằng vào Thông Thiên Nhãn của Hứa Tiên hôm nay thì không phân biệt được thật giả, hắn lạnh "Hừ" một tiếng, thúc dục Âm Dương Kính, kính quang lóe lên, sáu ảo ảnh hóa thành bọt khó chỉ còn lại chân thân của Bạch Lộc hiện ra trước mặt Hứa Tiên, trong mắt hiện ra một tia tàn nhẫn, mạnh mẽ đạp vào mặt nước, thân hình hóa thành bóng trắng, tốc độ nhanh đến mức tận cùng, cúi đầu bốn cái sừng hươu hướng Hứa Tiên đánh tới.
Trên mặt Hứa Tiên lộ ra thần sắc nghiêm túc, hào quang trên bốn sừng hươu lập lòe, xem xét thì biết không phải phàm vật, chỉ sợ Thiên Hành kiếm không thể phá trong một kích. Đối phương đã thành khốn thú, hắn không cần phải ngạnh bính, liền tránh né, tùy ý Bạch Lộc Đồng Tử xoẹt qua bên cạnh.
Bước chân của Bạch Lộc Đồng Tử không ngừng chút nào, hướng phía tây chạy như điên, Lư Sơn ở bên trái, hắn chỉ cần trốn vào Lư Sơn và mượn nhờ sơn lực chưa hẳn không có quay giáo một kích.
Nhưng một bức tường vô hình ngăn cản đường của hắn, ngăn cách hy vọng của hắn, trong phạm vi bao phủ của Âm Dương Kính thì hắn trốn thế nào cũng không trốn được.
Bạch Lộc Đồng Tử lại liều lĩnh đụng vào bức tường vô hình này, ầm ầm nổ vang, cả không gian rung động lắc lư.
Bên ngoài Âm Dương Kính chính là hồ Bà Dương, chỉ thấy sừng hươu màu xanh da trời không ngừng giãy thoát ra, trên không trung xé vài vết rách, lan tràn bốn phía.
Hứa Tiên cũng lộ ra một tia ngạc nhiên, không nghĩ tới Bạch Lộc Đồng Tử dốc sức một kích lại có thể đánh vỡ âm giới của Âm Dương Kính, mà từ lực lượng của Bạch Lộc Đồng Tử thì hào quang ảm đạm xuống, chỉ sợ chèo chống chỉ chốc lát thì linh lực không còn, bị Bạch Lộc Đồng Tử phá cấm mà ra.
Nhưng Hứa Tiên làm gì cho hắn cơ hội này, không để cho Bạch Lộc Đồng Tử tiếp tục xé rách kết giới, lách mình đi lên, huy kiếm chém vào cổ của hắn.
Bạch Lộc Đồng Tử hiện tại không kịp rút sừng ra, lập tức đầu thân khác biệt, trong mắt hiện ra một tia giảo hoạt, há mồm phun ra một bích lục như ý, như ý giống như linh chi, phía trên có khắc chữ Thọ.
Bích lục như ý vừa ra thì hào quang vạn trượng, hướng về ngực bụng của Hứa Tiên đánh tới.
Hứa Tiên cảm nhận được linh lực cường đại trên bích lục như ý, trên mặt cũng lộ vẻ ngưng trọng, biết rõ mình hiện giờ cứng rắn chịu một ít của như ý, chắc chắn bị trọng thương.
Bảo vật này sợ không phải của Bạch Lộc Đồng Tử, mà chính là của sư tôn hắn, Trường Sinh Đại Đế
Cái bích lục như ý kia đánh thẳng vào ngực của Hứa Tiên , truyền ra âm thanh của xương cốt nứt vỡ.
Hứa Tiên cảm giác ngực của mình bị một cổ lực lượng cực lớn đánh trúng, nhổ ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra sau trăm trượng. Nằm ở trên mặt nước không nhúc nhích.
Bạch Lộc Đồng Tử nhân cơ hội này đem sừng hươu rút ra, đắc chí vừa lòng nhìn qua Hứa Tiên, cũng may có bảo vật mượn từ tay của sư tôn, bằng không đã trúng độc thủ của thằng này, muốn gọi bích lục như ý trở về, nhưng lại biến sắc, liên tục thúc dục pháp quyết.
Bích lục như ý rung rung không thôi, lại bị Hứa Tiên nắm trong tay, cũng liều lĩnh phóng thích lôi điện triệt tiêu linh lực của như ý thả ra, gắt gao ngăn cản bích lục như ý. Vừa rồi vào lúc ngàn cân treo sợ tóc, dùng tay nắm chặt như ý cũng triệt tiêu đại bộ phận lực trùng kích.
Hứa Tiên chậm rãi đứng dậy, thương thế trước ngực nhanh chóng khép lại:
- Còn chiêu số gì cứ xuất ra hết đi.
Sắc mặt Bạch Lộc Đồng Tử khẽ biến, quay người toàn lực chụp vào bình chướng vô hình, một kích này bình chướng thủy tinh bị nghiền nát.
Hứa Tiên áp chế bích lục như ý, cũng không có phân tâm thao túng Âm Dương Kính, hào quang trên Âm Dương Kính ảm đạm.
Bạch Lộc Đồng Tử vui sướng bay về phía Lư Sơn, một âm thanh vang lên sau lưng của hắn.
- Nếu như không có thì đi chết đi!
Bạch Lộc Đồng Tử kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy Hứa Tiên đem bích lục như ý ngậm ở miệng, một tay cầm lấy sừng hươu của hắn và huy kiếm.
Mũi kiếm chưa đến cái đã mang theo sát khí mạnh mẽ khiến Bạch Lộc Đồng Tử cảm thấy giữa cổ có cảm giác lạnh như băng.
Phía chân trời có một hào quang màu đỏ bay tới, tốc độ nhanhchóng tuyệt luân, trong chớp mắt đã tới trước mặt.
Bạch Lộc Đồng Tử hét lớn:
- Sư huynh cứu ta!
Ánh lửa tan hết, Hoàng Hạc Đồng Tử hiện thân ra, kêu lên:
- Đạo hữu hạ thủ lưu tình!
Mũi kiếm của Hứa Tiên vững vàng đặt lên gáy của Bạch Lộc Đồng Tử, nhìn qua Hoàng Hạc Đồng Tử nói:
- Còn gì nữa không?
Mặc dù hắn kiêng kị Nam Cực Tiên Ông, không muốn đơn giản hạ sát thủ với người nào, nhưng nếu như năm lần bảy lượt gây hấn với hắn, hắn cũng sẽ không lo trước lo sau, dứt khoát tính hết sổ sách một lần.
Hoàng Hạc Đồng Tử đưa ánh mắt nhìn qua mũi kiếm, chỉ cảm toàn thân rùng mình, người này quả nhiên không phải Hứa Tiên lúc trước, khách khí ba phần, nói:
- Ta lần này đến đây cũng không phải là địch với đạo hữu, kính xin đạo thả sư đệ của ta trước.
Hứa Tiên nói:
- Yêu ma gây lũ lụt, tai họa sinh linh hai bên bờ sông, ta đang muốn hành quyết tại chỗ, xem như giải quyết tội nghiệt của chúng, chỉ một kiếm này là xong.
Hoàng Hạc Đồng Tử nói:
- Đạo hữu minh giám, chúng ta đều do thần niệm mê hoặc mà thôi, mới phạm vào lỗi nặng, lần này ta sẽ dẫn theo sư đệ đi tới thiên cung lĩnh tội, sẽ có bàn giao với đạo hữu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.