Quyển 3 - Chương 131: Trở về (2)
Thuyết Mộng Thần
01/05/2018
Sở Kiếm Hùng đang ngển
ngơ thì đột nhiên có một bàn tay bắt lấy hắn, trong lòng nổi sóng, phải
biết rằng trong mấy ngày qua nhân mã của hắn đã gặp bao nhiêu cao thủ,
cũng đã tử vong rất nhiều. Chẳng những là người trong quan phủ trong
người công vụ, còn có cả bằng hữu thấy hắn gặp rủi ro thì bỏ đá xuống
giếng.
Có người hành hiệp trượng nghĩa đầy hứa hẹn, còn có người muốn đem đầu của hắn tới Kim gia lãnh một vạn lượng bạc, cùng Phan thiếu gia hàn gắn mối quan hệ đấy. Phàm là người yêu thích đao thương côn bổng đều hướng Sở Kiếm Hùng hắn kiếm chút tiện nghi.
Sở Kiếm Hùng vận khí chấn động lại chấn không ra, cái tay kia phâng phất đúc bằng sắt. Trong lòng đang muốn ra sát chiêu thì lại nghe một thanh âm nói:
- Sở bá vương chớ cả kinh.
Sở Kiếm Hùng lập tức nghe ra là thanh âm của Thạch hòa thượng, hai người rời khỏi đám đông. Thạch hòa thượng đem Sở Kiếm Hùng dẫn tới một chỗ hoang vắng, Sở Kiếm Hùng hỏi:
- Ngươi làm thế nào biết được chỗ ở của ta?
Thạch hòa thượng nói:
- Là quân sư đoán được đấy.
Trong lòng Sở Kiếm Hùng rùng mình, quỷ tú tài cùng hắn ở chung thời gian không tính là lâu mà có thể suy tính ra tâm lí của hắn. Thật là đa trí chi nhân!
Sở Kiếm Hùng lại hỏi:
- Chúng ta đây là đi về nơi nào?
Thạch hòa thượng chỉ nói:
- Đi nhanh về phía trước liền biết.
Đen vùng ngoại ô, nơi này có một miếu đạo sĩ, Sở Kiếm Hùng đã bị rối loạn tâm trí cũng không quan có mai phục hay không liền đi theo hòa thượng xông vào. Chỉ thấy bên trong có hai người, không có mai phục cũng nhẹ nhàng thở ra.Sở Kiếm Hùng gọi một tiếng quân sư, sau đó không thể nói ra ra được lời nào nữa, chỉ thở dài một tiếng.
Lại nghe đạo sĩ kia cùng quỷ tú tài ngồi đối diện cả kinh nói:
- Các hạ cũng là người có vận số, làm sao luân lạc tới loại tình trạng này.
Sở Kiếm Hùng một thất kinh hỏi:
- Đạo trưởng cớ gì nói ra lời ấy?
Đạo sĩ kia nói:
- Ta hiểu chút pháp môn Vọng Khí, các hạ ngủ đông như tiềm long hổ phục tuy rằng không được Phong Vân khó thành đại thế nhưng số mệnh trắc trở, nhưng đạo có lúc là đến, Thiên Địa đều cùng lực vận chuyển anh hùng không tự do.
Sở Kiếm Hùng liếc mắt nhìn qua, quân sư vội vàng nói:
- Đây là đang nói chúng ta ở chỗ này tạm lánh mấy ngày chờ ngày sau hãy định tiếp.
Sở Kiếm Hùng liền đem đủ mọi chuyện gần đây nói một phen...Đạo sĩ kia nghe xong thở dài:
- Ta không biết Hứa Tiên là người phương nào. Nhưng có thể khiến cho ngươi luân phiên bị nhục chỉ sợ cũng là cao nhân của Huyền Môn, các hạ tạm thời đừng đụng tới hắn.
Mấy người đều ngồi chồm hổm tại bồ đoàn, Kiếm Hùng một chưởng đem sàn nhà bên người đạp nát rồi nói:
- Chẳng lẽ không có cơ hội báo thù sao?
Quân sư cũng liền vội vàng hạ bái:
- Kính xin chỉ giáo.
Đạo nhân kia hít một hơi sâu rồi nói:
- Nếu như có được đại thế thì đừng nói là Hứa Tiên thì là chân thần tiên cũng không thể động tới ngươi được, vì sao lại phải chăm chăm vào một kẻ như Hứa Tiên.
Sở Kiếm Hùng còn muốn hỏi kỹ đã thấy đạo sĩ kia khoát tay một nói:
- Thiên cơ bất khả lộ, hai vị tạm thời ở lại đây nghỉ ngơi, ngày sau nghĩ cách.
Lúc này Thạch hòa thượng hai tay hợp thành chữ thập nói:
- Tình nghĩa ngày hôm nay, hòa thượng xin ghi nhớ, nhưng ta vẫn muốn đi.
Hắn tuy không ở trên thuyền nhỏ, nhưng cũng đứng ở bên cạnh quân sư trên bờ sông nhìn thấy dị tượng nơi đó, trong lòng kinh hồn táng đảm. Hắn biết rõ nếu là mình cũng đứng ở trên thuyền kia thì chỉ có một con đường chết.
Hơn nữa hắn dựa vào nội lực hơn người từ trên cao nhìn xuống thì loáng thoáng gian trông thấy trong nước tựa hồ một bóng đen cao to uốn éo động một chút thì biến mất không thấy gì nữa. Mà quân sư đứng ở bên cạnh hắn không biết võ công khẳng định không có trông thấy. Nhưng chẳng biết tại sao hắn cũng không có đem những gì chứng kiến nói với bất kì ai.
Sở Kiếm Hùng chất vấn:
- Thạch hòa thượng ngươi muốn đi nơi nào. Lúc này nếu có người bán đứng thì sẽ bị đại đội binh mã vây quanh, ngay cả đường thoát cũng không có. Hơn mười có cung nỏ mà chĩa vào thì mặc kệ võ công của ngươi tuyệt đỉnh cũng quyết định ngăn cản không nổi.
Thạch hòa thượng chỉ nói:
- Ta muốn trở lại trong chùa nhìn xem.
Không biết nhớ ra cái gì đó mà gương mặt hung lệ của hắn nhạt đi mấy phần.
Sở Kiếm Hùng biết hắn đã quyết thì cau mày nói:
- Ngươi vẫn muốn trở về nơi đó?
Thạch hòa thượng khăng định nói:
- Ta muốn thứ xem còn thấy ân sư không?
Những ngày này tiếng chuông Linh Ẩn tự thường chui vào lỗ tai của hắn, giang hồ mưa gió sớm thành thói quen đột nhiên làm hắn cảm thấy chán ghét rồi.
Quân sư hướng Sở Kiếm Hùng đưa mắt liếc một, Sở Kiếm Hùng giả bộ như chưa tỉnh nói:
- Ngươi đi chỉ mong ngươi còn có thể là huynh đệ của ta ngày sau.
Âm thanh Thạch hòa thượng lại vang lên, mãi cho tới một lúc sau đại môn mới mở ra, hắn quay người mà đi.
Quân sư cau mày nói:
- Vừa rồi sao không?
Sở Kiếm Hùng nói:
- Hắn có thể cứ nói rời đi đã là biểu lộ tâm ý. Huynh đệ một hồi lại có thể nào một chút ngờ vực vô căn cứ mà sinh tương tàn đây?
Nhưng trong lòng nói ngươi không tập võ làm sao biết được trạng thái vừa rồi, nếu như xảy ra tranh chấp, một khi không giết được Thạch hòa thượng thì mới là đại phiền toái.
Đạo sĩ kia ngồi ở một bên mang theo mỉm cười thản nhiên tựa hồ chưa tỉnh nhưng lại tựa hồ hiểu rõ.
Hứa Tiên vẻ mặt mừng rỡ tiếp nhận một ống trúc dài, mở lớp đồng che ra thì thấy một ống mộc dài đen, bên trong là hai mảnh thủy tinh trong suốt.
Ô Mộc này chính là kính viễn vọng, Hứa Tiên cầm lên hướng xa xa nhìn lên quả nhiên xem xa như gần, trong lòng Hứa Tiên kích động vô cùng, không cần phải nói xuyên việt nhiều năm như vậy ta cũng tạo ra công nghệ cao.
Kim Vạn Thành cười nói:
- Hiền chất đối với kính thiên lý này thỏa mãn chứ?
Hứa Tiên khen ngợi không ngớt:
- Thoả mãn thoả mãn.
Bội số kính viễn vọng hẳn là đã đủ rồi, ngay cả đồng thân cũng tinh điêu tế trác, hiển nhiên là người xuất thân từ tay nghề giỏi. Có thể tại thời gian ngắn như vậy làm ra một món đồ thế này, hơn nữa trước đó chỉ là lí luận trên giấy của hắn. Tốn hao nhân lực vật lực, tài lực tuyệt không tầm thường.
Neu khiến Hứa Tiên chính mình đi làm thì chỉ sợ một năm nứa năm cũng chưa chắc có thể thành hình.
Kim Vạn Thành lại từ trong lòng móc ra một hộp gấm nhẹ nhẹ đặt ở bàn:
- Lần này toàn bộ nhờ tư tưởng kì diệu của hiền chất, ân tình đối với Kim gia ta, lão đầu tử không dám quên vốn là không dối gạt hiền chất lần này chuân bị ra biển thật sự là dốc hết gia tài nhất thời cầm không ra bao nhiêu tạ lễ.
Hứa Tiên vung tay lên nói:
- Đợi ngài dư dả lại nói.
Hứa Tiên lại không biết Phan Ngọc ở một bên thầm mắng hắn sẽ không tính toán, nhưng thấy hắn đáp ứng cũng không kịp ngăn cản...
Kim Vạn Thành tự nhiên cao hứng lại nói:
- Lần này ra biển có thêm kinh thiên lí sẽ có phần nắm chắc, hiền chất sao không tham gia, tương lai chia hoa hồng cũng được kha khá.
Có người hành hiệp trượng nghĩa đầy hứa hẹn, còn có người muốn đem đầu của hắn tới Kim gia lãnh một vạn lượng bạc, cùng Phan thiếu gia hàn gắn mối quan hệ đấy. Phàm là người yêu thích đao thương côn bổng đều hướng Sở Kiếm Hùng hắn kiếm chút tiện nghi.
Sở Kiếm Hùng vận khí chấn động lại chấn không ra, cái tay kia phâng phất đúc bằng sắt. Trong lòng đang muốn ra sát chiêu thì lại nghe một thanh âm nói:
- Sở bá vương chớ cả kinh.
Sở Kiếm Hùng lập tức nghe ra là thanh âm của Thạch hòa thượng, hai người rời khỏi đám đông. Thạch hòa thượng đem Sở Kiếm Hùng dẫn tới một chỗ hoang vắng, Sở Kiếm Hùng hỏi:
- Ngươi làm thế nào biết được chỗ ở của ta?
Thạch hòa thượng nói:
- Là quân sư đoán được đấy.
Trong lòng Sở Kiếm Hùng rùng mình, quỷ tú tài cùng hắn ở chung thời gian không tính là lâu mà có thể suy tính ra tâm lí của hắn. Thật là đa trí chi nhân!
Sở Kiếm Hùng lại hỏi:
- Chúng ta đây là đi về nơi nào?
Thạch hòa thượng chỉ nói:
- Đi nhanh về phía trước liền biết.
Đen vùng ngoại ô, nơi này có một miếu đạo sĩ, Sở Kiếm Hùng đã bị rối loạn tâm trí cũng không quan có mai phục hay không liền đi theo hòa thượng xông vào. Chỉ thấy bên trong có hai người, không có mai phục cũng nhẹ nhàng thở ra.Sở Kiếm Hùng gọi một tiếng quân sư, sau đó không thể nói ra ra được lời nào nữa, chỉ thở dài một tiếng.
Lại nghe đạo sĩ kia cùng quỷ tú tài ngồi đối diện cả kinh nói:
- Các hạ cũng là người có vận số, làm sao luân lạc tới loại tình trạng này.
Sở Kiếm Hùng một thất kinh hỏi:
- Đạo trưởng cớ gì nói ra lời ấy?
Đạo sĩ kia nói:
- Ta hiểu chút pháp môn Vọng Khí, các hạ ngủ đông như tiềm long hổ phục tuy rằng không được Phong Vân khó thành đại thế nhưng số mệnh trắc trở, nhưng đạo có lúc là đến, Thiên Địa đều cùng lực vận chuyển anh hùng không tự do.
Sở Kiếm Hùng liếc mắt nhìn qua, quân sư vội vàng nói:
- Đây là đang nói chúng ta ở chỗ này tạm lánh mấy ngày chờ ngày sau hãy định tiếp.
Sở Kiếm Hùng liền đem đủ mọi chuyện gần đây nói một phen...Đạo sĩ kia nghe xong thở dài:
- Ta không biết Hứa Tiên là người phương nào. Nhưng có thể khiến cho ngươi luân phiên bị nhục chỉ sợ cũng là cao nhân của Huyền Môn, các hạ tạm thời đừng đụng tới hắn.
Mấy người đều ngồi chồm hổm tại bồ đoàn, Kiếm Hùng một chưởng đem sàn nhà bên người đạp nát rồi nói:
- Chẳng lẽ không có cơ hội báo thù sao?
Quân sư cũng liền vội vàng hạ bái:
- Kính xin chỉ giáo.
Đạo nhân kia hít một hơi sâu rồi nói:
- Nếu như có được đại thế thì đừng nói là Hứa Tiên thì là chân thần tiên cũng không thể động tới ngươi được, vì sao lại phải chăm chăm vào một kẻ như Hứa Tiên.
Sở Kiếm Hùng còn muốn hỏi kỹ đã thấy đạo sĩ kia khoát tay một nói:
- Thiên cơ bất khả lộ, hai vị tạm thời ở lại đây nghỉ ngơi, ngày sau nghĩ cách.
Lúc này Thạch hòa thượng hai tay hợp thành chữ thập nói:
- Tình nghĩa ngày hôm nay, hòa thượng xin ghi nhớ, nhưng ta vẫn muốn đi.
Hắn tuy không ở trên thuyền nhỏ, nhưng cũng đứng ở bên cạnh quân sư trên bờ sông nhìn thấy dị tượng nơi đó, trong lòng kinh hồn táng đảm. Hắn biết rõ nếu là mình cũng đứng ở trên thuyền kia thì chỉ có một con đường chết.
Hơn nữa hắn dựa vào nội lực hơn người từ trên cao nhìn xuống thì loáng thoáng gian trông thấy trong nước tựa hồ một bóng đen cao to uốn éo động một chút thì biến mất không thấy gì nữa. Mà quân sư đứng ở bên cạnh hắn không biết võ công khẳng định không có trông thấy. Nhưng chẳng biết tại sao hắn cũng không có đem những gì chứng kiến nói với bất kì ai.
Sở Kiếm Hùng chất vấn:
- Thạch hòa thượng ngươi muốn đi nơi nào. Lúc này nếu có người bán đứng thì sẽ bị đại đội binh mã vây quanh, ngay cả đường thoát cũng không có. Hơn mười có cung nỏ mà chĩa vào thì mặc kệ võ công của ngươi tuyệt đỉnh cũng quyết định ngăn cản không nổi.
Thạch hòa thượng chỉ nói:
- Ta muốn trở lại trong chùa nhìn xem.
Không biết nhớ ra cái gì đó mà gương mặt hung lệ của hắn nhạt đi mấy phần.
Sở Kiếm Hùng biết hắn đã quyết thì cau mày nói:
- Ngươi vẫn muốn trở về nơi đó?
Thạch hòa thượng khăng định nói:
- Ta muốn thứ xem còn thấy ân sư không?
Những ngày này tiếng chuông Linh Ẩn tự thường chui vào lỗ tai của hắn, giang hồ mưa gió sớm thành thói quen đột nhiên làm hắn cảm thấy chán ghét rồi.
Quân sư hướng Sở Kiếm Hùng đưa mắt liếc một, Sở Kiếm Hùng giả bộ như chưa tỉnh nói:
- Ngươi đi chỉ mong ngươi còn có thể là huynh đệ của ta ngày sau.
Âm thanh Thạch hòa thượng lại vang lên, mãi cho tới một lúc sau đại môn mới mở ra, hắn quay người mà đi.
Quân sư cau mày nói:
- Vừa rồi sao không?
Sở Kiếm Hùng nói:
- Hắn có thể cứ nói rời đi đã là biểu lộ tâm ý. Huynh đệ một hồi lại có thể nào một chút ngờ vực vô căn cứ mà sinh tương tàn đây?
Nhưng trong lòng nói ngươi không tập võ làm sao biết được trạng thái vừa rồi, nếu như xảy ra tranh chấp, một khi không giết được Thạch hòa thượng thì mới là đại phiền toái.
Đạo sĩ kia ngồi ở một bên mang theo mỉm cười thản nhiên tựa hồ chưa tỉnh nhưng lại tựa hồ hiểu rõ.
Hứa Tiên vẻ mặt mừng rỡ tiếp nhận một ống trúc dài, mở lớp đồng che ra thì thấy một ống mộc dài đen, bên trong là hai mảnh thủy tinh trong suốt.
Ô Mộc này chính là kính viễn vọng, Hứa Tiên cầm lên hướng xa xa nhìn lên quả nhiên xem xa như gần, trong lòng Hứa Tiên kích động vô cùng, không cần phải nói xuyên việt nhiều năm như vậy ta cũng tạo ra công nghệ cao.
Kim Vạn Thành cười nói:
- Hiền chất đối với kính thiên lý này thỏa mãn chứ?
Hứa Tiên khen ngợi không ngớt:
- Thoả mãn thoả mãn.
Bội số kính viễn vọng hẳn là đã đủ rồi, ngay cả đồng thân cũng tinh điêu tế trác, hiển nhiên là người xuất thân từ tay nghề giỏi. Có thể tại thời gian ngắn như vậy làm ra một món đồ thế này, hơn nữa trước đó chỉ là lí luận trên giấy của hắn. Tốn hao nhân lực vật lực, tài lực tuyệt không tầm thường.
Neu khiến Hứa Tiên chính mình đi làm thì chỉ sợ một năm nứa năm cũng chưa chắc có thể thành hình.
Kim Vạn Thành lại từ trong lòng móc ra một hộp gấm nhẹ nhẹ đặt ở bàn:
- Lần này toàn bộ nhờ tư tưởng kì diệu của hiền chất, ân tình đối với Kim gia ta, lão đầu tử không dám quên vốn là không dối gạt hiền chất lần này chuân bị ra biển thật sự là dốc hết gia tài nhất thời cầm không ra bao nhiêu tạ lễ.
Hứa Tiên vung tay lên nói:
- Đợi ngài dư dả lại nói.
Hứa Tiên lại không biết Phan Ngọc ở một bên thầm mắng hắn sẽ không tính toán, nhưng thấy hắn đáp ứng cũng không kịp ngăn cản...
Kim Vạn Thành tự nhiên cao hứng lại nói:
- Lần này ra biển có thêm kinh thiên lí sẽ có phần nắm chắc, hiền chất sao không tham gia, tương lai chia hoa hồng cũng được kha khá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.