Quyển 1 - Chương 4: Truyền đạo
Thuyết Mộng Thần
12/09/2013
Ăn tối xong, liền vội vàng tắt đèn, đợi tỷ tỷ ngủ, Hứa Tiên lặng lẽ đi ra cửa, hắn không quen ngủ quá sớm, nhưng lại không cách nào thuyết phục được tỷ tỷ, chỉ có thể mỗi ngày trời tối lại len lén chạy ra.
Nhưng thế giới này không có máy tính, cũng không có TV, trò tiêu khiển duy nhất vào buổi tối chính là cũng chỉ có mấy cái thuyền hoa thanh lâu bên hồ. Đừng nói đến trên người không có tiền, dù cho trên người có tiền hắn cũng không dám đến chỗ đó, tỷ tỷ nhất định liều mạng với hắn.
Chỉ có ngắm trăng, coi như giải buồn! Nhưng hôm nay cũng không có trăng, chí có ánh sao đêm thu vắng lặng. Nhưng mà Hứa Tiên lại thích ban đêm như vậy hơn, có lẽ chỉ lúc này, hắn mới có thể lộ ra chút cô tịch trong lòng mà không cần che dấu chút nào!
Đúng vậy, tỷ tỷ đương nhiên giống như mẹ ruột của hắn, nhưng có nhiều cái, tỷ cũng không cách nào hiểu được. Là người của hai thế giới, những thứ của kiếp trước nào dễ dàng vứt bỏ như thế? Hứa Tiên thường có cảm giác như thế, mình hoàn toàn không giống người bên cạnh, nghĩ tới những chuyện là hoàn toan khác biệt.
Mặc dù thế giới này không phải là triều đại bất kỳ nào trong trí nhớ của Hứa Tiên, nhưng mình chỉ cần tùy ý chép mấy bài thơ cũng đã nổi tiếng thiên hạ, mình đã từng thấy một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Chẳng qua là tối nay Hứa Tiên nhất định sẽ không cô độc, hắn thường thường bồi hôì bước đi trên cây cầu nhỏ, mà giờ phút này trước hắn lại có một bóng người. Hứa Tiên rùng mình, hắn biết đó là quỷ, sơ quỷ là cảm xúc tự nhiên nhất không tránh khỏi, nhưng sau đó Hứa Tiên cũng yên lòng, hóa ra đó cũng không phải là quỷ quái gì, mà là lão đạo sĩ gặp chiều nay.
- Đạo trưởng, tại sao ông không về nhà!
Hứa Tiên bước lên quan tâm hỏi.
- Bốn biển là nhà, bốn biển không nhà. Hôm nay ngươi không trách ta liên lụy tới ngươi sao?
Đạo sĩ quay đầu lại, mỉm cười với Hứa Tiên.
- Đương nhiên là trách, nhưng chỉ cần lão truyền cho ta tiên pháp, ta sẽ không trách lão.
Hứa Tiên vốn muốn làm thành bộ dạng khẳng khái, dụ dỗ đạo sĩ kia đưa sách cho mình, nhưng mà nói đến khoe miệng liều chuyển thành suy nghĩ trong lòng, hắn thật sự đúng là người không biết giả vờ.
Đạo sĩ cười ha ha:
- Hôm nay ta cho ngươi, ngươi không cần, lại đi đòi thứ tục vật kia. Hiện tại muốn thì cũng chẳng được, nhưng mà ta hỏi ngươi, sao ngươi phải giúp hương nhân kia. Người thô tục ngớ ngẩn như thế, hắn còn muốn lôi ngươi đi báo quan cơ mà.
Hứa Tiên đang thất vọng, cũng chẳng để ý đáp:
- Hắn mặc dù keo kiệt, nhưng là đang mua bán, cũng không phải người xấu. Chỉ là ngươi đã lấy lê của người ta, lại còn chém đứt tay lái xe. Tự mình thấy vui vẻ sảng khoái nhưng lại không hề để ý cảm giác của người khác.
Đạo sĩ cả giận nói:
- Ta là trừng phạt nho nhỏ, hy vọng hắn tỉnh ngộ, không nên duy trì tính tình keo kiệt như thế, nếu không sau này nhất định không chỉ bị mất mấy quả lê thôi.
- Đó là bản tính của hắn, giống như chim là phải bay, cá phải bơi, chỉ cần không can thiệp vào chuyện của người khác thì cứ kệ hắn là được rồi, lão cần gì phải cưỡng cầu chứ! Tự lão xấu tính muốn ăn lê mà không muốn trả tiền, còn không biết xấu hổ nói người ta.
Hứa Tiên nói xong cũng hối hận, chưa nói lão ta có pháp thuật, chính là hắn là người lớn, một trẻ con như mình làm sao đối phó được lão, đạo sĩ mà giận thì mình có kêu trời, trời cũng chẳng thấu.
Đạo sĩ trợn mắt nhì, Hứa Tiên lo sợ bất an, nhưng không ngờ đạo sĩ cười lên:
- Vật thuận theo tính, không thể cưỡng cầu. Vật thuận theo tính, không thể cưỡng cầu! Sư phụ, đúng là sư phụ, hóa ra người tùy ý làm bậy chính là ta!
- Vậy, không có chuyện gì thì ta về trước, lão mau tìm một chỗ ngủ đi, trên núi phía bắc có một ngôi miếu, mặc dù là chỗ dành cho hòa thượng, nhưng cũng là người xuất gia, chắc cũng có thể cho lão ở một đêm.
Hứa Tiên nói xong xoay người rời đi, nhưng đạo sĩ giống như dùng định thân thuật làm cho Hứa Tiên đứng nguyên tại chỗ.
- Ngươi muốn học pháp môn của ta sao?
Hứa Tiên lập tức xoay người lại nói:
- Muốn, thật sự rất muốn.
Hai mắt hắn lúc này quả thực còn sáng hơn cả sao, điều này, không thể nào không muốn.
Đạo sĩ cười thầm, chung quy vẫn là đứa bé, chẳng qua tính tình không giả bộ, không dối trá chút nào làm lão thích. Lão đi khắp Tam Sơn Ngũ Nhạc, gặp qua đủ loại người, một người nếu là khẩu thị tâm phi căn bản là không thể qua mắt được lão. Mà một người nếu đã có thể qua mặt hắn thì cũng là những người tự cho là thông minh giảo quyệt.
Ban ngày Hứa Tiên cũng lọt vào mắt lão, lão xem dáng vẻ ông cụ non của Hứa Tiên, tâm địa lại thiện lương, lại cũng không mua danh chuộc tiền đồ, trong lòng chợt nảy sinh ý nghĩ thu làm đồ đệ. Tối nay nói chuyện liền biết hắn thị phi phân minh, cũng không phải là người hiền lành tới đần độn, không khỏi càng thêm vừa lòng.
- Ngươi mặc dù biết nhận thức từ sớm, nhưng tư chất chỉ là một vấn đề, thông tuệ chẳng qua cũng chỉ là một trong những yếu tố. Luyện tập đạo này là chuyện khó khăn, phải nước chảy đá mòn mới được, nhưng ta thấy ngươi không phải là người có nghị lực lớn, đã khó lại càng thêm khó, kết quả có khí chẳng tới đâu, làm phí thời gian vô ích, như vậy ngươi còn muốn học hay sao?
- Muốn học, muốn học.
Hứa Tiên thầm nghĩ, cho dù không được, lấy ma thuật đi biểu diễn cũng không tệ mà! Hứa Tiên nghĩ như vậy, chứ cũng không muốn trộm hay cướp gì.
- Ta lúc còn trẻ vứt bỏ vợ con, đắm chìm trong đạo, nhưng lại chỉ còn một thân nghèo túng, như vậy ngươi cũng muốn học hay sao?
- Muốn học, muốn học.
Hứa Tiên thầm nghĩ: nương tử của ta tương lai nhưng là tu vi ngàn năm cơ, làm sao ta lại bỏ mặc.
- Tốt, vậy chúng ta thành thấy trò, ta truyện thụ cho ngươi đạo này.
Trong lòng Hứa Tiên vô cùng vui mừng, nhưng nhìn sư phụ đạo sĩ, cũng là vẻ mặt tiêu điều, trong lòng hoang mang, không nhịn được hỏi:
- Đạo trưởng, sư phụ, hiện tại người có hối hận sao?
Đạo sĩ cau mày suy tư một lát, cuối cùng dứt khoát nói:
- Đây là điều cả đời ta theo đuổi, không hổi hận.
- Không hối hận sao?
Hứa Tiên lẩm bẩm nói, ba chữ này, lại bao hàm trong đó không biết bao nhiêu kiên định cùng chua xót, nhưng cả đời này bất luận là nghèo túng tới đâu, chỉ cần có thể luôn tự vấn lòng mà câu trả lời là ba chữ này liền không coi là uổng phí.
Nhưng thế giới này không có máy tính, cũng không có TV, trò tiêu khiển duy nhất vào buổi tối chính là cũng chỉ có mấy cái thuyền hoa thanh lâu bên hồ. Đừng nói đến trên người không có tiền, dù cho trên người có tiền hắn cũng không dám đến chỗ đó, tỷ tỷ nhất định liều mạng với hắn.
Chỉ có ngắm trăng, coi như giải buồn! Nhưng hôm nay cũng không có trăng, chí có ánh sao đêm thu vắng lặng. Nhưng mà Hứa Tiên lại thích ban đêm như vậy hơn, có lẽ chỉ lúc này, hắn mới có thể lộ ra chút cô tịch trong lòng mà không cần che dấu chút nào!
Đúng vậy, tỷ tỷ đương nhiên giống như mẹ ruột của hắn, nhưng có nhiều cái, tỷ cũng không cách nào hiểu được. Là người của hai thế giới, những thứ của kiếp trước nào dễ dàng vứt bỏ như thế? Hứa Tiên thường có cảm giác như thế, mình hoàn toàn không giống người bên cạnh, nghĩ tới những chuyện là hoàn toan khác biệt.
Mặc dù thế giới này không phải là triều đại bất kỳ nào trong trí nhớ của Hứa Tiên, nhưng mình chỉ cần tùy ý chép mấy bài thơ cũng đã nổi tiếng thiên hạ, mình đã từng thấy một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Chẳng qua là tối nay Hứa Tiên nhất định sẽ không cô độc, hắn thường thường bồi hôì bước đi trên cây cầu nhỏ, mà giờ phút này trước hắn lại có một bóng người. Hứa Tiên rùng mình, hắn biết đó là quỷ, sơ quỷ là cảm xúc tự nhiên nhất không tránh khỏi, nhưng sau đó Hứa Tiên cũng yên lòng, hóa ra đó cũng không phải là quỷ quái gì, mà là lão đạo sĩ gặp chiều nay.
- Đạo trưởng, tại sao ông không về nhà!
Hứa Tiên bước lên quan tâm hỏi.
- Bốn biển là nhà, bốn biển không nhà. Hôm nay ngươi không trách ta liên lụy tới ngươi sao?
Đạo sĩ quay đầu lại, mỉm cười với Hứa Tiên.
- Đương nhiên là trách, nhưng chỉ cần lão truyền cho ta tiên pháp, ta sẽ không trách lão.
Hứa Tiên vốn muốn làm thành bộ dạng khẳng khái, dụ dỗ đạo sĩ kia đưa sách cho mình, nhưng mà nói đến khoe miệng liều chuyển thành suy nghĩ trong lòng, hắn thật sự đúng là người không biết giả vờ.
Đạo sĩ cười ha ha:
- Hôm nay ta cho ngươi, ngươi không cần, lại đi đòi thứ tục vật kia. Hiện tại muốn thì cũng chẳng được, nhưng mà ta hỏi ngươi, sao ngươi phải giúp hương nhân kia. Người thô tục ngớ ngẩn như thế, hắn còn muốn lôi ngươi đi báo quan cơ mà.
Hứa Tiên đang thất vọng, cũng chẳng để ý đáp:
- Hắn mặc dù keo kiệt, nhưng là đang mua bán, cũng không phải người xấu. Chỉ là ngươi đã lấy lê của người ta, lại còn chém đứt tay lái xe. Tự mình thấy vui vẻ sảng khoái nhưng lại không hề để ý cảm giác của người khác.
Đạo sĩ cả giận nói:
- Ta là trừng phạt nho nhỏ, hy vọng hắn tỉnh ngộ, không nên duy trì tính tình keo kiệt như thế, nếu không sau này nhất định không chỉ bị mất mấy quả lê thôi.
- Đó là bản tính của hắn, giống như chim là phải bay, cá phải bơi, chỉ cần không can thiệp vào chuyện của người khác thì cứ kệ hắn là được rồi, lão cần gì phải cưỡng cầu chứ! Tự lão xấu tính muốn ăn lê mà không muốn trả tiền, còn không biết xấu hổ nói người ta.
Hứa Tiên nói xong cũng hối hận, chưa nói lão ta có pháp thuật, chính là hắn là người lớn, một trẻ con như mình làm sao đối phó được lão, đạo sĩ mà giận thì mình có kêu trời, trời cũng chẳng thấu.
Đạo sĩ trợn mắt nhì, Hứa Tiên lo sợ bất an, nhưng không ngờ đạo sĩ cười lên:
- Vật thuận theo tính, không thể cưỡng cầu. Vật thuận theo tính, không thể cưỡng cầu! Sư phụ, đúng là sư phụ, hóa ra người tùy ý làm bậy chính là ta!
- Vậy, không có chuyện gì thì ta về trước, lão mau tìm một chỗ ngủ đi, trên núi phía bắc có một ngôi miếu, mặc dù là chỗ dành cho hòa thượng, nhưng cũng là người xuất gia, chắc cũng có thể cho lão ở một đêm.
Hứa Tiên nói xong xoay người rời đi, nhưng đạo sĩ giống như dùng định thân thuật làm cho Hứa Tiên đứng nguyên tại chỗ.
- Ngươi muốn học pháp môn của ta sao?
Hứa Tiên lập tức xoay người lại nói:
- Muốn, thật sự rất muốn.
Hai mắt hắn lúc này quả thực còn sáng hơn cả sao, điều này, không thể nào không muốn.
Đạo sĩ cười thầm, chung quy vẫn là đứa bé, chẳng qua tính tình không giả bộ, không dối trá chút nào làm lão thích. Lão đi khắp Tam Sơn Ngũ Nhạc, gặp qua đủ loại người, một người nếu là khẩu thị tâm phi căn bản là không thể qua mắt được lão. Mà một người nếu đã có thể qua mặt hắn thì cũng là những người tự cho là thông minh giảo quyệt.
Ban ngày Hứa Tiên cũng lọt vào mắt lão, lão xem dáng vẻ ông cụ non của Hứa Tiên, tâm địa lại thiện lương, lại cũng không mua danh chuộc tiền đồ, trong lòng chợt nảy sinh ý nghĩ thu làm đồ đệ. Tối nay nói chuyện liền biết hắn thị phi phân minh, cũng không phải là người hiền lành tới đần độn, không khỏi càng thêm vừa lòng.
- Ngươi mặc dù biết nhận thức từ sớm, nhưng tư chất chỉ là một vấn đề, thông tuệ chẳng qua cũng chỉ là một trong những yếu tố. Luyện tập đạo này là chuyện khó khăn, phải nước chảy đá mòn mới được, nhưng ta thấy ngươi không phải là người có nghị lực lớn, đã khó lại càng thêm khó, kết quả có khí chẳng tới đâu, làm phí thời gian vô ích, như vậy ngươi còn muốn học hay sao?
- Muốn học, muốn học.
Hứa Tiên thầm nghĩ, cho dù không được, lấy ma thuật đi biểu diễn cũng không tệ mà! Hứa Tiên nghĩ như vậy, chứ cũng không muốn trộm hay cướp gì.
- Ta lúc còn trẻ vứt bỏ vợ con, đắm chìm trong đạo, nhưng lại chỉ còn một thân nghèo túng, như vậy ngươi cũng muốn học hay sao?
- Muốn học, muốn học.
Hứa Tiên thầm nghĩ: nương tử của ta tương lai nhưng là tu vi ngàn năm cơ, làm sao ta lại bỏ mặc.
- Tốt, vậy chúng ta thành thấy trò, ta truyện thụ cho ngươi đạo này.
Trong lòng Hứa Tiên vô cùng vui mừng, nhưng nhìn sư phụ đạo sĩ, cũng là vẻ mặt tiêu điều, trong lòng hoang mang, không nhịn được hỏi:
- Đạo trưởng, sư phụ, hiện tại người có hối hận sao?
Đạo sĩ cau mày suy tư một lát, cuối cùng dứt khoát nói:
- Đây là điều cả đời ta theo đuổi, không hổi hận.
- Không hối hận sao?
Hứa Tiên lẩm bẩm nói, ba chữ này, lại bao hàm trong đó không biết bao nhiêu kiên định cùng chua xót, nhưng cả đời này bất luận là nghèo túng tới đâu, chỉ cần có thể luôn tự vấn lòng mà câu trả lời là ba chữ này liền không coi là uổng phí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.