Quyển 6 - Chương 1593: Vằng trăng cô độc
Thuyết Mộng Thần
23/10/2014
Lúc vào đêm, bởi vì Hứa Tiên trực tiếp bay về Trường An, mà Ngô Nhân Kiệt thì đang ngồi xe ngựa, còn phải đợi thêm một ít thời gian nữa mới được. Hắn cũng không tiện lộ diện ở kinh thành, dù sao ban ngày vẫn còn ở biên tái, buổi tối trở về đến Trường An, chuyện này quá khoa trương, suy nghĩ một hai thì hắn quyết định đi đào viên ngoài thành.
Đào viên lúc này đèn đuốc sáng trưng, Hứa Tiên dễ dàng đi tới chỗ Doãn Hồng Tụ, chỉ thấy nàng đang được thị nữ phục thị tắm rửa, đang nằm trong bồn tắm phủ đầy hoa hồng, dáng người thành thục như ẩn như hiện.
Hứa Tiên cười thầm, nói:
- Phi lễ chớ nhìn.
Ánh mắt chuyển dời, đến phòng của nàng mà chờ, trong phòng không thấy lò lửa, ấm áp như mùa xuân, hơn nữa còn có mùi hoa hồng.
Hứa Tiên hơi cảm ứng, liền biết vách tường có ẩn huyền cơ khác, âm thầm cảm thán kẻ có tiền thật biết hưởng thụ.
Xem ra làm chuyện này cũng hao không ít tâm tư, trọn vẹn một giờ Doãn Hồng Tụ vén rèm đi vào, nhìn thấy thân ảnh tối sầm đang ở trong khuê phòng của nàng, cái miệng của nàng muốn thét lên, đã bị che miệng lại, chỉ nghe bóng đen kia nói:
- Là ta!
Hứa Tiên thấy thần sắc của nàng đỏ hồng như say rượu, trên da thịt còn tỏa ra sương mù, truyền đến hương thơm say người.
Mà đại khái nàng chuẩn bị tắm xong sẽ đi ngủ, tuy trên người mặc quần áo, nhưng mà không thấy mặc đồ lót bên trong. Hứa Tiên không có ác ý dùng Thông Thiên Nhãn mà nhìn, nhưng mà áo của nàng mặc chỉ một nửa, lộ ra bờ vai tinh xảo và bộ ngực sữa.
Không có áo ngực trói buộc, quy mô của bộ ngực lớn tới dọa người, Hứa Tiên nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt giống như đang chìm vào trong khe rãnh.
Doãn Hồng Tụ nghe âm thanh này, trong nội tâm vui vẻ, nhưng chú ý ánh mắt của hắn, nhớ tới trạng thái của mình bây giờ, nhất thời thẹn quá hoá giận, gầm nhẹ nói:
- Là ngươi thì thế nào, có thể không nói một tiếng đi vào khuê phòng của ta sao? Đi ra ngoài cho ta, đi ra ngoài!
Nàng kéo áo lên che thân lại.
Hứa Tiên giơ hai tay lên cười khổ lui ra ngoài, chỉ nghe trong phòng có âm thanh mặc quần áo.
Sau một lát, giọng nói mang theo tức giận của nàng giảm đi.
- Ngươi vào đi!
Hứa Tiên tiến vào trong đó, chỉ thấy nàng thay đổi trang phục, trên mặt mang theo tầng sương lạnh, vội nói:
- Thật có lỗi, ta không phải cố ý.
Doãn Hồng Tụ lập tức nói:
- Ta biết rõ... Tuy ta cùng ngươi... Cùng ngươi... Tính toán là bằng hữu, ta cũng không phải... Cái loại nầy... Nữ nhân không biết liêm sỉ.
Hứa Tiên oan uổng nói:
- Ta không muốn làm cái gì với ngươi!
Liền thấy Doãn Hồng Tụ trợn tròn mắt, hắn có cảm giác lời của mình nói làm nàng bất mãn.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Còn chưa chúc mừng ngươi đại hoạch toàn thắng, một trận chiến bình Hồ.
Mặc dù người trong thiên hạ đều tưởng rằng Phan Ngọc lãnh binh chiến thắng, nhưng nàng biết rõ công lao do ai.
Hứa Tiên nói:
- Coi như là may mắn.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Ngươi kế tiếp có tính toán gì không?
Doãn Hồng Tụ vuốt mái tóc xanh, lơ đãng nói:
- Ta ở kinh thành cũng không có việc gì, ở Trường An bão cát có cảm giác chán ghét, nên đi tới Giang Nam mưa bụi đỡ hơn một ít, cũng không biết đầu gỗ trong thư viện kia thế nào rồi?
Hứa Tiên không sao cả nói:
- Vậy ngươi nên quay về một chuyến.
Doãn Hồng Tụ làm ra biểu lộ khó xử.
- Mặc dù ta không nỡ đào viên này, nhưng mà ngươi cầu ta...
Hứa Tiên nói một câu:
- Ta cầu ngươi lúc nào?
Nhưng thấy sắc mặt Doãn Hồng Tụ biến hóa, vội vàng sửa lời nói:
- Được rồi, được rồi, xem như ta cầu ngươi.
Doãn Hồng Tụ lúc này mới nở nụ cười thỏa mãn, nhẹ nhàng đứng lên nói:
- Ta sai người thu dọn đồ đạc.
Hứa Tiên cười thở dài, đột nhiên có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, nhưng cũng hiểu được đây không phải là suy nghĩ bộc phát nhất thời, mà vận mệnh của các nàng đều bị mình tác động.
Sau khi Doãn Hồng Tụ phân phó xong, lại nhớ tới Hứa Tiên trước mặt.
Hứa Tiên đứng lên nói:
- Thời điểm không còn sớm, ta nên cáo từ, ngươi nên nghỉ ngơi một chút.
Doãn Hồng Tụ ăn cả kinh, nói:
- Ngươi đi nơi nào?
Hứa Tiên giật mình, hắn cũng không biết đi nơi nào cho tốt, bỗng nhiên có thâm ý khác cười nói:
- Như thế nào, còn không muốn ngủ sao?
- Không nên nói bậy!
Sắc mặt Doãn Hồng Tụ đỏ thẫm, nhưng trong lòng lại xoắn xuýt giãy dụa một phen, chẳng lẽ thật sự muốn lưu hắn lại sao?
- Vậy thì đứng nói.
Hứa Tiên đã đẩy cửa sổ ra đạp vào bệ cửa sổ, hắn muốn rời đi.
Hàn khí xâm nhập vào phòng, thân thể của Doãn Hồng Tụ co rút lại, đưa tay nói:
- Này!
Nhưng thân ảnh của Hứa Tiên đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại ánh mặt trăng chiếu vào trong phòng.
Trong nội tâm Doãn Hồng Tụ buồn vô cớ, tức giận bản thna mình, nếu ngươi không có chỗ đi, ta còn đuổi ngươi đi sao? Thật không ngờ kiên quyết rời đi.
Rời khỏi gian phòng đầy hương thơm kia, Hứa Tiên nhàn nhã ngồi trên thải vân, lại bay chậm rãi trong ánh trăng, mắt thấy đào viên nhỏ dần, nhìn Trường An nhỏ dần, lúc này chỉ còn lại vầng trăng cô độc trên bầu trời, hắn lúc này cảm khái bản thân mình cô độc.
Nhân thế hưng suy, thiên hạ biến ảo, rốt cuộc có bao nhiêu thứ đáng giá cho mình chú ý?
Hứa Tiên dùng sức lắc đầu, chính mình như thế nào, không phải luyện công biến thành ngu ngốc rồi chứ, trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ như vậy a.
Nhưng mà không thể phủ nhận, từ khi thắp sáng ngôi sao cuối cùng, một tia cảm giác tươi sáng chưa từng có hiện ra trong tim của hắn, giống như hoàn toàn có thể cảm ngộ tất cả.
Chuyện này hắn có cảm giác mờ mịt, trong bất tri bất giác tâm tính của hắn tan rã.
Bỗng nhiên hắn hiểu ra hàm nghĩa của "Thái Thượng vong tình", thực sự không phải là tận lực siêu phàm thoát tục, mà có rất nhiều cảm giác sau khi đạt tới độ cao nào đó, mặc dù là muốn bảo tồn cũng trở nên gian nan.
Hứa Tiên nhẹ nhàng cảm thán một tiếng, rồi sau đó tinh thần đại chấn, thân hình trong phút chốc biến mất phía chân trời.
Một mình bay đi trong bóng tối, Hứa Tiên xuất hiện tại thành Tô Châu, quan sát nước sông Thái Hồ cuồn cuộn. Tuy Ngô Nhân Kiệt nói mẫu tử Ngô Ngọc Liên được Tào bang bảo toàn, nhưng vì dùng phòng ngừa vạn nhất, nên tận mắt nhìn thấy.
Hứa Tiên hiểu được chưa chắc chuyện mình lo lắng xuất hiện, nhưng mà hắn muốn nhân cảm thụ nhân gian làm tiêu tan cảm giác lúc này.
Hắn cũng không muốn làm cái gì thái Thượng vong tình, hắn cố gắng bảo tồn mọi thứ trong nội tâm của mình, có chút ít người biến thành vướng víu.
Thiện ý cùng đồng tình, hai thứ này hắn nhất định không bỏ được, không có khả năng trở thành người như Phan Ngọc, không có biện pháp trở thành vương hầu tranh bá, ngay cả trở thành lãnh đạo người khác cũng khó khăn.
Cảm giác tình và dục, không bỏ xuống được hai thứ này, Ngư Huyền Ky lúc trước từng giáo huấn hắn không biết bao nhiêu lần, muốn tu đạo thành tiên, không thể chấp mê bất ngộ.
Nhưng mà cuối cùng nhất các nàng vẫn hãm sâu vào tình của hắn, liều lĩnh đứng ở bên cạnh hắn, lựa chọn một con đường hoàn toàn khác với các con đường hiện có, những thứ hắn vững tin không phải không có ý nghĩa.
Đào viên lúc này đèn đuốc sáng trưng, Hứa Tiên dễ dàng đi tới chỗ Doãn Hồng Tụ, chỉ thấy nàng đang được thị nữ phục thị tắm rửa, đang nằm trong bồn tắm phủ đầy hoa hồng, dáng người thành thục như ẩn như hiện.
Hứa Tiên cười thầm, nói:
- Phi lễ chớ nhìn.
Ánh mắt chuyển dời, đến phòng của nàng mà chờ, trong phòng không thấy lò lửa, ấm áp như mùa xuân, hơn nữa còn có mùi hoa hồng.
Hứa Tiên hơi cảm ứng, liền biết vách tường có ẩn huyền cơ khác, âm thầm cảm thán kẻ có tiền thật biết hưởng thụ.
Xem ra làm chuyện này cũng hao không ít tâm tư, trọn vẹn một giờ Doãn Hồng Tụ vén rèm đi vào, nhìn thấy thân ảnh tối sầm đang ở trong khuê phòng của nàng, cái miệng của nàng muốn thét lên, đã bị che miệng lại, chỉ nghe bóng đen kia nói:
- Là ta!
Hứa Tiên thấy thần sắc của nàng đỏ hồng như say rượu, trên da thịt còn tỏa ra sương mù, truyền đến hương thơm say người.
Mà đại khái nàng chuẩn bị tắm xong sẽ đi ngủ, tuy trên người mặc quần áo, nhưng mà không thấy mặc đồ lót bên trong. Hứa Tiên không có ác ý dùng Thông Thiên Nhãn mà nhìn, nhưng mà áo của nàng mặc chỉ một nửa, lộ ra bờ vai tinh xảo và bộ ngực sữa.
Không có áo ngực trói buộc, quy mô của bộ ngực lớn tới dọa người, Hứa Tiên nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt giống như đang chìm vào trong khe rãnh.
Doãn Hồng Tụ nghe âm thanh này, trong nội tâm vui vẻ, nhưng chú ý ánh mắt của hắn, nhớ tới trạng thái của mình bây giờ, nhất thời thẹn quá hoá giận, gầm nhẹ nói:
- Là ngươi thì thế nào, có thể không nói một tiếng đi vào khuê phòng của ta sao? Đi ra ngoài cho ta, đi ra ngoài!
Nàng kéo áo lên che thân lại.
Hứa Tiên giơ hai tay lên cười khổ lui ra ngoài, chỉ nghe trong phòng có âm thanh mặc quần áo.
Sau một lát, giọng nói mang theo tức giận của nàng giảm đi.
- Ngươi vào đi!
Hứa Tiên tiến vào trong đó, chỉ thấy nàng thay đổi trang phục, trên mặt mang theo tầng sương lạnh, vội nói:
- Thật có lỗi, ta không phải cố ý.
Doãn Hồng Tụ lập tức nói:
- Ta biết rõ... Tuy ta cùng ngươi... Cùng ngươi... Tính toán là bằng hữu, ta cũng không phải... Cái loại nầy... Nữ nhân không biết liêm sỉ.
Hứa Tiên oan uổng nói:
- Ta không muốn làm cái gì với ngươi!
Liền thấy Doãn Hồng Tụ trợn tròn mắt, hắn có cảm giác lời của mình nói làm nàng bất mãn.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Còn chưa chúc mừng ngươi đại hoạch toàn thắng, một trận chiến bình Hồ.
Mặc dù người trong thiên hạ đều tưởng rằng Phan Ngọc lãnh binh chiến thắng, nhưng nàng biết rõ công lao do ai.
Hứa Tiên nói:
- Coi như là may mắn.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Ngươi kế tiếp có tính toán gì không?
Doãn Hồng Tụ vuốt mái tóc xanh, lơ đãng nói:
- Ta ở kinh thành cũng không có việc gì, ở Trường An bão cát có cảm giác chán ghét, nên đi tới Giang Nam mưa bụi đỡ hơn một ít, cũng không biết đầu gỗ trong thư viện kia thế nào rồi?
Hứa Tiên không sao cả nói:
- Vậy ngươi nên quay về một chuyến.
Doãn Hồng Tụ làm ra biểu lộ khó xử.
- Mặc dù ta không nỡ đào viên này, nhưng mà ngươi cầu ta...
Hứa Tiên nói một câu:
- Ta cầu ngươi lúc nào?
Nhưng thấy sắc mặt Doãn Hồng Tụ biến hóa, vội vàng sửa lời nói:
- Được rồi, được rồi, xem như ta cầu ngươi.
Doãn Hồng Tụ lúc này mới nở nụ cười thỏa mãn, nhẹ nhàng đứng lên nói:
- Ta sai người thu dọn đồ đạc.
Hứa Tiên cười thở dài, đột nhiên có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, nhưng cũng hiểu được đây không phải là suy nghĩ bộc phát nhất thời, mà vận mệnh của các nàng đều bị mình tác động.
Sau khi Doãn Hồng Tụ phân phó xong, lại nhớ tới Hứa Tiên trước mặt.
Hứa Tiên đứng lên nói:
- Thời điểm không còn sớm, ta nên cáo từ, ngươi nên nghỉ ngơi một chút.
Doãn Hồng Tụ ăn cả kinh, nói:
- Ngươi đi nơi nào?
Hứa Tiên giật mình, hắn cũng không biết đi nơi nào cho tốt, bỗng nhiên có thâm ý khác cười nói:
- Như thế nào, còn không muốn ngủ sao?
- Không nên nói bậy!
Sắc mặt Doãn Hồng Tụ đỏ thẫm, nhưng trong lòng lại xoắn xuýt giãy dụa một phen, chẳng lẽ thật sự muốn lưu hắn lại sao?
- Vậy thì đứng nói.
Hứa Tiên đã đẩy cửa sổ ra đạp vào bệ cửa sổ, hắn muốn rời đi.
Hàn khí xâm nhập vào phòng, thân thể của Doãn Hồng Tụ co rút lại, đưa tay nói:
- Này!
Nhưng thân ảnh của Hứa Tiên đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại ánh mặt trăng chiếu vào trong phòng.
Trong nội tâm Doãn Hồng Tụ buồn vô cớ, tức giận bản thna mình, nếu ngươi không có chỗ đi, ta còn đuổi ngươi đi sao? Thật không ngờ kiên quyết rời đi.
Rời khỏi gian phòng đầy hương thơm kia, Hứa Tiên nhàn nhã ngồi trên thải vân, lại bay chậm rãi trong ánh trăng, mắt thấy đào viên nhỏ dần, nhìn Trường An nhỏ dần, lúc này chỉ còn lại vầng trăng cô độc trên bầu trời, hắn lúc này cảm khái bản thân mình cô độc.
Nhân thế hưng suy, thiên hạ biến ảo, rốt cuộc có bao nhiêu thứ đáng giá cho mình chú ý?
Hứa Tiên dùng sức lắc đầu, chính mình như thế nào, không phải luyện công biến thành ngu ngốc rồi chứ, trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ như vậy a.
Nhưng mà không thể phủ nhận, từ khi thắp sáng ngôi sao cuối cùng, một tia cảm giác tươi sáng chưa từng có hiện ra trong tim của hắn, giống như hoàn toàn có thể cảm ngộ tất cả.
Chuyện này hắn có cảm giác mờ mịt, trong bất tri bất giác tâm tính của hắn tan rã.
Bỗng nhiên hắn hiểu ra hàm nghĩa của "Thái Thượng vong tình", thực sự không phải là tận lực siêu phàm thoát tục, mà có rất nhiều cảm giác sau khi đạt tới độ cao nào đó, mặc dù là muốn bảo tồn cũng trở nên gian nan.
Hứa Tiên nhẹ nhàng cảm thán một tiếng, rồi sau đó tinh thần đại chấn, thân hình trong phút chốc biến mất phía chân trời.
Một mình bay đi trong bóng tối, Hứa Tiên xuất hiện tại thành Tô Châu, quan sát nước sông Thái Hồ cuồn cuộn. Tuy Ngô Nhân Kiệt nói mẫu tử Ngô Ngọc Liên được Tào bang bảo toàn, nhưng vì dùng phòng ngừa vạn nhất, nên tận mắt nhìn thấy.
Hứa Tiên hiểu được chưa chắc chuyện mình lo lắng xuất hiện, nhưng mà hắn muốn nhân cảm thụ nhân gian làm tiêu tan cảm giác lúc này.
Hắn cũng không muốn làm cái gì thái Thượng vong tình, hắn cố gắng bảo tồn mọi thứ trong nội tâm của mình, có chút ít người biến thành vướng víu.
Thiện ý cùng đồng tình, hai thứ này hắn nhất định không bỏ được, không có khả năng trở thành người như Phan Ngọc, không có biện pháp trở thành vương hầu tranh bá, ngay cả trở thành lãnh đạo người khác cũng khó khăn.
Cảm giác tình và dục, không bỏ xuống được hai thứ này, Ngư Huyền Ky lúc trước từng giáo huấn hắn không biết bao nhiêu lần, muốn tu đạo thành tiên, không thể chấp mê bất ngộ.
Nhưng mà cuối cùng nhất các nàng vẫn hãm sâu vào tình của hắn, liều lĩnh đứng ở bên cạnh hắn, lựa chọn một con đường hoàn toàn khác với các con đường hiện có, những thứ hắn vững tin không phải không có ý nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.