Chương 14: Chân tướng vặn vẹo
Tây Tây Tiểu Lâu
31/07/2019
Nước mắt chảy xuống
hốc mắt không dừng lại được, Cố Hướng Tinh nhìn Vệ Đình Quân trước mặt,
càng muốn bình tĩnh, nước mắt lại rơi xuống càng mãnh liệt.
Vẻ tức giận trên mặt Vệ Đình Quân bị nước mắt cô kiềm hãm, lập tức, lại có chút hoảng.
"Vì sao khóc? Cô bị thương rồi à?" Anh càng hoảng hốt, giọng nói càng nghiêm nghị: "...Cố Hướng Tinh, nói chuyện đi!"
Cố Hướng Tinh muốn mở miệng, cổ họng lại nghẹn ngào không thành tiếng, chỉ có thể khóc lắc đầu, lại lắc đầu.
Vệ Đình Quân thấy cô khóc dữ như vậy, lại không biết vì sao cô khóc, trong lòng càng buồn phiền hơn, chỉ có thể thầm mắng một tiếng.
Chết tiệt!
Chết tiệt!
Xoay người, dứt khoát kéo cánh tay cô đặt tại gáy mình, cánh tay dài vươn qua thắt lưng không đủ một vòng tay của cô, trực tiếp bế lên.
Thả xuống chỗ kế bên tay lái, sau đó trực tiếp lái ô tô đến bệnh viện gần nhất.
Cố Hướng Tinh được đưa thẳng vào chỗ cấp cứu, Vệ Đình Quân đặt người lên giường bệnh, rồi lạnh giọng kêu bác sĩ: "Cô ấy bị tông xe, kiểm tra toàn thân cho cô ấy."
Cố Hướng Tinh một đường đi đến, tâm tình lại không thể hồi phục như trước, chỉ có thể vươn tay, kéo tay áo anh, vừa khịt mũi vừa qua loa nói: "Tôi...không sao, chỉ là chân hơi đau."
Vệ Đình Quân lạnh lùng nhìn cô, không quan tâm, kêu bác sĩ: "Còn không nhanh sắp xếp đi?"
"Vệ Đình Quân..." Cố Hướng Tinh không nhịn được kêu anh một tiếng.
Vệ Đình Quân quay đầu, giọng nói lạnh lùng: "Không kiểm tra, cô muốn để sau này tố cáo tôi có ý định làm cô bị thương? Cố Hướng Tinh, bản lĩnh đụng vào đồ sứ của cô cũng thật chẳng ra gì."
Lòng Cố Hướng Tinh hơi nghẹn lại, bàn tay cô bắt lấy ống tay áo nhất thời buông xuống.
Bác sĩ bên cạnh thấy cuối cùng hai người cũng bàn bạc xong, nhất thời bắt được cơ hội kêu y tá đẩy người đi.
Cố Hướng Tinh thình lình bị lôi đi, nhìn Vệ Đình Quân, lại có thiên ngôn vạn ngữ.
Cô nghĩ, làm kiểm tra xong rồi nói sau, hôm nay, nhất định cô phải nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với anh.
Mười năm trước, người báo cảnh sát nói anh là đồng phạm, không phải là cô.
Kiểm tra toàn thân có chút tốn thời gian, chờ mắt cá chân Cố Hướng Tinh được băng bó thỏa đáng rồi được đẩy ra, đã là một tiếng sau.
Cố Hướng Tinh yên lặng nhớ kỹ những gì đã nghĩ sẵn trong đầu, trong nháy mắt đẩy cửa ra, thấy được Vệ Đình Quân đứng chung một chỗ với Cố Lực Phàm và Cố Nhược Tuyết.
Vẻ tức giận trên mặt Vệ Đình Quân bị nước mắt cô kiềm hãm, lập tức, lại có chút hoảng.
"Vì sao khóc? Cô bị thương rồi à?" Anh càng hoảng hốt, giọng nói càng nghiêm nghị: "...Cố Hướng Tinh, nói chuyện đi!"
Cố Hướng Tinh muốn mở miệng, cổ họng lại nghẹn ngào không thành tiếng, chỉ có thể khóc lắc đầu, lại lắc đầu.
Vệ Đình Quân thấy cô khóc dữ như vậy, lại không biết vì sao cô khóc, trong lòng càng buồn phiền hơn, chỉ có thể thầm mắng một tiếng.
Chết tiệt!
Chết tiệt!
Xoay người, dứt khoát kéo cánh tay cô đặt tại gáy mình, cánh tay dài vươn qua thắt lưng không đủ một vòng tay của cô, trực tiếp bế lên.
Thả xuống chỗ kế bên tay lái, sau đó trực tiếp lái ô tô đến bệnh viện gần nhất.
Cố Hướng Tinh được đưa thẳng vào chỗ cấp cứu, Vệ Đình Quân đặt người lên giường bệnh, rồi lạnh giọng kêu bác sĩ: "Cô ấy bị tông xe, kiểm tra toàn thân cho cô ấy."
Cố Hướng Tinh một đường đi đến, tâm tình lại không thể hồi phục như trước, chỉ có thể vươn tay, kéo tay áo anh, vừa khịt mũi vừa qua loa nói: "Tôi...không sao, chỉ là chân hơi đau."
Vệ Đình Quân lạnh lùng nhìn cô, không quan tâm, kêu bác sĩ: "Còn không nhanh sắp xếp đi?"
"Vệ Đình Quân..." Cố Hướng Tinh không nhịn được kêu anh một tiếng.
Vệ Đình Quân quay đầu, giọng nói lạnh lùng: "Không kiểm tra, cô muốn để sau này tố cáo tôi có ý định làm cô bị thương? Cố Hướng Tinh, bản lĩnh đụng vào đồ sứ của cô cũng thật chẳng ra gì."
Lòng Cố Hướng Tinh hơi nghẹn lại, bàn tay cô bắt lấy ống tay áo nhất thời buông xuống.
Bác sĩ bên cạnh thấy cuối cùng hai người cũng bàn bạc xong, nhất thời bắt được cơ hội kêu y tá đẩy người đi.
Cố Hướng Tinh thình lình bị lôi đi, nhìn Vệ Đình Quân, lại có thiên ngôn vạn ngữ.
Cô nghĩ, làm kiểm tra xong rồi nói sau, hôm nay, nhất định cô phải nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với anh.
Mười năm trước, người báo cảnh sát nói anh là đồng phạm, không phải là cô.
Kiểm tra toàn thân có chút tốn thời gian, chờ mắt cá chân Cố Hướng Tinh được băng bó thỏa đáng rồi được đẩy ra, đã là một tiếng sau.
Cố Hướng Tinh yên lặng nhớ kỹ những gì đã nghĩ sẵn trong đầu, trong nháy mắt đẩy cửa ra, thấy được Vệ Đình Quân đứng chung một chỗ với Cố Lực Phàm và Cố Nhược Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.