Chương 35: Lửa giận của Bạch Hạo
Tây Tây Tiểu Lâu
18/08/2019
Giọng nam quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, Cố Hướng Tinh vô thức nghiêng đầu, lại nhìn thấy ánh mắt tức giận của đối phương.
"Bạch Hạo!" Cố Hướng Tinh có chút bất ngờ, sao anh ta lại ở đây?
Bạch Hạo nhìn cô, ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm Vệ Đình Quân, hỏi: "Vệ tổng không ngại chứ?"
Tròng mắt đen của Vệ Đình Quân liếc qua vị khách không mời mà đến trước mắt, hỏi: "Nếu như tôi để ý thì sao?"
"Nếu như mới vừa rồi tôi không nghe lầm, người mời hôm nay chính là Tiểu Tình nhà tôi mà, nếu Vệ tổng để ý, không bằng rời đi trước?"
"Bạch Hạo!"
"Bạch Hạo!"
Hai giọng nữ có vẻ trách móc không hẹn mà cùng truyền đến.
Một giọng là Cố Nhược Tuyết, bất mãn với thái độ phách lối của Bạch Hạo, cô ta thật vất vả hẹn Vệ Đình Quân ăn cơm, lỡ như bị anh ta quấy rầy, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta!
Một giọng khác dĩ nhiên chính là đến từ Cố Hướng Tinh, cô thật vất vả mới khiến cho Vệ Đình Quân đồng ý bỏ qua cho anh ta, lỡ như chọc tới Vệ Đình Quân lại bị phong sát thì phải làm thế nào?
"Ngại quá, tôi xin lỗi không tiếp được." Cố Hướng Tinh nói xong, cũng không quan tâm sắc mặt Vệ Đình Quân khó coi như thế nào, túm Bạch Hạo đi ra ngoài.
Đi tới bên ngoài phòng rửa tay, lúc này mới thả anh ta ra.
"Bạch Hạo, anh uống nhầm thuốc rồi à?"
"Người uống nhầm thuốc chính là em!" Bạch Hạo không khỏi tức giận nói: "Tại sao em từ công việc làm người đại diện cho anh? Tại sao mấy ngày nay đều không liên lạc với anh? Hôm nay anh còn nghe nói em làm trợ lý tư nhân của Vệ Đình Quân! Tiểu Tình Nhi, rốt cuộc em muốn làm gì?"
"Em. . ." Cố Hướng Tinh có chút nghẹn lời, cô sớm biết Bạch Hạo là người tính tình nóng nảy, mấy ngày nay không liên lạc với anh ta, là bởi vì Vệ Đình Quân hoàn toàn không cho cô cơ hội liên lạc.
"Mấy ngày nay tôi bị bệnh."
"Em bị bệnh gì, nào có bị bệnh đúng lúc như vậy?"
Nghe giọng điệu hầm hầm đó của Bạch Hạo, lúc này Cố Hướng Tinh cũng có chút tức giận: "Đúng là bị bệnh đúng lúc, nếu anh không tin thì tự nhìn đi, lỗ kim trên tay em còn ở đây!"
Cố Hướng Tinh vừa nói vừa giơ tay lên, Bạch Hạo nghe vậy, nhất thời dáng vẻ hung hăng ban đầu hóa thành lo lắng, kéo tay Cố Hướng Tinh qua, nhìn mấy lỗ kim tím bầm trên mu bàn tay cô, nhất thời cau mày: "Đang êm đẹp sao lại bị bệnh? Có nghiêm trọng không?"
Cố Hướng Tinh vừa muốn mở miệng, bỗng dưng cảm thấy chỗ hông bị một lực lớn ôm lấy, cùng lúc đó, chợt bàn tay bị Bạch Hạo kéo bị kéo ra.
Nghiêng đầu, trong nháy mắt, cô nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của Vệ Đình Quân.
"Vệ. . ."
Còn chưa lên tiếng, đã bị Vệ Đình Quân lạnh giọng ngắt lời, anh nhìn cô, ánh mắt như sương: "Kêu cô tới ăn cơm, không phải là để cho cô dây dưa không rõ với người đàn ông khác."
Cố Hướng Tinh có chút im lặng, cái gì gọi là. . .
"Cái gì gọi là dây dưa không rõ với người đàn ông khác?" Giọng Bạch Hạo chợt truyền đến, trong giọng nói lộ ra vô cùng không vui: "Tiểu Tình Nhi, rốt cuộc em với anh ta là sao?"
"Là sao, đáp án cũng rõ ràng." Vệ Đình Quân lạnh giọng nối tiếp lời Bạch Hạo, bàn tay ôm hông Cố Hướng Tinh hơi dùng sức, trực tiếp kéo cả người cô vào trong lồng ngực mình, nhìn Bạch Hạo trước mắt, ánh mắt lạnh như sương, giọng nói lạnh hơn:
"Cô ấy là trợ lý tư nhân của tôi, đồng thời, cũng là tình nhân của tôi."
Dứt lời, trong nháy mắt Cố Hướng Tinh chưa phản ứng kịp, cúi đầu, dứt khoát hôn lên môi cô.
"Ưm. . ." Cố Hướng Tinh trừng mắt, vẻ mặt không thể tin được. Sau khi giật mình trong chớp mắt, đáy lòng dâng lên xấu hổ.
Tại sao anh có thể. . .
Làm chuyện như vậy với cô ngay trước mặt Bạch Hạo!
Tay níu lấy cà vạt Vệ Đình Quân hơi dùng sức, chợt Cố Hướng Tinh đẩy người ra: "Vệ Đình Quân!"
Mới vừa mở miệng, giọng giận dữ của Bạch Hạo đã truyền đến trước cô:
"Tên khốn kiếp!"
Lúc tiếng rống giận vang lên, một quả đấm hung hăng nện lên mặt Vệ Đình Quân.
"Bạch Hạo!" Cố Hướng Tinh có chút bất ngờ, sao anh ta lại ở đây?
Bạch Hạo nhìn cô, ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm Vệ Đình Quân, hỏi: "Vệ tổng không ngại chứ?"
Tròng mắt đen của Vệ Đình Quân liếc qua vị khách không mời mà đến trước mắt, hỏi: "Nếu như tôi để ý thì sao?"
"Nếu như mới vừa rồi tôi không nghe lầm, người mời hôm nay chính là Tiểu Tình nhà tôi mà, nếu Vệ tổng để ý, không bằng rời đi trước?"
"Bạch Hạo!"
"Bạch Hạo!"
Hai giọng nữ có vẻ trách móc không hẹn mà cùng truyền đến.
Một giọng là Cố Nhược Tuyết, bất mãn với thái độ phách lối của Bạch Hạo, cô ta thật vất vả hẹn Vệ Đình Quân ăn cơm, lỡ như bị anh ta quấy rầy, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta!
Một giọng khác dĩ nhiên chính là đến từ Cố Hướng Tinh, cô thật vất vả mới khiến cho Vệ Đình Quân đồng ý bỏ qua cho anh ta, lỡ như chọc tới Vệ Đình Quân lại bị phong sát thì phải làm thế nào?
"Ngại quá, tôi xin lỗi không tiếp được." Cố Hướng Tinh nói xong, cũng không quan tâm sắc mặt Vệ Đình Quân khó coi như thế nào, túm Bạch Hạo đi ra ngoài.
Đi tới bên ngoài phòng rửa tay, lúc này mới thả anh ta ra.
"Bạch Hạo, anh uống nhầm thuốc rồi à?"
"Người uống nhầm thuốc chính là em!" Bạch Hạo không khỏi tức giận nói: "Tại sao em từ công việc làm người đại diện cho anh? Tại sao mấy ngày nay đều không liên lạc với anh? Hôm nay anh còn nghe nói em làm trợ lý tư nhân của Vệ Đình Quân! Tiểu Tình Nhi, rốt cuộc em muốn làm gì?"
"Em. . ." Cố Hướng Tinh có chút nghẹn lời, cô sớm biết Bạch Hạo là người tính tình nóng nảy, mấy ngày nay không liên lạc với anh ta, là bởi vì Vệ Đình Quân hoàn toàn không cho cô cơ hội liên lạc.
"Mấy ngày nay tôi bị bệnh."
"Em bị bệnh gì, nào có bị bệnh đúng lúc như vậy?"
Nghe giọng điệu hầm hầm đó của Bạch Hạo, lúc này Cố Hướng Tinh cũng có chút tức giận: "Đúng là bị bệnh đúng lúc, nếu anh không tin thì tự nhìn đi, lỗ kim trên tay em còn ở đây!"
Cố Hướng Tinh vừa nói vừa giơ tay lên, Bạch Hạo nghe vậy, nhất thời dáng vẻ hung hăng ban đầu hóa thành lo lắng, kéo tay Cố Hướng Tinh qua, nhìn mấy lỗ kim tím bầm trên mu bàn tay cô, nhất thời cau mày: "Đang êm đẹp sao lại bị bệnh? Có nghiêm trọng không?"
Cố Hướng Tinh vừa muốn mở miệng, bỗng dưng cảm thấy chỗ hông bị một lực lớn ôm lấy, cùng lúc đó, chợt bàn tay bị Bạch Hạo kéo bị kéo ra.
Nghiêng đầu, trong nháy mắt, cô nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của Vệ Đình Quân.
"Vệ. . ."
Còn chưa lên tiếng, đã bị Vệ Đình Quân lạnh giọng ngắt lời, anh nhìn cô, ánh mắt như sương: "Kêu cô tới ăn cơm, không phải là để cho cô dây dưa không rõ với người đàn ông khác."
Cố Hướng Tinh có chút im lặng, cái gì gọi là. . .
"Cái gì gọi là dây dưa không rõ với người đàn ông khác?" Giọng Bạch Hạo chợt truyền đến, trong giọng nói lộ ra vô cùng không vui: "Tiểu Tình Nhi, rốt cuộc em với anh ta là sao?"
"Là sao, đáp án cũng rõ ràng." Vệ Đình Quân lạnh giọng nối tiếp lời Bạch Hạo, bàn tay ôm hông Cố Hướng Tinh hơi dùng sức, trực tiếp kéo cả người cô vào trong lồng ngực mình, nhìn Bạch Hạo trước mắt, ánh mắt lạnh như sương, giọng nói lạnh hơn:
"Cô ấy là trợ lý tư nhân của tôi, đồng thời, cũng là tình nhân của tôi."
Dứt lời, trong nháy mắt Cố Hướng Tinh chưa phản ứng kịp, cúi đầu, dứt khoát hôn lên môi cô.
"Ưm. . ." Cố Hướng Tinh trừng mắt, vẻ mặt không thể tin được. Sau khi giật mình trong chớp mắt, đáy lòng dâng lên xấu hổ.
Tại sao anh có thể. . .
Làm chuyện như vậy với cô ngay trước mặt Bạch Hạo!
Tay níu lấy cà vạt Vệ Đình Quân hơi dùng sức, chợt Cố Hướng Tinh đẩy người ra: "Vệ Đình Quân!"
Mới vừa mở miệng, giọng giận dữ của Bạch Hạo đã truyền đến trước cô:
"Tên khốn kiếp!"
Lúc tiếng rống giận vang lên, một quả đấm hung hăng nện lên mặt Vệ Đình Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.