Chương 50: Vệ lão gia tử
Tây Tây Tiểu Lâu
06/09/2019
Edit: V.O
Đêm khuya dày đặc, Cố Hướng Tinh nằm ở trên giường, buồn ngủ.
Cho đến khi cảm thấy bên kia giường hơi sụp xuống, cô vô thức mở mắt, còn chưa phản ứng kịp, cánh tay quen thuộc đã từ phía sau ôm cô lại.
Bỗng dưng thân thể Cố Hướng Tinh cứng đờ.
Là anh.
Những ngày qua vì để cô tĩnh dưỡng thật tốt, anh không ngủ cùng cô chung một giường nữa, tại sao tối nay lại tới?
Cảm thấy hơi thở của anh tiến sát vào gáy cô, Cố Hướng Tinh vô thức rụt cổ, thân thể lại bị anh kéo vào trong ngực.
"Đừng từ chối anh."
Hơi thở ấm áp mê người, giọng nói khàn khàn truyền vào vành tai cô, Cố Hướng Tinh không cử động nữa.
Đúng vậy, chuyện anh muốn làm, cô hoàn toàn không có quyền từ chối.
Cô có thể tinh tường cảm nhận được nhiệt độ thân thể anh, mặc dù cách quần áo, vẫn nóng bỏng khiến người quen thuộc.
Điều khiến cho Cố Hướng Tinh bất ngờ chính là, Vệ Đình Quân chỉ ôm cô như vậy, không tiến thêm một bước động tác.
Cố Hướng Tinh mở to mắt, vốn cho là mình sẽ một đêm không chợp mắt.
Nhưng không biết từ lúc nào, thân thể mình đã mềm nhũn ngủ thật say ở trong ngực của người đàn ông.
Cảm nhận người nọ yên ổn ngủ say trong ngực, ánh mắt Vệ Đình Quân ấm dần, hồi lâu, cúi người, môi ấm áp nhẹ nhàng dán lên cái trán của cô, êm ái hơn bất cứ lúc nào trước đây.
". . . Cố Hướng Tinh, tin tưởng anh một lần nữa."
. . .
Sáng sớm như sương, điện thoại đặt ở đầu giường chấn động trong nháy mắt, bỗng dưng Vệ Đình Quân mở mắt, vươn tay, dieendaanleequuydoon – V.O, nhấn tắt.
Liếc mắt nhìn Cố Hướng Tinh vẫn ngủ say trong ngực, Vệ Đình Quân cẩn thận đứng dậy.
Ra khỏi phòng, phía trên màn hình biểu hiện là Đàm Minh, Vệ Đình Quân âm thầm cau mày, Đàm Minh không phải là người sẽ dậy sớm.
Gọi lại, gần như nhận ngay lập tức, bên đầu điện thoại kia, giọng Đàm Minh rõ ràng vội vàng và cầu xin: "Vệ thiếu. . .cậu phải tới cứu tôi. . ."
Ánh mắt Vệ Đình Quân trầm xuống, nhà họ Đàm cũng thuộc về thế gia có mặt mũi ở thành phố S, Đàm Minh càng là địa đầu xà ở thành phố S, ai dám động đến anh ta?
Rời khỏi biệt thự, Vệ Đình Quân lái ô-tô thẳng tới nhà Đàm Minh ở, mới vừa vào cửa, đã thấy được Đàm Minh rối rắm rúc vào ghế sa lon, sau đó, là ông lão ngồi ở trên ghế sa lon chủ tọa kia.
Sắc mặt Vệ Đình Quân ngưng tụ.
Ông lão chừng bảy mươi tuổi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đường cong gọn gàng mà tinh tế, một thân uy nghiêm, cho dù là ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại, cái lưng vẫn thẳng tắp, ngồi hết sức nghiêm chỉnh.
Còn có hai vệ sĩ mặc tây trang màu đen đứng sau lưng ông lão này, đứng thẳng sống lưng kiểu mẫu y như vậy.
Mặc dù mặc đồ da màu đen, vẫn không cách nào che dấu ý nghĩa trang nghiêm trên người bọn họ.
Vệ Đình Quân không nghĩ tới ông sẽ đến phải nhanh như vậy.
Đi tới, đứng lại ở gần ông lão, Vệ Đình Quân trầm giọng kêu ông: "Ông nội."
"Ừ." Vệ lão gia tử trầm giọng đáp một tiếng, giương mắt, trong nháy mắt, sắc bén như sói, một giây kế tiếp, chỉ nghe một sức gió lớn từ bên người truyền đến, chợt vệ sĩ đứng ở sau lưng Vệ lão gia tử ra tay, quả đấm với sức gió xâm phạm trực diện mà đến hướng anh.
Trong nháy mắt, ánh mắt Vệ Đình Quân ngưng tụ, nghiêng người trực tiếp né tránh thế công của đối phương, ra tay nhanh như tia chớp, nghiêng người, trong nháy mắt vặn một cánh tay đối phương, đối phương chặn tay thoát thân, rồi sau đó nhấc chân bên quét.
Vệ Đình Quân với thế trầm ổn, nâng chân dài lên, dáng chặn tuấn tú, cặp chân đụng mạnh vào nhau, dường như có ngưng trệ trong không khí trong nháy mắt, một giây kế tiếp, tên vệ sĩ kia lui mạnh về sau ba bước, vừa mới đứng vững, còn muốn tiến lên, đã nghe Vệ lão gia tử bên cạnh trầm giọng mở miệng.
"Đủ rồi."
Không nhẹ không nặng, lại uy nghiêm mười phần, vệ sĩ gần như thu hồi khí thế xâm phạm trong nháy mắt, gác tay, đứng ở phía sau ghế sa lon lần nữa, dường như vừa rồi chưa từng xảy ra cái gì.
Vệ lão gia tử liếc mắt nhìn Vệ Đình Quân, đứng dậy, đáy mắt có chút hài lòng: "Thân thủ không lùi bước."
Mắt thấy Vệ Đình Quân im lặng, rồi nói tiếp: "Ta biết, con đã xử lý xong chuyện ở thành phố S này, hôm nay hãy trở về cùng ta một chuyến, xử lý một chuyện khác."
"Chuyện gì?" Sắc mặt Vệ Đình Quân trầm xuống, hỏi.
Vệ lão gia tử sửa sang lại quần áo trên người, sau đó đi thẳng ra ngoài: "Hôn sự của con và con gái nhà họ Phí, ngày đã định, ba ngày sau là tiệc đính hôn, con cần có mặt."
Đêm khuya dày đặc, Cố Hướng Tinh nằm ở trên giường, buồn ngủ.
Cho đến khi cảm thấy bên kia giường hơi sụp xuống, cô vô thức mở mắt, còn chưa phản ứng kịp, cánh tay quen thuộc đã từ phía sau ôm cô lại.
Bỗng dưng thân thể Cố Hướng Tinh cứng đờ.
Là anh.
Những ngày qua vì để cô tĩnh dưỡng thật tốt, anh không ngủ cùng cô chung một giường nữa, tại sao tối nay lại tới?
Cảm thấy hơi thở của anh tiến sát vào gáy cô, Cố Hướng Tinh vô thức rụt cổ, thân thể lại bị anh kéo vào trong ngực.
"Đừng từ chối anh."
Hơi thở ấm áp mê người, giọng nói khàn khàn truyền vào vành tai cô, Cố Hướng Tinh không cử động nữa.
Đúng vậy, chuyện anh muốn làm, cô hoàn toàn không có quyền từ chối.
Cô có thể tinh tường cảm nhận được nhiệt độ thân thể anh, mặc dù cách quần áo, vẫn nóng bỏng khiến người quen thuộc.
Điều khiến cho Cố Hướng Tinh bất ngờ chính là, Vệ Đình Quân chỉ ôm cô như vậy, không tiến thêm một bước động tác.
Cố Hướng Tinh mở to mắt, vốn cho là mình sẽ một đêm không chợp mắt.
Nhưng không biết từ lúc nào, thân thể mình đã mềm nhũn ngủ thật say ở trong ngực của người đàn ông.
Cảm nhận người nọ yên ổn ngủ say trong ngực, ánh mắt Vệ Đình Quân ấm dần, hồi lâu, cúi người, môi ấm áp nhẹ nhàng dán lên cái trán của cô, êm ái hơn bất cứ lúc nào trước đây.
". . . Cố Hướng Tinh, tin tưởng anh một lần nữa."
. . .
Sáng sớm như sương, điện thoại đặt ở đầu giường chấn động trong nháy mắt, bỗng dưng Vệ Đình Quân mở mắt, vươn tay, dieendaanleequuydoon – V.O, nhấn tắt.
Liếc mắt nhìn Cố Hướng Tinh vẫn ngủ say trong ngực, Vệ Đình Quân cẩn thận đứng dậy.
Ra khỏi phòng, phía trên màn hình biểu hiện là Đàm Minh, Vệ Đình Quân âm thầm cau mày, Đàm Minh không phải là người sẽ dậy sớm.
Gọi lại, gần như nhận ngay lập tức, bên đầu điện thoại kia, giọng Đàm Minh rõ ràng vội vàng và cầu xin: "Vệ thiếu. . .cậu phải tới cứu tôi. . ."
Ánh mắt Vệ Đình Quân trầm xuống, nhà họ Đàm cũng thuộc về thế gia có mặt mũi ở thành phố S, Đàm Minh càng là địa đầu xà ở thành phố S, ai dám động đến anh ta?
Rời khỏi biệt thự, Vệ Đình Quân lái ô-tô thẳng tới nhà Đàm Minh ở, mới vừa vào cửa, đã thấy được Đàm Minh rối rắm rúc vào ghế sa lon, sau đó, là ông lão ngồi ở trên ghế sa lon chủ tọa kia.
Sắc mặt Vệ Đình Quân ngưng tụ.
Ông lão chừng bảy mươi tuổi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đường cong gọn gàng mà tinh tế, một thân uy nghiêm, cho dù là ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại, cái lưng vẫn thẳng tắp, ngồi hết sức nghiêm chỉnh.
Còn có hai vệ sĩ mặc tây trang màu đen đứng sau lưng ông lão này, đứng thẳng sống lưng kiểu mẫu y như vậy.
Mặc dù mặc đồ da màu đen, vẫn không cách nào che dấu ý nghĩa trang nghiêm trên người bọn họ.
Vệ Đình Quân không nghĩ tới ông sẽ đến phải nhanh như vậy.
Đi tới, đứng lại ở gần ông lão, Vệ Đình Quân trầm giọng kêu ông: "Ông nội."
"Ừ." Vệ lão gia tử trầm giọng đáp một tiếng, giương mắt, trong nháy mắt, sắc bén như sói, một giây kế tiếp, chỉ nghe một sức gió lớn từ bên người truyền đến, chợt vệ sĩ đứng ở sau lưng Vệ lão gia tử ra tay, quả đấm với sức gió xâm phạm trực diện mà đến hướng anh.
Trong nháy mắt, ánh mắt Vệ Đình Quân ngưng tụ, nghiêng người trực tiếp né tránh thế công của đối phương, ra tay nhanh như tia chớp, nghiêng người, trong nháy mắt vặn một cánh tay đối phương, đối phương chặn tay thoát thân, rồi sau đó nhấc chân bên quét.
Vệ Đình Quân với thế trầm ổn, nâng chân dài lên, dáng chặn tuấn tú, cặp chân đụng mạnh vào nhau, dường như có ngưng trệ trong không khí trong nháy mắt, một giây kế tiếp, tên vệ sĩ kia lui mạnh về sau ba bước, vừa mới đứng vững, còn muốn tiến lên, đã nghe Vệ lão gia tử bên cạnh trầm giọng mở miệng.
"Đủ rồi."
Không nhẹ không nặng, lại uy nghiêm mười phần, vệ sĩ gần như thu hồi khí thế xâm phạm trong nháy mắt, gác tay, đứng ở phía sau ghế sa lon lần nữa, dường như vừa rồi chưa từng xảy ra cái gì.
Vệ lão gia tử liếc mắt nhìn Vệ Đình Quân, đứng dậy, đáy mắt có chút hài lòng: "Thân thủ không lùi bước."
Mắt thấy Vệ Đình Quân im lặng, rồi nói tiếp: "Ta biết, con đã xử lý xong chuyện ở thành phố S này, hôm nay hãy trở về cùng ta một chuyến, xử lý một chuyện khác."
"Chuyện gì?" Sắc mặt Vệ Đình Quân trầm xuống, hỏi.
Vệ lão gia tử sửa sang lại quần áo trên người, sau đó đi thẳng ra ngoài: "Hôn sự của con và con gái nhà họ Phí, ngày đã định, ba ngày sau là tiệc đính hôn, con cần có mặt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.