Huấn Luyện Cha Phúc Hắc

Chương 12

Anh Túc

06/05/2015

Dự án phòng chăm trẻ thực hiện chưa đến ba tháng, đã cho hiệu quả ngoài dự kiến, số người đặt hẹn nhờ chăm trẻ càng ngày càng tăng, gần như người nào trong nhà có baby, đều muốn đưa con đi gửi công ty — Cuối tuần lại còn mời chuyên gia tới mở lớp giải đáp các thắc mắc về chăm sóc con cái, nên nhân viên không những có thể đến học thêm kinh nghiệm, còn có cơ hội để chia sẻ những kinh nghiệm hay của bản thân.

Ngoại trừ Cạnh Tường, các công ty con khác cũng học tập làm theo, dù quy mô không bằng Cạnh Tường, nhưng chỉ cần là có ý muốn làm, quy mô lớn hay nhỏ không quan trọng.

Vì Cạnh Tường mở ra phong trào xây dựng phòng chăm sóc trẻ, nên trong thời gian ngắn hấp dẫn không ít nhân tài, cho dù là người trung niên chuyển công tác hay là người trẻ tuổi nhảy việc, phần lớn đều sẽ cần nhắc phúc lợi này, sau đó thì có truyền thông quảng bá, nhận xét động thái này chính là khuyến khích dân chúng Đài Loan tăng sinh báo quốc, những công ty khác cũng nên học tập, vì thế tỉ lệ kết hôn và tỉ lệ sinh mấy năm nay đều thấp cũng có tăng lên.

Mà những khách hàng nước ngoài cũng rất mong đợi vào hoạt động này, ít nhiều cũng tăng thêm hình tượng đẹp của Cạnh Tường, đơn đặt hàng cũng nhiều hơn 20% so với năm ngoài, cái này có thể xem là thu hoạch ngoài dự kiến.

Phòng chăm trẻ cũng làm cho đám người trên Tổng công ty, mặt mày hếch cả lên, Hoàng Thượng Dung có thể nói đã đánh một trận thành danh, chiến công tạo hiệu quả đến lần khen thưởng sáu tháng cuối năm —

“Chúc mừng giám đốc được lên chức!”

“Cảm ơn.”

Cạnh Tường tổ chức một buổi tiệc tiễn nhỏ trong nội bộ, có bánh ga tô và sâm panh, ngoài việc tiễn cô đi ra, còn là mừng giám đốc mới – Từ Hách Quân.

Không chỉ có cô được thăng chức, cả Từ Hách Quân cũng vậy, hắn vốn là một trợ lý nhỏ, đột nhiên nhảy vọt, thành giám đốc Cạnh Tường.

Vốn trước đây cô đã nghĩ đủ cách để giữ Từ Hách Quân lại bên mình, không ngờ, chính cô lại là người đi trước!

Thực sự là người tính không bằng trời tính!

(dipM ai bảo chị là trời tính?)

Rời Cạnh Tường, đến làm giám đốc trên Tổng Công ty, chức danh thì không đổi, nhưng nói về tiền lương hay quyền hạn thì đúng thực là cô đã thăng chức.

“Thật không hiểu Phó Tổng giám đốc nghĩ gì vậy?” Lúc ăn cơm, Hoàng Thượng Dung đem vấn đề đã nghẹn cả ngày nói ra cho thoải mái. “Lại để cho một người đang làm trợ lý nhỏ như anh lên làm giám đốc – có người cố ý chỉnh anh sao?”

Từ Hách Quân bật cười. “Sao em lại nghĩ như vậy?”

“Em lo có người không phục! Lần này đâu chỉ là nhảy ba cấp…”

“Nếu như chỉ có chút vấn đề như thế mà anh không giải quyết được, vậy anh cũng không cần làm nữa.”

Không cần người khác nói, hắn cũng biết đây là công đồ miệng rộng Húc Hoa kia cáo trạng.

Tám phần là hắn dùng cách gì đó, nhắc cho hai cụ, Hoàng Thượng Dung chính là con dâu bọn họ chờ đợi mấy chục năm. Lúc đầu mẹ hắn còn lo lắng con dâu như cô ấy thì mạnh mẽ quá, nhưng Húc Hoa kể lại vài câu, mới phát hiện, Hoàng Thượng Dung mạnh mẽ với con trai không để ý việc gì, thực sự là nồi nào úp vung đấy — tuyệt phối trời đất tạo nên! Cha hắn sau đó còn quan sát cô một thời gian, phát hiện Hoàng Thượng Dung là người tài hiếm có, thế là cũng quyết định “lén” giúp hắn một chút.

Nói thật ra, chẳng qua là đang lúc thử nghiệm phòng chăm trẻ em thành công, có cách nào mà nhiều đơn đặt hàng nước ngoài thế? Nghĩ là biết có người cố ý! Từ Hách Quân đối với hành động ngầm không đơn giản này cũng ghi nhớ trong lòng, hắn biết cha mình đang có ý thử hắn và Hoàng Thượng Dung, nếu như vài cái đơn đặt hàng cũng xử lý không tốt, vậy hắn và nữ hoàng đế sau này cũng không cần lăn lộn làm gì.

May là, hai người bọn họ một múa một hát, một cứng một mềm, lừa lừa bịp bịp cũng hoàn thành, thành tích thuận lợi khiến người ta phải sáng mắt ra, cho nên Hoàng Thượng Dung đương nhiên được thăng chức – nhưng là quay về tổng công ty! Hừ! Nghĩ là biết cha hắn chuẩn bị để quan sát tầm gần, chỉ có hắn là khổ thôi, tuy tan tầm cô vẫn sẽ đến nhà hắn giúp hắn chăm Hạo Hạo, có điều, hắn không thể nhân thời gian làm việc ăn vụng đậu hủ của cô nữa!

“Có ý gì?”

“Không phục, thì anh bắt bọn họ phải phục, đừng quên anh nhân duyên tốt lắm.”

Người này, lửa cháy đến nơi còn bình chân như vại!

Thực sự là hoàng đế không vội, thái giám đã cuống muốn chết! Hoàng Thượng Dung còn lo lắng hơn cả hắn, căng thẳng đến nhíu chặt lông mày.

“Được rồi, thả lòng đi, chuyện đâu có nghiêm trọng đến thế.” Từ Hách Quân cười híp mặt, xoa xoa mi tâm của câu, nhân cơ hội trộm một cái hôn trên má cô.

“Ai nha,” Hoàng Thượng Dung xấu hổ đỏ mặt, vội vàng liếc cửa sổ rèm chớp, không quên đẩy hắn một cái. “Anh làm gì vậy? Đang ở công ty đấy!”

Tiểu tử này! Càng lúc càng làm càn, mấy tuần nay, cứ lúc nào hai người ở chung một chỗ, nào thì nắm tay, quàng vai, ôm eo, giờ đến cái miệng cũng bắt đầu không an phận, lúc nào cũng hướng mặt cô hôn loạn, có đậu hũ nào ăn được đều bị hắn ăn sạch!

“Giờ đã hết giờ làm rồi…” Hắn không bỏ cuộc lại nhào lên lần nữa, lần này hắn há miệng, tìm cái má phính của cô cắn một cái –

“Từ Hách Quân!” Cô kinh hô một tiếng, muốn đẩy hắn ra mới phát hiện không đẩy nổi, hai tay hắn vòng quanh cô, đầu chôn thật sâu trên cổ cô, ôm cô vào ngực thật chặt.

“Bắt đầu từ mai, chúng ta sẽ không còn ở cùng một phòng làm việc nữa.”

Hoàng Thượng Dung lúc này mới chú ý đến, xung quanh đều là hộp đồ đã đóng gói xong của cô. Đúng vậy, từ mai, cô sẽ không còn xuất hiện ở đây nữa, nơi này cũng không còn thuộc về cô…

Cho nên, hắn sẽ nhớ cô! Cho dù hai người có quan hệ tốt, lúc rảnh có liên lạc thường xuyên đến đâu, cũng có khi mấy ngày liền không thể gặp mặt, không thể được như trước.

Nghĩ vậy, cô cũng không nhịn được dùng lực nhiều hơn, ôm hắn thật chặt.



“Cho nên, nhân lúc này, chúng ta ở trong phòng làm việc này lưu lại chút kỉ niệm đi!” Nói xong, hắn kéo cà vạt trên cổ xuống, ánh mắt chuyển thành chăm chú.

“Anh, anh là cầm thú à! Đây là công ty đấy, tiết chế một chút cho em!”

“Có cách nào sao? Anh là tuổi trẻ khí thịnh thôi!”

Thật, thật sự quá khoa trương! Hoàng Thượng Dung chưa từng bị kịch liệt cầu ái như thế này, hơn nữa, đây là công ty mà! Cho dù công ty không có người, cũng không thể như thế được…

Nhưng hắn vừa đè xuống một cái hôn, thì cô cũng không còn nghĩ ngợi gì được nữa, hai tay còn đang nửa phản kháng mà nắm hai vai hắn, cũng không còn tác dụng, Từ Hách Quân một tay đặt cô ngồi lên bàn, gạt qua mái tóc bị bó một ngày của cô, tóc đen tùy ý rủ xuống trên vai, một luồng hương thơm thanh lệ gây rối phảng qua trong mũi hắn…

Tiếp tục như vậy không được, lần đầu tiên của hắn và Hoàng Thượng Dung… Ờ, được rồi! Lần đầu tiên hắn nhớ được, lại là ở phòng làm việc hay sao? Cô có thể chấp nhận, chứ hắn thì không thể được!

Mới nghĩ đến dừng lại lên xe, để cô tiếp tục nhiệt tình như thế này, sau đó về nhà bọn họ có thể tiếp tục… Thì nhìn thấy bóng người bên ngoài cửa…

“Tôi bảo rồi mà! Phòng giám đốc đèn vẫn sáng, cô ấy nhất định còn đang…”

Cửa vừa mở ra, Từ Hách Quân vôi vàng kéo Hoàng Thượng Dung lên trên ghế, nhanh chóng quay ghế một vòng để cho cô quay lưng về cửa, còn mình thì thản nhiên làm như không có gì nhìn mọi người.

“Hello!” Hắn thoải mái chào hỏi.

Mọi người há hốc mồm kinh ngạc, tuy rằng chỉ thoáng nhìn, nhưng trên ghế kia, đúng là một cô gái tóc dài ngồi… Hơn nữa áo của hắn đang không chỉnh tề, bên môi còn có một chút son màu cam…

“Từ Hách Quân!”

“Eugene! Cậu ở đây làm gì vậy?”

Hắn buông tay, lau lau vết son bên môi.

“Từ nay trở đi, đây là phòng làm việc của tôi rồi, đương nhiên là phải đưa bạn gái đến làm quen khung cảnh một chút! Các vị đại ca thủ hạ lưu tình, đừng để lộ ra ngoài.” Nghe thật quá vô lại, Từ Hách Quân không quan tâm hình tượng liều mạng diễn.

Ra thế!

Từ khi Từ Hách Quân có con trai, chia tay Tô Tiểu Đại xong, vốn nghĩ hắn sẽ sa sút tinh thần, không gượng lên được, không ngờ, hắn lại gặp được đại quý nhân như nữ hoàng đế, không chỉ sự nghiệp một đường đi lên như diều gặp gió, gần đây còn được thăng chức tăng lương, tính cách cũng càng lúc càng dám làm càn, lại dám mang bạn gái đến công ty thân thiết, còn là ở trong phòng của nữ hoàng đế!

“Cậu á! Dạo này càng lúc càng thấy cậu liều!”

“Vậy là không hay đâu! Nếu nữ hoàng đế về, cậu nhất định phải chết rồi!”

“Yên tâm, giám đốc còn đang đi mua cơm, nửa tiếng nữa mới về.” Xem ra mọi người ở đây không ai nghi ngờ người sau ghế là Hoàng Thượng Dung, may quá! Hắn cố gặng làm như cô không ở đây.

“Ha ha ha, hóa ra là thế…” Nhóm tiền bối vỗ vỗ vai hắn, rồi lại liếc ra sau ghế. “Được rồi, vậy cậu tranh thủ thời gian đi nhé, không có nhiều đâu!”

Tiễn những người không liên quan đi xong, Từ Hách Quân mới đến trước mặt Hoàng Thượng Dung, nhìn cô núp toàn thân trên ghế, hai tay che mặt, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

“Bọn họ đi rồi!”

“Thật là mất mặt mà!” Cô vẫn chôn mặt vào hai tay, giận dỗi kêu lên.

“Không ai biết là em mà,” Hắn cười kéo tay cô xuống, khó có dịp lại thấy má cô vì xấu hổ mà đỏ bừng, hắn đưa tay chạm một cái, quả nhiên rất nóng. “Anh lừa bọn họ rồi.”

“Anh…” Hoàng Thượng Dung cắn môi trừng hắn. Thế này phải mắng hắn thế nào? “Anh thật là! Vậy mà còn nói với mọi người anh đang thân thiết với bạn gái trong phòng làm việc, vậy sau này anh đứng trước mặt mọi người sao được? Anh còn phải ở lại Cạnh Tường làm giám đốc đấy, như thế này sao có thể quản lý được người khác?”

Hóa ra là cô lo việc này hả! Từ Hách Quân bật cười. “Không được sao? Vậy em có cách nào hay hơn?”

“Cứ để em ra mặt, dù sao em phải chuyển đi rồi, không sợ người ta nói.”

Hắn trợn mắt, mắt cũng ảm đi, ôm cô vào lòng, vuốt mái tóc dài của cô. Cô bảo để cô chịu mất mặt, nào có cô gái nào không rụt rè? Cô nghĩ cho hắn như thế, ngay cả thể diện cũng sẵn sàng thay hắn mà gỡ xuống…

Hắn sao lại cảm động thế này?

Từ Hách Quân cười gian, “Em muốn ra mặt, vậy sau này phải bắt lấy cơ hội nhé.”

“Là sao?”

“Em lên tổng công ty, sau này muốn không ra mặt cũng không được.”

“Em là giám đốc, cũng không phải bộ phận quan hệ công chúng, có việc gì mà phải ra mặt.”



“Em có phải ra mặt hay không, đến lúc đó là biết!” Hắn trộm hôn má cô. “Bây giờ, tốt nhất là dọn đồ cho nhanh, rồi về nhà đi! Anh đói lắm rồi!” Hắn ôm bụng kêu loạn.

“Anh còn đói hả! Không phải vừa mới ăn một hộp cơm sao?”

Hắn kéo tay cô, áp lên dục vọng của mình, rồi lại lấy ánh mắt sáng ngời nhìn cô. “Là chỗ này rất đói.”

Hoàng Thượng Dung bối rối rút tay lại, rất muốn mắng hắn không có từ nào hay để nói. Trên đời có loại cấp dưới quấy rối tình dục cấp trên sao? Hắn tám phần đúng là người đầu tiên đấy.

“Anh coi em là cái gì?”

“Đương nhiên là bạn gái rồi!” Hắn cười híp mắt kéo tay cô, đặt lên môi mình hôn. “Anh sẽ chỉ biểu lộ ý muốn của anh trước mặt cô gái anh yêu thôi.”

Bạn gái sao? Cô? Ừm, cũng không sai.

Hoàng Thượng Dung đưa tay ngăn lại đôi môi muốn tấn công của hắn. “Mẹ Hạo Hạo thì sao! Anh mặc kệ cô ấy sao?”

Mắt hắn lại sáng lóe lên, khóe miệng cong lên thật cao. “Không phải càng tốt sao, em làm mẹ của con trai anh, mọi vấn đề không phải đã được giải quyết?”

“…Anh nằm mơ hả?”

“Làm người à, phải biết nắm chặt lấy cái trước mắt, trước mặt có một cô gái hoàn mỹ thế này mà còn không thương, vậy anh thương ai?”

Cô theo dõi khuôn mặt tuấn tú của hắn một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói, “Tại sao lại là em?”

Từ Hách Quân bật cười. “Phụ nữ các em đúng là thích hỏi loại vấn đề này thật đấy!”

“Anh nghĩ lại một chút, tính cách như em, hung hãn mà còn mạnh mẽ, một chút nữ tính cũng không có, tuổi còn lớn hơn anh, các em gái xinh đẹp hơn em tuổi trẻ hơn em ngoài kia có một đống – em thực nghi ngờ, đàn ông tiếp cận em rốt cuộc là có âm mưu gì?”

“Em đúng là hung hãn mạnh mẽ thật, nhưng em cũng có lúc thẹn thùng đấy thôi!

Hơn nữa, em là cô gái đầu tiên có thể chấp nhận anh giở trò xấu và làm nũng đấy, anh không yêu em thì yêu ai đây?”

Hoàng Thượng Dung đẩy đẩy hắn, “Anh cũng biết anh giở trò làm nũng là giỏi nhất hả!”

Hắn đường hoàng kêu to, “Có thể tìm được một cô gái làm cho mình làm nũng đối với đàn ông là rất quan trọng đấy!”

“Lời như thế chỉ có anh mới dám nói ra miệng!”

“Cô gái có chính kiến lo lắng mình thiếu ôn nhu chăm sóc, cô gái dịu dàng ôn thuận thì lo lắng mình thiếu tự tin… Phụ nữ các em định tự ép mình đến mức nào mới chịu được?”

“Con gái đều vậy mà! Mong muốn mình trước mặt người mình thích là hoàn mỹ thôi!”

“Vậy anh không phải là cần lo mình trước mặt em thiếu uy phong bá đạo sao? Nhưng vấn đề là, nếu anh bá đạo thật, em còn thích anh sao?”

Hắn nói vậy làm Hoàng Thượng Dung mặt bối rối, chỉ nhìn thấy hắn lại không ngừng cười cười, mười phần hình tượng lộng thần.

“Không cần lo người khác yêu nhau thì thế nào, tự hai ta yêu nhau và thấu hiểu nhau là được rồi không phải sao?”

“Em sợ anh sẽ thay đổi…” Khó có khi e lệ như thiếu nữ, Hoàng Thượng Dung lấy ngón tay ngoắc ngoắc cổ áo sơ mi của hắn, làm cho hắn toàn thân hắn ngứa ngáy.

Từ Hách Quân che trán kêu oan, “Sao em lại chỉ trích anh như thế? Anh còn lo em về tổng công ty xong, làm việc bán mạng quá, không có thời gian để ý anh! Không được, như vậy không được, anh phải nghĩ cách để về tổng công ty.”

“Anh nói về là về? Anh tưởng anh là ai hả?”

Cũng đúng, giờ hắn cũng không phải thiếu gia Từ thị, cũng không có quyền này, có điều…

Hắn không có, nhưng anh họ hắn có, Húc Hoa có thể điều cô về tổng công ty, còn hắn? Hắn tin chắc hắn sẽ tìm được cách.

Hoàng Thượng Dung lên tổng công ty, tuy nói không tính là như cá gặp nước, có điều dựa vào thực lực và kinh nghiệm của cô từ trước đến nay, tất nhiên là còn cần thích nghi, nhưng mọi việc cũng xem như thuận lợi, cô vốn nghĩ mình sẽ phải ngày nào cũng làm thêm giờ, không ngờ, tháng này, số ngày cô phải ở lại làm thêm đếm được trên đầu ngón tay.

Case duy nhất tương đối có vấn đề cũng nhờ cô phát hiện sớm, khách hàng còn chưa kịp phát hiện vấn đề, cô đã nhân dịp đoạt lại đơn đặt hàng, hạ lệnh lập tức sửa chửa, không chỉ để lại ấn tượng sâu sắc với khách hàng, mà còn giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất, nghe nói, tổng giảm đốc và cổ đông đều vô cùng hài lòng với biểu hiện của cô.

Cho nên, vào một buổi trưa nọ, tổng giám đốc Từ Ánh Chương tìm cô lên tầng cao nhất ăn cơm.

____________________________

So, màn trấn áp con dâu kinh điển chuẩn bị >.<

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huấn Luyện Cha Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook