Huấn Luyện Viên Đỉnh Cao (Esport)
Chương 2: Cậu Ấy Vẫn Luôn Đang Đợi Cậu Trở Về
Diệp Chi Linh
05/09/2024
Mấy năm nay, anh vẫn ở California tiếp nhận chữa trị, tổ chuyên gia điều chỉnh phương án chữa trị rất nhiều lần, cũng thay đổi vài loại thuốc ức chế, cuối cùng tìm được một loại thuốc tiêm phù hợp nhất cho anh.
Trước mắt, pheromone của anh tuy không quá ổn định, nhưng ít ra sẽ không dọa Alpha chạy mất.
Chu Dương vừa cúi đầu ghi chép, vừa hỏi: “Gần đây từng có triệu chứng phát sốt, mệt mỏi không?”
Giang Thiệu Vũ lắc đầu: “Không có, hết thảy bình thường.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Dương nói y tá lấy một hộp thuốc ức chế, dặn dò nói: “Tiếp tục theo phương án lúc trước mỗi ngày tiêm một mũi, quan sát thay đổi của pheromone 24/24, mỗi tuần tới bệnh viện tái khám một lần.”
“Biết rỗi.” Mỗi lần tái khám, Giang Thiệu Vũ đều phải để bụng đói, ở trong trạng thái chưa tiêm thuốcức chế đến bệnh viện lấy máu, hiện tại vừa đúng thời gian tiêm thuốc ức chế mỗi ngày, anh nhận thuốc từ tay bác sĩ, thuần thục mở ra, vén ống tay áo bên trái, tay phải cầm ống tiêm dùng một lần, dùng sức đâm xuống cánh tay.
Chất lỏng trong suốt xuyên qua da, chậm rãi đi vào cơ thể. Làn da tái nhợt và cánh tay mảnh khảnh khiến hắn có vẻ hơi ốm yếu, nhưng tư thế đâm kim lại dứt khoát quyết đoán, hiển nhiên đã sớm thành thói quen.
Sau khi tiêm thuốc xong, anh nhanh chóng rút kim tiêm, trên làn da trắng nõn ứa ra một giọt máu đỏ tươi, Giang Thiệu Vũ dùng tăm bông chấm máu, lúc này mới buông tay áo, đeo kính râm cùng khẩu trang xong, đứng dậy cầm áo khoác, vừa mặc một vừan nói: “Cảm ơn, tuần sau tôi lại đến tái khám.”
Chu Dương nhìn bóng dáng gầy gò của anh, có phần đau lòng. Mỗi ngày tiêm vào thuốc ức chế kỳ thật có tác dụng phụ rất nặng với cơ thể, chức năng tiêu hóa của anh đều đã bị ảnh hưởng, gần đây gầy đếnmức không còn hình người.
Chu Dương nhẹ giọng nói: “Anh không suy xét phương án thứ hai sao?”
Giang Thiệu Vũ khựng lại: “Hả?”
“Tìm một Alpha có thể trấn giữ pheromone của anh, hoàn toàn đánh dấu anh, anh không cần phải tiêm thuốc ức chế mỗi ngày nữa, tình huống rối loạn pheromone cũng có thể được giảm bớt.”
“Đánh dấu hoàn toàn? Ý của anh nói, để Alpha hợp nhất với tôi trong cơ thể của tôi sao?” khóe miệng Giang Thiệu Vũ nhếch lên, cười mỉa mai: “Tôi sợ tôi sẽ không khống chế được nắm đấm của mình, đánh vỡ đầu của người ta.”
“……” Chu Dương dở khóc dở cười. Vị Omega này tính công kích rất mạnh, xác thật có thể làm ra hành động kiểu “đánh cho Alpha đã đánh dấu mình nhập viện”.
Cho đến khi Giang Thiệu Vũ rời đi, Chu Dương mới buồn bã xoa xoa huyệt thái dương.
Không có người chịu được pheromone của anh. Mỗi năm đến kỳ phát tình, Giang Thiệu Vũ đều sẽ rất đau đớn, cần phải tiêm lượng thuốc ức chế gấp mười lần ngày thường mới có thể miễn cưỡng khống chế.
Chu Dương là bác sĩ điều trị chính của anh, từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh lúc điên cuồng đầu óc không tỉnh táo, cào cấu khiến bản thân mình bị thương, nhưng một khi khôi phục thần trí, đôi mắt của vị Omega này luôn trong trẻo tĩnh lặng.
Nhìn anh có vẻ ốm yếu, nhưng tính cách lại kiêu ngạo cố chấp.
5 năm nay, anh tự hạn chế tới mức biến thái. Mỗi ngày buổi sáng đúng 8 giờ rưỡi chích thuốc, mỗi tuần đúng giờ tái khám ba lần, bởi vì thuốc tiêm có tác dụng phụ ảnh hưởng đến chức năng tiêu hóa của cơ thể, anh nghiêm khắc ăn uống ngủ nghỉ theo đúng thời gian đã quy định, giống như người máy lập trình sẵn.
Người ngoài nhìn vào, ngày tháng như vậy rất khó sống, quá khô khan, nội tâm Giang Thiệu Vũ lại bình thản.
Sống một mình, nuôi một chú cún, cũng sống rất tự do tự tại.
……
Lúc Giang Thiệu Vũ ra phòng khám bệnh đã là 9 giờ rưỡi sáng.
Trên đường phố không có một vệt màu xanh nào, cảnh vật trước mắt tiêu điều. Hôm qua mới có tuyết rơi rất dày, không khí ẩm ướt tưởng như có thể thấm nước đến tận xương tuỷ. Một trận gió lạnh thổi qua, thổi bay tuyết đọng trên mặt đất vào thẳng trên mặt, Giang Thiệu Vũ cau mày quấn chặt áo khoác, bước nhanh đến bãi đỗ xe.
Bên cạnh có một đôi tình nhân cũng vừa từ phòng khám bệnh đi ra, Omega nam mang thai được Alpha nam đỡ tay chậm rãi đi phía trước, giọng nói Omega vô cùng sung sướng: “Anh yêu, anh nói em bé của chúng ta sẽ giống anh hay là giống em?” Alpha dịu dàng nói: “Anh hy vọng con có vẻ ngoài giống em, nhất định sẽ vô cùng đáng yêu.”
Giang Thiệu Vũ mặt không cảm xúc quay đi chỗ khác.
Cùng là Omega, Omega khác có thể được Alpha quan tâm cưng chiều, có thể được đ·ánh dấu, có được một tình yêu chung thuỷ không đổi.
Mà anh chỉ biết dọa chạy Alpha. Bị Alpha chán ghét, sợ hãi, tránh xa.
Aiz, anh đúng là độc thân bằng thực lực đến bây giờ.
Loại bệnh này thuật ngữ y học gọi là: chứng rối loạn pheromone.
Giang Thiệu Vũ tự mình mình đặt cho nó cái tên: Lời nguyền cô độc.
Như vậy cũng khá tốt. Giang Thiệu Vũ thầm nghĩ anh sống một mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải xen vào cuộc sống của người khác, cũng sẽ không có người xen vào cuộc sống của anh, tự do tự tại.
Chờ thời tiết đẹp lên, không bằng lái xe đi du lịch?
Đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên, tin nhắn gửi đến từ một dãy số không được lưu tên : “A Vũ, tôi là Du Minh Tương. Đây là số của cậu sao? Cậu có thử xem xét nước không?”
Giang Thiệu Vũ nao nao.
Du Minh Tương, giám đốc kiêm dẫn đội của chiến đội ACE lúc trước, từ khi anh giải nghệ cũng không có liên lạc.
Qua mấy năm lại đột nhiên tìm anh, là có chuyện gì sao?
Giang Thiệu Vũ gõ chữ trả lời: “Chị Du, tạm thời tôi không có có ý định về nước. Chị có việc gì sao?”
Du Minh Tương trả lời: “Chị đề cử cậu với ban lãnh đạo, muốn mời cậu về nước đảm nhiệm thử chức huấn luyện viên một lần.”
Giang Thiệu Vũ nhướng mày: “Chị đang đùa sao? Để một tuyển thủ đã giải nghệ như tôi làm huấn luyện viên?”
Du Minh Tương gửi lại một tin nhắn thật dài: “Chị không đùa. Năm đó chiến đội ACE sở dĩ có thể tạo nên kỳ tích, là bởi vì có một người đội trưởng như cậu. Tất cả chiến thuật đều là cậu bày trận, thi đấu cũng là cậu chỉ huy, cậu là tuyển thủ có ý thức chiến thuật xuất sắc nhất mà chị từng gặp, chị tin tưởng cậu có năng lực đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên.”
Thời tiết bên ngoài quá lạnh, Giang Thiệu Vũ đi đến bên cạnh xe của mình, kéo mở cửa xe, ngồi vào ghế điều khiển mở máy sưởi, gió ấm thổi trong xe cuối cùng cũng làm anh thấy thoải mái hơn.
Anh gỡ mũ cùng khẩu trang xuống, chà xát ngón tay đông cứng, cầm di động nhanh chóng gõ chữ trả lời: “Đừng tâng bốc tôi quá. Tôi đã sớm rời khỏi giới esport, ý thức chiến thuật gì đó đều là chuyện đã qua.”
Du Minh Tương nói: “Nhưng không phải cậu vẫn luôn ở quan tâm King of Guns sao? Mấy ngày trước chị còn nhìn thấy acc nhỏ của cậu đăng nhập server quốc tế.”
Giang Thiệu Vũ không phủ nhận: “Nhàm chán tùy tiện đánh vài trận mà thôi.”
Du Minh Tương: “Sau khi cậu đi rồi, ACE cũng giải tán, mấy đội viên cũ đều sống không tốt lắm. Diệp Tử bị cấm thi đấu, lão Lâm có ý định giải nghệ, Tiểu Thần bị thay thế. Còn có Tiểu Bùi, cậu còn nhớ rõ người đệ tử này sao?”
Giang Thiệu Vũ trầm mặc hẳn xuống.
Đương nhiên nhớ rõ.
Du Minh Tương liên tục gửi đến hai tin nhắn ——
“Cậu ấy không làm tuyển thủ chuyên nghiệp, từ chối tất cả lời mời của câu lạc bộ lớn.”
“Cậu ấy vẫn luôn đang đợi cậu trở về.”
Trước mắt, pheromone của anh tuy không quá ổn định, nhưng ít ra sẽ không dọa Alpha chạy mất.
Chu Dương vừa cúi đầu ghi chép, vừa hỏi: “Gần đây từng có triệu chứng phát sốt, mệt mỏi không?”
Giang Thiệu Vũ lắc đầu: “Không có, hết thảy bình thường.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Dương nói y tá lấy một hộp thuốc ức chế, dặn dò nói: “Tiếp tục theo phương án lúc trước mỗi ngày tiêm một mũi, quan sát thay đổi của pheromone 24/24, mỗi tuần tới bệnh viện tái khám một lần.”
“Biết rỗi.” Mỗi lần tái khám, Giang Thiệu Vũ đều phải để bụng đói, ở trong trạng thái chưa tiêm thuốcức chế đến bệnh viện lấy máu, hiện tại vừa đúng thời gian tiêm thuốc ức chế mỗi ngày, anh nhận thuốc từ tay bác sĩ, thuần thục mở ra, vén ống tay áo bên trái, tay phải cầm ống tiêm dùng một lần, dùng sức đâm xuống cánh tay.
Chất lỏng trong suốt xuyên qua da, chậm rãi đi vào cơ thể. Làn da tái nhợt và cánh tay mảnh khảnh khiến hắn có vẻ hơi ốm yếu, nhưng tư thế đâm kim lại dứt khoát quyết đoán, hiển nhiên đã sớm thành thói quen.
Sau khi tiêm thuốc xong, anh nhanh chóng rút kim tiêm, trên làn da trắng nõn ứa ra một giọt máu đỏ tươi, Giang Thiệu Vũ dùng tăm bông chấm máu, lúc này mới buông tay áo, đeo kính râm cùng khẩu trang xong, đứng dậy cầm áo khoác, vừa mặc một vừan nói: “Cảm ơn, tuần sau tôi lại đến tái khám.”
Chu Dương nhìn bóng dáng gầy gò của anh, có phần đau lòng. Mỗi ngày tiêm vào thuốc ức chế kỳ thật có tác dụng phụ rất nặng với cơ thể, chức năng tiêu hóa của anh đều đã bị ảnh hưởng, gần đây gầy đếnmức không còn hình người.
Chu Dương nhẹ giọng nói: “Anh không suy xét phương án thứ hai sao?”
Giang Thiệu Vũ khựng lại: “Hả?”
“Tìm một Alpha có thể trấn giữ pheromone của anh, hoàn toàn đánh dấu anh, anh không cần phải tiêm thuốc ức chế mỗi ngày nữa, tình huống rối loạn pheromone cũng có thể được giảm bớt.”
“Đánh dấu hoàn toàn? Ý của anh nói, để Alpha hợp nhất với tôi trong cơ thể của tôi sao?” khóe miệng Giang Thiệu Vũ nhếch lên, cười mỉa mai: “Tôi sợ tôi sẽ không khống chế được nắm đấm của mình, đánh vỡ đầu của người ta.”
“……” Chu Dương dở khóc dở cười. Vị Omega này tính công kích rất mạnh, xác thật có thể làm ra hành động kiểu “đánh cho Alpha đã đánh dấu mình nhập viện”.
Cho đến khi Giang Thiệu Vũ rời đi, Chu Dương mới buồn bã xoa xoa huyệt thái dương.
Không có người chịu được pheromone của anh. Mỗi năm đến kỳ phát tình, Giang Thiệu Vũ đều sẽ rất đau đớn, cần phải tiêm lượng thuốc ức chế gấp mười lần ngày thường mới có thể miễn cưỡng khống chế.
Chu Dương là bác sĩ điều trị chính của anh, từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh lúc điên cuồng đầu óc không tỉnh táo, cào cấu khiến bản thân mình bị thương, nhưng một khi khôi phục thần trí, đôi mắt của vị Omega này luôn trong trẻo tĩnh lặng.
Nhìn anh có vẻ ốm yếu, nhưng tính cách lại kiêu ngạo cố chấp.
5 năm nay, anh tự hạn chế tới mức biến thái. Mỗi ngày buổi sáng đúng 8 giờ rưỡi chích thuốc, mỗi tuần đúng giờ tái khám ba lần, bởi vì thuốc tiêm có tác dụng phụ ảnh hưởng đến chức năng tiêu hóa của cơ thể, anh nghiêm khắc ăn uống ngủ nghỉ theo đúng thời gian đã quy định, giống như người máy lập trình sẵn.
Người ngoài nhìn vào, ngày tháng như vậy rất khó sống, quá khô khan, nội tâm Giang Thiệu Vũ lại bình thản.
Sống một mình, nuôi một chú cún, cũng sống rất tự do tự tại.
……
Lúc Giang Thiệu Vũ ra phòng khám bệnh đã là 9 giờ rưỡi sáng.
Trên đường phố không có một vệt màu xanh nào, cảnh vật trước mắt tiêu điều. Hôm qua mới có tuyết rơi rất dày, không khí ẩm ướt tưởng như có thể thấm nước đến tận xương tuỷ. Một trận gió lạnh thổi qua, thổi bay tuyết đọng trên mặt đất vào thẳng trên mặt, Giang Thiệu Vũ cau mày quấn chặt áo khoác, bước nhanh đến bãi đỗ xe.
Bên cạnh có một đôi tình nhân cũng vừa từ phòng khám bệnh đi ra, Omega nam mang thai được Alpha nam đỡ tay chậm rãi đi phía trước, giọng nói Omega vô cùng sung sướng: “Anh yêu, anh nói em bé của chúng ta sẽ giống anh hay là giống em?” Alpha dịu dàng nói: “Anh hy vọng con có vẻ ngoài giống em, nhất định sẽ vô cùng đáng yêu.”
Giang Thiệu Vũ mặt không cảm xúc quay đi chỗ khác.
Cùng là Omega, Omega khác có thể được Alpha quan tâm cưng chiều, có thể được đ·ánh dấu, có được một tình yêu chung thuỷ không đổi.
Mà anh chỉ biết dọa chạy Alpha. Bị Alpha chán ghét, sợ hãi, tránh xa.
Aiz, anh đúng là độc thân bằng thực lực đến bây giờ.
Loại bệnh này thuật ngữ y học gọi là: chứng rối loạn pheromone.
Giang Thiệu Vũ tự mình mình đặt cho nó cái tên: Lời nguyền cô độc.
Như vậy cũng khá tốt. Giang Thiệu Vũ thầm nghĩ anh sống một mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải xen vào cuộc sống của người khác, cũng sẽ không có người xen vào cuộc sống của anh, tự do tự tại.
Chờ thời tiết đẹp lên, không bằng lái xe đi du lịch?
Đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên, tin nhắn gửi đến từ một dãy số không được lưu tên : “A Vũ, tôi là Du Minh Tương. Đây là số của cậu sao? Cậu có thử xem xét nước không?”
Giang Thiệu Vũ nao nao.
Du Minh Tương, giám đốc kiêm dẫn đội của chiến đội ACE lúc trước, từ khi anh giải nghệ cũng không có liên lạc.
Qua mấy năm lại đột nhiên tìm anh, là có chuyện gì sao?
Giang Thiệu Vũ gõ chữ trả lời: “Chị Du, tạm thời tôi không có có ý định về nước. Chị có việc gì sao?”
Du Minh Tương trả lời: “Chị đề cử cậu với ban lãnh đạo, muốn mời cậu về nước đảm nhiệm thử chức huấn luyện viên một lần.”
Giang Thiệu Vũ nhướng mày: “Chị đang đùa sao? Để một tuyển thủ đã giải nghệ như tôi làm huấn luyện viên?”
Du Minh Tương gửi lại một tin nhắn thật dài: “Chị không đùa. Năm đó chiến đội ACE sở dĩ có thể tạo nên kỳ tích, là bởi vì có một người đội trưởng như cậu. Tất cả chiến thuật đều là cậu bày trận, thi đấu cũng là cậu chỉ huy, cậu là tuyển thủ có ý thức chiến thuật xuất sắc nhất mà chị từng gặp, chị tin tưởng cậu có năng lực đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên.”
Thời tiết bên ngoài quá lạnh, Giang Thiệu Vũ đi đến bên cạnh xe của mình, kéo mở cửa xe, ngồi vào ghế điều khiển mở máy sưởi, gió ấm thổi trong xe cuối cùng cũng làm anh thấy thoải mái hơn.
Anh gỡ mũ cùng khẩu trang xuống, chà xát ngón tay đông cứng, cầm di động nhanh chóng gõ chữ trả lời: “Đừng tâng bốc tôi quá. Tôi đã sớm rời khỏi giới esport, ý thức chiến thuật gì đó đều là chuyện đã qua.”
Du Minh Tương nói: “Nhưng không phải cậu vẫn luôn ở quan tâm King of Guns sao? Mấy ngày trước chị còn nhìn thấy acc nhỏ của cậu đăng nhập server quốc tế.”
Giang Thiệu Vũ không phủ nhận: “Nhàm chán tùy tiện đánh vài trận mà thôi.”
Du Minh Tương: “Sau khi cậu đi rồi, ACE cũng giải tán, mấy đội viên cũ đều sống không tốt lắm. Diệp Tử bị cấm thi đấu, lão Lâm có ý định giải nghệ, Tiểu Thần bị thay thế. Còn có Tiểu Bùi, cậu còn nhớ rõ người đệ tử này sao?”
Giang Thiệu Vũ trầm mặc hẳn xuống.
Đương nhiên nhớ rõ.
Du Minh Tương liên tục gửi đến hai tin nhắn ——
“Cậu ấy không làm tuyển thủ chuyên nghiệp, từ chối tất cả lời mời của câu lạc bộ lớn.”
“Cậu ấy vẫn luôn đang đợi cậu trở về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.