Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!
Chương 31
Tát Không Không
29/10/2013
“Bạn học Chu Tráng Tráng, da em bị ngứa thì phải?” Thường Hoằng ngữ khí âm trầm.
“Không không không, ý của tôi là tôi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ gương mặt lão nhân gia nhà anh.” Chu Tráng Tráng vội giải thích.
“Mấy ngày này anh không ở đó, em cũng không nên thừa cơ quá rảnh rỗi phạm tội đi.” Thường Hoằng trước khi cúp máy đã cảnh cáo như vậy.
Chu Tráng Tráng là đứa nhỏ tốt, lúc này liền đỏ mặt, cũng may Thường Hoằng bên kia không nhìn thấy.
Lần này đi là vì kết thúc tình cũ, căn bản không phải vượt tường … ngoại tình, Chu Tráng Tráng tự nhủ bản thân như thế, mạnh mẽ ngăn chặn cảm giác xấu hổ trong lòng.
Nói cũng khéo, sau lần gặp ở căn tin trước đó, Hải Nhĩ hầu như mỗi ngày đều đến căn tin ăn cơm, hai người dù sao cũng quen biết nên ngồi ăn cùng, nói chuyện với nhau, dần dà trở nên quen thuộc, bắt đầu trở lại thời điểm khi vừa quen biết lúc trước.
Có hôm bị Đại Kiều nhìn thấy, quay về phòng ngủ chợt nghe nàng đấm chăn bông gào khóc thê thảm: “Thật sự là nắng chết mà mưa cũng chết, năm nay là năm gì ah, một mình Chu Tráng Tráng cậu chiếm lấy hai chàng đẹp trai, trái một ngụm, phải một ngụm ăn đến chết vì sướng, còn mình đây một tài nguyên cũng không có, mỗi ngày chỉ có thể ôm bịch bánh quy xem phim cho qua ngày đoạn tháng, không công bằng thật không công bằng mà, ông trời ơi ông bị cận thị nặng như vậy sao không đi làm phẫu thuật lasik đi a?”
Chu Tráng Tráng chỉ có thể nhún vai, ngay cả một ý định giải thích cũng không có.
Đại Kiều thì không ngừng hiểu lầm, còn có thêm mối hận xưa cũ của Phó Nguyệt Nguyệt với Chu Tráng Tráng.
Hôm nay giữa trưa, Chu Tráng Tráng đang ở căn tin vừa ăn cá hương vừa ăn chực thịt bò khoai tây trong chén Hải Nhĩ, bỗng nhiên một thân ảnh yểu điệu như thỏ hoang vọt hướng về phía Hải Nhĩ, trực tiếp đem bộ ngực mình dán trên cánh tay Hải Nhĩ, thanh âm dẻo nẹo dính như tơ: “Hải Nhĩ, em tìm anh khắp nơi, sao gần đây không chịu tiếp điện thoại của em?”
Hải Nhĩ lặng lẽ nhìn Chu Tráng Tráng, vội vàng tạo khoảng cách 1 thước tránh đi Phó Nguyệt Nguyệt: “Lúc em gọi anh, anh hay ở trong phòng thí nghiệm, di động đều để chế độ im lặng nên không biết.”
“Vậy anh thấy cuộc gọi nhỡ cũng nên gọi lại cho em một tiếng a.” Phó Nguyệt Nguyệt nén giận.
“Em mỗi lần gọi cho anh đều gọi cả trăm cuộc, đến lúc anh phát hiện điện thoại cũng sắp hết pin rồi.” Hải Nhĩ bình tĩnh thốt ra.
“Đó là vì người ta sợ anh gặp chuyện ngoài ý muốn.” Phó Nguyệt Nguyệt giải thích, lúc này trừng mắt nhìn Chu Tráng Tráng, coi khinh như nhìn một khối mỡ trắng phếu ớn ngán, biểu tình chán ghét tràn đầy vẻ mặt: “Cô sao lại ở trong này?”
“Vì đây là trường học tôi nha.” Chu Tráng Tráng vừa nuốt khoai tây vừa trả lời.
“Tôi hỏi cô sao lại cùng Hải Nhĩ ở trong này?” Phó Nguyệt Nguyệt trừng mắt nàng.
“Vì đây cũng là trường học anh ấy nha.” Chu Tráng Tráng bắt đầu húp canh cà chua trứng, thật thơm ngon ah
“Hừ, quả nhiên đúng như dì Đỗ nói, cô thật sự là cái hồ ly tinh, câu dẫn Thường Hoằng xong rồi lại tới phiên câu dẫn Hải Nhĩ nhà ta.” Phó Nguyệt Nguyệt trong lỗ mũi hừ ra một tiếng.
Chu Tráng Tráng đầu óc vòng vo hồi lâu mới phản ứng lại, dì Đỗ chính là mẹ Thường Hoằng.
Sau khi nghĩ thông suốt, Chu Tráng Tráng mặt có chút hồng: “Hồ ly tinh a. . . . . . Tôi đây là lần đầu tiên có người khích lệ đó.”
Phó Nguyệt Nguyệt bị công năng không đếm xỉa lời mắng mà còn từ trong lời mắng thấy khen ngợi của Chu Tráng Tráng gây chấn thương.
“Nguyệt Nguyệt, em tìm anh có chuyện gì quan trọng sao? Nếu không có gì, hãy về trước đi, anh buổi chiều còn bận việc.” Nghe thấy Phó Nguyệt Nguyệt nói Chu Tráng Tráng như vậy, giọng Hải Nhĩ có chút lạnh.
Phó Nguyệt Nguyệt lập tức thay đổi thần sắc nhu mì, giật nhẹ góc áo Hải Nhĩ nói: “Em xem trên diễn đàn anh hay xem thấy thứ sáu này anh sẽ cùng mấy người bạn thiên văn đi ngắm mưa sao băng, Hải Nhĩ, đưa em đi cùng được không?”
“Danh sách đã xác định, không thể sửa đổi, lần sau đi.” Hải Nhĩ cự tuyệt.
“Nhưng mà diễn đàn có viết mỗi người phải đưa bạn gái đi, Hải Nhĩ, anh không phải là muốn đưa cô gái khác đi chứ?” Phó Nguyệt Nguyệt hoài nghi nhìn Chu Tráng Tráng: “Có phải anh muốn mang hồ ly tinh này đi không?”
Chu Tráng Tráng lần thứ hai vì danh hiệu này mà đỏ mặt.
Phó Nguyệt Nguyệt nghẹn khuất: “Tôi không phải là khen cô!”
“Nguyệt Nguyệt, anh đi một mình.” Hải Nhĩ nói dối.
“Đúng vậy, không liên quan gì tới tôi cả, tôi cái gì cũng không biết.” Chu Tráng Tráng phụ họa.
“Tôi cũng đoán thế, Hải Nhĩ sao lại có thể đi với loại hồ ly tinh như cô chứ?” Phó Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
Chu Tráng Tráng lại đỏ mặt.
Phó Nguyệt Nguyệt bắt đầu muốn cắn lưỡi mình.
Hai người đều phủ nhận sắp đi cùng nhau nguyên nhân là sợ Thường Hoằng biết được.
Nhưng cảnh tượng này nghe vào trong tai Đại Kiều lại là một hồi đánh giá khác: “Thứ cho mình nói thẳng nha, hai người viện cớ giấu diếm thật sự rất giống là một đôi gian phu dâm phụ.”
Chu Tráng Tráng mặt lại đỏ: “Ý cậu là nói, mình giống Phan Kim Liên Phan đại mỹ nhân hay sao?”
Đại Kiều cũng bắt đầu muốn cắn lưỡi mình cho rồi.
Đảo mắt cái đã là thứ sáu, buổi chiều Hải Nhĩ lái một chiếc Subaru Forester (1) đến đón Chu Tráng Tráng, hai người trực tiếp chạy đến núi Thanh Lương. Địa điểm quan sát cách thành phố không quá 2 tiếng lái xe, lúc tới nơi trời cũng tối.
Mấy người bạn nhóm thiên văn xem ra cũng rất đúng giờ, không bao lâu sau liền lục tục kéo tới, nhìn qua đều là bộ dáng sinh viên tiêu biểu trong khoa, bạn gái đưa theo cũng đều là dạng chăm chỉ học hành, lương thiện mộc mạc, không gây cho Chu Tráng Tráng áp lực gì hết.
Chuẩn bị hoàn tất kính viễn vọng, thiết bị đặt camera, mấy đôi nam nữ bắt đầu đốt một đống lửa, vừa ăn này nọ vừa chờ đợi mưa sao băng.
Trong lúc chờ đợi thật nhàm chán, có người đề nghị chơi trò mạo hiểm nói thật, mọi người đều giơ tay tán thành.
Người thứ nhất thua lựa chọn nói thật, bị yêu cầu nói ra địa điểm nụ hôn đầu tiên, bạn nam kia thẹn thùng nói ra hai chữ “WC”, trừ bỏ Chu Tráng Tráng, còn lại mọi người đều yên lặng buông đũa trong tay xuống.
Người thứ hai thua lựa chọn mạo hiểm, bị yêu cầu đưa lưng về phía mọi người theo hướng ngược gió tè, kết quả không ngoài dự đoán ống quần ướt một mãng lớn.
Người thứ ba thua đúng là Hải Nhĩ, lựa chọn thiệt tình nói, phỏng chừng là bộ dạng lớn lên tốt như vậy nên mọi người cũng không nhẫn tâm làm khó hắn, chỉ yêu cầu nói ra hắn cùng bạn gái đã bắt đầu như thế nào.
Mà bạn gái của Hải Nhĩ trong miệng mọi người chính là Chu Tráng Tráng.
Vấn đề này, thật sự xấu hổ, Chu Tráng Tráng nhìn Hải Nhĩ, liền quyết định tự mình nói ra lời nói thật: “Kỳ thật chúng tôi . . . . . .”
“Là vào mùa thu, mình làm thí nghiệm quên cả thời gian, vài ngày không có ăn cái gì, thân thể cực độ suy nhược, cố gắng bò ra ngoài tìm quán ăn, kết quả thân thể quá yếu đến ngất xỉu. Nhưng trước khi ngất đi, bỗng nhiên nhìn thấy cô ấy, không biết vì cái gì, cô ấy cho mình một loại cảm giác an tâm rất quen thuộc, cho nên cơ thể của mình không tự chủ mà hướng về phía cô ấy té ngã.” Hải Nhĩ nâng lên ánh mắt nhìn về phía Chu Tráng Tráng, không vội nói: “Lúc sau cô ấy đưa mình vào bệnh viện, đã cứu mạnh của mình.”
Rồi sau nữa, lão nhân gia nhà anh tỉnh lại liền giành bánh nướng của nàng ăn. Chu Tráng Tráng trong lòng tiếp tục nhớ lại .
“Rất khác biệt nha, người ta là anh hùng cứu mỹ nhân, hai người là . . . . . .” Bạn nam ngồi cạnh Hải Nhĩ đang muốn nói “Mĩ nhân cứu anh hùng”, nhưng cẩn thận nhìn kỹ Hải Nhĩ cùng Chu Tráng Tráng, kiên định nói cho đúng: “Hai người cũng là anh hùng cứu mỹ nhân ah.”
Lời này nào ngờ khiến cho Chu Tráng Tráng ưu sầu —— vì thân thể của nàng mà suy nghĩ, về sau hay là nên ăn ít bánh bao đi.
“Không không không, ý của tôi là tôi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ gương mặt lão nhân gia nhà anh.” Chu Tráng Tráng vội giải thích.
“Mấy ngày này anh không ở đó, em cũng không nên thừa cơ quá rảnh rỗi phạm tội đi.” Thường Hoằng trước khi cúp máy đã cảnh cáo như vậy.
Chu Tráng Tráng là đứa nhỏ tốt, lúc này liền đỏ mặt, cũng may Thường Hoằng bên kia không nhìn thấy.
Lần này đi là vì kết thúc tình cũ, căn bản không phải vượt tường … ngoại tình, Chu Tráng Tráng tự nhủ bản thân như thế, mạnh mẽ ngăn chặn cảm giác xấu hổ trong lòng.
Nói cũng khéo, sau lần gặp ở căn tin trước đó, Hải Nhĩ hầu như mỗi ngày đều đến căn tin ăn cơm, hai người dù sao cũng quen biết nên ngồi ăn cùng, nói chuyện với nhau, dần dà trở nên quen thuộc, bắt đầu trở lại thời điểm khi vừa quen biết lúc trước.
Có hôm bị Đại Kiều nhìn thấy, quay về phòng ngủ chợt nghe nàng đấm chăn bông gào khóc thê thảm: “Thật sự là nắng chết mà mưa cũng chết, năm nay là năm gì ah, một mình Chu Tráng Tráng cậu chiếm lấy hai chàng đẹp trai, trái một ngụm, phải một ngụm ăn đến chết vì sướng, còn mình đây một tài nguyên cũng không có, mỗi ngày chỉ có thể ôm bịch bánh quy xem phim cho qua ngày đoạn tháng, không công bằng thật không công bằng mà, ông trời ơi ông bị cận thị nặng như vậy sao không đi làm phẫu thuật lasik đi a?”
Chu Tráng Tráng chỉ có thể nhún vai, ngay cả một ý định giải thích cũng không có.
Đại Kiều thì không ngừng hiểu lầm, còn có thêm mối hận xưa cũ của Phó Nguyệt Nguyệt với Chu Tráng Tráng.
Hôm nay giữa trưa, Chu Tráng Tráng đang ở căn tin vừa ăn cá hương vừa ăn chực thịt bò khoai tây trong chén Hải Nhĩ, bỗng nhiên một thân ảnh yểu điệu như thỏ hoang vọt hướng về phía Hải Nhĩ, trực tiếp đem bộ ngực mình dán trên cánh tay Hải Nhĩ, thanh âm dẻo nẹo dính như tơ: “Hải Nhĩ, em tìm anh khắp nơi, sao gần đây không chịu tiếp điện thoại của em?”
Hải Nhĩ lặng lẽ nhìn Chu Tráng Tráng, vội vàng tạo khoảng cách 1 thước tránh đi Phó Nguyệt Nguyệt: “Lúc em gọi anh, anh hay ở trong phòng thí nghiệm, di động đều để chế độ im lặng nên không biết.”
“Vậy anh thấy cuộc gọi nhỡ cũng nên gọi lại cho em một tiếng a.” Phó Nguyệt Nguyệt nén giận.
“Em mỗi lần gọi cho anh đều gọi cả trăm cuộc, đến lúc anh phát hiện điện thoại cũng sắp hết pin rồi.” Hải Nhĩ bình tĩnh thốt ra.
“Đó là vì người ta sợ anh gặp chuyện ngoài ý muốn.” Phó Nguyệt Nguyệt giải thích, lúc này trừng mắt nhìn Chu Tráng Tráng, coi khinh như nhìn một khối mỡ trắng phếu ớn ngán, biểu tình chán ghét tràn đầy vẻ mặt: “Cô sao lại ở trong này?”
“Vì đây là trường học tôi nha.” Chu Tráng Tráng vừa nuốt khoai tây vừa trả lời.
“Tôi hỏi cô sao lại cùng Hải Nhĩ ở trong này?” Phó Nguyệt Nguyệt trừng mắt nàng.
“Vì đây cũng là trường học anh ấy nha.” Chu Tráng Tráng bắt đầu húp canh cà chua trứng, thật thơm ngon ah
“Hừ, quả nhiên đúng như dì Đỗ nói, cô thật sự là cái hồ ly tinh, câu dẫn Thường Hoằng xong rồi lại tới phiên câu dẫn Hải Nhĩ nhà ta.” Phó Nguyệt Nguyệt trong lỗ mũi hừ ra một tiếng.
Chu Tráng Tráng đầu óc vòng vo hồi lâu mới phản ứng lại, dì Đỗ chính là mẹ Thường Hoằng.
Sau khi nghĩ thông suốt, Chu Tráng Tráng mặt có chút hồng: “Hồ ly tinh a. . . . . . Tôi đây là lần đầu tiên có người khích lệ đó.”
Phó Nguyệt Nguyệt bị công năng không đếm xỉa lời mắng mà còn từ trong lời mắng thấy khen ngợi của Chu Tráng Tráng gây chấn thương.
“Nguyệt Nguyệt, em tìm anh có chuyện gì quan trọng sao? Nếu không có gì, hãy về trước đi, anh buổi chiều còn bận việc.” Nghe thấy Phó Nguyệt Nguyệt nói Chu Tráng Tráng như vậy, giọng Hải Nhĩ có chút lạnh.
Phó Nguyệt Nguyệt lập tức thay đổi thần sắc nhu mì, giật nhẹ góc áo Hải Nhĩ nói: “Em xem trên diễn đàn anh hay xem thấy thứ sáu này anh sẽ cùng mấy người bạn thiên văn đi ngắm mưa sao băng, Hải Nhĩ, đưa em đi cùng được không?”
“Danh sách đã xác định, không thể sửa đổi, lần sau đi.” Hải Nhĩ cự tuyệt.
“Nhưng mà diễn đàn có viết mỗi người phải đưa bạn gái đi, Hải Nhĩ, anh không phải là muốn đưa cô gái khác đi chứ?” Phó Nguyệt Nguyệt hoài nghi nhìn Chu Tráng Tráng: “Có phải anh muốn mang hồ ly tinh này đi không?”
Chu Tráng Tráng lần thứ hai vì danh hiệu này mà đỏ mặt.
Phó Nguyệt Nguyệt nghẹn khuất: “Tôi không phải là khen cô!”
“Nguyệt Nguyệt, anh đi một mình.” Hải Nhĩ nói dối.
“Đúng vậy, không liên quan gì tới tôi cả, tôi cái gì cũng không biết.” Chu Tráng Tráng phụ họa.
“Tôi cũng đoán thế, Hải Nhĩ sao lại có thể đi với loại hồ ly tinh như cô chứ?” Phó Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
Chu Tráng Tráng lại đỏ mặt.
Phó Nguyệt Nguyệt bắt đầu muốn cắn lưỡi mình.
Hai người đều phủ nhận sắp đi cùng nhau nguyên nhân là sợ Thường Hoằng biết được.
Nhưng cảnh tượng này nghe vào trong tai Đại Kiều lại là một hồi đánh giá khác: “Thứ cho mình nói thẳng nha, hai người viện cớ giấu diếm thật sự rất giống là một đôi gian phu dâm phụ.”
Chu Tráng Tráng mặt lại đỏ: “Ý cậu là nói, mình giống Phan Kim Liên Phan đại mỹ nhân hay sao?”
Đại Kiều cũng bắt đầu muốn cắn lưỡi mình cho rồi.
Đảo mắt cái đã là thứ sáu, buổi chiều Hải Nhĩ lái một chiếc Subaru Forester (1) đến đón Chu Tráng Tráng, hai người trực tiếp chạy đến núi Thanh Lương. Địa điểm quan sát cách thành phố không quá 2 tiếng lái xe, lúc tới nơi trời cũng tối.
Mấy người bạn nhóm thiên văn xem ra cũng rất đúng giờ, không bao lâu sau liền lục tục kéo tới, nhìn qua đều là bộ dáng sinh viên tiêu biểu trong khoa, bạn gái đưa theo cũng đều là dạng chăm chỉ học hành, lương thiện mộc mạc, không gây cho Chu Tráng Tráng áp lực gì hết.
Chuẩn bị hoàn tất kính viễn vọng, thiết bị đặt camera, mấy đôi nam nữ bắt đầu đốt một đống lửa, vừa ăn này nọ vừa chờ đợi mưa sao băng.
Trong lúc chờ đợi thật nhàm chán, có người đề nghị chơi trò mạo hiểm nói thật, mọi người đều giơ tay tán thành.
Người thứ nhất thua lựa chọn nói thật, bị yêu cầu nói ra địa điểm nụ hôn đầu tiên, bạn nam kia thẹn thùng nói ra hai chữ “WC”, trừ bỏ Chu Tráng Tráng, còn lại mọi người đều yên lặng buông đũa trong tay xuống.
Người thứ hai thua lựa chọn mạo hiểm, bị yêu cầu đưa lưng về phía mọi người theo hướng ngược gió tè, kết quả không ngoài dự đoán ống quần ướt một mãng lớn.
Người thứ ba thua đúng là Hải Nhĩ, lựa chọn thiệt tình nói, phỏng chừng là bộ dạng lớn lên tốt như vậy nên mọi người cũng không nhẫn tâm làm khó hắn, chỉ yêu cầu nói ra hắn cùng bạn gái đã bắt đầu như thế nào.
Mà bạn gái của Hải Nhĩ trong miệng mọi người chính là Chu Tráng Tráng.
Vấn đề này, thật sự xấu hổ, Chu Tráng Tráng nhìn Hải Nhĩ, liền quyết định tự mình nói ra lời nói thật: “Kỳ thật chúng tôi . . . . . .”
“Là vào mùa thu, mình làm thí nghiệm quên cả thời gian, vài ngày không có ăn cái gì, thân thể cực độ suy nhược, cố gắng bò ra ngoài tìm quán ăn, kết quả thân thể quá yếu đến ngất xỉu. Nhưng trước khi ngất đi, bỗng nhiên nhìn thấy cô ấy, không biết vì cái gì, cô ấy cho mình một loại cảm giác an tâm rất quen thuộc, cho nên cơ thể của mình không tự chủ mà hướng về phía cô ấy té ngã.” Hải Nhĩ nâng lên ánh mắt nhìn về phía Chu Tráng Tráng, không vội nói: “Lúc sau cô ấy đưa mình vào bệnh viện, đã cứu mạnh của mình.”
Rồi sau nữa, lão nhân gia nhà anh tỉnh lại liền giành bánh nướng của nàng ăn. Chu Tráng Tráng trong lòng tiếp tục nhớ lại .
“Rất khác biệt nha, người ta là anh hùng cứu mỹ nhân, hai người là . . . . . .” Bạn nam ngồi cạnh Hải Nhĩ đang muốn nói “Mĩ nhân cứu anh hùng”, nhưng cẩn thận nhìn kỹ Hải Nhĩ cùng Chu Tráng Tráng, kiên định nói cho đúng: “Hai người cũng là anh hùng cứu mỹ nhân ah.”
Lời này nào ngờ khiến cho Chu Tráng Tráng ưu sầu —— vì thân thể của nàng mà suy nghĩ, về sau hay là nên ăn ít bánh bao đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.