Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!
Chương 36
Tát Không Không
08/04/2014
Đảo mắt đã đến nghỉ hè, mà bệnh tình Hải Nhĩ cũng tốt lên trông thấy, sau khi đợi bác sĩ cho phép hắn xuất viện
về nhà tự an dưỡng, Chu Tráng Tráng liền thu thập hành lý chuẩn bị về
nhà.
Hải Nhĩ muốn chống gậy ra nhà ga đưa tiễn nhưng Chu Tráng Tráng cũng không đáp ứng.
Lý do là: “Nhà ga bọn buôn người nhiều lắm, anh một mĩ nam mềm mại chạy tới không chừng sẽ bị lừa bán làm lợn giống.”
“Tráng Tráng, có phải kỳ nghỉ hè này anh cũng không thể gặp em không?” Hải Nhĩ hỏi.
Bộ dáng kia, quả là có chút đáng thương.
Chu Tráng Tráng cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể cười nói: “Nhưng qua kỳ nghỉ hè này chúng ta lại gặp mặt mà.”
Nói đến thế này rồi đành chịu thôi, Chu Tráng Tráng chào tạm biệt Hải Nhĩ, tiến bước trở về nhà.
Đoạn đường xóc nảy, cả người như là một cái giẻ nhét vào thùng rác ba ngày ba đêm. Lúc về đến nhà, mấy cô bác ở dưới lầu đang cải nhau vừa thấy nàng tư thế liền ngẩn ngơ rồi lập tức che mũi lại làm như nhìn thấy rác thúi.
Thật sự là lòng người dễ thay đổi a, lúc trước nàng đưa theo Thường Hoằng, mấy cô dì này hai ba ngày đều chạy đến cửa, có khi còn biếu vài cái trứng vịt gì đó, Chu Tráng Tráng bi phẫn.
Vào cửa nhà, vừa thấy ánh mắt kích động của cha mẹ chờ đợi, Chu Tráng Tráng hai mắt nóng lên, thiếu chút nữa rơi lệ, quả nhiên là cha mẹ mình a, ngày xưa họ hàng nói Chu Tráng Tráng là kết quả của việc tránh thai thất bại, quả nhiên chỉ là tung tin vịt a tung tin vịt.
Chu Tráng Tráng chạy đến ba mẹ muốn ôm cổ họ một cái, ai ngờ mới vừa tiến một bước đã bị đẩy ra, ba mẹ Tráng Tráng vẫn cứ nhìn ra cửa, trông mòn con mắt: “Thường Hoằng sao còn chưa đến?”
Cảm tình kia, ánh mắt chờ trông kia là dành cho Thường Hoằng ah, ngày xưa họ hàng nói Chu Tráng Tráng là kết quả của việc tránh thai thất bại, quả nhiên là sự thật ah!
Chu Tráng Tráng lệ rơi.
“Con đừng nói với mẹ là hai đứa chia tay rồi nha!” Mẹ Tráng Tráng rống đến tê tâm liệt phế.
“Mẹ, con với anh ấy tính cách không hợp.” Tính cách không hợp quả thật là cái từ ngữ vạn năng, Chu Tráng Tráng thầm may mắn.
“Tính cách không hợp, lâu ngày cùng nhau cũng hợp ah.” Ba Tráng Tráng vô cùng đau đớn.
“Con đói bụng sắp chết rồi, con phải đi ăn cơm đây.” Chu Tráng Tráng nhỏ giọng nói.
Ba mẹ Tráng Tráng cũng không quá phận, vẫn bưng đồ ăn lên cho nàng ăn, nhưng bữa cơm này ba mẹ Tráng Tráng ăn mà thở ngắn than dài, trong nhà một mảng mây đen mù sương, Chu Tráng Tráng nghẹn sắp chết.
Đây quả thật là ông trời trừng phạt nàng vì bản thân đã tổn thương Thường Hoằng a, Chu Tráng Tráng thừa nhận ah.
Về đến nhà, tự nhiên là ăn ngủ, ngủ ăn, có rảnh rỗi liền trò chơi, nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, ngẫm đi ngẫm lại còn ba năm nữa tự mình sẽ ra ngoài kiếm ăn dưới cái nắng như thế, Chu Tráng Tráng lúc này liền quyết định ôn thi, lập tức mưa sách về ôn.
Xem ở trong mắt người ta lại là một phiên bản khác.
Chu Tráng Tráng không lâu chợt nghe dì Vương hàng xóm đang cảm thán: “Ay ya, con gái nhà ông Chu a, bị cái cậu đẹp trai kia bỏ rơi nên bây giờ bắt đầu vùi đầu vào học tập, chuẩn bị học thi, xem ra trong vòng mười năm nữa sẽ chẳng gả ra ngoài đâu.”
Dì Từ dưới lầu cũng bắt đầu phụ họa: “Nói như vậy, nhà ông Chu còn phải nuôi con gái thêm mười năm nữa rồi, cái đó phải tốn biết bao nhiêu thức ăn chứ không ít đâu? Khó trách tôi mấy ngày nay ban đêm chợt nghe vợ chồng ông Chu than khóc.”
Chu Tráng Tráng trốn ở chỗ tối nghe lén cũng muốn khóc.
Nghĩ tới ít nhất còn phải ăn bám ba mẹ mười năm nữa, Chu Tráng Tráng nội tâm vẫn là có chút bất an, lúc này liền quyết định lợi dụng kỳ nghỉ hè này, tìm việc làm thêm.
Vì thế liền báo danh ngay tại trung tâm gia sư gần đó, vận khí quả không tồi, không bao lâu đã có công việc — mỗi buổi chiều dạy ba giờ tiếng Anh cho một cậu bé lớp ba tiểu học.
Đứa trẻ kia gia cảnh không tệ, ở tại một ngôi nhà cao nhất trong tiểu khu, phải hơn hai trăm mét vuông. Bất quá người cha luôn bận công tác, có khi cả ngày không trở về nhà, bà mẹ thì bận chơi mạt chược, đi dạo phố, cũng có khi không ở nhà, trong nhà chỉ có thằng bé và hai người bảo mẫu, người lớn sợ gặp chuyện không may, liền mời gia sư dạy kèm thêm cho nó, buổi sáng ngữ văn, buổi chiều tiếng Anh, buổi tối còn có một buổi học toán, Chu Tráng Tráng nhìn thấy thời khoá biểu của nó liền tràn đầy đồng tình đối với đứa nhỏ này.
Đứa bé tên là Tả Cửu Cửu, cái tên rất đặc biệt, tuy rằng không quá thông minh, nhưng thực ngoan ngoãn, Chu Tráng Tráng mến cậu bé lắm, hai người ở chung rất là vui vẻ.
Nguyên nhân chính khiến Chu Tráng Tráng thích công việc này còn vì mỗi khi đến giờ giải lao, dì giúp việc luôn bưng lên một phần trà chiều, cà phê ngào ngạt, bánh ngọt nhẹ nhàng khoan khoái, hương vị kia thì khỏi phải chê. Tả Cửu Cửu thấy cô giáo thích ăn, mỗi lần còn đưa phần của mình cho Chu Tráng Tráng, Chu Tráng Tráng cảm thấy đứa nhỏ này quả thực là có thể đoạt giải “nhân vật Trung Quốc cảm động”.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là nhà Chu Tráng Tráng rất xa chổ này, giữa trưa mỗi ngày Chu Tráng Tráng phải chuyển ba lượt xe buýt, ngồi cả tiếng đồng hồ mới có thể đến, trời thì nóng, mỗi lần đi đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Mà vào ngày Chủ Nhật thì càng thảm hại hơn, bởi vì giữa trưa ăn no, Chu Tráng Tráng ngủ quên trên xe buýt, ngồi qua trạm xuống nên phải chạy như điên trở lại, cuối cùng cũng đến nhà Tả Cửu Cửu, nhưng vẫn là đến muộn mười phút đồng hồ.
May mắn cha mẹ Tả Cửu Cửu không có ở nhà, khi Chu Tráng Tráng ấn chuông cửa đã nhủ thầm như thế.
Kết quả vừa vào cửa, phát hiện một tên con trai xa lạ đang ngồi trên sô pha bên cạnh Tả Cửu Cửu.
Tả Cửu Cửu vừa thấy Chu Tráng Tráng, lập tức hưng phấn kêu lên: “Cô giáo Chu, em nghĩ cô không tới chứ!”
Từ tiếng gọi đó, tên con trai lạ lẫm kia quay đầu lại, lập tức trái tim Chu Tráng Tráng đều buộc chặt.
Hắn rất giống một người —— làn da màu đồng khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn tú có chút dã tính —— rất giống Thường Hoằng.
Hắn rất giống một người —— làn da màu đồng khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn tú có chút dã tính —— rất giống Thường Hoằng.
Nhưng nhìn kỹ lại, tên con trai này càng lạnh lùng như băng hơn, mặc kệ nhìn cái gì đều mang chút theo hương vị không kiên nhẫn.
“Cô chính là cô giáo dạy tiếng Anh sao?” Hắn ta tựa lưng vào sofa, châm thuốc, phả ra một ngụm khói trắng sặc người: “Cô có biết mình đã đến muộn không?”
Chu Tráng Tráng phục hồi tinh thần, vội vàng giải thích: “Thật sự xin lỗi, mới vừa ngủ trên xe buýt cho nên. . . . . .”
“Tôi không muốn nghe giải thích này nọ. Tôi chỉ biết, cô nhận tiền của nhà chúng tôi. Nhưng không có thật sự làm việc. Cô không phải nhìn thấy cha mẹ đứa nhỏ không thường ở nhà nên làm việc qua loa chứ?” Giọng nói hắn thản nhiên nhưng lại mang một loại thù địch.
“Không phải, đây thật sự là lần đầu tiên tôi tới muộn.” Chu Tráng Tráng nén giận giải thích.
“Tôi bắt gặp thì cô nói là lần đầu tiên tới muộn, nếu tôi không phát hiện thì sẽ ra sao?” Tên đó nâng mắt lên, ánh mắt hắn rất đẹp nhưng khiến người nhìn luôn thấy một loại sâu lạnh.
“Anh nếu không tin có thể hỏi dì giúp việc và Cửu Cửu.” Chu Tráng Tráng vội tìm viện binh.
Cũng không biết như thế nào, dì giúp việc cùng Cửu Cửu nhìn tên đó, đều khiếp đảm cúi đầu, sao cũng không dám mở miệng.
“Cô bây giờ còn muốn nói gì nữa không?” Hắn nhún nhún vai.
Chu Tráng Tráng tức giận đến bộ ngực như bị điện giật.
“Đây là một ngàn đồng, coi như là tiền lương nữa tháng dạy của cô, về sau không cần tới nữa, loại giáo viên không có trách nhiệm như cô gia đình chúng tôi không hề chào đón.” Hắn đem xấp tiền chủ tịch Mao để trên bàn trà.
Chu Tráng Tráng hít sâu, trả lời: “Được, tôi về sau sẽ không đến đây nữa, loại chủ không hiểu lý lẽ như anh tôi cũng không thích, còn có số tiền này để lại cho anh đó, làm ơn tìm một bác sĩ tâm lỳ nào tin cậy một chút, đừng cả ngày đi trả thù xã hội.”
Nói xong, Chu Tráng Tráng xoay người, oại vệ hùng dũng khí phách hiên ngang đi ra ngoài.
Ra đến cửa, nhớ tới số tiền kia vẫn có chút đau lòng – kia có thể mua được rất nhiều vịt quay nha! Nhưng làm người phải có tự tôn, không thể để người như hắn coi thường được!
Ngỡ rằng chuyện này cứ thế qua đi, ai ngờ cách một ngày trung tâm gia sư gọi điện tới, nói tên con trai kia là Tả Nhất, vốn là con trai lớn của cha Tả Cửu Cửu với vợ trước, tích cách bướng bỉnh ngang ngược, ngày hôm qua không biết bên ngoài gặp phải chuyện gì, trở về mượn Chu Tráng Tráng phát hỏa, cha Tả Cửu Cửu sau khi về nhà thấy Tả Cửu Cửu đang khóc vì chuyện Chu Tráng Tráng rời đi, lúc hiểu rõ sự tình cũng đã mắng Tả Nhất một trận, hơn nữa nhờ trung tâm gia sơ mời Chu Tráng Tráng trở lại, cam đoan không bao giờ … xảy ra chuyện như lần này nữa. (Con trai nhà này tên độc thiệt, cộng lại 100 ah)
Hơn nữa, tiền lương lại tăng gấp đôi.
Tuy nói làm người phải có tự tôn, nhưng người vẫn chết nếu không có tiền, nhìn con số Mao chủ tịch, Chu Tráng Tráng quyết định buông kiêu ngạo, quay trở lại dạy.
Kết quả lúc tới đó, phát hiện Tả Nhất đang ở nhà, Chu Tráng Tráng không để ý tới hắn, lập tức mở sách giáo khoa khảo bài cho Tả Cửu Cửu.
Lúc trước vốn ngồi ở phòng khách học, nhưng Tả Nhất lại cố ý mở TV, chỉnh đến kênh phim hoạt hình, làm cho Tả Cửu Cửu không tập trung chú ý học. Chu Tráng Tráng buồn bực, cũng không nhiều lời với hắn, trực tiếp kéo Tả Cửu Cửu vào phòng thằng bé, đóng cánh cửa lại.
“Thật là quá đáng.” Chu Tráng Tráng nhìn cửa hừ một tiếng.
“Cô giáo Chu, cô chắc là thực chán ghét anh em phải không?” Tả Cửu Cửu xem tình hình không đúng, nhỏ giọng hỏi.
“Không phải chán ghét.” Chu Tráng Tráng nói: “Mà là thực chán ghét.”
“Kỳ thật anh em không phải người xấu.” Tả Cửu Cửu vội giải thích: “Anh ấy rất lợi hại, đánh bóng rổ, bơi lội, cưỡi ngực, cái nào cũng giỏi hết.”
“Nhưng em vì sao phải sợ hắn chứ? Có phải hắn hay bắt nạt em không?” Chu Tráng Tráng nhớ tới mỗi lần Tả Cửu Cửu nhìn Tả Nhất, ngoài bội phục còn mang theo một chút sợ hãi.
“Bình thường sẽ không, chính là sau mỗi lần anh ấy cùng ba ba cãi nhau, gặp em sẽ rất hung dữ, anh ấy nói. . . . . .” Tả Cửu Cửu cúi đầu, lắc lắc ngón tay: “Anh ấy nói là mẹ em cố ý mang thai em, cho nên ba ba mới ly hôn với mẹ anh ấy. . . . . .”
Chu Tráng Tráng suy xét một chút, cũng hiểu được chuyện gia đình này — Mẹ Tả Cửu Cửu là tiểu tam (bồ nhí), mang thai Tả Cửu Cửu liền bức cha mẹ Tả Nhất ly hôn, Tả Nhất gặp biến cố gia đình như thế, tính cách cũng trở nên cổ quái.
Nghĩ như thế, liền tha thứ cho Tả Nhất hơn phân nửa, dù sao cũng là một đứa nhỏ có số khổ.
Mới vừa biết rõ bí sử của gia đình này xong thì Tả Nhất mở cửa phòng ra, bưng một đĩa bánh ngọt với nước uống vào: “Nghỉ ngơi một chút đi, thằng bé nhỏ như vậy, học tiếng Anh làm gì a, chẳng qua là muốn tìm một người đến trông nó thôi, hừ, sinh thằng bé ra lại không chăm sóc, bản thân đem mua sắm làm niềm vui, loại mẹ gì chứ.”
Vừa nhìn thấy ăn, Chu Tráng Tráng cái gì cũng không so đo, lúc này hai mắt tỏa ánh sáng, cầm lấy bánh ngọt thỏa mãn ăn.
Ăn liên tiếp năm cái bánh, Chu Tráng Tráng mới ngẩng đầu lên, lại thấy Tả Nhất nhìn mình xuất thần.
Chu Tráng Tráng có chút ngượng ngùng, tưởng mình ăn đến nổi doạ người rồi: “Làm sao vậy?”
Tả Nhất dời ánh mắt: “Không có gì, chỉ là cảm thấy . . . . . . cô hơi giống một người.”
“Giống ai?” Chu Tráng Tráng nhíu mày.
Không phải câu tiếp theo sẽ châm chọc nàng giống heo đi.
“Cô không biết đâu.” Tả Nhất bỗng nhiên không kiên nhẫn đứng lên.
Chu Tráng Tráng không hề hỏi, tiếp tục ăn bánh
Cách một đoạn, Tả Nhất bỗng nhiên dùng chân đá đá nàng, hỏi: “Uy, cô tên là gì?”
“Chu Tráng Tráng.” Lúc đang được ăn uống, Chu Tráng Tráng đối với bất luận kẻ nào cũng đều có hảo cảm.
“Lần sau có thời gian ra ngoài chơi nha.” Tả Nhất vừa nói xong, cũng không đợi nàng trả lời, bước ra khỏi phòng.
Chu Tráng Tráng tiếp tục ăn bánh, căn bản không để ý tới những lời này.
Hải Nhĩ muốn chống gậy ra nhà ga đưa tiễn nhưng Chu Tráng Tráng cũng không đáp ứng.
Lý do là: “Nhà ga bọn buôn người nhiều lắm, anh một mĩ nam mềm mại chạy tới không chừng sẽ bị lừa bán làm lợn giống.”
“Tráng Tráng, có phải kỳ nghỉ hè này anh cũng không thể gặp em không?” Hải Nhĩ hỏi.
Bộ dáng kia, quả là có chút đáng thương.
Chu Tráng Tráng cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể cười nói: “Nhưng qua kỳ nghỉ hè này chúng ta lại gặp mặt mà.”
Nói đến thế này rồi đành chịu thôi, Chu Tráng Tráng chào tạm biệt Hải Nhĩ, tiến bước trở về nhà.
Đoạn đường xóc nảy, cả người như là một cái giẻ nhét vào thùng rác ba ngày ba đêm. Lúc về đến nhà, mấy cô bác ở dưới lầu đang cải nhau vừa thấy nàng tư thế liền ngẩn ngơ rồi lập tức che mũi lại làm như nhìn thấy rác thúi.
Thật sự là lòng người dễ thay đổi a, lúc trước nàng đưa theo Thường Hoằng, mấy cô dì này hai ba ngày đều chạy đến cửa, có khi còn biếu vài cái trứng vịt gì đó, Chu Tráng Tráng bi phẫn.
Vào cửa nhà, vừa thấy ánh mắt kích động của cha mẹ chờ đợi, Chu Tráng Tráng hai mắt nóng lên, thiếu chút nữa rơi lệ, quả nhiên là cha mẹ mình a, ngày xưa họ hàng nói Chu Tráng Tráng là kết quả của việc tránh thai thất bại, quả nhiên chỉ là tung tin vịt a tung tin vịt.
Chu Tráng Tráng chạy đến ba mẹ muốn ôm cổ họ một cái, ai ngờ mới vừa tiến một bước đã bị đẩy ra, ba mẹ Tráng Tráng vẫn cứ nhìn ra cửa, trông mòn con mắt: “Thường Hoằng sao còn chưa đến?”
Cảm tình kia, ánh mắt chờ trông kia là dành cho Thường Hoằng ah, ngày xưa họ hàng nói Chu Tráng Tráng là kết quả của việc tránh thai thất bại, quả nhiên là sự thật ah!
Chu Tráng Tráng lệ rơi.
“Con đừng nói với mẹ là hai đứa chia tay rồi nha!” Mẹ Tráng Tráng rống đến tê tâm liệt phế.
“Mẹ, con với anh ấy tính cách không hợp.” Tính cách không hợp quả thật là cái từ ngữ vạn năng, Chu Tráng Tráng thầm may mắn.
“Tính cách không hợp, lâu ngày cùng nhau cũng hợp ah.” Ba Tráng Tráng vô cùng đau đớn.
“Con đói bụng sắp chết rồi, con phải đi ăn cơm đây.” Chu Tráng Tráng nhỏ giọng nói.
Ba mẹ Tráng Tráng cũng không quá phận, vẫn bưng đồ ăn lên cho nàng ăn, nhưng bữa cơm này ba mẹ Tráng Tráng ăn mà thở ngắn than dài, trong nhà một mảng mây đen mù sương, Chu Tráng Tráng nghẹn sắp chết.
Đây quả thật là ông trời trừng phạt nàng vì bản thân đã tổn thương Thường Hoằng a, Chu Tráng Tráng thừa nhận ah.
Về đến nhà, tự nhiên là ăn ngủ, ngủ ăn, có rảnh rỗi liền trò chơi, nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, ngẫm đi ngẫm lại còn ba năm nữa tự mình sẽ ra ngoài kiếm ăn dưới cái nắng như thế, Chu Tráng Tráng lúc này liền quyết định ôn thi, lập tức mưa sách về ôn.
Xem ở trong mắt người ta lại là một phiên bản khác.
Chu Tráng Tráng không lâu chợt nghe dì Vương hàng xóm đang cảm thán: “Ay ya, con gái nhà ông Chu a, bị cái cậu đẹp trai kia bỏ rơi nên bây giờ bắt đầu vùi đầu vào học tập, chuẩn bị học thi, xem ra trong vòng mười năm nữa sẽ chẳng gả ra ngoài đâu.”
Dì Từ dưới lầu cũng bắt đầu phụ họa: “Nói như vậy, nhà ông Chu còn phải nuôi con gái thêm mười năm nữa rồi, cái đó phải tốn biết bao nhiêu thức ăn chứ không ít đâu? Khó trách tôi mấy ngày nay ban đêm chợt nghe vợ chồng ông Chu than khóc.”
Chu Tráng Tráng trốn ở chỗ tối nghe lén cũng muốn khóc.
Nghĩ tới ít nhất còn phải ăn bám ba mẹ mười năm nữa, Chu Tráng Tráng nội tâm vẫn là có chút bất an, lúc này liền quyết định lợi dụng kỳ nghỉ hè này, tìm việc làm thêm.
Vì thế liền báo danh ngay tại trung tâm gia sư gần đó, vận khí quả không tồi, không bao lâu đã có công việc — mỗi buổi chiều dạy ba giờ tiếng Anh cho một cậu bé lớp ba tiểu học.
Đứa trẻ kia gia cảnh không tệ, ở tại một ngôi nhà cao nhất trong tiểu khu, phải hơn hai trăm mét vuông. Bất quá người cha luôn bận công tác, có khi cả ngày không trở về nhà, bà mẹ thì bận chơi mạt chược, đi dạo phố, cũng có khi không ở nhà, trong nhà chỉ có thằng bé và hai người bảo mẫu, người lớn sợ gặp chuyện không may, liền mời gia sư dạy kèm thêm cho nó, buổi sáng ngữ văn, buổi chiều tiếng Anh, buổi tối còn có một buổi học toán, Chu Tráng Tráng nhìn thấy thời khoá biểu của nó liền tràn đầy đồng tình đối với đứa nhỏ này.
Đứa bé tên là Tả Cửu Cửu, cái tên rất đặc biệt, tuy rằng không quá thông minh, nhưng thực ngoan ngoãn, Chu Tráng Tráng mến cậu bé lắm, hai người ở chung rất là vui vẻ.
Nguyên nhân chính khiến Chu Tráng Tráng thích công việc này còn vì mỗi khi đến giờ giải lao, dì giúp việc luôn bưng lên một phần trà chiều, cà phê ngào ngạt, bánh ngọt nhẹ nhàng khoan khoái, hương vị kia thì khỏi phải chê. Tả Cửu Cửu thấy cô giáo thích ăn, mỗi lần còn đưa phần của mình cho Chu Tráng Tráng, Chu Tráng Tráng cảm thấy đứa nhỏ này quả thực là có thể đoạt giải “nhân vật Trung Quốc cảm động”.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là nhà Chu Tráng Tráng rất xa chổ này, giữa trưa mỗi ngày Chu Tráng Tráng phải chuyển ba lượt xe buýt, ngồi cả tiếng đồng hồ mới có thể đến, trời thì nóng, mỗi lần đi đều đổ mồ hôi đầm đìa.
Mà vào ngày Chủ Nhật thì càng thảm hại hơn, bởi vì giữa trưa ăn no, Chu Tráng Tráng ngủ quên trên xe buýt, ngồi qua trạm xuống nên phải chạy như điên trở lại, cuối cùng cũng đến nhà Tả Cửu Cửu, nhưng vẫn là đến muộn mười phút đồng hồ.
May mắn cha mẹ Tả Cửu Cửu không có ở nhà, khi Chu Tráng Tráng ấn chuông cửa đã nhủ thầm như thế.
Kết quả vừa vào cửa, phát hiện một tên con trai xa lạ đang ngồi trên sô pha bên cạnh Tả Cửu Cửu.
Tả Cửu Cửu vừa thấy Chu Tráng Tráng, lập tức hưng phấn kêu lên: “Cô giáo Chu, em nghĩ cô không tới chứ!”
Từ tiếng gọi đó, tên con trai lạ lẫm kia quay đầu lại, lập tức trái tim Chu Tráng Tráng đều buộc chặt.
Hắn rất giống một người —— làn da màu đồng khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn tú có chút dã tính —— rất giống Thường Hoằng.
Hắn rất giống một người —— làn da màu đồng khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn tú có chút dã tính —— rất giống Thường Hoằng.
Nhưng nhìn kỹ lại, tên con trai này càng lạnh lùng như băng hơn, mặc kệ nhìn cái gì đều mang chút theo hương vị không kiên nhẫn.
“Cô chính là cô giáo dạy tiếng Anh sao?” Hắn ta tựa lưng vào sofa, châm thuốc, phả ra một ngụm khói trắng sặc người: “Cô có biết mình đã đến muộn không?”
Chu Tráng Tráng phục hồi tinh thần, vội vàng giải thích: “Thật sự xin lỗi, mới vừa ngủ trên xe buýt cho nên. . . . . .”
“Tôi không muốn nghe giải thích này nọ. Tôi chỉ biết, cô nhận tiền của nhà chúng tôi. Nhưng không có thật sự làm việc. Cô không phải nhìn thấy cha mẹ đứa nhỏ không thường ở nhà nên làm việc qua loa chứ?” Giọng nói hắn thản nhiên nhưng lại mang một loại thù địch.
“Không phải, đây thật sự là lần đầu tiên tôi tới muộn.” Chu Tráng Tráng nén giận giải thích.
“Tôi bắt gặp thì cô nói là lần đầu tiên tới muộn, nếu tôi không phát hiện thì sẽ ra sao?” Tên đó nâng mắt lên, ánh mắt hắn rất đẹp nhưng khiến người nhìn luôn thấy một loại sâu lạnh.
“Anh nếu không tin có thể hỏi dì giúp việc và Cửu Cửu.” Chu Tráng Tráng vội tìm viện binh.
Cũng không biết như thế nào, dì giúp việc cùng Cửu Cửu nhìn tên đó, đều khiếp đảm cúi đầu, sao cũng không dám mở miệng.
“Cô bây giờ còn muốn nói gì nữa không?” Hắn nhún nhún vai.
Chu Tráng Tráng tức giận đến bộ ngực như bị điện giật.
“Đây là một ngàn đồng, coi như là tiền lương nữa tháng dạy của cô, về sau không cần tới nữa, loại giáo viên không có trách nhiệm như cô gia đình chúng tôi không hề chào đón.” Hắn đem xấp tiền chủ tịch Mao để trên bàn trà.
Chu Tráng Tráng hít sâu, trả lời: “Được, tôi về sau sẽ không đến đây nữa, loại chủ không hiểu lý lẽ như anh tôi cũng không thích, còn có số tiền này để lại cho anh đó, làm ơn tìm một bác sĩ tâm lỳ nào tin cậy một chút, đừng cả ngày đi trả thù xã hội.”
Nói xong, Chu Tráng Tráng xoay người, oại vệ hùng dũng khí phách hiên ngang đi ra ngoài.
Ra đến cửa, nhớ tới số tiền kia vẫn có chút đau lòng – kia có thể mua được rất nhiều vịt quay nha! Nhưng làm người phải có tự tôn, không thể để người như hắn coi thường được!
Ngỡ rằng chuyện này cứ thế qua đi, ai ngờ cách một ngày trung tâm gia sư gọi điện tới, nói tên con trai kia là Tả Nhất, vốn là con trai lớn của cha Tả Cửu Cửu với vợ trước, tích cách bướng bỉnh ngang ngược, ngày hôm qua không biết bên ngoài gặp phải chuyện gì, trở về mượn Chu Tráng Tráng phát hỏa, cha Tả Cửu Cửu sau khi về nhà thấy Tả Cửu Cửu đang khóc vì chuyện Chu Tráng Tráng rời đi, lúc hiểu rõ sự tình cũng đã mắng Tả Nhất một trận, hơn nữa nhờ trung tâm gia sơ mời Chu Tráng Tráng trở lại, cam đoan không bao giờ … xảy ra chuyện như lần này nữa. (Con trai nhà này tên độc thiệt, cộng lại 100 ah)
Hơn nữa, tiền lương lại tăng gấp đôi.
Tuy nói làm người phải có tự tôn, nhưng người vẫn chết nếu không có tiền, nhìn con số Mao chủ tịch, Chu Tráng Tráng quyết định buông kiêu ngạo, quay trở lại dạy.
Kết quả lúc tới đó, phát hiện Tả Nhất đang ở nhà, Chu Tráng Tráng không để ý tới hắn, lập tức mở sách giáo khoa khảo bài cho Tả Cửu Cửu.
Lúc trước vốn ngồi ở phòng khách học, nhưng Tả Nhất lại cố ý mở TV, chỉnh đến kênh phim hoạt hình, làm cho Tả Cửu Cửu không tập trung chú ý học. Chu Tráng Tráng buồn bực, cũng không nhiều lời với hắn, trực tiếp kéo Tả Cửu Cửu vào phòng thằng bé, đóng cánh cửa lại.
“Thật là quá đáng.” Chu Tráng Tráng nhìn cửa hừ một tiếng.
“Cô giáo Chu, cô chắc là thực chán ghét anh em phải không?” Tả Cửu Cửu xem tình hình không đúng, nhỏ giọng hỏi.
“Không phải chán ghét.” Chu Tráng Tráng nói: “Mà là thực chán ghét.”
“Kỳ thật anh em không phải người xấu.” Tả Cửu Cửu vội giải thích: “Anh ấy rất lợi hại, đánh bóng rổ, bơi lội, cưỡi ngực, cái nào cũng giỏi hết.”
“Nhưng em vì sao phải sợ hắn chứ? Có phải hắn hay bắt nạt em không?” Chu Tráng Tráng nhớ tới mỗi lần Tả Cửu Cửu nhìn Tả Nhất, ngoài bội phục còn mang theo một chút sợ hãi.
“Bình thường sẽ không, chính là sau mỗi lần anh ấy cùng ba ba cãi nhau, gặp em sẽ rất hung dữ, anh ấy nói. . . . . .” Tả Cửu Cửu cúi đầu, lắc lắc ngón tay: “Anh ấy nói là mẹ em cố ý mang thai em, cho nên ba ba mới ly hôn với mẹ anh ấy. . . . . .”
Chu Tráng Tráng suy xét một chút, cũng hiểu được chuyện gia đình này — Mẹ Tả Cửu Cửu là tiểu tam (bồ nhí), mang thai Tả Cửu Cửu liền bức cha mẹ Tả Nhất ly hôn, Tả Nhất gặp biến cố gia đình như thế, tính cách cũng trở nên cổ quái.
Nghĩ như thế, liền tha thứ cho Tả Nhất hơn phân nửa, dù sao cũng là một đứa nhỏ có số khổ.
Mới vừa biết rõ bí sử của gia đình này xong thì Tả Nhất mở cửa phòng ra, bưng một đĩa bánh ngọt với nước uống vào: “Nghỉ ngơi một chút đi, thằng bé nhỏ như vậy, học tiếng Anh làm gì a, chẳng qua là muốn tìm một người đến trông nó thôi, hừ, sinh thằng bé ra lại không chăm sóc, bản thân đem mua sắm làm niềm vui, loại mẹ gì chứ.”
Vừa nhìn thấy ăn, Chu Tráng Tráng cái gì cũng không so đo, lúc này hai mắt tỏa ánh sáng, cầm lấy bánh ngọt thỏa mãn ăn.
Ăn liên tiếp năm cái bánh, Chu Tráng Tráng mới ngẩng đầu lên, lại thấy Tả Nhất nhìn mình xuất thần.
Chu Tráng Tráng có chút ngượng ngùng, tưởng mình ăn đến nổi doạ người rồi: “Làm sao vậy?”
Tả Nhất dời ánh mắt: “Không có gì, chỉ là cảm thấy . . . . . . cô hơi giống một người.”
“Giống ai?” Chu Tráng Tráng nhíu mày.
Không phải câu tiếp theo sẽ châm chọc nàng giống heo đi.
“Cô không biết đâu.” Tả Nhất bỗng nhiên không kiên nhẫn đứng lên.
Chu Tráng Tráng không hề hỏi, tiếp tục ăn bánh
Cách một đoạn, Tả Nhất bỗng nhiên dùng chân đá đá nàng, hỏi: “Uy, cô tên là gì?”
“Chu Tráng Tráng.” Lúc đang được ăn uống, Chu Tráng Tráng đối với bất luận kẻ nào cũng đều có hảo cảm.
“Lần sau có thời gian ra ngoài chơi nha.” Tả Nhất vừa nói xong, cũng không đợi nàng trả lời, bước ra khỏi phòng.
Chu Tráng Tráng tiếp tục ăn bánh, căn bản không để ý tới những lời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.